Rumtr9x
Tác giả VW
-
Chương 24: Đi công tác ở Thiên Vũ city
Tắm rửa sạch sẽ rồi lượn ra ngoài công trình dạo vài vòng, gọi điện về báo cáo tình hình cho đại ca rồi nhảy đi uống coffee. Kệ mọe bọn bây, đi uống coffee cho sướng cuộc đời đã hẵng tính mấy cái khác sau, nghĩ vậy rồi anh lấy smartphone ra bấm số gọi chị yêu.
Bích Trâm: "Chị nghe đây em."
Ân: "Đang làm gì vậy chị yêu dấu?"
Bích Trâm: "Thì ngồi xem phim chứ biết làm gì đâu."
Ân: "Em tới nơi rồi, đang ngồi uống coffee nè."
Bích Trâm: "Ừ, đi có mệt không?"
Ân: "Cũng không mệt lắm, chỉ thấy buồn vì không được ăn cơm chị nấu, hehe."
Bích Trâm: "Đi có mấy bữa mà làm như đi luôn không bằng."
Ân: "Lỡ em đi luôn chị có buồn không?"
Bích Trâm: "Ai thèm buồn cho cái thằng như em, gớm."
Ân: "Hi, ở đây biển đẹp thật đó, nhộn nhịp mà đã ghê, không như ở mình chán òm."
Bích Trâm: "Ừ, thành phố biển thì phải đông vui rồi."
Ân: "Mà chị nghỉ hè sao không đi đâu chơi, ở nhà hoài buồn chết, phí thời gian nghỉ hè."
Bích Trâm: "Chị lười lắm, mà biết đi với ai đâu, chồng chị thì ảnh không có rảnh nữa."
Ân: "Thì đi với em cũng được, hai chị em mình là vui rồi."
Bích Trâm: "Thôi, em cũng còn công việc chứ có rảnh rỗi đâu mà."
Ân: "Có chứ, muốn là em rảnh ngay thôi, dễ ẹc."
Bích Trâm: "Thôi, để khi nào em rảnh hẵng tính."
Ân: "Nhớ nghen, sau đợt này em về chị em mình đi Ngọc Châu, em chưa đi bao giờ nên giờ đi."
Bích Trâm: "Ừ, chị cũng chưa đi Ngọc Châu."
Ân: "Vậy đợi em về rồi đi."
Bích Trâm: "Thôi, để coi rồi tính sau, chị cũng không biết đâu. Chị cúp máy nghen, vô dỗ con bé đã, nó đang khóc đòi mẹ."
Ân: "Vâng."
Sau đợt này nhất định phải rủ chị Trâm đi mới được, biết đâu đi chơi với chị sẽ có nhiều cơ hội gần gũi hơn. Phải về thuyết phục chị thôi, chứ gần hết hè tới nơi rồi.
Bích Trâm: "Chị nghe đây em."
Ân: "Đang làm gì vậy chị yêu dấu?"
Bích Trâm: "Thì ngồi xem phim chứ biết làm gì đâu."
Ân: "Em tới nơi rồi, đang ngồi uống coffee nè."
Bích Trâm: "Ừ, đi có mệt không?"
Ân: "Cũng không mệt lắm, chỉ thấy buồn vì không được ăn cơm chị nấu, hehe."
Bích Trâm: "Đi có mấy bữa mà làm như đi luôn không bằng."
Ân: "Lỡ em đi luôn chị có buồn không?"
Bích Trâm: "Ai thèm buồn cho cái thằng như em, gớm."
Ân: "Hi, ở đây biển đẹp thật đó, nhộn nhịp mà đã ghê, không như ở mình chán òm."
Bích Trâm: "Ừ, thành phố biển thì phải đông vui rồi."
Ân: "Mà chị nghỉ hè sao không đi đâu chơi, ở nhà hoài buồn chết, phí thời gian nghỉ hè."
Bích Trâm: "Chị lười lắm, mà biết đi với ai đâu, chồng chị thì ảnh không có rảnh nữa."
Ân: "Thì đi với em cũng được, hai chị em mình là vui rồi."
Bích Trâm: "Thôi, em cũng còn công việc chứ có rảnh rỗi đâu mà."
Ân: "Có chứ, muốn là em rảnh ngay thôi, dễ ẹc."
Bích Trâm: "Thôi, để khi nào em rảnh hẵng tính."
Ân: "Nhớ nghen, sau đợt này em về chị em mình đi Ngọc Châu, em chưa đi bao giờ nên giờ đi."
Bích Trâm: "Ừ, chị cũng chưa đi Ngọc Châu."
Ân: "Vậy đợi em về rồi đi."
Bích Trâm: "Thôi, để coi rồi tính sau, chị cũng không biết đâu. Chị cúp máy nghen, vô dỗ con bé đã, nó đang khóc đòi mẹ."
Ân: "Vâng."
Sau đợt này nhất định phải rủ chị Trâm đi mới được, biết đâu đi chơi với chị sẽ có nhiều cơ hội gần gũi hơn. Phải về thuyết phục chị thôi, chứ gần hết hè tới nơi rồi.
Đang ngẫm nghĩ suy tính vẩn vơ thì Ân lại bị thu hút bởi cái bàn bên cạnh. Đó là câu chuyện giữa một cô gái xinh xắn và anh bồi bàn.
Cô gái: "Em… chết thiệt… em quên mang theo ví rồi… anh có thể đợi em quay về khách sạn lấy được không, chỗ em ở cũng ngay đây thôi."
Anh bồi: "Uhm… cô có thể để đồ lại làm tin không, tôi cũng không muốn làm khó, chỉ sợ ổng bà chủ la thôi."
Cô gái: "Em… lại không mang gì trên người cả…"
Vẻ mặt của cô gái hiện lên sự bối rối, anh bồi bàn cũng khó xử vì không biết phải làm sao vì sợ ổng chủ la. Thì ra là quên mang theo tiền thôi mà, có gì ghê gớm đâu, Ân bèn nói: "Anh ơi, tiền bên bàn chị đó để em tính cho."
"Ừ, vậy hả?" Anh bồi bàn đang lúc khó xử nghe tôi nói vậy thì vui ra mặt.
Anh bồi đi vô trong, cô gái tiến lại gần Thiên Ân và nói trong sự ngại ngùng: "Thật ngại quá, tại em quên mang theo ví, cảm ơn anh."
Ân cười đáp: "Dạ không sao đâu chị, em nhiều lần cũng hay quên lắm. Chuyện bình thường ấy mà."
Cô gái mỉm cười với Ân, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh, đây là số phone của em, mai mốt rảnh em mời anh bữa coffee gọi là cảm ơn."
Ân định từ chối nhưng thấy cô gái ấy xinh quá nên nhận lời luôn. Xong rồi cô ấy đi về, anh ngoái đầu nhìn theo thấy dáng cô ấy cũng công nhận là đẹp, múp máp, cặp mông lắc qua lắc lại theo nhịp bước, tròn đầy rất lôi cuốn, nụ cười cũng có duyên. Chắc là khoảng 27, 28 tuổi. Nếu mà lên giường thì tuyệt vời ông mặt trời.
Trời cũng chập choạng tối, mấy anh em chỗ công trình rủ Thiên Ân đi nhậu, ăn uống hò hét cả buổi tối vui vãi. Tới mười giờ tối rồi mà chả ai chẳng chịu về còn lôi Ân đi bia ôm, anh thầm nghĩ: "Mẹ, bia vô rồi tên nào cũng máu gái. Đi thì đi sợ chó bố con thằng nào."
Năm người vô phòng, lát sau là năm dâm nữ xuất hiện, ai cũng nhẹ người khi mấy em này không đến nỗi tệ.
Mỗi em sà vào mỗi người, dâm nữ ngồi cạnh Ân là một em tên Huyền Châu cao khoảng 1m65, nhìn cũng hơi múp, chắc tầm 23, 24 tuổi gì đấy.
Dâm nữ lau mặt rồi rót bia cho anh uống. Đằng kia thì mấy tên ôm nhau rồi hát rồi sờ mó. Ân thì cũng hơi mệt nên cũng chả muốn hát, dựa vào vai dâm nữ mà nghỉ ngơi. Bàn tay anh vuốt ve đùi cô ả rồi thọc tay lên vú bóp một cái, cười hỏi: "Cái này là hàng thật hay giả vậy em?"
Dâm nữ: "Thật hay giả thì anh thử mới biết chứ."
"Vậy để anh thử xem." Nói xong Thiên Ân luồn tay vô áo mà bóp, vú dâm nữ này cũng không to mà không nhỏ, vừa vặn đầm tay.
"Hàng đây chắc là thật rồi." Ân nói.
"Chứ sao nữa, vậy còn hàng đây là thật hay giả?" Cô ả sờ côn thịt của anh rồi hỏi.
"Hàng thật hay giả thì em thử mới biết chứ." Ân cười.
Dâm nữ: "Vậy anh em mình ra kia rồi anh cho em thử nhen."
Ân: "Uh, thích thì chiều."
Dâm nữ dẫn anh ra góc khuất ngoài hành lang, chỗ này hơi tối tăm, thì ra đây là cái động nên phải mờ mờ ảo ảo. Cô ả hỏi: "Anh muốn em làm gì. Xào khô hay ướt?"
"Xào khô, xào ướt là sao em?" Ân hơi ngạc nhiên.
Dâm nữ cười lẳng lơ: "Thì khô là em thủ dâm cho anh ra thôi, còn ướt là em cho anh đút vào thoải mái."
Ân đáp: "Ừ, vậy khô đi."
Nói thật thì mấy em dâm nữ đây Thiên Ân chả muốn chịch tí nào, lỡ bệnh hoạn gì thì toi. Anh được cái tính là không thích chơi gái bán hoa, nguy hiểm, tốt nhất là ta về ta tắm ao ta cho an toàn. Dâm nữ cởi quần Ân ra, anh ngồi trên cái ghế nệm nhỏ. Bàn tay cô ả vuốt ve rồi buột miệng nói: "Thằng nhỏ anh to thế?"
"Thường thì con gái thích to hay nhỏ vậy em?" Ân hỏi lại.
"Em nghĩ là đa số thích kỹ thuật thôi anh, to hay nhỏ là yếu tố sau." Nói xong dâm nữ sục nhẹ và đều dần, Ân cũng thọc tay bóp vú. Kỹ năng của cô ta thành thục điêu luyện, sục đều và liên tục khiến côn thịt nở to ra hết mức.
"Mút anh đi em." Ân vừa nói thì dâm nữ cúi xuống mút chùn chụt, cái lưỡi cô ả cũng điệu nghệ không kém, làm đều như một cái máy, sự thổi kèn thành thục đó khiến cơn nứng trong người anh tăng nhanh. Anh đứng dậy nhấp vô miệng cô nàng, rồi kéo cô nàng đứng dậy, kéo váy lên lòn tay bóp âm hộ ả, âm hộ cô ả lông rậm rạp, một ít nước nhờn rỉ ra, hai người sục kẻ bóp, anh ôm cô nàng mà chà sát liên hồi vào hai mép âm hộ, cô nàng sục lia lịa côn thịt, mỏi thì đổi tay sục tiếp. Bất chợt trong đầu anh nghĩ về cô gái lúc chiều gặp ở quán coffee, hình ảnh cặp mông to tròn bước đi sau làn váy mỏng, tinh trùng phóng ra ào ạt trong bàn tay điệu nghệ, cơn sướng lan tỏa khắp người.
"Khiếp, ra gì mà nhiều thế, chắc lâu rồi không gần phụ nữ hả anh?" Dâm nữ cười cười hỏi Ân.
Anh chỉ cười mà không trả lời, thanh toán tiền cho dâm nữ xong rồi vô phòng uống tiếp. Về tới khách sạn mà liêu xiêu, anh ngả người lên chiếc giường nệm làm một giấc tới sáng.
Last edited:
Bình luận facebook