• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Em gái đỉnh lưu tâm cơ (1 Viewer)

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
Tác giả
Dịch: Mộng không thường.
Thể loại
  1. Ngôn tình
  2. Sủng
  3. HE
  4. Đô Thị
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
3P
Nguồn
Mộng không thường.
Lượt đọc
4,305
Cập nhật
1.

Không biết là ai đã đăng ảnh của tôi kèm theo lá thư tỏ tình nam thần trường học lên diễn đàn, chỉ sau một đêm, tôi bỗng chốc trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường học.

Trong ảnh, làn da tôi ngăm đen, khuôn mặt chi chít mụn, đeo một cặp kính gọng đen dày cộp che quá nửa khuôn mặt.

Thật sự là xấu không tả nổi.

Đám fan cuồng của nam thần còn mở bình chọn nữ sinh xấu nhất trường, số phiếu của tôi áp đảo giành về hạng nhất.

Họ còn đặt cho tôi một nickname, gọi tôi là cóc ghẻ.

Những bình luận chê bai ngoại hình tràn ngập phía dưới bài đăng tỏ tình.

"Nó học lớp chúng tớ đó, hì hì, nhìn ngoài đời còn xấu hơn trên ảnh nữa.”

"Lớn lên xấu như thế mà cũng dám mơ tưởng hot boy hả? Sao không đái một vũng rồi tự soi gương đi!”

"Tớ mà là cậu ta á hả, chắc chắn không dám ra khỏi nhà luôn, làm xấu cả cảnh quan đô thị.”

"Sao lại có nữ sinh xấu dữ zậy trời?”

“…”

Bình tĩnh đọc hết một loạt bình luận công kích, tôi không buồn phản bác.

Trước khi đến lớp, tôi vẫn thoa kem nền màu lúa mì thật dày, chấm thêm mấy cái mụn trứng cá, xong xuôi thì đeo gọng kính lên như thường ngày.

Nhìn ngắm dáng vẻ xấu xí trong gương của mình, tôi mỉm cười hài lòng.

Tôi không mảy may để tâm đến những chỉ trỏ suốt dọc đường đi, từ lúc đồng ý với ba mẹ việc hoá trang xấu xí, tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để đón nhận sự đánh giá của người khác rồi.

Vừa đến trước cửa lớp thì tôi bị Dương Tử Thuật cản lại, đám học sinh túm tụm đứng hóng hớt sau lưng cậu ta.

"Cái đồ xấu xí, ai bảo cô tỏ tình với tôi trên diễn đàn thế hả? Cô không thấy ghê tởm chắc?”

Bạn cùng phòng của cậu ta đứng cạnh cười đểu:

"Cóc ghẻ đều thích ăn thịt thiên nga mà, nếu cậu không thích có thể cho tớ nha. Tớ còn chưa chơi đứa nào xấu thế này đâu.”

Vẻ mặt Dương Tử Thuật càng thêm chán ghét:

“Khẩu vị của cậu nặng vãi, thích thì nhường cho cậu đấy.”

Nói xong, cậu ta liếc tôi một cái:

“Cả đời chắc chả ai thích nổi cô đâu, không thì cô theo bạn tôi đi.”

Lần đầu tiên tôi gặp phải người ghê tởm đến vậy, ánh nhìn trở nên sắc bén.

“Nói xong chưa? Xong rồi thì tránh ra, chó ngoan không cản đường."

Dương Tử Thuật và nhóm anh em không ngờ tới phản ứng này của tôi, cả đám sửng sốt.

Tôi tranh thủ cơ hội đẩy hai người đằng trước ra, đi vào lớp học.

Giọng nói của Dương Tử Thuật vang lên sau lưng tôi:

“Giả vờ gì chứ! Cô cứ chờ đấy!”

Sau khi vào lớp, tôi nghe thấy một nữ sinh hả hê nói:

"Cậu ta bị mắng là đáng đời. Ai bảo xấu như thế mà lại dám mơ tưởng hot boy? Dương Tử Thuật thích một nữ sinh lâu rồi. Nữ sinh đó là MC chương trình trò chơi, cực kì xinh đẹp.”

Một cô gái khác lập tức tiếp lời:

“Mình biết mình biết! Là thích khách top 1 Linh Bảo!"

"Dương Tử Thuật thật sự rất mê cô ấy đó! Nghe nói mỗi ngày cậu ta đều nhắn tin riêng cho cô ấy, hơn nữa còn đổi tên wechat thành Linh Bảo."

"Oa oa, đây là chuyện yêu thầm thần tiên gì vậy.”

"Trong tên Kim Linh cũng có một chữ Linh, các cậu nói xem có phải cậu ta tưởng rằng nam thần thích cậu ta nên mới tỏ tình không hở?"

"Ha ha ha... Cười chết tớ rồi."

Linh Bảo?

Thích khách (*) top 1 máy chủ toàn quốc?

Đó không phải là tôi sao?

Thì ra người hàng ngày gửi tin nhắn cho tôi, người mà tôi tưởng là fan lại chính là Dương Tử Thuật.

(*): Một vai trò trong game Vương Giả Vinh Diệu của Trung Quốc. Tương tự như của game Liên Minh cũng có các vị trí AD, Tank, Support,…

2.

Tôi cứ tưởng rằng chuyện tỏ tình trên diễn đàn này sau một thời gian sẽ lắng xuống, ai ngờ có kẻ thêm dầu vào lửa, biến sự việc càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Một bài viết nặc danh làm giả lịch sử trò chuyện của tôi và Dương Tử Thuật rồi đăng lên, ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả trường.

Tôi nhấn xem ảnh chụp màn hình, phát hiện bản thân trong đó hoàn toàn biến thành một kẻ yêu quá hoá rồ.

Tôi: [Anh Tử Thuật, em thực sự rất thích anh, em có thể làm bất cứ điều gì vì anh.]

Dương Tử Thuật: [Biến đi.]

Tôi: [Cho dù anh không thích em cũng không sao cả. Em sẽ âm thầm đứng phía sau anh, không để cho bất kì nữ sinh nào khác tiếp cận anh.]

Chỉ với một câu này là đủ khiến tôi đối địch với tất cả nữ sinh trong trường. Đây là mục đích của người đăng bài sao?

Tôi dường như… Có chút mong đợi chuyện đó.

Tim tôi đập nhanh, máu trên người như muốn sôi trào.

Trong đầu nảy ra một giọng nói hưng phấn:

"Dìm bọn chúng xuống đi, cùng nhau sa đoạ nào!”

"Nếu thế chúng ta có thể nhân danh chính nghĩa mà trừng phạt bọn chúng, giống như trước đây…”

Không, không thể!

Tôi đã hứa với cha mẹ và anh trai, nếu không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối không làm tổn thương người khác.

Nhưng mà, tôi có thể trừng phạt bọn họ một chút, cho họ nếm mùi khổ sở nha.

Nhanh chóng xua đi sự nóng nảy trong đầu, tôi vừa mới bình tĩnh lại thì nhận được điện thoại của anh trai đỉnh lưu nổi tiếng:

"Tiểu Bảo, em nhận được đống đồ dùng học tập anh nhờ trợ lý gửi chưa? Có dùng được không?"

Tôi liếc nhìn đống văn phòng phẩm trải đầy trên bàn, toàn là bút thước đủ loại màu sắc được thiết kế tinh tế.

Đây là những thương hiệu văn phòng phẩm mà gần đây anh trai tôi nhận quảng cáo.

"Sản phẩm anh tự quảng bá nên anh mới yên tâm để em dùng.”

Mỗi một món đồ đều là tình cảm anh trai dành cho tôi, cực kì sâu sắc.

"Sao em không nói gì, em không thích hả?"

Giọng nói trầm ấm của anh tôi xen lẫn sự mất mát.

Tôi thở dài, bất đắc dĩ nói:

"Em thích lắm. Nhưng mà anh à, em đã không còn là học sinh tiểu học nữa rồi, anh từng gặp qua ai lớn bằng em mà còn xài đồ dùng học tập chưa?”

Anh trai tôi tỏ vẻ không phục:

“Em mới 19 tuổi, vẫn là một đứa trẻ!"

”… Sắp đến giờ vào lớp rồi, em cúp máy nha. Khi nào có thời gian thì chúng mình đi ăn ha.”

"Ừ, tuần sau anh sẽ đến trường em quay chương trình, tới đó anh sẽ dẫn em ra ngoài giải khuây chút.”

Anh trai lớn hơn tôi 10 tuổi, là một người cực kì cuồng em gái, gần như đội tôi lên đầu mà nâng niu chiều chuộng.

Trong mắt người hâm mộ, anh là nam thần lạnh lùng cao quý, không dính khói lửa nhân gian.

Chỉ có tôi biết mới biết, thật ra anh trai là người rất đa cảm.

Cúp điện thoại, nữ sinh ngồi bàn trước nhìn lướt qua đống đồ dùng anh trai tôi gửi cho, giọng điệu mỉa mai:

"Kim Linh à, hâm mộ cậu quá đi. Có một người anh trai thương cậu như vậy, thế mà mua cho cậu cả đống đồ dùng học tập.”

Tôi còn chưa nói gì, Dương Tiểu Nhã đã chen miệng vào:

“Có gì mà hâm mộ chứ, cậu ta xấu như vậy, anh trai có khi còn xấu hơn. Có thời gian thì xem album của anh mình mà rửa mắt đi nè.”

Nhưng mà, quyển album trên bàn cô ta chính là ảnh chụp của anh trai tôi đó…

Một nữ sinh khác vội vàng nói:

"Nhan Tự tuần sau sẽ đến trường chúng ta quay chương trình, không biết mình có cơ hội đi xem không, mong chờ quá!"

Dương Tiểu Nhã lơ đãng khoe:

"Mình nghe được tin tức nội bộ rằng số lượng đi xem trực tiếp có giới hạn. Nhưng mà mình có thể bảo ba mình nói với trường để các bạn nữ lớp mình đến xem nha. Còn quái vật xấu xí nào đó thì thôi thôi, đến đó không khéo doạ sợ anh mình mất.”

Ba của Dương Tiểu Nhã là một nhà giàu mới nổi, đã quyên góp cho trường hàng trăm ngàn thiết bị. Nhà trường vẫn luôn ưu ái đồng ý các yêu cầu của ông ta.

Một nữ sinh khác vui sướng khi người gặp họa nói:

“Trong lòng ai đó chắc chắn ghen tị muốn chết cho coi, ai bảo cậu ta đắc tội Tiểu Nhã, đáng đời không thể đến xem."

Người tôi đắc tội là Dương Tiểu Nhã ư?

Tôi nhớ rồi.

Tuần trước, Dương Tiểu Nhã dẫn đầu bắt nạt một nữ sinh. Nữ sinh này là fan cứng của anh trai tôi, tôi nhìn không nổi nên đã giúp đỡ một chút.

Từ đó trở đi, Dương Tiểu Nhã bắt đầu cố tình nhắm vào tôi.

Bài viết tỏ tình đăng trên diễn đàn đó, chắc chắn là do cô ta giở trò.

Hai anh em Dương Tử Thuật và Dương Tiểu Nhã nên được nếm thử sự khắc nghiệt của xã hội này.

3.

Hôm đó, để phối hợp với tổ chương trình, nhà trường cho phong tỏa toàn bộ phòng thu, cử ban an ninh đến canh chừng chặt chẽ.

Lớp của chúng tôi vừa vặn không có tiết, các bạn nữ đều đến chờ bên ngoài phòng thu.

Bọn họ nhìn thấy tôi tới thì vẻ mặt như gặp quỷ:

"Sao nó lại tới chứ, bôi bác quá.”

"Lớn lên xấu như thế, nếu doạ anh Nhan Tự thì phải làm sao?”

Dương Tiểu Nhã khinh thường nói:

“Nó tới thì sao, người vào xem chỉ có ba trăm suất. Nó ngay cả bóng dáng của anh Nhan Tự cũng không thấy được."

Chị em của cô ta phụ hoạ:

“Tí nữa để để nó đứng ngoài nhìn, giống như chó giữ cửa vậy đó haha…”

Tôi lạnh lùng liếc cô ta một cái:

“Đợi lát nữa rồi xem, ai phải làm chó trông cửa còn chưa biết đâu.”

Cô ta nịnh nọt kéo tay Dương Tiểu Nhã nói:

“Tiểu Nhã, ba cậu chắc là lấy được vé vào cửa rồi ha?"

Dương Tiểu Nhã nhướng mày, vẻ mặt kiêu căng:

"Cậu không biết ba tôi là ai hả, đương nhiên là lấy được vé vào cửa rồi, là hàng thứ năm!"

Trong đám người vang lên tiếng trầm trồ, Dương Tiểu Nhã thoả mãn cười tươi rói.

Một nữ sinh khác tò mò hỏi một câu:

“Tiểu Nhã, ba cậu cũng sắp xếp cho chúng mình ngồi hàng thứ năm sao?"

Dương Tiểu Nhã nhíu mày:

“Sắp xếp cho các cậu?”

Chị em của cô ta đứng bên cạnh nhắc nhở:

"Hôm trước cậu bảo muốn dẫn tất cả bạn nữ trong lớp cùng đi vào xem mà, vậy nên mình mới gọi mọi người tới đây. Cậu yên tâm, kể cả ngồi hàng sau cũng được mà!”

Dương Tiểu Nhã nghe thế sắc mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

"Ba tôi đã nói chuyện với trường học rồi nhưng người phụ trách bảo vị trí trong trường quay không đủ, chỉ chừa chỗ cho tôi và anh trai thôi."

Đám nữ sinh nhìn nhau, sắc mặt trong thoáng chốc trở nên khó coi.

Dương Tiểu Nhã thản nhiên nói:

“Chả sao cả, trên tường còn có màn hình LED mà. Các cậu đứng chỗ này xem livestream vẫn rõ hơn xem trên điện thoại.”

Nhóm bạn cùng lớp đều bực bội trong lòng, thế nhưng chỉ có thể nín nhịn không dám nói ra.

Tôi không kìm được nhếch môi.

Còn tưởng tình bạn của họ thân thiết thế nào, hoá ra chỉ có thế.

Đến thời điểm bắt đầu phát sóng cổng mới được mở ra, khán giả xếp hàng theo trật tự tiến vào.

Nữ sinh lớp chúng tôi nhìn theo Dương Tiểu Nhã và những người khác vào trong, biểu cảm trên mặt cực kỳ đặc sắc.

Vậy nên bọn họ chỉ có thể bắt nạt tôi để trút giận, có người đẩy tôi.

"Lùi về phía sau hộ cái, chắn tầm nhìn của tôi rồi!"

Tôi tỏ vẻ không sao cả, bước sang bên cạnh mấy bước, nhỏ giọng vừa đủ cho bọn họ nghe thấy nói:

"Vậy tôi không quấy rầy các ngươi canh cửa nữa.”

Sau đó trước ánh mắt không thể tin nổi của đám nữ sinh lấy ra vé vào cửa, quang minh chính đại đi vào phòng thu.

Dương Tiểu Nhã và Dương Tử Thuật nhìn thấy tôi, vẻ mặt khó coi như ăn phải ruồi.

Khi họ nhìn thấy tôi ngồi trên ghế mềm ở hàng thứ hai, hai mắt gần như trợn ngược vì ghen tị.

Chà, thú vị ghê.

Nửa tiếng sau, khách mời bước lên sân khấu, khán giả phía dưới vỗ tay rào rào.

Anh trai tôi đứng ở vị trí trung tâm, mỉm cười chào khán giả.

Tiếng thét chói tai vang lên liên tục, tôi thuần thục lấy nút tai ra đeo vào, chặn lại tiếng ồn ào xung quanh.

Tiết mục chuyển đến phần tương tác, ban tổ chức yêu cầu hai nhóm khách mời - mỗi đội chọn ra một khán giả lên sân khấu cùng họ tổ đội chơi trò chơi.
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom