Nhìn trên màn hình hai chữ Hà Nhạc, Nam An An không nghe điện thoại cũng không trả lời lại, cô đã sớm lưu số điện thoại của Hà Nhạc, để tránh cho nhận nhầm.
Sau khi điều chỉnh chế độ rung, Nam An An cầm di động men theo đường mòn giữa đại học phía Tây đi về phía trước.
Lần đầu tiên lúc phát hiện bản thân mình ghét việc thân mật với người khác phái, cô hoảng sợ rồi lại hoảng sợ.
Cô bắt đầu qua lại với bạn trai, một người lại một người, giống như một người chết đuối cố gắng bắt lấy một bè gỗ.
Mỗi một lần cô khó khăn trốn tránh nam sinh đụng chạm lúc thấy ánh mắt nam sinh cô đơn và thất vọng, cô áy náy cộng thêm hoảng hốt, cô cho rằng, có lẽ mình yêu anh ta chưa đủ, chờ mình tìm được đúng người, mình nhất định có thể….
Cô vẫn chưa tìm được đúng người, mỗi một lần yêu đương cô không thích nắm tay đối phương, cố ép nắm tay sau đó cô cũng sẽ buông ra rất nhanh, mỗi khi trời nắng anh ta mặc áo sơ mi trắng cô thích nhất cúi đầu lại gần, lúc nào cô cũng kiếm cớ né ra --- qua những cuộc yêu đương đó chỉ càng thêm hiểu sâu. Việc này kết luận “Cô có bệnh”, cô đúng là không bình thường.
Không có một nữ sinh nào, giống như cô.
Cô bắt đầu chấp nhận câu nói kia của mợ cô --- không có người đàn ông nào lại thích cọc gỗ.
Thời niên thiếu tình yêu ngây ngô khờ dại, L!ê,Qu*ý!!Đ)ôn, hấp dẫn người ta nhất ở chỗ chính là tình yêu không có tương lai như vậy, đối với Nam An An mà nói, quan trọng nhất là, khi đó nam sinh ngây thơ, nhưng mà ngay cả tình yêu ngây ngô nhất cũng không cách nào chấp nhận bệnh của cô….
Nam An An bắt đầu nghi ngờ, có phải suốt đời này mình cứ như thế này hay không, không có biện pháp nắm tay với nam sinh, hôn môi, kết hôn, sinh một đứa bé giống cô hoặc là giống anh ta.
Cuối cùng Hà Nhạc chính là cọng rơm đè chết Lạc đà, ngay từ đầu thích cô trong sáng như thế, cô sùng bái học vấn phong phú của anh ta, thích anh ta nói năng tao nhã, cô cho rằng cô tìm được người kia rồi.
Hà Nhạc vĩnh viễn sẽ không biết, buổi chiều hôm né tránh chiếc hôn môi của anh ta, chính cô mang một phong bì tiền mừng tuổi đi phòng khám tâm lý.
Nam An An hiểu, tình yêu như vậy đối với anh ta không công bằng, nhưng mà lúc cô ngồi đối diện với bác sĩ tâm lý mở vết sẹo của mình ra, lúc mặt cô tươi như hoa nói cho người nhà cô biết bạn trai của cô có bao nhiêu xuất sắc, lúc cô bắt đầu cố định thời gian đi khai thông tư tưởng,
Anh ta lên giường cùng người phụ nữ khác.
Nhiều năm sau, Nam An An có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà nói cho người khác biết chuyện kia, giống như kể một câu chuyện cười, các cô đều nở nụ cười, cô cũng cười, nhưng mà chỉ có cô tự mình biết, khi đó cô giống như bị anh ta hung hăng tát một bạt tai, đơn giản thô bạo nói cho cô --- tất cả những thứ cô làm đều không giải quyết được vấn đề gì cả.
Cô từ bỏ điều trị.
Cô cũng không quen bạn trai nữa, không phải vì tình cảm sâu vô cùng khó có thể quên được, mà vì rốt cuộc cô chấp nhận thực tế.
Hà Nhạc người kia --- làm cho cô thay đổi phong cách, từ chủ nghĩa kỳ ảo biến thành chủ nghĩa hiện thực.
Có đôi khi chưa nói chưa nói tới tha thứ hay không tha thứ, cô không yêu như thế cũng không hận như thế, nhưng mà điều này không có nghĩa cô có thể nhớ ăn không nhớ đánh.
Di động rung lên rất lâu cuối cùng quay về yên lặng,, Nam An An cúi đầu chuẩn bị chuyển về chế độ có chuông thì di động lại bắt đầu rung lên, nhưng lần này trên màn hình hiện ra tên --- Khương Minh.
Nam An An bắt máy chợt nghe giọng nam thần trầm thấp, câu nghi vấn không mang theo bất kỳ tình cảm nào --- “Đi đâu vậy?”
Nam An An ho nhẹ một tiếng: “Khụ, đi khám bệnh.”
Bên kia dừng lại một lát, nghe giọng Khương Minh cách ống nghe cũng làm cho trái tim cô đập rộn lên: “Tôi đi hội nghị ở thành phố Lâm, buổi tối tự mình gọi đồ ăn bên ngoài.”
Nam An An gật gật đầu sau đó ý thức được anh không nhìn thấy lớn tiếng nói câu “Được,” khi lắc lư trở về tới nhà Khương Minh trời đã tối, cô quét thẻ mở cửa vào phòng khách mới phát hiện trong phòng khách đèn đuốc vẫn sáng trưng như trước, trên bàn trà bày đầy một bàn thức ăn mua bên ngoài và tờ rơi.
Nam An An đi tới tủ lạnh tìm quả xoài, sau đó mới phát hiện trong tủ lạnh cũng đầy đồ.
Cô làm một ly sinh tố xoài, sau khi uống xong chạy tới phòng tắm nối liền phòng khách tắm rửa, giữa lúc đang dội bọt trên người thì nghe điện thoại có tiếng báo tin nhắn tới, Nam An An tắt vòi hoa sen lau bọt trên tay xoay người mở hộp thư, thì nhìn thấy nơi địa chỉ liên lạc giới thiệu người bạn tốt, là trong danh bạn điện thoại của cô --- Khương Minh.
Nam An An dựa vào bồn tắm gửi xác nhận thông tin rồi bắt đầu lo lắng không yên chờ Khương Minh trả lời.
Anh đồng ý rất nhanh.
Khương Minh: Ăn.
Chỉ một chữ, Nam An An cho rằng lần đầu tiên anh chơi qq thao tác không tốt chưa gửi xong đã quan tâm câu trả lời.
Nam An An: Em ăn cơm xong rồi, ăn rất no.
Khương Minh: Uống thuốc chưa?
Nam An An im lặng một lúc tiếp tục đánh chữ: Chưa, em đang tắm.
Nam An An: Em quên mang quần áo vào.
Khương Minh: Trước tiên bọc áo tắm đi.
Nam An An: Áo tắm cũng không mang vào, chẳng mang gì vào cả.
Khương Minh: Trực tiếp đi ra đi, dù sao cũng không có ai.
Nam An An trịnh trọng nghe theo lời thầy dạy bảo ra khỏi phòng tắm nhào lên giường lăn lộn, gửi câu “Thầy thắng rồi.” Gửi qua ba chữ, rất lâu cũng chưa trả lời lại cô mở cửa sổ nói chuyện lần nữa phát hiện câu cuối cùng rõ ràng chính là ---
Nam An An: Thầy cứng rồi.
Thầy cứng rồi….
Thầy cứng rồi.
Thầy cứng rồi.
Nam An An phun ngụm sinh tố xoài ra, tay chân luống cuống lau sô pha xong sau đó đắn đo từng câu từng chữ gửi tin cho Khương Minh.
--- Thầy giáo, rất xin lỗi đó là phương thức nhập (kiểu gõ chữ) nó quá xảo quyệt.
Không được, thế này thì giống như là đang trốn tránh trách nhiệm, hơn nữa phản ánh phương thức nhập chính là thói quen dùng từ của cô, Nam An An xóa câu nói kia tiếp tục đánh chữ
--- Thầy giáo, thật xin lỗi tay run.
Không được, làm sao tay có thể run được sao mà khéo thế, lời giải thích này càng không đáng tin, Nam An An xóa bỏ câu này tiếp tục vắt hết óc.
--- Ha ha, em chọc thầy chơi thôi.
Nhớ lại tối hôm nói lời yêu thích với Khương Minh lại thêm vào những lời này, Nam An An lặng lẽ xóa bỏ bản thảo này, cuối cùng quyết định --- letgo.
Khương Minh nhìn ba chữ to trên màn hình điện thoại, im lặng luôn.
Giờ phút này, anh thế lại không phản bác được.
Vốn là vì, cô nói đúng.
###
Nam An An không đợi được Khương Minh trả lời, yên lặng mở máy vi tính gửi msn video mời mọc cho Nam Vi Vi, Nam Vi Vi không thèm để ý đến cô.
Nam An An im lặng bắt đầu gửi bình luận.
Nam An An: Em ở đây chờ chị quay lại, chờ chị quay lại ~ chờ chị quay lại ngắm hoa đào nhỏ nở rộ.
Vài phút sau, một tiếng nhắc nhở có tin nhắn.
Nam Vi Vi: Hôn bảo bối An An cái nào, cả đầu em đều là nam thần lại có thể còn chừa một mét để lại cho chị, rất cảm động, chị muốn chính là ít như vậy, dù sao người yêu trước nhất định suốt đời không thể nào xoay mình được.
Nam An An: Chị đủ rồi, làm sao thành chị yêu trước rồi?
Nam Vi Vi: Yêu trước mười một phút.
Nam An An: Chị đủ rồi, nhà chị nuôi chồng à?
Nam Vi Vi: Trẻ em, nuôi, chồng, em muốn đánh sao?
Nam An An: Chị trở về đánh em, thì chị trở về đánh em đi.
Nam Vi Vi: ….
Nam An An: Sắp tới sinh nhật chúng ta, chị, chị về đi.
Nam An An: Đã năm năm chúng ta không cùng ăn sinh nhật rồi.
Nam Vi Vi: Xin lỗi, chị thật sự….. Nhưng vẫn không thể trở về.
Ngón tay ấn bàm phím của Nam An An hơi dừng lại, cô muốn nói với Nam Vi Vi em nhớ chị, nhưng không nói nên lời chỉ có thể im lặng nhìn ảnh đại diện của Nam Vi Vi tối xuống, ánh mắt chua xót đến lợi hại, cô nằm úp sấp trên cánh tay mặc ý bản thân mình chìm vào trong bóng tối.
Cảm giác mình hít thở không thông, cô mở to mắt, mới phát hiện cánh tay mình ướt một mảng lớn.
Nam An An rửa sạch mặt quyết định xem phim để ngủ, kết quả là cô mang laptop vừa rồi còn rất tốt qua, bây giờ đột nhiên đình công rồi…
Nam An An không cam lòng từ trên giường đứng dậy chạy tới thư phòng định mở máy tính của Khương Minh, máy tính màu trắng nhìn qua hình như là phong cách của mấy năm trước, không cài mật khẩu.
Nam An An thuận lợi mở máy, ánh mắt đảo qua biểu tượng quen thuộc trên mặt màn hình ---
Biểu tượng này, có sau thời gian tròn một năm mà điều quan trọng nhất của cô là mỗi ngày mở máy tính…
Nam An An chợt nhớ lại, vì một người thích một trò chơi, nhưng cũng vì một người vứt bỏ một trò chơi.
Ban đêm thế này, cô đột nhiên muốn vào trong trò chơi năm năm trước nhìn xem, hai con vật bị cô coi là ngan còn làm chim uyên ương ngâm thơ ở chỗ này không?
Chuột tạm dừng trên biểu tượng, còn chưa kịp kích hai lần di động của mình đã vang lên, lại có thể là của Khương Minh, cô nhận điện thoại: “A lô, thầy giáo?”
Lúc Khương Minh hơn nửa đêm bị các giáo sư họp cùng vào buổi sáng kêu ra ngoài ăn cơm bị chuốc rượu không ít, mấy phó giáo sư đã kết hôn đều thừa dịp vung tay vẻ mặt ngọt ngào: “Ôi trời, thật sự không phải tôi không uống, mà là vợ của tôi làm sao cũng không cho tôi uống rượu …, người trẻ tuổi chưa kết hôn, các cậu tới đi….”
“Thế giới là thuộc về các cậu, rượu cũng thuộc về các cậu.”
Khương Minh chưa kết hôn lặng lẽ cạn chén, mấy lượt liên tiếp mấy người đã lập gia đình bị nàng dâu gọi về, mấy người chưa lập gia đình bắt đầu say sưa khóc lóc kể lể bản thân mình chưa có vợ --- ví dụ như Hà Khành Nguyên, chưa lập gia đình cũng chưa quá say Khương Minh quyết định --- gọi cho cô hay không gọi cho cô, vậy rồi anh gọi cho cô, giọng Nam An An khe khẽ róc rách, không có chút buồn ngủ nào.
Khương Minh ra khỏi phòng bao ầm ĩ, đứng trên sân thượng đốt một điếu thuốc, thờ ơ hỏi: “Đã trễ thế này còn chưa ngủ à?”
“Dạ” Nam An An thẳng thắn thành khẩn giao nộp: “Đúng rồi, thầy ơi em không ngủ được, máy tính em bị hỏng. Em dùng máy tính của thầy, em muốn chơi trò trên máy thầy…”
Khương Minh bị gió đêm thổi qua, chỉ có chút men say đã lập tức biến mất, lúc ấy anh đi tới thành phố A rất vội vàng máy tính đặt trên bàn là cái năm năm trước kia, trên cửa sổ chỉ có một trò chơi, chính là trò năm đó anh và Tiểu Quyển cùng chơi, hơn nữa còn thiết lập chế độ lưu tài khoản và mật khẩu.
Nếu như không biết Nam An An hối hận đi gặp anh như vậy, có lẽ anh rất thích chuyện cô phát hiện anh chính là sư phụ cô, nhưng mà bây giờ…. Không phải lúc.
Anh không biết cô hối hận về điều gì, cũng không nắm được sau khi cô biết rõ sẽ phản ứng như thế nào.
Bây giờ còn quá sớm…..
Thuốc lá giữa ngón tay anh bốc cháy, một chút tàn thuốc rơi vào tay anh có chút nóng, Khương Minh phủi phủi tàn thuốc: “Cái máy tính đó rất cũ, trong ngăn kéo có cái mới, em chơi cái đó đi.”
Nam An An có chút không hiểu tại sao, nghĩ trong máy tính này của Khương Minh có thể Khương Minh có thứ gì đó đặc biệt quan trọng anh không muốn để cô đụng vào, vốn là không hợp đạo lí Nam An An lập tức hiểu, “Được ạ” Nam An An ngoan ngoãn trả lời Khương Minh.
Khương Minh hình như hài lòng nói một câu: “Ngoan.”
Giọng nói trầm thấp mà thu hút, như là anh đang nói nhỏ bên tai cô, thậm chí giống như cô cảm giác được hơi thở anh phun bên tai cô rất ấm áp…
Nam An An không hiểu có chút ngượng ngùng, khiêm tốn nói: “Cảm ơn ạ, cũng không ngoan như thế….”
Khương Minh: “….”
Bình luận facebook