Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Có thằng chồng nào lựa đúng thời điểm ly hôn như thằng chồng Khánh không? Chắc nó quên vợ nó vừa sảy thai cách đây không lâu nhỉ? Khánh cua thằng này mất bao nhiêu công sức, thậm chí chấp nhận xen vào cuộc tình giữa nó và Huệ, gian nan lắm mới lấy được chồng giàu, bây giờ, dễ gì mà cô nhả nó ra? Khánh quỳ xuống ôm chân Khương, trình bày thê lương:
- Chồng yêu của vợ ơi! Chồng yêu của vợ à! Tình yêu vợ dành cho chồng da diết, thiết tha, bao la như sao trên trời, như nước dưới biển, như cây trên núi.
Không có chồng, vợ sống sao nổi? Bây giờ chồng đòi ly hôn thì thà rằng chồng bóp chết vợ đi còn hơn.
Khương cảm thấy rất có lỗi với Khánh, nhưng mà, anh không còn cách nào khác.
Khó khăn lắm Khương mới tìm thấy Huệ.
Nó đem thằng Khoa vào tận Vũng Tàu, thảo nào Khương kiếm nó hoài không ra.
Huệ đã dùng toàn bộ số tiền Khương chuyển khoản cho nó trong suốt quãng thời gian hai đứa xa nhau để mua một căn nhà nhỏ.
Hiện tại, Huệ kiếm sống bằng cách bán vòng phong thuỷ trên mạng.
Mới đầu gặp lại Huệ, Khương tưởng chừng cuộc sống của nó đã ổn, cho đến khi chị hàng xóm vô tình tiết lộ cho Khương một vài chuyện bất ngờ.
Hệt như Khương lo lắng, cái lần hai đứa gần gũi trước khi Huệ bỏ đi, Huệ lại mang bầu.
Nhưng đau đớn thay, do cơ thể suy nhược, nó bị sảy thai.
Vậy mà nó mất dạy, không hề thông báo gì cho Khương cả, cứ thế chịu khổ một mình.
Tưởng tượng ra cái cảnh nó nằm bất tỉnh trên sàn đá hoa lạnh buốt, xung quanh máu đỏ chảy lênh láng, trái tim Khương như muốn ngừng đập.
Nếu bé Khoa không lanh lẹ chạy sang nhờ chị hàng xóm giúp đỡ thì có lẽ Khương đã không còn được gặp lại Huệ nữa.
Huệ chỉ biến mất khỏi tầm mắt của Khương thôi đã khiến anh khổ sở vô cùng rồi.
Khương vẫn cầm cự được bởi vì anh tin rằng sau này hai người sẽ tái ngộ.
Nếu như có một ngày Huệ biến mất vĩnh viễn thì ngày đó chắc chắn cũng là ngày Khương sụp đổ hoàn toàn.
Khương giận Huệ phát điên.
Anh sốt ruột ép Huệ đi khám sức khoẻ tổng quát, và rồi, cả hai đứa cùng bàng hoàng khi nghe tin Huệ không thể sinh con được nữa.
Lúc về nhà, Khương nổi khùng quát Huệ:
- Con khốn nạn! Mày thấy những hành động ngu xuẩn của mày để lại hậu quả như nào chưa?
- Hậu quả tao chịu, mày chịu đâu mà nổi khùng?
- Mày chịu nhưng tao đau.
Bắt đền tao đi!
- Bắt đền như nào?
- Mày phải lấy tao!
- Mày bị dở người hả?
- Không.
Tao hoàn toàn bình thường.
Mày vừa là mẹ đơn thân, vừa không thể sinh con nữa, không cưới tao thì chỉ có con chó nhà hàng xóm nó mới rước mày.
- Mày lo cho tao quá ha! Mày cao thượng ghê!
Huệ xỉa đểu.
Gương mặt hốc hác của Huệ khiến lòng Khương quặn thắt.
Khương không đôi co với Huệ nữa.
Anh cố đè nén nỗi giận, dịu dàng thoả hiệp:
- Nghe lời tao, lấy tao đi, đừng bướng nữa.
- Cái thằng này, điên hả? Mày đang có vợ mà, ăn xằng nói bậy, cút về quê đi! Khỏi thương hại tao!
- Tao không thương hại mày!
- Không thương hại tao sao tự dưng đòi lấy tao?
- Tao đòi lấy mày từ cách đây chục năm rồi, không phải tự dưng bây giờ tao mới đòi.
- Ừ nhỉ? Tao quên!
- Loại đầu óc bã đậu như mày thì nhớ được cái gì? Thôi, bã đậu mau đồng ý nhanh đi rồi tao lo cho mẹ con mày.
- Sao tao phải đồng ý? Lý do?
- Lý do là yêu.
Được chưa?
Khương thấy Huệ cười tủm, nhưng rất nhanh, nó đã làm mặt lạnh.
Nó đáp cộc cằn:
- Chưa được.
- Thì… còn nhớ nữa.
- Ai nhớ ai?
- Tao nhớ mày.
- Tao là ai? Mày là ai?
- Tao là Khương.
Mày là Huệ.
Khương nhớ Huệ.
- Tao thấy vẫn chưa được đâu.
- Tao sai rồi.
- Sai ở chỗ nào?
- Sai vì đã lấy con Khánh.
Tao chỉ yêu có một mình mày thôi, nhưng tao lại đi lấy nó, khổ cả nó lẫn mày.
- Rồi sao?
- Rồi tao xin lỗi mày, được chưa hả mày?
- Được rồi thì như nào?
- Thì cho tao hôn một cái.
- Sao phải hôn?
- Ơ, tự dưng tao thèm hôn mày thì tao xin mày cho tao hôn thôi.
Hỏi ngu thế nhờ? Ghét!
- Thì hôn đi, xin phép làm gì? Mất thì giờ.
Khương vui sướng hôn Huệ thắm thiết.
Huệ cũng say mê đáp trả nụ hôn của Khương.
Một lúc sau, Huệ như con ngơ véo má Khương hỏi chuyện:
- Hôn xong rồi thì làm gì tiếp bây giờ hả mày?
- Ôi dồi ôi! Chuyện đấy mà mày cũng phải hỏi nữa à? Mày là gái một con rồi đấy chứ có còn son rỗi gì đâu mà giả bộ nai vàng ngơ ngác?
- Tao không giả bộ… tao không biết thật…
- Thôi thế để tao dạy cho mà biết vậy.
Khương trực tiếp lột bỏ đồ của Huệ, thoả thích gửi gắm những nỗi nhớ.
Anh ở bên Huệ mãi đến hôm nay mới về nhà.
Nếu không vì Huệ muốn đưa bé Khoa về nhà ngoại ăn Tết thì Tết này Khương sẽ ở Vũng Tàu với mẹ con Huệ.
Thôi tiện thể, anh về nhà ly hôn Khánh luôn cho nhẹ gánh cũng được.
Khương áy náy bảo vợ:
- Anh xin lỗi Khánh.
Anh là một thằng tồi.
Nhưng mà, anh thà rằng tồi với em còn hơn tiếp tục làm tổn thương người phụ nữ trong tim mình.
Cuộc hôn nhân này, anh ngoài chuyển cho em nhiều tiền ra thì chưa tận tâm trong vai trò của người chồng cho lắm.
Anh nghĩ anh không xứng đáng để được em yêu!
Khánh choáng.
Thằng chồng điên bình thường ở nhà với cô thì cục súc lắm mà ở với con Huệ có vài hôm về lại quay ngoắt thành một người nhã nhặn như hồi mới quen.
Con Huệ cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì không biết? Khánh rớt nước mắt bảo chồng:
- Nhưng con của chúng ta biết làm sao hả anh? Con không thể sống thiếu cha, cũng không thể sống thiếu mẹ! Anh thương con thì anh làm ơn nghĩ lại giùm em đi.
- Thôi em đừng bi quan hoá cuộc sống quá, vợ chồng mình có chăm con ngày nào đâu, toàn ông bà và hai bác chăm nó mà.
Không có hai đứa mình, nó vẫn sống tốt thôi.
Khế thậm chí còn không khóc khi hai đứa mình vắng nhà.
Bọn mình về, nó cũng chẳng hề tỏ vẻ vui mừng.
- Anh nói năng tàn nhẫn quá chồng ạ.
- Ừ.
Em nên buông bỏ một người chồng tàn nhẫn như anh để kiếm người yêu em thật lòng.
Người ấy sẽ lo lắng cho em như cái cách anh lo lắng cho Huệ.
Ngoan, nghe lời anh, ký đơn đi.
Rồi sau này tìm được tri kỷ của mình, em sẽ cảm ơn anh đấy.
Dứt lời, Khương đi vào phòng vệ sinh giải quyết những nỗi buồn khó nói.
Khánh ở bên ngoài thấy điện thoại Khương hiển thị tin nhắn từ “Huệ tiện tì hâm hâm dở dở của Khương đại nhân” thì tức lộn ruột.
Trước đây, Khánh chỉ mê tiền của Khương nên cô không quan tâm tới chuyện riêng tư của chồng cho lắm, nó muốn nhắn tin với em gái nào tuỳ nó.
Nhưng bây giờ, đang sẵn máu điên trong người, Khánh bực mình mở điện thoại ra xem.
Cũng chẳng có gì ngoài mấy tin nhắn mày tao chí tớ vớ vẩn, hai cái đứa này yêu đương như con nít, bọn hâm.
Bất chợt, máy báo có tin nhắn với nội dung số dư tài khoản của Khương vừa tăng, người chuyển khoản ngạc nhiên thay lại chính là anh Kiệt.
Số tiền quá lớn khiến Khánh cảm thấy có chỗ không thoả đáng.
Cô tò mò nhấn vào mục tin nhắn của hai anh em, bàng hoàng khi phát hiện ra Khương xin tiền anh Kiệt rất thường xuyên.
Đồ mặt dày!
Hoá ra, thằng chồng cô chỉ là một cái thùng rỗng kêu to.
Người giỏi giang, thành công, giàu có chính là anh Kiệt.
Anh Kiệt không phải dạng giàu bình thường đâu, anh giàu kinh khủng khiếp luôn đấy.
Vừa giàu, vừa kín tiếng, vừa hiền lành tốt bụng lại không sĩ diện thế này thì quá xứng đáng làm chồng của Khánh rồi.
Khánh vội vã đặt điện thoại của Khương vào vị trí cũ rồi ký đơn ly hôn ngay và luôn.
Bỏ được thằng của nợ, Khánh thấy nhẹ cả người.
Tuy nhiên, Khánh vẫn cay Khương lắm, thằng đểu cáng dám phông bạt lừa cô, nếu không vì nó xạo chó là nó giàu thì ban đầu Khánh đã cua anh Kiệt rồi, còn lâu mới đến lượt chị Khuê.
Chính vì nó mà Khánh lỡ dở cả tuổi thanh xuân, cô phải giày vò nó cho khuây khoả mới được.
Khánh đi xuống dưới tầng một, giả bộ đau khổ nói với cả nhà:
- Thưa ba! Thưa mẹ! Thưa anh chị! Chuyện là bữa nay anh Khương vừa về nhà đã đập vào mặt con tờ đơn xin ly hôn.
Con còn thương anh nhiều nhưng anh đã không cần con nữa thì con cũng chẳng thể miễn cưỡng ép anh ở bên mình.
Con xin lỗi ba mẹ, con đã ký đơn ly hôn mà không hỏi ý kiến của ba mẹ.
Con cũng xin lỗi vì con không đủ khả năng để giữ chồng mình.
Năm mới, xảy ra chuyện không vui thế này, con thực sự thấy hổ thẹn.
Chị Khuê nghe chuyện mà tức sôi máu.
Chị đập bàn cái rầm, đứng phắt dậy quát:
- Mày không phải thấy hổ thẹn.
Người phải hổ thẹn là thằng chồng khốn nạn của mày đấy! Thằng Khương đâu rồi? Vợ mày vừa mới sảy thai không lâu, mày biệt tăm biệt tích ở đâu không một lời hỏi thăm, vừa về tới nhà đã đòi ly hôn, mày có còn là con người không thế? Thứ súc vật! Mày ở đâu? Mau xuống đây nói chuyện với tao!
Khánh rầu rĩ bảo chị Khuê:
- Dạ, anh Khương đang đi vệ sinh chị ạ.
Lý do lý trấu cũng không thể ngăn nổi cơn điên của chị Khuê.
Chị hùng hổ lao lên tầng hai, xông thẳng vào phòng riêng của vợ chồng Khánh rồi đi tới gần phòng vệ sinh bên trong đập cửa rầm rầm, đồng thời quát lớn:
- Thằng ôn con kia! Mau thò cái mặt mày ra đây!
Mọi người ở dưới nhà đều đi theo chị Khuê.
Bà Hợt xót con trai nên nhỏ nhẹ khuyên nhủ chị:
- Con bình tĩnh… từ từ… cho em nó rặn nốt cái đã.
- Con không thể bình tĩnh nổi đâu mẹ ạ.
Nếu là mẹ… em họ mẹ bị đối xử phũ phàng như thế thử hỏi mẹ có bình tĩnh nổi không?
- Mẹ hiểu.
Mẹ thương Khánh như con gái nên mẹ cũng bực Khương lắm.
Nhưng mà con à… con chưa bọn trẻ trâu ngoài đường nó hay bảo trăm gơn nghìn gái không bằng… ba chấm… ba chấm… kịp thời… à con?
- Cái câu chất như nước cất đấy thì ai mà không biết hả mẹ? Thôi được rồi, con tạm tha cho nó!
Chị Khuê nói với bà Hợt rồi lại lớn tiếng quát:
- Thằng Khương kia! Tao nể mặt mẹ Hợt nên tao cho mày thêm năm phút nữa!
Khương khổ sở nói vọng ra:
- Năm phút… không… không… kịp đâu… chị.
Chị Khuê chẹp miệng thương lượng:
- Thì mười phút.
- Mười phút… e rằng… vẫn hơi khó.
Khánh tự dưng nhảy vào động viên Khương:
- Khó thì mới cần phải cố gắng anh ạ.
Anh cứ nỗ lực hết mình thì mọi phong ba bão táp của cuộc đời anh cũng sẽ vượt qua được hết chứ nói gì đến cái chướng ngại vật cỏn con này.
Cố lên anh, đàn ông đàn ang sức dài vai rộng, mình chấp hết mọi thử thách của cuộc đời, anh nhé!
Chị Khuê gật gù bảo:
- Đúng rồi.
Con Khánh nói chuẩn đấy.
Mày cố gắng lên rồi mau mau vác cái xác ra đây! Đợt này mày không nói chuyện cho rõ ràng thì mày không xong với tao đâu!
Chị Khuê bực mình ngồi lên giường của Khánh.
Anh Kiệt rót cốc nước để vợ uống cho hạ hoả.
Khánh tiếp tục phát huy sở trường nói triết lý:
- Anh à! Người xưa thường nói dục tốc bất đạt, ý là nếu mình làm một việc gì đó trong trạng thái nóng vội thì sẽ không thể thành công.
Điều đó dễ hiểu thôi, bởi vì nóng vội sẽ dẫn tới nhanh, ẩu, đoảng, khiến chất lượng công việc đi xuống thì làm sao mà thành công được, phải không anh? Do đó, em mong anh bình tĩnh, tự tin, quyết thắng.
Nhờ có sự động viên của Khánh, chưa đầy mười phút sau Khương đã uy dũng đẩy cửa đi ra.
Anh nhìn Khánh đầy cảm kích rồi hắng giọng bảo:
- Khánh! Anh cảm ơn em nhiều.
Chả hiểu sao mỗi lần em nói triết lý, anh lại không thể kiểm soát được những nỗi buồn khó nói chất chứa ở một nơi sâu thẳm trong tâm can của mình.
Mọi thứ… cứ thế tuôn trào ra hết… thuận buồm xuôi gió ghê lắm em à! Em đúng là vị cứu tinh của anh.
Chỉ tiếc rằng, duyên của mình đã hết.
Anh cầu chúc cho người đàn ông nào hay phải vượt chướng ngại vật như anh sẽ có vinh hạnh được rước em về làm vợ..
- Chồng yêu của vợ ơi! Chồng yêu của vợ à! Tình yêu vợ dành cho chồng da diết, thiết tha, bao la như sao trên trời, như nước dưới biển, như cây trên núi.
Không có chồng, vợ sống sao nổi? Bây giờ chồng đòi ly hôn thì thà rằng chồng bóp chết vợ đi còn hơn.
Khương cảm thấy rất có lỗi với Khánh, nhưng mà, anh không còn cách nào khác.
Khó khăn lắm Khương mới tìm thấy Huệ.
Nó đem thằng Khoa vào tận Vũng Tàu, thảo nào Khương kiếm nó hoài không ra.
Huệ đã dùng toàn bộ số tiền Khương chuyển khoản cho nó trong suốt quãng thời gian hai đứa xa nhau để mua một căn nhà nhỏ.
Hiện tại, Huệ kiếm sống bằng cách bán vòng phong thuỷ trên mạng.
Mới đầu gặp lại Huệ, Khương tưởng chừng cuộc sống của nó đã ổn, cho đến khi chị hàng xóm vô tình tiết lộ cho Khương một vài chuyện bất ngờ.
Hệt như Khương lo lắng, cái lần hai đứa gần gũi trước khi Huệ bỏ đi, Huệ lại mang bầu.
Nhưng đau đớn thay, do cơ thể suy nhược, nó bị sảy thai.
Vậy mà nó mất dạy, không hề thông báo gì cho Khương cả, cứ thế chịu khổ một mình.
Tưởng tượng ra cái cảnh nó nằm bất tỉnh trên sàn đá hoa lạnh buốt, xung quanh máu đỏ chảy lênh láng, trái tim Khương như muốn ngừng đập.
Nếu bé Khoa không lanh lẹ chạy sang nhờ chị hàng xóm giúp đỡ thì có lẽ Khương đã không còn được gặp lại Huệ nữa.
Huệ chỉ biến mất khỏi tầm mắt của Khương thôi đã khiến anh khổ sở vô cùng rồi.
Khương vẫn cầm cự được bởi vì anh tin rằng sau này hai người sẽ tái ngộ.
Nếu như có một ngày Huệ biến mất vĩnh viễn thì ngày đó chắc chắn cũng là ngày Khương sụp đổ hoàn toàn.
Khương giận Huệ phát điên.
Anh sốt ruột ép Huệ đi khám sức khoẻ tổng quát, và rồi, cả hai đứa cùng bàng hoàng khi nghe tin Huệ không thể sinh con được nữa.
Lúc về nhà, Khương nổi khùng quát Huệ:
- Con khốn nạn! Mày thấy những hành động ngu xuẩn của mày để lại hậu quả như nào chưa?
- Hậu quả tao chịu, mày chịu đâu mà nổi khùng?
- Mày chịu nhưng tao đau.
Bắt đền tao đi!
- Bắt đền như nào?
- Mày phải lấy tao!
- Mày bị dở người hả?
- Không.
Tao hoàn toàn bình thường.
Mày vừa là mẹ đơn thân, vừa không thể sinh con nữa, không cưới tao thì chỉ có con chó nhà hàng xóm nó mới rước mày.
- Mày lo cho tao quá ha! Mày cao thượng ghê!
Huệ xỉa đểu.
Gương mặt hốc hác của Huệ khiến lòng Khương quặn thắt.
Khương không đôi co với Huệ nữa.
Anh cố đè nén nỗi giận, dịu dàng thoả hiệp:
- Nghe lời tao, lấy tao đi, đừng bướng nữa.
- Cái thằng này, điên hả? Mày đang có vợ mà, ăn xằng nói bậy, cút về quê đi! Khỏi thương hại tao!
- Tao không thương hại mày!
- Không thương hại tao sao tự dưng đòi lấy tao?
- Tao đòi lấy mày từ cách đây chục năm rồi, không phải tự dưng bây giờ tao mới đòi.
- Ừ nhỉ? Tao quên!
- Loại đầu óc bã đậu như mày thì nhớ được cái gì? Thôi, bã đậu mau đồng ý nhanh đi rồi tao lo cho mẹ con mày.
- Sao tao phải đồng ý? Lý do?
- Lý do là yêu.
Được chưa?
Khương thấy Huệ cười tủm, nhưng rất nhanh, nó đã làm mặt lạnh.
Nó đáp cộc cằn:
- Chưa được.
- Thì… còn nhớ nữa.
- Ai nhớ ai?
- Tao nhớ mày.
- Tao là ai? Mày là ai?
- Tao là Khương.
Mày là Huệ.
Khương nhớ Huệ.
- Tao thấy vẫn chưa được đâu.
- Tao sai rồi.
- Sai ở chỗ nào?
- Sai vì đã lấy con Khánh.
Tao chỉ yêu có một mình mày thôi, nhưng tao lại đi lấy nó, khổ cả nó lẫn mày.
- Rồi sao?
- Rồi tao xin lỗi mày, được chưa hả mày?
- Được rồi thì như nào?
- Thì cho tao hôn một cái.
- Sao phải hôn?
- Ơ, tự dưng tao thèm hôn mày thì tao xin mày cho tao hôn thôi.
Hỏi ngu thế nhờ? Ghét!
- Thì hôn đi, xin phép làm gì? Mất thì giờ.
Khương vui sướng hôn Huệ thắm thiết.
Huệ cũng say mê đáp trả nụ hôn của Khương.
Một lúc sau, Huệ như con ngơ véo má Khương hỏi chuyện:
- Hôn xong rồi thì làm gì tiếp bây giờ hả mày?
- Ôi dồi ôi! Chuyện đấy mà mày cũng phải hỏi nữa à? Mày là gái một con rồi đấy chứ có còn son rỗi gì đâu mà giả bộ nai vàng ngơ ngác?
- Tao không giả bộ… tao không biết thật…
- Thôi thế để tao dạy cho mà biết vậy.
Khương trực tiếp lột bỏ đồ của Huệ, thoả thích gửi gắm những nỗi nhớ.
Anh ở bên Huệ mãi đến hôm nay mới về nhà.
Nếu không vì Huệ muốn đưa bé Khoa về nhà ngoại ăn Tết thì Tết này Khương sẽ ở Vũng Tàu với mẹ con Huệ.
Thôi tiện thể, anh về nhà ly hôn Khánh luôn cho nhẹ gánh cũng được.
Khương áy náy bảo vợ:
- Anh xin lỗi Khánh.
Anh là một thằng tồi.
Nhưng mà, anh thà rằng tồi với em còn hơn tiếp tục làm tổn thương người phụ nữ trong tim mình.
Cuộc hôn nhân này, anh ngoài chuyển cho em nhiều tiền ra thì chưa tận tâm trong vai trò của người chồng cho lắm.
Anh nghĩ anh không xứng đáng để được em yêu!
Khánh choáng.
Thằng chồng điên bình thường ở nhà với cô thì cục súc lắm mà ở với con Huệ có vài hôm về lại quay ngoắt thành một người nhã nhặn như hồi mới quen.
Con Huệ cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì không biết? Khánh rớt nước mắt bảo chồng:
- Nhưng con của chúng ta biết làm sao hả anh? Con không thể sống thiếu cha, cũng không thể sống thiếu mẹ! Anh thương con thì anh làm ơn nghĩ lại giùm em đi.
- Thôi em đừng bi quan hoá cuộc sống quá, vợ chồng mình có chăm con ngày nào đâu, toàn ông bà và hai bác chăm nó mà.
Không có hai đứa mình, nó vẫn sống tốt thôi.
Khế thậm chí còn không khóc khi hai đứa mình vắng nhà.
Bọn mình về, nó cũng chẳng hề tỏ vẻ vui mừng.
- Anh nói năng tàn nhẫn quá chồng ạ.
- Ừ.
Em nên buông bỏ một người chồng tàn nhẫn như anh để kiếm người yêu em thật lòng.
Người ấy sẽ lo lắng cho em như cái cách anh lo lắng cho Huệ.
Ngoan, nghe lời anh, ký đơn đi.
Rồi sau này tìm được tri kỷ của mình, em sẽ cảm ơn anh đấy.
Dứt lời, Khương đi vào phòng vệ sinh giải quyết những nỗi buồn khó nói.
Khánh ở bên ngoài thấy điện thoại Khương hiển thị tin nhắn từ “Huệ tiện tì hâm hâm dở dở của Khương đại nhân” thì tức lộn ruột.
Trước đây, Khánh chỉ mê tiền của Khương nên cô không quan tâm tới chuyện riêng tư của chồng cho lắm, nó muốn nhắn tin với em gái nào tuỳ nó.
Nhưng bây giờ, đang sẵn máu điên trong người, Khánh bực mình mở điện thoại ra xem.
Cũng chẳng có gì ngoài mấy tin nhắn mày tao chí tớ vớ vẩn, hai cái đứa này yêu đương như con nít, bọn hâm.
Bất chợt, máy báo có tin nhắn với nội dung số dư tài khoản của Khương vừa tăng, người chuyển khoản ngạc nhiên thay lại chính là anh Kiệt.
Số tiền quá lớn khiến Khánh cảm thấy có chỗ không thoả đáng.
Cô tò mò nhấn vào mục tin nhắn của hai anh em, bàng hoàng khi phát hiện ra Khương xin tiền anh Kiệt rất thường xuyên.
Đồ mặt dày!
Hoá ra, thằng chồng cô chỉ là một cái thùng rỗng kêu to.
Người giỏi giang, thành công, giàu có chính là anh Kiệt.
Anh Kiệt không phải dạng giàu bình thường đâu, anh giàu kinh khủng khiếp luôn đấy.
Vừa giàu, vừa kín tiếng, vừa hiền lành tốt bụng lại không sĩ diện thế này thì quá xứng đáng làm chồng của Khánh rồi.
Khánh vội vã đặt điện thoại của Khương vào vị trí cũ rồi ký đơn ly hôn ngay và luôn.
Bỏ được thằng của nợ, Khánh thấy nhẹ cả người.
Tuy nhiên, Khánh vẫn cay Khương lắm, thằng đểu cáng dám phông bạt lừa cô, nếu không vì nó xạo chó là nó giàu thì ban đầu Khánh đã cua anh Kiệt rồi, còn lâu mới đến lượt chị Khuê.
Chính vì nó mà Khánh lỡ dở cả tuổi thanh xuân, cô phải giày vò nó cho khuây khoả mới được.
Khánh đi xuống dưới tầng một, giả bộ đau khổ nói với cả nhà:
- Thưa ba! Thưa mẹ! Thưa anh chị! Chuyện là bữa nay anh Khương vừa về nhà đã đập vào mặt con tờ đơn xin ly hôn.
Con còn thương anh nhiều nhưng anh đã không cần con nữa thì con cũng chẳng thể miễn cưỡng ép anh ở bên mình.
Con xin lỗi ba mẹ, con đã ký đơn ly hôn mà không hỏi ý kiến của ba mẹ.
Con cũng xin lỗi vì con không đủ khả năng để giữ chồng mình.
Năm mới, xảy ra chuyện không vui thế này, con thực sự thấy hổ thẹn.
Chị Khuê nghe chuyện mà tức sôi máu.
Chị đập bàn cái rầm, đứng phắt dậy quát:
- Mày không phải thấy hổ thẹn.
Người phải hổ thẹn là thằng chồng khốn nạn của mày đấy! Thằng Khương đâu rồi? Vợ mày vừa mới sảy thai không lâu, mày biệt tăm biệt tích ở đâu không một lời hỏi thăm, vừa về tới nhà đã đòi ly hôn, mày có còn là con người không thế? Thứ súc vật! Mày ở đâu? Mau xuống đây nói chuyện với tao!
Khánh rầu rĩ bảo chị Khuê:
- Dạ, anh Khương đang đi vệ sinh chị ạ.
Lý do lý trấu cũng không thể ngăn nổi cơn điên của chị Khuê.
Chị hùng hổ lao lên tầng hai, xông thẳng vào phòng riêng của vợ chồng Khánh rồi đi tới gần phòng vệ sinh bên trong đập cửa rầm rầm, đồng thời quát lớn:
- Thằng ôn con kia! Mau thò cái mặt mày ra đây!
Mọi người ở dưới nhà đều đi theo chị Khuê.
Bà Hợt xót con trai nên nhỏ nhẹ khuyên nhủ chị:
- Con bình tĩnh… từ từ… cho em nó rặn nốt cái đã.
- Con không thể bình tĩnh nổi đâu mẹ ạ.
Nếu là mẹ… em họ mẹ bị đối xử phũ phàng như thế thử hỏi mẹ có bình tĩnh nổi không?
- Mẹ hiểu.
Mẹ thương Khánh như con gái nên mẹ cũng bực Khương lắm.
Nhưng mà con à… con chưa bọn trẻ trâu ngoài đường nó hay bảo trăm gơn nghìn gái không bằng… ba chấm… ba chấm… kịp thời… à con?
- Cái câu chất như nước cất đấy thì ai mà không biết hả mẹ? Thôi được rồi, con tạm tha cho nó!
Chị Khuê nói với bà Hợt rồi lại lớn tiếng quát:
- Thằng Khương kia! Tao nể mặt mẹ Hợt nên tao cho mày thêm năm phút nữa!
Khương khổ sở nói vọng ra:
- Năm phút… không… không… kịp đâu… chị.
Chị Khuê chẹp miệng thương lượng:
- Thì mười phút.
- Mười phút… e rằng… vẫn hơi khó.
Khánh tự dưng nhảy vào động viên Khương:
- Khó thì mới cần phải cố gắng anh ạ.
Anh cứ nỗ lực hết mình thì mọi phong ba bão táp của cuộc đời anh cũng sẽ vượt qua được hết chứ nói gì đến cái chướng ngại vật cỏn con này.
Cố lên anh, đàn ông đàn ang sức dài vai rộng, mình chấp hết mọi thử thách của cuộc đời, anh nhé!
Chị Khuê gật gù bảo:
- Đúng rồi.
Con Khánh nói chuẩn đấy.
Mày cố gắng lên rồi mau mau vác cái xác ra đây! Đợt này mày không nói chuyện cho rõ ràng thì mày không xong với tao đâu!
Chị Khuê bực mình ngồi lên giường của Khánh.
Anh Kiệt rót cốc nước để vợ uống cho hạ hoả.
Khánh tiếp tục phát huy sở trường nói triết lý:
- Anh à! Người xưa thường nói dục tốc bất đạt, ý là nếu mình làm một việc gì đó trong trạng thái nóng vội thì sẽ không thể thành công.
Điều đó dễ hiểu thôi, bởi vì nóng vội sẽ dẫn tới nhanh, ẩu, đoảng, khiến chất lượng công việc đi xuống thì làm sao mà thành công được, phải không anh? Do đó, em mong anh bình tĩnh, tự tin, quyết thắng.
Nhờ có sự động viên của Khánh, chưa đầy mười phút sau Khương đã uy dũng đẩy cửa đi ra.
Anh nhìn Khánh đầy cảm kích rồi hắng giọng bảo:
- Khánh! Anh cảm ơn em nhiều.
Chả hiểu sao mỗi lần em nói triết lý, anh lại không thể kiểm soát được những nỗi buồn khó nói chất chứa ở một nơi sâu thẳm trong tâm can của mình.
Mọi thứ… cứ thế tuôn trào ra hết… thuận buồm xuôi gió ghê lắm em à! Em đúng là vị cứu tinh của anh.
Chỉ tiếc rằng, duyên của mình đã hết.
Anh cầu chúc cho người đàn ông nào hay phải vượt chướng ngại vật như anh sẽ có vinh hạnh được rước em về làm vợ..
Bình luận facebook