Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh - Chương 1: Bị "Ế"!
“Hả? Cái gì cơ?” Cố Tiểu Khả há hốc mồm, hai mắt xoay vòng vòng, tay cầm mà chỉ sợ rơi chiếc điện thoại.
“Hả hả cái đầu cậu. Đi xem mắt cho mình.” Đầu dây bên kia là một giọng nói hung hăng, Á Lệ cầm lược chải chải tóc, rõ ràng là đang muốn đối phương hiểu rõ lời của mình là ‘cấm chối từ’.
Đã ba năm rồi...ba năm!
Từ khi lên đại học cho đến giờ chỉ vì cô chưa có một mối tình nào vắt vai mà Á Lệ, bạn thân cô liên tục thúc giục, thậm chí còn đem cô đến mấy buổi xem mắt vô nghĩa ở một địa điểm nào đó mà quan trọng là Cố Tiểu Khả cô không nhất thiết phải cần người mai mối!
“Á Lệ, mình thật sự…” Cô đưa tay lên xoa xoa trán, muốn giải thích cho Á Lệ hiểu, vậy mà chưa nói hết cậu đã bị cô ấy xen ngang lời giữa chừng.
Cô ấy ngồi bật dậy nắm tay lại quyết tâm, thở hừng hực nói. “Hai mốt tuổi không yêu ai là bị ế rồi! Nói ít thôi!”
Cố Tiểu Khả giật giật khóe miệng, mắt lờ đờ chán hẳn. Ở đâu ra cái luật hai mốt tuổi chưa yêu ai là ế chứ? Chỉ là cô không muốn yêu thôi, hoặc là do chẳng chàng trai nào lọt vào mắt xanh cô cả.
“Mình còn…” Cố Tiểu Khả cao giọng muốn phản biện, một lần nữa lại bị cô nàng đỏng đảnh bên kia hét to vào loa điện thoại.
“Trẻ cũng phải có người yêu! Hai mốt tuổi chưa yêu là bị ế!” Á Lệ hít một hơi lạnh, không biết bao giờ tiểu khả ái nhà mình mới có người yêu. Chứ nhìn Cố Tiểu Khả xinh đẹp vậy mà không yêu, phí của giời!
Thật hết nói nổi, Cố Tiểu Khả nhăn mặt nằm phịch ra ghế sofa, chân đưa lên ngoắc ngoắc nghịch ngợm. Á Lệ còn chưa chịu hiểu sao? Mấy lần đưa cô đến mấy nơi mai mối không gặp phải lão già xấu xí một vợ hai con thì cũng gặp phải mấy tên đần độn tứ chi chậm phát triển hơn người. Làm gì có ai lọt vào mắt xanh của Cố Tiểu Khả này.
Hơn nữa đường học hành còn chưa kết thúc, yêu sớm cũng không phải là một quan điểm tốt chứ, nhỉ?
Nói thì nói thế, khi còn là học sinh cấp ba cô còn từng bị giáo viên trách mắng bằng câu nói “học dốt như bò đội nón, sau này làm được gì cho đời?”. Quả đúng thật, cô đúng là không được học giỏi cho lắm, huống hồ còn rất...lười!
“Vậy thì lần này địa điểm ở đâu? Tất cả là người ở đâu? Có giàu không? Có đẹp trai không? Có ga lăng không? Có trẻ trung không? Có ôn nhu ấm áp không hay bá đạo ngông cuồng? Có biết nấu ăn không? Biết rửa bát không? Biết…” Cố Tiểu Khả đưa tay lên liệt kê mãi mà không hết, miệng cứ lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại, cánh môi anh đào vậy mà cứ nhẩu nhẩu lên rất có duyên, thi thoảng hé lộ hai chiếc răng khểnh trắng sáng.
Á Lệ giận run người, cô đứng bật dậy ngửa cổ lên trời hít một chút không khí trong lành, tránh tình trạng giận quá mất khôn, nhưng cô vẫn không tài nào thôi tức giận bởi đầu dây Cố Tiểu Khả vẫn liên tục kể lể về mấy chàng trai mà ngôn tình thường gặp. Điều kiện cao như vậy, Cố Tiểu Khả thà ở một mình đi!
“CỐ...TIỂU...KHẢ!!!!” Á Lệ giương tay đấm đấm giữa không trung. “Bớt ảo tưởng đi, người như vậy trong phim còn chưa có, cậu có nghe mình nói không hả?”
“Xì…” Cố Tiểu Khả bĩu môi bịt một tai lại. Không có những người đàn ông như thế thì họ chẳng khác gì phụ nữ. Một mình cô đã vô dụng rồi, quen phải một anh chàng vô dụng? Thà là cô ế đi!
Lên đại học, Cố Tiểu Khả nổi tiếng nhất khối vì có nụ cười tỏa nắng, mỗi lần cười là cả nam lẫn nữ, không quan trọng giới tính đều điêu đổ. Mái tóc ngang vai cùng thân hình nhỏ nhắn, cô giống như một thiên thần từ đâu rơi xuống khiến tất cả mọi người đều yêu quý. Có điều...chắc là vì yêu quý cô, sợ mất mối quan hệ tốt đẹp nên không nam nhân nào dám ngỏ lời yêu đương.
Đối với cô chuyện yêu đương cũng không hẳn là quan trọng như Á Lệ vẫn hay nói. Nhưng cô ấy đã có bạn trai rồi, và liên tục ép cô tìm ý giai nhân để gánh vác một phần mỏi mệt những ngày không ai bên cạnh nơi thành phố phồn hoa này. Á Lệ và cô không ở chung một chỗ, ngoài trường học và những nơi hai người hay hẹn đi chơi thì muốn gặp nhau lúc cần cũng phải mất hơn tiếng đi xe.
Đó là lý do chính đáng mà cô ấy muốn Cố Tiểu Khả cô phải có...bạn trai. Một lý do cực kỳ cực kỳ vô lý.
“Điểm hẹn lần này là quán cafe King Win mà chúng ta hay đến đó. Và trong một tiếng nữa, cậu phải có mặt ở quán, ngay...lập...tức!” Á Lệ cắn một miếng dưa hấu đỏ vừa lấy trên bàn, miệng nhai nhai vẫn không quên nhắc nhở.
“Sao cơ? Bây giờ á? Cậu chắc chứ?” Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, gấp gáp như vậy mà không báo trước để cô chuẩn bị, Á Lệ thật biết cách tạo bất ngờ quá rồi.
“Đúng vậy, tất cả nhờ vào cậu ứng phó. À này, đối phương mình cũng chẳng rõ là ai đâu, có điều vẫn nên ăn mặc lịch sự chút chứ đừng 'nam tính' quá nhé.” Nói xong Á Lệ cúp máy nằm xuống ghế tiếp tục ăn dưa, vứt điện thoại sang một bên, thầm cầu mong cho tiểu khả ái của mình gặp được đúng anh chàng đẹp trai như ý muốn chứ không phải mấy ông bác đã ly dị vợ.
Đứng trước quán cafe King Win, Cố Tiểu Khả hít một hơi lấy tinh thần thoải mái nhất rồi đặt chân vào quán.
Bên trong vắng lặng, chỉ có duy nhất một bóng lưng to béo, đầu tóc luộm thuộm, chân đi dép xỏ ngón. Chưa nhìn mặt đã biết...rất tệ.
“Hả hả cái đầu cậu. Đi xem mắt cho mình.” Đầu dây bên kia là một giọng nói hung hăng, Á Lệ cầm lược chải chải tóc, rõ ràng là đang muốn đối phương hiểu rõ lời của mình là ‘cấm chối từ’.
Đã ba năm rồi...ba năm!
Từ khi lên đại học cho đến giờ chỉ vì cô chưa có một mối tình nào vắt vai mà Á Lệ, bạn thân cô liên tục thúc giục, thậm chí còn đem cô đến mấy buổi xem mắt vô nghĩa ở một địa điểm nào đó mà quan trọng là Cố Tiểu Khả cô không nhất thiết phải cần người mai mối!
“Á Lệ, mình thật sự…” Cô đưa tay lên xoa xoa trán, muốn giải thích cho Á Lệ hiểu, vậy mà chưa nói hết cậu đã bị cô ấy xen ngang lời giữa chừng.
Cô ấy ngồi bật dậy nắm tay lại quyết tâm, thở hừng hực nói. “Hai mốt tuổi không yêu ai là bị ế rồi! Nói ít thôi!”
Cố Tiểu Khả giật giật khóe miệng, mắt lờ đờ chán hẳn. Ở đâu ra cái luật hai mốt tuổi chưa yêu ai là ế chứ? Chỉ là cô không muốn yêu thôi, hoặc là do chẳng chàng trai nào lọt vào mắt xanh cô cả.
“Mình còn…” Cố Tiểu Khả cao giọng muốn phản biện, một lần nữa lại bị cô nàng đỏng đảnh bên kia hét to vào loa điện thoại.
“Trẻ cũng phải có người yêu! Hai mốt tuổi chưa yêu là bị ế!” Á Lệ hít một hơi lạnh, không biết bao giờ tiểu khả ái nhà mình mới có người yêu. Chứ nhìn Cố Tiểu Khả xinh đẹp vậy mà không yêu, phí của giời!
Thật hết nói nổi, Cố Tiểu Khả nhăn mặt nằm phịch ra ghế sofa, chân đưa lên ngoắc ngoắc nghịch ngợm. Á Lệ còn chưa chịu hiểu sao? Mấy lần đưa cô đến mấy nơi mai mối không gặp phải lão già xấu xí một vợ hai con thì cũng gặp phải mấy tên đần độn tứ chi chậm phát triển hơn người. Làm gì có ai lọt vào mắt xanh của Cố Tiểu Khả này.
Hơn nữa đường học hành còn chưa kết thúc, yêu sớm cũng không phải là một quan điểm tốt chứ, nhỉ?
Nói thì nói thế, khi còn là học sinh cấp ba cô còn từng bị giáo viên trách mắng bằng câu nói “học dốt như bò đội nón, sau này làm được gì cho đời?”. Quả đúng thật, cô đúng là không được học giỏi cho lắm, huống hồ còn rất...lười!
“Vậy thì lần này địa điểm ở đâu? Tất cả là người ở đâu? Có giàu không? Có đẹp trai không? Có ga lăng không? Có trẻ trung không? Có ôn nhu ấm áp không hay bá đạo ngông cuồng? Có biết nấu ăn không? Biết rửa bát không? Biết…” Cố Tiểu Khả đưa tay lên liệt kê mãi mà không hết, miệng cứ lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại, cánh môi anh đào vậy mà cứ nhẩu nhẩu lên rất có duyên, thi thoảng hé lộ hai chiếc răng khểnh trắng sáng.
Á Lệ giận run người, cô đứng bật dậy ngửa cổ lên trời hít một chút không khí trong lành, tránh tình trạng giận quá mất khôn, nhưng cô vẫn không tài nào thôi tức giận bởi đầu dây Cố Tiểu Khả vẫn liên tục kể lể về mấy chàng trai mà ngôn tình thường gặp. Điều kiện cao như vậy, Cố Tiểu Khả thà ở một mình đi!
“CỐ...TIỂU...KHẢ!!!!” Á Lệ giương tay đấm đấm giữa không trung. “Bớt ảo tưởng đi, người như vậy trong phim còn chưa có, cậu có nghe mình nói không hả?”
“Xì…” Cố Tiểu Khả bĩu môi bịt một tai lại. Không có những người đàn ông như thế thì họ chẳng khác gì phụ nữ. Một mình cô đã vô dụng rồi, quen phải một anh chàng vô dụng? Thà là cô ế đi!
Lên đại học, Cố Tiểu Khả nổi tiếng nhất khối vì có nụ cười tỏa nắng, mỗi lần cười là cả nam lẫn nữ, không quan trọng giới tính đều điêu đổ. Mái tóc ngang vai cùng thân hình nhỏ nhắn, cô giống như một thiên thần từ đâu rơi xuống khiến tất cả mọi người đều yêu quý. Có điều...chắc là vì yêu quý cô, sợ mất mối quan hệ tốt đẹp nên không nam nhân nào dám ngỏ lời yêu đương.
Đối với cô chuyện yêu đương cũng không hẳn là quan trọng như Á Lệ vẫn hay nói. Nhưng cô ấy đã có bạn trai rồi, và liên tục ép cô tìm ý giai nhân để gánh vác một phần mỏi mệt những ngày không ai bên cạnh nơi thành phố phồn hoa này. Á Lệ và cô không ở chung một chỗ, ngoài trường học và những nơi hai người hay hẹn đi chơi thì muốn gặp nhau lúc cần cũng phải mất hơn tiếng đi xe.
Đó là lý do chính đáng mà cô ấy muốn Cố Tiểu Khả cô phải có...bạn trai. Một lý do cực kỳ cực kỳ vô lý.
“Điểm hẹn lần này là quán cafe King Win mà chúng ta hay đến đó. Và trong một tiếng nữa, cậu phải có mặt ở quán, ngay...lập...tức!” Á Lệ cắn một miếng dưa hấu đỏ vừa lấy trên bàn, miệng nhai nhai vẫn không quên nhắc nhở.
“Sao cơ? Bây giờ á? Cậu chắc chứ?” Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, gấp gáp như vậy mà không báo trước để cô chuẩn bị, Á Lệ thật biết cách tạo bất ngờ quá rồi.
“Đúng vậy, tất cả nhờ vào cậu ứng phó. À này, đối phương mình cũng chẳng rõ là ai đâu, có điều vẫn nên ăn mặc lịch sự chút chứ đừng 'nam tính' quá nhé.” Nói xong Á Lệ cúp máy nằm xuống ghế tiếp tục ăn dưa, vứt điện thoại sang một bên, thầm cầu mong cho tiểu khả ái của mình gặp được đúng anh chàng đẹp trai như ý muốn chứ không phải mấy ông bác đã ly dị vợ.
Đứng trước quán cafe King Win, Cố Tiểu Khả hít một hơi lấy tinh thần thoải mái nhất rồi đặt chân vào quán.
Bên trong vắng lặng, chỉ có duy nhất một bóng lưng to béo, đầu tóc luộm thuộm, chân đi dép xỏ ngón. Chưa nhìn mặt đã biết...rất tệ.
Bình luận facebook