Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175: Tình cờ gặp gỡ (5)
Translator: Nguyetmai
"Các bạn học đều nói bố tôi rất đẹp trai nhưng không biết có phải vì ngày nào tôi cũng nhìn thấy bố không mà tôi đã nhìn bố đến phát chán rồi."
Từ "phát chán" bị đánh dấu sai chính tả.
"Tôi thấy bố không đẹp bằng mẹ. Tóc mẹ đen óng, mắt to tròn, lông mi cong cong, răng đều như bắp. Khi mẹ cười, hai má hiện lúm đồng tiền như ẩn như hiện…"
Ba trăm từ tiếp theo, bài văn đều chỉ viết về mẹ Cảnh Hảo Hảo mà thôi.
Cuối bài, thầy giáo chấm 2 điểm, còn phê là lạc đề, viết về bố chứ không phải viết về mẹ.
Bài văn rất khô khan, không có nội dung thực tế gì, văn phong trẻ con khá buồn cười, nhưng Lương Thần vẫn cẩn thận đọc hết.
Hiệu trưởng Phương kể lại hết những chuyện ông có thể nhớ về Cảnh Hảo Hảo, đa số là những câu chuyện thú vị ngày cô còn nhỏ. Vì thị trấn này cũng không lớn nên những chuyện thú vị kia cũng hơi đơn điệu, nhưng Lương Thần vẫn lắng nghe thật cẩn thận.
Nghe đến đoạn buồn cười, mặt mày anh đều bất giác cong lên.
Sau đó, Hiệu trưởng Phương còn kể đến năm mà thị trấn gặp phải lũ lụt, bố mẹ của Cảnh Hảo Hảo đồng loạt qua đời, cô được gia đình Thẩm Lương Niên đón về chăm sóc.
Từ đó trở đi, dường như không còn chuyện gì tốt đẹp nữa.
"Tôi còn nhớ ông Thẩm bị bệnh nặng, con trai thì học cấp ba ở trên huyện, ông ấy do một tay Hảo Hảo chăm sóc. Giữa ngày đông lạnh giá mà cô bé còn ngồi ở bờ sông giặt quần áo, xong lại đi lo cơm nước… Còn một chuyện, có lẽ ông Thẩm và con trai ông ấy cũng không biết. Khi vừa sang xuân, tuyết băng khắp nơi đồng loạt tan chảy, Hảo Hảo ngồi cạnh bờ sông giặt quần áo, đất rất trơn, cô bé trượt chân ngã xuống nước… Nếu không phải đúng lúc tôi và con tôi đi ngang qua cứu lên, e rằng cô bé đã mất mạng. Cậu biết câu đầu tiên Hảo Hảo nói khi tỉnh lại là gì không?"
"Cô nhóc bảo tôi đừng kể cho bác Thẩm và anh Lương Niên… Cậu xem, vì nhà họ Thẩm, cô bé suýt chút nữa mất mạng, còn sợ gây phiền toái cho người khác."
Nói đến đây, Hiệu trưởng Phương lắc đầu: "Cô bé Hảo Hảo này hiểu chuyện lắm, biết nhớ ơn, còn nhỏ đã giúp được cho nhà họ Thẩm không ít việc. Không uổng công ông Thẩm đã giúp đỡ… Con trai ông Thẩm còn chẳng hiếu thảo được như thế đâu!"
Càng về sau, Hiệu trưởng Phương cứ lặp đi lặp lại câu "Hảo Hảo là một cô bé ngoan" mãi.
Lương Thần nghe đến đây, im lặng hồi lâu.
Anh không hề biết, cô gái yếu ớt đang sống trong căn biệt thự của mình đã từng vì gia đình Thẩm Lương Niên mà suýt mất mạng như thế.
Hiệu trưởng Phương đã say túy lúy, bị con gái vừa dìu vừa ép vào phòng nghỉ ngơi.
Lương Thần lúc này mới tạm biệt ra về.
Khi anh ra ngoài, sắc trời đã tối. Anh lên xe, bật đèn, ngắm nghía những món đồ thời thơ ấu của Cảnh Hảo Hảo mà anh đã lấy được từ chỗ Hiệu trưởng Phương, trong đó có một bức ảnh chụp Cảnh Hảo Hảo lúc còn đang học tiểu học.
Cô khi ấy giống hệt như những gì Hiệu trưởng Phương miêu tả, xinh xắn, đôi mắt to tròn, hai má phúng phính, trông rất đáng yêu.
Mắt cô khi ấy cũng giống với bây giờ, trong suốt, long lanh như vật tinh khiết nhất tồn tại giữa dòng thời gian.
Cửa kính xe được hạ xuống, gió hiu hiu thổi đến mang theo hơi thở thanh mát, thơm ngọt của chốn làng quê dân dã khiến bức ảnh trên đầu ngón tay Lương Thần thoáng lay động.
Khi ngắm nhìn bức ảnh, vẻ mặt vốn lạnh lùng của Lương Thần bỗng trở nên dịu dàng vô hạn, trông tựa như bức tranh đẹp đẽ nhất thế gian.
"Các bạn học đều nói bố tôi rất đẹp trai nhưng không biết có phải vì ngày nào tôi cũng nhìn thấy bố không mà tôi đã nhìn bố đến phát chán rồi."
Từ "phát chán" bị đánh dấu sai chính tả.
"Tôi thấy bố không đẹp bằng mẹ. Tóc mẹ đen óng, mắt to tròn, lông mi cong cong, răng đều như bắp. Khi mẹ cười, hai má hiện lúm đồng tiền như ẩn như hiện…"
Ba trăm từ tiếp theo, bài văn đều chỉ viết về mẹ Cảnh Hảo Hảo mà thôi.
Cuối bài, thầy giáo chấm 2 điểm, còn phê là lạc đề, viết về bố chứ không phải viết về mẹ.
Bài văn rất khô khan, không có nội dung thực tế gì, văn phong trẻ con khá buồn cười, nhưng Lương Thần vẫn cẩn thận đọc hết.
Hiệu trưởng Phương kể lại hết những chuyện ông có thể nhớ về Cảnh Hảo Hảo, đa số là những câu chuyện thú vị ngày cô còn nhỏ. Vì thị trấn này cũng không lớn nên những chuyện thú vị kia cũng hơi đơn điệu, nhưng Lương Thần vẫn lắng nghe thật cẩn thận.
Nghe đến đoạn buồn cười, mặt mày anh đều bất giác cong lên.
Sau đó, Hiệu trưởng Phương còn kể đến năm mà thị trấn gặp phải lũ lụt, bố mẹ của Cảnh Hảo Hảo đồng loạt qua đời, cô được gia đình Thẩm Lương Niên đón về chăm sóc.
Từ đó trở đi, dường như không còn chuyện gì tốt đẹp nữa.
"Tôi còn nhớ ông Thẩm bị bệnh nặng, con trai thì học cấp ba ở trên huyện, ông ấy do một tay Hảo Hảo chăm sóc. Giữa ngày đông lạnh giá mà cô bé còn ngồi ở bờ sông giặt quần áo, xong lại đi lo cơm nước… Còn một chuyện, có lẽ ông Thẩm và con trai ông ấy cũng không biết. Khi vừa sang xuân, tuyết băng khắp nơi đồng loạt tan chảy, Hảo Hảo ngồi cạnh bờ sông giặt quần áo, đất rất trơn, cô bé trượt chân ngã xuống nước… Nếu không phải đúng lúc tôi và con tôi đi ngang qua cứu lên, e rằng cô bé đã mất mạng. Cậu biết câu đầu tiên Hảo Hảo nói khi tỉnh lại là gì không?"
"Cô nhóc bảo tôi đừng kể cho bác Thẩm và anh Lương Niên… Cậu xem, vì nhà họ Thẩm, cô bé suýt chút nữa mất mạng, còn sợ gây phiền toái cho người khác."
Nói đến đây, Hiệu trưởng Phương lắc đầu: "Cô bé Hảo Hảo này hiểu chuyện lắm, biết nhớ ơn, còn nhỏ đã giúp được cho nhà họ Thẩm không ít việc. Không uổng công ông Thẩm đã giúp đỡ… Con trai ông Thẩm còn chẳng hiếu thảo được như thế đâu!"
Càng về sau, Hiệu trưởng Phương cứ lặp đi lặp lại câu "Hảo Hảo là một cô bé ngoan" mãi.
Lương Thần nghe đến đây, im lặng hồi lâu.
Anh không hề biết, cô gái yếu ớt đang sống trong căn biệt thự của mình đã từng vì gia đình Thẩm Lương Niên mà suýt mất mạng như thế.
Hiệu trưởng Phương đã say túy lúy, bị con gái vừa dìu vừa ép vào phòng nghỉ ngơi.
Lương Thần lúc này mới tạm biệt ra về.
Khi anh ra ngoài, sắc trời đã tối. Anh lên xe, bật đèn, ngắm nghía những món đồ thời thơ ấu của Cảnh Hảo Hảo mà anh đã lấy được từ chỗ Hiệu trưởng Phương, trong đó có một bức ảnh chụp Cảnh Hảo Hảo lúc còn đang học tiểu học.
Cô khi ấy giống hệt như những gì Hiệu trưởng Phương miêu tả, xinh xắn, đôi mắt to tròn, hai má phúng phính, trông rất đáng yêu.
Mắt cô khi ấy cũng giống với bây giờ, trong suốt, long lanh như vật tinh khiết nhất tồn tại giữa dòng thời gian.
Cửa kính xe được hạ xuống, gió hiu hiu thổi đến mang theo hơi thở thanh mát, thơm ngọt của chốn làng quê dân dã khiến bức ảnh trên đầu ngón tay Lương Thần thoáng lay động.
Khi ngắm nhìn bức ảnh, vẻ mặt vốn lạnh lùng của Lương Thần bỗng trở nên dịu dàng vô hạn, trông tựa như bức tranh đẹp đẽ nhất thế gian.
Bình luận facebook