-
Chương 74: Phiên ngoại 4: Cuộc sống thường ngày sau khi kết hôn (1)
Edit: Pinkie
Sau khi khai giảng đại học.
Hai người thuê một căn hộ cạnh công viên gần trường đại học, cách cổng trường chỉ khoảng 800-900 mét, vô cùng thuận tiện.
Dựa theo thói quen của Phó Dương Hi, thì luôn không có khả năng chọn phòng dưới hai trăm mét vuông, cũng không phải cố ý khoe của (đương nhiên lời này là từ trong miệng anh nói ra, nhưng mà Minh Khê vẫn cảm thấy anh vô cùng thiếu đòn), mà là người anh cao lớn, nếu ở chỗ không đủ lớn thì sẽ có cảm giác chật chội.
Nhưng vì ngôi trường danh giá mà bọn họ học nằm trong khuôn viên cũ, xung quanh không khí trong lành, không có quá nhiều nhà cao tầng nên căn hộ tốt nhất cũng chỉ có một trăm mét vuông. Nếu muốn thuê nơi tốt hơn thì phải cách trường rất xa, như vậy ngược lại thêm phiền phức. Mỗi ngày trêи đường đi đều bị kẹt xe thì rất mệt mỏi.
Lại thêm Minh Khê cũng rất thích căn hộ chung cư nhỏ đó. Là một căn hộ gác lửng, tầng một có hai phòng ngủ, có ban công rộng, từ ban công có thể nhìn thấy ánh đèn xa xa, nhìn xa ra nữa chính là biển rộng. Phòng khách vẫn không có TV, chủ phòng là nhà thiết kế, lắp máy chiếu trêи tường trắng, ban đêm kéo rèm, tắt điện thì xem phim vô cùng rõ. Tầng hai không có phòng, là một phòng tắm nắng với bàn trà dài chạm khắc bằng gỗ, có ghế tựa và gối ôm. Bên kia là kho để đồ, đặt một số đồ lặt vặt. Cạnh phòng trà có hành lang với cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, trêи tầng hai là một sân thượng rộng hơn mười mét vuông.
Lúc bọn họ đi xem phòng là mùa hè, trêи sân thượng có gió nhè nhẹ thổi, đêm hè, đèn đường, vô cùng yên tĩnh. Dưới ánh đèn lờ mờ, bọn họ có thể ở nơi này hôn nhau, ôm nhau. Bọn họ có thể nhìn thấy hàng mi run rẩy của đối phương. Chính vì thế, Minh Khê lập tức thích nơi này.
Hiếm khi được Minh Khê thích, Phó Dương Hi hoàn toàn không dị nghị gì, trả tiền, ký hợp đồng thuê phòng.
Trường học không cho phép sinh viên đi xe gắn máy hoặc lái xe ô tô để tránh tâm lý so sánh giữa các sinh viên. Thế là Phó Dương Hi mua một chiếc xe đạp leo núi màu xám bạc, mỗi ngày chở Triệu Minh Khê lên lớp, cuối tuần thì chở Triệu Minh Khê ra công viên gần nhà để hóng gió một chút.
Sau hai tháng huấn luyện quân sự, bởi vì tướng mạo và khí chất xuất chúng, Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi có tên trong bảng xếp hạng những nhân vật được chú ý hàng đầu trong trường.
Minh Khê cũng không quá để ý những chuyện này. Mỗi ngày cô bận rộn muốn chết, tiết tấu chương trình học rất nhanh, giáo sư của cô yêu cầu lại cao, giao cho cô một đống nhiệm vụ. Kiếp này cô cũng học chuyên ngành hóa học giống như kiếp trước, mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm làm đủ các loại phép tính khác nhau. Bởi vì cô làm việc vừa cẩn thận lại chuyên chú, hầu như chưa từng xảy ra sai lầm, cho nên có lúc còn bị giáo sư khoa vật lý mượn qua hỗ trợ.
Trừ chuyện đó ra, cô còn phải yêu đương.
Chàng trai Phó Dương Hi ở tuổi này vô cùng nhiệt huyết, hầu như mỗi ngày hai người đều như đốt một đống lửa, chuyện nên làm đều đã làm, tư thế nên thể nghiệm cũng đều đã thể nghiệm qua. Có lúc Minh Khê cũng không biết vì sao lại lăn lên giường, rõ ràng một giây trước còn đang xem phim —— Cô ôm gối ôm ngồi trêи thảm trước ghế sô pha, Phó Dương Hi lau tóc rồi ngồi xuống, một giọt nước rơi xuống mặt cô, lạnh buốt như băng, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn Phó Dương Hi một chút. Phó Dương Hi nhìn thấy bộ dáng ʍôиɠ lung kia của cô thì còn tưởng rằng cô muốn hôn, thế là ngay cả tóc chưa lau khô, anh đã nắm cằm của cô lên, cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Anh chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt xinh đẹp tất cả đều là cô. Minh Khê ngửa đầu như thế này có chút mỏi, cô vươn tay muốn đẩy Phó Dương Hi ra. Nhưng mà hiển nhiên anh không vừa lòng, bế cô lên ghế sô pha, hai tay đặt hai bên đầu cô, tiếp tục hôn.
Hô hấp của Minh Khê dồn dập hơn, môi và răng hai người quấn lấy nhau, tóc dài của Minh Khê tán loạn, cơ thể cũng có chút mềm nhũn giống như một phế vật nhỏ. Cô ngã người xuống ghế sô pha. Phó Dương Hi không thể không vừa hôn cô vừa nâng người cô lên. Cuối cùng thân thể của hai người dán sát vào nhau, một tay Phó Dương Hi nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, một tác làm động tác chải tóc cô, môi lưỡi như muốn cuốn hết linh hồn cô.
Cả người Minh Khê bắt đầu thiêu nóng, giống như tôm bị luộc chín. Cô cong người, nhưng lại muốn người đang đè nặng trêи người mình, có khát vọng được lấp đầy. Minh Khê còn đang do dự không biết có nên cởi bra hay không thì Phó Dương Hi đã cởi áo thun của cô.
“……”
Phó Dương Hi đưa tay ôm ngang cô về phòng.
“Đồ sắc quỷ.” Minh Khê dùng hai cánh tay lạnh buốt ôm chặt lấy cổ Phó Dương Hi, ghé sát tai cậu, lầu bầu nói.
Bên tai Phó Dương Hi theo phản ứng tự nhiên đỏ lên. Nhưng mà loại chuyện này dù sao cũng trước lạ sau quen, bây giờ cậu đã bình tĩnh hơn trước kia rất nhiều.
Anh cúi đầu hôn trán Minh Khê một cái, tự tin nói: “Anh sắc với vợ anh, có vấn đề à?”
“Vợ” không phải là anh gọi mà thôi, đó là sự thật. Sau khi thi đại học xong, hai người bay qua Pháp đăng ký kết hôn, lấy được giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, sau đó đến Đại sứ quán của Pháp tại Trung Quốc chứng nhận. Nếu không, còn không biết phải chờ bao lâu nữa mới đủ tuổi kết hôn.
Phó Dương Hi nghĩ đến chuyện phải chờ đợi ròng rã trong bốn năm nữa, mà trong bốn năm đó còn không biết có bao nhiêu Thẩm Lệ Nghiêu, Bạch Lệ Nghiêu, Cố Lệ Nghiêu nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê thì tâm tình của anh rất không vui. Cho đến khi cầm được tờ giấy chứng nhận trong tay, anh mới có chút cảm giác an toàn. Hơn nữa, trừ cái đó ra, biến động tài sản của Phó Thị cũng là một phần nguyên nhân. Phó Dương Hi hy vọng có thể sớm ngày đem nửa tài sản cho Triệu Minh Khê đứng tên, như thế này thì tương đương với việc Triệu Minh Khê có một khoản bảo hiểm kếch xù, sau này cho dù có mười cái nhà họ Triệu thì giá trị bản thân cũng không bằng cô.
Mặc dù đối với chuyện kết hôn này, Minh Khê cũng không có vội vã như Phó Dương Hi, nhưng mà chuyện Phó Dương Hi muốn làm, cô đều tích cực phối hợp, thế là cứ như vậy, chuyến du lịch sau thi đại học cũng là chuyến đi hưởng tuần trăng mật của hai người.
Sau khi kết hôn, hai người mới thực sự lên giường với nhau. Lần đầu tiên, Phó Dương Hi quá thẹn thùng, mặt đỏ như cắt ra máu, một hồi sợ cô đau, một hồi lại sợ cô cảm thấy anh không được. Khi hai người triền miên nóng bỏng không mạch lạc, đầu họ đổ đầy mồ hôi. Cuối cùng, hai người đứng dậy, xem phim người lớn, rồi từng bước bắt chước làm theo, khi đó mới được kết quả viên mãn.
Minh Khê nhớ lại lần đầu tiên của Phó Dương Hi, cảm thấy quả thực đáng yêu muốn chết —— Sau đó, cô lại nhìn dáng vẻ Phó Dương Hi không còn đơn thuần, thuần thục đưa cô lên giường, dễ dàng tháo thắt lưng nhỏ của cô, nâng hai mắt cá chân của cô lên đặt trêи bả vai cậu, người cậu nghiêng về phía trước, rồi cúi người xuống hôn cô. Minh Khê nhìn trần nhà, yếu ớt thở dài.
Phó Dương Hi: “……”
Trêи giường mà dám tùy tiện thở dài, hậu quả chính là bị chơi đùa đến sáng hôm sau. Minh Khê giống như con cá bị mắc cạn, xụi lơ trêи giường, hai mắt vô thần, từ hông đến hai chân đều bủn rủn, ngón tay cũng không nhấc lên nổi. Sau khi lửa tình thiêu đốt đến cực điểm, toàn thân bị ăn sạch hoàn toàn.
Phó Dương Hi ôm cô, dụ dỗ nói: “Hôm qua em bảo anh nhắc là hôm nay em có lớp thí nghiệm, không thể tới trễ.”
Minh Khê yếu ớt đập gối tới: “Anh biết em có lớp thí nghiệm mà anh còn làm?”
__________________________________________________________________________________________________________
Pinkie: Do hai người yêu nhau được 1 thời gian nên mình chuyện từ cậu-tớ khi còn đi học sang anh-em. Mọi người thấy thay đổi thế ok không, nếu nhiều người k thấy ok thì mình sẽ đổi lại nhé!
Sau khi khai giảng đại học.
Hai người thuê một căn hộ cạnh công viên gần trường đại học, cách cổng trường chỉ khoảng 800-900 mét, vô cùng thuận tiện.
Dựa theo thói quen của Phó Dương Hi, thì luôn không có khả năng chọn phòng dưới hai trăm mét vuông, cũng không phải cố ý khoe của (đương nhiên lời này là từ trong miệng anh nói ra, nhưng mà Minh Khê vẫn cảm thấy anh vô cùng thiếu đòn), mà là người anh cao lớn, nếu ở chỗ không đủ lớn thì sẽ có cảm giác chật chội.
Nhưng vì ngôi trường danh giá mà bọn họ học nằm trong khuôn viên cũ, xung quanh không khí trong lành, không có quá nhiều nhà cao tầng nên căn hộ tốt nhất cũng chỉ có một trăm mét vuông. Nếu muốn thuê nơi tốt hơn thì phải cách trường rất xa, như vậy ngược lại thêm phiền phức. Mỗi ngày trêи đường đi đều bị kẹt xe thì rất mệt mỏi.
Lại thêm Minh Khê cũng rất thích căn hộ chung cư nhỏ đó. Là một căn hộ gác lửng, tầng một có hai phòng ngủ, có ban công rộng, từ ban công có thể nhìn thấy ánh đèn xa xa, nhìn xa ra nữa chính là biển rộng. Phòng khách vẫn không có TV, chủ phòng là nhà thiết kế, lắp máy chiếu trêи tường trắng, ban đêm kéo rèm, tắt điện thì xem phim vô cùng rõ. Tầng hai không có phòng, là một phòng tắm nắng với bàn trà dài chạm khắc bằng gỗ, có ghế tựa và gối ôm. Bên kia là kho để đồ, đặt một số đồ lặt vặt. Cạnh phòng trà có hành lang với cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, trêи tầng hai là một sân thượng rộng hơn mười mét vuông.
Lúc bọn họ đi xem phòng là mùa hè, trêи sân thượng có gió nhè nhẹ thổi, đêm hè, đèn đường, vô cùng yên tĩnh. Dưới ánh đèn lờ mờ, bọn họ có thể ở nơi này hôn nhau, ôm nhau. Bọn họ có thể nhìn thấy hàng mi run rẩy của đối phương. Chính vì thế, Minh Khê lập tức thích nơi này.
Hiếm khi được Minh Khê thích, Phó Dương Hi hoàn toàn không dị nghị gì, trả tiền, ký hợp đồng thuê phòng.
Trường học không cho phép sinh viên đi xe gắn máy hoặc lái xe ô tô để tránh tâm lý so sánh giữa các sinh viên. Thế là Phó Dương Hi mua một chiếc xe đạp leo núi màu xám bạc, mỗi ngày chở Triệu Minh Khê lên lớp, cuối tuần thì chở Triệu Minh Khê ra công viên gần nhà để hóng gió một chút.
Sau hai tháng huấn luyện quân sự, bởi vì tướng mạo và khí chất xuất chúng, Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi có tên trong bảng xếp hạng những nhân vật được chú ý hàng đầu trong trường.
Minh Khê cũng không quá để ý những chuyện này. Mỗi ngày cô bận rộn muốn chết, tiết tấu chương trình học rất nhanh, giáo sư của cô yêu cầu lại cao, giao cho cô một đống nhiệm vụ. Kiếp này cô cũng học chuyên ngành hóa học giống như kiếp trước, mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm làm đủ các loại phép tính khác nhau. Bởi vì cô làm việc vừa cẩn thận lại chuyên chú, hầu như chưa từng xảy ra sai lầm, cho nên có lúc còn bị giáo sư khoa vật lý mượn qua hỗ trợ.
Trừ chuyện đó ra, cô còn phải yêu đương.
Chàng trai Phó Dương Hi ở tuổi này vô cùng nhiệt huyết, hầu như mỗi ngày hai người đều như đốt một đống lửa, chuyện nên làm đều đã làm, tư thế nên thể nghiệm cũng đều đã thể nghiệm qua. Có lúc Minh Khê cũng không biết vì sao lại lăn lên giường, rõ ràng một giây trước còn đang xem phim —— Cô ôm gối ôm ngồi trêи thảm trước ghế sô pha, Phó Dương Hi lau tóc rồi ngồi xuống, một giọt nước rơi xuống mặt cô, lạnh buốt như băng, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn Phó Dương Hi một chút. Phó Dương Hi nhìn thấy bộ dáng ʍôиɠ lung kia của cô thì còn tưởng rằng cô muốn hôn, thế là ngay cả tóc chưa lau khô, anh đã nắm cằm của cô lên, cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Anh chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt xinh đẹp tất cả đều là cô. Minh Khê ngửa đầu như thế này có chút mỏi, cô vươn tay muốn đẩy Phó Dương Hi ra. Nhưng mà hiển nhiên anh không vừa lòng, bế cô lên ghế sô pha, hai tay đặt hai bên đầu cô, tiếp tục hôn.
Hô hấp của Minh Khê dồn dập hơn, môi và răng hai người quấn lấy nhau, tóc dài của Minh Khê tán loạn, cơ thể cũng có chút mềm nhũn giống như một phế vật nhỏ. Cô ngã người xuống ghế sô pha. Phó Dương Hi không thể không vừa hôn cô vừa nâng người cô lên. Cuối cùng thân thể của hai người dán sát vào nhau, một tay Phó Dương Hi nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, một tác làm động tác chải tóc cô, môi lưỡi như muốn cuốn hết linh hồn cô.
Cả người Minh Khê bắt đầu thiêu nóng, giống như tôm bị luộc chín. Cô cong người, nhưng lại muốn người đang đè nặng trêи người mình, có khát vọng được lấp đầy. Minh Khê còn đang do dự không biết có nên cởi bra hay không thì Phó Dương Hi đã cởi áo thun của cô.
“……”
Phó Dương Hi đưa tay ôm ngang cô về phòng.
“Đồ sắc quỷ.” Minh Khê dùng hai cánh tay lạnh buốt ôm chặt lấy cổ Phó Dương Hi, ghé sát tai cậu, lầu bầu nói.
Bên tai Phó Dương Hi theo phản ứng tự nhiên đỏ lên. Nhưng mà loại chuyện này dù sao cũng trước lạ sau quen, bây giờ cậu đã bình tĩnh hơn trước kia rất nhiều.
Anh cúi đầu hôn trán Minh Khê một cái, tự tin nói: “Anh sắc với vợ anh, có vấn đề à?”
“Vợ” không phải là anh gọi mà thôi, đó là sự thật. Sau khi thi đại học xong, hai người bay qua Pháp đăng ký kết hôn, lấy được giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, sau đó đến Đại sứ quán của Pháp tại Trung Quốc chứng nhận. Nếu không, còn không biết phải chờ bao lâu nữa mới đủ tuổi kết hôn.
Phó Dương Hi nghĩ đến chuyện phải chờ đợi ròng rã trong bốn năm nữa, mà trong bốn năm đó còn không biết có bao nhiêu Thẩm Lệ Nghiêu, Bạch Lệ Nghiêu, Cố Lệ Nghiêu nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê thì tâm tình của anh rất không vui. Cho đến khi cầm được tờ giấy chứng nhận trong tay, anh mới có chút cảm giác an toàn. Hơn nữa, trừ cái đó ra, biến động tài sản của Phó Thị cũng là một phần nguyên nhân. Phó Dương Hi hy vọng có thể sớm ngày đem nửa tài sản cho Triệu Minh Khê đứng tên, như thế này thì tương đương với việc Triệu Minh Khê có một khoản bảo hiểm kếch xù, sau này cho dù có mười cái nhà họ Triệu thì giá trị bản thân cũng không bằng cô.
Mặc dù đối với chuyện kết hôn này, Minh Khê cũng không có vội vã như Phó Dương Hi, nhưng mà chuyện Phó Dương Hi muốn làm, cô đều tích cực phối hợp, thế là cứ như vậy, chuyến du lịch sau thi đại học cũng là chuyến đi hưởng tuần trăng mật của hai người.
Sau khi kết hôn, hai người mới thực sự lên giường với nhau. Lần đầu tiên, Phó Dương Hi quá thẹn thùng, mặt đỏ như cắt ra máu, một hồi sợ cô đau, một hồi lại sợ cô cảm thấy anh không được. Khi hai người triền miên nóng bỏng không mạch lạc, đầu họ đổ đầy mồ hôi. Cuối cùng, hai người đứng dậy, xem phim người lớn, rồi từng bước bắt chước làm theo, khi đó mới được kết quả viên mãn.
Minh Khê nhớ lại lần đầu tiên của Phó Dương Hi, cảm thấy quả thực đáng yêu muốn chết —— Sau đó, cô lại nhìn dáng vẻ Phó Dương Hi không còn đơn thuần, thuần thục đưa cô lên giường, dễ dàng tháo thắt lưng nhỏ của cô, nâng hai mắt cá chân của cô lên đặt trêи bả vai cậu, người cậu nghiêng về phía trước, rồi cúi người xuống hôn cô. Minh Khê nhìn trần nhà, yếu ớt thở dài.
Phó Dương Hi: “……”
Trêи giường mà dám tùy tiện thở dài, hậu quả chính là bị chơi đùa đến sáng hôm sau. Minh Khê giống như con cá bị mắc cạn, xụi lơ trêи giường, hai mắt vô thần, từ hông đến hai chân đều bủn rủn, ngón tay cũng không nhấc lên nổi. Sau khi lửa tình thiêu đốt đến cực điểm, toàn thân bị ăn sạch hoàn toàn.
Phó Dương Hi ôm cô, dụ dỗ nói: “Hôm qua em bảo anh nhắc là hôm nay em có lớp thí nghiệm, không thể tới trễ.”
Minh Khê yếu ớt đập gối tới: “Anh biết em có lớp thí nghiệm mà anh còn làm?”
__________________________________________________________________________________________________________
Pinkie: Do hai người yêu nhau được 1 thời gian nên mình chuyện từ cậu-tớ khi còn đi học sang anh-em. Mọi người thấy thay đổi thế ok không, nếu nhiều người k thấy ok thì mình sẽ đổi lại nhé!
Bình luận facebook