Nghe vậy Nam An An nhìn bốn phía xung quanh một chút, lắc lắc đầu nói với Khương Minh bên cạnh mình: “Đói đến nỗi em nghe lầm rồi. ..Thầy giáo, chúng ta mau đi ăn thôi…”
“Bên kia” Khương Minh hơi hơi nâng cằm hướng về phía Hà Nhạc.
“…..” Nam An An im lặng, em cảm ơn thầy!
Hà Nhạc dựa vào trên thân cây dâu tằm to của học viện kinh tế, sau khi ánh mắt hướng về cô thấy cô không có ý đi qua, dứt khoát tự mình bước đi về hướng Nam An An.
Cô rất cao, mặc áo khoác ngoài màu tím đứng nơi xa xa nhìn duyên dáng yêu kiều, mái tóc dài dày màu đen lọn tóc có chút xoắn vào phía trong buông xuống trên vai lộ ra màu da càng trắng sáng của cô. Tầm mắt cô hướng về phía anh ta bình tĩnh yên ả không mang theo bất kỳ tình cảm gì, dù cho mặt không chút thay đổi cô vẫn xinh đẹp khiến người ta kinh ngạc như vậy.
Hà Nhạc từng có rất nhiều bạn gái,, Nam An An là nhỏ tuổi nhất, lúc trước anh ta thích cô nhiều như vậy chính là vì cô xinh đẹp, năm đó lúc anh ta nhìn thấy Nam An An cô mặc một bộ T-shirt màu xanh và quần short jean, đúng giữa cổng trường học chờ xe, bộ dạng nhìn quanh bốn phía trước mắt thật sự làm cho anh ta cảm giác có dũng khí sáng lên, đó là lần đầu tiên Hà Nhạc nói câu chuyện yêu đương kiểu tinh thần hoặc là nói lý trí ở trên tình yêu, thậm chí ngay cả lý trí ở trên cũng không tính.
Anh ta chưa từng hôn Nam An An, bởi vì cô không thích.
Cuộc yêu đương đó, Hà Nhạc rất bực bội, anh ta là người thành niên, nhưng mà cô còn nhỏ, đôi khi ở trên đường cái ngay cả dắt tay anh ta cũng cảm thấy có gan gây tội ác, Nam An An tươi non mềm mại còn mang theo tình yêu của cô gái nhỏ thiên về hướng tự nhiên, mà anh ta đã là người từng trải trong tình trường theo đuổi một người con gái có tính chất mục đích cuối cùng, Nam An An là một nụ hoa xinh đẹp tươi non mềm mại còn mang theo hạt sương buổi sớm mai, nhưng mà chờ cô nở rộ thời gian quá dài, anh ta không muốn chờ cô lớn lên, chờ cô trưởng thành, cho nên lần đó dẫn tới bọn họ bất ngờ chia tay là điều tất nhiên.
Hà Nhạc đã quên hình dáng và tên của người phụ nữ lúc trước, nhưng vẫn nhớ Nam An An, con mắt cô trong suốt và nhìn như tằm nhả tơ, cười rộ lên hoặc cười khẽ lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.
Ngày chia tay hôm ấy, anh ta nói với cô đoạn thời gian đó cũng không biết cô còn nhỏ như vậy.
Bọn họ nói chuyện yêu đương hai tuần, anh ta không biết cô đã từng nhảy lớp, không biết cô học cấp ba cũng chỉ mới có mười bốn tuổi….
Có đôi khi nhớ lại ngày đó Hà Nhạc đều cảm thấy mặt mũi mình quá xấu xa độc ác…….
Biết Nam An An từ khi chia tay với anh ta sau đó cũng không có bạn trai, anh ta cực kỳ vui sướng, anh ta bắt đầu gửi tin nhăn cho Nam An An, cô rất lạnh nhạt, Hà Nhạc cũng không quá để ý, có lẽ cô gái nhỏ trưởng thành thì học được rụt rè, có lẽ cô còn đang mang thù những lời lúc ấy anh ta đã nói.
Hà Nhạc thấy người đàn ông đứng bên cạnh Nam An An cười lạnh một thoáng, dáng người đàn ông rất cao, thân hình rắn rỏi, đứng chung một chỗ với Nam An An trông có vẻ cực kỳ chướng mắt.
“Em lớn rồi.” Hà Nhạc đứng trước mặt Nam An An, vẽ ra một nụ cười nhợt nhạt, khi đang nói chuyện nâng tay muốn vỗ vỗ đầu cô bị cô cau mày rồi tránh đi.
Tầm mắt Nam An An rơi vào chỗ đài phun nước không xa, làm ra vẻ như tiếc nuối thở dài, từ từ nói: “Anh già đi rồi.”
“….” Thoáng chốc Hà Nhạc nghẹn lời, thấy Nam An An vẫn đứng có phần hơi xa cách anh ta như trước thì ngoắc ngoắc ngón tay với Nam An An, nụ cười cũng sâu thêm một chút..
Nam An An đi qua như anh ta mong muốn, chăm chú nhìn nụ cười “Không chính đáng điên cuồng quyến rũ” và khóe miệng nhếch lên của Hà Nhạc.
Hà Nhạc thấy cặp mắt trong suốt kia cách anh ta càng lúc càng gần , gần đến nỗi anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng cô không trang điểm lông mi dày sẽ hơi hơi buông xuống, Hà Nhạc có chút nghẹt thở.
Thì nghe được Nam An An từ từ mở miệng, hô hấp của cô gần như rơi trên mặt anh ta
--- “Miệng anh lệch rồi.”
“Khụ” Khương Minh ho nhẹ một tiếng, mới mở miệng là trêu chọc, có biết không, cuối cùng cũng hạ được miệng người bạn trai trước của cô…. Khương Minh lập tức đi lấy xe ở bãi đỗ xe, anh muốn mang Nam An An đi ăn bữa cơm ngon, căn tin số ba gì gì đó hoàn toàn không xứng với biểu hiện tốt như vậy của Nam An An.
Hà Nhạc tái mặt: “Nam An An!”
“Ừ” Nam An An lơ đãng ừ một tiếng, thấy Khương Minh đi lấy xe càng lao nhanh như mũi tên: “Tôi đói bụng, tôi muốn đi ăn cơm.”
“Chuyện anh nói em suy nghĩ thế nào?” Hà Nhạc đuổi theo không bỏ.
Nam An An nhìn anh ta một cái: “Không được.”
“Anh còn thích em, An An…” Hà Nhạc có chút tha thiết.
“Tôi không thích anh nữa.” Nam An An vẫn không nhanh không chậm như cũ, giọng điệu bình tĩnh, không có bất kỳ yếu tố tức giận hoặc là dỗi hờn gì, không văn vẻ tuyên bố một sự thật.
“An An, bây giờ em đã trưởng thành, hẳn là em biết đàn ông không có mấy người có thể quản được cuộc sống của bản thân mình….” Hà Nhạc có chút thở gấp.
“Hà Nhạc,” Nam An An chăm chú nhìn anh ta: “Tôi ném đi rồi, bất kể đồ đạc hay là đàn ông, tôi cũng không muốn lại nữa.”
“Anh ta biết em có bệnh không?” Ánh mắt Hà Nhạc nhìn bóng lưng Nam An An rất lạnh lẽo.
Nam An An cũng không quay đầu lại chạy đến ven đường mở cửa xe Khương Minh ra.
Khương Minh không nói chuyện, Nam An An cũng im lặng ngắm phong cảnh ngoài cửa kính xe.
Cho tới bây giờ, ngay cả An Dạng cũng cho rằng sau khi chia tay với Hà Nhạc cô không còn nói chuyện yêu đương nữa là vì cô yêu Hà Nhạc, thậm cho rằng cô như bây giờ đều là vì Hà Nhạc. Nhưng mà tự bản thân Nam An An biết, cô không thích Hà Nhạc như vậy, hoặc có thể nói là cô không thích Hà Nhạc sâu sắc đến mức này.
Ngày đó cô chia tay với Hà Nhạc, Hà Nhạc cười lạnh một tiếng dụi đầu thuốc lá lên bàn, nhìn cô giọng ngả ngớn nói: “Nam An An, em nói thật đi, em chính là thiếu một người bạn trai, đến nỗi là ai cũng không quan trọng.”
“…. Ngay cả đụng chạm em cũng không để cho tôi chạm vào một chút, em nói là em giữ mình trong sạch à, hay là lãnh cảm hả?”
“À….., em có biết lãnh cảm là gì không?”
“Lãnh cảm là một loại bệnh, đúng, em chính là như vậy…..”
“Xin lỗi, đã quên em còn nhỏ, chẳng qua dù sao cuối cùng em cũng biết.”
“Đàn ông đều như nhau, cho dù em xinh đẹp đi nữa, em cũng chỉ là một cọc gỗ thì sẽ không có người đàn ông nào…”
“Đừng khóc nữa…..”
Nam An An nhớ rõ bản thân mình ngày đó đứng trước mặt anh ta không chỗ nào che giấu.
Cô không khóc, kìm nén đến đau cả mắt cũng không khóc..
Đây là khí phách của cô, giống như khóc thì cô sẽ thua cuộc.
Cô đứng trước mặt người vẫn cao hơn cô một cái đầu Hà Nhạc, không khóc cũng không tức giận, sau khi nghe xong tất cả lời anh ta nói như thế mới rời đi.
Lúc trước thể hiện tốt bây giờ nhớ tới cô đều muốn tự mình vỗ tay.
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe dưới đất, Nam An An nâng mắt nhìn về phía Khương Minh, há miệng thở dốc nhưng cũng không nói gì.
“Đi thôi.” Sau khi xuống xe Khương Minh khoác một tay lên cửa xe nhắc nhở cô, “Em cầm khăn quàng cổ đi, hơi lạnh.”
Nam An An hít sâu một chút, cúi đầu xoay xoay ánh mắt, cầm khăn quàng cổ ở trên xe chạy theo tới bên cạnh Khương Minh nhẹ nhàng tìm đề tài để nói: “Thầy giáo, buổi sáng thầy chơi trò chơi sao?”
“Ừm” Khương Minh gật gật đầu nghiêng mặt qua: “Còn em, chơi trò chơi không?”
“Lúc học lớp mười có chơi….” Nam An An suy nghĩ một lát, cười tít mắt nói: “Lúc ấy em chơi bác sĩ bạo lực, em là một trong số người chơi điều khiển giỏi nhất ~”
“Thật sao?” Khương Minh đưa thực đơn cho Nam An An, ánh mắt cô có chút đỏ.
“Dạ, em thầy…. Chúng ta liên kết như mọi người nói vậy.” Nam An An đón lấy thực đơn không chút khách khí bắt đầu đánh dấu chọn các loại thịt sau đó, viết chữ mười (十 thập).
Bình luận facebook