Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217: Trong tim có một người không thể quên
Sau lần ra ngoài đó, David và Khả Hân hầu như không nói chuyện thêm lần nào nữa, ai cũng nhìn ra giữa bọn họ đã có việc không vui gì đó xảy ra. Anna cũng thử hỏi vài lần nhưng Khả Hân vẫn im lặng đến Andrew còn nhìn David với ánh mắt thất vọng, ông đã giữ Anju cho hai người vậy mà chẳng thể làm gì nên chuyện.
David thật sự là có muốn biện minh cũng không thể, anh ta đã làm tốt nhất có thể rồi, vấn đề là Khả Hân không mở lòng với anh ta. David nhiều lần đi qua đi lại trước cửa phòng Khả Hân và Anju nhưng không bước vào, chỉ lén nhìn một chút.
Anju giống như cũng nhận ra mẹ và cha nuôi đang cãi nhau, dù đang bò trên giường nhưng khi thấy David đi ngang lại kêu lên mấy tiếng về phía cửa, muốn được David bế. Khả Hân lắc đầu bất lực, không thể nào giận trẻ con được, con bé từ khi lọt lòng đã ở bên cạnh David rồi.
David mặc dù rất muốn bế Anju nhưng vẫn do dự nhìn qua chờ đợi sự cho phép của Khả Hân. Cô thở dài gật đầu, David ngay lập tức vào bế Anju lên, Khả Hân nhìn sự gắn bó của hai người trong lòng thầm nghĩ biết đâu Anju có thể làm tan biến đi những hận thù giữa Andrew và nhà họ Lâm.“Hôm nay là ngày gì vậy? Thấy mọi người trông nhà đều bận rộn.” - Khả Hân hỏi, từ sáng sớm cô đã thấy người làm trong nhà chạy đến chạy lui, giống như chuẩn bị giỗ cho ai đó.
“Là giỗ của một người rất quan trọng với cha nuôi, tôi cũng không biết. Hằng năm đến ngày này cả nhà đều hơi khẩn trương, tâm trạng của cha nuôi cũng đặc biệt tệ, không có chuyện gì cô và Anju cứ ở trong phòng đừng ra ngoài.” - David dặn dò.
Mặc dù Khả Hân chỉ từng thấy một lần trên bia mộ của mẹ Vĩ Phong nhưng cô vẫn nhớ rõ, hôm nay đúng là ngày mất của bà ấy. Andrew hằng này đều làm giỗ cho mẹ Vĩ Phong, tình cảm đối với bà chắc chắn rất sâu đậm. Khả Hân cảm thấy suy đoán thù oán gia tộc trước nay của mình hình sai rồi, phải chăng thù hận vì tình yêu?
“Anh cũng chưa từng nghe ông ấy nhắc vì về người đó sao?”
David lắc đầu sau đó lại thử hồi tưởng lại nói: “Có một lần, đó hẳn là người phụ nữ ông yêu nhất cuộc đời này. Có lẽ vì người ấy ra đi quá sớm, nên cha nuôi mới không kết hôn nữa, nhận nuôi chúng tôi.”
Khả Hân càng nghe David nói càng đổ mồ hôi, đến cái kịch bản y như phim truyền hình Đài Loan này cô còn không dám tưởng tượng. Khả Hân nghĩ tới sợi dây chuyền Andrew cướp của mình, xem ra ông ta thật sự yêu mẹ chồng của cô.
Khả Hân mím môi đưa tay bế lấy Anju từ trong tay David nói:
“Anh ra ngoài xem người làm lo liệu tới đâu đi, tôi và Anju hôm nay sẽ ở trong phòng.”
David gật đầu, Khả Hân chịu nói chuyện lại với anh ta là anh ta đã thấy tốt lắm rồi.
“Một lát tôi mang cơm vào cho cô.”
Khả Hân gật đầu, bàn tay ôm Anju không biết sao lại run lên. Lúc trước cô cho rằng Andrew là người nhà họ Lâm, ông ta và Anju có quan hệ huyết thống nên cô cảm thấy an tâm phần nào về sự an toàn của mẹ con cô. Bây giờ thì khác rồi, ông ta yêu mẹ Vĩ Phong, nên mới hận nhà họ Lâm, hận Vĩ Phong. Cô và con cô không biết ngày nào trở thành đối tượng trút oán hận của ông ta.Đêm xuống, cả căn biệt thự chìm vào yên lặng, David nhìn thấy đèn phòng làm việc của Andrew vẫn sáng đèn. Henry lắc đầu với David, có lẽ ông ấy muốn được một mình những lúc thế này hơn.
David vẫn quyết định đến gõ cửa, không có tiếp đáp lại, anh biết đó là ông đồng ý để anh vào. Andrew đang ngồi uống rượu một mình, David bước từng bước thật khẽ xuống ngồi bên cạnh ông.
“Còn đợi cha rót rượu cho con?” - Andrew nhìn sang David.
David lắc đầu cười, vươn tay cầm lấy chai Whisky rót cho mình. Andrew cũng không đợi David uống hết ly đã lên tiếng hỏi:
“Chỉ là một người phụ nữ, có cần tốn thời gian vậy không?”
David cười trừ, uống cạn ly rượu, sau đó lại rót cho mình ly nữa.
“Không mềm được thì cứng, chút thủ đoạn đó còn cần cha dạy con hả?” - Andrew nhìn thằng con nuôi mình vô cùng tự hào từ trước giờ chỉ vì một người phụ nữ mà bị thương xém chết còn trở nên vô cùng nhu nhược tất nhiên không hài lòng. “Với ai thì được chứ với cô ấy không được đâu cha nuôi, sẽ mất cả chì lẫn chài.”
David biết mình không thể cưỡng ép Khả Hân, cách đó dùng với cô sẽ phản tác dụng. Đối với những cô gái khác có lẽ chiêu “bá đạo chiếm hữu” sẽ dùng được nhưng với người đã một lòng một dạ dành cho người khác thì không thể làm gì cả.
“Dù sao cô ấy và Anju vẫn ở đây, con không cần trái tim cũng không cần thân thể, con chỉ cần có thể ở bên cạnh nhau là được.”
Andrew lắc lắc ly rượu trong tay, ông biết mình có nói thêm nữa cũng vô ích. Ông liếc nhìn sợi dây chuyền ở trên kệ gỗ, yêu hay không yêu cũng đâu quan trọng bằng còn có thể nhìn thấy nhau. Mặc dù ông mắng còn trai nhu nhược không có tiền đồ nhưng ngẫm lại nó vẫn tốt hơn ông nhiều, dù có được tình yêu có đối phương thì sao, cả hai âm dương cách biệt rồi.
“Cha không hỏi đến không phải không biết, con và Henry liệu mà làm. Nếu đã giữ Khả Hân và Anju thì cỏ cây khác phải nhổ tận gốc.”David gật đầu, hôm qua Henry đã đưa cho anh xem ảnh chụp Anna và bạn trai, Hoàng Thiệu Huy đã đuổi đến đây, tất nhiên Lâm Vĩ Phong cũng sắp đến rồi.
“Cha, con có thể hỏi không, chuyện với nhà họ Lâm và người đó có phải liên quan nhau không?” - Khả Hân chỉ trong thời gian ngắn đã có thể đoán ra, David theo ấy mấy mươi năm sao lại không biết - “Cha đặt tên con bé là Anju cũng là vì người đó…”
Anju, trong tim có một người không thể quên đi. Andrew không đáp, chỉ ngửa cổ uống cạn ly rượu trong tay mình.
David rủ mắt, Andrew có một người không thể quên, Khả Hân cũng như vậy, David thật sự sợ, có phải bản thân rồi cũng sẽ có một “Anju”. Khả Hân sẽ trở thành người anh không thể quên, cũng không thể có được.
Không phải David nhu nhược, người như anh ta sao có thể nhún nhường Khả Hân đến mức đó chỉ là anh ta không muốn đi lại vết xe đổ của cha nuôi mình. Kết cục đau thương, người mình yêu thương chết đi, bản thân sống cùng thù hận nhớ thương cả một đời. David không muốn rơi vào hoàn cảnh đó, cũng không muốn Khả Hân và Anju phải như vậy. Sớm thôi anh và Vĩ Phong sẽ gặp nhau, người đứng ở giữa là Khả Hân và Anju, anh ta không thể nhẫn tâm tổn thương hai mẹ con họ nữa rồi. Chuyện thắng thua đã sớm được định đoạt rồi.
David thật sự là có muốn biện minh cũng không thể, anh ta đã làm tốt nhất có thể rồi, vấn đề là Khả Hân không mở lòng với anh ta. David nhiều lần đi qua đi lại trước cửa phòng Khả Hân và Anju nhưng không bước vào, chỉ lén nhìn một chút.
Anju giống như cũng nhận ra mẹ và cha nuôi đang cãi nhau, dù đang bò trên giường nhưng khi thấy David đi ngang lại kêu lên mấy tiếng về phía cửa, muốn được David bế. Khả Hân lắc đầu bất lực, không thể nào giận trẻ con được, con bé từ khi lọt lòng đã ở bên cạnh David rồi.
David mặc dù rất muốn bế Anju nhưng vẫn do dự nhìn qua chờ đợi sự cho phép của Khả Hân. Cô thở dài gật đầu, David ngay lập tức vào bế Anju lên, Khả Hân nhìn sự gắn bó của hai người trong lòng thầm nghĩ biết đâu Anju có thể làm tan biến đi những hận thù giữa Andrew và nhà họ Lâm.“Hôm nay là ngày gì vậy? Thấy mọi người trông nhà đều bận rộn.” - Khả Hân hỏi, từ sáng sớm cô đã thấy người làm trong nhà chạy đến chạy lui, giống như chuẩn bị giỗ cho ai đó.
“Là giỗ của một người rất quan trọng với cha nuôi, tôi cũng không biết. Hằng năm đến ngày này cả nhà đều hơi khẩn trương, tâm trạng của cha nuôi cũng đặc biệt tệ, không có chuyện gì cô và Anju cứ ở trong phòng đừng ra ngoài.” - David dặn dò.
Mặc dù Khả Hân chỉ từng thấy một lần trên bia mộ của mẹ Vĩ Phong nhưng cô vẫn nhớ rõ, hôm nay đúng là ngày mất của bà ấy. Andrew hằng này đều làm giỗ cho mẹ Vĩ Phong, tình cảm đối với bà chắc chắn rất sâu đậm. Khả Hân cảm thấy suy đoán thù oán gia tộc trước nay của mình hình sai rồi, phải chăng thù hận vì tình yêu?
“Anh cũng chưa từng nghe ông ấy nhắc vì về người đó sao?”
David lắc đầu sau đó lại thử hồi tưởng lại nói: “Có một lần, đó hẳn là người phụ nữ ông yêu nhất cuộc đời này. Có lẽ vì người ấy ra đi quá sớm, nên cha nuôi mới không kết hôn nữa, nhận nuôi chúng tôi.”
Khả Hân càng nghe David nói càng đổ mồ hôi, đến cái kịch bản y như phim truyền hình Đài Loan này cô còn không dám tưởng tượng. Khả Hân nghĩ tới sợi dây chuyền Andrew cướp của mình, xem ra ông ta thật sự yêu mẹ chồng của cô.
Khả Hân mím môi đưa tay bế lấy Anju từ trong tay David nói:
“Anh ra ngoài xem người làm lo liệu tới đâu đi, tôi và Anju hôm nay sẽ ở trong phòng.”
David gật đầu, Khả Hân chịu nói chuyện lại với anh ta là anh ta đã thấy tốt lắm rồi.
“Một lát tôi mang cơm vào cho cô.”
Khả Hân gật đầu, bàn tay ôm Anju không biết sao lại run lên. Lúc trước cô cho rằng Andrew là người nhà họ Lâm, ông ta và Anju có quan hệ huyết thống nên cô cảm thấy an tâm phần nào về sự an toàn của mẹ con cô. Bây giờ thì khác rồi, ông ta yêu mẹ Vĩ Phong, nên mới hận nhà họ Lâm, hận Vĩ Phong. Cô và con cô không biết ngày nào trở thành đối tượng trút oán hận của ông ta.Đêm xuống, cả căn biệt thự chìm vào yên lặng, David nhìn thấy đèn phòng làm việc của Andrew vẫn sáng đèn. Henry lắc đầu với David, có lẽ ông ấy muốn được một mình những lúc thế này hơn.
David vẫn quyết định đến gõ cửa, không có tiếp đáp lại, anh biết đó là ông đồng ý để anh vào. Andrew đang ngồi uống rượu một mình, David bước từng bước thật khẽ xuống ngồi bên cạnh ông.
“Còn đợi cha rót rượu cho con?” - Andrew nhìn sang David.
David lắc đầu cười, vươn tay cầm lấy chai Whisky rót cho mình. Andrew cũng không đợi David uống hết ly đã lên tiếng hỏi:
“Chỉ là một người phụ nữ, có cần tốn thời gian vậy không?”
David cười trừ, uống cạn ly rượu, sau đó lại rót cho mình ly nữa.
“Không mềm được thì cứng, chút thủ đoạn đó còn cần cha dạy con hả?” - Andrew nhìn thằng con nuôi mình vô cùng tự hào từ trước giờ chỉ vì một người phụ nữ mà bị thương xém chết còn trở nên vô cùng nhu nhược tất nhiên không hài lòng. “Với ai thì được chứ với cô ấy không được đâu cha nuôi, sẽ mất cả chì lẫn chài.”
David biết mình không thể cưỡng ép Khả Hân, cách đó dùng với cô sẽ phản tác dụng. Đối với những cô gái khác có lẽ chiêu “bá đạo chiếm hữu” sẽ dùng được nhưng với người đã một lòng một dạ dành cho người khác thì không thể làm gì cả.
“Dù sao cô ấy và Anju vẫn ở đây, con không cần trái tim cũng không cần thân thể, con chỉ cần có thể ở bên cạnh nhau là được.”
Andrew lắc lắc ly rượu trong tay, ông biết mình có nói thêm nữa cũng vô ích. Ông liếc nhìn sợi dây chuyền ở trên kệ gỗ, yêu hay không yêu cũng đâu quan trọng bằng còn có thể nhìn thấy nhau. Mặc dù ông mắng còn trai nhu nhược không có tiền đồ nhưng ngẫm lại nó vẫn tốt hơn ông nhiều, dù có được tình yêu có đối phương thì sao, cả hai âm dương cách biệt rồi.
“Cha không hỏi đến không phải không biết, con và Henry liệu mà làm. Nếu đã giữ Khả Hân và Anju thì cỏ cây khác phải nhổ tận gốc.”David gật đầu, hôm qua Henry đã đưa cho anh xem ảnh chụp Anna và bạn trai, Hoàng Thiệu Huy đã đuổi đến đây, tất nhiên Lâm Vĩ Phong cũng sắp đến rồi.
“Cha, con có thể hỏi không, chuyện với nhà họ Lâm và người đó có phải liên quan nhau không?” - Khả Hân chỉ trong thời gian ngắn đã có thể đoán ra, David theo ấy mấy mươi năm sao lại không biết - “Cha đặt tên con bé là Anju cũng là vì người đó…”
Anju, trong tim có một người không thể quên đi. Andrew không đáp, chỉ ngửa cổ uống cạn ly rượu trong tay mình.
David rủ mắt, Andrew có một người không thể quên, Khả Hân cũng như vậy, David thật sự sợ, có phải bản thân rồi cũng sẽ có một “Anju”. Khả Hân sẽ trở thành người anh không thể quên, cũng không thể có được.
Không phải David nhu nhược, người như anh ta sao có thể nhún nhường Khả Hân đến mức đó chỉ là anh ta không muốn đi lại vết xe đổ của cha nuôi mình. Kết cục đau thương, người mình yêu thương chết đi, bản thân sống cùng thù hận nhớ thương cả một đời. David không muốn rơi vào hoàn cảnh đó, cũng không muốn Khả Hân và Anju phải như vậy. Sớm thôi anh và Vĩ Phong sẽ gặp nhau, người đứng ở giữa là Khả Hân và Anju, anh ta không thể nhẫn tâm tổn thương hai mẹ con họ nữa rồi. Chuyện thắng thua đã sớm được định đoạt rồi.
Bình luận facebook