• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New EM KHÔNG THỂ CHẠY TRỐN TÌNH YÊU CỦA ANH (5 Viewers)

  • Chương 25-26

Buổi trưa, ánh nắng mặt trời oi bức chói chang nhưng không làm ảnh hưởng đến khu vực hồ bơi bên dưới mái vòm lớn của con tàu. Những làn gió biển mát mẻ thổi tung cái nóng của mùa hè, mang đến vị mặn đặc trưng của nước biển xanh mướt. Hiện tại con tàu đã tiến ra ngoài khơi xa nên không còn thấy đất liền nữa, xung quanh bốn bề chỉ còn là đại dương mênh mông rộng lớn, không thể thấy đâu là hồi kết, chỉ có đường chân trời thấp thoáng phía xa xa kia.


Khu vực hồ bơi khá đông người, xung quanh hồ là một dãy ghế dành cho những người muốn nghỉ ngơi thư giãn sau khi bơi hoặc là những người chỉ muốn nằm thư giãn đón gió biển. Bên cạnh hồ bơi chính là một quầy bar, bartender đang chuẩn bị Cocktail và rượu theo yêu cầu của các vị khách, thao tác điêu luyện trong thật cuốn hút và quyến rũ.


Dạ Nguyệt thư giãn thưởng thức ly cocktail của mình. Cô quay qua mĩm cười chạm ly với sư phụ nhà mình.


“Đó không phải là Dạ Nguyệt, Vân Nhi với Hoàng Trí sao?” một đám nam thanh nữ tú từ xa đi đến gần chỗ bốn người.


“Ah các cậu cũng đi àh?” Lý Vân Nhi nhanh chóng ngồi lên thành hồ bơi, kế bên ghế của Dạ Nguyệt.


Mọi người đều quay qua nhìn nhau vẻ mặt khó hiểu: “Từ khi nào mà cậu lại nhanh nhảu như Vân Nhi vậy Hoàng Trí?”


Dương Hoàng Trí lập tức bắt chước động tác của Lý Vân Nhi, toét miệng cười vui vẻ ngồi lên thành hồ bơi kế bên Vân Nhi: “Ha ha chắc là cậu ấy thấy mọi người nên vui quá đó mà”


Lý Vân Nhi nghe vậy gật gật đầu mĩm cười, cố gắng làm cho giống với Hoàng Trí thường ngày.


“Nha đúng không? Theo mình thấy thì vợ chồng các cậu ở chung với nhau lâu ngày nên đổi tính cho nhau rồi đây mà ha ha” bạn nữ A mờ ám nói.


“Đúng vậy, đúng vậy” mọi người phì cười gật đầu tán thành, quá đúng rồi a.


“Được rồi, mình xin đầu hàng” Dương Hoàng Trí bắt chước giọng điệu của Lý Vân Nhi, lắc đầu nói.


“Mà các cậu tham gia làm bọn mình bất ngờ lắm đó” bạn nam B trong nhóm nói, cả bọn nhìn về phía Dạ Nguyệt. “Dạ Nguyệt chị đừng buồn nha”


“Hả?” Dạ Nguyệt ngớ người ra. “Chị buồn chuyện gì?”


“Tụi em nghe Lâm Lan nói cậu ấy với Mạc Thông đã được hứa hôn rồi, cậu ấy nói chị rất thích Mạc Thông nhưng Mạc Thông lại từ chối chị vì cậu ấy chọn Lâm Lan” bạn nữ C làm vẻ mặt buồn buồn nói.


“Đúng vậy, chị cũng nên hiểu cho Lâm Lan với Mạc Thông, hai người họ là thật lòng yêu nhau” bạn nữ D lại lên tiếng.


Cả bọn nhao nhao lên người này một câu người kia một câu khuyên can Dạ Nguyệt nên buông tay rồi chúc phúc gì gì đó làm Lý Vân Nhi mặt đen như đít nồi tức giận nghĩ: “Cô giỏi lắm Nguyễn Lâm Lan”


Dương Hoàng Trí ngồi kế bên cảm nhận được sát khí của bà xã, anh nhanh chóng vuốt vuốt lưng Lý Vân Nhi nhỏ giọng nói Lý Vân Nhi phải bình tĩnh, không thể tức giận để làm lộ chuyện kia được.


Dạ Nguyệt thì thản nhiên ngồi đó, cười cười nhìn bọn họ, thật giống như là nhân vật bọn họ nói tới không phải là cô vậy. Nhưng thật sự không phải là cô a nên cô không cần phải tức giận làm cái gì. Bọn họ nói đã thì tự khắc sẽ dừng lại thôi, cô không cần để ý. Loại chuyện thế này càng tô càng đen thôi, càng giải thích thì càng mờ ám. Đáp án chính xác nhất chính là thanh giã tự thanh, sự thật bên trong mới chính là điều đang tồn tại thật sự.


“Mấy cậu nghe Lâm Lan nói hồi nào vậy? Chuyện xảy ra lúc nào sao mình không biết?” Lý Vân Nhi cười lạnh nói.


“Hả?” mọi người đều ngạc nhiên quay qua nhìn Dương Hoàng Trí. “Hoàng Trí, cậu mà cũng quan tâm chuyện này nữa sao?”


“Aiz aiz không phải, mình bảo cậu ấy hỏi đó, mình cũng rất tò mò mọi chuyện là như thế nào? Chơi thân với Dạ Nguyệt lâu như vậy mà mình chưa từng nghe chuyện này” Dương Hoàng Trí đỡ lời cho Lý Vân Nhi.


“Nghe Lâm Lan nói thì chuyện mới xảy ra mấy ngày gần đây thôi, cậu ấy cũng mới kể cho bọn mình nghe bữa trước để nhờ bọn mình an ủi Dạ Nguyệt” bạn nam E lên tiếng.


Mọi người gật gật đầu đồng loạt nhìn Dạ Nguyệt, thấy thái độ thản nhiên vui vẻ của Dạ Nguyệt thì cảm thấy rất kì lạ. Nhìn vậy thật không giống như lời Lâm Lan nói nào là đau khổ, khóc lóc bám theo ăn vạ, nháo lên ầm ĩ gì gì đó a.


“Bảo bối, sao tôi không biết ngoài tôi ra em còn để ý đến người khác nữa vậy?” Lăng Chi Hiên lúc này mới quay mặt về phía cả bọn, nhíu mày nhìn Dạ Nguyệt nói.


“Hả?” Dạ Nguyệt quay qua chớp chớp mắt nhìn sư phụ nhà mình, đừng có nói là sư phụ tin cái loại chuyện bịa đặt này nha.


Bây giờ mọi người mới nhìn rõ người đàn ông trẻ tuổi ngồi kế bên Dạ Nguyệt từ nãy đến giờ, vì anh ta quay mặt về phía quầy bar nên nãy giờ không ai để ý, cứ tưởng là một vị khách của buổi tiệc. Sau khi nhìn thấy Lăng Chi Hiên, cả đám nhất thời im lặng mà hút một ngụm khí. Dù cho là trong giới làm ăn cũng đã tiếp xúc với rất nhiều dạng người, mỹ nam hay mỹ nữ đều có, nhưng người đàn ông tuyệt mỹ như thế này là lần đầu tiên họ mới được nhìn thấy. Từ tướng mạo cho đến khí chất đều vượt trội hơn người, một người đàn ông cực phẩm của cực phẩm a.


Nhưng nghĩ lại anh ta lại vừa gọi Dạ Nguyệt là bảo bối có phải hay không!? Còn vô cùng ghen tuông khi biết chuyện này nữa. Mọi người nhất thời lại nhìn nhau bằng ánh mắt kì lạ cùng không thể tin được.


“Em nói thử xem, lời bọn họ nói nãy giờ có phải là thật không?” Lăng Chi Hiên ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô gái nhỏ nhà mình.


Dạ Nguyệt cảm giác đôi mắt đó đang nhìn xuyên thấu vào trong linh hồn cô, nhưng không phải là sự giận dữ mà là một cảm giác vô cùng nóng bỏng làm trái tim cô bất giác đập thật nhanh, cô mĩm cười: “Nếu em nói tất cả chỉ là bịa đặt thì anh có tin em không?”


Mọi người lại nín thở quay qua nhìn đại soái ca chờ câu trả lời của anh. Rất nhiều bạn nữ còn âm thầm cầu mong cho đại soái ca không tin nữa a.


Lăng Chi Hiên vươn người hôn vào môi cô gái nhỏ nhà anh: “Tôi tin, vì tôi biết mắt nhìn người của em không có kém như vậy, ít nhất nếu có hồng hạnh vượt tường thì em cũng phải kím người hơn tôi về tất cả mọi mặt” nói rồi anh cong khoé môi lên.


Dạ Nguyệt phì cười, sư phụ thật là… diễn xuất cũng quá chuẩn đi, y chang như trong truyện ngôn tình luôn nha.


Nhưng đột nhiên Lăng Chi Hiên ánh mắt thanh u âm trầm nhìn về phía sau mọi người.


Mọi người đột nhiên cảm thấy lạnh người, giống như là đang ở trong hầm băng ngàn năm. Cả bọn quay lại phía sau thì thấy Tề Mạc Thông đang đứng đó.


“Dạ Nguyệt, tôi chấp nhận lời bày tỏ của em” Tề Mạc Thông che giấu sợ hãi, lạnh lùng nói. Anh đã nghe hết mọi chuyện, không ngờ Lâm Lan lại bịa chuyện như thế này nhưng không sao, vậy anh sẽ chiều theo cô ta mà “diễn” tới cùng luôn vậy.


Mọi người nhất thời im lặng không biết nói gì, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào đây? Không có giống một chút nào như lời Lâm Lan đã kể hết a.


Đang lúc bên này nước sôi lửa bỏng thì ở phía hành lang dẫn đến khu hồ bơi, Lăng Trí Thanh cùng Nguyễn Lâm Lan đang vui vẻ vừa đi vừa trò chuyện. Lăng Trí Thanh vươn tay ôm lấy vai của Nguyễn Lâm Lan, miệng cười ngả ngớn, ánh mắt tràn đầy dụ hoặc.


“Đừng mà, lỡ có ai nhìn thấy thì sao?” Nguyễn Lâm Lan ngượng ngùng kéo tay của Lăng Trí Thanh xuống.


“Bảo bối, chúng ta là bạn bè thân thiết đụng chạm thân mật chút xíu thì ai dám nói gì” Lăng Trí Thanh đổi qua ôm lấy eo Nguyễn Lâm Lan.


“Nha, ai là bạn bè thân thiết với anh, chúng ta chỉ mới gặp nhau mới đây thôi a” Nguyễn Lâm Lan chu đôi môi đỏ mọng nói, tay chỉ chỉ lên ngực Lăng Trí Thanh. “Còn nữa, anh mà càn rỡ là Mạc Thông sẽ không để yên đâu nha”


Lăng Trí Thanh lập tức che miệng Nguyễn Lâm Lan bằng nụ hôn sâu nóng bỏng: “Ở cạnh anh đừng nhắc cái tên đó, em nghĩ hắn ta làm gì được anh, hửm?”


Nguyễn Lâm Lan bị hôn đến choáng váng đầu óc, đây có thể nói là nụ hôn đầu tiên của cô. Là đại tiểu thư của tập đoàn họ Nguyễn, trước giờ Nguyễn Lâm Lan luôn giữ thân như ngọc vì cô cho rằng chưa có người đàn ông nào xứng đáng với cô xuất hiện bên cạnh cô. Sau khi vào ngôi trường này, cô biết rằng thời khắc của mình cũng đã tới vì đây chính là thế giới cao quý của cô. Những người học ở đây đều là quyền quý và cao sang, là những người ngang hàng với cô.


Bởi vì cha cô đồng ý, cô với Tề Mạc Thông tự nhiên có hôn ước với nhau. Từ lúc biết chuyện này cô đã luôn âm thầm quan sát Tề Mạc Thông và cũng dần dần chấp nhận anh ta. Nhưng khi vô tình biết Tề Mạc Thông lại có tình cảm với con nhỏ nhà quê đó cô rất thất vọng và cho rằng anh ta không còn xứng với mình nữa. Mặc dù vậy cô cũng không thể làm gì được vì hai bên gia đình đã lập hôn ước, cô cũng không thể cãi lại gia tộc của mình nên mỗi lần nhìn thấy con nhỏ Dạ Nguyệt cô lại càng câm hận nhiều hơn nữa. Cô cho rằng mình xứng đáng được hưởng những thứ tốt đẹp hơn cô ta.


“Tề Mạc Thông nếu anh đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa” đáy mắt xoẹt qua tia hận ý, Nguyễn Lâm Lan đáp trả lại nụ hôn nóng bỏng của Lăng Trí Thanh. Lăng Trí Thanh âm thầm nhếch miệng cười lạnh rồi tập trung vào chiếm đoạt đôi môi đỏ mọng say lòng người của Nguyễn Lâm Lan.


“Bảo bối, đến phòng tôi có được hay không? Chúng ta cùng nhau giải tỏa cái nóng của mùa hè hử?” Lăng Trí Thanh thì thầm vào tai Nguyễn Lâm Lan, thanh âm trầm thấp đầy mê hoặc.


Nguyễn Lâm Lan mĩm cười ngọt ngào: “Đi, chúng ta đi bơi để giúp anh giải toả” nói rồi nắm tay Lăng Trí Thanh kéo đi, ánh mắt lả lướt đầy khiêu khích nhìn Lăng Trí Thanh.


Lăng Trí Thanh sững sờ rồi bật cười: “Em đúng là con hồ ly giảo hoạt” nói rồi Lăng Trí Thanh kéo Nguyễn Lâm Lan vào trong ngực mình. “Bây giờ tôi sẽ theo lời em nhưng đến tối thì em đừng mong chạy thoát”


Nguyễn Lâm Lan bề ngoài là vẻ ngượng ngùng nhưng sâu trong đáy mắt tràn đầy vẻ tự tin. Cô nhất định nắm được người đàn ông vừa tuyệt mỹ vừa quyền thế này, Lăng Trí Thanh.


Sau một cuộc nói chuyện của “bạn bè thân thiết” đầy thân mật, Lăng Trí Thanh cùng Nguyễn Lâm Lan đến khu hồ bơi. Hai người vừa đến đã thấy một nhóm người khá nổi bật ở quầy bar nhưng hình như đang có gì đó không ổn.


Lăng Trí Thanh nhìn Tề Mạc Thông đang đứng quay lưng về phía mình, dường như xung quanh anh ta toả ra hàn khí. Lăng Trí Thanh nhếch khoé môi cười, tò mò muốn nhìn xem ai lại dám chọc tức cậu chủ Tề gia như thế này. Nhưng khi nhìn đến người đối diện kia, Lăng Trí Thanh thu lại nụ cười, vẻ mặt kinh ngạc đến không thốt nên lời, biểu hiện như đang nhìn thấy ma.


“Sao vậy?” Nguyễn Lâm Lan thấy biểu hiện của Lăng Trí Thanh thì không khỏi hiếu kì hỏi.


Lăng Trí Thanh vẻ mặt chùng xuống, ông già ở nhà tìm khắp cùng trời cuối đất chỉ mong mau chóng tìm ra xác hắn ta. Nhưng không ngờ hôm nay anh lại gặp hắn ta ở đây, không phải là một cái xác chết mà là một con người còn sống bằng xương bằng thịt.


Bên này Lăng Chi Hiên cũng đã nhìn thấy Lăng Trí Thanh, anh bất giác nắm chặt lấy tay Dạ Nguyệt.


“Tại sao lại là anh?” Lăng Trí Thanh nhanh chóng bước lại gần đám người đó, lạnh giọng hỏi. Không phải ông bố nói là hắn ta đã chết rồi sao? Bị đâm như vậy mà vẫn còn sống? Hắn ta thật sự là một con quỷ đầu thai.


Lăng Chi Hiên nhíu mày, nhìn Lăng Trí Thanh như người xa lạ, nghi ngờ hỏi: “Cậu là ai?”


Dạ Nguyệt không để ý đến lời Tề Mạc Thông vừa nói, cô nhíu mày nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mắt. Anh ta và sư phụ có nét giống nhau đến năm phần, chẳng lẽ anh ta là họ hàng bà con gì với sư phụ?


Lăng Trí Thanh nghe Lăng Chi Hiên hỏi, trong lòng là ngạc nhiên không thể tin được, chẳng lẽ anh nhận nhầm người? Người giống cái tên đó đến mười phần này, không… thật sự là hắn ta… anh không thể nào nhìn lầm được. Hay là hắn ta đang làm bộ như không biết anh để bảo toàn tung tích của mình đây?


“Anh hai thân yêu, anh đừng đùa với em nữa, em là đứa em trai yêu quý của anh đây mà” Lăng Trí Thanh phì cười như mới vừa nghe Lăng Chi Hiên nói một câu vô cùng hài hước. “Anh đừng có làm bộ như mấy bộ phim truyền hình dài tập mà mất trí nhớ gì gì đó nha, em không bị anh lừa đâu a”


“Anh ấy thật sự bị mất trí nhớ” Dạ Nguyệt lên tiếng.


Lăng Trí Thanh quay qua nhìn cô gái nhỏ nhắn đang ngồi kế bên Lăng Chi Hiên, mắt xoẹt qua tia xem thường, một đứa con gái vô cùng bình thường không có gì thu hút. Nhưng bây giờ chuyện anh cần làm là xác định xem ý đồ thật sự của tên đó nên Lăng Trí Thanh nhìn Dạ Nguyệt bằng ánh mắt dịu dàng như nước, biểu hiện là vô cùng khó tin: “Em nói anh tôi bị mất trí nhớ?”


“Đúng vậy” Lăng Chi Hiên lên tiếng, tay gác ra phía sau chỗ ngồi của Dạ Nguyệt như tuyên bố chủ quyền, ánh mắt nhìn Lăng Trí Thanh như đang nhìn một người xa lạ không quen biết, hoàn toàn không có bất cứ cảm xúc đặc biệt nào “Tôi thật sự không nhớ gì hết, chỉ nhớ được tên mình là Chi Hiên thôi. Rốt cuộc cậu là ai vậy? Cậu là em tôi?” nói rồi còn tỏ vẻ cảnh giác kèm theo một chút tò mò nhìn Lăng Trí Thanh.


Lăng Trí Thanh thấy biểu hiện của Lăng Chi Hiên, lại nghĩ nếu hắn ta còn trí nhớ thì anh ta nhất định rất hận anh cùng với những người đó, vậy mà bây giờ hắn ta lại nhìn anh không chút hận thù nào lại còn giống như hoàn toàn không quen biết anh. Chẳng lẽ hắn ta thật sự đã mất trí nhớ rồi?


Lăng Trí Thanh cố gắng nhìn thật sâu vào mắt Lăng Chi Hiên để tìm kím sơ hở nhưng rốt cuộc vẫn không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu nào. Hắn ta thật sự đang nhìn anh bằng ánh mắt mờ mịt và hoàn toàn xa lạ. Nghe ông già nói trong lúc xảy ra chuyện hắn ta có đập đầu vào cạnh bàn, khả năng mất trí nhớ quả thật là có thể xảy ra.


“Tôi là Lăng Trí Thanh, anh thật sự không nhớ bản thân mình là ai?” Lăng Trí Thanh nhíu mày, chuyện này anh phải lập tức báo cáo cho ông già biết mới được.


“Nghe cách cậu nói nãy giờ thì hình như cậu thật sự biết tôi là ai? Cậu có thể cho tôi biết được không?” Lăng Chi Hiên lại chuyển tay qua nắm chặt lấy tay Dạ Nguyệt, ngẩn đầu lên nhìn Lăng Trí Thanh trong mắt có nhàn nhạt cầu khẩn, lời nói như có gì đó khổ sở. Đây chính là một đòn dứt điểm dành cho Lăng Trí Thanh, đập tan hết mọi nghi ngờ của hắn ta.


Lăng Trí Thanh nghe đến đây thấy biểu hiện của Lăng Chi Hiên, anh giãn mày ra, âm thầm cười hả hê trong lòng, lần đầu tiên anh chứng kiến hắn ta như thế này. Có lẽ hắn ta thật sự đã mất trí nhớ.


Theo ấn tượng của anh con người trước đây của Lăng Chi Hiên, một người đầy cao ngạo thâm trầm, đời nào mà hắn ta chịu hạ thấp mình với bất cứ ai, ngay cả với ông già cha ruột của hắn. Nhưng còn bây giờ hắn ta lại hạ thấp mình mà khẩn cầu anh? Ha ha Lăng Chi Hiên ơi là Lăng Chi Hiên, anh cũng có ngày này, quỳ dưới chân mà van xin tôi.


Lăng Trí Thanh rất nhanh đã nghĩ đến một kế hoạch để anh ta có thể đường đường chính chính trở thành người thừa kế chính thức của gia tộc Lăng thị. Trong lúc con chó đang bơ vơ đói khát, chỉ cần ban phát cho nó một chút thức ăn chỗ ở cùng với thương hại thì nó sẽ toàn tâm toàn ý mà đi theo trung thành đến lúc chết. Đó chính là lời ông già ở nhà hay dạy cho anh ta và đúng lúc này nó dường như đang rất hữu dụng.


Nhưng Lăng Trí Thanh lại không hề hay biết hay nhận ra, ẩn sâu trong đôi mắt cầu khẩn đó chính là nồng đậm sát khí cùng lạnh lẽo đến ma quỷ cũng phải khiếp sợ. Dám tính kế với kẻ đứng đầu quỷ dữ thì cái giá phải trả chính là mạng sống của chính bản thân kẻ đó.


“Hzzz như đã nói, em chính là em trai anh, Lăng Trí Thanh. Còn anh là Lăng Chi Hiên, chúng ta là con cháu của gia tộc Lăng thị” Lăng Trí Thanh lập tức cười dịu dàng nói, thái độ có gì đó vừa kinh hỷ vừa thương tiếc, giống như rất vui mừng vì nhận lại anh trai mình.


Lời Lăng Trí Thanh vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều im bật, không dám thở mạnh. Lăng gia? Một trong bốn đại gia tộc? Cả Lý Vân Nhi và Dương Hoàng Trí đều không thể tin được mà nhìn Lăng Chi Hiên.


Chỉ duy có Dạ Nguyệt là nhíu mày khó hiểu nhìn phản ứng của mọi người, Lăng thị là tập đoàn nào a? Nếu nói tới vấn đề tập đoàn nào với tập đoàn nào, có ảnh hưởng quy mô như thế nào thì cô xin đầu hàng, hoàn toàn không biết cái quái gì về thế giới thương trường này hết a. Nhưng nhìn phản ứng của mọi người thì cô không ngu tới nổi mà không hiểu tập đoàn đó lớn như thế nào. Chắc là hơn cả tập đoàn họ Dương của Hoàng Trí đi.


Nguyễn Lâm Lan ở gần đó cũng giật mình hiểu ra, thì ra là vậy. Do lúc sáng cô đã tò mò đi rình coi vị khách đặc biệt của ba mẹ là Lăng Trí Thanh, cho nên khi gặp Lăng Chi Hiên cô mới có cảm giác là đã từng gặp qua ở đâu rồi. Vốn dĩ lúc đầu trong lúc tức giận Mạc Thông đã nói anh ta chỉ là một tên làm việc bán thời gian, nhưng không ngờ anh ta lại chính là cậu chủ cả bí ẩn Lăng Chi Hiên mà mọi người hay nhắc tới đó.


Tề Mạc Thông cũng kinh ngạc không kém, hắn ta lại là cậu chủ của Lăng gia. Xét về thân phận bây giờ cho dù anh có là người làm chủ Tề gia thì anh thật sự cũng thua xa hắn ta. Tề Mạc Thông khổ sở nhìn Dạ Nguyệt.


“Tập đoàn Lăng thị? Tôi thật sự không nhớ” Lăng Chi Hiên lắc đầu, ảo não nói. “Tôi chỉ nhớ mình được cứu ra từ một hang động rồi đưa tới bệnh viện, những việc còn lại hoàn toàn không nhớ gì”


Lăng Trí Thanh lập tức tỏ vẻ bi thương, đến ngồi kế bên Lăng Chi Hiên, ánh mắt nhìn xa xăm như nhớ lại chuyện xưa: “Em còn nhớ rất rõ ngày đó, anh nói với cả nhà là muốn đi chinh phục ngọn núi hoang sơ đó. Lúc đầu cả nhà không ai đồng ý nhưng dưới sự kiên quyết của anh cũng đành gật đầu. Nhưng cả tuần sau đó anh hoàn toàn biệt vô tung tích, ba và em đã huy động tất cả mọi lực lượng để đi tìm anh nhưng không tìm được, còn mẹ thì đau khổ khóc hết nước mắt đến nỗi bị bệnh nặng nằm liệt giường. Mọi người trong nhà đều rất lo lắng cho anh……”


Mọi người tập trung nghe câu chuyện đầy thương tiếc của gia đình bọn họ. Tất cả đều cảm động khen ngợi Lăng Trí Thanh, một cậu em trai thương anh mình hết mực cùng với một gia đình hạnh phúc thương yêu con cái. Một tấm gương tốt cho tất cả mọi gia đình noi theo.


Lăng Chi Hiên càng lúc càng nắm chặt lấy tay Dạ Nguyệt, âm thầm cười lạnh. Giỏi cho một Lăng Trí Thanh, dám phun ra những lời ghê tởm dối trá đến mức này.


“Hiên?” Dạ Nguyệt nhận ra sự khác thường của sư phụ nhà mình, nhỏ giọng gọi. Điều mà cô cảm nhận được chính là sự lạnh lẽo đến tột cùng của bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô này.


Lăng Chi Hiên nghe Dạ Nguyệt gọi, lập tức điều chỉnh cảm xúc trong nháy mắt để Lăng Trí Thanh không nhận ra cảm xúc thật sự của anh. Anh quay qua mĩm cười với Dạ Nguyệt, ánh mắt kiên định cho Dạ Nguyệt biết là anh không sao. Rồi quay qua nhìn Lăng Trí Thanh, vẻ mặt có gì đó tiếc nuối: “Rất tiếc, là tôi vẫn không thể nhớ ra được”


“Không sao, khi nào về em sẽ nói lại với ba để ông ấy sắp xếp cho anh điều trị một bác sĩ nổi tiếng ở nước ngoài” Lăng Trí Thanh mĩm cười nói. “Chút nữa em cũng sẽ thông báo với mọi người là đã tìm thấy anh”


“Nhưng tôi thật sự không nhớ bất kì ai” Lăng Chi Hiên tỏ vẻ khó xử, đáy mắt còn xuất hiện tia đau buồn.


“Không sao, khi anh trở về mọi người sẽ giúp đỡ anh để anh tìm lại trí nhớ một cách nhanh nhất có thể” Lăng Trí Thanh cười lắc đầu, trong lòng còn cười lạnh âm thầm bổ sung giúp cho mày trở thành kẻ ngu dại hạnh phúc nhất thế giới này nữa kìa. Rồi Lăng Trí Thanh hỏi: “Hiện tại anh đang sống ở đâu?”


“Tôi đang sống cùng với cô ấy, là cô ấy đã cứu tôi” Lăng Chi Hiên gật đầu rồi vuốt tóc cô gái nhỏ.


“Thật sự cám ơn em vì trong thời gian qua đã thay chúng tôi chăm sóc anh ấy” Lăng Trí Thanh dời tầm mắt sang Dạ Nguyệt, cười ôn nhu nói. “Lăng gia thật sự đã thiếu nợ em rồi” nhất định sau này sẽ tính sổ với cô cả vốn lẫn lời, Lăng Trí Thanh đáy mắt xoẹt qua tia tàn nhẫn nhưng nhanh chóng che giấu đi.


Dạ Nguyệt không có nói gì mà chỉ cười cười đáp lại, cô vẫn còn đang để ý đến biểu hiện lúc đó của sư phụ nhà cô, có gì đó không đúng ở đây?


“Yên tâm, tôi sẽ dùng thân báo đáp cô ấy” Lăng Chi Hiên không nhanh không chậm nói, trong mắt là nhàn nhạt nhu tình nhìn cô gái nhỏ nhà mình.


Phụt!!! Dạ Nguyệt nghe đến đây mà muốn phun hết cocktail đang uống ra. Trong lúc này mà sư phụ còn giỡn được? 囧. Còn Lý Vân Nhi và Dương Hoàng Trí thì âm thầm cười gian.


Thì ra là dùng thân báo đáp a, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ. Hèn gì….. một đại soái ca như vậy thì làm sao có thể lựa chọn một cô gái vừa bình thường vừa không môn đăng hộ đối như vậy được. Có vẻ như ở đây chẳng ai hiểu ý của Lăng Chi Hiên ngoại trừ Dạ Nguyệt, Lý Vân Nhi và Dương Hoàng Trí a.


Lăng Trí Thanh quan sát Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt thì phát hiện một chuyện vô cùng thú vị. Đó chính là Lăng Chi Hiên, một tên lạnh lùng tàn nhẫn từ trong cốt tuỷ như hắn ta nhưng nay lại thật lòng với đứa con gái tầm thường đó. Sau một thời gian không gặp, hắn ta dường như đã thay đổi rất nhiều. Điều này càng làm anh tin rằng hắn thật sự đã mất trí nhớ.


Nhưng như vậy càng tốt, càng dễ cho anh ra tay ha ha. Lăng Trí Thanh cười ha hả khoái chí trong lòng. Chuyện này lát nữa anh cũng phải nói với ông già điều tra lại một lần nữa để xác nhận. Rồi sau đó sẽ tuỳ trường hợp mà thực hiện kế hoạch này, Lăng Trí Thanh âm thầm nghĩ.


“Tôi đã nghe tất cả mọi chuyện” Nguyễn Chí Viễn cùng Nguyễn Lâm Lan từ xa đi đến. “Thật xin lỗi vì đã tiếp đón cậu không chu đáo, Lăng đại thiếu gia”


“Nguyễn tổng, có lẽ phải phiền ông chuẩn bị thêm hai phòng đặc biệt nữa rồi” Lăng Trí Thanh cười như không cười nói, đúng là lão cáo già, lập tức quay sang nịnh hót tên đó.


“Một phòng là đủ rồi” Lăng Chi Hiên thản nhiên nói: “Cô ấy chính là vợ sắp cưới của tôi”


Phụt!!! Dạ Nguyệt lại muốn phun nước ra lần hai. Lý Vân Nhi thì hí hửng đẩy đẩy cánh tay Dạ Nguyệt.


Nguyễn Chí Viễn nghe vậy thì hơi thất vọng nhưng ông lập tức che giấu, phân phó cho phục vụ đi chuẩn bị phòng. Nguyễn Lâm Lan cùng một số người thì nhìn Dạ Nguyệt đầy ganh ghét.


Dạ Nguyệt không để chuyện đó vào mắt, có chuyện làm cô khổ sở hơn nhiều, không rãnh mà để ý đến mấy người đó a. Dạ Nguyệt ngẩn đầu lên nhìn sư phụ đang nói chuyện với Lăng Trí Thanh và Nguyễn Chí Viễn, đột nhiên Dạ Nguyệt cảm thấy sư phụ thật cách xa cô, trong một thế giới hoàn toàn khác với cô. Cuộc sống bình bình lặng lặng ở cạnh nhau của cô và sư phụ có lẽ thật sự không phù hợp với sư phụ.


@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@





Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt chuyển sang một phòng đặc biệt khác, căn phòng này có thể nói là rộng lớn và sang trọng hơn căn phòng lúc đầu rất nhiều lần. Sau khi Lý Vân Nhi, Dương Hoàng Trí và Lăng Trí Thanh nháo xong một trận mới chịu về phòng mình để chuẩn bị cho buổi dạ tiệc vào buổi tối. Lúc này không khí trong phòng đột nhiên im lặng đến lạ thường.


“Đến đây” Lăng Chi Hiên ngồi trên ghế salon đưa tay ra, ánh mắt chăm chú nhìn Dạ Nguyệt đang đứng ở đối diện, trong đáy mắt thấp thoáng cơn giận đến ngút trời.


Dạ Nguyệt nhận ra sư phụ đang tức giận, theo bản năng cũng không có nhắc tới chuyện của Lăng Trí Thanh, chỉ ngoan ngoãn nắm lấy tay sư phụ. Vừa nắm là một lực kéo cô vào trong ngực của người nào đó.


Lăng Chi Hiên siết chặt lấy cô gái nhỏ, cúi đầu vào trong hõm cổ của cô gái nhỏ, hấp thu mùi hương nhàn nhạt ngòn ngọt cùng ấm áp của cơ thể nhỏ nhắn này, anh mới có thể bình tâm được đôi chút. Những chuyện mới vừa rồi thật sự đã đi quá giới hạn của bản thân anh rồi. Anh vốn dĩ đã có chuẩn bị từ trước nhưng khi thật sự đối mặt anh thiếu chút nữa là ra tay muốn bóp chết tên đó rồi, nếu như không có Dạ Nguyệt ở đó.


Dạ Nguyệt vươn tay ôm lại sư phụ, cảm nhận nhiệt độ ấm áp của sư phụ, nhất thời những lo lắng lúc nãy của cô cũng tan biến đi mất. Ít nhất cho đến lúc này cô vẫn được ở cạnh sư phụ, cô phải mạnh mẽ hơn nữa để có thể đối diện với những chuyện sắp tới, dù cho đó có là chuyện đau khổ đến mức nào.


Đang chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên Dạ Nguyệt cảm thấy nhột nhột ở cổ rồi sau đó là cảm giác tê tê ngứa ngứa giống như có dòng điện chạy qua khiến cô rùng mình. Lăng Chi Hiên mút vào cổ Dạ Nguyệt để lại ấn ký màu đỏ đậm trên đó.


“Nguyệt, đừng quên lời em đã hứa với tôi, nhất định tin tưởng tôi, không được phép lo lắng lung tung rồi tự ý rời đi” Lăng Chi Hiên thì thầm bên tai Dạ Nguyệt, anh đã nhận ra ánh mắt như nai con lạc đường của cô gái nhỏ vào lúc đó.


Làm sao sư phụ biết? Dạ Nguyệt kinh ngạc mở to mắt nhìn sư phụ nhà mình. Lăng Chi Hiên tách hai chân của Dạ Nguyệt rồi cho Dạ Nguyệt ngồi trên đùi mình, mặt đối mặt với nhau. Anh hôn vào môi Dạ Nguyệt, nhưng nụ hôn lần này không giống như những lần trước, có phần cuồng nhiệt và mạnh bạo hơn nữa. Dạ Nguyệt mấy lần muốn rút lui nhưng Lăng Chi Hiên không cho phép, anh ép chặt lấy cơ thể cô gái nhỏ vào cơ thể mình, tiếp tục mạnh mẽ tiến công vào bên trong khoan miệng ẩm ướt của cô gái nhỏ, cuồng nhiệt mút đi những mật ngọt thơm ngon.


Vừa hôn Lăng Chi Hiên vừa luồn tay vào bên trong áo Dạ Nguyệt, vuốt ve vết sẹo phía sau lưng Dạ Nguyệt.


“Tôi vốn dĩ muốn giúp em xóa vết sẹo này nhưng lại không nỡ xoá nó đi” Lăng Chi Hiên khó khăn rời môi Dạ Nguyệt, để Dạ Nguyệt dựa vào ngực mình. Thuốc để xoá sẹo anh cũng đã chuẩn bị xong là một loại thuốc đặc chế của Trình Ân, không cần phải dùng đến kỹ thuật tiên tiến cũng có thể xoá sẹo hoàn toàn, nhưng cho đến tận bây giờ anh vẫn chưa đưa cho Dạ Nguyệt.


“Vậy thì đừng xoá” Dạ Nguyệt lấy lại hơi thở, nhẹ giọng nói. Cô không biết tại sao sư phụ lại lưu luyến vết sẹo này như vậy nhưng cô cũng không muốn xoá nó đi, vì phía sau lưng sư phụ cũng có một vết sẹo giống như cô. Cô có cảm giác nếu xoá nó đi thì tâm ý của cô với sư phụ sẽ không còn có thể kết nối với nhau nữa.


“Em không sợ lưu nó lại sẽ bị người khác chê cười?” Lăng Chi Hiên thoáng ngạc nhiên nâng mặt của Dạ Nguyệt lên.


“Không sợ” Dạ Nguyệt lắc đầu, ánh mắt đầy kiên định. “Người phụ nữ muốn xinh đẹp hơn không chỉ vì chính bản thân mà còn bởi vì một người tồn tại đặc biệt trong sâu tận tâm hồn cô ấy. Cho nên nếu người đó chấp nhận cô ấy cho dù cô ấy có rất nhiều khiếm khuyết, chấp nhận cô ấy là chính cô ấy thì chẳng có bất kì lý do gì để cô ấy phải để ý đến sự chê cười của những người hoàn toàn không có liên quan gì đến cô ấy nữa. Điều mà cô ấy trân trọng chính là người đó, người quan trọng mà cô ấy đang có ở hiện tại”


Lăng Chi Hiên nghe xong cơn giận đối với Lăng Trí Thanh bị quăng ra tận ngoài vũ trụ, anh bất giác cong khoé môi lên cười đến vui vẻ, cúi đầu xuống hôn vào đôi môi đáng yêu vừa mới bày tỏ tâm ý với anh. Có lẽ cô gái nhỏ không nhận ra, cô ấy vừa vô thức bày tỏ tâm tình của mình, một việc rất hiếm. Nghĩ đến đây Lăng Chi Hiên như nghĩ ra gì đó, anh lập tức lấy điện thoại ra.


“Bảo bối, em lập lại lời vừa nói một lần nữa có được hay không?” Lăng Chi Hiên mở chức năng thu âm của điện thoại lên. “Thay từ cô ấy bằng em và người đó bằng anh”


Dạ Nguyệt còn đang mờ mịt lúc này mới bừng tĩnh đại ngộ, mặt bắt đầu đỏ lên. A a a cô chỉ là vô thức buộc miệng nói ra thôi mà. Dạ Nguyệt kiên quyết lắc đầu, từ chối lời yêu cầu của người nào đó. Làm sao cô có thể lập lại lời nói xấu hổ như vậy lần thứ hai đây?


Nhưng dưới sự uy hiếp dụ dỗ bắt ép của ai đó mà cuối cùng bản thu âm vẫn được ghi lại. Cho nên nó là như thế này.


[Không sợ! Người phụ nữ muốn xinh đẹp hơn không chỉ vì chính bản thân mà còn bởi vì một người tồn tại đặc biệt trong sâu tận tâm hồn cô ấy. Cho nên nếu anh chấp nhận em cho dù em có rất nhiều khiếm khuyết, chấp nhận em là chính em thì chẳng có bất kì lý do gì để em phải để ý đến sự chê cười của những người hoàn toàn không có liên quan gì đến em nữa. Điều mà em trân trọng chính là anh, người quan trọng mà em đang có ở hiện tại]


Dạ Nguyệt bất lực nằm trong lồng ngực sư phụ, ảo nảo nghe người nào đó phát đi phát lại đoạn ghi âm vô cùng xấu hổ này a.


Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cái gì mà không sợ, người phụ nữ…. … Dạ Nguyệt giật mình ngước đầu lên nhìn sư phụ: “Đừng có nói là anh lấy nó làm nhạc chuông điện thoại nha?”


“Đây là bài hát mà tôi thích nhất, có gì không được?” Lăng Chi Hiên hôn vào chóp mũi Dạ Nguyệt, liếc mắt thấy là Dương Lãnh Thiên gọi nhưng anh vẫn không bắt máy.


Dạ Nguyệt: “…” cô không còn gì để nói a.


Và Dạ Nguyệt cũng không hề hay biết, đoạn ghi âm này sau này cũng vô tình được phát tán bí mật bên trong trung tâm nghiên cứu cùng với tấm hình kia. Nó trở thành “Hồ sơ tuyệt mật về vợ yêu của Chủ tịch”.


********** Ò Ó O Lằn ranh giới oOo


Người đàn ông trung niên bị lôi trên nền đất lạnh giá, cơ thể là máu thịt be bét, chằng chịt những vết thương. Cổ họng ông ta chỉ có thể phát ra tiếng ô ô đau đớn, nước mắt giàn giụa.


“Mày đau lắm đúng không?” giọng đàn ông khàn khàn vang lên trong bóng tối đen ngòm, lạnh đến thấu xương. “Đau thì đánh trả lại tao đi, tao nhớ mày dũng cảm lắm mà. Không phải ngày đó mày cười hả hê lắm hay sao?”


Chát! Chát! Chát! Thanh âm roi da quất liên tục vào trong da thịt. Tiếng ô ô như tiếng gào thét đau đớn lại văng vẳng vọng ra.


“Mày cứ yên tâm, mày sắp được đi chung với chúng nó rồi” giọng cười ghê rợn đến lạnh sống lưng, sau đó nến được thắp lên.


Người đàn ông trung niên giật mình sợ hãi nhìn thi thể hai người phụ nữ bên cạnh mình. Cũng máu thịt be bét, vết thương hằn lên trên khắp cơ thể, duy chỉ có khuôn mặt xinh đẹp là được bảo toàn.


“Nhận ra chúng nó có phải hay không?” giọng nói lạnh lẽo âm trầm lại vang lên. “Bọn mày chỉ mới vừa hoang lạc với nhau vào mấy tiếng trước. Đừng lo, tao sẽ giúp mày gặp lại chúng nó sớm thôi. Mày thấy tao có tốt bụng không? tiễn hai con quỷ *** xuống dưới làm bạn với mày. Tao vẫn còn tình nghĩa quá phải không? Đâu có như lũ súc sinh chúng mày, toàn một lũ ăn cháo đá bát. CHẾT LÀ ĐÁNG!” một vật sáng loáng được rút ra, bóng đen nở nụ cười ghê rợn nhìn người đàn ông dưới sàn tàu.


Người đàn ông hoảng hốt ô ô, đầu lắc liên tục khiếp sợ nhìn bóng đen cao lớn trước mắt mình, trong mắt là khẩn cầu van xin tha cho mạng sống của ông ta.


Nhưng đáng tiếc, tất cả chỉ là vô ích. Nến tắt, mọi thứ lại chìm vào trong bóng tối vô tận một lần nữa.


*** 0w0 ***


[Mission 1: Complete.


Mission 2: Let’s Start!]


********** Ó O Ò Lằn ranh giới oOo


Mặt trời dần dần lặn xuống trong lòng biển, chuyển giao cho ánh trăng sáng mờ ảo và những ngôi sao lấp lánh xung quanh. Bầu trời thoáng đãng không chút gợn mây. Đại dương mênh mông sâu hun hút, bao quanh lấy con tàu với những ánh đèn sáng loá. Con tàu đã tiến đến khu vực định sẵn nên cũng không còn tiếp tục di chuyển nữa, thuyền trưởng ra lệnh cho thuỷ thủ thả neo xuống để giữ cho con tàu đứng vững tại vị trí này.


Sau màn chào hỏi và giới thiệu của Nguyễn Chí Viễn, buổi dạ tiệc cũng được bắt đầu như dự kiến. Căn phòng lớn như một hội trường, được bày trí vô cùng xa hoa. Dưới ánh đèn đủ màu sắc cùng giai điệu sôi động, mọi người trong trang phục sang trọng cùng nhau nhảy múa trên sàn nhảy và giao lưu với nhau ở những chiếc bàn bên phía dưới. Trên bàn được bày đủ loại cao lương mỹ vị, mỗi bàn dành cho từ bảy đến mười người ngồi, phục vụ bàn sẽ giới thiệu và phục vụ cho mọi người những loại rượu đắt tiền lâu năm.


Nhưng ở một góc của căn phòng, Nguyễn Chí Viễn đang lạnh mặt, mày nhíu chặt: “Vẫn chưa tìm thấy Tạ tổng?”


Đứng đối diện ông là hai người đàn ông cao to mặc vest đen đeo kính đen, bọn họ chính là đội vệ sĩ bảo vệ con tàu này. Người đàn ông thấp hơn người còn lại, cung kính lên tiếng: “Vẫn chưa, cùng với Tạ tổng thì hai thư kí đi cùng cũng không tìm thấy”


“Một nữ phục vụ phòng cũng đã mất tích vào sáng hôm nay” người đàn ông còn lại bổ sung.


“Các anh trong thời gian nhanh nhất phải tìm được Tạ tổng cho tôi, những người còn lại có thể để sau cũng được” Nguyễn Chí Viễn âm trầm nói, nếu lão đó mà có mệnh hệ gì trong chuyến đi này thì người gánh trách nhiệm chính là ông a. “Còn nữa phải tăng cường an ninh khu vực này, không thể để xảy ra bất kì bất trắc gì cho các vị khách quý của tôi” Nguyễn Chí Viễn phân phó.


“Vâng” hai người đồng thanh nói rồi nhanh chóng rời đi. Theo đó đội vệ sĩ bắt đầu tản ra hành động và canh gác càng chặt chẽ hơn nữa.


“Hiên, anh có cảm thấy đột nhiên có rất nhiều vệ sĩ xuất hiện hay không?” Dạ Nguyệt nhỏ giọng hỏi người nào đó đang ngồi kế bên mình. Hôm nay cô vận một bộ đầm đỏ xoè đến ngang đùi, đầm thuộc loại không tay mà theo kiểu dáng kéo dây lên đến cổ rồi thắt nơ phía sau gáy để giữ thân đầm không bị tuột xuống. Tóc được bới lên cao và đeo kính áp tròng, khuôn mặt được trang điểm một cách đơn giản nhẹ nhàng trông vô cùng xinh đẹp thanh tú.


Nhắc tới chuyện trang điểm là do mẹ Lý Vân Nhi đã trang điểm cho cô cùng với Dương Hoàng Trí a. Dương Hoàng Trí lúc đầu không chịu trang điểm, nói là để bình thường là được vì bà xã của anh không cần trang điểm cũng vô cùng xinh đẹp rồi. Nhưng dưới ánh nhìn đầy nghi ngờ của mẹ vợ tương lai nên anh đành phải phó mặt cho trời thôi. Rốt cuộc Lý Vân Nhi nhìn thấy bộ dáng khổ sở đổ mồ hôi hột khi được trang điểm tỉ mỉ cùng với phải mặc một bộ đầm đen ôm body của Dương Hoàng Trí mà cô vui vẻ cười đến không nhặt được mồm a. Thật là…


Lăng Chi Hiên cũng đã nhận ra có gì đó không ổn từ trước khi bắt đầu buổi dạ tiệc: “Từ giờ phải theo sát bên cạnh tôi, đừng đi đâu một mình biết không?” anh nhỏ giọng dặn dò vào tai Dạ Nguyệt. Mặc dù dưới sự huấn luyện đặc biệt của anh, Dạ Nguyệt đã có thể một mình chống lại một đám xã hội đen có vũ khí nhưng anh cũng không thể để cho bất kì trường hợp tồi tệ ngoại lệ nào xảy ra.


Dạ Nguyệt gật đầu, cũng nhỏ giọng dặn dò Dương Hoàng Trí đang ngồi bên cạnh mình phải coi chừng Vân Nhi, có điều gì đó bất thường đang xảy ra.


Ngồi đối diện với bốn người là Tề Mạc Thông, Nguyễn Lâm Lan và Lăng Trí Thanh. Nguyễn Lâm Lan đang vui vẻ trò chuyện với Lăng Trí Thanh, thỉnh thoảng Nguyễn Lâm Lan lại dùng chân cọ cọ vào chân Lăng Trí Thanh như khiêu khích. Còn Lăng Trí Thanh thì véo vào mông cô để đáp trả, ánh mắt đưa tình đầy dụ hoặc.


Tề Mạc Thông ngồi kế bên đều thu hết vào mắt nhưng anh cũng không nói gì, ánh mắt luôn bị thu hút bởi người ngồi đối diện, lạc vào suy nghĩ mông lung: “Dạ Nguyệt, hôm nay em cũng xinh đẹp như buổi tối hôm đó, dù cho tôi xin lỗi nhưng tôi thật sự không cho rằng mình làm sai. Nếu được làm lại tôi vẫn sẽ lựa chọn ôm lấy em để em trở thành người của tôi, trói buộc em đến khi cả hai chúng ta đều rời xa dương thế”


Dạ Nguyệt cảm giác có một ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn mình từ phía đối diện, cô ngẩn đầu lên đối lại ánh mắt đó. Tề Mạc Thông giật mình nhìn vào đôi mắt to tròn trong suốt như nước hồ thu kia nhưng sâu thẵm bên trong đó chính là sự lạnh lẽo đến tột cùng, anh bất giác sợ hãi quay mặt đi. Đây chính là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Dạ Nguyệt khác với thường ngày và anh thật không thể tưởng tượng được Dạ Nguyệt như thế này.


Dạ Nguyệt cong khoé môi lên, lẳng lặng cầm ly rượu vang đỏ lên uống.


“Bảo bối, tối nay nợ cũ nợ mới em phải tính hết trong một đêm đó nha” Lăng Chi Hiên ôm lấy eo cô gái nhỏ, cưng chiều nói. Tuyệt kĩ doạ người này tất nhiên cũng từ ông thầy ma quỷ này mà ra a.


Dạ Nguyệt: “…” cô cứ tiếp tục uống rượu giả ngu vậy.


Lý Vân Nhi bên này thì đang chăm chú theo dõi diễn biến của Nguyễn Lâm Lan và Lăng Trí Thanh.


“Mình nghĩ cậu nên thông báo cho cậu ta một tiếng, Nguyễn Lâm Lan cô ta công khai liếc mắt đưa tình trước mặt bàn dân thiên hạ như thế này thật không còn ra thể thống gì nữa.” Lý Vân Nhi nhíu mày quay qua nói với Dương Hoàng Trí. Vì tiếng nhạc quá lớn nên dù có ngồi cùng bàn nhưng cũng khó mà nghe người bên cạnh mình nói gì huống chi là ngồi đối diện nên Lý Vân Nhi thoải mái nói chuyện với Dương Hoàng Trí.


“Mình nghĩ cậu ta biết rồi” Dương Hoàng Trí ảo não lắc đầu. Đây chính là kết cuộc cho một cuộc hôn nhân chính trị. “Chỉ là cậu ta cũng không quan tâm tới mà thôi”


Lý Vân Nhi nhìn nhìn Dương Hoàng Trí, đột nhiên nảy ra ý định gì đó, cô cười khoái chí trong lòng rồi làm bộ ho nhẹ nói: “Này bảo bối, tối nay có muốn 419 với tôi hay không?” giọng điệu vô cùng ngả ngớn như đang trêu hoa ghẹo nguyệt, bàn tay thon dài nâng cằm của Dương Hoàng Trí lên, ánh mắt đưa tình đầy quyến rũ khiến Dương Hoàng Trí sững sờ bị đông cứng tại chỗ.


Hai người mắt to trừng mắt nhỏ cả nữa người, tư thế vẫn giữ vững như vậy cho đến khi Lý Vân Nhi bật cười: “Cậu thấy mình diễn có đạt hay không? Dám cá với cậu là chút nữa tên Lăng Trí Thanh sẽ nói như thế với Nguyễn Lâm Lan”


Dương Hoàng Trí từ trên trời bị quăng thẳng xuống đất, vuốt mồ hôi lấy lại bình tĩnh, ảo nảo miệng lẩm bẩm: “Bà xã, em đừng có doạ anh như vậy có được hay không? Nhém chút nữa là mở miệng đồng ý rồi” Dương Hoàng Trí đau khổ oa oa khóc trong lòng.


“Cậu nói cái gì?” vì tiếng nhạc nên Lý Vân Nhi không nghe rõ, hỏi lại.


“Mình nói khả năng đó là rất lớn” Dương Hoàng Trí nhanh chóng phụ hoạ. Trong lòng thì âm thầm suy nghĩ, anh muốn xuống tay đã lâu rồi nhưng hình như trời không giúp anh thì phải, chuyện này với chuyện khác cứ lần lượt kéo tới.


Lý Vân Nhi lập tức ý chí bừng bừng muốn đi rình trộm nhưng đáng tiếc bị người nào đó ngăn lại kịp thời a, không thôi không biết sẽ có tai hoạ gì xảy ra đây.


Có vẻ như càng về đêm buổi dạ tiệc càng điên cuồng sôi động chứ không có dấu hiệu tàn cuộc, tất nhiên trong đêm mê loạn đầy kích tình như thế này con người càng không thể làm chủ được dục vọng ham muốn của bản thân, rất nhiều chuyện hoang lạc đã xảy ra trên khắp mọi ngóc ngách của con tàu dù là bí mật hay công khai. Nhưng không ai biết lần lượt từng người từng người biến mất một cách không rõ tung tích, đêm… vẫn còn dài.


*** 0w0 ***


Cộp! Cộp! Cộp! Tiếng bước chân mạnh mẽ và có lực của người đàn ông nện trên sàn tàu kèm theo tiếng lôi theo vật nặng thu hút sự chú ý của một vệ sĩ đang đứng gần đó.


“Vất vả cho cậu rồi, khuya thế này mà còn phải chuyển đồ nữa à?” người vệ sĩ thở dài hỏi.


“Ông chủ bảo mình phải chuyển cái này đến phòng lạnh” người đàn ông cong khoé môi.


“Cái chỗ lạnh giá đó thật sự khó mà bước chân vô được, xui cho cậu rồi” người vệ sĩ nhăn mặt nhíu mày.


“Ha ha biết làm sao được, thôi mình đi đây, còn mấy bao nữa cần phải chuyển” người đàn ông tiếp tục bước đi, chỉ đưa tay lên ám chỉ là chào tạm biệt.


“Cẩn thận đó” người vệ sĩ nói với theo.


Sau khi người đàn ông đó đi, người vệ sĩ nhận tin thông báo qua thiết bị kết nối đến tất cả vệ sĩ: “Nguyễn Tổng có chỉ thị: Mạc tổng đã bị mất tích cùng với vợ, con và thư kí của ông ấy. Nhanh chóng tản ra tìm kím”


Người đàn ông đang trên đường đi, lập tức cong khoé môi lên cười đến ghê rợn.


*** 0w0 ***


Dạ Nguyệt tối nay uống mấy ly rượu vang đỏ, đầu óc lại bắt đầu lâng lâng bay đến tận trên mây, khỏi nói tửu lượng của cô chỉ là con số âm mà còn khoái thể hiện. Lăng Chi Hiên cưng chiều dẫn cô gái nhỏ nhà mình ra boong tàu hít thở khí trời cho tỉnh táo lại đầu óc.


Trời càng về khuya sương xuống càng lạnh, mặt biển đen ngòm mênh mông vô tận, Lăng Chi Hiên cởi áo vest bên ngoài của mình khoác lên cho Dạ Nguyệt để tránh cô gái nhỏ bị cảm lạnh.


“Cám ơn anh” Dạ Nguyệt ngẩn đầu lên mĩm cười nhìn sư phụ nhà mình.


Bỗng họ nghe được tiếng quát ở góc khuất chỗ nối tiếp giữa hành lang tàu và boong tàu phía bên kia.


“Tôi nói bà có im đi không? Ma cỏ gì ở đây” Nguyễn Chí Viễn gào lên nạt vợ mình đang ngồi dưới đất ôm mặt khóc thút thít trong vô cùng đáng thương.


“Chính mắt tôi nhìn thấy hắn… hắn ta… thật sự là hắn ta…” vợ Nguyễn Chí Viễn sợ hãi khóc lớn hơn nữa. “Hắn ta trở về rồi… trở về để trả thù tất cả chúng ta. Phải đúng vậy, chính hắn ta đã làm họ mất tích, chắc chắn là như vậy….” bà ấy lắc đầu như điên dại, khuôn mặt tái nhợt như người mắc bệnh lâu năm.


“BÀ CÂM MIỆNG” Nguyễn Chí viễn máu nóng bốc lên đến tận não, nhìn một vòng xung quanh không thấy ai mới tiếp tục lạnh giọng nói: “Cho dù hắn có trở về thì làm sao? Hắn có thể giết người thì không thể nào là ma được, chỉ cần là người thì tôi nhất định cho hắn phải chết một lần nữa” Nguyễn Chí Viễn ánh mắt xoẹt qua tia hung ác, hai lão già đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy có khả năng đã chết rồi, nếu như thật sự là hắn thì chắc chắn họ đã chết một cách đau đớn nhất. Nhưng ông là chủ con tàu này, nhất định không cho hắn muốn làm gì thì làm, nhất định phải thủ tiêu hắn trước khi hắn đe doạ đến mạng sống của mình.


Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên đứng bên này nghe hết tất cả mọi chuyện, kinh ngạc nhìn nhau. Có vẻ như họ đã có lời giải đáp cho những việc bất thường đang âm thầm diễn ra xung quanh mình. Lăng Chi Hiên nắm tay cô gái nhỏ đi về phòng của hai người.


“Chúng ta phải cho Vân Nhi với Hoàng Trí biết việc này” Dạ Nguyệt nhíu mày nói, phải nói bọn họ cẩn thận mới được.


Lăng Chi Hiên không lên tiếng coi như là chấp nhận nhưng đột nhiên anh cảm nhận được sát khí. Anh lập tức ngẩn đầu lên thì thấy một người đàn ông đeo kính đen, đội nón cùng với những thiết bị liên lạc trên lỗ tai, mặc quần áo vệ sĩ, trên vai còn vác theo một cái túi lớn, đang mĩm cười nhìn hai người. Nụ cười thật lạnh người, Dạ Nguyệt nghĩ rồi bất giác rùng mình.


Người đàn ông vẫn đang tiến về phía họ, từng chút từng chút một. Thời gian như ngừng lại trong lúc họ đi lướt qua nhau. Cho đến khi người đàn ông đã đi thật xa ở hướng ngược lại, Lăng Chi Hiên vẫn còn nhíu mày.


“Sao vậy?” Dạ Nguyệt nghi ngờ hỏi, không hiểu tại sao nhìn người đàn ông đó lại làm cô rợn cả tóc gáy, da gà nổi hết lên. Cảm xúc mãnh liệt này thật sự đánh vào mọi giác quan của cô.


“Tôi vừa thấy một cái gì đó đưa ra từ bên trong chiếc túi, một cái gì đó rất quen mắt” Lăng Chi Hiên suy nghĩ rồi bất chợt ánh sáng loé lên trong đầu anh. “Chẳng lẽ là….”


Rồi Lăng Chi Hiên nắm lấy tay Dạ Nguyệt chạy nhanh về hướng người đàn ông vừa đi nhưng đuổi theo một hồi vẫn chẳng thấy ai.


“Thật sự anh đã thấy gì?” Dạ Nguyệt vừa chạy vừa thở dốc hỏi.


“Thiết bị điều khiển từ xa” Lăng Chi Hiên vẻ mặt càng âm trầm nói.


*** 0w0 ***


Bên trong căn phòng hoa lệ, có hai thân thể loã lồ đang quắn chặt lấy nhau. Tiếng rên rỉ đầy mê hoặc cùng với tiếng thở dốc, không khí nồng đậm dư vị của tình dục cùng hoang ái.


Nguyễn Lâm Lan uốn éo, hai chân quắn chặt lấy hông của Lăng Trí Thanh, đôi bàn tay cào vào bờ lưng rắn chắc. Những xúc cảm mới mẽ mãnh liệt khiến cô như rơi vào hố sâu không đáy.


Lăng Trí Thanh mồ hôi chảy dài, hông lắc điên cuồng, ra vào mạnh mẽ bên trong nơi nóng bỏng sâu thẵm của Nguyễn Lâm Lan.


“Bảo bối, của em thật là tuyệt vời” Lăng Trí Thanh nhịn không được gầm lên đầy thoả mãn.


“Ha… a… ưm…” Nguyễn Lâm Lan cũng không chịu được rên rỉ ngày càng lớn hơn, thanh âm thật kích tình say lòng người.


Lăng Trí Thanh xoay người Nguyễn Lâm Lan rồi ôm cô từ phía sau, hai tay bắt lấy hai bầu ngực tròn đầy, vật cứng rắn lại một lần nữa đâm mạnh vào khe động mềm mại ướt át.


“Ahh….” Nguyễn Lâm Lan hét lên.


Lăng Trí Thanh lại bắt đầu luật động như một con thú động dục, vô cùng mạnh mẽ và thô bạo, từng cái từng cái ôm chặt lấy anh khiến anh không thể điều khiển được dục vọng và tốc độ nữa.


“Thanh… nhẹ… nhẹ chút… a… em đau…” Nguyễn Lâm Lan chịu không được, nức nở van xin. Đây cũng chính là lần đầu tiên của cô a.


Nhưng Lăng Trí Thanh nào có để ý đến lời van xin, nào có bao giờ anh thương hương tiếc ngọc bất kì ai, anh chỉ tập trung tận hưởng khoái cảm của bản thân, hết lần này đến lần khác thô bạo dày vò Nguyễn Lâm Lan dưới thân. Có đồ vừa ngon vừa sạch sẽ miễn phí dâng tới miệng mà không nuốt luôn cả xương thì thật uổng phí 26 năm làm người rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom