Từ trước đến nay Nam An An chưa bao giờ nghĩ tới, trên đầu mình ngoại trừ sắc, còn có lười.
Ngày thứ hai luôn là cơn ác mộng của mọi người, đối với người một ngày trước làm sinh nhật suốt đêm cho An Ngưng lại say rượu Nam An An lại càng như vậy, lúc cô bị Cố Li níu ra khỏi giường đã bảy giờ năm mươi, Nam An An lười biếng nâng mí mắt nhìn đồng hồ rồi sau đó trượt từ tay Cố Li nằm ngã xuống giường lăn lộn lẩm bẩm một tiếng: “Cố Cầu Cầu, tớ còn muốn ngủ.”
“Cậu xác định chứ?” Giọng Cố Li lành lạnh, “Buổi sáng có giờ lên lớp, Khương Minh.”
Nam An An không động đậy, trong lòng vểnh lên kiên quyết không thay đổi.
“Cậu nên viết tờ giấy xin phép nghỉ đi.” Một cây bút bị An Ngưng ném lên giường, vẽ một đường cong rơi vào bên gối của Nam An An.
Nam An An mơ mơ màng màng nhặt bút lên rồi xé một tờ giấy ghi chép trên tường, vung bút viết một tờ giấy xin nghỉ phép ngắn gọn rõ ràng đưa cho Cố Li, sau khi nghe cô ấy nhỏ nhẹ đóng cửa Nam An An xoay người lại tiếp tục ngủ, ngủ là thoải mái nhất, không uổng công người ta đã từng nói rằng --- ngủ thật là thoải mái, không kể ngày đêm….
Ba giờ sau Nam An An ngủ đủ giấc bò xuống giường vào phòng tắm tắm rửa, cả người mát mẻ lau xong tóc ngồi ghế bàn máy vi tính lờ mờ nhớ tới, vừa lúc nãy Cố Ly nói buổi sáng có tiết học của ai nhỉ? Hôm nay vốn là lần đầu tiên chính thức đi học của học kỳ mới, Nam An An không nhớ rõ thời khóa biểu dứt khoát lựa chọn lên hệ thống thời khóa biểu kiểm tra một chút, ngộ nhỡ quan trọng thì sao.
Trong cột thời khóa biểu sáng thứ Hai đầu tuần có mấy dòng chữ màu đen ---
Học viện kinh tế lớp 201.
Học tài chính ngân hàng.
Khương Minh.
Khương Minh… Tên này nghe rất quen.
Nam An An suy nghĩ một lát mới nhớ ra, lêquýđôn,n Khương Minh chính là người mà treo trên môi Đường Viên nam thần cao đẹp thô lỗ, về hai điểm cao và đẹp Nam An An có thể hiểu, dù sao hai đặc điểm này rất là rõ ràng, khiếu thẩm mỹ của Đường Viên lúc nào cũng như kiếm bay trong gió, dân công nghệ như Nam Nam An không chỉ tin tưởng, mà còn bất chấp Khương Minh nhất định sẽ lần lượt điểm danh, suy đoán một vòng, cuối cùng hai tay mạo hiểm lướt tới trường đại học phía Tây nơi mà mọi người trong ký túc xá chạy tới môn học tài chính ngân hàng của Khương Minh.
Còn như thô lỗ… Đường Viên nói vậy là vì anh hay xỏ mũi người khác, Nam An An cho rằng điểm này cần phải quan sát thêm.
Nam An An tự nhận không bị nhan sắc điều khiển, bỏ một tiết học của cao đẹp thô lỗ cũng không có gì, vì thế yên tâm mười ngón tay lại tiếp tục soàn soạt lướt web như bay… Cuối cùng cảm thấy hình như quên gì đó, sau khi lên QQ cô thấy biểu tượng của người hướng dẫn Hách Hinh chớp mấy cái --- là tin nhắn gửi từ tối hôm qua.
Cô giáo tốt: An An, người hướng dẫn mới thế nào? Cô rất tốt với em, tha thứ cho cô cả đời phóng túng không kiềm chế được thích con gái đẹp. Ngay cả đi tới đất khách xa xôi cũng muốn tự tay giao em cho đại thần.
Hách Hinh kiêu ngạo chính là người hướng dẫn của cô, thời gian qua Nam An An được cô ấy quan tâm sâu sắc, Nam An An cảm thấy Hách Hinh thích cô hơn có lẽ là vì trước đây mỗi lần lên lớp Hách Hinh kể chuyện cười đều chỉ có một người cười, từ lúc có cô, thì trở thành hai người.
Người hướng dẫn mới?
Nam An An ngưng mười ngón tay như bay một lúc mới nhớ ra --- trong học kỳ cuối của cô người hướng dẫn ra nước ngoài dưỡng thai, trước khi đi đặc biệt chuyển cô cho đại thần học viện kinh tế, đại thần tên….
Hình như cũng là Khương Minh.
Vì vậy, cô cúp mất… Là môn học của người hướng dẫn cô.
Đã là kỳ học cuối đại học năm 3, môn học bắt buộc của cô sẽ rất tốt, chỉ có điều luận văn tốt nghiệp của cô lại càng tốt hơn….
Phản ứng kịp Nam An An vội vàng cầm áo khoác lông chạy về cửa ký túc xá, tay vừa mới đặt lên thì cửa mở, Cố Li mang túi xách đứng ngoài cửa cười tít mắt.
Nam An An: “Giờ dạy của Khương Minh…”
Cố Li cười cười: “Đã tan học rồi.”
Nam An An: “….”
Cô Li lại cười: “Tớ có nhắc với cậu.”
Cố Li: “Cậu còn nhớ cậu viết giấy xin nghỉ phép không?”
Nam An An: “Nói cho tớ biết đây không phải là thật, cậu thật sự giao nó cho Khương Minh rồi hả?”
Cố Li nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Chỗ nghiêng sinh ra người lệch lạc, chỗ vững vàng sinh ra người có tinh thần ngoan cố.”
Lời nói độc ác hủy hoại ba đời, không kín miệng hủy hoại cả đời, Nam An An muốn sám hối, tối hôm qua cô không nên nhất thời uống rượu nói Cố Li là đời sau của đội quân nhiều chuyện, đến nỗi hôm qua cô ấy và cô vẫn còn yêu thương nhau mà hôm nay thì cô ấy và cô giết chóc lẫn nhau. Trên thực tế, Nam An An biết chính nội dung tờ giấy nghỉ phép mới làm cô đau buồn như vậy, có đôi khi ngọn nguồn sợ hãi không phải do không biết, mà là ở chỗ đã biết, bây giờ thì cô biết rất rõ --- cô xong rồi.
Nam An An che mặt: “Xong rồi, tớ khiêu khích thầy hướng dẫn của tớ.”
Sau đó giọng nói siêu tốt của Đường Viên vờn quanh hát lên ca khúc --- “Bầu trời bay tới năm chữ --- Chuyện này cũng không phải…”
Nam An An che ngực: “Nghẹt thở.”
Đường Viên: “Rất thoải mái, rất thoải mái rất thoải mái rất thoải mái…. Chính là đi chơi nhiều, rất thoải mái….”
***
Sau khi giải thích hoặc trả lời câu hỏi cho một đám nữ sinh vây quanh, lúc Khương Minh trở lại văn phòng đã gần giờ về.
Môn học của anh tuyển rất nhiều học trò, nữ sinh học kỹ thuật tài chính cũng tốt, bọn họ ngược lại không bị anh hù dọa khi nói ra tỉ lệ nợ môn năm ngoái.
Nếu không có tờ giấy xin nghỉ phép này, Khương Minh tin rằng buổi học đầu tiên của anh sẽ càng vừa ý.
Khương Minh xoa xoa mi tâm (giữa hai hàng lông mày), tiện tay cầm danh sách ném lên bàn làm việc thì một tờ giấy ghi chép bay bỗng nhẹ nhàng rơi ra.
Thầy giáo:
Em có bệnh, phải trị
Nam An An.
Bản thân anh từ khi về dạy ở đại học phía Tây tới nay, còn chưa gặp qua học trò nào dũng cảm như vậy.
Hàng chữ viết trên tờ giấy nhỏ rất xinh đẹp mạnh mẽ, viết thẳng đứng rắn rỏi, nếu không phải vì cái tên, đây rất giống chữ viết của nam sinh, với lại… Không hiểu sao chữ viết có chút quen thuộc.
Tên Nam An An này cũng có chút quen thuộc, vẻ mặt Khương Minh không thay đổi nhặt tờ giấy nhỏ kia lười biếng tựa vào ghế duỗi thẳng hai bắp chân thon dài, nhàn nhã khoát lên trên đế bàn trà bằng gỗ lim, tay phải đưa cà phê lên miệng, lơ đãng nhìn tờ giấy xin nghỉ phép kẹp giữa các ngón tay trái.
Nam An An…. Hình như lần trước Hách Hinh từng nhắc tới, cô ấy ra nước ngoài dưỡng thai cho nên muốn giao sinh viên chưa tốt nghiệp cho anh.
“Em có bệnh, phải trị” vừa mới cơm nước xong quay về tới cửa Hà Khánh Nguyên thò đầu qua đọc một lần tờ giấy xin nghỉ phép trong tay anh, lqđôn cả người giống như bị lên dây cót làm kích động, “Tiểu nữ thần đâm chồi trong lòng tôi, A Minh, Nam An An nhà tôi nhìn rất được cậu biết không?”
Hà Khánh Nguyên là đàn anh học rộng hiểu nhiều của Khương Minh, ngày đầu tiên Khương Minh đi dạy ở đại học phía Tây được ban giám hiệu mang lên tầng trên cao của học viện kinh tế, vừa mới đi lên lầu hai thì thấy đàn anh của anh đứng phía dưới lầu, trên người được che phủ một tầng ánh sáng ấm áp, khi đó Khương Minh đã muốn dừng chân lại đấy, tiếc là chậm một bước.
Hà Khánh Nguyên chạy chầm chậm mấy bước nhón mũi chân đứng thẳng một tay thân thiết mà khó khăn khoác lên trên bả vai anh, ngẩng đầu nhìn anh tình ý dạt dào: “A Minh, dưới trời chiều, cậu thấy hạnh phúc không?”
Phút chốc đó, trước mặt hiệu trưởng và viện trưởng, Khương Minh bất ngờ đến mức lập tức muốn từ chức, anh vĩnh viễn nhớ rõ cuối cùng lúc Hà Khánh Nguyên tốt nghiệp, bọn họ gồm thầy râu tóc bạc trắng có bao nhiêu hạnh phúc.
Khương Minh cầm tấm giấy xin nghỉ phép kia kẹp vào trong môn học cung cấp tài chính ngân hàng, mặt hiền lành nghiêm túc trả lời: “Biết.”
Hà Khánh Nguyên đang loay hoay tìm tấm ảnh trong di động anh ta chụp Nam An An đi học lúc trước, nghe Khương Minh nói vậy càng thích thú, nằm úp sấp trên bàn làm việc cái đầu thì dựa sát lại gần: “Chậc chậc, cậu cũng biết được cô ấy đẹp?”
Khương Minh cũng không ngẩng đầu lên: “Chính cô ấy nói.”
Mấy hôm trước lúc anh đang đứng ở tầng 7 chờ thang máy, thang máy vừa dừng chuẩn bị mở ra thì lúc đó anh nghe thấy một giọng nữ --- bộ dạng của tớ cũng thật là đẹp mắt, cửa thang máy mở, khi anh đi tới thì chữ “Nhìn” trong miệng nữ sinh kia cũng vừa dứt.
Nhưng, thật sự, đẹp.
Đoán chừng đứa bé ấy đối với cửa thang máy sáng ngời như gương hù dọa chính cô.
Khương Minh vừa đi vào chỗ đó đứa bé liền chạy mất dép, anh chỉ kịp thấy gò má,
Ừm, quả thật rất đẹp.
Một tuần lễ sau, Khương Minh liếc nhìn dưới bục giảng đầy những học trò nhỏ, anh biết Nam An An dũng cảm, nhưng không biết cô lại dũng cảm như vậy --- cô lại cúp tiết học của anh, không biết là vì lại bị bệnh, hay là lần trước còn chưa chữa khỏi….
Bình luận facebook