Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Cố Thiên Tuấn đi theo bác sĩ vào trong một phòng bệnh, lúc này Tô Như Nguyệt đã được băng bó vết thương trên trán, đang nằm nhắm mắt trên giường bệnh, bác sĩ định nói gì đó với Cố Thiên Tuấn, nhưng hắn đã lên tiếng trước "Ông có thể ra ngoài rồi, tôi muốn ở riêng với cô ấy!"
Cố Thiên Tuấn đi đến ngồi xuống một bên giường, nhìn vào Tô Như Nguyệt đang nhắm mắt trên giường, gương mặt cô tái nhợt không còn vẻ hồng hào trắng trẻo ngày thường, khiến tâm trạng hắn càng tệ.
Hắn chỉ muốn trả thù cô, bằng cách tách cô và Tô Tử Kỳ ra, muốn thấy cô đau khổ, vì không thể ở cạnh người mình yêu, nhưng hắn không nghĩ sẽ gián tiếp hại cô như thế này!
Hắn muốn thấy cô tức giận mắng chửi hắn, chống đối lại hắn, chứ không phải im lặng nằm trên giường thế này!
Khoảnh khắc cô cả người xụi lơ trong tay Cảnh Điềm Điềm, hắn đã nghĩ, hắn có vui không?
Hắn làm đúng không?
Hay hắn đã sai rồi?
Dương Lâm Tình yêu Tô Tử Kỳ, nhưng Tô Tử Kỳ lại yêu cô, đó là lỗi của cô sao?
Không, đó không phải lỗi của cô!
Hai người họ thật lòng yêu nhau thì làm gì có lỗi?
Lần này Dương Lâm Tình nói sai rồi, hắn cũng sai rồi!
Cố Thiên Tuấn đưa bàn tay muốn sờ vào mặt Tô Như Nguyệt, nhưng bàn tay cách mặt cô năm phân thì dừng lại, rõ ràng lúc trước cô xấu xa như vậy, chỉ cần nhìn cô, hắn sẽ chán ghét, sẽ muốn bóp chết cô!
Nhưng tại sao bây giờ, hắn lại cảm thấy chính mình mới là kẻ xấu xa?
Còn cô như một nàng công chúa tinh khiết, hắn không dám làm bẩn?
Hắn nghĩ mình điên rồi!
Hắn rút bàn tay lại, ngửa đầu ôm trán, thở dài một cái!
"Anh là ai vậy?"
Đột nhiên hắn nghe tiếng nói cô vang lên, hắn cười tự giễu, còn không phải hắn điên sao?
Giờ phút này mà còn nghe thấy giọng cô!
"Sao anh không trả lời?"
Cố Thiên Tuấn nhíu mày một cái, lập tức giật mình cuối xuống nhìn vào Tô Như Nguyệt, cô ngẩng ra nhìn hắn, rồi nở một nụ cười "Anh đẹp trai đấy, nhưng bị câm à?"
Cố Thiên Tuấn nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, cứ nhìn vào Tô Như Nguyệt chằm chằm, cô đảo mắt một cái, chống người ngồi dậy, Cố Thiên Tuấn lúc này mới hoàn hồn, nhích tới đỡ cô "Đừng cử động mạnh!"
Tô Như Nguyệt được đỡ ngồi dậy, nghe Cố Thiên Tuấn nói thế, liền nở một nụ cười "Anh có thể nói sao?" rồi gãi gãi đầu "Nhưng anh là ai vậy? Tôi quen biết anh sao?"
Cố Thiên Tuấn nhíu mày "Cô không nhận ra tôi sao?"
Tô Như Nguyệt lắc đầu!
"Vậy có nhớ mình tên gì không?"
Tô Như Nguyệt lắc đầu!
Cố Thiên Tuấn trầm mặc một lúc, rồi nói "Ngồi yên đây, đừng đi lung tung!"
Cố Thiên Tuấn đi ra ngoài tìm vị bác sĩ lúc nãy, hỏi về tình hình hiện tại của Tô Như Nguyệt "Tại sao cô ấy không nhớ tôi, cũng không nhớ mình?"
Vị bác sĩ mời Cố Thiên Tuấn ngồi vào ghế, rồi chậm rãi nói "Cô ấy mất trí nhớ rồi!"
Cố Thiên Tuấn nhíu mày "Mất trí nhớ? Vậy sao lúc nãy ông không nói?"
Vị bác sĩ thở dài "Tôi đã kịp nói đâu, cậu đã đuổi tôi đi rồi, tôi chỉ muốn nói là, đầu cô ấy bị va đập quá mạnh, dẫn đến mất trí nhớ!"
"Đầu bị va đập mạnh không phải sẽ hôn mê không tỉnh lại sao? Sao thành mất trí rồi?"
Vị bác sĩ nhìn Cố Thiên Tuấn bật cười "Ai nói với cậu đầu bị va đập mạnh là không tỉnh lại?"
Cố Thiên Tuấn trầm mặc không trả lời, rồi hỏi "Vậy chừng nào cô ấy sẽ nhớ lại?"
"Cái này còn tùy thuộc vào bệnh tình cô ấy, nếu muốn cô ấy nhớ lại nhanh hơn, cậu có thể đưa cô ấy đến những nơi cô ấy quen thuộc, gợi lại những chuyện cũ, ở cạnh người cô ấy yêu thương, như thế khả năng nhớ lại rất cao!"
(•)
Sau khi Cố Thiên Tuấn nói chuyện với bác sĩ xong, thì quay về phòng bệnh Tô Như Nguyệt, Cố Thiên Tuấn đứng ở cửa nhìn vào, thì thấy Tô Như Nguyệt vẫn còn ngồi trên giường, không biết có phải cô quá buồn chán hay không, mà một tay ôm gối, một tay vẽ vòng tròn trên giường.
Cố Thiên Tuấn định bước vào, thì điện thoại hắn reo lên, móc điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy tên Cảnh Điềm Điềm, thì nhíu mày cất vào, nhưng hắn còn chưa kịp để vào túi, thì nó lại tiếp tục reo, hắn nhíu mày, lạnh giọng bắt máy "Chuyện gì?"
"Anh đưa Tô Như Nguyệt về đi!"
"Em không có quyền ra lệnh cho anh!"
"Mẹ chị Lâm Tình đã đưa chị ấy sang Anh rồi!"
"Tại sao?!" Cố Thiên Tuấn hét vào điện thoại.
Cảnh Điềm Điềm bên kia cười lạnh một tiếng, nói "Em đã nói với Tô Tử Kỳ, là anh bắt cóc Tô Như Nguyệt, cho nên Tô Tử Kỳ đã nói với mẹ chị Lâm Tình, ở Anh có bác sĩ rất tốt, có thể điều trị tốt cho chị ấy, nên mẹ chị ấy đã đưa chị ấy sang Anh rồi!" rồi nghiêm túc nói tiếp "Anh, hiện giờ Tô Tử Kỳ đang tìm anh khắp nơi, anh mau đưa Tô Như Nguyệt về đi!"
Cố Thiên Tuấn gằn giọng "Cảnh Điềm Điềm, em nên nhớ Tô Như Nguyệt bị em làm bị thương, có sống được hay không, còn chưa biết được, vậy mà em dám nói với Tô Tử Kỳ?" hắn cười lạnh "Nếu để Tô Tử Kỳ biết em đánh Tô Như Nguyệt như thế, hắn có để em sống yên không?"
Cảnh Điềm Điềm bên kia dường như bị Cố Thiên Tuấn dọa sợ, trầm mặc một lát, rồi nói "Anh Thiên Tuấn, em chỉ muốn anh đừng dính dáng với Tô Như Nguyệt mà thôi, nên mới nói cho Tô Tử Kỳ biết, anh..anh sẽ giúp em đúng không? Anh sẽ không nói cho Tô Tử Kỳ đúng không?"
Cố Thiên Tuấn lạnh giọng "Không, anh sẽ nói!"
"Anh..!"
"Cho nên em tìm cách mà nói chuyện với Tô Tử Kỳ đi, anh không muốn thấy hắn đến để đòi người!" Còn chưa đợi Cảnh Điềm Điềm nói xong, Cố Thiên Tuấn đã ngắt lời, rồi tắt luôn máy.
Cố Thiên Tuấn nhét điện thoại vào túi, lúc này mới nhìn lại Tô Như Nguyệt trên giường, hắn hơi giật mình, khi thấy cô nhìn chằm chằm hắn, có lẽ hắn nói chuyện với Cảnh Điềm Điềm đã làm ồn tới cô, nhưng cô lại không hiểu gì, nên mới nhìn hắn như thế.
Hắn đi đến bên giường, rồi ngồi xuống, cô vẫn chăm chú nhìn hắn, hắn bị cô nhìn có chút không thoải mái, nên hỏi "Mặt tôi dính gì sao?"
Tô Như Nguyệt lắc đầu rồi gật đầu, rồi lại lắc đầu!
Cố Thiên Tuấn nhíu mày "Rốt cuộc là có dính hay không?"
Tô Như Nguyệt chỉ vào áo Cố Thiên Tuấn "Mặt thì không dính, nhưng áo thì dính máu kìa!" Cô nhìn Cố Thiên Tuấn một lượt, rồi nghiêm túc nói "Từ khi tôi tỉnh dậy, tôi chỉ thấy anh thôi, cho nên thứ nhất, anh là người thân của tôi, thứ hai, là người tôi không quen, vô tình thấy tôi bị tai nạn, đại loại như tai nạn xe gì đó, nên đem tôi vào bệnh viện, nhìn giọng nói xa cách và vẻ mặt khó chịu của anh khi nói chuyện với tôi, anh chắc là loại thứ hai đúng không?"
Dù bây giờ Tô Như Nguyệt dùng bộ dạng cực kỳ nghiêm túc mà phán đoán, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy cô như vậy, hắn đột nhiên thấy buồn cười, hình như cô chưa từng dùng bộ dạng này nói chuyện với hắn thì phải?
Hắn cũng không nhớ rõ nữa, hắn chỉ nhớ cô toàn tức giận mắng chửi hắn thôi!
"Em đoán sai rồi, tôi là loại thứ nhất!"
Cố Thiên Tuấn đi đến ngồi xuống một bên giường, nhìn vào Tô Như Nguyệt đang nhắm mắt trên giường, gương mặt cô tái nhợt không còn vẻ hồng hào trắng trẻo ngày thường, khiến tâm trạng hắn càng tệ.
Hắn chỉ muốn trả thù cô, bằng cách tách cô và Tô Tử Kỳ ra, muốn thấy cô đau khổ, vì không thể ở cạnh người mình yêu, nhưng hắn không nghĩ sẽ gián tiếp hại cô như thế này!
Hắn muốn thấy cô tức giận mắng chửi hắn, chống đối lại hắn, chứ không phải im lặng nằm trên giường thế này!
Khoảnh khắc cô cả người xụi lơ trong tay Cảnh Điềm Điềm, hắn đã nghĩ, hắn có vui không?
Hắn làm đúng không?
Hay hắn đã sai rồi?
Dương Lâm Tình yêu Tô Tử Kỳ, nhưng Tô Tử Kỳ lại yêu cô, đó là lỗi của cô sao?
Không, đó không phải lỗi của cô!
Hai người họ thật lòng yêu nhau thì làm gì có lỗi?
Lần này Dương Lâm Tình nói sai rồi, hắn cũng sai rồi!
Cố Thiên Tuấn đưa bàn tay muốn sờ vào mặt Tô Như Nguyệt, nhưng bàn tay cách mặt cô năm phân thì dừng lại, rõ ràng lúc trước cô xấu xa như vậy, chỉ cần nhìn cô, hắn sẽ chán ghét, sẽ muốn bóp chết cô!
Nhưng tại sao bây giờ, hắn lại cảm thấy chính mình mới là kẻ xấu xa?
Còn cô như một nàng công chúa tinh khiết, hắn không dám làm bẩn?
Hắn nghĩ mình điên rồi!
Hắn rút bàn tay lại, ngửa đầu ôm trán, thở dài một cái!
"Anh là ai vậy?"
Đột nhiên hắn nghe tiếng nói cô vang lên, hắn cười tự giễu, còn không phải hắn điên sao?
Giờ phút này mà còn nghe thấy giọng cô!
"Sao anh không trả lời?"
Cố Thiên Tuấn nhíu mày một cái, lập tức giật mình cuối xuống nhìn vào Tô Như Nguyệt, cô ngẩng ra nhìn hắn, rồi nở một nụ cười "Anh đẹp trai đấy, nhưng bị câm à?"
Cố Thiên Tuấn nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, cứ nhìn vào Tô Như Nguyệt chằm chằm, cô đảo mắt một cái, chống người ngồi dậy, Cố Thiên Tuấn lúc này mới hoàn hồn, nhích tới đỡ cô "Đừng cử động mạnh!"
Tô Như Nguyệt được đỡ ngồi dậy, nghe Cố Thiên Tuấn nói thế, liền nở một nụ cười "Anh có thể nói sao?" rồi gãi gãi đầu "Nhưng anh là ai vậy? Tôi quen biết anh sao?"
Cố Thiên Tuấn nhíu mày "Cô không nhận ra tôi sao?"
Tô Như Nguyệt lắc đầu!
"Vậy có nhớ mình tên gì không?"
Tô Như Nguyệt lắc đầu!
Cố Thiên Tuấn trầm mặc một lúc, rồi nói "Ngồi yên đây, đừng đi lung tung!"
Cố Thiên Tuấn đi ra ngoài tìm vị bác sĩ lúc nãy, hỏi về tình hình hiện tại của Tô Như Nguyệt "Tại sao cô ấy không nhớ tôi, cũng không nhớ mình?"
Vị bác sĩ mời Cố Thiên Tuấn ngồi vào ghế, rồi chậm rãi nói "Cô ấy mất trí nhớ rồi!"
Cố Thiên Tuấn nhíu mày "Mất trí nhớ? Vậy sao lúc nãy ông không nói?"
Vị bác sĩ thở dài "Tôi đã kịp nói đâu, cậu đã đuổi tôi đi rồi, tôi chỉ muốn nói là, đầu cô ấy bị va đập quá mạnh, dẫn đến mất trí nhớ!"
"Đầu bị va đập mạnh không phải sẽ hôn mê không tỉnh lại sao? Sao thành mất trí rồi?"
Vị bác sĩ nhìn Cố Thiên Tuấn bật cười "Ai nói với cậu đầu bị va đập mạnh là không tỉnh lại?"
Cố Thiên Tuấn trầm mặc không trả lời, rồi hỏi "Vậy chừng nào cô ấy sẽ nhớ lại?"
"Cái này còn tùy thuộc vào bệnh tình cô ấy, nếu muốn cô ấy nhớ lại nhanh hơn, cậu có thể đưa cô ấy đến những nơi cô ấy quen thuộc, gợi lại những chuyện cũ, ở cạnh người cô ấy yêu thương, như thế khả năng nhớ lại rất cao!"
(•)
Sau khi Cố Thiên Tuấn nói chuyện với bác sĩ xong, thì quay về phòng bệnh Tô Như Nguyệt, Cố Thiên Tuấn đứng ở cửa nhìn vào, thì thấy Tô Như Nguyệt vẫn còn ngồi trên giường, không biết có phải cô quá buồn chán hay không, mà một tay ôm gối, một tay vẽ vòng tròn trên giường.
Cố Thiên Tuấn định bước vào, thì điện thoại hắn reo lên, móc điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy tên Cảnh Điềm Điềm, thì nhíu mày cất vào, nhưng hắn còn chưa kịp để vào túi, thì nó lại tiếp tục reo, hắn nhíu mày, lạnh giọng bắt máy "Chuyện gì?"
"Anh đưa Tô Như Nguyệt về đi!"
"Em không có quyền ra lệnh cho anh!"
"Mẹ chị Lâm Tình đã đưa chị ấy sang Anh rồi!"
"Tại sao?!" Cố Thiên Tuấn hét vào điện thoại.
Cảnh Điềm Điềm bên kia cười lạnh một tiếng, nói "Em đã nói với Tô Tử Kỳ, là anh bắt cóc Tô Như Nguyệt, cho nên Tô Tử Kỳ đã nói với mẹ chị Lâm Tình, ở Anh có bác sĩ rất tốt, có thể điều trị tốt cho chị ấy, nên mẹ chị ấy đã đưa chị ấy sang Anh rồi!" rồi nghiêm túc nói tiếp "Anh, hiện giờ Tô Tử Kỳ đang tìm anh khắp nơi, anh mau đưa Tô Như Nguyệt về đi!"
Cố Thiên Tuấn gằn giọng "Cảnh Điềm Điềm, em nên nhớ Tô Như Nguyệt bị em làm bị thương, có sống được hay không, còn chưa biết được, vậy mà em dám nói với Tô Tử Kỳ?" hắn cười lạnh "Nếu để Tô Tử Kỳ biết em đánh Tô Như Nguyệt như thế, hắn có để em sống yên không?"
Cảnh Điềm Điềm bên kia dường như bị Cố Thiên Tuấn dọa sợ, trầm mặc một lát, rồi nói "Anh Thiên Tuấn, em chỉ muốn anh đừng dính dáng với Tô Như Nguyệt mà thôi, nên mới nói cho Tô Tử Kỳ biết, anh..anh sẽ giúp em đúng không? Anh sẽ không nói cho Tô Tử Kỳ đúng không?"
Cố Thiên Tuấn lạnh giọng "Không, anh sẽ nói!"
"Anh..!"
"Cho nên em tìm cách mà nói chuyện với Tô Tử Kỳ đi, anh không muốn thấy hắn đến để đòi người!" Còn chưa đợi Cảnh Điềm Điềm nói xong, Cố Thiên Tuấn đã ngắt lời, rồi tắt luôn máy.
Cố Thiên Tuấn nhét điện thoại vào túi, lúc này mới nhìn lại Tô Như Nguyệt trên giường, hắn hơi giật mình, khi thấy cô nhìn chằm chằm hắn, có lẽ hắn nói chuyện với Cảnh Điềm Điềm đã làm ồn tới cô, nhưng cô lại không hiểu gì, nên mới nhìn hắn như thế.
Hắn đi đến bên giường, rồi ngồi xuống, cô vẫn chăm chú nhìn hắn, hắn bị cô nhìn có chút không thoải mái, nên hỏi "Mặt tôi dính gì sao?"
Tô Như Nguyệt lắc đầu rồi gật đầu, rồi lại lắc đầu!
Cố Thiên Tuấn nhíu mày "Rốt cuộc là có dính hay không?"
Tô Như Nguyệt chỉ vào áo Cố Thiên Tuấn "Mặt thì không dính, nhưng áo thì dính máu kìa!" Cô nhìn Cố Thiên Tuấn một lượt, rồi nghiêm túc nói "Từ khi tôi tỉnh dậy, tôi chỉ thấy anh thôi, cho nên thứ nhất, anh là người thân của tôi, thứ hai, là người tôi không quen, vô tình thấy tôi bị tai nạn, đại loại như tai nạn xe gì đó, nên đem tôi vào bệnh viện, nhìn giọng nói xa cách và vẻ mặt khó chịu của anh khi nói chuyện với tôi, anh chắc là loại thứ hai đúng không?"
Dù bây giờ Tô Như Nguyệt dùng bộ dạng cực kỳ nghiêm túc mà phán đoán, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy cô như vậy, hắn đột nhiên thấy buồn cười, hình như cô chưa từng dùng bộ dạng này nói chuyện với hắn thì phải?
Hắn cũng không nhớ rõ nữa, hắn chỉ nhớ cô toàn tức giận mắng chửi hắn thôi!
"Em đoán sai rồi, tôi là loại thứ nhất!"
Bình luận facebook