Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh - Chương 56: Khoảnh khắc giữa yêu và hận (2)
San San bất ngờ bị tát mạnh một cái, răng bập vào môi liền rơm rớm máu từ miệng chảy ra, hai mắt mở to nhìn về một hướng, trên má còn in hằn dấu đỏ của bàn tay Á Lệ.
Trình Vương không lường trước được có người bên ngoài nghe lén, đặc biệt hơn lại còn là bạn thân của Cố Tiểu Khả, anh có chút hỗn độn trong tâm trạng, tâm trí mách bảo anh quay lưng lại nhìn. Đúng vậy... Cô từ khi nào đã đứng ở đó, Cố Tiểu Khả.
"Chị..." San San chống một tay xuống giường, cố để mình không gục ngã mà quay sang nhìn Á Lệ. Đôi mắt đỏ ngầu phẫn nộ, giọng nói đanh thép cất lên, khác hẳn lúc trước. "Bị điên à? Đồ đàn bà cũ!"
Á Lệ khựng người.
"Đàn bà cũ, cô còn dám mở miệng chửi tôi ư?" Á Lệ loạng choạng. Theo phản xạ từ bên ngoài Cố Tiểu Khả đã không nghĩ nhiều mà lao vào đỡ lấy cô.
San San kinh ngạc trước sự hiện diện của Cố Tiểu Khả. Hôm nay ngày gì vậy, bọn họ rủ nhau đến bệnh viện làm loạn hay sao, là ai đã nói cho bọn họ biết cô ta đang nằm viện chứ.
Đưa tay lên sờ một bên má sưng phồng còn hơi rát. San San rít nhẹ trong miệng, mắt từ cay nghiệt trở thành đáng thương. Cô ta vẫn còn biết trong phòng này còn có Trình Vương. Xem ra kịch hay đã bắt đầu.
Cố Tiểu Khả còn đang thẫn thờ, trong giây phút ngắn ngủi bị Á Lệ hất tay ra mà liền trở nên tỉnh táo hơn. Cô ngơ ngác nhìn cô bạn thân của mình đang giận dữ.
"Cô đã vừa lòng chưa? Chắc chắn đang rất hài lòng. Phải, đã tìm được một người tài giỏi đến thế. Còn tôi bao năm qua chỉ có một mình anh ấy, nay vì cô mà không còn gì nữa rồi." Á Lệ kéo khẩu trang xuống khỏi miệng, tháo kính ra vứt xuống đất, khuôn mặt cười khốn khổ của cô khiến ai nhìn cũng phải méo mó.
"Á... Á Lệ, mình..." Cố Tiểu Khả á khẩu không biết giải thích từ đâu. Rằng ngay cả cô cũng không biết mối quan hệ giữa Trình Vương và San San lại là như thế. Rằng cô là người vô tội.
Á Lệ quay mặt đi, chính là không muốn nghe thêm gì nữa. Cô nhìn San San căm phẫn. "Các người rồi sẽ phải trả giá!" Nói xong Á Lệ liền xoay bước rời đi khỏi phòng bệnh.
Cố Tiểu Khả hốt hoảng, chân tay rối rít không biết làm gì, bèn chạy theo Á Lệ, liên tục gọi tên cô.
"Tiểu Khả, nghe anh giải thích." Trình Vương kịp túm lấy cánh tay của Cố Tiểu Khả, anh cao giọng, thần sắc đã nhạt nhòa không còn hàn khí.
Lúc Cố Tiểu Khả quay lại, cô nhìn anh bằng sự xa lạ, ánh mắt ấy như nói lên rằng anh không phải người mà cô quen bấy lâu, anh không phải là Trình Vương của cô. Giọt nước mắt trong suốt lăn ra từ khóe mi là cả một khoảng chua chát, cay đắng mà cô đang vùng vẫy một mình.
Không biết từ bao giờ khi thấy Cố Tiểu Khả khóc, anh liền buông lỏng bàn tay, mặc cô dần chạy xa khỏi mình. Còn một mình anh giữa hành lang bệnh viện... Cô đơn, lạnh lẽo.
Bệnh viện thành phố luôn đông người, Á Lệ chạy vụt qua nhiều hành lang, Cố Tiểu Khả đuổi theo sau dần dần mất dấu vết, xa xa cô chỉ thấy bóng lưng nhỏ nhắn của Á Lệ đang dần nhòe đi. Đến khi dừng lại, đưa tay lên sờ mặt mình Cố Tiểu Khả mới phát hiện ra mình đang khóc.
Nhìn bàn tay chứa nước mắt của mình, Cố Tiểu Khả không kìm được bật khóc lớn hơn. Nhiều người ngang qua cũng phải ngó đầu nhìn cô nhưng cô đều không để ý. Phải làm sao đây, cô phải làm sao mới đúng đây.
Rời bỏ Trình Vương thì San San sẽ buông tha cho Ngô Chí Hào ư?
"Cũng không phải là trẻ con nữa, khóc cũng không cần lựa chỗ này để khuây khỏa chứ."
Đầu Cố Tiểu Khả lại được một bàn tay sà tới xoa nhẹ nhàng. Cô ngẩng đầu lên, là Chương Hạo Hiên.
Cố Tiểu Khả càng khóc lớn hơn khiến Chương Hạo Hiên khó xử nhìn xung quanh, anh thở dài kéo tay cô, ôm cô vào lòng.
"Đừng khóc nữa."
Cách đó không xa, Trình Vương đứng im nhìn cảnh tượng phía trước. Người con gái anh yêu đang được người đàn ông khác bao trọn.
Siết chặt nắm đấm, Trình Vương tối sầm mặt mũi quay đi. Cảnh tượng này thật là nóng mắt.
Xe rời khỏi bệnh viện thành phố trở về căn nhà nhỏ của Cố Tiểu Khả. Trên đường đi cả cô và Chương Hạo Hiên đều không ai lên tiếng, tâm trạng của mỗi người đều rất phức tạp.
"Không mời anh vào nhà uống tách trà à?"
Cố Tiểu Khả mơ màng nhìn Chương Hạo Hiên, liền mở cửa đứng sang một bên. "Anh vào đi."
Đặt tách trà xuống bàn, Cố Tiểu Khả ngồi đối diện Chương Hạo Hiên, hai tay bấu chặt vào nhau. Cô nhìn Chương Hạo Hiên thản nhiên uống trà, mắt chớp một cái.
"Muốn hỏi gì sao?"
Cô vội gật đầu.
"Anh giải thích đi. Anh biết tôi muốn hỏi gì rồi mà."
Chương Hạo Hiên đặt tách trà xuống, cong khóe miệng, khuôn mặt vẫn trẻ trung tươi sáng. "Mấy tối hôm trước khi từ nhà bạn em về anh có ghé qua công ty. Trên đường trở về anh nhìn thấy bạn trai em và cô gái đó đứng ven đường, rất mờ ám."
Cố Tiểu Khả nghe rất chăm chú, lồng ngực đập thình thịch.
Nhìn Cố Tiểu Khả rất quan tâm đến Trình tổng đó, Chương Hạo Hiên cũng hơi tắt nụ cười. "Thấy anh ta ôm cô gái đó lên xe, đưa đến bệnh viện."
"Chỉ... Chỉ vậy thôi sao?" Cố Tiểu Khả có chút hụt hẫng, nút thắt trong lòng càng buộc chặt.
Trình Vương không lường trước được có người bên ngoài nghe lén, đặc biệt hơn lại còn là bạn thân của Cố Tiểu Khả, anh có chút hỗn độn trong tâm trạng, tâm trí mách bảo anh quay lưng lại nhìn. Đúng vậy... Cô từ khi nào đã đứng ở đó, Cố Tiểu Khả.
"Chị..." San San chống một tay xuống giường, cố để mình không gục ngã mà quay sang nhìn Á Lệ. Đôi mắt đỏ ngầu phẫn nộ, giọng nói đanh thép cất lên, khác hẳn lúc trước. "Bị điên à? Đồ đàn bà cũ!"
Á Lệ khựng người.
"Đàn bà cũ, cô còn dám mở miệng chửi tôi ư?" Á Lệ loạng choạng. Theo phản xạ từ bên ngoài Cố Tiểu Khả đã không nghĩ nhiều mà lao vào đỡ lấy cô.
San San kinh ngạc trước sự hiện diện của Cố Tiểu Khả. Hôm nay ngày gì vậy, bọn họ rủ nhau đến bệnh viện làm loạn hay sao, là ai đã nói cho bọn họ biết cô ta đang nằm viện chứ.
Đưa tay lên sờ một bên má sưng phồng còn hơi rát. San San rít nhẹ trong miệng, mắt từ cay nghiệt trở thành đáng thương. Cô ta vẫn còn biết trong phòng này còn có Trình Vương. Xem ra kịch hay đã bắt đầu.
Cố Tiểu Khả còn đang thẫn thờ, trong giây phút ngắn ngủi bị Á Lệ hất tay ra mà liền trở nên tỉnh táo hơn. Cô ngơ ngác nhìn cô bạn thân của mình đang giận dữ.
"Cô đã vừa lòng chưa? Chắc chắn đang rất hài lòng. Phải, đã tìm được một người tài giỏi đến thế. Còn tôi bao năm qua chỉ có một mình anh ấy, nay vì cô mà không còn gì nữa rồi." Á Lệ kéo khẩu trang xuống khỏi miệng, tháo kính ra vứt xuống đất, khuôn mặt cười khốn khổ của cô khiến ai nhìn cũng phải méo mó.
"Á... Á Lệ, mình..." Cố Tiểu Khả á khẩu không biết giải thích từ đâu. Rằng ngay cả cô cũng không biết mối quan hệ giữa Trình Vương và San San lại là như thế. Rằng cô là người vô tội.
Á Lệ quay mặt đi, chính là không muốn nghe thêm gì nữa. Cô nhìn San San căm phẫn. "Các người rồi sẽ phải trả giá!" Nói xong Á Lệ liền xoay bước rời đi khỏi phòng bệnh.
Cố Tiểu Khả hốt hoảng, chân tay rối rít không biết làm gì, bèn chạy theo Á Lệ, liên tục gọi tên cô.
"Tiểu Khả, nghe anh giải thích." Trình Vương kịp túm lấy cánh tay của Cố Tiểu Khả, anh cao giọng, thần sắc đã nhạt nhòa không còn hàn khí.
Lúc Cố Tiểu Khả quay lại, cô nhìn anh bằng sự xa lạ, ánh mắt ấy như nói lên rằng anh không phải người mà cô quen bấy lâu, anh không phải là Trình Vương của cô. Giọt nước mắt trong suốt lăn ra từ khóe mi là cả một khoảng chua chát, cay đắng mà cô đang vùng vẫy một mình.
Không biết từ bao giờ khi thấy Cố Tiểu Khả khóc, anh liền buông lỏng bàn tay, mặc cô dần chạy xa khỏi mình. Còn một mình anh giữa hành lang bệnh viện... Cô đơn, lạnh lẽo.
Bệnh viện thành phố luôn đông người, Á Lệ chạy vụt qua nhiều hành lang, Cố Tiểu Khả đuổi theo sau dần dần mất dấu vết, xa xa cô chỉ thấy bóng lưng nhỏ nhắn của Á Lệ đang dần nhòe đi. Đến khi dừng lại, đưa tay lên sờ mặt mình Cố Tiểu Khả mới phát hiện ra mình đang khóc.
Nhìn bàn tay chứa nước mắt của mình, Cố Tiểu Khả không kìm được bật khóc lớn hơn. Nhiều người ngang qua cũng phải ngó đầu nhìn cô nhưng cô đều không để ý. Phải làm sao đây, cô phải làm sao mới đúng đây.
Rời bỏ Trình Vương thì San San sẽ buông tha cho Ngô Chí Hào ư?
"Cũng không phải là trẻ con nữa, khóc cũng không cần lựa chỗ này để khuây khỏa chứ."
Đầu Cố Tiểu Khả lại được một bàn tay sà tới xoa nhẹ nhàng. Cô ngẩng đầu lên, là Chương Hạo Hiên.
Cố Tiểu Khả càng khóc lớn hơn khiến Chương Hạo Hiên khó xử nhìn xung quanh, anh thở dài kéo tay cô, ôm cô vào lòng.
"Đừng khóc nữa."
Cách đó không xa, Trình Vương đứng im nhìn cảnh tượng phía trước. Người con gái anh yêu đang được người đàn ông khác bao trọn.
Siết chặt nắm đấm, Trình Vương tối sầm mặt mũi quay đi. Cảnh tượng này thật là nóng mắt.
Xe rời khỏi bệnh viện thành phố trở về căn nhà nhỏ của Cố Tiểu Khả. Trên đường đi cả cô và Chương Hạo Hiên đều không ai lên tiếng, tâm trạng của mỗi người đều rất phức tạp.
"Không mời anh vào nhà uống tách trà à?"
Cố Tiểu Khả mơ màng nhìn Chương Hạo Hiên, liền mở cửa đứng sang một bên. "Anh vào đi."
Đặt tách trà xuống bàn, Cố Tiểu Khả ngồi đối diện Chương Hạo Hiên, hai tay bấu chặt vào nhau. Cô nhìn Chương Hạo Hiên thản nhiên uống trà, mắt chớp một cái.
"Muốn hỏi gì sao?"
Cô vội gật đầu.
"Anh giải thích đi. Anh biết tôi muốn hỏi gì rồi mà."
Chương Hạo Hiên đặt tách trà xuống, cong khóe miệng, khuôn mặt vẫn trẻ trung tươi sáng. "Mấy tối hôm trước khi từ nhà bạn em về anh có ghé qua công ty. Trên đường trở về anh nhìn thấy bạn trai em và cô gái đó đứng ven đường, rất mờ ám."
Cố Tiểu Khả nghe rất chăm chú, lồng ngực đập thình thịch.
Nhìn Cố Tiểu Khả rất quan tâm đến Trình tổng đó, Chương Hạo Hiên cũng hơi tắt nụ cười. "Thấy anh ta ôm cô gái đó lên xe, đưa đến bệnh viện."
"Chỉ... Chỉ vậy thôi sao?" Cố Tiểu Khả có chút hụt hẫng, nút thắt trong lòng càng buộc chặt.
Bình luận facebook