Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh - Chương 5: Cảm Ơn Vì Đồng Ý Bên Anh
“Ồ!”
Một tiếng ồ dài từ đám đông vang lên khiến Cố Tiểu Khả cũng phải ngớ người hồi lâu mới bừng mình tỉnh ra đang trong hoàn cảnh gì.
Cô nhìn bó hoa hồng thơm ngát trong tay, bên trên có một tấm thiệp với dòng chữ: ‘Tặng em, cô gái hay cười.’
Đọc xong bất giác Cố Tiểu Khả cười tươi, ánh mắt tràn ngập vui mừng, cô nhìn người đàn ông phía trước vẫn còn chưa ngẩng đầu lên liền có chút khó xử. Thật ra cô nghĩ Trình Vương không cần phải dùng đến cách này để theo đuổi cô. Đối với người ấm áp như anh, chỉ cần hẹn gặp nhau vài lần, cô sợ mình không kìm được lòng đã tỏ tình trước rồi. Thật không ngờ Trình Vương lại là người ngỏ ý đối với cô.
“Anh không cần làm vậy đâu.” Cố Tiểu Khả cười gượng gạo, đám đông xung quanh nhìn về hai người ngày một nhiều càng khiến cô xấu hổ hơn. Như này chẳng phải quá phô trương rồi?
Trình Vương ngước mắt lên, đôi mắt tinh anh đang lấp lánh, đôi mắt đen láy toàn sự chân thành. “Em còn chưa đồng ý. Tôi còn chưa bỏ cuộc.”
“A…” Cố Tiểu Khả chớp chớp mắt, cố tình tránh đi ánh mắt đầy sự ma mị của Trình Vương đang chăm chăm vào mình. Giờ phải làm sao đây...cô sẽ đồng ý luôn sao?
Thấy cô lưỡng lự, Trình Vương không những không khó chịu mà còn giãn đôi chân mày ra hơn, khóe môi vẫn hơi cong như biết trước câu trả lời của Cố Tiểu Khả vậy.
Đám đông đa phần là con gái xung quanh ai cũng ngưỡng mộ Cố Tiểu Khả, còn các chàng trai thì lại ôm ngực đau lòng cầu trời khấn phật cô đừng đồng ý. Bọn họ chen chúc nhau chỉ để nhìn rõ gương mặt nam nhân anh tú này hơn, Cố Tiểu Khả và anh ta quả là quá đẹp đôi rồi?
“Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý đi Tiểu Khả!” Đám người họ bắt vỗ tay khởi xướng khiến nhiều người hùa vào theo, Cố Tiểu Khả có thể nghe thấy tiếng huýt sáo rất lớn nữa.
Hai má hơi hồng lên, Cố Tiểu Khả bặm bặm môi nhìn Trình Vương rồi quay đầu sang nhìn Á Lệ. Cô thấy cô ấy đang tỏ ra bộ mặt hạnh phúc thay cho cô, đầu không ngừng gật gật ra hiệu đồng ý.
Cố Tiểu Khá nuốt một ngụm nước bọt, cô cười để lộ đôi răng nanh khiến cả Trình Vương lẫn đám người xung quanh được bao bọc bởi một tia nắng mai ấm áp.
“E...em đồng ý.” Vừa nói cô vừa đưa một tay lên che mặt mình lại, che đi bộ dạng ngượng nghịu của hiện tại.
Lần đầu tiên trong đời cô gọi một người đàn ông xa lạ là anh xưng em, trước kia đều không như vậy. Có lẽ Trình Vương khác biệt trong trái tim cô kể từ lần đầu gặp mặt.
Trình Vương đứng thẳng người lại, ngay lập tức Cố Tiểu Khả chỉ đến ngực anh. Từng đường nét như đúc tạc trên mặt anh hiện rõ hơn khiến đối phương có thể nhìn thật kỹ, cũng như mọi người xung quanh có thể chiêm ngưỡng sự tuấn tú này.
“Anh ấy đẹp trai quá!”
“Ai da, Tiểu Khả của chúng ta cuối cùng cũng gặp được tình yêu đích thực rồi!”
Vài tiếng bàn tán xôn xao vang rõ cứ thế lọt vào tai Trình Vương và Cố Tiểu Khả, chưa kể đến lượt Á Lệ đứng bên cạnh cô cũng liền vỗ vai cười xấu xa. “Tiểu Khả, sau này đừng quá mê trai mà bỏ mình.”
“Cậu thật là…” Cô đỏ mặt nhéo eo Á Lệ một cái, khiến cô ấy nhảy dựng lên.
Á Lệ lướt mắt qua người đàn ông đối diện rồi thì thầm vào tai Cố Tiểu Khả. “Lần này có vẻ như cậu câu trúng cá lớn rồi tiểu yêu tinh của tôi ơi.”
Chưa kịp phủ nhận Cố Tiểu Khả đã nghe thấy chất giọng ôn nhu của Trình Vương. “Trưa nay chúng ta đi ăn nhé?”
“E...em có tiết nên về muộn.” Cô lắc đầu khước từ ngay.
Ai cũng nhăn mặt thay Trình Vương, ngỏ ý đến vậy rồi mà vẫn bị bảo bối Tiểu Khả từ chối. Lẽ nào đây là một điềm báo tốt đẹp cho các nam nhân trong trường thích Cố Tiểu Khả mà chưa kịp ngỏ lời?
Á Lệ nhíu chặt mày, Cố Tiểu Khả rốt cuộc là ngốc nghếch đến cỡ nào mà từ chối cơ hội gặp riêng với nhau của Trình Vương vậy chứ. Không thể để mọi chuyện như ý muốn của Cố Tiểu Khả, Á Lệ bước lên khoác tay qua vai cô nói. “Yên tâm, mình sẽ báo danh giúp cậu. Và giờ thì mau đi đi.” Nói đến đây Á Lệ lại ghé sát tai Cố Tiểu Khả. “Cậu mà bỏ qua cơ hội này, mình cạch mặt!”
Thật không tin nổi rằng Á Lệ lại không về phe cô. Cố Tiểu Khả ngước cặp mắt trong vắt lên nhìn Trình Vương. Cô bây giờ giống như một chú thỏ nhỏ tội nghiệp bị đùn đẩy đến trước mặt sói vậy. Biết làm sao đây.
“Ai da, mau đi đi. Cậu ở lại phiền phức chết!” Á Lệ nhanh tay đẩy đẩy Cố Tiểu Khả về phía trước, không quên đẩy cả Trình Vương đi cùng.
Không thể từ chối nên cô mới đi theo sau Trình Vương, đám đông tản ra sang hai bên nhường đường cho cặp đôi hoàn hảo này. Trình Vương đi trước, tay rút điện thoại từ túi ra, môi hơi nhếch gõ gõ bàn phím. ‘Bạn thân của Cố Tiểu Khả, bằng mọi cách thưởng chút quà mọn coi như lòng cảm ơn của tôi.’
Ra đến bên ngoài cổng trường đại học, thấy Cố Tiểu Khả vẫn lẽo đẽo theo sau mà không chịu lên tiếng. Trình Vương dừng bước, cố ý đợi cô đi lên cùng. Cố Tiểu Khả không nhìn phía trước liền đâm đầu vào sau lưng anh.
“A…” Cố Tiểu Khả lùi một bước để nhìn Trình Vương, trống ngực đập thình thịch.
Anh đưa cánh tay dài về phía trước nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Cố Tiểu Khả. Cảm nhận được da thịt mát lạnh của cô cùng sự sống trong cô. Anh khẽ cười, đưa tay kia lên vén lọn tóc vào sau tai Cố Tiểu Khả, hành động nhỏ mà ngọt ngào.
“Cố Tiểu Khả, cảm ơn vì đã đồng ý bên anh.”
Một tiếng ồ dài từ đám đông vang lên khiến Cố Tiểu Khả cũng phải ngớ người hồi lâu mới bừng mình tỉnh ra đang trong hoàn cảnh gì.
Cô nhìn bó hoa hồng thơm ngát trong tay, bên trên có một tấm thiệp với dòng chữ: ‘Tặng em, cô gái hay cười.’
Đọc xong bất giác Cố Tiểu Khả cười tươi, ánh mắt tràn ngập vui mừng, cô nhìn người đàn ông phía trước vẫn còn chưa ngẩng đầu lên liền có chút khó xử. Thật ra cô nghĩ Trình Vương không cần phải dùng đến cách này để theo đuổi cô. Đối với người ấm áp như anh, chỉ cần hẹn gặp nhau vài lần, cô sợ mình không kìm được lòng đã tỏ tình trước rồi. Thật không ngờ Trình Vương lại là người ngỏ ý đối với cô.
“Anh không cần làm vậy đâu.” Cố Tiểu Khả cười gượng gạo, đám đông xung quanh nhìn về hai người ngày một nhiều càng khiến cô xấu hổ hơn. Như này chẳng phải quá phô trương rồi?
Trình Vương ngước mắt lên, đôi mắt tinh anh đang lấp lánh, đôi mắt đen láy toàn sự chân thành. “Em còn chưa đồng ý. Tôi còn chưa bỏ cuộc.”
“A…” Cố Tiểu Khả chớp chớp mắt, cố tình tránh đi ánh mắt đầy sự ma mị của Trình Vương đang chăm chăm vào mình. Giờ phải làm sao đây...cô sẽ đồng ý luôn sao?
Thấy cô lưỡng lự, Trình Vương không những không khó chịu mà còn giãn đôi chân mày ra hơn, khóe môi vẫn hơi cong như biết trước câu trả lời của Cố Tiểu Khả vậy.
Đám đông đa phần là con gái xung quanh ai cũng ngưỡng mộ Cố Tiểu Khả, còn các chàng trai thì lại ôm ngực đau lòng cầu trời khấn phật cô đừng đồng ý. Bọn họ chen chúc nhau chỉ để nhìn rõ gương mặt nam nhân anh tú này hơn, Cố Tiểu Khả và anh ta quả là quá đẹp đôi rồi?
“Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý đi Tiểu Khả!” Đám người họ bắt vỗ tay khởi xướng khiến nhiều người hùa vào theo, Cố Tiểu Khả có thể nghe thấy tiếng huýt sáo rất lớn nữa.
Hai má hơi hồng lên, Cố Tiểu Khả bặm bặm môi nhìn Trình Vương rồi quay đầu sang nhìn Á Lệ. Cô thấy cô ấy đang tỏ ra bộ mặt hạnh phúc thay cho cô, đầu không ngừng gật gật ra hiệu đồng ý.
Cố Tiểu Khá nuốt một ngụm nước bọt, cô cười để lộ đôi răng nanh khiến cả Trình Vương lẫn đám người xung quanh được bao bọc bởi một tia nắng mai ấm áp.
“E...em đồng ý.” Vừa nói cô vừa đưa một tay lên che mặt mình lại, che đi bộ dạng ngượng nghịu của hiện tại.
Lần đầu tiên trong đời cô gọi một người đàn ông xa lạ là anh xưng em, trước kia đều không như vậy. Có lẽ Trình Vương khác biệt trong trái tim cô kể từ lần đầu gặp mặt.
Trình Vương đứng thẳng người lại, ngay lập tức Cố Tiểu Khả chỉ đến ngực anh. Từng đường nét như đúc tạc trên mặt anh hiện rõ hơn khiến đối phương có thể nhìn thật kỹ, cũng như mọi người xung quanh có thể chiêm ngưỡng sự tuấn tú này.
“Anh ấy đẹp trai quá!”
“Ai da, Tiểu Khả của chúng ta cuối cùng cũng gặp được tình yêu đích thực rồi!”
Vài tiếng bàn tán xôn xao vang rõ cứ thế lọt vào tai Trình Vương và Cố Tiểu Khả, chưa kể đến lượt Á Lệ đứng bên cạnh cô cũng liền vỗ vai cười xấu xa. “Tiểu Khả, sau này đừng quá mê trai mà bỏ mình.”
“Cậu thật là…” Cô đỏ mặt nhéo eo Á Lệ một cái, khiến cô ấy nhảy dựng lên.
Á Lệ lướt mắt qua người đàn ông đối diện rồi thì thầm vào tai Cố Tiểu Khả. “Lần này có vẻ như cậu câu trúng cá lớn rồi tiểu yêu tinh của tôi ơi.”
Chưa kịp phủ nhận Cố Tiểu Khả đã nghe thấy chất giọng ôn nhu của Trình Vương. “Trưa nay chúng ta đi ăn nhé?”
“E...em có tiết nên về muộn.” Cô lắc đầu khước từ ngay.
Ai cũng nhăn mặt thay Trình Vương, ngỏ ý đến vậy rồi mà vẫn bị bảo bối Tiểu Khả từ chối. Lẽ nào đây là một điềm báo tốt đẹp cho các nam nhân trong trường thích Cố Tiểu Khả mà chưa kịp ngỏ lời?
Á Lệ nhíu chặt mày, Cố Tiểu Khả rốt cuộc là ngốc nghếch đến cỡ nào mà từ chối cơ hội gặp riêng với nhau của Trình Vương vậy chứ. Không thể để mọi chuyện như ý muốn của Cố Tiểu Khả, Á Lệ bước lên khoác tay qua vai cô nói. “Yên tâm, mình sẽ báo danh giúp cậu. Và giờ thì mau đi đi.” Nói đến đây Á Lệ lại ghé sát tai Cố Tiểu Khả. “Cậu mà bỏ qua cơ hội này, mình cạch mặt!”
Thật không tin nổi rằng Á Lệ lại không về phe cô. Cố Tiểu Khả ngước cặp mắt trong vắt lên nhìn Trình Vương. Cô bây giờ giống như một chú thỏ nhỏ tội nghiệp bị đùn đẩy đến trước mặt sói vậy. Biết làm sao đây.
“Ai da, mau đi đi. Cậu ở lại phiền phức chết!” Á Lệ nhanh tay đẩy đẩy Cố Tiểu Khả về phía trước, không quên đẩy cả Trình Vương đi cùng.
Không thể từ chối nên cô mới đi theo sau Trình Vương, đám đông tản ra sang hai bên nhường đường cho cặp đôi hoàn hảo này. Trình Vương đi trước, tay rút điện thoại từ túi ra, môi hơi nhếch gõ gõ bàn phím. ‘Bạn thân của Cố Tiểu Khả, bằng mọi cách thưởng chút quà mọn coi như lòng cảm ơn của tôi.’
Ra đến bên ngoài cổng trường đại học, thấy Cố Tiểu Khả vẫn lẽo đẽo theo sau mà không chịu lên tiếng. Trình Vương dừng bước, cố ý đợi cô đi lên cùng. Cố Tiểu Khả không nhìn phía trước liền đâm đầu vào sau lưng anh.
“A…” Cố Tiểu Khả lùi một bước để nhìn Trình Vương, trống ngực đập thình thịch.
Anh đưa cánh tay dài về phía trước nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Cố Tiểu Khả. Cảm nhận được da thịt mát lạnh của cô cùng sự sống trong cô. Anh khẽ cười, đưa tay kia lên vén lọn tóc vào sau tai Cố Tiểu Khả, hành động nhỏ mà ngọt ngào.
“Cố Tiểu Khả, cảm ơn vì đã đồng ý bên anh.”
Bình luận facebook