• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Em Gái, Anh Yêu Em (8 Viewers)

  • em-gai-anh-yeu-em-39

Chương 39: Đã định trước trong vận mệnh




Editor: hoa hồng

Beta: hoa hồng

Lâm Dại vẫn tham gia lần hoạt động leo núi này, ngoài dự liệu của Doãn Mạt là không ngờ Lý Tử Dương không đi theo, nói là ngày đó có chuyện, sẽ để cho Tần Nguyên đi theo. Doãn Mạt cảm thấy đâu phải Lý Tử Dương có chuyện, rõ ràng là trong lòng sốt ruột, muốn tác hợp Lâm Đại và Tần Nguyên, cố ý tạo cơ hội cho bọn họ.

Đối với chuyện Lâm Đại và Tần Nguyên phát triển quan hệ, Doãn Mạt còn vui mừng mong bọn họ thành nữa, cơ thể Lâm Đại không tốt, từ nhỏ lại được bảo vệ quá độ, tính tình khá ôn hòa, mềm mại yếu ớt, vừa có suy nghĩ tỉ mỉ, cùng với Tần Nguyên người biết quan tâm chăm sóc người khác, vừa là nam sinh ấm áp vô cùng thích hợp sống qua ngày nhất, mà trong sinh hoạt cũng sẽ không xảy ra bao nhiêu chuyện ầm ĩ, có thể sẽ gần nhau qua một đời, giúp đỡ lẫn nhau, vững vàng ổn thỏa không phải là càng tinh tế tỉ mỉ lâu dài ư?

Cách cuối kỳ không tới một tháng, lục tục cuộc thi đã đến gần, trừ Vạn Vũ Thần, ba người kia đều đang bận rộn. Thật ra thì Vạn Vũ Thần cũng rất muốn bận rộn một chút, trải nghiệm cuộc sống cuối kỳ đại học, nhưng mỗi khi cô ấy xem sách vượt quá một tiếng, đều sẽ bị người cắt đứt, đoạt lấy quyển sách không để cho cô ấy xem lại, tất cả đều là Nghiêm Túc hạ mệnh lệnh. Nói gì mà thời gian đọc sách dài như vậy sẽ không tốt cho đôi mắt, cũng sẽ ảnh hưởng đến thị lực của đứa bé sau này, đây quả thực là ngụy biện! Vạn Vũ Thần phản bác ngay lập tức: “Em xem sách nhiều tăng thêm chút kiến thức, tương lai có trợ giúp với trí lực của đứa bé.”

Kết quả Nghiêm Túc đồng ý gật đầu một cái, “Cho nên, mỗi sáng sớm anh để em xem sách một tiếng, buổi chiều một tiếng.”

......

Tóm lại, ở trong nhà Nghiêm Túc không chỉ hạ lệnh cưỡng chế Vạn Vũ Thần xem sách không được vượt quá một tiếng, còn gọi ba người cùng phòng giám sát giúp một tay, khí thế của Nghiêm Túc quá mạnh mẽ, ba người không dám không nghe theo, trong đó Tề Hiểu Lăng là chịu khó nhất, nhất quyết tính chuẩn từng chút một, làm cho Vạn Vũ Thần rất bất đắc dĩ, cô nàng này lúc nào thì chân chó như vậy rồi hả?

Vạn Vũ Thần thành đối tượng bảo vệ trọng điểm, vẫn chưa qua thời hạn ba tháng an toàn kia, trừ bản thân cô ấy, mặc kệ là Nghiêm Túc hay ba người cùng phòng đều coi cô ấy như người già mà bảo vệ, chỉ sợ cô ấy té dập đầu, chuyện này làm cho cô ấy buồn bực cũng không muốn để ý đến người khác, cũng chỉ là mang thai thôi có cần phải như thế này không? (Nguyên văn là có cần phải Tương Tử không?, Tương Tử là ngôn ngữ mạng có nghĩa là “như thế này”)

Những ngày sau này trôi rất nhanh, một học kỳ kết thúc như vậy. Vạn Vũ Thần rất không đành lòng, muốn rời khỏi trường học một năm, một năm này nhất định là cô ấy phải về nhà, cũng không biết có cơ hội gặp mặt ba người Doãn Mạt hay không, một ngày trước ngày nghỉ, cô ấy còn rơi lệ, Tề Hiểu Lăng trực tiếp than thở: mang thai, quả nhiên có thể làm cho phụ nữ trở nên mẫn cảm ——

“Tớ cảm thấy không sao cả, A Vạn, cậu không nên lo lắng chuyện này.” Vẻ mặt Tề Hiểu Lăng cười gian, “Cậu nên suy nghĩ một chút xem một năm sau trở về, bọn tớ sẽ là học tỷ của cậu đấy, tớ rất chờ mong đấy nha”

Trong nháy mắt Vạn Vũ Thần thu hồi nước mắt, nhàn nhạt khạc ra mấy chữ: “Phải tìm ai làm mẹ nuôi của đứa bé đây?”

“A Vạn tốt, mẹ nuôi đương nhiên là phải để cho tớ làm!” Trong nháy mắt Tề Hiểu Lăng chân chó, “Cái gì học tỷ học muội, nếu có người dám gọi cậu là học muội lúc cậu trở về, tớ sẽ đánh cho nó một trận.”

Vạn Vũ Thần hừ hừ hai tiếng, “Tề Hiểu Lăng, cậu còn có thể chân chó thêm chút nữa đấy.”

......

Rời đi không sợ, chỉ sợ không thể gặp lại, tin tưởng một năm sau gặp lại, vẫn tốt đẹp như lúc ban đầu.

Kỳ nghỉ đông của đại học năm thứ nhất chính thức bắt đầu, Vạn Vũ Thần đã sớm được Nghiêm Túc đón đi, Doãn Mạt và Lâm Đại dọn dẹp quần áo chuẩn bị về nhà, bởi vì trường học của bạn trai Tề Hiểu Lăng còn chưa nghỉ, cô bạn còn phải ở trường học hai ngày.

Nhận được tin nhắn của Doãn Trạm, Doãn Mạt liền vội vã chào tạm biệt với Tề Hiểu Lăng và Lâm Đại, xách hành lý đi xuống lầu, Doãn Trạm đang chờ dưới lầu, vừa nhìn thấy bóng dáng của cô, liền cười bước đến gần, nhận lấy túi trên tay của cô.

“Đi thôi, chú Từ đang chờ ở bên ngoài.”

Hai người dắt tay đi trên con đường được cây che mát ở trường học, mặc dù vào đông, lá cây hai bên cũng khô vàng rồi, hàn phong có chút lạnh, nhưng cảm giác trong sinh mệnh có thể đi cùng nhau, là có thể đi qua xuân hạ thu đông cả đời.

——

Doãn Mạt biết gần đây hình như Doãn thị xảy ra chút vấn đề, nhưng cô cũng không chút để ý, quản lý công ty giống như làm người, không thể nào luôn thuận buồm xuôi gió, có vấn đề thì chỉnh đốn, cô tin tưởng ba có thể xử lý tốt. Kết quả vào một buổi xế chiều, Doãn Mạt đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ, nói ba bị người đả thương nhập viện rồi.

Doãn Mạt cúp điện thoại, liền vội vàng chạy tới bệnh viện.

“Anh xem gương mặt của anh......” Giang Tình Liên đang sức thuốc cao trên mặt cho chồng, gương mặt đau lòng.

Doãn Mạt đi vào, chỉ thấy mặt ba mình từng cục từng cục tím tím xanh xanh, một cánh tay bó thạch cao, nhưng nhìn người vẫn còn tinh thần, cuối cùng trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

“Ba, sao Ba bị người đánh? Là ai làm?” Doãn Mạt lại gần ba, nhìn kỹ vết thương trên mặt ông.

Doãn Thiên Khánh sa sầm mặt, gương mặt tức giận, “Đám công ty t*ng trùng lên não kia, quả thật càng ngày càng vô pháp vô thiên, cho rằng ba già rồi dễ bắt nạt sao? Hừ ——”

Doãn Mạt nhíu nhíu mày, “Chẳng lẽ là nhân viên công ty làm?”

“Cũng không phải.” Giang Tình Liên mở miệng, “Là đám nhân viên kỳ cựu làm ở Doãn thị từ năm năm trở lên, đột nhiên bị đuổi việc, bọn họ không phục, liền chạy tới công ty náo loạn, sau đó bị bảo vệ đuổi ra ngoài, bọn họ thấy ở công ty náo loạn không được, sinh ra oán khí trong lòng, liền canh giữ ở gần công ty, xem thời cơ rồi đánh ba con.”

“Tại sao có thể như vậy? Thất nghiệp liền đánh ông chủ, những người này cũng quá không xem pháp luật ra gì rồi.” Doãn Mạt tức giận nói, “Báo cảnh sát không?”

“Báo, cảnh sát đã bắt những người đó lại rồi, A Trạm đang xử lý.”

“Anh trai?” Ánh mắt của Doãn Mạt mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía ba mẹ, trực tiếp thấy Doãn Thiên Khánh và Giang Tình Liên càng ngày càng lúng túng.

“Đây không phải là không tìm được những người khác sao?” Doãn Thiên Khánh lẩm bẩm nói.

Doãn Mạt rất muốn trừng ba một cái, nhưng nhìn bộ dạng kìm nén của ông, cuối cùng vẫn là thôi, cô muốn hỏi: “Là ba đuổi việc bọn họ sao?”

“Không phải.” Giang Tình Liên nói, lại thở dài, “Đây chính là nguyên nhân ba con tức giận. Một người có chức cao trong công ty vì để cài người của mình vào, đã cho sa thải một vài công nhân viên, phần lớn là nhân viên kỳ cựu có chút tư cách và sự từng trải, lại không có bối cảnh gì, bọn họ chỉ dựa vào phần tiền lương này nuôi sống gia đình, hiện tại không giải thích được bị sa thải, tất nhiên ghi hận trong lòng. Đáng giận hơn nữa là, vị chủ tịch như ba con lại còn bị người phía dưới gạt, kể từ khi A Trạm rời công ty, những người đó lại càng tùy ý làm bậy.” Giang Tình Liên càng nói càng tức và phẫn nộ, “Trước kia A Trạm ở đây, bọn họ cũng có chút kiêng kỵ, không dám làm động tác có chút lớn, hiện tại tốt rồi, thấy ba con đã già, dã tâm càng lúc càng lớn, đều bận rộn bổ nhiệm người của mình, bọn họ là tính toán đoạt Doãn thị của chúng ta sao?”

“Vậy làm sao bây giờ?” Doãn Mạt nóng nảy hỏi.

“Mẹ để A Trạm xử lý tốt những nhân viên kỳ cựu bị đuổi việc kia, trở về Doãn thị.” Giang Tình Liên thở phào nhẹ nhõm, vừa cười lắc đầu một cái, “Đây cũng là điều đã định trước trong vận mệnh, nó nên là con của chúng ta, con xem, cho dù hai ta đuổi nó đi, còn phải mời nó trở lại thừa kế Doãn thị.”

“Hừ......” Doãn Thiên Khánh không được tự nhiên nghiêng mặt qua một bên, “Thằng nhóc kia, tốt nhất nên nói lời giữ lời.”

“Ba, anh là ba nhìn từ nhỏ đến lớn, còn chưa hiểu rõ cách làm người của anh ấy sao?” Doãn Mạt cau mày, vì Doãn Trạm bất bình dùm, “Được rồi, bây giờ công ty có vấn đề, chỉ một cú điện thoại bảo anh ấy trở lại, hai người coi anh ấy là gì?”

Doãn Thiên Khánh bị con gái nói như thế trong lòng rất bất bình, ông cất cao giọng: “Ba làm như vậy cũng là vì ai đây? Hơn nữa ba làm cho nó đi sao? Ban đầu là chính nó chuyển ra khỏi nhà, ba ép nó hả? Quả nhiên là con gái đều hướng ra bên ngoài, có chồng là đều không cần ba mẹ nữa.”

“Được rồi, được rồi, hai ba con rầm rỉ gì thế, Tiểu Mạt, ba con còn bị thương đấy, có con cái nào nói chuyện như vậy chứ?” Giang Tình Liên trợn mắt nhìn con gái của mình một cái, “Chẳng qua là ba con mạnh miệng thôi, không chừng trong lòng đã sớm hi vọng A Trạm trở lại rồi, tính khí của ba con con còn không biết ư?”

Thật ra thì Doãn Mạt vừa nói xong đã hối hận, cô hiểu ba mẹ, chỉ là trong lòng lại đau lòng Doãn Trạm, cho nên nghe ba nói không tình nguyện như thế xong mới hơi có chút kích động. Cô lôi kéo cánh tay không bị thương của ba, nói xin lỗi: “Ba, thật xin lỗi á......”

“Được rồi, chuyện của hai con, ta và mẹ của con cũng không cản trở từ giữa nữa, chỉ muốn tương lai hai con có thể thật tốt, chúng ta an tâm, dù sao tài sản cũng đều cho ta cháu trai cháu gái, cũng không sai kém.”

Nghe ba nói như vậy, đồng thời Doãn Mạt thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy ấm áp, cười đùa, “Hai người nên sớm tác hợp cho hai chúng con, nếu anh thật sự cưới người khác, hai người sẽ phải hối tiếc đấy.”

“Hừ, thật không biết xấu hổ.”

——

Mặc dù ba mẹ đồng ý cho bọn họ, nhưng ở trong khoảng thời gian ngắn Doãn Trạm hoàn toàn không có thời gian vui mừng, bởi vì chuyện của công ty thật sự quá bận rộn, vừa muốn điều chỉnh nội bộ nhân viên, lại muốn điều chỉnh những nhân viên kỳ cựu bị đuổi việc kia, còn phải xử lý các loại sự vụ, cơ bản ngay cả chút thời gian rảnh cũng không có, dù là lễ mừng năm mới, cũng chỉ ăn chung bữa cơm đoàn viên, buổi tối còn phải vùi ở phòng sách làm thêm giờ.

Vợ chồng Doãn đều thấy những chuyện này ở trong mắt, mặc dù Doãn Trạm không phải con trai ruột của bọn họ, nhưng sinh sống với nhau nhiều năm như vậy, tính cách của anh, dù bọn họ không nhìn thấu, cũng biết bảy tám phần. Từ nhỏ anh không phải là đứa bé đơn thuần, anh giảo hoạt, thông minh, lại có dã tâm, cố gắng của anh có chứa mục đích, nhưng mục đích kia lại làm bọn họ không ghét nổi, anh cũng chỉ khát vọng gia đình mà thôi. Ở cô nhi viện thì bọn họ từ viện trưởng nơi đó mà hiểu được, bình thường A Trạm rất im lặng, thường bị bắt nạt, ở trước mặt bọn họ thì lại biểu hiện sáng sủa hoạt bát. Khi đó, bọn họ lựa chọn anh, thật ra thì cũng có không ít do dự, đứa bé như vậy nếu giáo dục không tốt, có thể sẽ dưỡng thành một Bạch Nhãn Lang, nhưng suy đoán cuối cùng vẫn là suy đoán, cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn anh, có lẽ là bởi vì phần khát vọng trong mắt anh, có lẽ là duyên phận vốn đã định trước trong vận mệnh. Anh giống như một con sói, giảo hoạt rồi lại trung thành, vì lấy được yêu, không chừa thủ đoạn nào, rồi lại thành yêu, cam nguyện buông tha tất cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom