Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129: Đại kết cục (1)
Tất nhiên Lâm Uyển rất nhớ Lý Duy Nguyên, có một câu như vậy không gặp một ngày như cách ba thu, cuối cùng hôm nay nàng cũng đã cảm nhận được mùi vị đó.
Nhưng cho dù trong lòng rất nhớ hắn, nàng vẫn không chịu thừa nhận, chỉ ngẩng đầu cắn nhẹ cằm hắn, cười nói: " Ta làm gì phải nhớ chàng? Da mặt chàng dày thật nha?"
Thời điểm nàng cười rộ lên, vẻ mặt cực kỳ nghịch ngợm, xinh đẹp vô cùng. Trong lòng Lý Duy Nguyên yêu thích không thôi, liền cúi đầu hôn lên mặt nàng, còn thấp giọng cười nòi: " Không nhớ ta, vậy coi ta trừng phạt nàng thế nào."
Trừng phạt bằng cách nào không cần nói cũng biết. Lúc Lâm Uyển bị hắn đè dưới thân, nàng tức giận đánh vào ngực hắn: " Mới vừa trở về đã như vậy, chàng còn không mau dùng cơm?"
Tuy rằng chỉ một ngày không gặp nàng, nhưng hắn vô cùng nhớ nàng, giống như một ngày dài như một đời.
Cho nên hắn không màng Lâm Uyển kháng nghị, cũng không để nàng trốn tránh. Ngược lại còn dũng mãnh vận động hạ thân, bị hắn làm như vậy nàng nói không nên lời, cuối cùng chỉ còn biết nũng nịu bảo hắn. Ca ca, chàng nhẹ nhàng chút đi.
Lý Duy Nguyên thấp giọng cười, hơi thở nóng rực phả lên mặt nàng, gặm nhắm đôi môi non mềm của nàng, còn cười khẽ: " Ca ca hận không thể đem nàng nuốt vào bụng, làm sao có thể nhẹ nhàng đây?"
Lâm Uyển mở to mắt nhìn hắn, nhưng vào lúc này trong đôi mắt nàng ẩn chút nước mắt, lung linh làm sao, vẻ mặt lại vô cùng kiều mị.
Lý Duy Nguyên chỉ hận không thể chết trên người nàng, nơi nào còn kiềm nén được nữa?
" Uyển Uyển ngoan của ta," Lý Duy Nguyên hôn môi nàng, hơi thở quấn quýt trên người nàng, " Thế gian này không có món ăn nào ngon bằng nàng. Ta cần gì dùng cơm nữa? Chỉ cần ăn nàng là đủ rồi."
Chờ sau khi bị hắn lăn lộn xong, đã là giờ Hợi. Lâm Uyển vừa mệt vừa đói, cảm thấy eo mình sắp đứt đến nơi, không thể đứng lên nỗi.
Nhưng lại vô cùng tức giận, nàng đưa chân đạp vào người Lý Duy Nguyên, giận dỗi nói: " Còn không mau đi thấy thức ăn đến cho ta? Ta sắp đói chết rồi."
Hiện giờ nàng sớm đã không còn sức lực nào, cho nên cú đá của nàng không có bao nhiêu lực, không thể làm đau Lý Duy Nguyên.
Lý Duy Nguyên nhanh chóng mặc lại y phục, sau đó đi ra ngoài dọn thức ăn lên bàn, cuối cùng là đi lấy nước đến cho Lâm Uyển tẩy rửa.
Trời lạnh nên thức ăn sớm đã nguội lạnh, vì vậy phải đi hâm nóng lại. Nhưng Lâm Uyển quá đói, cũng may trong phòng còn một hộp bánh hạnh nhân, nàng không thích ăn chúng chỉ là bây giờ nàng đành phải bảo Lý Duy Nguyên đem nó đến đây.
Sau đó nàng mặc lại y phục ngồi xếp bằng trên giường ăn bánh hạnh nhân. Còn lấy một cái bánh đưa đến trước mặt Lý Duy Nguyên.
Lâm Uyển lên tiếng trêu đùa hắn: " Vừa rồi chàng nói không cần dùng cơm mà? Vậy có lẽ bánh hạnh nhân này chàng cũng không ăn đâu nhỉ?"
" Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ." Lý Duy Nguyên chậm rãi lên tiếng, nhưng Lâm Uyển cảm thấy da mặt của Lý Duy Nguyên so với mặt tường còn dày hơn rất nhiều, " Bởi vì vừa rồi ta không nghĩ đến sẽ tiêu hao sức lực quá nhiều, cho nên mới không đói, nhưng bây giờ đói rồi."
Thực sự Lâm Uyển muốn đánh hắn một trận. Nàng cắn một miếng bánh trong miệng, hai má phùng to, nhìn rất tức giận: " Ta không cầu xin chàng tiêu hao sức lực như vậy, là do chàng vội vàng làm kia mà. Nếu chàng ngại mệt, sau này chúng ta không cần làm những loại vận động tiêu hao thể lực như vậy, ta còn mừng không kịp."
Lý Duy Nguyên biết nàng đã tức giận, hắn liền hôn lên môi nàng, cười nói: " Đúng, đúng lắm, là do ta hấp tấp vội vàng, được chưa?"
Lâm Uyển liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói gì. Trong lòng thầm nghĩ, như vậy còn được.
Sau đó hai người cứ vừa nói vừa ăn bánh. Chờ thức ăn đã được hâm nóng đem đến đây, nhưng Lâm Uyển đã ăn bánh no rồi không muốn dùng cơm nữa.
Lý Duy Nguyên liền đem một chén canh măng nấu với chân giò đút cho nàng uống, sau đó hắn dùng hai chén cơm, rồi lại thu dọn chén đũa đem ra ngoài. Cuối cùng hắn lại cởi y phục leo lên giường ôm nàng vào lòng, cùng nàng trò chuyện.
Đêm khuya gió lớn, gió thổi qua những cành trúc, hình ảnh đó lại phản chiếu lên cửa sổ thật giống như một bức tranh.
Hai người bọn họ nằm ôm nhau như vậy, cùng nhau trò chuyện cảm thấy thật tốt, trong lòng bình thản rất nhiều.
Nhưng nghĩ đến sáng mai Lý Duy Nguyên lại phải vào triều, đến buổi chiều mới trở về, Lâm Uyển liền cảm thấy có chút không nỡ, hận không thể cứ như vậy thức đến sáng trò chuyện cùng hắn.
Cuối cùng nàng vẫn mơ mơ màng màng ngủ trong lồng ngực ấm áp của hắn. Cho dù đã ngủ say, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt eo hắn không muốn buông.
Lý Duy Nguyên thấy nàng như vậy, lại cảm thấy buồn cười, cùng cảm động. Cuối cùng hắn cũng ôm chặt nàng vào lòng từ từ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau hắn tỉnh giấc, liền nhìn thấy Lâm Uyển giống như chú mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng mình mà ngủ.
Hắn không đành lòng đánh thức nàng, vì vậy động tác cực kỳ nhẹ nhàng rời khỏi giường, thay luôn quan phục.
Trước khi rời đi hắn lại đi đến cạnh giường nhìn nàng ngủ một lúc, rồi cúi đầu hôn lên khoé môi nàng.
Hắn chỉ nguyện sống bên cạnh nàng cả đời như vậy, còn tâm trạng đâu mà mỗi ngày vào triều, cũng không màng chức vị tả tướng này làm gì? Đến cả ngôi vị Hoàng Đế hắn cũng lười làm.
Bất quá hắn lại suy nghĩ, nhanh thôi hắn và nàng sẽ rời khỏi kinh thành đi đến một nơi hoa thơm đua nở, sống bên nhau cả đời không rời xa nhau nữa.
*
Lý Duy Nguyên biết rõ tương lại sẽ xảy ra những chuyện lớn gì, tất nhiên cũng coi như biết trước được tiên cơ, việc tìm đường lui cho mình càng thuận buồm xuôi gió.
Việc đầu tiên khẳng định hắn không thể từ quan, càng không thể lấy lý do về tuổi tác, lý do này ai sẽ tin?
Chỉ sợ Thuần Vu Kỳ cũng sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy, cho nên chỉ còn cách làm mọi người tin rằng hắn đã chết mới có thể yên bình rời khỏi kinh thành.
Vì thế nhiều ngày qua trong triều đình đám đại thần bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện, tả tướng thế mà lại mắc bệnh hiểm nghèo. Sắc mặt ngày càng kém đi, thậm chí còn trước mặt mọi người ho ra máu.
Tất nhiên mọi người vô cùng quan tâm hắn. Ngay cả Hoàng Thượng đang bệnh nặng nghe được tin này liền truyền thái y đến xem bệnh cho Lý Duy Nguyên.
Tất nhiên Lý Duy Nguyên không sợ chuyện đó. Bởi vì hắn tin tưởng thuốc của Triệu Vô Tâm đưa cho mình. Quả nhiên, sau khi thái y xem bệnh xong, sắc mặt lại càng nghiêm trọng nói, Lý Duy Nguyên do lao tâm quá độ, thân thể ngày càng sa sút, nếu không điều trị tốt tính mạng khó bảo toàn.
Lý Duy Nguyên nghe xong chỉ xua tay nói, thân làm thần tử phải tận lực vì triều định, cúc cung tận tụy vì Hoàng Thượng đến chết mới thôi, cho nên mỗi ngày hắn vẫn chăm chỉ xử lý công vụ.
Thuần Vu Kỳ lại âm thầm quan sát tất cả mọi chuyện. Tuy tạm thời hắn không biết trong hồ lô của Lý Duy Nguyên đang bán thuốc gì, nhưng trực giác cho hắn biết Lý Duy Nguyên đang toan tính chuyện gì đó.
Mà Lâm Uyển sau khi nghe xong chuyện này, nàng cười cắn nhẹ vào cổ hắn: " Cái gì mà lao lực quá độ? Ta xem chàng rõ ràng chính là dung tục quá độ thì có."
Lý Duy Nguyên xoay người đè nàng dưới thân, cũng cắn nhẹ cổ nàng: " Được, hiện giờ ca ca sẽ cho nàng biết thế nào là túng dục quá độ."
Hắn có dung tục quá độ hay không thì không biết, nhưng Lâm Uyển cảm thấy cái eo của mình sắp gãy thật rồi.
Mấy này sau đó mọi chuyện trong cung đều bình lặng, bởi vì trước khi mặt hồ gợn sóng thường sẽ rất yên ắng.
Sức khỏe của Hoàng Thượng càng ngày càng yếu, thái y luôn túc trực bên cạnh. Nhưng trữ quân vẫn chưa được lập. Hiển nhiên trong lòng Hoàng Thượng vẫn chưa hạ quyết định, cũng không biết truyền ngôi cho vị hoàng tử hiếu thuận nào.
Mỗi ngày những hoàng tử đó đều trước mặt Hoàng Thượng biểu hiện mình là người hiếu thuận, chẳng phải không ai chịu thua kém ai sao?
Nhờ sự nhắc nhở của Lâm Uyển, hắn biết rõ người được chọn chính là Đại hoàng tử. Chỉ là sau khi đăng cơ, Đại hoàng tử ra tay tàn ác với chính huynh đệ của mình, cuối cùng Tạ Uẩn lại đem quân từ đất phong tiến về kinh thành, ép Đại hoàng tử phải nhường ngôi.
Tất nhiên sau khi Tạ Uẩn bị Đại hoàng tử ép phải đi đến đất phong, thì Lý Duy Nguyên lại đề nghị với Đại Hoàng tử bắt Thuần Vu Kỳ đi đến đất phong làm một chức quan nhỏ.
Cốt truyện này của Lâm Uyển đã bị Lý Duy Nguyên cười nhạo một phen, còn nói nàng chẳng có chút đầu óc nào.
Đối với tính cách của hắn, nếu có thể áp chế được Thuần Vu Kỳ, còn để cho Thuần Vu Kỳ có con đường sống hay sao?
Lại còn bắt Thuần Vu Kỳ đến nơi khác làm quan sao? Chẳng phải là đang thả hổ về rừng à?
Tuyệt đối hắn sẽ không để chuyện này xảy ra. Phải diệt cỏ tận góc, không thể để cho đám người Tạ Uẩn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Lúc ấy Lâm Uyển bị hắn cười đến đỏ mặt. Cuối cùng nàng tức giận đè lên người Lý Duy Nguyên, một hai bắt hắn phải gọi mình là nữ vương.
Nhưng đáng tiếc nữ vương lại bị hắn trấn áp, còn nhẹ giọng khen ngợi và cầu xin ca ca tha thứ.
Bọn họ trải qua từng ngày ngọt ngào, hận không thể một ngày ở cạnh nhau không rời xa. Nhưng hiện giờ trong cung những vị Hoàng tử lại dần dần giương cung bạt kiếm.
Lý Duy Nguyên vẫn đứng về phe Đại hoàng tử, cho nên hắn phải vào triều quan sát. Chỉ còn ba ngày nữa Hoàng Thượng sẽ băng hà, Lý Duy Nguyên thừa dịp đêm khuya lặng lẽ đi đến phủ Tam hoàng tử tìm Tạ Uẩn.
——————//——//—————-
* Tác giả có lời muốn nói: các bạn có đoán được kết truyện chưa? Vâng, ta muốn suy nghĩ viết thêm một bộ truyện mới, tranh thủ hôm nay sẽ ra chương 1.
Nhưng cho dù trong lòng rất nhớ hắn, nàng vẫn không chịu thừa nhận, chỉ ngẩng đầu cắn nhẹ cằm hắn, cười nói: " Ta làm gì phải nhớ chàng? Da mặt chàng dày thật nha?"
Thời điểm nàng cười rộ lên, vẻ mặt cực kỳ nghịch ngợm, xinh đẹp vô cùng. Trong lòng Lý Duy Nguyên yêu thích không thôi, liền cúi đầu hôn lên mặt nàng, còn thấp giọng cười nòi: " Không nhớ ta, vậy coi ta trừng phạt nàng thế nào."
Trừng phạt bằng cách nào không cần nói cũng biết. Lúc Lâm Uyển bị hắn đè dưới thân, nàng tức giận đánh vào ngực hắn: " Mới vừa trở về đã như vậy, chàng còn không mau dùng cơm?"
Tuy rằng chỉ một ngày không gặp nàng, nhưng hắn vô cùng nhớ nàng, giống như một ngày dài như một đời.
Cho nên hắn không màng Lâm Uyển kháng nghị, cũng không để nàng trốn tránh. Ngược lại còn dũng mãnh vận động hạ thân, bị hắn làm như vậy nàng nói không nên lời, cuối cùng chỉ còn biết nũng nịu bảo hắn. Ca ca, chàng nhẹ nhàng chút đi.
Lý Duy Nguyên thấp giọng cười, hơi thở nóng rực phả lên mặt nàng, gặm nhắm đôi môi non mềm của nàng, còn cười khẽ: " Ca ca hận không thể đem nàng nuốt vào bụng, làm sao có thể nhẹ nhàng đây?"
Lâm Uyển mở to mắt nhìn hắn, nhưng vào lúc này trong đôi mắt nàng ẩn chút nước mắt, lung linh làm sao, vẻ mặt lại vô cùng kiều mị.
Lý Duy Nguyên chỉ hận không thể chết trên người nàng, nơi nào còn kiềm nén được nữa?
" Uyển Uyển ngoan của ta," Lý Duy Nguyên hôn môi nàng, hơi thở quấn quýt trên người nàng, " Thế gian này không có món ăn nào ngon bằng nàng. Ta cần gì dùng cơm nữa? Chỉ cần ăn nàng là đủ rồi."
Chờ sau khi bị hắn lăn lộn xong, đã là giờ Hợi. Lâm Uyển vừa mệt vừa đói, cảm thấy eo mình sắp đứt đến nơi, không thể đứng lên nỗi.
Nhưng lại vô cùng tức giận, nàng đưa chân đạp vào người Lý Duy Nguyên, giận dỗi nói: " Còn không mau đi thấy thức ăn đến cho ta? Ta sắp đói chết rồi."
Hiện giờ nàng sớm đã không còn sức lực nào, cho nên cú đá của nàng không có bao nhiêu lực, không thể làm đau Lý Duy Nguyên.
Lý Duy Nguyên nhanh chóng mặc lại y phục, sau đó đi ra ngoài dọn thức ăn lên bàn, cuối cùng là đi lấy nước đến cho Lâm Uyển tẩy rửa.
Trời lạnh nên thức ăn sớm đã nguội lạnh, vì vậy phải đi hâm nóng lại. Nhưng Lâm Uyển quá đói, cũng may trong phòng còn một hộp bánh hạnh nhân, nàng không thích ăn chúng chỉ là bây giờ nàng đành phải bảo Lý Duy Nguyên đem nó đến đây.
Sau đó nàng mặc lại y phục ngồi xếp bằng trên giường ăn bánh hạnh nhân. Còn lấy một cái bánh đưa đến trước mặt Lý Duy Nguyên.
Lâm Uyển lên tiếng trêu đùa hắn: " Vừa rồi chàng nói không cần dùng cơm mà? Vậy có lẽ bánh hạnh nhân này chàng cũng không ăn đâu nhỉ?"
" Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ." Lý Duy Nguyên chậm rãi lên tiếng, nhưng Lâm Uyển cảm thấy da mặt của Lý Duy Nguyên so với mặt tường còn dày hơn rất nhiều, " Bởi vì vừa rồi ta không nghĩ đến sẽ tiêu hao sức lực quá nhiều, cho nên mới không đói, nhưng bây giờ đói rồi."
Thực sự Lâm Uyển muốn đánh hắn một trận. Nàng cắn một miếng bánh trong miệng, hai má phùng to, nhìn rất tức giận: " Ta không cầu xin chàng tiêu hao sức lực như vậy, là do chàng vội vàng làm kia mà. Nếu chàng ngại mệt, sau này chúng ta không cần làm những loại vận động tiêu hao thể lực như vậy, ta còn mừng không kịp."
Lý Duy Nguyên biết nàng đã tức giận, hắn liền hôn lên môi nàng, cười nói: " Đúng, đúng lắm, là do ta hấp tấp vội vàng, được chưa?"
Lâm Uyển liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói gì. Trong lòng thầm nghĩ, như vậy còn được.
Sau đó hai người cứ vừa nói vừa ăn bánh. Chờ thức ăn đã được hâm nóng đem đến đây, nhưng Lâm Uyển đã ăn bánh no rồi không muốn dùng cơm nữa.
Lý Duy Nguyên liền đem một chén canh măng nấu với chân giò đút cho nàng uống, sau đó hắn dùng hai chén cơm, rồi lại thu dọn chén đũa đem ra ngoài. Cuối cùng hắn lại cởi y phục leo lên giường ôm nàng vào lòng, cùng nàng trò chuyện.
Đêm khuya gió lớn, gió thổi qua những cành trúc, hình ảnh đó lại phản chiếu lên cửa sổ thật giống như một bức tranh.
Hai người bọn họ nằm ôm nhau như vậy, cùng nhau trò chuyện cảm thấy thật tốt, trong lòng bình thản rất nhiều.
Nhưng nghĩ đến sáng mai Lý Duy Nguyên lại phải vào triều, đến buổi chiều mới trở về, Lâm Uyển liền cảm thấy có chút không nỡ, hận không thể cứ như vậy thức đến sáng trò chuyện cùng hắn.
Cuối cùng nàng vẫn mơ mơ màng màng ngủ trong lồng ngực ấm áp của hắn. Cho dù đã ngủ say, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt eo hắn không muốn buông.
Lý Duy Nguyên thấy nàng như vậy, lại cảm thấy buồn cười, cùng cảm động. Cuối cùng hắn cũng ôm chặt nàng vào lòng từ từ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau hắn tỉnh giấc, liền nhìn thấy Lâm Uyển giống như chú mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng mình mà ngủ.
Hắn không đành lòng đánh thức nàng, vì vậy động tác cực kỳ nhẹ nhàng rời khỏi giường, thay luôn quan phục.
Trước khi rời đi hắn lại đi đến cạnh giường nhìn nàng ngủ một lúc, rồi cúi đầu hôn lên khoé môi nàng.
Hắn chỉ nguyện sống bên cạnh nàng cả đời như vậy, còn tâm trạng đâu mà mỗi ngày vào triều, cũng không màng chức vị tả tướng này làm gì? Đến cả ngôi vị Hoàng Đế hắn cũng lười làm.
Bất quá hắn lại suy nghĩ, nhanh thôi hắn và nàng sẽ rời khỏi kinh thành đi đến một nơi hoa thơm đua nở, sống bên nhau cả đời không rời xa nhau nữa.
*
Lý Duy Nguyên biết rõ tương lại sẽ xảy ra những chuyện lớn gì, tất nhiên cũng coi như biết trước được tiên cơ, việc tìm đường lui cho mình càng thuận buồm xuôi gió.
Việc đầu tiên khẳng định hắn không thể từ quan, càng không thể lấy lý do về tuổi tác, lý do này ai sẽ tin?
Chỉ sợ Thuần Vu Kỳ cũng sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy, cho nên chỉ còn cách làm mọi người tin rằng hắn đã chết mới có thể yên bình rời khỏi kinh thành.
Vì thế nhiều ngày qua trong triều đình đám đại thần bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện, tả tướng thế mà lại mắc bệnh hiểm nghèo. Sắc mặt ngày càng kém đi, thậm chí còn trước mặt mọi người ho ra máu.
Tất nhiên mọi người vô cùng quan tâm hắn. Ngay cả Hoàng Thượng đang bệnh nặng nghe được tin này liền truyền thái y đến xem bệnh cho Lý Duy Nguyên.
Tất nhiên Lý Duy Nguyên không sợ chuyện đó. Bởi vì hắn tin tưởng thuốc của Triệu Vô Tâm đưa cho mình. Quả nhiên, sau khi thái y xem bệnh xong, sắc mặt lại càng nghiêm trọng nói, Lý Duy Nguyên do lao tâm quá độ, thân thể ngày càng sa sút, nếu không điều trị tốt tính mạng khó bảo toàn.
Lý Duy Nguyên nghe xong chỉ xua tay nói, thân làm thần tử phải tận lực vì triều định, cúc cung tận tụy vì Hoàng Thượng đến chết mới thôi, cho nên mỗi ngày hắn vẫn chăm chỉ xử lý công vụ.
Thuần Vu Kỳ lại âm thầm quan sát tất cả mọi chuyện. Tuy tạm thời hắn không biết trong hồ lô của Lý Duy Nguyên đang bán thuốc gì, nhưng trực giác cho hắn biết Lý Duy Nguyên đang toan tính chuyện gì đó.
Mà Lâm Uyển sau khi nghe xong chuyện này, nàng cười cắn nhẹ vào cổ hắn: " Cái gì mà lao lực quá độ? Ta xem chàng rõ ràng chính là dung tục quá độ thì có."
Lý Duy Nguyên xoay người đè nàng dưới thân, cũng cắn nhẹ cổ nàng: " Được, hiện giờ ca ca sẽ cho nàng biết thế nào là túng dục quá độ."
Hắn có dung tục quá độ hay không thì không biết, nhưng Lâm Uyển cảm thấy cái eo của mình sắp gãy thật rồi.
Mấy này sau đó mọi chuyện trong cung đều bình lặng, bởi vì trước khi mặt hồ gợn sóng thường sẽ rất yên ắng.
Sức khỏe của Hoàng Thượng càng ngày càng yếu, thái y luôn túc trực bên cạnh. Nhưng trữ quân vẫn chưa được lập. Hiển nhiên trong lòng Hoàng Thượng vẫn chưa hạ quyết định, cũng không biết truyền ngôi cho vị hoàng tử hiếu thuận nào.
Mỗi ngày những hoàng tử đó đều trước mặt Hoàng Thượng biểu hiện mình là người hiếu thuận, chẳng phải không ai chịu thua kém ai sao?
Nhờ sự nhắc nhở của Lâm Uyển, hắn biết rõ người được chọn chính là Đại hoàng tử. Chỉ là sau khi đăng cơ, Đại hoàng tử ra tay tàn ác với chính huynh đệ của mình, cuối cùng Tạ Uẩn lại đem quân từ đất phong tiến về kinh thành, ép Đại hoàng tử phải nhường ngôi.
Tất nhiên sau khi Tạ Uẩn bị Đại hoàng tử ép phải đi đến đất phong, thì Lý Duy Nguyên lại đề nghị với Đại Hoàng tử bắt Thuần Vu Kỳ đi đến đất phong làm một chức quan nhỏ.
Cốt truyện này của Lâm Uyển đã bị Lý Duy Nguyên cười nhạo một phen, còn nói nàng chẳng có chút đầu óc nào.
Đối với tính cách của hắn, nếu có thể áp chế được Thuần Vu Kỳ, còn để cho Thuần Vu Kỳ có con đường sống hay sao?
Lại còn bắt Thuần Vu Kỳ đến nơi khác làm quan sao? Chẳng phải là đang thả hổ về rừng à?
Tuyệt đối hắn sẽ không để chuyện này xảy ra. Phải diệt cỏ tận góc, không thể để cho đám người Tạ Uẩn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Lúc ấy Lâm Uyển bị hắn cười đến đỏ mặt. Cuối cùng nàng tức giận đè lên người Lý Duy Nguyên, một hai bắt hắn phải gọi mình là nữ vương.
Nhưng đáng tiếc nữ vương lại bị hắn trấn áp, còn nhẹ giọng khen ngợi và cầu xin ca ca tha thứ.
Bọn họ trải qua từng ngày ngọt ngào, hận không thể một ngày ở cạnh nhau không rời xa. Nhưng hiện giờ trong cung những vị Hoàng tử lại dần dần giương cung bạt kiếm.
Lý Duy Nguyên vẫn đứng về phe Đại hoàng tử, cho nên hắn phải vào triều quan sát. Chỉ còn ba ngày nữa Hoàng Thượng sẽ băng hà, Lý Duy Nguyên thừa dịp đêm khuya lặng lẽ đi đến phủ Tam hoàng tử tìm Tạ Uẩn.
——————//——//—————-
* Tác giả có lời muốn nói: các bạn có đoán được kết truyện chưa? Vâng, ta muốn suy nghĩ viết thêm một bộ truyện mới, tranh thủ hôm nay sẽ ra chương 1.
Bình luận facebook