Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Giờ trưa tới, bữa trưa đã được dọn đầy bàn, Trương Ngạn chẹp miệng nhìn đồng hồ ngán ngẩm lôi điện thoại ra xem mấy video trời ơi đất hỡi “thế mà nói về trước giờ cơm trưa”. Vừa nhắc tào tháo tào tháo tới ngay, Lam Linh cười vui vẻ ngồi xuống, vừa nhìn bàn ăn toàn món ngon lại càng thêm vui. Anh liếc liếc cô, đi mua đồ thôi mà vui như vậy sao?
- Em nói về trước giờ cơm trưa mà?
Lam Linh gật đầu, dùng ánh mắt thản nhiên nhìn anh:
- Anh đã ăn chưa?
- Chưa!
- Thì đó, về trước lúc ăn là về trước bữa trưa còn gì. Khi nào mà anh ăn xong rồi em mới về thì đó mới là về trễ
Trương Ngạn cứng họng, nếu như có một danh hiệu để trao cho cô vợ này của anh thì chính là bà chúa lí sự, một ngàn không trăm lẻ một chuyện trên đời đều sẽ cãi, cãi một cách vô lí, đi được với quy luật tự nhiên tuy nhiên rất thuyết phục, anh đều không thể nói lại. Lam Linh đnag đặt cả tâm huyết vào bàn ăn chợt nhớ ra chuyện gì đó
- À, hôm nay em mua trà lát nữa kêu giúp việc pha thử cho anh uống. Buổi chiều sang ba nha, em mua cả cho ba
- Đi mua đồ vẽ mà đi mua trà?
Lam Linh chẹp miệng dồn hết tâm trí vào đồ ăn không có hứng đôi co với anh. Trương Ngạn nhìn vợ bằng ánh mắt như cún con bị bỏ rơi, lòng đau nhói vô cùng càng ngày cô vợ này càng không để ý đến anh rồi, giờ Trương Ngạn này đang thấm thía câu nói thế nào là nghiệp quật đây trước kia bao nhiêu cô gái đẹp bám lấy anh, anh đều bỏ ngoài tai một hai không thèm để ý tới bây giờ thì hay rồi, dồn cả tâm trí vào cô thì cô lại thờ ơ như không haizzz....
Lam Linh ngâm mình trong bồn tắm miệng nhỏ còn nghêu ngao hát không ngừng, ngày mai là ngày anh đưa cô tới công ty học việc ngày đầu tiên, thế là cuối cùng cũng có thể kể thíc chuỗi ngày ở nhà phát ốm có thể có việc để bận rộn rồi, dù công việc không phải chuyên ngành mỹ thuật của cô nhưng cũng là công việc cô muốn làm. Trương Ngạn nghe vợ mình hát vui vẻ như vậy liền mở cửa đi vào, Lam Linh lườm anh
- Anh cứ canh lúc người ta tắm là đi vào sao?
- Không có, anh không canh. Anh chính là biết em đang tắm mới vào
Trương Ngạn dùng ánh mắt vô tội, giọng nói kèm khuôn mặt bỉ ổi vô cùng nhìn vợ, Lam Linh trừng mắt không thèm đôi cô với anh, càng ngày cô càng không muốn trả lời tên vô lain này, đông tây lam bắc, trái phải anh đều nói được một cách vô sỉ như vậy, vốn không thể nói lí với anh.
Ngày mới tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi báo thức vừa kêu Lam Linh thò tay ra muốn tắt nó đi, nhưng cái lạnh truyền tới giống như ai đó để một tảng đá lạnh lẽo lên tay cô, lập tức rụt lại, tiếp tục chui vào chăn haizz dù là háo hức thật, được đi làm vui mừng biết bao nhiêu nhưng mà lạnh quá, quá trời lạnh luôn, bao lâu rồi cô chưa dậy sớm như thế này chứ? Trương Ngạn nhìn con sâu lười cuộn tròn trong chăn không muôn sra ngoài thì mỉm cười lắc đầu như thể anh biết trước chắc chắn sẽ như vậy. Anh lấy trong tủ ra một bộ đồ nhìn rất đậm tính chất công sở để xuống giường, dùng giọng nói ấm áp dịu dàng cùng với bàn tay to lớn nhẹ nhành kéo vợ dậy
- Dậy thôi, em định nghỉ việc ngay từ ngày làm đầu tiền hả?
Lam Linh bị cái lạnh từ bàn tay anh truyền tới nhảy dựng lên, cuối cùng cũng có động lực ra khỏi chăn. Vòi hoa sen xả xuống một dòng nước ấm, xối thẳng vào cơ thể trắng ngần lạnh lẽo của cô khiến Lam Linh thoải mái vô cùng. Một trong những thứ sung sướng nhất chính là mùa đông tắm nước nóng, một trong những thứ đau khổ nhất chính là lúc tắt nước nóng...trời ơi nó lạnh, đúng là mọi thứ trên đời đều có giá của nó, tắm nước nóng sung sướng nhưng rồi khi dừng lại cũng thật lạnh lẽo trên đời chính là không có hạnh phúc nào mãi mãi. Nghĩ miên man một hồi Lam Linh thấy bản thân thật uyên bác, giọng nói vui vẻ muốn khoe kiến thức vừa đúc kết được trong lúc đi tắm với chồng
- Anh này! Anh nghĩ xem có phải hạnh phúc không bao giờ là mãi mãi không?
Trương Ngạn siết chặt cà vạt nghe cô hỏi liền quay theo hướng phòng tắm mà ngán ngẩm, cô vợ này của anh mỗi ngày đi tắm, ăn cơm đều nghiệm ra một chân lý, rồi bắt anh công nhận nó suy cho cùng chân lý nào cũng đều xuất phát bằng “một trong những thứ hạnh phúc nhất trên đời là...” nếu là như vậy thật, vợ của anh thật quá nhiều thứ hạnh phúc rồi. Cuối cùng cô cũng chịu ra ngoài, mái tóc ướt sũng ngồi trên giường không nói một lời, đây chính là đợi anh sấy tóc chứ không có gì cả, Trương Ngạn cũng quá hiểu vợ mình cầm máy sấy cắm điện rồi tiến lại gần với vợ. Qua một thời gian ở cùng nhau, rất nhiều chuyện thay đổi, tính cách cũng hiểu rõ nhau hơn rất nhiều nhưng có một thứ mãi mãi không đổi từ cô chính là mùi hương này! Hương thơm dịu nhẹ, thoang thoảng khiến anh cảm thấy rạo rực, mùi hướng ấy cứ như một cơn gió mang hương hoa giữa đồng cỏ thảo nguyên bay tới quấn láy cơ thể anh, Trương Ngạn nhìn vợ mình phía dướng, chiếc áo tắm buộc vạt chéo trước ngực khiến anh thấy cả bầu ngực căng tròn của cô từ trên xuống, anh nuốt nước bọt không muốn đố diện cảm xúc trong cơ thể mình, vợ của ai mà lại thế này chứ, như vậy để ra ngoài không phải rất dễ bị bắt mất hay sao? Anh cuối cùng cũng không nhịn nữa, không muốn nhịn nữa cúi xuống đặt lên môi vợ mình một nụ hôn mãnh liệt, bàn tay cũng tiện thể kéo lỏng chiếc cà vạt vừa mới siết chặt, cởi từng chiếc cúc áo sơ mi vừa đóng ngay ngắn....Hôm nay đi làm muộn vậy!
- Em nói về trước giờ cơm trưa mà?
Lam Linh gật đầu, dùng ánh mắt thản nhiên nhìn anh:
- Anh đã ăn chưa?
- Chưa!
- Thì đó, về trước lúc ăn là về trước bữa trưa còn gì. Khi nào mà anh ăn xong rồi em mới về thì đó mới là về trễ
Trương Ngạn cứng họng, nếu như có một danh hiệu để trao cho cô vợ này của anh thì chính là bà chúa lí sự, một ngàn không trăm lẻ một chuyện trên đời đều sẽ cãi, cãi một cách vô lí, đi được với quy luật tự nhiên tuy nhiên rất thuyết phục, anh đều không thể nói lại. Lam Linh đnag đặt cả tâm huyết vào bàn ăn chợt nhớ ra chuyện gì đó
- À, hôm nay em mua trà lát nữa kêu giúp việc pha thử cho anh uống. Buổi chiều sang ba nha, em mua cả cho ba
- Đi mua đồ vẽ mà đi mua trà?
Lam Linh chẹp miệng dồn hết tâm trí vào đồ ăn không có hứng đôi co với anh. Trương Ngạn nhìn vợ bằng ánh mắt như cún con bị bỏ rơi, lòng đau nhói vô cùng càng ngày cô vợ này càng không để ý đến anh rồi, giờ Trương Ngạn này đang thấm thía câu nói thế nào là nghiệp quật đây trước kia bao nhiêu cô gái đẹp bám lấy anh, anh đều bỏ ngoài tai một hai không thèm để ý tới bây giờ thì hay rồi, dồn cả tâm trí vào cô thì cô lại thờ ơ như không haizzz....
Lam Linh ngâm mình trong bồn tắm miệng nhỏ còn nghêu ngao hát không ngừng, ngày mai là ngày anh đưa cô tới công ty học việc ngày đầu tiên, thế là cuối cùng cũng có thể kể thíc chuỗi ngày ở nhà phát ốm có thể có việc để bận rộn rồi, dù công việc không phải chuyên ngành mỹ thuật của cô nhưng cũng là công việc cô muốn làm. Trương Ngạn nghe vợ mình hát vui vẻ như vậy liền mở cửa đi vào, Lam Linh lườm anh
- Anh cứ canh lúc người ta tắm là đi vào sao?
- Không có, anh không canh. Anh chính là biết em đang tắm mới vào
Trương Ngạn dùng ánh mắt vô tội, giọng nói kèm khuôn mặt bỉ ổi vô cùng nhìn vợ, Lam Linh trừng mắt không thèm đôi cô với anh, càng ngày cô càng không muốn trả lời tên vô lain này, đông tây lam bắc, trái phải anh đều nói được một cách vô sỉ như vậy, vốn không thể nói lí với anh.
Ngày mới tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi báo thức vừa kêu Lam Linh thò tay ra muốn tắt nó đi, nhưng cái lạnh truyền tới giống như ai đó để một tảng đá lạnh lẽo lên tay cô, lập tức rụt lại, tiếp tục chui vào chăn haizz dù là háo hức thật, được đi làm vui mừng biết bao nhiêu nhưng mà lạnh quá, quá trời lạnh luôn, bao lâu rồi cô chưa dậy sớm như thế này chứ? Trương Ngạn nhìn con sâu lười cuộn tròn trong chăn không muôn sra ngoài thì mỉm cười lắc đầu như thể anh biết trước chắc chắn sẽ như vậy. Anh lấy trong tủ ra một bộ đồ nhìn rất đậm tính chất công sở để xuống giường, dùng giọng nói ấm áp dịu dàng cùng với bàn tay to lớn nhẹ nhành kéo vợ dậy
- Dậy thôi, em định nghỉ việc ngay từ ngày làm đầu tiền hả?
Lam Linh bị cái lạnh từ bàn tay anh truyền tới nhảy dựng lên, cuối cùng cũng có động lực ra khỏi chăn. Vòi hoa sen xả xuống một dòng nước ấm, xối thẳng vào cơ thể trắng ngần lạnh lẽo của cô khiến Lam Linh thoải mái vô cùng. Một trong những thứ sung sướng nhất chính là mùa đông tắm nước nóng, một trong những thứ đau khổ nhất chính là lúc tắt nước nóng...trời ơi nó lạnh, đúng là mọi thứ trên đời đều có giá của nó, tắm nước nóng sung sướng nhưng rồi khi dừng lại cũng thật lạnh lẽo trên đời chính là không có hạnh phúc nào mãi mãi. Nghĩ miên man một hồi Lam Linh thấy bản thân thật uyên bác, giọng nói vui vẻ muốn khoe kiến thức vừa đúc kết được trong lúc đi tắm với chồng
- Anh này! Anh nghĩ xem có phải hạnh phúc không bao giờ là mãi mãi không?
Trương Ngạn siết chặt cà vạt nghe cô hỏi liền quay theo hướng phòng tắm mà ngán ngẩm, cô vợ này của anh mỗi ngày đi tắm, ăn cơm đều nghiệm ra một chân lý, rồi bắt anh công nhận nó suy cho cùng chân lý nào cũng đều xuất phát bằng “một trong những thứ hạnh phúc nhất trên đời là...” nếu là như vậy thật, vợ của anh thật quá nhiều thứ hạnh phúc rồi. Cuối cùng cô cũng chịu ra ngoài, mái tóc ướt sũng ngồi trên giường không nói một lời, đây chính là đợi anh sấy tóc chứ không có gì cả, Trương Ngạn cũng quá hiểu vợ mình cầm máy sấy cắm điện rồi tiến lại gần với vợ. Qua một thời gian ở cùng nhau, rất nhiều chuyện thay đổi, tính cách cũng hiểu rõ nhau hơn rất nhiều nhưng có một thứ mãi mãi không đổi từ cô chính là mùi hương này! Hương thơm dịu nhẹ, thoang thoảng khiến anh cảm thấy rạo rực, mùi hướng ấy cứ như một cơn gió mang hương hoa giữa đồng cỏ thảo nguyên bay tới quấn láy cơ thể anh, Trương Ngạn nhìn vợ mình phía dướng, chiếc áo tắm buộc vạt chéo trước ngực khiến anh thấy cả bầu ngực căng tròn của cô từ trên xuống, anh nuốt nước bọt không muốn đố diện cảm xúc trong cơ thể mình, vợ của ai mà lại thế này chứ, như vậy để ra ngoài không phải rất dễ bị bắt mất hay sao? Anh cuối cùng cũng không nhịn nữa, không muốn nhịn nữa cúi xuống đặt lên môi vợ mình một nụ hôn mãnh liệt, bàn tay cũng tiện thể kéo lỏng chiếc cà vạt vừa mới siết chặt, cởi từng chiếc cúc áo sơ mi vừa đóng ngay ngắn....Hôm nay đi làm muộn vậy!
Bình luận facebook