Rumtr9x
Tác giả VW
-
Chương 39: Cưỡng hôn
Làn da của Bích Trâm thơm và mềm mại quá, côn thịt ở sau cứng ngắc chạm nhẹ vào mông đít chị. Một cái rùng mình ngỡ ngàng và chị bất động, khoảng ba mươi giây sau chị quay người lại nhìn anh, hai cặp mắt chạm nhau thật gần.
Cơn dục của Ân gần như lấn át tâm trí, cứ thôi thúc cơ thể làm điều gì đó nhưng bị lý trí cản lại. Chị đưa hai bàn tay lên ngực anh như dằn lại: "Đừng em… chị em mình không nên vậy."
Ân đáp: "Em biết…"
Bích Trâm: "Chỉ nên như vầy thôi… đừng… tiến nữa."
Ân: "Chỉ tại… em… không kiềm được lòng mình."
Bích Trâm: "Chị hiểu, cảm xúc chỉ là nhất thời, sẽ qua nhanh thôi."
"Chị… em thương yêu quý mến chị… em… muốn…" Anh e dè nhìn chị.
"… Nhưng…" Bích Trâm bối rối.
Thiên Ân: "Em muốn hôn chị một cái làm kỷ niệm, em muốn nụ hôn đầu tiên của mình… là dành cho chị…"
Nói xong mà anh cũng không tin vào cái miệng mình nữa, xạo vãi ra, nhưng trong lúc nứng quá cỡ như vậy, trong đầu cứ nghĩ trăm phương ngàn kế chỉ để nhằm thuyết phục Bích Trâm hòng đạt cho bằng được cái dục vọng đen tối trong đầu. Người anh khẽ run run vì sợ, vẫn là cái đoan chính của chị đè áp anh, khiến anh như một đứa trẻ mắc lỗi vậy. Rụt rè nhìn chị dò xét mà không khỏi lo lắng hồi hộp, trống ngực đập rầm rầm.
Bích Trâm: "Ân nè, chị em mình không nên… như vầy."
Thiên Ân: "Em biết, nhưng nhanh thôi mà."
Bích Trâm: "Em nên dành nụ hôn đầu cho người em yêu, chị nghĩ chị không phù hợp đâu."
Ân: "Chị rất phù hợp và xứng đáng mà."
Thuyết phục một hồi thì chị có vẻ xiêu lòng, anh còn đang bối rối chưa biết sao thì chị đưa ngón tay lên má chị.
Bích Trâm: "Vậy… một cái… vào đây thôi nghen."
Cơn nứng lên đỉnh điểm khi nghe Trâm nói, côn thịt trong quần độn lên cứng ngắc, chị đã chấp nhận và anh chỉ cần có vậy. Nhìn rau gắp thịt, anh chả cần biết ngón tay chị chỉ vào vị trí nào, cái miệng anh đã dính lên môi chị. Sự ngỡ ngàng của chị hiện lên trên gương mặt xinh đẹp, anh vẫn cứ nồng nhiệt hôn chị, sự cưỡng hôn luôn là khó khăn, chị đâu thể dễ dàng tiếp nhận.
Hai tay chị đẩy anh ra nhưng bất lực trước sức lực trai tráng của Ân. Đầu chị nghiêng ngả về hai bên né tránh, tuy vậy môi chị đi đâu môi anh sát đó không rời. Vẫy vùng, giằng co trong bất lực, người chị dần thả lỏng ra, môi chị đã không còn mím chặt lại nữa. Đôi môi mọng xinh xắn bị áp bức bởi môi của tôi, son trên môi chị dường như bị tôi nút hết, vội vàng tách môi chị ra, lưỡi nhẹ nhàng tiến vào, hai cái lưỡi dần tìm thấy nhau, hòa quyện.
Dưới sự thôi thúc của cảm xúc mãnh liệt, hai cơ thể dính chặt vào nhau, hai cái lưỡi cũng không rời, nút nhau chùn chụt, côn thịt thừa nước đục mà kề sát ngay mu háng chị. Mùi hương trên cơ thể chị phảng phất khiến trái tim Ân rạo rực ngất ngây trong vui sướng.
Bàn tay tham lam của anh dần hạ xuống, hạ xuống âm thầm sau mông chị, đặt hai lòng bàn tay lên mông chị mà không dám manh động, vì sợ phút giây thần tiên này sẽ tan biến. Nhưng anh cũng chỉ cần có vậy, sờ mông chị là hạnh phúc vô bờ của anh rồi. Vừa hôn vừa sờ mông chị thắm thiết, nồng nàn, anh và chị như chìm vào cõi thiên thai.
Cặp mông của Bích Trâm luôn là thứ xúc tác tuyệt vời cho cơn nứng trong Ân, côn thịt cũng cọ xát ngay trận tuyến, cứng ngắc như muốn đâm toạc lớp quần và lớp váy của chị mà xông vào. Chị đứng im chịu trận, bất lực, anh biết cảm xúc của chị cũng âm ỉ mạnh mẽ lắm. Tuy đang chìm trong mê lực mạnh mẽ của nụ hôn, nhưng trong đầu anh cũng đồng thời dậy sóng bởi hai luồng suy nghĩ đấu tranh long trời. Một bên là muốn đè chị ra mà chịch ngay lúc này cho thỏa cơn nứng bấy lâu, một bên là sự tôn trọng tuyệt đối dành cho chị.
Sự đấu tranh gay gắt này khiến anh khổ sở vô cùng, hại não vô bờ. Côn thịt trong quần thì cứng như khúc gỗ, rỉ nước ra như nói vọng lên: "Lột váy nó lên mà chịch thấy mẹ nó đi cái thằng nhát cáy kia, nứng quá, khó chịu quá." Và trong cuộc đấu tranh nội tâm ấy, lý trí trong Ân dường như thất bại bởi dục niệm quá lớn, lấn át cả châu thân.
Chính cái sự lơi lỏng lý trí đó, hai bàn tay anh bấu vào cặp mông của chị, cặp mông mềm mại như tiếp thêm cho lửa dục trong người, mông chị nảy nở đẫy đà xoa bóp sướng cả tay, mông đít chị mát rượi, xoa rồi bóp rồi miết giữa khe đít của chị. Kéo váy chị lên thọc tay vô đít chị mà nắn, cái quần lót mỏng bị dày xéo bởi đôi bàn tay khỏe mạnh rắn chắc. Những ngón tay anh vuốt ve ngay nơi lỗ hậu môn chị và tiến xuống mu âm hộ chị qua lớp quần lót, chuẩn bị vạch đũng quần tiến vô sờ cái lỗ thịt chị Trâm, cái lỗ thịt là bất cứ thằng đàn ông nào cũng phải khao khát.
Những ngón tay của Ân chuẩn bị len lỏi vào sâu nơi thâm cung thì Bích Trâm như sực tỉnh, giật mình đẩy mạnh anh ra khiến anh chưng hửng.
Bích Trâm: "Không… đừng em… không được…"
Thiên Ân: "Em…"
Bích Trâm dứt khoát: "Vậy là đủ rồi… chị trả xong rồi… chị không muốn nữa."
Gương mặt của Bích Trâm thoáng lên sự khổ sở, vì chị cũng phải đấu tranh giữa lý trí và dục vọng mạnh mẽ như Ân. Chị là người đã có gia đình, đâu thể tùy tiện dễ dãi được, một chút thất vọng hiện lên trong lòng, nhìn chị mà anh thương quá. Chị đã rất khổ sở để mà chiến thắng cái lửa dục nghi ngút trong người. Ân ôm chị nhẹ nhàng nhìn về nơi chân trời xa xôi, thân người chị khẽ run run nghẹ ngào. Anh chẳng biết nói với chị điều gì bây giờ.
Bích Trâm: "Chị mệt, muốn về ngủ."
Ân: "Dạ."
Rồi anh theo chị bước xuống cầu thang mà trong lòng trống trải, hụt hẫng, một bước đến thiên đường thật sự là một bước vô cùng khó khăn, mỏi mệt. Gần đấy nhưng xa đấy. Nhìn Bích Trâm bước vô phòng, cánh cửa đóng lại như tấm lòng của chị, đã đóng lại với Ân. Thế là hết thật rồi. Ân lê từng bước thất thểu vô phòng như lính thất trận, ngã uỵch xuống giường châm điếu thuốc mà nghĩ ngợi mông lung xa vời, sự thất bại làm anh mất đi nhuệ khí, dục khí, đồng thời sự tôn trọng với chị ngày càng tăng.
Anh không trách chị vì xác định là chuyện này không dễ rồi. Quen chị bấy lâu nay nên anh hiểu chị mà. Rõ ràng nụ hôn vừa rồi là nụ hôn ngọt nhất trong đời anh, một nụ hôn khiến anh quên đi tất cả nụ hôn còn lại, một nụ hôn xứng đáng với công sức lâu nay của anh, một nụ hôn tuyệt mỹ gỡ bỏ phần nào nỗi khao khát bấy lâu, một nụ hôn có chết anh cũng không hối tiếc. Thật buồn vì Bích Trâm cự tuyệt, nhưng mà thà rằng anh yêu chị mà đau khổ còn hơn cả đời không biết đến chị.
Cầm smartphone lên, Ân nhắn tin cho Bích Trâm: "Em xin lỗi chị, em không dằn lòng được, chị bỏ qua cho em nghen."
Chị cũng nhắn tin lại: "Đã qua rồi, chị không nhớ đâu, em ngủ sớm đi."
Bích Trâm luôn là vậy, rất bao dung và tình cảm. Chúc chị ngủ ngon rồi Ân đi vô phòng tắm, cơn nóng hừng hực của nụ hôn chưa thuyên giảm trong người, và sự nứng bạo dường như vẫn còn nguyên, phải đi xối nước để hạ lửa dục trong lòng.
Cởi đồ ra và đứng dưới vòi hoa sen, từng dòng nước mát lạnh giúp tinh thần của Ân nguội đi phần nào, chỉ tội côn thịt ức chế nãy giờ, bí bách không sao kể xiết, nó vẫn cứ cứng ngắc ngỏng lên trời như gào thét đòi công lý. Xả nước đầy bồn rồi vào nằm ngâm mình hưởng thụ cảm giác mát lạnh, trong đầu cứ nghĩ về cảm giác vừa trải qua, một cảm giác thỏa mãn nhưng chưa trọn vẹn.
Cơn dục của Ân gần như lấn át tâm trí, cứ thôi thúc cơ thể làm điều gì đó nhưng bị lý trí cản lại. Chị đưa hai bàn tay lên ngực anh như dằn lại: "Đừng em… chị em mình không nên vậy."
Ân đáp: "Em biết…"
Bích Trâm: "Chỉ nên như vầy thôi… đừng… tiến nữa."
Ân: "Chỉ tại… em… không kiềm được lòng mình."
Bích Trâm: "Chị hiểu, cảm xúc chỉ là nhất thời, sẽ qua nhanh thôi."
"Chị… em thương yêu quý mến chị… em… muốn…" Anh e dè nhìn chị.
"… Nhưng…" Bích Trâm bối rối.
Thiên Ân: "Em muốn hôn chị một cái làm kỷ niệm, em muốn nụ hôn đầu tiên của mình… là dành cho chị…"
Nói xong mà anh cũng không tin vào cái miệng mình nữa, xạo vãi ra, nhưng trong lúc nứng quá cỡ như vậy, trong đầu cứ nghĩ trăm phương ngàn kế chỉ để nhằm thuyết phục Bích Trâm hòng đạt cho bằng được cái dục vọng đen tối trong đầu. Người anh khẽ run run vì sợ, vẫn là cái đoan chính của chị đè áp anh, khiến anh như một đứa trẻ mắc lỗi vậy. Rụt rè nhìn chị dò xét mà không khỏi lo lắng hồi hộp, trống ngực đập rầm rầm.
Bích Trâm: "Ân nè, chị em mình không nên… như vầy."
Thiên Ân: "Em biết, nhưng nhanh thôi mà."
Bích Trâm: "Em nên dành nụ hôn đầu cho người em yêu, chị nghĩ chị không phù hợp đâu."
Ân: "Chị rất phù hợp và xứng đáng mà."
Thuyết phục một hồi thì chị có vẻ xiêu lòng, anh còn đang bối rối chưa biết sao thì chị đưa ngón tay lên má chị.
Bích Trâm: "Vậy… một cái… vào đây thôi nghen."
Cơn nứng lên đỉnh điểm khi nghe Trâm nói, côn thịt trong quần độn lên cứng ngắc, chị đã chấp nhận và anh chỉ cần có vậy. Nhìn rau gắp thịt, anh chả cần biết ngón tay chị chỉ vào vị trí nào, cái miệng anh đã dính lên môi chị. Sự ngỡ ngàng của chị hiện lên trên gương mặt xinh đẹp, anh vẫn cứ nồng nhiệt hôn chị, sự cưỡng hôn luôn là khó khăn, chị đâu thể dễ dàng tiếp nhận.
Hai tay chị đẩy anh ra nhưng bất lực trước sức lực trai tráng của Ân. Đầu chị nghiêng ngả về hai bên né tránh, tuy vậy môi chị đi đâu môi anh sát đó không rời. Vẫy vùng, giằng co trong bất lực, người chị dần thả lỏng ra, môi chị đã không còn mím chặt lại nữa. Đôi môi mọng xinh xắn bị áp bức bởi môi của tôi, son trên môi chị dường như bị tôi nút hết, vội vàng tách môi chị ra, lưỡi nhẹ nhàng tiến vào, hai cái lưỡi dần tìm thấy nhau, hòa quyện.
Dưới sự thôi thúc của cảm xúc mãnh liệt, hai cơ thể dính chặt vào nhau, hai cái lưỡi cũng không rời, nút nhau chùn chụt, côn thịt thừa nước đục mà kề sát ngay mu háng chị. Mùi hương trên cơ thể chị phảng phất khiến trái tim Ân rạo rực ngất ngây trong vui sướng.
Bàn tay tham lam của anh dần hạ xuống, hạ xuống âm thầm sau mông chị, đặt hai lòng bàn tay lên mông chị mà không dám manh động, vì sợ phút giây thần tiên này sẽ tan biến. Nhưng anh cũng chỉ cần có vậy, sờ mông chị là hạnh phúc vô bờ của anh rồi. Vừa hôn vừa sờ mông chị thắm thiết, nồng nàn, anh và chị như chìm vào cõi thiên thai.
Cặp mông của Bích Trâm luôn là thứ xúc tác tuyệt vời cho cơn nứng trong Ân, côn thịt cũng cọ xát ngay trận tuyến, cứng ngắc như muốn đâm toạc lớp quần và lớp váy của chị mà xông vào. Chị đứng im chịu trận, bất lực, anh biết cảm xúc của chị cũng âm ỉ mạnh mẽ lắm. Tuy đang chìm trong mê lực mạnh mẽ của nụ hôn, nhưng trong đầu anh cũng đồng thời dậy sóng bởi hai luồng suy nghĩ đấu tranh long trời. Một bên là muốn đè chị ra mà chịch ngay lúc này cho thỏa cơn nứng bấy lâu, một bên là sự tôn trọng tuyệt đối dành cho chị.
Sự đấu tranh gay gắt này khiến anh khổ sở vô cùng, hại não vô bờ. Côn thịt trong quần thì cứng như khúc gỗ, rỉ nước ra như nói vọng lên: "Lột váy nó lên mà chịch thấy mẹ nó đi cái thằng nhát cáy kia, nứng quá, khó chịu quá." Và trong cuộc đấu tranh nội tâm ấy, lý trí trong Ân dường như thất bại bởi dục niệm quá lớn, lấn át cả châu thân.
Chính cái sự lơi lỏng lý trí đó, hai bàn tay anh bấu vào cặp mông của chị, cặp mông mềm mại như tiếp thêm cho lửa dục trong người, mông chị nảy nở đẫy đà xoa bóp sướng cả tay, mông đít chị mát rượi, xoa rồi bóp rồi miết giữa khe đít của chị. Kéo váy chị lên thọc tay vô đít chị mà nắn, cái quần lót mỏng bị dày xéo bởi đôi bàn tay khỏe mạnh rắn chắc. Những ngón tay anh vuốt ve ngay nơi lỗ hậu môn chị và tiến xuống mu âm hộ chị qua lớp quần lót, chuẩn bị vạch đũng quần tiến vô sờ cái lỗ thịt chị Trâm, cái lỗ thịt là bất cứ thằng đàn ông nào cũng phải khao khát.
Những ngón tay của Ân chuẩn bị len lỏi vào sâu nơi thâm cung thì Bích Trâm như sực tỉnh, giật mình đẩy mạnh anh ra khiến anh chưng hửng.
Bích Trâm: "Không… đừng em… không được…"
Thiên Ân: "Em…"
Bích Trâm dứt khoát: "Vậy là đủ rồi… chị trả xong rồi… chị không muốn nữa."
Gương mặt của Bích Trâm thoáng lên sự khổ sở, vì chị cũng phải đấu tranh giữa lý trí và dục vọng mạnh mẽ như Ân. Chị là người đã có gia đình, đâu thể tùy tiện dễ dãi được, một chút thất vọng hiện lên trong lòng, nhìn chị mà anh thương quá. Chị đã rất khổ sở để mà chiến thắng cái lửa dục nghi ngút trong người. Ân ôm chị nhẹ nhàng nhìn về nơi chân trời xa xôi, thân người chị khẽ run run nghẹ ngào. Anh chẳng biết nói với chị điều gì bây giờ.
Bích Trâm: "Chị mệt, muốn về ngủ."
Ân: "Dạ."
Rồi anh theo chị bước xuống cầu thang mà trong lòng trống trải, hụt hẫng, một bước đến thiên đường thật sự là một bước vô cùng khó khăn, mỏi mệt. Gần đấy nhưng xa đấy. Nhìn Bích Trâm bước vô phòng, cánh cửa đóng lại như tấm lòng của chị, đã đóng lại với Ân. Thế là hết thật rồi. Ân lê từng bước thất thểu vô phòng như lính thất trận, ngã uỵch xuống giường châm điếu thuốc mà nghĩ ngợi mông lung xa vời, sự thất bại làm anh mất đi nhuệ khí, dục khí, đồng thời sự tôn trọng với chị ngày càng tăng.
Anh không trách chị vì xác định là chuyện này không dễ rồi. Quen chị bấy lâu nay nên anh hiểu chị mà. Rõ ràng nụ hôn vừa rồi là nụ hôn ngọt nhất trong đời anh, một nụ hôn khiến anh quên đi tất cả nụ hôn còn lại, một nụ hôn xứng đáng với công sức lâu nay của anh, một nụ hôn tuyệt mỹ gỡ bỏ phần nào nỗi khao khát bấy lâu, một nụ hôn có chết anh cũng không hối tiếc. Thật buồn vì Bích Trâm cự tuyệt, nhưng mà thà rằng anh yêu chị mà đau khổ còn hơn cả đời không biết đến chị.
Cầm smartphone lên, Ân nhắn tin cho Bích Trâm: "Em xin lỗi chị, em không dằn lòng được, chị bỏ qua cho em nghen."
Chị cũng nhắn tin lại: "Đã qua rồi, chị không nhớ đâu, em ngủ sớm đi."
Bích Trâm luôn là vậy, rất bao dung và tình cảm. Chúc chị ngủ ngon rồi Ân đi vô phòng tắm, cơn nóng hừng hực của nụ hôn chưa thuyên giảm trong người, và sự nứng bạo dường như vẫn còn nguyên, phải đi xối nước để hạ lửa dục trong lòng.
Cởi đồ ra và đứng dưới vòi hoa sen, từng dòng nước mát lạnh giúp tinh thần của Ân nguội đi phần nào, chỉ tội côn thịt ức chế nãy giờ, bí bách không sao kể xiết, nó vẫn cứ cứng ngắc ngỏng lên trời như gào thét đòi công lý. Xả nước đầy bồn rồi vào nằm ngâm mình hưởng thụ cảm giác mát lạnh, trong đầu cứ nghĩ về cảm giác vừa trải qua, một cảm giác thỏa mãn nhưng chưa trọn vẹn.
Bình luận facebook