Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Cố Thành Ca dĩ nhiên không muốn để yên cho người nào đó tiếp tục chơi trò làm rùa rụt đầu nữa.
Sáng sớm hôm sau, vừa bước chân ra khỏi cửa, Triệu Tử Mặc liền nhận được một tin nhắn.
“Hôm nay là sinh nhật anh, tối nay trước bảy giờ, anh muốn nhận được quà sinh nhật!”
Triệu Tử Mặc trợn trừng mắt ngó đăm đăm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, sau một hồi miễn cưỡng xác nhận người vừa gửi tin đến địch thị là cực phẩm, cô mới dần dần ‘hồi phục’ lại trạng thái ban đầu.
Không dài dòng, chỉ đơn giản là gửi lại anh mấy dấu chấm.
“…”
Cơ mà, suy đi nghĩ lại vẫn thấy, lỡ như cực phẩm lại tưởng cô định cứ thể mà im lặng chịu đựng thì sao. Thế là, xóa hết. Lần này nói thẳng toẹt không cần giấu diếm.
“Cực phẩm, anh xem xem có ai lại đi đòi quà như anh không? = =”
Cách làm của người bình thường, chẳng phải cứ là ám hiệu, ám hiệu là trên hết hay sao? Còn anh thì, làm thế này chẳng phải mệnh lệnh bắt buộc thì là gì?
Có điều gửi tin nhắn đi rồi, Triệu Tử Mặc lại cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Thì rằng là cực phẩm với cô nay đã đường đường chính chính ‘danh chính ngôn thuận’ rồi, đòi quà sinh nhật cũng là chuyện đương nhiên thôi, hơn nữa ám hiệu lại lằng nhằng rắc rối lắm, lỡ như cô không hiểu ra thì chẳng phải chết toi à.
Cho nên, lần này lại nhẫn nại bấm từng chữ.
“Hôm nay là sinh nhật anh mà sao không chịu nói sớm với em hả!”
Điện thoại còn đang phát tín hiệu gửi đi, thì đột nhiên đã có tin nhắn đến.
Cố Thành Ca trả lời lại thế này: “Anh vốn đã nghĩ kỹ về món quà sinh nhật của mình rồi, cũng đã quyết định phải nói với em bằng cách nào, nhưng rất không may, mấy hôm trước em lại đã chủ động cho anh thứ đó, mà anh cũng rất không biết xấu hổ nhận lấy, cho nên hôm nay anh muốn em tặng anh một món quà khác.”
Vừa đọc xong cái tin nhắn dài ngoằng ấy, Triệu Tử Mặc lập tức rơi vào trạng thái mơ hồ huyền huyền ảo ảo.
Này này, mấy ngày trước cô cho anh cái gì chứ? = =
Cho nên lặp lại kịch bản cũ, tiếp tục gửi đi mấy dấu chấm.
“…”
Rất nhanh sau, Cố Thành Ca rất chi là tốt bụng mà gửi tin nhắn đến nhắc nhở cô.
“Mồng một tháng một, sở vụ luật, trong phòng làm việc.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Được rồi, cô lần nữa lại oanh oanh liệt liệt đỏ mặt.
Hôm đó còn có chuyện gì xảy ra được nữa chứ, ngoài việc cô chủ động tỏ tình ra, thì cũng chỉ còn nụ hôn đầu thôi mà…
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu cô: chẳng lẽ, điều cực phẩm muốn nói đến, lại là…
Cô nhớ rõ có lần cực phẩm đã nói: nếu hôm nay em không tới, gia hạn cho em chậm nhất là đến ngày tựu trường. Anh không đợi được nữa rồi.
Cho nên là, cực phẩm vốn dĩ muốn đợi đến ngày sinh nhật anh để tỏ tình với cô, biến việc cô chính thức trở thành bạn gái anh – để tự làm quà sinh nhật cho mình sao? Rõ rồi, không cần bàn cãi nhiều nữa, cô dám đảm bảo, ý của anh ấy là muốn đòi nụ hôn đầu của cô đây mà…
Nói cách khác, cực phẩm sớm đã có âm mưu, anh chỉ chờ thời cơ để đưa cô vào tròng, khiến cho cô phải chủ động lỗ mãng tỏ tình nữa thôi.
Được rồi, Triệu Tử Mặc thừa nhận, cảm giác bị người ta lừa đúng là rất không thoải mái, nhưng mà nhưng mà, lần này người âm mưu bẫy cô là cực phẩm, cũng là một loại cảm giác ngọt ngào đó chứ…
Cho nên cuối cùng, Triệu Tử Mặc quyết định chạy khắp thành phố, quyết định tìm bằng được quà sinh nhật cho cực phẩm, nhưng mà, cái thì quá tầm thường, cái thì quá rẻ mạt, mãi cho đến tận trời tối, cô vẫn chưa thể tìm được món quà nào ưng ý.
Cầm lấy cái nào, cũng đều thấy không xứng với khí chất của anh hết á!
Triệu Tử Mặc đứng trước ngọn đèn đầu phố, tâm trạng u ám ủ ê như đưa đám.
Cực phẩm lúc trước đã nói rõ, trước bảy giờ anh muốn cô phải có quà cho anh, dù là qua tin nhắn đi nữa, ngôn ngữ giọng điệu kia cũng rất đáng tin rất đáng gờm, mà bây giờ đã là…
Triệu Tử Mặc lấy điện thoại di động ra.
Bảy rưỡi rồi!
Trời ạ, quá mất nửa tiếng rồi, liệu anh ấy có nổi giận không?
Chiếc điện thoại đang cầm trong tay, đột nhiên rung lên liên hồi.
Cực phẩm gọi!
Chết chắc rồi, số cô lần này thảm rồi, đảm bảo là anh ấy muốn gọi để nạt nô trách móc cô đây mà TT__TT
Triệu Tử Mặc cụp mắt xuống, quyết chí thấy chết không sờn, kiên định ấn vào phím nghe.
“Đang ở đâu?”
Giọng nói bên kia truyền lại vẫn rất bình thường, không tức giận, cũng chẳng mang ngữ điệu trách móc gì cả.
Triệu Tử Mặc thấy nhẹ nhõm hẳn, nhìn quanh quất một lát rồi đáp: “Đường dành cho người đi bộ, đối diện khu mua sắm trung tâm.”
“Đứng đó chờ anh.”
Triệu Tử Mặc nghe xong, liền bất tri bất giác ngồi thụp xuống đất, đầu cúi thấp, hai tay ôm chặt lấy đầu gối.
Đường dành riêng cho người đi bộ vốn dĩ cấm xe cộ lấn chiếm, vì thế cho nên, khoảng chừng mười phút đồng hồ sau, hình ảnh hào nhoáng rực rỡ của Cố Thành Ca cuối cùng cũng đã xuất hiện, anh chầm chậm tiến lại phía cô.
Nếu đặt anh vào một đám đông, anh vẫn luôn luôn nổi bật như vậy, khiến cho người đi đường cũng không nhịn nổi mà đều ngoái đầu lại nhìn theo anh, còn anh, vẫn muôn đời không thèm để ý đến thái độ của người ta, chẳng coi ai ra gì, chỉ thản nhiên đi về nơi có một cô gái đang ôm đầu ngồi oán thán bên kia.
Một đôi dày da sáng loáng bỗng nhiên đập vào tầm mắt, Triệu Tử Mặc chậm rãi ngẩng đầu lên.
Anh hôm nay mặc quần jeans, khoác áo gió, khuôn mặt được ánh đèn chiếu sáng lại càng tinh xảo tuấn tú đến lạ.
Triệu Tử Mặc vội vàng trưng ra một vẻ mặt hết sức đáng thương, kết hợp thêm giọng nói u ám như đưa đám, chủ động lên tiếng trước: “Em không mua được quà sinh nhật thích hợp cho anh rồi…”
Cố Thành Ca nhất mực không nói gì, chỉ đưa tay ra hướng về phía cô.
Triệu Tử Mặc chần chừ một chút, cuối cùng vẫn nắm lấy tay anh.
Anh đột ngột kéo lấy cô, khiến cho trong nháy mắt cô đã ngã vào lồng ngực ấm áp của anh.
Cố Thành Ca nhẹ nhàng vuốt ve mơn trớn mấy lọn tóc trên đầu cô, “A Mặc ngốc, hôm nay em chủ động xuất hiện trước mặt anh, đối với anh mà nói, đã là quà sinh nhật tốt nhất rồi.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Này? Cái đó mà cũng có thể xem là quà sinh nhật sao? Nhưng mà bây giờ cô đứng trước mặt anh thế này, có phải do cô chủ động yêu cầu đâu…
Cho nên, chốt lại một câu, cô vẫn chưa có quà cho anh!
Cố Thành Ca vẫn tiếp tục khe khẽ nói bên tai cô: “Em đã trốn anh bao nhiêu ngày rồi còn gì…”
Triệu Tử Mặc chợt đẩy anh ra: “Em đâu có trốn anh, là do em thật sự bận rộn ngập đầu mà…”
Miệng thì nói thế, nhưng ánh mắt cô lại đang lên án rằng, cô không dám nhìn anh, bởi vì cô đang cảm thấy chột dạ.
Được rồi được rồi, cô vẫn cảm thấy có chút gì đó không tự nhiên sao sao ấy, bởi vì ngày hôm đó, lúc tỏ tình cô hoàn toàn không nghĩ tới, sau này hai người lại tiếp xúc thân mật như thế này, khiến cô thật ngượng quá.
Người nào đó ấy mà, rõ ràng đang chột dạ muốn chết, thế mà vẫn một mực tỏ ra hào sảng oai hùng lắm, nhưng mà lúc này anh tốt nhất không nên chọc vào cô thì hơn, nếu cô mà trốn nữa, chẳng phải tổn thất của anh sẽ càng thêm lớn hay sao?
Cố Thành Ca vui vẻ nói tiếp: “Tốt rồi, cuối cùng em cũng không trốn anh nữa.” Làm ngơ trước ánh mắt kháng nghị của cô, anh dắt tay cô bắt đầu bước đi: “Đi thôi, chúng ta đến viện dưỡng lão.”
“Viện dưỡng lão?”
“Ừ, đi thăm bà ngoại.” Ánh đèn rực rỡ chiếu rọi lên khuôn mặt với ngũ quan thập phần tinh tế của anh, đôi mắt anh giờ phút này ngập tràn hơi ấm: “Mười năm nay, đây là lần đầu tiên bà ngoại chuẩn bị bữa tối mừng sinh nhật cho anh.”
Triệu Tử Mặc liếc mắt một cái cũng thấy bà ngoại quan trọng với cực phẩm đến mức nào, mà một thời gian rồi cô cũng chưa đến chơi với Phó nãi nãi, huống chi nếu cứ tiếp tục chỉ có hai người bọn họ thế này, đảm bảo cô sẽ không tránh khỏi việc…
…nghĩ ngợi lung tung đến cái cảnh tượng kia.
Cho nên là, Triệu Tử Mặc sảng khoái nghĩ, bây giờ đi theo cực phẩm đến viện dưỡng lão, là chọn lựa tốt nhất rồi!
Nhưng mà, hình như không có quà sinh nhật cho anh thì cũng chẳng phải đạo lắm…
Triệu Tử Mặc gục đầu lên cửa xe, tiếp tục màn tự tra tấn tinh thần.
“Dừng xe dừng xe!” Đột nhiên cô vui mừng kêu toáng lên, khiến cho Cố Thành Ca dù chưa hiểu chuyện gì vẫn dừng sang một bên đường. Triệu Tử Mặc nhanh như chớp lao xuống, nhắm thẳng đến một cửa hàng trang trí khá là tao nhã cách đó không xa.
Anh cũng xuống xe, theo cô bước vào.
Triệu Tử Mặc ngẩn ngơ đứng trước một tên ma-nơ-canh khoác chiếc áo gió màu xám tro, nhân viên bán hàng lập tức tiến đến mỉm cười giới thiệu: “Mắt nhìn của vị tiểu thư đây thật tốt, chiếc áo này là mốt mới nhất của mùa xuân năm nay, số lượng có hạn, cả chỗ này chỉ còn mỗi cái này thôi…”
Cố Thành Ca vừa bước tới gần, nhân viên bán hàng lập tức quan sát hết một lượt, lại tiếp tục nói: “Bạn trai cô nếu mặc nó vào, tôi dám đảm bảo là độc nhất vô nhị!”
“Ừ ừ, cho dù anh ấy có không mặc thì cũng đã là độc nhất vô nhị rồi.” Triệu Tử Mặc thuận miệng phản bác lại, quay người sang, hứng chí bừng bừng kéo kéo lấy ống tay áo vị cực phẩm đang nhíu mày đứng kia: “Cực phẩm, thử chiếc áo này xem, đúng là đi mòn cả giày mới tìm thấy(*) mà.”
(*) Nguyên chữ hán việt: “Đạp phá thiết hài vô mịch xử.”
Cố Thành Ca thản nhiên liếc nhìn một cái, ừm, mắt nhìn của cô ấy cũng không tệ lắm.
Có điều, lại vô tình nhìn đến giá…
2888.88 tệ.
Cố Thành Ca nhàn nhạt đáp lời: “Không nên mua cái này.”
“Không nên mua?” Triệu Tử Mặc suy sụp cúi đầu: “Tại sao? Không đắt mà, chỉ có 288.88 tệ thôi.”
Vị nhân viên bán hàng lập tức há hốc miệng, Cố Thành Ca vẫn bình tĩnh nhếch miệng đáp lời: “Em chắc chắn là 288.88 tệ chứ?”
Triệu Tử Mặc chột dạ, một lần nữa nhìn về phía giá…
Trời ạ…
Nếu bây giờ cô mua chiếc áo này, có phải là… ừm, dù sao thì, chuyện tình cảm mà bỏ quá nhiều tiền bạc vào đó thì, ừm, không tốt cho lắm.
Nhưng nếu đổi ý, có phải cô quá quá không có nhân phẩm rồi không?
“Vậy cũng… không tính là quá đắt mà… em mua…”
Không đợi cô nói hết, Cố Thành Ca đã cắt ngang: “Ừ, em mua cũng được, có điều anh không thích.”
“Sao lại không thích?”
“Trùng màu rồi, anh có một chiếc áo, cũng y hệt màu này.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Hình như là, nếu như cô nhớ không nhầm, lần trước anh đã từng mặc một chiếc áo màu xám tro dẫn cô đến Thiên thượng nhân gian ngu nhạc thành thì phải…
Triệu Tử Mặc lại lâm vào trạng thái rầu rĩ u sầu: “Tiếc quá, hôm nay em tìm mãi mới thấy một chiếc áo hợp với khí chất cực phẩm của anh mà.”
Cố Thành Ca thấy vậy thì rất không đành lòng, anh nhìn quanh quất trong cửa hàng một hồi, cuối cùng ánh mắt đột ngột dừng lại: “Không nhất thiết phải là áo khoác mà.”
Nói rồi, anh đưa cô tới một gian hàng khác gần đó.
Hai mắt Triệu Tử Mặc lập tức sáng lên như đèn pha: “Để em chọn để em chọn!”
Cô thận trọng chọn từng chiếc từng chiếc một, cuối cùng rút ra được một cái.
“Lấy cái này đi!”
Nói rồi, Triệu Tử Mặc bắt đầu ngoảnh sang nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới: “Anh chắc mặc cỡ 42 đúng không?” Vừa nói, lại vừa liếc nhìn nhãn mác gắn trên áo: “Cái này vừa khít nè.”
Áo – màu tím?
Cố Thành Ca đưa tay lên sờ sờ mũi.
Cũng không phải là không thích, chỉ có điều, màu sắc của chiếc này có phải là hơi lòe loẹt rồi không?
Nhưng mà, nếu lại tiếp tục đả kích cái sự nhiệt huyết bừng bừng của cô thì…
Triệu Tử Mặc như chém đinh chặt sắt, quyết chí không thay đổi ý định, phăm phăm đi về phía quầy thu ngân.
Cô lấy ra ba tờ một trăm nhân dân tệ, nhân viên bán hàng lập tức nhận lấy, mở hòm phiếu, cẩn thận gói chiếc áo vào trong túi rồi đưa cho cô.
Triệu Tử Mặc nhận lấy, vẫn tiếp tục đứng trước quầy thu ngân.
Nhân viên bán hàng thấy cô mãi vẫn chưa chịu đi, liền nhìn cô khẽ mỉm cười, Triệu Tử Mặc thấy người ta cười với mình thì cũng cười lại, nhưng vẫn một mực không chịu đi cho.
Nhân viên bán hàng cuối cùng đành lễ phép mở miệng hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi cô còn cần gì sao?”
Triệu Tử Mặc hơi hơi chột dạ đáp: “Chị… còn chưa đưa tiền thừa cho em mà…”
“Tiền thừa?”
Nhân viên bán hàng không nhịn nổi trợn tròn mắt, lúc sau lại thấy buồn cười quá, mà sợ thất lễ trước mặt khách hàng, cho nên cố gắng nín nhịn, bộ dạng đến là thảm thương.
Cố Thành Ca cầm lấy tờ biên lai liếc qua một cái, lần đầu tiên trong đời, anh mãnh liệt sinh ra một loại cảm giác bất lực như thế này.
299.99 tệ.
Còn đòi tiền thừa nữa sao?
Nhìn thấy vẻ mặt quái dị của nhân viên cửa hàng cùng vẻ im lặng bất thường của vị cực phẩm đứng bên cạnh, Triệu Tử Mặc rốt cục cũng ngộ ra…
Không tới giây sau, Triệu Tử Mặc đã tức tốc nắm lấy tay Cố Thành Ca xông ra phía ngoài cửa hàng.
Quá, quá mất mặt rồi!
“Sao anh lại có một cô bạn gái ngốc nghếch thế này chứ?” Sau khi lên xe, Cố Thành Ca không nhịn nổi cảm khái.
Triệu Tử Mặc thở hồng hộc, quay sang lườm anh một cái, giây lát sau, đột nhiên lại thấy buồn cười.
Thật khờ mà.
Có điều, cũng chính nhờ cái chuyện ngốc nghếch này của cô, khiến cho chút ngượng ngùng còn sót lại trong tâm trí Triệu Tử Mặc, cuối cùng cũng đã tan thành mây khói.
Sáng sớm hôm sau, vừa bước chân ra khỏi cửa, Triệu Tử Mặc liền nhận được một tin nhắn.
“Hôm nay là sinh nhật anh, tối nay trước bảy giờ, anh muốn nhận được quà sinh nhật!”
Triệu Tử Mặc trợn trừng mắt ngó đăm đăm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, sau một hồi miễn cưỡng xác nhận người vừa gửi tin đến địch thị là cực phẩm, cô mới dần dần ‘hồi phục’ lại trạng thái ban đầu.
Không dài dòng, chỉ đơn giản là gửi lại anh mấy dấu chấm.
“…”
Cơ mà, suy đi nghĩ lại vẫn thấy, lỡ như cực phẩm lại tưởng cô định cứ thể mà im lặng chịu đựng thì sao. Thế là, xóa hết. Lần này nói thẳng toẹt không cần giấu diếm.
“Cực phẩm, anh xem xem có ai lại đi đòi quà như anh không? = =”
Cách làm của người bình thường, chẳng phải cứ là ám hiệu, ám hiệu là trên hết hay sao? Còn anh thì, làm thế này chẳng phải mệnh lệnh bắt buộc thì là gì?
Có điều gửi tin nhắn đi rồi, Triệu Tử Mặc lại cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Thì rằng là cực phẩm với cô nay đã đường đường chính chính ‘danh chính ngôn thuận’ rồi, đòi quà sinh nhật cũng là chuyện đương nhiên thôi, hơn nữa ám hiệu lại lằng nhằng rắc rối lắm, lỡ như cô không hiểu ra thì chẳng phải chết toi à.
Cho nên, lần này lại nhẫn nại bấm từng chữ.
“Hôm nay là sinh nhật anh mà sao không chịu nói sớm với em hả!”
Điện thoại còn đang phát tín hiệu gửi đi, thì đột nhiên đã có tin nhắn đến.
Cố Thành Ca trả lời lại thế này: “Anh vốn đã nghĩ kỹ về món quà sinh nhật của mình rồi, cũng đã quyết định phải nói với em bằng cách nào, nhưng rất không may, mấy hôm trước em lại đã chủ động cho anh thứ đó, mà anh cũng rất không biết xấu hổ nhận lấy, cho nên hôm nay anh muốn em tặng anh một món quà khác.”
Vừa đọc xong cái tin nhắn dài ngoằng ấy, Triệu Tử Mặc lập tức rơi vào trạng thái mơ hồ huyền huyền ảo ảo.
Này này, mấy ngày trước cô cho anh cái gì chứ? = =
Cho nên lặp lại kịch bản cũ, tiếp tục gửi đi mấy dấu chấm.
“…”
Rất nhanh sau, Cố Thành Ca rất chi là tốt bụng mà gửi tin nhắn đến nhắc nhở cô.
“Mồng một tháng một, sở vụ luật, trong phòng làm việc.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Được rồi, cô lần nữa lại oanh oanh liệt liệt đỏ mặt.
Hôm đó còn có chuyện gì xảy ra được nữa chứ, ngoài việc cô chủ động tỏ tình ra, thì cũng chỉ còn nụ hôn đầu thôi mà…
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu cô: chẳng lẽ, điều cực phẩm muốn nói đến, lại là…
Cô nhớ rõ có lần cực phẩm đã nói: nếu hôm nay em không tới, gia hạn cho em chậm nhất là đến ngày tựu trường. Anh không đợi được nữa rồi.
Cho nên là, cực phẩm vốn dĩ muốn đợi đến ngày sinh nhật anh để tỏ tình với cô, biến việc cô chính thức trở thành bạn gái anh – để tự làm quà sinh nhật cho mình sao? Rõ rồi, không cần bàn cãi nhiều nữa, cô dám đảm bảo, ý của anh ấy là muốn đòi nụ hôn đầu của cô đây mà…
Nói cách khác, cực phẩm sớm đã có âm mưu, anh chỉ chờ thời cơ để đưa cô vào tròng, khiến cho cô phải chủ động lỗ mãng tỏ tình nữa thôi.
Được rồi, Triệu Tử Mặc thừa nhận, cảm giác bị người ta lừa đúng là rất không thoải mái, nhưng mà nhưng mà, lần này người âm mưu bẫy cô là cực phẩm, cũng là một loại cảm giác ngọt ngào đó chứ…
Cho nên cuối cùng, Triệu Tử Mặc quyết định chạy khắp thành phố, quyết định tìm bằng được quà sinh nhật cho cực phẩm, nhưng mà, cái thì quá tầm thường, cái thì quá rẻ mạt, mãi cho đến tận trời tối, cô vẫn chưa thể tìm được món quà nào ưng ý.
Cầm lấy cái nào, cũng đều thấy không xứng với khí chất của anh hết á!
Triệu Tử Mặc đứng trước ngọn đèn đầu phố, tâm trạng u ám ủ ê như đưa đám.
Cực phẩm lúc trước đã nói rõ, trước bảy giờ anh muốn cô phải có quà cho anh, dù là qua tin nhắn đi nữa, ngôn ngữ giọng điệu kia cũng rất đáng tin rất đáng gờm, mà bây giờ đã là…
Triệu Tử Mặc lấy điện thoại di động ra.
Bảy rưỡi rồi!
Trời ạ, quá mất nửa tiếng rồi, liệu anh ấy có nổi giận không?
Chiếc điện thoại đang cầm trong tay, đột nhiên rung lên liên hồi.
Cực phẩm gọi!
Chết chắc rồi, số cô lần này thảm rồi, đảm bảo là anh ấy muốn gọi để nạt nô trách móc cô đây mà TT__TT
Triệu Tử Mặc cụp mắt xuống, quyết chí thấy chết không sờn, kiên định ấn vào phím nghe.
“Đang ở đâu?”
Giọng nói bên kia truyền lại vẫn rất bình thường, không tức giận, cũng chẳng mang ngữ điệu trách móc gì cả.
Triệu Tử Mặc thấy nhẹ nhõm hẳn, nhìn quanh quất một lát rồi đáp: “Đường dành cho người đi bộ, đối diện khu mua sắm trung tâm.”
“Đứng đó chờ anh.”
Triệu Tử Mặc nghe xong, liền bất tri bất giác ngồi thụp xuống đất, đầu cúi thấp, hai tay ôm chặt lấy đầu gối.
Đường dành riêng cho người đi bộ vốn dĩ cấm xe cộ lấn chiếm, vì thế cho nên, khoảng chừng mười phút đồng hồ sau, hình ảnh hào nhoáng rực rỡ của Cố Thành Ca cuối cùng cũng đã xuất hiện, anh chầm chậm tiến lại phía cô.
Nếu đặt anh vào một đám đông, anh vẫn luôn luôn nổi bật như vậy, khiến cho người đi đường cũng không nhịn nổi mà đều ngoái đầu lại nhìn theo anh, còn anh, vẫn muôn đời không thèm để ý đến thái độ của người ta, chẳng coi ai ra gì, chỉ thản nhiên đi về nơi có một cô gái đang ôm đầu ngồi oán thán bên kia.
Một đôi dày da sáng loáng bỗng nhiên đập vào tầm mắt, Triệu Tử Mặc chậm rãi ngẩng đầu lên.
Anh hôm nay mặc quần jeans, khoác áo gió, khuôn mặt được ánh đèn chiếu sáng lại càng tinh xảo tuấn tú đến lạ.
Triệu Tử Mặc vội vàng trưng ra một vẻ mặt hết sức đáng thương, kết hợp thêm giọng nói u ám như đưa đám, chủ động lên tiếng trước: “Em không mua được quà sinh nhật thích hợp cho anh rồi…”
Cố Thành Ca nhất mực không nói gì, chỉ đưa tay ra hướng về phía cô.
Triệu Tử Mặc chần chừ một chút, cuối cùng vẫn nắm lấy tay anh.
Anh đột ngột kéo lấy cô, khiến cho trong nháy mắt cô đã ngã vào lồng ngực ấm áp của anh.
Cố Thành Ca nhẹ nhàng vuốt ve mơn trớn mấy lọn tóc trên đầu cô, “A Mặc ngốc, hôm nay em chủ động xuất hiện trước mặt anh, đối với anh mà nói, đã là quà sinh nhật tốt nhất rồi.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Này? Cái đó mà cũng có thể xem là quà sinh nhật sao? Nhưng mà bây giờ cô đứng trước mặt anh thế này, có phải do cô chủ động yêu cầu đâu…
Cho nên, chốt lại một câu, cô vẫn chưa có quà cho anh!
Cố Thành Ca vẫn tiếp tục khe khẽ nói bên tai cô: “Em đã trốn anh bao nhiêu ngày rồi còn gì…”
Triệu Tử Mặc chợt đẩy anh ra: “Em đâu có trốn anh, là do em thật sự bận rộn ngập đầu mà…”
Miệng thì nói thế, nhưng ánh mắt cô lại đang lên án rằng, cô không dám nhìn anh, bởi vì cô đang cảm thấy chột dạ.
Được rồi được rồi, cô vẫn cảm thấy có chút gì đó không tự nhiên sao sao ấy, bởi vì ngày hôm đó, lúc tỏ tình cô hoàn toàn không nghĩ tới, sau này hai người lại tiếp xúc thân mật như thế này, khiến cô thật ngượng quá.
Người nào đó ấy mà, rõ ràng đang chột dạ muốn chết, thế mà vẫn một mực tỏ ra hào sảng oai hùng lắm, nhưng mà lúc này anh tốt nhất không nên chọc vào cô thì hơn, nếu cô mà trốn nữa, chẳng phải tổn thất của anh sẽ càng thêm lớn hay sao?
Cố Thành Ca vui vẻ nói tiếp: “Tốt rồi, cuối cùng em cũng không trốn anh nữa.” Làm ngơ trước ánh mắt kháng nghị của cô, anh dắt tay cô bắt đầu bước đi: “Đi thôi, chúng ta đến viện dưỡng lão.”
“Viện dưỡng lão?”
“Ừ, đi thăm bà ngoại.” Ánh đèn rực rỡ chiếu rọi lên khuôn mặt với ngũ quan thập phần tinh tế của anh, đôi mắt anh giờ phút này ngập tràn hơi ấm: “Mười năm nay, đây là lần đầu tiên bà ngoại chuẩn bị bữa tối mừng sinh nhật cho anh.”
Triệu Tử Mặc liếc mắt một cái cũng thấy bà ngoại quan trọng với cực phẩm đến mức nào, mà một thời gian rồi cô cũng chưa đến chơi với Phó nãi nãi, huống chi nếu cứ tiếp tục chỉ có hai người bọn họ thế này, đảm bảo cô sẽ không tránh khỏi việc…
…nghĩ ngợi lung tung đến cái cảnh tượng kia.
Cho nên là, Triệu Tử Mặc sảng khoái nghĩ, bây giờ đi theo cực phẩm đến viện dưỡng lão, là chọn lựa tốt nhất rồi!
Nhưng mà, hình như không có quà sinh nhật cho anh thì cũng chẳng phải đạo lắm…
Triệu Tử Mặc gục đầu lên cửa xe, tiếp tục màn tự tra tấn tinh thần.
“Dừng xe dừng xe!” Đột nhiên cô vui mừng kêu toáng lên, khiến cho Cố Thành Ca dù chưa hiểu chuyện gì vẫn dừng sang một bên đường. Triệu Tử Mặc nhanh như chớp lao xuống, nhắm thẳng đến một cửa hàng trang trí khá là tao nhã cách đó không xa.
Anh cũng xuống xe, theo cô bước vào.
Triệu Tử Mặc ngẩn ngơ đứng trước một tên ma-nơ-canh khoác chiếc áo gió màu xám tro, nhân viên bán hàng lập tức tiến đến mỉm cười giới thiệu: “Mắt nhìn của vị tiểu thư đây thật tốt, chiếc áo này là mốt mới nhất của mùa xuân năm nay, số lượng có hạn, cả chỗ này chỉ còn mỗi cái này thôi…”
Cố Thành Ca vừa bước tới gần, nhân viên bán hàng lập tức quan sát hết một lượt, lại tiếp tục nói: “Bạn trai cô nếu mặc nó vào, tôi dám đảm bảo là độc nhất vô nhị!”
“Ừ ừ, cho dù anh ấy có không mặc thì cũng đã là độc nhất vô nhị rồi.” Triệu Tử Mặc thuận miệng phản bác lại, quay người sang, hứng chí bừng bừng kéo kéo lấy ống tay áo vị cực phẩm đang nhíu mày đứng kia: “Cực phẩm, thử chiếc áo này xem, đúng là đi mòn cả giày mới tìm thấy(*) mà.”
(*) Nguyên chữ hán việt: “Đạp phá thiết hài vô mịch xử.”
Cố Thành Ca thản nhiên liếc nhìn một cái, ừm, mắt nhìn của cô ấy cũng không tệ lắm.
Có điều, lại vô tình nhìn đến giá…
2888.88 tệ.
Cố Thành Ca nhàn nhạt đáp lời: “Không nên mua cái này.”
“Không nên mua?” Triệu Tử Mặc suy sụp cúi đầu: “Tại sao? Không đắt mà, chỉ có 288.88 tệ thôi.”
Vị nhân viên bán hàng lập tức há hốc miệng, Cố Thành Ca vẫn bình tĩnh nhếch miệng đáp lời: “Em chắc chắn là 288.88 tệ chứ?”
Triệu Tử Mặc chột dạ, một lần nữa nhìn về phía giá…
Trời ạ…
Nếu bây giờ cô mua chiếc áo này, có phải là… ừm, dù sao thì, chuyện tình cảm mà bỏ quá nhiều tiền bạc vào đó thì, ừm, không tốt cho lắm.
Nhưng nếu đổi ý, có phải cô quá quá không có nhân phẩm rồi không?
“Vậy cũng… không tính là quá đắt mà… em mua…”
Không đợi cô nói hết, Cố Thành Ca đã cắt ngang: “Ừ, em mua cũng được, có điều anh không thích.”
“Sao lại không thích?”
“Trùng màu rồi, anh có một chiếc áo, cũng y hệt màu này.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Hình như là, nếu như cô nhớ không nhầm, lần trước anh đã từng mặc một chiếc áo màu xám tro dẫn cô đến Thiên thượng nhân gian ngu nhạc thành thì phải…
Triệu Tử Mặc lại lâm vào trạng thái rầu rĩ u sầu: “Tiếc quá, hôm nay em tìm mãi mới thấy một chiếc áo hợp với khí chất cực phẩm của anh mà.”
Cố Thành Ca thấy vậy thì rất không đành lòng, anh nhìn quanh quất trong cửa hàng một hồi, cuối cùng ánh mắt đột ngột dừng lại: “Không nhất thiết phải là áo khoác mà.”
Nói rồi, anh đưa cô tới một gian hàng khác gần đó.
Hai mắt Triệu Tử Mặc lập tức sáng lên như đèn pha: “Để em chọn để em chọn!”
Cô thận trọng chọn từng chiếc từng chiếc một, cuối cùng rút ra được một cái.
“Lấy cái này đi!”
Nói rồi, Triệu Tử Mặc bắt đầu ngoảnh sang nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới: “Anh chắc mặc cỡ 42 đúng không?” Vừa nói, lại vừa liếc nhìn nhãn mác gắn trên áo: “Cái này vừa khít nè.”
Áo – màu tím?
Cố Thành Ca đưa tay lên sờ sờ mũi.
Cũng không phải là không thích, chỉ có điều, màu sắc của chiếc này có phải là hơi lòe loẹt rồi không?
Nhưng mà, nếu lại tiếp tục đả kích cái sự nhiệt huyết bừng bừng của cô thì…
Triệu Tử Mặc như chém đinh chặt sắt, quyết chí không thay đổi ý định, phăm phăm đi về phía quầy thu ngân.
Cô lấy ra ba tờ một trăm nhân dân tệ, nhân viên bán hàng lập tức nhận lấy, mở hòm phiếu, cẩn thận gói chiếc áo vào trong túi rồi đưa cho cô.
Triệu Tử Mặc nhận lấy, vẫn tiếp tục đứng trước quầy thu ngân.
Nhân viên bán hàng thấy cô mãi vẫn chưa chịu đi, liền nhìn cô khẽ mỉm cười, Triệu Tử Mặc thấy người ta cười với mình thì cũng cười lại, nhưng vẫn một mực không chịu đi cho.
Nhân viên bán hàng cuối cùng đành lễ phép mở miệng hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi cô còn cần gì sao?”
Triệu Tử Mặc hơi hơi chột dạ đáp: “Chị… còn chưa đưa tiền thừa cho em mà…”
“Tiền thừa?”
Nhân viên bán hàng không nhịn nổi trợn tròn mắt, lúc sau lại thấy buồn cười quá, mà sợ thất lễ trước mặt khách hàng, cho nên cố gắng nín nhịn, bộ dạng đến là thảm thương.
Cố Thành Ca cầm lấy tờ biên lai liếc qua một cái, lần đầu tiên trong đời, anh mãnh liệt sinh ra một loại cảm giác bất lực như thế này.
299.99 tệ.
Còn đòi tiền thừa nữa sao?
Nhìn thấy vẻ mặt quái dị của nhân viên cửa hàng cùng vẻ im lặng bất thường của vị cực phẩm đứng bên cạnh, Triệu Tử Mặc rốt cục cũng ngộ ra…
Không tới giây sau, Triệu Tử Mặc đã tức tốc nắm lấy tay Cố Thành Ca xông ra phía ngoài cửa hàng.
Quá, quá mất mặt rồi!
“Sao anh lại có một cô bạn gái ngốc nghếch thế này chứ?” Sau khi lên xe, Cố Thành Ca không nhịn nổi cảm khái.
Triệu Tử Mặc thở hồng hộc, quay sang lườm anh một cái, giây lát sau, đột nhiên lại thấy buồn cười.
Thật khờ mà.
Có điều, cũng chính nhờ cái chuyện ngốc nghếch này của cô, khiến cho chút ngượng ngùng còn sót lại trong tâm trí Triệu Tử Mặc, cuối cùng cũng đã tan thành mây khói.
Bình luận facebook