Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Edit: Sơ Mặc
Beta: Sơ Nặc
***********************
Ngay lúc này, nét mặt của Mục Vân Tu lại thay đổi, lại thêm ánh sáng mỏng manh của đèn ngủ phụ trợ, khuôn mặt đẹp trai kia đặc biệt âm trầm.
Y Y trừng to mắt, đáy mắt tràn đầy ba chấm
Cái này hình như phi khoa học quá đáng nhỉ?
Là ai lần trước sợ gần chết một lần, bây giờ còn muốn dùng lại chiêu cũ?
Nhìn tiểu khả ái như cô rất dễ dọa à?
"Nhị ca, anh thật sự muốn kể?"
Mục Vân Tu:...... Có cần phải bình tĩnh vậy không?
Chẳng lẽ là kỹ xảo của hắn bị thụt lùi rồi?
Hắn đột nhiên nhớ tới hộp quà ma quái đặc chế lần trước, cũng không dọa được nhóc này, chuyện ma có thể dọa đến em ấy được?
"Không sợ?"
"Không sợ."
Hai anh em mắt to trừng mắt nhỏ.
"Nhị ca, hay là chúng ta đi ngủ đi, trước khi ngủ phải kể chuyện gì đấy không quan trọng mà."
Mục nhị thiếu không cam lòng, mục đích của hắn còn chưa đạt được,làm sao có thể ngủ.
"Cái gì không quan trọng, không kể chuyện trước khi ngủ, ngủ cũng không ngon." Mục vân tu bày ra vẻ mặt gợi đòn ‘anh không cần em thích, anh chỉ muốn anh thích là được".
Y Yôm chăn, một bộ dáng ngoan ngoãn mặc kệ anh trai nói gì cũng gật đầu, xem người nào đó vắt hết óc là muốn nói cái gì.
Đối mặt với người gan dạ như này, Mục Vân Tu cảm thấy chuyện ma bình thường không được, quan trọng là mấy thứ đó cũng không quá dọa người, là hắn xem nhẹ độ chịu đựng của nhóc này rồi nha, phải nghĩ được cái gì đó khủng bố hơn mới được.
"Nghe, anh kể là chuyện "bạn tốt đưa lưng về nhau....." "
Có lẽ do nghề nghiệp ảnh hưởng, Mục Vân Tu đặc biệt hiểu về mấy cái không khí rùng rợn, một câu chuyện ma ngắn gọn bị hắn sửa lại phần cuối, kết cục không phải báo nguy phá án mà còn phát triển kinh khủng hơn, trong lúc nhất thời không khí trong phòng âm trầm hẳn, cảm giác xung quanh cũng lạnh lẽo hơn mấy phần, đặc biệt bây giờ bọn họ còn nằm trên giường.
Y Y vẫn đang trừng to mắt, cùng ánh sáng phía trước đối lập với nhau rõ rệt, hai mắt trở nên trống rỗng vô thần, con ngươi tối om nhìn chằm chằm vào Mục Vân Tu, âm thanh non nớt vang lên.
"Bạn tốt đưa lưng về nhau...... Bạn tốt đưa lưng về nhau..... Hơ hơ hơ, đưa lưng về nhau ~" Đang nói thì cô nghiêng hẳn sang một bên, giống bị người nào đó bóp cổ, chỉ có ánh mắt là hiện lên vài tia khinh thường.
Mục Nhị thiếu chợt cảm thấy lành lạnh phía sau lưng, trong chăn cũng có luồng khí lạnh luồn vào.
Bất ngờ bị đánh úp lại.
Búp bê vẫn đang nằm bỗng dưng ngồi thẳng dậy, mạnh mẽ lướt tới chỗ hắn
"Ụ á, Y......!"
Lời nói còn dư lại trong yết hầu bị cảm giác chế trụ ở cổ từ bàn tay nho nhỏ kia truyền tới cắt đứt.
Mục Vân Tu khiếp sợ phát hiện chính mình vậy mà phản kháng không được.
"Y Y, đừng phá, Nhị ca sẽ không giận em đâu..."
Bóp cũng thật chặt nha!
Khí lực không có nhỏ đâu!
Thậm chí là rất kinh người luôn đấy!!!
Nhưng mà mặc kệ hắn nói gì, bạn nhỏ kia vẫn chỉ nở nụ cười ma quái nhìn chằm chằm hắn.
"Bạn tốt đưa lưng về nhau, hì hì hì, anh trai, đến em nha, anh em tốt đưa lưng về nhau ~"
Tóc gáy của Mục Vân Tu đều dựng đứng lên.
Hắn rất muốn phun tào, đây chắc không phải bị yêu ma quỷ quái gì đấy ám chứ?
Không phải người ta thường nói buổi tối tập trung rất nhiều âm khí à?
Sớm biết kết quả thế này đã không bày trò kể chuyện ma rồi, còn làm liên lụy đến nhóc con này nữa..
Bị mấy thứ bẩn thỉu đó ám thì có bị tổn thương cái gì không đây?
Mục Vân Tu vừa lo lắng vừa tự trách.
Lúc trước hắn còn thề thốt các thứ bảo rằng trên đời làm gì có tồn tại ma quỷ, còn cười nhạo em trai tốt là mê tín dị đoan.
Chỉ dùng sức lực bình thường thì không phản kháng nổi người phía trên, mạnh quá thì lại sợ tiểu tử thối này bị thương, Mục Vân Tu khóc không ra nước mắt, trong lòng cũng hối hận miễn bàn.
Đúng lúc này, cảm giác trên yết hầu đột nhiên biến mất.
Bạn nhỏ có biểu tình quái dị phía trên hắn đột nhiên nở nụ cười, không hề quỷ dị âm trầm mà là thiên chân khả ái.
"Ha ha ha, Nhị ca, chuyện ma anh kể quả thật rất dọa người nha, tới anh cũng bị dọa sợ rồi."
Mục Vân Tu một người toàn mồ hôi lạnh mới chợt phát hiện, mình bị em gái nhỏ chơi ngược lại rồi.
Hắn vươn một bàn tay xoa xoa đầu Y Y, một tay ôm mặt bả vai run rẩy, không nhịn được buồn cười.
"Em thắng."
*******
Mình định bão chương nhưng tìm lại chủ thấy mỗi hai chương này TOT, để tối mình check lại lần nữa hụ hụ, xin lỗi mấy bạn về thời gian chậm trễ.
Beta: Sơ Nặc
***********************
Ngay lúc này, nét mặt của Mục Vân Tu lại thay đổi, lại thêm ánh sáng mỏng manh của đèn ngủ phụ trợ, khuôn mặt đẹp trai kia đặc biệt âm trầm.
Y Y trừng to mắt, đáy mắt tràn đầy ba chấm
Cái này hình như phi khoa học quá đáng nhỉ?
Là ai lần trước sợ gần chết một lần, bây giờ còn muốn dùng lại chiêu cũ?
Nhìn tiểu khả ái như cô rất dễ dọa à?
"Nhị ca, anh thật sự muốn kể?"
Mục Vân Tu:...... Có cần phải bình tĩnh vậy không?
Chẳng lẽ là kỹ xảo của hắn bị thụt lùi rồi?
Hắn đột nhiên nhớ tới hộp quà ma quái đặc chế lần trước, cũng không dọa được nhóc này, chuyện ma có thể dọa đến em ấy được?
"Không sợ?"
"Không sợ."
Hai anh em mắt to trừng mắt nhỏ.
"Nhị ca, hay là chúng ta đi ngủ đi, trước khi ngủ phải kể chuyện gì đấy không quan trọng mà."
Mục nhị thiếu không cam lòng, mục đích của hắn còn chưa đạt được,làm sao có thể ngủ.
"Cái gì không quan trọng, không kể chuyện trước khi ngủ, ngủ cũng không ngon." Mục vân tu bày ra vẻ mặt gợi đòn ‘anh không cần em thích, anh chỉ muốn anh thích là được".
Y Yôm chăn, một bộ dáng ngoan ngoãn mặc kệ anh trai nói gì cũng gật đầu, xem người nào đó vắt hết óc là muốn nói cái gì.
Đối mặt với người gan dạ như này, Mục Vân Tu cảm thấy chuyện ma bình thường không được, quan trọng là mấy thứ đó cũng không quá dọa người, là hắn xem nhẹ độ chịu đựng của nhóc này rồi nha, phải nghĩ được cái gì đó khủng bố hơn mới được.
"Nghe, anh kể là chuyện "bạn tốt đưa lưng về nhau....." "
Có lẽ do nghề nghiệp ảnh hưởng, Mục Vân Tu đặc biệt hiểu về mấy cái không khí rùng rợn, một câu chuyện ma ngắn gọn bị hắn sửa lại phần cuối, kết cục không phải báo nguy phá án mà còn phát triển kinh khủng hơn, trong lúc nhất thời không khí trong phòng âm trầm hẳn, cảm giác xung quanh cũng lạnh lẽo hơn mấy phần, đặc biệt bây giờ bọn họ còn nằm trên giường.
Y Y vẫn đang trừng to mắt, cùng ánh sáng phía trước đối lập với nhau rõ rệt, hai mắt trở nên trống rỗng vô thần, con ngươi tối om nhìn chằm chằm vào Mục Vân Tu, âm thanh non nớt vang lên.
"Bạn tốt đưa lưng về nhau...... Bạn tốt đưa lưng về nhau..... Hơ hơ hơ, đưa lưng về nhau ~" Đang nói thì cô nghiêng hẳn sang một bên, giống bị người nào đó bóp cổ, chỉ có ánh mắt là hiện lên vài tia khinh thường.
Mục Nhị thiếu chợt cảm thấy lành lạnh phía sau lưng, trong chăn cũng có luồng khí lạnh luồn vào.
Bất ngờ bị đánh úp lại.
Búp bê vẫn đang nằm bỗng dưng ngồi thẳng dậy, mạnh mẽ lướt tới chỗ hắn
"Ụ á, Y......!"
Lời nói còn dư lại trong yết hầu bị cảm giác chế trụ ở cổ từ bàn tay nho nhỏ kia truyền tới cắt đứt.
Mục Vân Tu khiếp sợ phát hiện chính mình vậy mà phản kháng không được.
"Y Y, đừng phá, Nhị ca sẽ không giận em đâu..."
Bóp cũng thật chặt nha!
Khí lực không có nhỏ đâu!
Thậm chí là rất kinh người luôn đấy!!!
Nhưng mà mặc kệ hắn nói gì, bạn nhỏ kia vẫn chỉ nở nụ cười ma quái nhìn chằm chằm hắn.
"Bạn tốt đưa lưng về nhau, hì hì hì, anh trai, đến em nha, anh em tốt đưa lưng về nhau ~"
Tóc gáy của Mục Vân Tu đều dựng đứng lên.
Hắn rất muốn phun tào, đây chắc không phải bị yêu ma quỷ quái gì đấy ám chứ?
Không phải người ta thường nói buổi tối tập trung rất nhiều âm khí à?
Sớm biết kết quả thế này đã không bày trò kể chuyện ma rồi, còn làm liên lụy đến nhóc con này nữa..
Bị mấy thứ bẩn thỉu đó ám thì có bị tổn thương cái gì không đây?
Mục Vân Tu vừa lo lắng vừa tự trách.
Lúc trước hắn còn thề thốt các thứ bảo rằng trên đời làm gì có tồn tại ma quỷ, còn cười nhạo em trai tốt là mê tín dị đoan.
Chỉ dùng sức lực bình thường thì không phản kháng nổi người phía trên, mạnh quá thì lại sợ tiểu tử thối này bị thương, Mục Vân Tu khóc không ra nước mắt, trong lòng cũng hối hận miễn bàn.
Đúng lúc này, cảm giác trên yết hầu đột nhiên biến mất.
Bạn nhỏ có biểu tình quái dị phía trên hắn đột nhiên nở nụ cười, không hề quỷ dị âm trầm mà là thiên chân khả ái.
"Ha ha ha, Nhị ca, chuyện ma anh kể quả thật rất dọa người nha, tới anh cũng bị dọa sợ rồi."
Mục Vân Tu một người toàn mồ hôi lạnh mới chợt phát hiện, mình bị em gái nhỏ chơi ngược lại rồi.
Hắn vươn một bàn tay xoa xoa đầu Y Y, một tay ôm mặt bả vai run rẩy, không nhịn được buồn cười.
"Em thắng."
*******
Mình định bão chương nhưng tìm lại chủ thấy mỗi hai chương này TOT, để tối mình check lại lần nữa hụ hụ, xin lỗi mấy bạn về thời gian chậm trễ.
Bình luận facebook