Rumtr9x
Tác giả VW
-
Chương 32: Hai chị em khởi hành
Ba ngày sau, Bích Trâm nói với Ân là chị đã sắp xếp được nhà cửa rồi, anh hét lên sung sướng. Lấy smartphone gọi về cho đại ca xin nghỉ bốn ngày để giải quyết việc riêng, anh lấy cớ là đi xuống trường để lấy tấm bằng tốt nghiệp chính thức vì khi ra trường người ta chỉ đưa cho tấm bằng tạm thời. Đại ca tin cái rụp.
Hô hô, giờ là lúc anh mua vé rồi chuẩn bị phượt cùng người đẹp thôi. Trong đầu anh hình dung ra đủ thứ đủ ý tưởng tà ma ngoại đạo với chị Trâm, anh cười nham hiểm nhủ thầm: "Ui mẹ ơi, nghĩ nữa chắc phọt tinh mất. Thôi từ từ tính tiếp. À mà còn gấu nữa, đi cuối tuần không về giờ phải kiếm lý do chính đáng cái đã."
Rồi anh chọn ID trong Zalo có tên "gấu Trinh" rồi nhấn call, khi đầu dây bên kia đã nhấn nút nghe, anh liền hỏi: "A lô, gấu của anh đang làm gì đó?"
Bảo Trinh đáp: "Em đang xem phim nè."
Ân hỏi tiếp: "Nhớ anh không?"
Nàng: "Nhớ chớ sao không, nhớ muốn chết luôn."
Ân: "Uh, nhưng mà cuối tuần này anh có việc không về, kìm nỗi nhớ lại nhé."
Nàng ngạc nhiên: "Ủa sao không về được?"
Ân: "Anh bận đi chơi với gái rồi nên không về."
Nàng: "Cái gì, anh nói lại xem coi?"
Ân: "Hề hề, giỡn tí ấy mà, cuối tuần này đổ bê tông sàn, anh phải ở lại trực liên tục giai đoạn này, đại ca không cho về."
Nàng: "Ừa, nói vậy nghe được, léng phéng con nào em cắt cây thịt đó."
Ân: "Cắt đi thì em buồn chết sao?"
Nàng: "Không thèm."
Ân: "Ừa thôi em xem phim đi, anh đi rửa dái bữa nào về cho em cắt."
Nàng: "Coi chừng em đó."
A đù, chuyện này lộ ra thì Bảo Trinh cắt cây thịt của anh thiệt chứ chẳng đùa. Anh tự nhủ phải cẩn thận hết sức mới được, chị em phụ nữ bình thường thì ngoan hiền thùy mị nhưng khi giận lên thì cái gì cũng có thể làm. Nỗi hận của đàn bà rất ghê gớm, tiền nhân đã cảnh báo vậy thì hậu bối không thể không lưu tâm.
Rồi thì cũng tới cái ngày chờ đợi đó, Thiên Ân và Bích Trâm trên một chuyến xe hướng về Nha Trang với niềm phấn khởi, chị mang theo một balo đồ cũng gọn nhẹ, mặc cái quần jean đen, áo thun đỏ rất nổi bật trong làn da trắng trẻo. Cái đẹp của chị không những khiến anh mê mẩn mà những ánh mắt xung quanh cũng bị thu hút.
Ngồi với chị trên xe mà anh để ý có rất nhiều ánh mắt thi thoảng nhìn lén chị, toàn là những ánh mắt dâm dục của mấy anh chàng cùng xe mà thôi. Chị hấp dẫn vậy thì ai chả nứng. Anh với chị ban đầu thì nói chuyện luyên thuyên đủ thứ trời đất, nói một hồi thì cũng mệt, chị nhắm mắt thiếp đi, đầu chị gục trên vai anh. Đưa tay vuốt vào má chị một cái, vuốt ve những sợi tóc phấp phới tung bay trong gió.
Thiên Ân cũng mệt định ngủ chút cho khỏe nhưng mà những cái liếc nhìn tà dâm xung quanh khiến anh chẳng thể yên tâm, đành phải thức cảnh giác đề phòng vậy. Buồn ngủ thì phải làm gì đó để tỉnh ngủ mà làm cái quái gì bây giờ? Thôi thì anh ngắm chị tiếp vậy. Cặp đùi của Bích Trâm dài thiệt, Ân tuy cao hơn chị nhưng chân anh cũng chỉ dài bằng chân chị mà thôi, cặp đùi dài múp máp giao nhau nơi cái mu, nghĩ mà anh đã thấy nứng rồi.
Cặp vú Bích Trâm vun lên sau chiếc áo thun, phập phồng theo từng nhịp đập, không biết chị có độn ngực không nữa, vì cặp vú là nơi duy nhất Ân chưa khám phá nên không biết rõ ràng được, tuy nhiên với khả năng quan sát thì anh đoán là ngực chị to chứ không phải độn ngực.
Cái áo thun rộng cổ hở ra nên anh càng thêm khẳng định điều đó. Hôm nay chị mặc cái áo lót màu đen huyền bí. Chắc là quần lót cũng màu đen thôi. Với tay lấy smartphone chụp tự sướng, trong tấm hình là hình ảnh một người phụ nữ đang ngủ gục trên vai một thanh niên bảnh bao, "đập chai khoai to".
Lòng vui vui khi bên chị mà lại ngồi sát sạt như vậy khiến lửa dục trong anh cứ âm ỉ. Cầm lấy tay chị siết nhẹ nhàng, bàn tay trắng trẻo mềm mại làm anh cứ mân mê mãi không rời. Lâu lâu xe chạy qua những ổ gà làm chị tỉnh giấc, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp, biết anh nắm tay nhưng chị vẫn cứ để im như vậy.
Quãng đường có chị Trâm dù xa dù dài đến mấy cũng thấy ngắn, ở bên chị dường như anh có thể đi đến bất cứ nơi đâu. Một nỗi niềm cảm xúc rất riêng so với khi bên những người con gái khác. Chị là một, là riêng, là duy nhất.
Quãng đường dài khiến Bích Trâm mệt, Ân thấy mà thương chị. Chị ngủ mà ngủ cũng không yên vì đau đầu nên anh quàng tay qua ôm người chị, chị chẳng phản ứng gì cả, có lẽ chị mệt nên chẳng để ý anh làm gì. Cứ mặc kệ hoặc có thể chị tin tưởng anh. Ôm ngang vòng eo thon thì cơn nứng lại dâng lên cao hơn nữa, côn thịt trong quần cũng lóc ngóc ngọ nguậy. Ân để tay chị trên đùi mình, may là chị mệt chứ chị mà tỉnh thì thấy cái cục nợ cộm lên chắc anh xấu hổ chết mất.
Đến nơi trời vẫn còn sáng sớm, việc đầu tiên là kiếm khách sạn để cư trú, gọi taxi đến chở hai chị em. Ân thuê hai phòng sát cạnh nhau. Bích Trâm vật vờ theo Ân lên phòng, ngã uỵch ra giường nằm. Say xe cũng mệt thiệt, chị nằm im bất động như cái xác không hồn nhưng vẫn tỏa ra sự hấp dẫn rạo rực. Ngồi bên chị vuốt ve gương mặt rồi anh hôn nhẹ vào má.
Tay Ân lướt trên đùi Bích Trâm, tấm thân chị trước mặt nhưng anh chẳng dám làm gì hơn. Để chị nằm nghỉ, anh về phòng mình tắm một cái cho tinh thần thoải mái rồi ra ban công hút điếu thuốc ngắm cảnh biển, sóng biển dồn dập là hiện lên hình bóng một người: Phương Duyên, những kỷ niệm ở Thiên Vũ city ùa về.
Cũng đã lâu rồi chưa gọi, không biết giờ gọi có được không, thử lấy smartphone gọi nhưng vẫn là ò í e. Thất vọng. Thôi thì sau này có lẽ sẽ liên lạc được, thời gian này anh cũng không nên làm nàng phân tâm. Bây giờ phải tập trung vào chị Trâm, anh phải cháy cùng chị cho thỏa chuyến đi lần này và nhất định phải làm sao đó có được chị dịp này. Bởi đây là cơ hội không thể tuyệt vời hơn.
Hô hô, giờ là lúc anh mua vé rồi chuẩn bị phượt cùng người đẹp thôi. Trong đầu anh hình dung ra đủ thứ đủ ý tưởng tà ma ngoại đạo với chị Trâm, anh cười nham hiểm nhủ thầm: "Ui mẹ ơi, nghĩ nữa chắc phọt tinh mất. Thôi từ từ tính tiếp. À mà còn gấu nữa, đi cuối tuần không về giờ phải kiếm lý do chính đáng cái đã."
Rồi anh chọn ID trong Zalo có tên "gấu Trinh" rồi nhấn call, khi đầu dây bên kia đã nhấn nút nghe, anh liền hỏi: "A lô, gấu của anh đang làm gì đó?"
Bảo Trinh đáp: "Em đang xem phim nè."
Ân hỏi tiếp: "Nhớ anh không?"
Nàng: "Nhớ chớ sao không, nhớ muốn chết luôn."
Ân: "Uh, nhưng mà cuối tuần này anh có việc không về, kìm nỗi nhớ lại nhé."
Nàng ngạc nhiên: "Ủa sao không về được?"
Ân: "Anh bận đi chơi với gái rồi nên không về."
Nàng: "Cái gì, anh nói lại xem coi?"
Ân: "Hề hề, giỡn tí ấy mà, cuối tuần này đổ bê tông sàn, anh phải ở lại trực liên tục giai đoạn này, đại ca không cho về."
Nàng: "Ừa, nói vậy nghe được, léng phéng con nào em cắt cây thịt đó."
Ân: "Cắt đi thì em buồn chết sao?"
Nàng: "Không thèm."
Ân: "Ừa thôi em xem phim đi, anh đi rửa dái bữa nào về cho em cắt."
Nàng: "Coi chừng em đó."
A đù, chuyện này lộ ra thì Bảo Trinh cắt cây thịt của anh thiệt chứ chẳng đùa. Anh tự nhủ phải cẩn thận hết sức mới được, chị em phụ nữ bình thường thì ngoan hiền thùy mị nhưng khi giận lên thì cái gì cũng có thể làm. Nỗi hận của đàn bà rất ghê gớm, tiền nhân đã cảnh báo vậy thì hậu bối không thể không lưu tâm.
Rồi thì cũng tới cái ngày chờ đợi đó, Thiên Ân và Bích Trâm trên một chuyến xe hướng về Nha Trang với niềm phấn khởi, chị mang theo một balo đồ cũng gọn nhẹ, mặc cái quần jean đen, áo thun đỏ rất nổi bật trong làn da trắng trẻo. Cái đẹp của chị không những khiến anh mê mẩn mà những ánh mắt xung quanh cũng bị thu hút.
Ngồi với chị trên xe mà anh để ý có rất nhiều ánh mắt thi thoảng nhìn lén chị, toàn là những ánh mắt dâm dục của mấy anh chàng cùng xe mà thôi. Chị hấp dẫn vậy thì ai chả nứng. Anh với chị ban đầu thì nói chuyện luyên thuyên đủ thứ trời đất, nói một hồi thì cũng mệt, chị nhắm mắt thiếp đi, đầu chị gục trên vai anh. Đưa tay vuốt vào má chị một cái, vuốt ve những sợi tóc phấp phới tung bay trong gió.
Thiên Ân cũng mệt định ngủ chút cho khỏe nhưng mà những cái liếc nhìn tà dâm xung quanh khiến anh chẳng thể yên tâm, đành phải thức cảnh giác đề phòng vậy. Buồn ngủ thì phải làm gì đó để tỉnh ngủ mà làm cái quái gì bây giờ? Thôi thì anh ngắm chị tiếp vậy. Cặp đùi của Bích Trâm dài thiệt, Ân tuy cao hơn chị nhưng chân anh cũng chỉ dài bằng chân chị mà thôi, cặp đùi dài múp máp giao nhau nơi cái mu, nghĩ mà anh đã thấy nứng rồi.
Cặp vú Bích Trâm vun lên sau chiếc áo thun, phập phồng theo từng nhịp đập, không biết chị có độn ngực không nữa, vì cặp vú là nơi duy nhất Ân chưa khám phá nên không biết rõ ràng được, tuy nhiên với khả năng quan sát thì anh đoán là ngực chị to chứ không phải độn ngực.
Cái áo thun rộng cổ hở ra nên anh càng thêm khẳng định điều đó. Hôm nay chị mặc cái áo lót màu đen huyền bí. Chắc là quần lót cũng màu đen thôi. Với tay lấy smartphone chụp tự sướng, trong tấm hình là hình ảnh một người phụ nữ đang ngủ gục trên vai một thanh niên bảnh bao, "đập chai khoai to".
Lòng vui vui khi bên chị mà lại ngồi sát sạt như vậy khiến lửa dục trong anh cứ âm ỉ. Cầm lấy tay chị siết nhẹ nhàng, bàn tay trắng trẻo mềm mại làm anh cứ mân mê mãi không rời. Lâu lâu xe chạy qua những ổ gà làm chị tỉnh giấc, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp, biết anh nắm tay nhưng chị vẫn cứ để im như vậy.
Quãng đường có chị Trâm dù xa dù dài đến mấy cũng thấy ngắn, ở bên chị dường như anh có thể đi đến bất cứ nơi đâu. Một nỗi niềm cảm xúc rất riêng so với khi bên những người con gái khác. Chị là một, là riêng, là duy nhất.
Quãng đường dài khiến Bích Trâm mệt, Ân thấy mà thương chị. Chị ngủ mà ngủ cũng không yên vì đau đầu nên anh quàng tay qua ôm người chị, chị chẳng phản ứng gì cả, có lẽ chị mệt nên chẳng để ý anh làm gì. Cứ mặc kệ hoặc có thể chị tin tưởng anh. Ôm ngang vòng eo thon thì cơn nứng lại dâng lên cao hơn nữa, côn thịt trong quần cũng lóc ngóc ngọ nguậy. Ân để tay chị trên đùi mình, may là chị mệt chứ chị mà tỉnh thì thấy cái cục nợ cộm lên chắc anh xấu hổ chết mất.
Đến nơi trời vẫn còn sáng sớm, việc đầu tiên là kiếm khách sạn để cư trú, gọi taxi đến chở hai chị em. Ân thuê hai phòng sát cạnh nhau. Bích Trâm vật vờ theo Ân lên phòng, ngã uỵch ra giường nằm. Say xe cũng mệt thiệt, chị nằm im bất động như cái xác không hồn nhưng vẫn tỏa ra sự hấp dẫn rạo rực. Ngồi bên chị vuốt ve gương mặt rồi anh hôn nhẹ vào má.
Tay Ân lướt trên đùi Bích Trâm, tấm thân chị trước mặt nhưng anh chẳng dám làm gì hơn. Để chị nằm nghỉ, anh về phòng mình tắm một cái cho tinh thần thoải mái rồi ra ban công hút điếu thuốc ngắm cảnh biển, sóng biển dồn dập là hiện lên hình bóng một người: Phương Duyên, những kỷ niệm ở Thiên Vũ city ùa về.
Cũng đã lâu rồi chưa gọi, không biết giờ gọi có được không, thử lấy smartphone gọi nhưng vẫn là ò í e. Thất vọng. Thôi thì sau này có lẽ sẽ liên lạc được, thời gian này anh cũng không nên làm nàng phân tâm. Bây giờ phải tập trung vào chị Trâm, anh phải cháy cùng chị cho thỏa chuyến đi lần này và nhất định phải làm sao đó có được chị dịp này. Bởi đây là cơ hội không thể tuyệt vời hơn.
Bình luận facebook