-
Chương 32
Edit: Pinkie
Minh Khê luôn siêng năng dậy sớm, trời vừa tảng sáng, xung quanh yên lặng như tờ. Cô đeo cặp sách đi xuống lầu, lấy chìa khóa của dì quản lý rồi ngồi xổm xuống mở cửa sắt ra.
Cửa sắt vừa mở ra thì cô lập tức chú ý tới bóng người cao gầy bên ngoài.
“Này, anh Hi, sáng sớm sao cậu lại ở chỗ này? Tối hôm qua cậu không ngủ sao?” Minh Khê nhảy một lần xuống ba bậc thang, nhanh chóng chạy tới, vén mái tóc đỏ trước trán của cậu: “Là có chuyện gì gấp sao?”
“Làm sao có thể không ngủ?!” Phó Dương Hi tỏ vẻ ‘cái đứa nhỏ ngu ngốc này, coi tớ là người thép sao’, nói: “Hôm qua từ nhà ga về là tớ đi ngủ ngay, cũng bởi vì ngủ quá sớm nên sáng sớm hôm nay đã tỉnh. Không có chuyện gì nên ra ngoài đi dạo, đúng lúc đi ngang qua dưới lầu ký túc xá của cậu.”
Phó Dương Hi hỏi: “Hôm qua cậu đi đón người, có đón được không?”
“Đón được.” Nhắc đến người nhà họ Đổng, khóe môi Minh Khê lại bắt đầu cong lên. Cho dù đã hai năm không gặp, nhưng khi gặp lại bọn họ, cũng không cảm thấy lạnh nhạt. Dì Đổng và chú Đổng đều mập hơn một chút, còn Đổng Thâm thì gầy hơn một chút.
Cô nói: “Trước mắt bọn họ tìm một nơi để ổn định cuộc sống. Hôm nay, sau khi tan học tớ sẽ qua ăn cơm với họ. Qua một thời gian ngắn nữa Đổng Thâm sẽ chuyển đến trường của chúng ta để học.”
“Ai?”
“Đổng Thâm.”
Phó Dương Hi suy tư nhìn bộ dáng vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên của Triệu Minh Khê, cố gắng không lộ ra vẻ chua chua của mình, giả bộ hờ hững nói: “Nam hay nữ thế?”
“Nam, nhỏ hơn tớ một tuổi, là hàng xóm lúc trước.”
Phó Dương Hi bất thình lình hỏi: “Cậu thích cậu ta không?”
“Cái gì mà thích hay không? Chỉ là hàng xóm mà thôi.” Minh Khê nhíu mày nhìn Phó Dương Hi. Hơn nữa cô rất hoài nghi, đại ca trường học đơn bào như Phó Dương Hi này thì có biết cái gì gọi là ‘thích’ hay không. Lần trước, trong giờ âm nhạc, có bạn nữ gấp hạc giấy cho cậu ấy, thế mà cậu ấy lại hung dữ hỏi con gái người ta là có phải là muốn đánh nhau hay không. Ngay cả thông suốt, Phó Dương Hi cũng chưa bao giờ thông suốt cả.
“Vậy cậu ta thích cậu sao?”
“Không thích.” Minh Khê bất đắc dĩ nói: “Bây giờ tớ chỉ muốn học cho thật giỏi. Cậu cũng biết tình hình nhà tớ hiện giờ. Bây giờ tớ không phải là Triệu Minh Khê, ta là Nữu Hỗ Lộc (1) Minh Khê, nhất định tớ phải nâng thành tích của mình lên cao hơn.”
(1) Nữu Hỗ Lộc là một họ của người Nữ Chân rất phổ biến triều nhà Thanh, là một trong hai gia tộc xuất sinh nhiều Hoàng hậu, phi tần nhất cho các đời Hoàng đế nhà Thanh. (nguồn: Google). Theo mình hiểu, ở đây Minh Khê muốn nói, bây giờ cô chỉ là Minh Khê xinh đẹp chứ không phải là Minh Khê của nhà họ Triệu giàu có, cho nên phải cố gắng học tập cho thật tốt.
Phó Dương Hi có được câu trả lời mà mình mong muốn, cố gắng để cho bản thân không tỏ ra vui vẻ quá rõ ràng.
Cậu dương dương đắc ý nghĩ, cái gì mà học tập với không học tập, tất cả đều là mượn cớ, rõ ràng chính là đã thích cậu.
Đã như vậy.
“Cho.” Phó Dương Hi một tay đút túi quần, quay đầu, lạnh lùng đưa túi lớn đồ ăn sáng cho Minh Khê.
Minh Khê thụ sủng nhược kinh, nhìn vào bên trong túi giấy, thấy có MacDonald, còn có mấy phần đồ ăn sáng kiểu Trung Quốc.
Cô lại ngẩng đầu lên nhìn Phó Dương Hi, không dám tin hỏi: “Cho tớ?”
Mặt trời mọc từ đằng tây sao?
Minh Khê nhìn trên người Phó Dương Hi đầy hơi lạnh sáng sớm, trên tóc còn có sương đọng lại, trái tim không hiểu vì sao lại nhảy loạn một cái: “Cậu, sáng sớm cậu đặc biệt chạy tới đây là để đưa bữa sáng cho tớ sao?”
“Cái gì mà đặc biệt đưa cho cậu?! Khẩu trang nhỏ, làm sao mà cậu lại tự luyến như thế cơ chứ?” Cần cổ trắng nõn của Phó Dương Hi đỏ lên, lập tức nhảy dựng lên, cáu kỉnh như thể cậu ấy vừa nghe xong một câu chuyện cười: “Lái xe nhà tớ mua một đống lớn, tớ ăn không hết, phần còn lại để cho cậu giúp giải quyết hết thôi. Tớ lười xách, cậu mang vào lớp học, phát cho bọn Kha Thành Văn.”
“Ồ!”. Minh Khê nhìn túi đồ trong tay khá nặng, cũng cảm thấy vừa rồi mình thực sự có chút tự luyến.
Loại đại thiếu gia như Phó Dương Hi, chuyện động ngón tay gọi máy bay thì cậu sẽ làm vì đàn em của mình, nhưng cậu ấy có điên mới làm ra chuyện sáng sớm ngồi xổm trước ký túc xá nữ đưa bữa sáng.
“Vậy sao cậu không trực tiếp xách vào lớp?” Minh Khê hỏi.
Phó Dương Hi nói: “Tớ thuận đường ghé qua chỗ cậu lấy quần áo nhét ở trong cặp sách của cậu ngày hôm qua không được sao?”
Áo khoác ngày hôm qua mọi người mặc đều bị nước bùn làm bẩn, cho nên bọn họ đã lên thị trấn tùy tiện mua mấy bộ quần áo. Những người khác thì tự cầm áo khoác bẩn của mình còn Phó Dương Hi thì lười cầm. Thế là áo khoác bẩn của cậu bỏ vào trong túi nilon rồi nhét vào trong cặp sách của Minh Khê.
Minh Khê nhớ lại, lầm bầm: “Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ trực tiếp ném của áo khoác kia đi.”
Chỉ là một cái áo khoác bẩn mà thôi, làm gì mà phải đặc biệt chạy tới đây lấy về? Còn khiến cho cô tự mình đa tình, cho là cậu đặc biệt tới đưa bữa sáng cho cô.
“Nó rất đắt có được không?!” Phó Dương Hi cả giận nói: “Cậu trở về nhìn kỹ nhãn hiệu trên áo, hơn ba vạn một cái đó! Nếu không phải vì lấy áo khoác tớ làm gì phải ——”
“A a a, biết rất quý giá rồi, cậu ngậm miệng lại đi.” Minh Khê bị hét đến mức lỗ tai tê dại, mắt nhìn mọi người xung quanh, quay đầu chạy lên lầu: “Được rồi, được rồi, bây giờ tớ lên lầu lấy cho cậu.”
Phó Dương Hi nhìn cô chạy lên, cặp sách trên lưng va đập loạn xạ, không khỏi cong môi cười.
Minh Khê cầm áo khoác bỏ vào trong một cái túi đem xuống, lúc này thái tử gia họ Phó mới hài lòng.
*
Cả hai đi về phía lớp học trong sương sớm.
Sau khi Minh Khê vào lớp thì vội vàng mở sách vở ra, vừa xem vừa ăn, an được hai miếng thì đem phần bữa sáng còn lại đặt trên bàn Kha Thành Văn, để phần cho cậu ấy.
Có được một suất tham gia cuộc thi liên trường không dễ dàng gì, cô nhất định phải chuẩn bị cẩn thận, không thể lãng phí cơ hội lần này. Mặc kệ cuối cùng có thể nhận được giải thưởng hay không, cô nhất định phải lọt được vào vòng chung kết.
Phó Dương Hi thấy cô chỉ ăn hai miếng, cảm thấy vô cùng lãng phí. Nhưng thấy cô tranh thủ thời gian học hành nên cậu không quấy rầy.
Cậu ngồi bên cạnh, nhìn cô một lúc, nhịn không được mà hỏi: “Chừng nào cậu tham gia tập huấn cho cuộc thi liên trường?”
Minh Khê mở điện thoại ra nhìn ngày, nói: “Hai mươi ba tháng mười phải đi tập huấn, tập huấn trong vòng mười ngày.”
“Vậy chẳng phải sinh nhật của cậu phải trải qua trong nơi tập huấn à?”
Minh Khê sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn nhìn Phó Dương Hi, lần trước mình chỉ nói qua loa thế mà cậu ấy lại nhớ kỹ?
Không nghĩ tới cậu ấy ngủ suốt ngày, thành tích cũng chênh lệch mà trí nhớ lại tốt như vậy sao?
“Đến lúc đó rồi nói sau, nhưng mà tớ cũng không quan tâm.” Minh Khê thờ ơ nói: “Các cậu giúp tớ trở về nhà bà nội một chuyến, đó là món quà sinh nhật tốt nhất.”
Phó Dương Hi: “Đến lúc đó lại nghĩ cách.”
Cậu nói trong lòng, đến ngày đó có khi cậu sẽ chạy đến nơi tập huấn. Nhưng đó là niềm vui bất ngờ, Phó Dương Hi không có ý định nói ra vào lúc này.
Phó Dương Hi dừng một chút, lật sách ào ào, rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê.
“ ……”
Triệu Minh Khê bị cậu nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên, quay đầu lại, ngơ ngác nhìn cậu: “Sao thế? Sáng nay cậu không ngủ à?”
Trước kia, mỗi sáng sớm, chuyện đầu tiên Phó Dương Hi làm là ghé mặt vào mặt bàn ngủ bù, áp suất không khí xung quanh vẫn còn khá thấp. Sao mà hôm nay, cậu ấy lại đặc biệt nói nhiều như vậy? Hơn nữa cậu ấy lại nhìn chằm chằm mình, giống như đang chờ mình nói điều gì đó.
Phó Dương Hi còn tưởng rằng Triệu Minh Khê sẽ bù một câu ‘Sinh nhật của cậu cũng đến ngay sau đó, tớ có thể tổ chức sinh nhật cho cậu’. Nhưng kết quả chờ cả nửa ngày, cũng không đợi được Triệu Minh Khê nói một câu như vậy.
Cậu nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê, trong lòng nghi ngờ nghĩ, chẳng lẽ khẩu trang nhỏ đã quên sinh nhật cậu? Không có khả năng nha. Làm gì có ai lại không nhớ sinh nhật của người mình thích. Hơn nữa cậu còn cố ý ám chỉ để Kha Thành Văn cường điệu hai lần. Chắc là Triệu Minh Khê muốn cho cậu một bất ngờ, cho nên mới cố ý giả bộ như không nhớ ra chuyện này.
“Không có gì.” Phó Dương Hi nghĩ như vậy, nhếch môi, trong lòng tràn đầy chờ mong: “Tớ đã nói là do tối hôm qua ngủ đủ rồi mà.”
Cậu lấy tai nghe chống tiếng ồn đã sạc ra và đeo vào, sau đó kéo chiếc gối Pikachu của mình ra và nằm trên bàn.
Ánh mắt cậu vừa buồn bực vừa ngán ngẩm nhìn ra ngoài cửa sổ, thì nhìn thấy nhóm người trong đội tuyển của lớp bên cạnh đi ngang qua cửa sổ.
Không biết có phải là ảo giác của Phó Dương Hi hay không, làm sao cậu cảm thấy, gần đây đội tuyển của lớp chuyên luôn đi từ phía hành lang bên này đi lên?
Rõ ràng vào lớp chuyên thì đi hành lang bên trái là thuận tiện nhất. Hơn nữa, không phải trước kia bọn họ cũng từ hành lang bên trái đi lên à ——
Chính vì thế, số lần đám người này xuất hiện ở bên ngoài hành lang lớp quốc tế càng nhiều hơn.
Những chuyện thế này, ngay cả Phó Dương Hi, người trước nay chưa từng quan tâm, đối với người khác đều hờ hững, cũng phải chú ý. Cả cái người đi đầu tên Thẩm gì Nghiêu kia nữa, mỗi lần đi qua đều nhìn về phía này. Phó Dương Hi khẽ ngẩng đầu, không vui nhíu mày, đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng nhìn lại.
“Tay cậu sao thế?” Bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Triệu Minh Khê.
Minh Khê cầm bút nghi ngờ nhìn bàn tay đang để trên bàn của Phó Dương Hi. Bởi vì cậu đang nằm ghé trên mặt bàn nên tay áo bị kéo lên một đoạn nhỏ, để lộ một vết bầm nhỏ trên xương cổ tay.
Đổi thành người khác có thể Minh Khê đã không chú ý đến. Nhưng da thịt của Phó Dương Hi trắng nõn, có chút nhợt nhạt, cho nên vết bầm vô cùng nổi bật.
“……”
Phó Dương Hi định thần lại, cậu lập tức kéo tay áo xuống che vết bầm đi.
Thấy Triệu Minh Khê còn đang nhìn, cậu nhướng mày nói: “Còn không phải là do lúc bị chó rượt ở trên núi với cậu nên bị ngã đó sao?”
Minh Khê: “Hôm trước bị ngã? Tớ nhớ là hôm qua, lúc ngồi xe lửa đi về còn không có mà.”
Phó Dương Hi nói: “Cậu ngồi xe lửa ngủ mê man, thế mà còn nhớ kỹ rõ ràng như vậy?”
“Được rồi.” Minh Khê cũng không hỏi nhiều, cô lấy lọ rượu thuốc lần trước chưa dùng hết từ trong hộc bàn ra: “Đưa tay qua đây.”
Phó Dương Hi cứ tưởng là trước lạ sau quen, lần trước ở cổng thư viện đã được cô bôi thuốc một lần, lần này là lần thứ hai, cho nên cả người cậu sẽ không cứng ngắc nữa. Nhưng không nghĩ tới, ngay lúc này, tim cậu vẫn đập rất nhanh như cũ.
Minh Khê đổ một chút rượu thuốc lên vết bầm trên cổ tay cậu, sau đó dùng lòng bàn tay xoa đều.
Phó Dương Hi rũ mắt nhìn cô, môi cô hơi mím lại, cậu cảm giác giống như trong góc tăm tối nhất của mình có ánh sáng chiếu vào, ấm áp một chút. Cả người cậu như bị chút ấm áp này hòa tan.
Phó Dương Hi cong môi.
Minh Khê cho là cậu lại muốn nói nhảm cái gì mà vết sẹo là huân chương của đàn ông, cho nên không chút nghĩ ngợi nói thẳng: “Ngậm miệng, im lặng một chút.”
Phó Dương Hi: “……”
Phó Dương Hi không thể nhịn được cười.
……
Minh Khê cảm thấy vết bầm tím trên cổ tay còn nhiều hơn thế nữa, thừa dịp cậu không chú ý, cô kéo tay áo của cậu lên.
Nhưng Phó Dương Hi vô cùng cảnh giác, kịp thời rụt tay về.
Minh Khê tranh thủ lúc lớp học không có ai, kéo áo khoác của cậu.
Phó Dương Hi suýt chút nữa nhảy lên bàn, cậu nhanh chóng lùi về sau, dựa lưng vào tường, hai tay ôm ngực, dáng vẻ như kiểu đang bảo vệ trong sạch của mình, mặt đỏ tới mang tai, nói: “Mới sáng sớm mà cậu làm gì đó?”
Không hổ là khẩu trang nhỏ, chưa gì mà đã dữ dội như vậy rồi.
“…..”
“Quên đi, nếu còn thì tự cậu làm đi.” Minh Khê tức giận.
Làm sao vị thái tử gia này luôn tỏ vẻ cợt nhả cô suốt cả ngày? Cô ấy thậm chí còn không nghĩ về nó, được chứ?
Dù sao chắc hẳn những nơi khác chắc cũng không có nhiều. Minh Khê xác định nơi mà bọn cô ngã xuống là sườn đất rất xốp, ngay cả cô cũng không bị thương gì cả.
“Cầm đi.” Minh Khê đẩy chai rượu thuốc trên bàn cho Phó Dương Hi.
Phó Dương Hi dường như không bận tâm đến vẻ tức giận của cô, thậm chí có vẻ như đã quen dung túng cô, để đàn em này ngẫu nhiên ‘phạm thượng làm loạn’.
Phó Dương Hi cầm lọ rượu thuốc nhàn nhã đi vào phòng vệ sinh.
Minh Khê luôn siêng năng dậy sớm, trời vừa tảng sáng, xung quanh yên lặng như tờ. Cô đeo cặp sách đi xuống lầu, lấy chìa khóa của dì quản lý rồi ngồi xổm xuống mở cửa sắt ra.
Cửa sắt vừa mở ra thì cô lập tức chú ý tới bóng người cao gầy bên ngoài.
“Này, anh Hi, sáng sớm sao cậu lại ở chỗ này? Tối hôm qua cậu không ngủ sao?” Minh Khê nhảy một lần xuống ba bậc thang, nhanh chóng chạy tới, vén mái tóc đỏ trước trán của cậu: “Là có chuyện gì gấp sao?”
“Làm sao có thể không ngủ?!” Phó Dương Hi tỏ vẻ ‘cái đứa nhỏ ngu ngốc này, coi tớ là người thép sao’, nói: “Hôm qua từ nhà ga về là tớ đi ngủ ngay, cũng bởi vì ngủ quá sớm nên sáng sớm hôm nay đã tỉnh. Không có chuyện gì nên ra ngoài đi dạo, đúng lúc đi ngang qua dưới lầu ký túc xá của cậu.”
Phó Dương Hi hỏi: “Hôm qua cậu đi đón người, có đón được không?”
“Đón được.” Nhắc đến người nhà họ Đổng, khóe môi Minh Khê lại bắt đầu cong lên. Cho dù đã hai năm không gặp, nhưng khi gặp lại bọn họ, cũng không cảm thấy lạnh nhạt. Dì Đổng và chú Đổng đều mập hơn một chút, còn Đổng Thâm thì gầy hơn một chút.
Cô nói: “Trước mắt bọn họ tìm một nơi để ổn định cuộc sống. Hôm nay, sau khi tan học tớ sẽ qua ăn cơm với họ. Qua một thời gian ngắn nữa Đổng Thâm sẽ chuyển đến trường của chúng ta để học.”
“Ai?”
“Đổng Thâm.”
Phó Dương Hi suy tư nhìn bộ dáng vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên của Triệu Minh Khê, cố gắng không lộ ra vẻ chua chua của mình, giả bộ hờ hững nói: “Nam hay nữ thế?”
“Nam, nhỏ hơn tớ một tuổi, là hàng xóm lúc trước.”
Phó Dương Hi bất thình lình hỏi: “Cậu thích cậu ta không?”
“Cái gì mà thích hay không? Chỉ là hàng xóm mà thôi.” Minh Khê nhíu mày nhìn Phó Dương Hi. Hơn nữa cô rất hoài nghi, đại ca trường học đơn bào như Phó Dương Hi này thì có biết cái gì gọi là ‘thích’ hay không. Lần trước, trong giờ âm nhạc, có bạn nữ gấp hạc giấy cho cậu ấy, thế mà cậu ấy lại hung dữ hỏi con gái người ta là có phải là muốn đánh nhau hay không. Ngay cả thông suốt, Phó Dương Hi cũng chưa bao giờ thông suốt cả.
“Vậy cậu ta thích cậu sao?”
“Không thích.” Minh Khê bất đắc dĩ nói: “Bây giờ tớ chỉ muốn học cho thật giỏi. Cậu cũng biết tình hình nhà tớ hiện giờ. Bây giờ tớ không phải là Triệu Minh Khê, ta là Nữu Hỗ Lộc (1) Minh Khê, nhất định tớ phải nâng thành tích của mình lên cao hơn.”
(1) Nữu Hỗ Lộc là một họ của người Nữ Chân rất phổ biến triều nhà Thanh, là một trong hai gia tộc xuất sinh nhiều Hoàng hậu, phi tần nhất cho các đời Hoàng đế nhà Thanh. (nguồn: Google). Theo mình hiểu, ở đây Minh Khê muốn nói, bây giờ cô chỉ là Minh Khê xinh đẹp chứ không phải là Minh Khê của nhà họ Triệu giàu có, cho nên phải cố gắng học tập cho thật tốt.
Phó Dương Hi có được câu trả lời mà mình mong muốn, cố gắng để cho bản thân không tỏ ra vui vẻ quá rõ ràng.
Cậu dương dương đắc ý nghĩ, cái gì mà học tập với không học tập, tất cả đều là mượn cớ, rõ ràng chính là đã thích cậu.
Đã như vậy.
“Cho.” Phó Dương Hi một tay đút túi quần, quay đầu, lạnh lùng đưa túi lớn đồ ăn sáng cho Minh Khê.
Minh Khê thụ sủng nhược kinh, nhìn vào bên trong túi giấy, thấy có MacDonald, còn có mấy phần đồ ăn sáng kiểu Trung Quốc.
Cô lại ngẩng đầu lên nhìn Phó Dương Hi, không dám tin hỏi: “Cho tớ?”
Mặt trời mọc từ đằng tây sao?
Minh Khê nhìn trên người Phó Dương Hi đầy hơi lạnh sáng sớm, trên tóc còn có sương đọng lại, trái tim không hiểu vì sao lại nhảy loạn một cái: “Cậu, sáng sớm cậu đặc biệt chạy tới đây là để đưa bữa sáng cho tớ sao?”
“Cái gì mà đặc biệt đưa cho cậu?! Khẩu trang nhỏ, làm sao mà cậu lại tự luyến như thế cơ chứ?” Cần cổ trắng nõn của Phó Dương Hi đỏ lên, lập tức nhảy dựng lên, cáu kỉnh như thể cậu ấy vừa nghe xong một câu chuyện cười: “Lái xe nhà tớ mua một đống lớn, tớ ăn không hết, phần còn lại để cho cậu giúp giải quyết hết thôi. Tớ lười xách, cậu mang vào lớp học, phát cho bọn Kha Thành Văn.”
“Ồ!”. Minh Khê nhìn túi đồ trong tay khá nặng, cũng cảm thấy vừa rồi mình thực sự có chút tự luyến.
Loại đại thiếu gia như Phó Dương Hi, chuyện động ngón tay gọi máy bay thì cậu sẽ làm vì đàn em của mình, nhưng cậu ấy có điên mới làm ra chuyện sáng sớm ngồi xổm trước ký túc xá nữ đưa bữa sáng.
“Vậy sao cậu không trực tiếp xách vào lớp?” Minh Khê hỏi.
Phó Dương Hi nói: “Tớ thuận đường ghé qua chỗ cậu lấy quần áo nhét ở trong cặp sách của cậu ngày hôm qua không được sao?”
Áo khoác ngày hôm qua mọi người mặc đều bị nước bùn làm bẩn, cho nên bọn họ đã lên thị trấn tùy tiện mua mấy bộ quần áo. Những người khác thì tự cầm áo khoác bẩn của mình còn Phó Dương Hi thì lười cầm. Thế là áo khoác bẩn của cậu bỏ vào trong túi nilon rồi nhét vào trong cặp sách của Minh Khê.
Minh Khê nhớ lại, lầm bầm: “Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ trực tiếp ném của áo khoác kia đi.”
Chỉ là một cái áo khoác bẩn mà thôi, làm gì mà phải đặc biệt chạy tới đây lấy về? Còn khiến cho cô tự mình đa tình, cho là cậu đặc biệt tới đưa bữa sáng cho cô.
“Nó rất đắt có được không?!” Phó Dương Hi cả giận nói: “Cậu trở về nhìn kỹ nhãn hiệu trên áo, hơn ba vạn một cái đó! Nếu không phải vì lấy áo khoác tớ làm gì phải ——”
“A a a, biết rất quý giá rồi, cậu ngậm miệng lại đi.” Minh Khê bị hét đến mức lỗ tai tê dại, mắt nhìn mọi người xung quanh, quay đầu chạy lên lầu: “Được rồi, được rồi, bây giờ tớ lên lầu lấy cho cậu.”
Phó Dương Hi nhìn cô chạy lên, cặp sách trên lưng va đập loạn xạ, không khỏi cong môi cười.
Minh Khê cầm áo khoác bỏ vào trong một cái túi đem xuống, lúc này thái tử gia họ Phó mới hài lòng.
*
Cả hai đi về phía lớp học trong sương sớm.
Sau khi Minh Khê vào lớp thì vội vàng mở sách vở ra, vừa xem vừa ăn, an được hai miếng thì đem phần bữa sáng còn lại đặt trên bàn Kha Thành Văn, để phần cho cậu ấy.
Có được một suất tham gia cuộc thi liên trường không dễ dàng gì, cô nhất định phải chuẩn bị cẩn thận, không thể lãng phí cơ hội lần này. Mặc kệ cuối cùng có thể nhận được giải thưởng hay không, cô nhất định phải lọt được vào vòng chung kết.
Phó Dương Hi thấy cô chỉ ăn hai miếng, cảm thấy vô cùng lãng phí. Nhưng thấy cô tranh thủ thời gian học hành nên cậu không quấy rầy.
Cậu ngồi bên cạnh, nhìn cô một lúc, nhịn không được mà hỏi: “Chừng nào cậu tham gia tập huấn cho cuộc thi liên trường?”
Minh Khê mở điện thoại ra nhìn ngày, nói: “Hai mươi ba tháng mười phải đi tập huấn, tập huấn trong vòng mười ngày.”
“Vậy chẳng phải sinh nhật của cậu phải trải qua trong nơi tập huấn à?”
Minh Khê sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn nhìn Phó Dương Hi, lần trước mình chỉ nói qua loa thế mà cậu ấy lại nhớ kỹ?
Không nghĩ tới cậu ấy ngủ suốt ngày, thành tích cũng chênh lệch mà trí nhớ lại tốt như vậy sao?
“Đến lúc đó rồi nói sau, nhưng mà tớ cũng không quan tâm.” Minh Khê thờ ơ nói: “Các cậu giúp tớ trở về nhà bà nội một chuyến, đó là món quà sinh nhật tốt nhất.”
Phó Dương Hi: “Đến lúc đó lại nghĩ cách.”
Cậu nói trong lòng, đến ngày đó có khi cậu sẽ chạy đến nơi tập huấn. Nhưng đó là niềm vui bất ngờ, Phó Dương Hi không có ý định nói ra vào lúc này.
Phó Dương Hi dừng một chút, lật sách ào ào, rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê.
“ ……”
Triệu Minh Khê bị cậu nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên, quay đầu lại, ngơ ngác nhìn cậu: “Sao thế? Sáng nay cậu không ngủ à?”
Trước kia, mỗi sáng sớm, chuyện đầu tiên Phó Dương Hi làm là ghé mặt vào mặt bàn ngủ bù, áp suất không khí xung quanh vẫn còn khá thấp. Sao mà hôm nay, cậu ấy lại đặc biệt nói nhiều như vậy? Hơn nữa cậu ấy lại nhìn chằm chằm mình, giống như đang chờ mình nói điều gì đó.
Phó Dương Hi còn tưởng rằng Triệu Minh Khê sẽ bù một câu ‘Sinh nhật của cậu cũng đến ngay sau đó, tớ có thể tổ chức sinh nhật cho cậu’. Nhưng kết quả chờ cả nửa ngày, cũng không đợi được Triệu Minh Khê nói một câu như vậy.
Cậu nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê, trong lòng nghi ngờ nghĩ, chẳng lẽ khẩu trang nhỏ đã quên sinh nhật cậu? Không có khả năng nha. Làm gì có ai lại không nhớ sinh nhật của người mình thích. Hơn nữa cậu còn cố ý ám chỉ để Kha Thành Văn cường điệu hai lần. Chắc là Triệu Minh Khê muốn cho cậu một bất ngờ, cho nên mới cố ý giả bộ như không nhớ ra chuyện này.
“Không có gì.” Phó Dương Hi nghĩ như vậy, nhếch môi, trong lòng tràn đầy chờ mong: “Tớ đã nói là do tối hôm qua ngủ đủ rồi mà.”
Cậu lấy tai nghe chống tiếng ồn đã sạc ra và đeo vào, sau đó kéo chiếc gối Pikachu của mình ra và nằm trên bàn.
Ánh mắt cậu vừa buồn bực vừa ngán ngẩm nhìn ra ngoài cửa sổ, thì nhìn thấy nhóm người trong đội tuyển của lớp bên cạnh đi ngang qua cửa sổ.
Không biết có phải là ảo giác của Phó Dương Hi hay không, làm sao cậu cảm thấy, gần đây đội tuyển của lớp chuyên luôn đi từ phía hành lang bên này đi lên?
Rõ ràng vào lớp chuyên thì đi hành lang bên trái là thuận tiện nhất. Hơn nữa, không phải trước kia bọn họ cũng từ hành lang bên trái đi lên à ——
Chính vì thế, số lần đám người này xuất hiện ở bên ngoài hành lang lớp quốc tế càng nhiều hơn.
Những chuyện thế này, ngay cả Phó Dương Hi, người trước nay chưa từng quan tâm, đối với người khác đều hờ hững, cũng phải chú ý. Cả cái người đi đầu tên Thẩm gì Nghiêu kia nữa, mỗi lần đi qua đều nhìn về phía này. Phó Dương Hi khẽ ngẩng đầu, không vui nhíu mày, đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng nhìn lại.
“Tay cậu sao thế?” Bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Triệu Minh Khê.
Minh Khê cầm bút nghi ngờ nhìn bàn tay đang để trên bàn của Phó Dương Hi. Bởi vì cậu đang nằm ghé trên mặt bàn nên tay áo bị kéo lên một đoạn nhỏ, để lộ một vết bầm nhỏ trên xương cổ tay.
Đổi thành người khác có thể Minh Khê đã không chú ý đến. Nhưng da thịt của Phó Dương Hi trắng nõn, có chút nhợt nhạt, cho nên vết bầm vô cùng nổi bật.
“……”
Phó Dương Hi định thần lại, cậu lập tức kéo tay áo xuống che vết bầm đi.
Thấy Triệu Minh Khê còn đang nhìn, cậu nhướng mày nói: “Còn không phải là do lúc bị chó rượt ở trên núi với cậu nên bị ngã đó sao?”
Minh Khê: “Hôm trước bị ngã? Tớ nhớ là hôm qua, lúc ngồi xe lửa đi về còn không có mà.”
Phó Dương Hi nói: “Cậu ngồi xe lửa ngủ mê man, thế mà còn nhớ kỹ rõ ràng như vậy?”
“Được rồi.” Minh Khê cũng không hỏi nhiều, cô lấy lọ rượu thuốc lần trước chưa dùng hết từ trong hộc bàn ra: “Đưa tay qua đây.”
Phó Dương Hi cứ tưởng là trước lạ sau quen, lần trước ở cổng thư viện đã được cô bôi thuốc một lần, lần này là lần thứ hai, cho nên cả người cậu sẽ không cứng ngắc nữa. Nhưng không nghĩ tới, ngay lúc này, tim cậu vẫn đập rất nhanh như cũ.
Minh Khê đổ một chút rượu thuốc lên vết bầm trên cổ tay cậu, sau đó dùng lòng bàn tay xoa đều.
Phó Dương Hi rũ mắt nhìn cô, môi cô hơi mím lại, cậu cảm giác giống như trong góc tăm tối nhất của mình có ánh sáng chiếu vào, ấm áp một chút. Cả người cậu như bị chút ấm áp này hòa tan.
Phó Dương Hi cong môi.
Minh Khê cho là cậu lại muốn nói nhảm cái gì mà vết sẹo là huân chương của đàn ông, cho nên không chút nghĩ ngợi nói thẳng: “Ngậm miệng, im lặng một chút.”
Phó Dương Hi: “……”
Phó Dương Hi không thể nhịn được cười.
……
Minh Khê cảm thấy vết bầm tím trên cổ tay còn nhiều hơn thế nữa, thừa dịp cậu không chú ý, cô kéo tay áo của cậu lên.
Nhưng Phó Dương Hi vô cùng cảnh giác, kịp thời rụt tay về.
Minh Khê tranh thủ lúc lớp học không có ai, kéo áo khoác của cậu.
Phó Dương Hi suýt chút nữa nhảy lên bàn, cậu nhanh chóng lùi về sau, dựa lưng vào tường, hai tay ôm ngực, dáng vẻ như kiểu đang bảo vệ trong sạch của mình, mặt đỏ tới mang tai, nói: “Mới sáng sớm mà cậu làm gì đó?”
Không hổ là khẩu trang nhỏ, chưa gì mà đã dữ dội như vậy rồi.
“…..”
“Quên đi, nếu còn thì tự cậu làm đi.” Minh Khê tức giận.
Làm sao vị thái tử gia này luôn tỏ vẻ cợt nhả cô suốt cả ngày? Cô ấy thậm chí còn không nghĩ về nó, được chứ?
Dù sao chắc hẳn những nơi khác chắc cũng không có nhiều. Minh Khê xác định nơi mà bọn cô ngã xuống là sườn đất rất xốp, ngay cả cô cũng không bị thương gì cả.
“Cầm đi.” Minh Khê đẩy chai rượu thuốc trên bàn cho Phó Dương Hi.
Phó Dương Hi dường như không bận tâm đến vẻ tức giận của cô, thậm chí có vẻ như đã quen dung túng cô, để đàn em này ngẫu nhiên ‘phạm thượng làm loạn’.
Phó Dương Hi cầm lọ rượu thuốc nhàn nhã đi vào phòng vệ sinh.