Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189: Đấu trí
Người bị trúng đạn là David nhưng phát súng đó cũng không phải Lâm Vĩ Phong bắn. Lâm Vĩ Phong đã hoàn toàn buông súng xuống sẵn sàng nhận lấy tất cả để đổi lấy bình an cho Khả Hân. Nhưng một trong những thuộc hạ của Hoàng Thiệu Huy nhận thấy tình hình bất lợi cho Lâm Vĩ Phong nên đã nổ súng.
Phát súng thứ hai là David bắn, anh ta bắn vào vị trí đất ngay bên cạnh Khả Hân để cảnh cáo, không cho phép ai bước qua. Khả Hân bịt chặt tai lại, tái mặt không dám lên tiếng, nếu phát súng lúc nãy của David lệch một vài centimet thôi thì người trúng đạn đã là cô rồi.
“Ai bắn? Tên khốn nào đã bắn?” - Lâm Vĩ Phong tức giận hét lên, anh không hề cảm ơn người đã bắn trúng David, bởi vì phát súng đó chẳng khác nào đang gián tiếp đẩy Khả Hân vào chỗ chết.
“Chát!” - Hoàng Thiệu Huy dứt khoát nện cho thuộc hạ của mình một cú tát như trời giáng, người này thật sự đã sai rồi, làm trái lệnh chủ chính là tối kỵ - “Anh Phong tức giận thì tôi không bảo vệ được cái mạng nhỏ của cậu đâu.”
David bị bắn vào bụng, anh ta có thể phán đoán được viên đạn chưa làm tổn hại đến lục phủ ngũ tạng nhưng sợ là không chữa trị thì không cầm cự được bao lâu. David nhìn Khả Hân, ánh mắt âm hiểm sâu hút, bỏ lại cô, anh ta có thể thoát thân dễ dàng nhưng cũng đồng nghĩa với anh ta đã thua. Lý Tuyết Dung có thể nhận mình thua Lâm Vĩ Phong nhưng anh ta sẽ không.
David một tay đầu máu túm lấy Khả Hân lôi trở lại vào trong xe, Khả Hân không dám làm trái, cô và cả đứa con là hai mạng người không thể liều chết cũng với kẻ chỉ còn nửa mạng như David được.
Lâm Vĩ Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn Khả Hân lần nữa rời khỏi tầm mắt mình. Sau khi xe của David lăn bánh, anh ngay lập tức hét lên:
“Bật định vị! Nhanh chóng theo dõi xem Khả Hân đi đâu.”
Lúc Lâm Vĩ Phong đưa chiếc đồng hồ có thiết bị theo dõi cho Khả Hân, anh chỉ hy vọng mình có thể không bao giờ phải dùng đến nó. Nhưng bây giờ anh cần đến nó rồi, Hoàng Thiệu Huy đưa máy tính bảng cho anh xem, David và Khả Hân đang di chuyển trở lại đường cũ.
“Chúng ta đi thôi.” - Lâm Vĩ Phong cùng Hoàng Thiệu Huy và thuộc hạ nhanh chóng vào xe đuổi theo, bọn họ không ngay lập tức đuổi theo là vì sợ David phát giác sẽ gây bất lợi cho Khả Hân.
“Để tôi gửi định vị này cho Dương Trạch, trước sau hai đầu chặn đường, David không thoát được nữa.” - Hoàng Thiệu Huy liên hệ với Dương Trạch, đây là lần đầu tiên chính cậu cũng thấy rối loạn.
“Vĩ Phong, mặc dù biết không thích hợp nhưng tôi muốn hỏi một câu. Khi nãy nếu không có phát súng bắn David đó. Cậu thật sự định để David bắn mình sao?”
Lâm Vĩ Phong không đáp, chỉ tập trung lái xe mắt nhìn chằm chằm vào màn hình định vị vị trí của Khả Hân.
Hoàng Thiệu Huy ôm trán lắc đầu:
“Chính vì cậu như thế này nên mới mắc sai lầm đó, cậu để tình cảm chi phối quá nhiều. Tôi không bảo cậu không lo lắng cho Khả Hân nhưng chính vì cậu đang đặt nó lên trên tất cả nên mới khiến bản thân bị người khác nắm thóp.”
Hoàng Thiệu Huy không nghĩ có ngày mình sẽ nói mấy câu vậy với Lâm Vĩ Phong, rõ ràng người lạnh lùng nhất trong ba người bọn họ là anh vậy mà giờ anh lại trở thành người xử sự vô cùng cảm tính. Có những lúc tình yêu cần lên tiếng nhưng cũng có những lúc tình yêu nên nhường chỗ cho lý trí. Lâm Vĩ Phong của hiện tại thật sự không phân định được rõ ràng như vậy nữa.
David một tay cầm súng một tay lái xe, vết thương ở bụng không ngừng chảy máu. Khả Hân nhìn cũng phát hoảng, cô không lo lắng cho David, cô lo anh ta sẽ kéo theo hai mẹ con cô chết chung.
“Đem thiết bị theo dõi đưa đây?” - Giọng David không còn hùng hổ như trước nữa, tiếng thở cũng nặng nề.
“Thiết bị gì chứ…” - Khả Hân lắc đầu đáp, đem cánh tay giấu ra sau lưng.
“Không cần tốn hơi sức lừa tôi, Lâm Vĩ Phong sẽ không trang bị gì cho cô sao? Đưa đây trước khi tôi hết kiên nhẫn.” - David giơ súng lên chĩa vào cô - “Nếu cô dám đưa tôi đồ giả, một khi tôi thấy Lâm Vĩ Phong đuổi đến thì ngay lập tức bắn chết cô.”
Khả Hân hít sâu một hơi, cắn rơi tháo đồng hồ ra đưa cho David. David cầm lấy, anh ta tin cô sẽ không dám nói dối. David hạ kính xe xuống, ném chiếc đồng hồ lên một chiếc xe chở hàng bên cạnh.
Khả Hân luyến tiếc nhìn theo chiếc đồng hồ, thứ duy nhất cô có thể trông mong vào để anh tìm cô cũng không còn nữa rồi. Khả Hân cảm thấy lúc này chỉ có thể tự trông cậy vào bản thân mình, cô dứt khoát xé một phần tay áo, nói:
“Tôi giúp anh cầm máu. Tôi không muốn chết cùng anh.”
David nhìn sâu vào mắt cô, anh ta biết Khả Hân nói thật, cái gọi là giúp anh ta đó chẳng qua là muốn giúp chính mình thôi.
“Giữ chặt vào.”
Khả Hân đem miếng vải vừa xé ấn vào vết thương ở bụng của David, máu chảy ra càng lúc càng nhiều, không sao cầm lại được.
“Anh đến bệnh viện đi, tôi sẽ không nói với ai anh đang ở đâu.”
David không đáp, cố gắng chịu đựng cơn đau tập trung lái xe.
“Anh muốn đem tôi chôn cùng thật hả? Anh muốn trả thù, muốn quyết chiến với Vĩ Phong thì cũng phải sống trước đã đúng không?” - Khả Hân bắt đầu khuyên can - “Tôi biết anh không gϊếŧ tôi, khi nãy nếu anh muốn đã bắn trúng tôi rồi chứ không phải bên cạnh. Nếu đã vậy anh cần gì cố chấp kéo theo tôi, anh cứ thả tôi ở bên đường rồi bản thân đi bệnh viện đi.”
“Cô đúng là lạc quan.” - Mặc dù đang rất đau nhưng David cũng bị mấy câu cô nói làm buồn cười.
Nếu trong cuộc sống này, ai cũng chọn phương án tối ưu nhất, ai cũng chọn con đường nhẹ nhàng nhất thì Lý Tuyết Dung có chết không? Lâm Vĩ Thành có một thân đầy thương tích vẫn không rõ được bản thân yêu hay hận Tuyết Dung không.
“Tôi không lạc quan, tôi chỉ muốn sống thôi.” - Khả Hân bất lực nói.
“Tôi sẽ không gϊếŧ cô, nên trật tự đi.”
Khả Hân quả nhiên đoán đúng, David chẳng qua là muốn đối đầu với Lâm Vĩ Phong. Anh ta không giống Lý Tuyết Dung, sẽ không làm hại người vô tội.
“Không gϊếŧ tôi nhưng anh có thể thả tôi ra không?”
“Cô nói thêm câu nào nữa thì đừng trách tôi đổi ý.” - David cảm thấy Khả Hân đúng là thông minh, lúc nãy một lời cũng không nói, bây giờ anh ta bị thương liền bắt lấy cơ hội để đàm phán.
Khả Hân không ngờ David thật sự lái xe quay về bến cảng, không phải ở nơi này người của Vĩ Phong vẫn còn canh chừng hay sao? David lái xe vào một con hẻm khuất người, đậu lại ở đó chờ thời cơ. Lâm Vĩ Phong chắc chắn không ngờ được, David lại dùng chiêu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
“Anh đợi gì vậy?” - Khả Hân hỏi.
David không đáp, anh ta nhìn xuống vết thương của mình, máu vẫn chảy, cũng may là Khả Hân vẫn luôn dùng vải ấn vào đó, giúp anh ta chống đỡ theo nhiều thời gian. Ngay từ đầu đã không muốn làm hại cô, bây giờ xem ra David cũng sẽ thả cô đi thật.
“Sao dừng lại rồi?” - Hoàng Thiệu Huy vẫn đang nhìn định vị trên màn hình - “Đi tiếp rồi, sao David cứ lái xe đi một vòng tròn vậy?”
“Anh ta đang muốn dở trò gì đây?” - Lâm Vĩ Phong xoay vô lăng chạy theo hướng dẫn của thiết bị theo dõi.
Mất một lúc sau, đến tận khi tuyến đường mà thiết bị định vị chỉ dẫn càng lúc càng bất hợp lý, Lâm Vĩ Phong mới không màn gì nữa đạp ga hết mức chạy thẳng đến chỗ trên màn hình.
“M* nó!” - Lâm Vĩ Phong tức giận đá mạnh vào bánh xe đến mức mũi giày cũng gãy, anh siết chặt chiếc đồng hồ của Khả Hân trong tay.
Bọn họ đã phát hiện ra từ nãy đến giờ bọn họ đều đuổi theo một chiếc xe chở hàng, còn Khả Hân và David đang ở đâu, hoàn toàn không có tin tức.
“Không ngờ David đã biết chúng ta có gắn thiết bị theo dõi ở chỗ Khả Hân.” - Hoàng Thiệu Huy nói.
“Tập hợp tất cả mọi người lại, lùng sục từng ngõ ngách của thành phố này cho tôi.” - Anh gầm lên.
Điều David đợi, chính là đợi Lâm Vĩ Phong điều động người ra khỏi bến cảng. Anh ta nhếch môi cười, đã đợi được rồi. David bước xuống xe, tất nhiên là uy hiếp cả Khả Hân đi cùng.
David đi lên một chiếc thuyền đã chuẩn bị sẵn, cái gọi là đường lui cuối cùng của David không phải tuyến đường bị Hoàng Thiệu Huy chặn lại kia mà chính là con thuyền này. Giữa David và Lâm Vĩ Phong chưa bao giờ là một trận chiến của vũ lực, từ đầu đến cuối chỉ có đấu trí mà thôi.
Phát súng thứ hai là David bắn, anh ta bắn vào vị trí đất ngay bên cạnh Khả Hân để cảnh cáo, không cho phép ai bước qua. Khả Hân bịt chặt tai lại, tái mặt không dám lên tiếng, nếu phát súng lúc nãy của David lệch một vài centimet thôi thì người trúng đạn đã là cô rồi.
“Ai bắn? Tên khốn nào đã bắn?” - Lâm Vĩ Phong tức giận hét lên, anh không hề cảm ơn người đã bắn trúng David, bởi vì phát súng đó chẳng khác nào đang gián tiếp đẩy Khả Hân vào chỗ chết.
“Chát!” - Hoàng Thiệu Huy dứt khoát nện cho thuộc hạ của mình một cú tát như trời giáng, người này thật sự đã sai rồi, làm trái lệnh chủ chính là tối kỵ - “Anh Phong tức giận thì tôi không bảo vệ được cái mạng nhỏ của cậu đâu.”
David bị bắn vào bụng, anh ta có thể phán đoán được viên đạn chưa làm tổn hại đến lục phủ ngũ tạng nhưng sợ là không chữa trị thì không cầm cự được bao lâu. David nhìn Khả Hân, ánh mắt âm hiểm sâu hút, bỏ lại cô, anh ta có thể thoát thân dễ dàng nhưng cũng đồng nghĩa với anh ta đã thua. Lý Tuyết Dung có thể nhận mình thua Lâm Vĩ Phong nhưng anh ta sẽ không.
David một tay đầu máu túm lấy Khả Hân lôi trở lại vào trong xe, Khả Hân không dám làm trái, cô và cả đứa con là hai mạng người không thể liều chết cũng với kẻ chỉ còn nửa mạng như David được.
Lâm Vĩ Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn Khả Hân lần nữa rời khỏi tầm mắt mình. Sau khi xe của David lăn bánh, anh ngay lập tức hét lên:
“Bật định vị! Nhanh chóng theo dõi xem Khả Hân đi đâu.”
Lúc Lâm Vĩ Phong đưa chiếc đồng hồ có thiết bị theo dõi cho Khả Hân, anh chỉ hy vọng mình có thể không bao giờ phải dùng đến nó. Nhưng bây giờ anh cần đến nó rồi, Hoàng Thiệu Huy đưa máy tính bảng cho anh xem, David và Khả Hân đang di chuyển trở lại đường cũ.
“Chúng ta đi thôi.” - Lâm Vĩ Phong cùng Hoàng Thiệu Huy và thuộc hạ nhanh chóng vào xe đuổi theo, bọn họ không ngay lập tức đuổi theo là vì sợ David phát giác sẽ gây bất lợi cho Khả Hân.
“Để tôi gửi định vị này cho Dương Trạch, trước sau hai đầu chặn đường, David không thoát được nữa.” - Hoàng Thiệu Huy liên hệ với Dương Trạch, đây là lần đầu tiên chính cậu cũng thấy rối loạn.
“Vĩ Phong, mặc dù biết không thích hợp nhưng tôi muốn hỏi một câu. Khi nãy nếu không có phát súng bắn David đó. Cậu thật sự định để David bắn mình sao?”
Lâm Vĩ Phong không đáp, chỉ tập trung lái xe mắt nhìn chằm chằm vào màn hình định vị vị trí của Khả Hân.
Hoàng Thiệu Huy ôm trán lắc đầu:
“Chính vì cậu như thế này nên mới mắc sai lầm đó, cậu để tình cảm chi phối quá nhiều. Tôi không bảo cậu không lo lắng cho Khả Hân nhưng chính vì cậu đang đặt nó lên trên tất cả nên mới khiến bản thân bị người khác nắm thóp.”
Hoàng Thiệu Huy không nghĩ có ngày mình sẽ nói mấy câu vậy với Lâm Vĩ Phong, rõ ràng người lạnh lùng nhất trong ba người bọn họ là anh vậy mà giờ anh lại trở thành người xử sự vô cùng cảm tính. Có những lúc tình yêu cần lên tiếng nhưng cũng có những lúc tình yêu nên nhường chỗ cho lý trí. Lâm Vĩ Phong của hiện tại thật sự không phân định được rõ ràng như vậy nữa.
David một tay cầm súng một tay lái xe, vết thương ở bụng không ngừng chảy máu. Khả Hân nhìn cũng phát hoảng, cô không lo lắng cho David, cô lo anh ta sẽ kéo theo hai mẹ con cô chết chung.
“Đem thiết bị theo dõi đưa đây?” - Giọng David không còn hùng hổ như trước nữa, tiếng thở cũng nặng nề.
“Thiết bị gì chứ…” - Khả Hân lắc đầu đáp, đem cánh tay giấu ra sau lưng.
“Không cần tốn hơi sức lừa tôi, Lâm Vĩ Phong sẽ không trang bị gì cho cô sao? Đưa đây trước khi tôi hết kiên nhẫn.” - David giơ súng lên chĩa vào cô - “Nếu cô dám đưa tôi đồ giả, một khi tôi thấy Lâm Vĩ Phong đuổi đến thì ngay lập tức bắn chết cô.”
Khả Hân hít sâu một hơi, cắn rơi tháo đồng hồ ra đưa cho David. David cầm lấy, anh ta tin cô sẽ không dám nói dối. David hạ kính xe xuống, ném chiếc đồng hồ lên một chiếc xe chở hàng bên cạnh.
Khả Hân luyến tiếc nhìn theo chiếc đồng hồ, thứ duy nhất cô có thể trông mong vào để anh tìm cô cũng không còn nữa rồi. Khả Hân cảm thấy lúc này chỉ có thể tự trông cậy vào bản thân mình, cô dứt khoát xé một phần tay áo, nói:
“Tôi giúp anh cầm máu. Tôi không muốn chết cùng anh.”
David nhìn sâu vào mắt cô, anh ta biết Khả Hân nói thật, cái gọi là giúp anh ta đó chẳng qua là muốn giúp chính mình thôi.
“Giữ chặt vào.”
Khả Hân đem miếng vải vừa xé ấn vào vết thương ở bụng của David, máu chảy ra càng lúc càng nhiều, không sao cầm lại được.
“Anh đến bệnh viện đi, tôi sẽ không nói với ai anh đang ở đâu.”
David không đáp, cố gắng chịu đựng cơn đau tập trung lái xe.
“Anh muốn đem tôi chôn cùng thật hả? Anh muốn trả thù, muốn quyết chiến với Vĩ Phong thì cũng phải sống trước đã đúng không?” - Khả Hân bắt đầu khuyên can - “Tôi biết anh không gϊếŧ tôi, khi nãy nếu anh muốn đã bắn trúng tôi rồi chứ không phải bên cạnh. Nếu đã vậy anh cần gì cố chấp kéo theo tôi, anh cứ thả tôi ở bên đường rồi bản thân đi bệnh viện đi.”
“Cô đúng là lạc quan.” - Mặc dù đang rất đau nhưng David cũng bị mấy câu cô nói làm buồn cười.
Nếu trong cuộc sống này, ai cũng chọn phương án tối ưu nhất, ai cũng chọn con đường nhẹ nhàng nhất thì Lý Tuyết Dung có chết không? Lâm Vĩ Thành có một thân đầy thương tích vẫn không rõ được bản thân yêu hay hận Tuyết Dung không.
“Tôi không lạc quan, tôi chỉ muốn sống thôi.” - Khả Hân bất lực nói.
“Tôi sẽ không gϊếŧ cô, nên trật tự đi.”
Khả Hân quả nhiên đoán đúng, David chẳng qua là muốn đối đầu với Lâm Vĩ Phong. Anh ta không giống Lý Tuyết Dung, sẽ không làm hại người vô tội.
“Không gϊếŧ tôi nhưng anh có thể thả tôi ra không?”
“Cô nói thêm câu nào nữa thì đừng trách tôi đổi ý.” - David cảm thấy Khả Hân đúng là thông minh, lúc nãy một lời cũng không nói, bây giờ anh ta bị thương liền bắt lấy cơ hội để đàm phán.
Khả Hân không ngờ David thật sự lái xe quay về bến cảng, không phải ở nơi này người của Vĩ Phong vẫn còn canh chừng hay sao? David lái xe vào một con hẻm khuất người, đậu lại ở đó chờ thời cơ. Lâm Vĩ Phong chắc chắn không ngờ được, David lại dùng chiêu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
“Anh đợi gì vậy?” - Khả Hân hỏi.
David không đáp, anh ta nhìn xuống vết thương của mình, máu vẫn chảy, cũng may là Khả Hân vẫn luôn dùng vải ấn vào đó, giúp anh ta chống đỡ theo nhiều thời gian. Ngay từ đầu đã không muốn làm hại cô, bây giờ xem ra David cũng sẽ thả cô đi thật.
“Sao dừng lại rồi?” - Hoàng Thiệu Huy vẫn đang nhìn định vị trên màn hình - “Đi tiếp rồi, sao David cứ lái xe đi một vòng tròn vậy?”
“Anh ta đang muốn dở trò gì đây?” - Lâm Vĩ Phong xoay vô lăng chạy theo hướng dẫn của thiết bị theo dõi.
Mất một lúc sau, đến tận khi tuyến đường mà thiết bị định vị chỉ dẫn càng lúc càng bất hợp lý, Lâm Vĩ Phong mới không màn gì nữa đạp ga hết mức chạy thẳng đến chỗ trên màn hình.
“M* nó!” - Lâm Vĩ Phong tức giận đá mạnh vào bánh xe đến mức mũi giày cũng gãy, anh siết chặt chiếc đồng hồ của Khả Hân trong tay.
Bọn họ đã phát hiện ra từ nãy đến giờ bọn họ đều đuổi theo một chiếc xe chở hàng, còn Khả Hân và David đang ở đâu, hoàn toàn không có tin tức.
“Không ngờ David đã biết chúng ta có gắn thiết bị theo dõi ở chỗ Khả Hân.” - Hoàng Thiệu Huy nói.
“Tập hợp tất cả mọi người lại, lùng sục từng ngõ ngách của thành phố này cho tôi.” - Anh gầm lên.
Điều David đợi, chính là đợi Lâm Vĩ Phong điều động người ra khỏi bến cảng. Anh ta nhếch môi cười, đã đợi được rồi. David bước xuống xe, tất nhiên là uy hiếp cả Khả Hân đi cùng.
David đi lên một chiếc thuyền đã chuẩn bị sẵn, cái gọi là đường lui cuối cùng của David không phải tuyến đường bị Hoàng Thiệu Huy chặn lại kia mà chính là con thuyền này. Giữa David và Lâm Vĩ Phong chưa bao giờ là một trận chiến của vũ lực, từ đầu đến cuối chỉ có đấu trí mà thôi.
Bình luận facebook