Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122: Nhẫn nại (4)
Như để che đậy sự chột dạ của mình, cô nói ngay không suy nghĩ: "Những gì anh bảo tôi làm tôi đều làm cả rồi, vậy có phải anh đã chịu tha cho Lương Niên rồi không?"
Lửa giận của Lương Thần chợt bốc lên hừng hực, anh tự nhận mình không phải là người tốt tính nhưng vẫn còn tự kiểm soát được, tuy rằng anh không thích gần gũi phụ nữ nhưng không có nghĩa là anh không biết lịch thiệp. Tuy vậy, kể từ khi gặp Cảnh Hảo Hảo, anh cảm thấy cơn giận của mình có thể bùng nổ bất cứ lúc nào như một quả bom nổ chậm.
Anh cũng không rõ rốt cuộc cô gái này có bản lĩnh gì mà có thể khiến anh nóng nảy và dễ tức giận như thế.
Ví như ban nãy, anh vừa về nhà đã nhìn thấy cô, lòng thoáng kinh ngạc vui mừng nhưng sau đó đã lập tức hiểu ra, cô tích cực chờ anh như thế cũng chỉ vì Thẩm Lương Niên mà thôi, thế là anh nghiêm mặt lên lầu tắm rửa, xem cô như không khí.
Ra khỏi nhà tắm, thấy cô vẫn đờ ra đó, dù anh không thể đọc được suy nghĩ trong đầu cô thì đến kẻ ngu cũng biết cô đang lo cho Thẩm Lương Niên.
Thật ra, tuy anh chưa tiếp xúc nhiều với phái nữ nhưng anh cũng biết, Cảnh Hảo Hảo rất chống cự, thậm chí còn hơi sợ anh.
Trên thế giới này, có rất nhiều người sợ anh, anh lại chưa từng quan tâm nhưng không hiểu vì sao, trong tiềm thức, anh lại không muốn Cảnh Hảo Hảo sợ mình. Cũng chính vì vậy, khi cô suýt chết do tai nạn giao thông, anh đã bắt đầu kiềm chế bản thân trước mặt cô.
Trưa nay cũng vậy, anh sợ mình làm tổn thương cô nên mới đuổi cô đi… Thậm chí, buổi tối trước khi về nhà, anh đã thầm nhủ với bản thân rằng nhất định phải nhẫn nại… Nào ngờ, vừa nhìn thấy dáng vẻ thần hồn điên đảo vì lo cho Thẩm Lương Niên của cô, những phần tử xấu xa trong anh lại bắt đầu rục rịch.
Cô đã khiến anh khó chịu thì cô cũng đừng hòng thoải mái.
Hệt như bây giờ vậy, hai người mới yên tĩnh nằm cạnh nhau một lúc, cô lại dám hỏi anh có chịu tha cho Thẩm Lương Niên không? Không lẽ cô không có đề tài nào khác để trò chuyện với anh ngoài Thẩm Lương Niên ư?
Lương Thần nghĩ ngợi hồi lâu, nở nụ cười lạnh lẽo, lòng rõ ràng bảo bản thân phải tốt tính hơn nhưng lại nhanh miệng nói lời ác độc: "Em tưởng chỉ như vậy là có thể thỏa mãn được tôi sao? Ít nhất em phải để tôi thỏa mãn cả đêm nay chứ? À, đúng rồi, Hảo Hảo, em có biết làm sao để thỏa mãn một người đàn ông không?"
Mặt Cảnh Hảo Hảo hơi tái đi, cô biết người đàn ông này sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu…
Anh là một tên ác ma, có thể hung tợn xé toang tôn nghiêm của cô từng chút một, đến mảnh vụn cũng chẳng còn.
Lòng Cảnh Hảo Hảo âm ỉ cơn phẫn nộ, ngực cũng phập phồng theo.
Lương Thần nhìn cô, cho rằng ngay giây kế tiếp cô sẽ bùng nổ, thậm chí anh cũng cảm thấy những lời mình vừa nói đúng là đáng ăn đòn.
Lửa giận của Lương Thần chợt bốc lên hừng hực, anh tự nhận mình không phải là người tốt tính nhưng vẫn còn tự kiểm soát được, tuy rằng anh không thích gần gũi phụ nữ nhưng không có nghĩa là anh không biết lịch thiệp. Tuy vậy, kể từ khi gặp Cảnh Hảo Hảo, anh cảm thấy cơn giận của mình có thể bùng nổ bất cứ lúc nào như một quả bom nổ chậm.
Anh cũng không rõ rốt cuộc cô gái này có bản lĩnh gì mà có thể khiến anh nóng nảy và dễ tức giận như thế.
Ví như ban nãy, anh vừa về nhà đã nhìn thấy cô, lòng thoáng kinh ngạc vui mừng nhưng sau đó đã lập tức hiểu ra, cô tích cực chờ anh như thế cũng chỉ vì Thẩm Lương Niên mà thôi, thế là anh nghiêm mặt lên lầu tắm rửa, xem cô như không khí.
Ra khỏi nhà tắm, thấy cô vẫn đờ ra đó, dù anh không thể đọc được suy nghĩ trong đầu cô thì đến kẻ ngu cũng biết cô đang lo cho Thẩm Lương Niên.
Thật ra, tuy anh chưa tiếp xúc nhiều với phái nữ nhưng anh cũng biết, Cảnh Hảo Hảo rất chống cự, thậm chí còn hơi sợ anh.
Trên thế giới này, có rất nhiều người sợ anh, anh lại chưa từng quan tâm nhưng không hiểu vì sao, trong tiềm thức, anh lại không muốn Cảnh Hảo Hảo sợ mình. Cũng chính vì vậy, khi cô suýt chết do tai nạn giao thông, anh đã bắt đầu kiềm chế bản thân trước mặt cô.
Trưa nay cũng vậy, anh sợ mình làm tổn thương cô nên mới đuổi cô đi… Thậm chí, buổi tối trước khi về nhà, anh đã thầm nhủ với bản thân rằng nhất định phải nhẫn nại… Nào ngờ, vừa nhìn thấy dáng vẻ thần hồn điên đảo vì lo cho Thẩm Lương Niên của cô, những phần tử xấu xa trong anh lại bắt đầu rục rịch.
Cô đã khiến anh khó chịu thì cô cũng đừng hòng thoải mái.
Hệt như bây giờ vậy, hai người mới yên tĩnh nằm cạnh nhau một lúc, cô lại dám hỏi anh có chịu tha cho Thẩm Lương Niên không? Không lẽ cô không có đề tài nào khác để trò chuyện với anh ngoài Thẩm Lương Niên ư?
Lương Thần nghĩ ngợi hồi lâu, nở nụ cười lạnh lẽo, lòng rõ ràng bảo bản thân phải tốt tính hơn nhưng lại nhanh miệng nói lời ác độc: "Em tưởng chỉ như vậy là có thể thỏa mãn được tôi sao? Ít nhất em phải để tôi thỏa mãn cả đêm nay chứ? À, đúng rồi, Hảo Hảo, em có biết làm sao để thỏa mãn một người đàn ông không?"
Mặt Cảnh Hảo Hảo hơi tái đi, cô biết người đàn ông này sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu…
Anh là một tên ác ma, có thể hung tợn xé toang tôn nghiêm của cô từng chút một, đến mảnh vụn cũng chẳng còn.
Lòng Cảnh Hảo Hảo âm ỉ cơn phẫn nộ, ngực cũng phập phồng theo.
Lương Thần nhìn cô, cho rằng ngay giây kế tiếp cô sẽ bùng nổ, thậm chí anh cũng cảm thấy những lời mình vừa nói đúng là đáng ăn đòn.
Bình luận facebook