Khương Minh như có điều suy nghĩ, cúi đầu nhìn An Khả căng thẳng chờ câu trả lời nghiêm túc nói: “Xin lỗi.”
Anh chỉ nói hai chữ xin lỗi, không giải thích nguyên nhân, thậm chí ngay cả tôi có người trong lòng, em còn nhỏ nói những lời này cho qua chuyện cũng không nói, gọn gàng dứt khoát không nể mặt chặt đứt nhớ thương của cô ta.
Trong mắt An Khả lập tức đầy nước mắt, từng giọt nước mắt rơi vào trên quyển sách trong tay. Nghe tiếng mở cửa phòng rất nhỏ, cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Nam An An đeo túi xách từ trong văn phòng Khương Minh đi ra thì nâng tay che mặt chạy đi.
Nam An An đang muốn đeo túi xách đi lên cầu thang của lớp học mới, vừa đúng lúc thấy An Khả rơi nước mắt chạy đi, tim nghèn nghẹn --- giống như thấy trước được tương lai của mình.
Sau hôm An Khả khóc một thời gian, Nam An An cũng rất ít gặp An Khả, thời gian đếm ngược thi nghiên cứu sinh càng ngày càng gần, cuối cùng cô cũng bắt đầu căng thẳng.
Thời gian cách ngày thi nghiên cứu sinh chỉ còn một tháng, trong khoa ra thông báo yêu cầu 12 ngày trước khi hết tháng phải nộp đề tài luận văn tốt nghiệp bảng xét duyệt và đề tài báo cáo, mỗi ngày Nam An An mệt mỏi như cún, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh không nói còn phải ôn tập thi lại và thêm luận văn tốt nghiệp.
Nam An An nằm úp sấp trên bàn xoắn tóc, bây giờ chính trị của cô vẫn còn là mảnh vụn, luận văn tốt nghiệp thì tuần sau phải nộp 3000 chữ trong đề tài báo cáo.
“Làm sao vậy?” Khương Minh giương mắt nhìn Nam An An từ giữa trưa bắt đầu đứng ngồi không yên.
Nam An An lại gần vẻ mặt cười nịnh nọt: “Thầy ơi, bản mở đề tài báo cáo của em có thể trì hoãn được không?”
Cô mặt mày rạng rỡ, xoáy hình quả lê nhỏ lúc cười hơi gợn sóng, còn thêm đôi má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Cơ thể Nam An An thò ra trên bàn làm việc trước mắt, hai cánh tay chống lên bàn, khuôn mặt ghé sát vào trước mắt anh, chạm tay có thể tới.
Khương Minh khoát tay, Nam An An lập tức ôm lấy đầu: “Em viết, bây giờ em viết luôn….”
Khương Minh: “….”
Không ngờ anh lại chìa tay tự nhiên chạm nhẹ vào xoáy hình quả lê của cô, đầu ngón tay hạ xuống làn da mềm mại nhẵn nhụi.
Xoáy quả lê bên khóe miệng bị ngón tay thon dài khẽ chạm, đầu ngón tay còn có chút cảm giác mát lạnh, Nam An An mới phát hiện tư thế này cô tiếp sát cách Khương Minh quá gần, hô hấp gần như giao nhau, chóp mũi đối chọi nhau, lúc anh hô hấp hơi thở đều phun lên chóp mũi cô….
Còn có đôi mắt chuyên tâm đen nhánh, ánh mắt kia khiến người ta có ảo giác sâu không thấy đáy, mà bây giờ cô có thể thấy rõ ràng đáy mắt anh nhìn thấu bộ dạng băn khoăn lo lắng của cô.
Nam An An không dám đối mặt với anh, tầm mắt cũng không biết nên nhìn vào chỗ nào, , ánh mắt bay tới bay lui cuối cùng tập trung vào cái mũi cao thẳng của anh, đột nhiên nghĩ tới Đường Viên nói người đàn ông lỗ mũi lớn rất mạnh mẽ, lúc ấy Đường Viên tâm tình rạng rỡ còn khoa chân múa tay vẽ lằng nhằng một người to lớn trong không trung, mặt Nam An An lập tức đỏ lên…
Sau đó cô nghe thấy Khương Minh không nhịn được nở nụ cười --- cô giống như chơi đá gà.
Nam An An xấu hổ buông tay giải thích nói: “Em nghĩ thầy muốn đánh em.”
Nhưng mà, chọc vào má lúm đồng tiền là có ý tứ gì chứ?
Ngón tay Khương Minh hơi khựng lại, sau buổi trưa ánh mặt trời chiếu vào, không phải nói có chút mập mờ làm chuyện mờ ám có thể khiến trái tim nữ sinh đập rộn lên sao? Anh dơ tay chạm nhẹ vào má lúm đồng tiền của cô, động tác mập mờ như vậy, là cô rất đáng đánh đòn mới có thể cho rằng anh muốn đánh cô?
Còn chưa thỏa mãn thu tay lại, Khương Minh hời hợt nói: “Tôi có thể viết giúp em.”
“Thật sao?” Nam An An không tự chủ được cúi về phía trước.
Thấy vẻ mặt Nam An An được sủng ái mà lo sợ, Khương Minh nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu: “Thi nghiên cứu sinh cho tốt.”
Nam An An được nam thần quan tâm càng áp lực lớn như núi, thi nghiên cứu cứ càng ngày càng gần.
Trước cuộc thi một ngày hơn mười một giờ khuya trong ký túc xá Nam An An lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lúc này còn nhận được tin nhắn của Hà Nhạc --- An An, ngày mai cố lên.
Cô không trả lời, chui vào trong chăn gửi tin nhắn cho Khương Minh: “Thầy ơi, em mất ngủ, căng thẳng.” Ấn nút gửi đi mới cảm thấy không được thích hợp, đã trễ thế này còn quấy rầy Khương Minh….
Cô đang hối hận, thì di động vang lên, là Khương Minh.
“Thầy…” Nhận điện thoại Nam An An có chút hưng phấn quá mức, một chút buồn ngủ cũng không có: “Em căng thẳng, em không ngủ được….”
“Từ nhỏ mỗi một cuộc thi em đều căng thẳng, rất hồi hộp thì thi không tốt…. Lúc viết văn thi cấp một lên cấp hai, vừa cúi đầu để lại một quyển sách toàn máu mũi, giáo viên nói đây là dấu hiệu gian dối của em, rồi thành tích viết văn không có, đây vốn là lần em cách chị em gần nhất. Mẹ em nói đợt đó do em uống ít nước, máu nóng lên…..”
Nam An An bắt đầu nói dông dài, lúc thi đại học phía Tây cô nghe lời dạy bảo uống quá nhiều nước, giữa lúc đang làm bài thi thì gặp cảnh ngộ bất hạnh, cô là người đầu tiên trong tất cả các học trò đi thi ở đại học phía Tây nộp bài thi.
Giáo viên coi thi tương đối cẩn thận: “Em xác định?”
Nam An An gật đầu.
Giáo viên coi thi: “Em thật sự xác định?”
Nam An An ‘tình chân ý thiết’ (chân thành tha thiết), chỉ thiếu chút nữa là nói “yes, I do” rồi.
Giáo viên coi thi đuổi theo không buông: “Vì sao?”
Khuôn mặt Nam An An đã nghẹn đến đỏ gay nhỏ giọng nói: “Đi toilet.”
Giáo viên coi thi tóc hoa râm: “Cái gì! Em nói lớn xem.”
Nam An An tăng âm lượng: “Đi toilet!”
Giáo viên coi thi: “Trên cái gì?”
Mười hai tuổi Nam An An dồn hết khí lực: “Em muốn tè ra quần rồi!”
Vì thế danh ngôn Nam An An hành động vĩ đại lưu truyền rộng rãi trong đại học phía Tây với khí thế sét đánh không kịp bưng tai đi trước cả vẻ đẹp của cô… Mỗi lần thi có thí sinh nào nộp bài trước tiên đều phải trích dẫn câu danh ngôn vàng của cô.
“Lúc ấy giáo viên chấm bài thi nghe nói em nộp bài kiểm tra đầu tiên còn phê vào bài kiểm tra của em, tưởng em cũng giống những thiên tài đạt điểm tối đa mấy năm trước nộp bài thi đầu tiên, đáng tiếc bài thi của thiên tài em điểm trượt xuống số lẻ…”
Rốt cuộc Khương Minh đáp lại một câu: “Em thi được 100? Rất tốt mà.” Có thể đề thi đại học phía Tây biến thái quá, 120 điểm tuyệt đối là vài năm mới gặp một lần.
Nam An An nặng nề nói: “Không, em thi được 12 điểm.”
Khương Minh im lặng, thật đúng là số lẻ… Đêm hôm trước khi thi, Khương Minh còn có ý tốt cố gắng an ủi cô: “Em còn vượt cấp….”
“Đó là câu chuyện xưa bạn nhảy tôi nhảy ( nguyên văn là you jump,i jump), chị của em mới vượt cấp, mẹ em vì một lần có thể họp phụ huynh cho hai người, làm cho em cũng vượt cấp. Ôi, nếu là chị của em thi nghiên cứu sinh gì gì đó nhất định không phải nói…” Nam An An nghĩ tới Nam Vi Vi càng buồn hơn: “Lúc em còn nhỏ đã từng hỏi ba, em không thông minh như chị của em cũng không xinh đẹp như chị lại còn không nghe lời như chị, vì sao ba thích con nhất thế, ánh mắt ba em dịu dàng và thương xót nhìn em nói --- con đáng thương….”
Sắp đến nửa đêm ký túc xá cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô nghe thấy rõ tiếng cười trầm thấp của Khương Minh bên kia điện thoại, anh dừng lại một lát, nói: “Em rất thông minh, tất nhiên, cũng rất đẹp…”
Nam thần nói cô xinh đẹp! Rất đẹp!
Nam An An hoàn toàn không buồn ngủ, trong ký túc xá máy sưởi rất ấm trong ổ chăn lại càng nóng hầm hập, mặt cô có thể nóng đến như muốn thiêu cháy, Nam An An cầm di động im lặng vài giây, mới dè dặt mở miệng: “Em vẫn sợ em không thi đậu…. Thầy, nếu em không thi đậu, thầy hôn em một cái được không?”
Nói xong câu đó cô nắm chặt điện thoại di động, chui vào trong chăn nín thở tập trung tư tưởng, thấp thỏm chờ câu trả lời.
Khương Minh không bắt cô phải đợi quá lâu, giọng anh trầm thấp từ bên kia ống nghe truyền tới vuốt ve tai cô,
Anh nói: “Được.”
Nam An An cầm di động lăn lộn trên giường, lắp bắp: “Vậy, vậy… Ngủ ngon.” Cô nói ngủ ngon, nhưng không cúp máy.
Lần này Khương Minh cũng không cúp trước.
Bên tai Nam An An có thể nghe rõ tiếng hít thở, cô không biết bản thân mình đã ngủ lúc nào, mãi đến sáng ngày hôm sau tỉnh dậy phát hiện thời gian trò chuyện trên di động là 6 giờ 37 phút 21 giây, cô dụi mắt, thời gian biến thành 6 giờ 37 phút 24 giây.
Nam An An cẩn thận duỗi ngón tay nhấn nút tắt, lập tức mặt tươi như hoa từ trên giường nhảy xuống: “Cố Cầu Cầu, nam thần theo tớ cả đêm! Tớ lại không ngáy to, không nghiến răng, không nói mớ….”
Cô Ly duỗi thẳng người liếc nhìn cô một cái: “Có cảm tưởng gì?”
Nam An An: “Nam thần của tớ, quả nhiên là người có một vạn cước điện thoại!”
Vào buổi chiều cuối cùng Nam An An thi nghiên cứu sinh, Khương Minh lái xe đứng bên ngoài trường thi chờ cô, sau khi đánh trống xong có người hết sức phấn khởi chạy ra cũng có người đang khóc lóc gọi điện thoại, Khương Minh hạ cửa kính xe xuống thấy Nam An An từ trong đám người đi ra từ lầu hai, cô mặc một áo khoác rất dày mang bao tay lông mềm như nhưng đứng ở cửa lầu hai nhìn đông nhìn tây một lát, lúc tầm nhìn đối diện với anh con mắt sáng lên lập tức chạy tới lộ ra một nụ cười hài lòng với anh: “Thầy ơi, em thi xong rồi, em muốn mời thầy ăn cơm.”
Khương Minh gật gật đầu, Nam An An mở cửa xe bản thân mình ngồi xuống bên ghế lái phụ ánh mắt lấp lánh: “Em thi rất kém…”
Tay cầm vô lăng của Khương Minh ngừng một lát, nghiêng mặt qua thấy vẻ mặt cô tươi cười như hoa dùng giọng điệu khẳng định nói: “Xem ra em rất phấn khởi.”
Nam An An tủm tỉm cười khẽ, cô không nói --- bởi vì anh sắp hôn em rồi.
Ở thành phố C này mùa đông không lạnh lắm, thiết bị sưởi ấm trong xem mở cũng vừa phải Nam An An tựa lưng vào ghế ngồi thoải mái ngắm ngoài cửa sổ xe, ngón tay nhịp nhàng gõ xuống cửa kính xe giống như chỉ huy dàn nhạc nhỏ giọng ngâm nga một bài hát.
Nơi ăn cơm là một nhà hàng lẩu tôm, Khương Minh ngồi trên ghế sô pha nhìn Nam An An gọi món.
Cô vẫn rất sợ lạnh, ngay cả vào nhà hàng cũng không cởi áo khoác ra, cởi bao tay sau đó thổi một hơi vào lòng bàn tay, chóp mũi còn hồng hồng.
Sau khi đồ ăn mang lên đầy đủ, Nam An An ngẩng đầu nhìn anh dè dặt hỏi: “Thầy, nếu thi viết em qua được, thi vòng hai em gặp thầy không?” Cô được báo chuyên ngành có hai nhân vật lớn, một người là Khương Minh, còn một người là viện trưởng học viện kinh tế, sau khi thi vòng hai người hướng dẫn có thể chọn học trò, cô cố gắng tròn một năm thi nghiên cứu sinh chính là vì Khương Minh.
Khương Minh nhàn nhạt nhìn cô, nói: “Sẽ không.”
Tay cầm thìa của Nam An An hơi dừng lại, nồi lẩu sôi sùng sục nước bốc hơi lên tới mặt cô cay đến ánh mắt cô nóng đau rát.
Cách một tầng sương trắng bốc lên từ nồi lẩu và trong hốc mắt bị cay xuất hiện nước mắt có tính chất sinh lý, cô có chút không thấy rõ vẻ mặt Khương Minh, tay cầm cái thìa không có cảm giác: “Cay quá” Nam An An nói xong lấy khăn lau mặt, sợ Khương Minh nhìn thấu còn cố ý lau mũi như thật, vẫy vẫy tay bắt đầu quạt bên má: “Cay quá cay quá, cay sắp khóc được ấy…” Rồi cô khóc.
Rất nhiều người nói, hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều..
Nam An An nghĩ, nhất định là cô ôm quá nhiều hi vọng, cho nên bây giờ mới có thể nhếch nhác như vậy, cô cầm thìa không hề hay biết đưa vào trong miệng, cắn một ngụm mới phát hiện bản thân mình đã cắn quả ớt đỏ, vị cay nồng đậm trong miệng bùng nổ, nuốt một ngụm cổ họng bị sặc, như thiêu như đốt.
Nam An An nhai nhai, đành nuốt xuống miếng ớt đỏ kia.
Giống như cô theo đuổi Khương Minh, đã bình tĩnh chấp nhận kết quả này.
Chỉ là rõ ràng trong bụng cay như thiêu như đốt, nhưng cô lại cảm thấy đã rơi vào hầm băng.
Bình luận facebook