Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Long Roy chở Tô Như Nguyệt đến trung tâm mua sắm, Tô Như Nguyệt trừng mắt nhìn hắn "Anh không có chỗ nào thú vị hơn à?"
Long Roy gãi đầu, nói "Chẳng phải con gái đều thích đến đây sao?"
Tô Như Nguyệt ôm trán, hết nói nổi nhìn Long Roy, Long Roy nhìn biểu hiện của cô, mở to mắt nói "Chẳng lẽ em không phải con gái!"
Tô Như Nguyệt đá vào chân hắn, hậm hực nói "Anh điên à?"
Long Roy không hề giữ hình tượng, né sang một bên, thấy Tô Như Nguyệt không đá trúng thì cười ha hả, Tô Như Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, hắn liền im bặt.
Đột nhiên mắt Tô Như Nguyệt sáng lên, nói "Trung tâm này lớn như vậy, sẽ có khu vui chơi chứ?"
Mắt Long Roy cũng sáng lên, nói "Có chứ, anh dẫn em đi" nói rồi nắm tay Tô Như Nguyệt kéo đi, trên đường miệng nói không ngừng "Nếu em không thích mua đồ, vậy thì anh dẫn em đi bắn súng được không? Hay đua xe? Anh nói em này, tài bắn súng của anh, có mười người như em cũng không bắn lại đâu, ơ ơ Tiểu Nguyệt Nguyệt sao đi nhanh thế?"
Long Roy vội đuổi theo, khi thấy Tô Như Nguyệt chạy lại đứng gần một con Doremon ở trước cửa khu vui chơi, đánh đánh vào mặt nó, quay lại hỏi Long Roy "Có người trong đây không anh?" vừa dứt lời, Doremon đang đứng im, đột nhiên trả lời "Có!" khiến Tô Như Nguyệt giật bắn người.
Long Roy đi đến cười lớn, nói "Em là con nít đấy à?"
Tô Như Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, không thèm tức giận, bước vào khu vui chơi, lúc đi ngang qua Doremon còn cố gắng đá cho nó một cái!
Lúc trước cô thấy nhiều bạn học được ba mẹ dẫn đi chơi, rồi vô lớp khoe khoang, cô thấy rất ngưỡng mộ, nhưng khi cô còn nhỏ, cô không bao giờ kêu mẹ dẫn đi, vì cô biết nhà không có tiền, mẹ phải đi làm rất vất vả, đến khi mẹ chết, cô càng không có cơ hội được đi, đừng nói là một nơi lớn như thế này, cả chỗ nhỏ nhỏ cô cũng chưa từng đi, nên cô thấy cái gì cũng đều lạ cả.
Long Roy thấy cô bỗng thất thần, nghĩ là lúc nãy làm cô mất mặt, sợ cô giận, nên đi đến bên cạnh cô, nói "Anh dẫn em đi bắn súng, tưởng tượng người trong màn hình là anh, bắn bắn cho chết luôn được không? Đừng giận nữa!"
Tô Như Nguyệt bật cười nhìn Long Roy, cô không hiểu sao Tô Như Nguyệt trong truyện có thể lợi dụng Long Roy được nhỉ? Hắn kỳ thực rất tốt, nhưng lại có phần ngốc nghếch, dù không hợp để yêu, cũng có thể làm bạn mà!
Tô Như Nguyệt để mặc Long Roy kéo tay cô lại quầy bắn súng, nhưng cách quầy bắn súng chừng 10 bước chân, cô bỗng đứng lại, nhìn cặp nam nữ đang cười nói vui vẻ trước mặt, nhìn người nam vòng tay qua người nữ, dạy cô ấy bắn súng.
Nhìn theo góc nghiêng như thế, nhìn hai người họ thật sự đẹp đôi, càng nhìn rõ ánh mắt biết cười của người con trai, trái tim Tô Như Nguyệt bỗng nhói lên, lùi về sau mấy bước.
"Công ty rất bận!"
Tô Như Nguyệt bỗng cười chua xót, vậy mà cô vẫn ngốc nghếch tin vào câu nói đó, hắn chỉ là không muốn đi với cô mà thôi, càng không muốn ở cùng một chỗ với cô.
Hắn có thể cùng cô cười nói, cũng có thể cùng người con gái khác cười nói!
Hắn có thể chạy thục mạng mua cơm cho cô, cũng cho thể làm vậy cho người con gái khác!
Hắn có thể dịu dàng với cô, cũng có thể dịu dàng với người con gái khác!
Hắn có thể tốt với cô, cũng có thể tốt với người con gái khác!
Nhưng lòng hắn có người con gái khác, nhưng lại không thể có cô!
Cô làm sao có thể quên được hình ảnh, hắn vì Dương Lâm Tình lạnh lùng bỏ mặc cô cho Cố Thiên Tuấn muốn làm gì thì làm!
Vì Dương Lâm Tình tức giận!
Vì Dương Lâm Tình trút giận!
Tất cả hắn đều làm rồi!
Nói cho cùng, đối với cô, hắn chỉ làm tròn trách nhiệm của một người anh nên làm thôi, còn đối với người hắn yêu, đương nhiên đặc biệt tốt một chút!
Cô buồn cái gì chứ?
Cuộc sống như bây giờ, chẳng phải rất tốt sao?
Có ăn, có mặc, có người đối xử tốt!
Có lẽ hắn là người duy nhất ở đây cho cô cảm giác được che chở, được cưng chiều, cảm giác được tình thân mà cô chưa từng có, nên cô mới thấy khó chịu như vậy!
"Ơ, đây không phải là Tô nhị tiểu thư sao? Cùng Long Roy hẹn hò à?"
Đột nhiên một giọng nữ chanh chua vang lên, khiến Tô Như Nguyệt hoàn hồn, không nói cũng biết là ai, người nữa tháng qua luôn kiếm chuyện với cô, Cảnh Điềm Điềm!
Tô Như Nguyệt nhìn Cảnh Điềm Điềm, rồi nhìn Cố Thiên Tuấn bên cạnh cô ta, rủa thầm trong lòng, trái đất này thật sự quá nhỏ rồi!
"Thiên Tuấn, sao anh lại tới đây?" Dương Lâm Tình và Tô Tử Kỳ cũng vừa bắn súng xong, quay qua liền thấy bọn họ, bèn đi đến.
Cố Thiên Tuấn liếc sang Tô Tử Kỳ một cái, rồi nhìn Dương Lâm Tình, nói "Điềm Điềm muốn đi mua đồ, nên anh đưa em ấy đến!"
Dương Lâm Tình ừ một tiếng, quay sang nói với Tô Tử Kỳ "Hay là chúng ta kiếm chỗ nào cho mọi người ngồi đi!"
"Không cần!"
Tô Như Nguyệt đột nhiên lên tiếng, khiến mọi ánh mắt đều dồn về cô, nhưng cô chỉ nhìn Tô Tử Kỳ, ánh mắt hắn bắt gặp ánh mặt cô, liền quay sang chỗ khác, Tô Như Nguyệt như có như không nhếch khóe môi tự giễu, nói "Tôi còn chưa bắn súng!"
Dương Lâm Tình nghe thế, cười tươi nói "Tử Kỳ bắn súng rất giỏi, hay là để anh ấy bắn cùng em!"
"Không cần, tôi muốn bắn cùng A Long!" Nói rồi nắm tay Long Roy đến chỗ bắn súng.
Ánh mắt Tô Tử Kỳ liếc qua Tô Như Nguyệt và Long Roy, mày khẽ nhíu!
Cố Thiên Tuấn nhìn Tô Tử Kỳ, chế giễu nói "Giận nhau rồi sao? Không thấy cậu cùng cô ta đến trường cùng nhau nữa?"
Tô Tử Kỳ lạnh nhạt nói "Không phải chuyện của cậu!"
Dương Lâm Tình nhìn thấy thuốc súng giữa hai người, nhẹ giọng nói "Chúng ta kiếm gì ăn đi, em đói rồi!"
Cố Thiên Tuấn nhìn Tô Như Nguyệt và Long Roy, có lẽ là bắn trúng mục tiêu, nên nhìn cô rất vui vẻ, còn đập tay với Long Roy rất thân thiết, nhìn nụ cười của cô, không hiểu sao hắn lại thấy khó chịu?
Lần trước khi Dương Lâm Tình tỉnh dậy, sau khi rơi xuống hồ bơi, hắn đã hỏi cô rằng, có phải Tô Như Nguyệt làm không? Cô lắc đầu nói rằng "Có một người nhắn tin cho em, bảo em đến hồ bơi, nhưng khi vừa đến, đã thấy Như Nguyệt rớt xuống nước, nên em mới xuống cứu, không ngờ lại bị chuột rút!"
Cố Thiên Tuấn vẫn không dám tin vào tai hắn, nếu đã như vậy, sao Tô Như Nguyệt lại không đến làm ầm với hắn? Đáng lẽ ra cô phải tức giận, khóc lóc với hắn mới giống cô chứ?
Khoảng thời gian này, Tô Như Nguyệt không bám lấy hắn, đột nhiên khiến hắn cảm thấy không quen, nhìn cô thấy hắn liền tránh, làm hắn cực kỳ khó chịu, cho nên cũng không muốn để ý tới cô, nhưng nhìn cô cùng Long Roy thân thiết như thế, chẳng lẽ cô đã chuyển mục tiêu?
Ánh mắt hắn đột nhiên nhìn sang Tô Tử Kỳ, thấy mày Tô Tử Kỳ nhíu chặt, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai người đang cực kỳ vui vẻ kia, hắn cảm thấy Tô Tử Kỳ và Tô Như Nguyệt hình như đã xảy ra chuyện gì rồi, nên Tô Tử Kỳ mới lảng tránh ánh mắt Tô Như Nguyệt như vậy.
Nhưng chuyện đó có liên quan gì tới hắn?
Tô Như Nguyệt không bám lấy hắn, hắn nên vui mới phải chứ?
Long Roy gãi đầu, nói "Chẳng phải con gái đều thích đến đây sao?"
Tô Như Nguyệt ôm trán, hết nói nổi nhìn Long Roy, Long Roy nhìn biểu hiện của cô, mở to mắt nói "Chẳng lẽ em không phải con gái!"
Tô Như Nguyệt đá vào chân hắn, hậm hực nói "Anh điên à?"
Long Roy không hề giữ hình tượng, né sang một bên, thấy Tô Như Nguyệt không đá trúng thì cười ha hả, Tô Như Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, hắn liền im bặt.
Đột nhiên mắt Tô Như Nguyệt sáng lên, nói "Trung tâm này lớn như vậy, sẽ có khu vui chơi chứ?"
Mắt Long Roy cũng sáng lên, nói "Có chứ, anh dẫn em đi" nói rồi nắm tay Tô Như Nguyệt kéo đi, trên đường miệng nói không ngừng "Nếu em không thích mua đồ, vậy thì anh dẫn em đi bắn súng được không? Hay đua xe? Anh nói em này, tài bắn súng của anh, có mười người như em cũng không bắn lại đâu, ơ ơ Tiểu Nguyệt Nguyệt sao đi nhanh thế?"
Long Roy vội đuổi theo, khi thấy Tô Như Nguyệt chạy lại đứng gần một con Doremon ở trước cửa khu vui chơi, đánh đánh vào mặt nó, quay lại hỏi Long Roy "Có người trong đây không anh?" vừa dứt lời, Doremon đang đứng im, đột nhiên trả lời "Có!" khiến Tô Như Nguyệt giật bắn người.
Long Roy đi đến cười lớn, nói "Em là con nít đấy à?"
Tô Như Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, không thèm tức giận, bước vào khu vui chơi, lúc đi ngang qua Doremon còn cố gắng đá cho nó một cái!
Lúc trước cô thấy nhiều bạn học được ba mẹ dẫn đi chơi, rồi vô lớp khoe khoang, cô thấy rất ngưỡng mộ, nhưng khi cô còn nhỏ, cô không bao giờ kêu mẹ dẫn đi, vì cô biết nhà không có tiền, mẹ phải đi làm rất vất vả, đến khi mẹ chết, cô càng không có cơ hội được đi, đừng nói là một nơi lớn như thế này, cả chỗ nhỏ nhỏ cô cũng chưa từng đi, nên cô thấy cái gì cũng đều lạ cả.
Long Roy thấy cô bỗng thất thần, nghĩ là lúc nãy làm cô mất mặt, sợ cô giận, nên đi đến bên cạnh cô, nói "Anh dẫn em đi bắn súng, tưởng tượng người trong màn hình là anh, bắn bắn cho chết luôn được không? Đừng giận nữa!"
Tô Như Nguyệt bật cười nhìn Long Roy, cô không hiểu sao Tô Như Nguyệt trong truyện có thể lợi dụng Long Roy được nhỉ? Hắn kỳ thực rất tốt, nhưng lại có phần ngốc nghếch, dù không hợp để yêu, cũng có thể làm bạn mà!
Tô Như Nguyệt để mặc Long Roy kéo tay cô lại quầy bắn súng, nhưng cách quầy bắn súng chừng 10 bước chân, cô bỗng đứng lại, nhìn cặp nam nữ đang cười nói vui vẻ trước mặt, nhìn người nam vòng tay qua người nữ, dạy cô ấy bắn súng.
Nhìn theo góc nghiêng như thế, nhìn hai người họ thật sự đẹp đôi, càng nhìn rõ ánh mắt biết cười của người con trai, trái tim Tô Như Nguyệt bỗng nhói lên, lùi về sau mấy bước.
"Công ty rất bận!"
Tô Như Nguyệt bỗng cười chua xót, vậy mà cô vẫn ngốc nghếch tin vào câu nói đó, hắn chỉ là không muốn đi với cô mà thôi, càng không muốn ở cùng một chỗ với cô.
Hắn có thể cùng cô cười nói, cũng có thể cùng người con gái khác cười nói!
Hắn có thể chạy thục mạng mua cơm cho cô, cũng cho thể làm vậy cho người con gái khác!
Hắn có thể dịu dàng với cô, cũng có thể dịu dàng với người con gái khác!
Hắn có thể tốt với cô, cũng có thể tốt với người con gái khác!
Nhưng lòng hắn có người con gái khác, nhưng lại không thể có cô!
Cô làm sao có thể quên được hình ảnh, hắn vì Dương Lâm Tình lạnh lùng bỏ mặc cô cho Cố Thiên Tuấn muốn làm gì thì làm!
Vì Dương Lâm Tình tức giận!
Vì Dương Lâm Tình trút giận!
Tất cả hắn đều làm rồi!
Nói cho cùng, đối với cô, hắn chỉ làm tròn trách nhiệm của một người anh nên làm thôi, còn đối với người hắn yêu, đương nhiên đặc biệt tốt một chút!
Cô buồn cái gì chứ?
Cuộc sống như bây giờ, chẳng phải rất tốt sao?
Có ăn, có mặc, có người đối xử tốt!
Có lẽ hắn là người duy nhất ở đây cho cô cảm giác được che chở, được cưng chiều, cảm giác được tình thân mà cô chưa từng có, nên cô mới thấy khó chịu như vậy!
"Ơ, đây không phải là Tô nhị tiểu thư sao? Cùng Long Roy hẹn hò à?"
Đột nhiên một giọng nữ chanh chua vang lên, khiến Tô Như Nguyệt hoàn hồn, không nói cũng biết là ai, người nữa tháng qua luôn kiếm chuyện với cô, Cảnh Điềm Điềm!
Tô Như Nguyệt nhìn Cảnh Điềm Điềm, rồi nhìn Cố Thiên Tuấn bên cạnh cô ta, rủa thầm trong lòng, trái đất này thật sự quá nhỏ rồi!
"Thiên Tuấn, sao anh lại tới đây?" Dương Lâm Tình và Tô Tử Kỳ cũng vừa bắn súng xong, quay qua liền thấy bọn họ, bèn đi đến.
Cố Thiên Tuấn liếc sang Tô Tử Kỳ một cái, rồi nhìn Dương Lâm Tình, nói "Điềm Điềm muốn đi mua đồ, nên anh đưa em ấy đến!"
Dương Lâm Tình ừ một tiếng, quay sang nói với Tô Tử Kỳ "Hay là chúng ta kiếm chỗ nào cho mọi người ngồi đi!"
"Không cần!"
Tô Như Nguyệt đột nhiên lên tiếng, khiến mọi ánh mắt đều dồn về cô, nhưng cô chỉ nhìn Tô Tử Kỳ, ánh mắt hắn bắt gặp ánh mặt cô, liền quay sang chỗ khác, Tô Như Nguyệt như có như không nhếch khóe môi tự giễu, nói "Tôi còn chưa bắn súng!"
Dương Lâm Tình nghe thế, cười tươi nói "Tử Kỳ bắn súng rất giỏi, hay là để anh ấy bắn cùng em!"
"Không cần, tôi muốn bắn cùng A Long!" Nói rồi nắm tay Long Roy đến chỗ bắn súng.
Ánh mắt Tô Tử Kỳ liếc qua Tô Như Nguyệt và Long Roy, mày khẽ nhíu!
Cố Thiên Tuấn nhìn Tô Tử Kỳ, chế giễu nói "Giận nhau rồi sao? Không thấy cậu cùng cô ta đến trường cùng nhau nữa?"
Tô Tử Kỳ lạnh nhạt nói "Không phải chuyện của cậu!"
Dương Lâm Tình nhìn thấy thuốc súng giữa hai người, nhẹ giọng nói "Chúng ta kiếm gì ăn đi, em đói rồi!"
Cố Thiên Tuấn nhìn Tô Như Nguyệt và Long Roy, có lẽ là bắn trúng mục tiêu, nên nhìn cô rất vui vẻ, còn đập tay với Long Roy rất thân thiết, nhìn nụ cười của cô, không hiểu sao hắn lại thấy khó chịu?
Lần trước khi Dương Lâm Tình tỉnh dậy, sau khi rơi xuống hồ bơi, hắn đã hỏi cô rằng, có phải Tô Như Nguyệt làm không? Cô lắc đầu nói rằng "Có một người nhắn tin cho em, bảo em đến hồ bơi, nhưng khi vừa đến, đã thấy Như Nguyệt rớt xuống nước, nên em mới xuống cứu, không ngờ lại bị chuột rút!"
Cố Thiên Tuấn vẫn không dám tin vào tai hắn, nếu đã như vậy, sao Tô Như Nguyệt lại không đến làm ầm với hắn? Đáng lẽ ra cô phải tức giận, khóc lóc với hắn mới giống cô chứ?
Khoảng thời gian này, Tô Như Nguyệt không bám lấy hắn, đột nhiên khiến hắn cảm thấy không quen, nhìn cô thấy hắn liền tránh, làm hắn cực kỳ khó chịu, cho nên cũng không muốn để ý tới cô, nhưng nhìn cô cùng Long Roy thân thiết như thế, chẳng lẽ cô đã chuyển mục tiêu?
Ánh mắt hắn đột nhiên nhìn sang Tô Tử Kỳ, thấy mày Tô Tử Kỳ nhíu chặt, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai người đang cực kỳ vui vẻ kia, hắn cảm thấy Tô Tử Kỳ và Tô Như Nguyệt hình như đã xảy ra chuyện gì rồi, nên Tô Tử Kỳ mới lảng tránh ánh mắt Tô Như Nguyệt như vậy.
Nhưng chuyện đó có liên quan gì tới hắn?
Tô Như Nguyệt không bám lấy hắn, hắn nên vui mới phải chứ?
Bình luận facebook