Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104: Trút giận thay cô (6)
Không ngờ cô gái tên là "Cảnh Hảo Hảo" này lại đến tìm "thiếu niên thiên tử" mà cả thành phố Giang Sơn này ai ai cũng biết!
Rốt cuộc họ có nên ngăn cản hay không? Nhưng nếu không ngăn cản thì vô cùng khả năng sẽ bị ông chủ sa thải…
Hai bảo vệ im lặng một lát, một người bỗng nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường: "Xin lỗi, chúng tôi không thể xác nhận thân phận của các vị, cũng không biết danh thiếp này là thật hay giả. Nếu các vị thật sự muốn vào thì phiền các vị hãy gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Lương. Chỉ cần ngài ấy xác nhận thân phận của các vị thì tôi hứa sẽ dẫn các vị vào tìm ngài ấy ngay lập tức!"
Tài xế gật đầu, lấy di động ra gọi điện thoại cho Lương Thần nhưng chờ mãi mà không có người nghe máy.
Cảnh Hảo Hảo đứng bên cạnh nhìn, thấy tài xế đã bấm điện thoại lần thứ ba, cô không nhịn được hỏi: "Sao vậy? Không gọi được à?"
"Lúc họp, cậu Thần đa phần sẽ để máy ở chế độ im lặng, nhất là trong những cuộc họp quan trọng nên có lẽ là phải chờ tới khi cuộc họp kết thúc, chúng ta mới có thể liên lạc với cậu ấy."
"Vậy thì thật sự là rất xin lỗi. Hay là ba vị về thay trang phục rồi hẵng tới?"
Từ đây đến biệt thự ít nhất phải cần một tiếng, quay lại thì mất thêm một tiếng nữa, đi đi về về mất hai tiếng đồng hồ, e rằng đến lúc đó Lương Thần đã họp xong.
Cảnh Hảo Hảo ngẫm nghĩ: "Tôi đứng đây đợi vậy."
"Cô Cảnh, bây giờ trời nắng gắt như vậy, hay là cô ngồi vào xe chờ đi?"
Cảnh Hảo Hảo lắc đầu: "Không, tôi muốn đợi ở đây."
Dì Lâm thấy mình không khuyên được cô, đành thở dài một hơi, trong lòng nghĩ sao bà không phát hiện ra cô gái yếu đuối này lại có lúc kiên quyết như thế chứ?
Tiếp đó, Dì Lâm nhìn tài xế: "Tôi quay lại chỗ đỗ xe lấy ô che nắng. Trời nắng gắt như thế, lỡ bị cảm thì sao? Phiền anh ở đây với cô Cảnh một lát!"
Dì Lâm vừa dứt lời, lập tức đi đến bãi đỗ xe. Không bao lâu sau, dì Lâm đã cầm hai chiếc ô quay lại. Bà đưa một chiếc cho tài xế, mở chiếc còn lại ra che cho Cảnh Hảo Hảo.
Lúc này, thành phố Giang Sơn đã vào đầu thu nhưng nắng giữa trưa vẫn chói chang như trước. Tuy rằng ô có thể che bớt nắng, song tiết trời thì lại đang ngày càng nóng bức hơn. Cảnh Hảo Hảo đứng trước cổng Lưu Kim Tuế Nguyệt, chưa đầy nửa tiếng sau, quần áo trên người cô đã ướt đẫm mồ hôi, lớp tóc bên trong cũng dính bết lên cổ.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Dì Lâm và tài xế nghĩ tới việc Cảnh Hảo Hảo mới khỏi bệnh xong, sợ cô cứ phơi nắng tiếp, lỡ xảy ra chuyện gì thì hỏng, thế nên thỉnh thoảng lại khuyên nhủ cô.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo vẫn cố chấp đứng chờ.
Ngay lúc Cảnh Hảo Hảo cảm thấy mình sắp không chịu được nữa thì cửa Lưu Kim Tuế Nguyệt được mở ra, mấy người đàn ông mặc vest đi giày da bước ra từ bên trong.
Lương Thần mặc bộ vest màu đen, vừa khít với cơ thể, tôn lên dáng người cao lớn, quý phái của anh.
Rốt cuộc họ có nên ngăn cản hay không? Nhưng nếu không ngăn cản thì vô cùng khả năng sẽ bị ông chủ sa thải…
Hai bảo vệ im lặng một lát, một người bỗng nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường: "Xin lỗi, chúng tôi không thể xác nhận thân phận của các vị, cũng không biết danh thiếp này là thật hay giả. Nếu các vị thật sự muốn vào thì phiền các vị hãy gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Lương. Chỉ cần ngài ấy xác nhận thân phận của các vị thì tôi hứa sẽ dẫn các vị vào tìm ngài ấy ngay lập tức!"
Tài xế gật đầu, lấy di động ra gọi điện thoại cho Lương Thần nhưng chờ mãi mà không có người nghe máy.
Cảnh Hảo Hảo đứng bên cạnh nhìn, thấy tài xế đã bấm điện thoại lần thứ ba, cô không nhịn được hỏi: "Sao vậy? Không gọi được à?"
"Lúc họp, cậu Thần đa phần sẽ để máy ở chế độ im lặng, nhất là trong những cuộc họp quan trọng nên có lẽ là phải chờ tới khi cuộc họp kết thúc, chúng ta mới có thể liên lạc với cậu ấy."
"Vậy thì thật sự là rất xin lỗi. Hay là ba vị về thay trang phục rồi hẵng tới?"
Từ đây đến biệt thự ít nhất phải cần một tiếng, quay lại thì mất thêm một tiếng nữa, đi đi về về mất hai tiếng đồng hồ, e rằng đến lúc đó Lương Thần đã họp xong.
Cảnh Hảo Hảo ngẫm nghĩ: "Tôi đứng đây đợi vậy."
"Cô Cảnh, bây giờ trời nắng gắt như vậy, hay là cô ngồi vào xe chờ đi?"
Cảnh Hảo Hảo lắc đầu: "Không, tôi muốn đợi ở đây."
Dì Lâm thấy mình không khuyên được cô, đành thở dài một hơi, trong lòng nghĩ sao bà không phát hiện ra cô gái yếu đuối này lại có lúc kiên quyết như thế chứ?
Tiếp đó, Dì Lâm nhìn tài xế: "Tôi quay lại chỗ đỗ xe lấy ô che nắng. Trời nắng gắt như thế, lỡ bị cảm thì sao? Phiền anh ở đây với cô Cảnh một lát!"
Dì Lâm vừa dứt lời, lập tức đi đến bãi đỗ xe. Không bao lâu sau, dì Lâm đã cầm hai chiếc ô quay lại. Bà đưa một chiếc cho tài xế, mở chiếc còn lại ra che cho Cảnh Hảo Hảo.
Lúc này, thành phố Giang Sơn đã vào đầu thu nhưng nắng giữa trưa vẫn chói chang như trước. Tuy rằng ô có thể che bớt nắng, song tiết trời thì lại đang ngày càng nóng bức hơn. Cảnh Hảo Hảo đứng trước cổng Lưu Kim Tuế Nguyệt, chưa đầy nửa tiếng sau, quần áo trên người cô đã ướt đẫm mồ hôi, lớp tóc bên trong cũng dính bết lên cổ.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Dì Lâm và tài xế nghĩ tới việc Cảnh Hảo Hảo mới khỏi bệnh xong, sợ cô cứ phơi nắng tiếp, lỡ xảy ra chuyện gì thì hỏng, thế nên thỉnh thoảng lại khuyên nhủ cô.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo vẫn cố chấp đứng chờ.
Ngay lúc Cảnh Hảo Hảo cảm thấy mình sắp không chịu được nữa thì cửa Lưu Kim Tuế Nguyệt được mở ra, mấy người đàn ông mặc vest đi giày da bước ra từ bên trong.
Lương Thần mặc bộ vest màu đen, vừa khít với cơ thể, tôn lên dáng người cao lớn, quý phái của anh.
Bình luận facebook