Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195: Kiều Ôn Noãn cầu cứu (3)
Editor:Nguyetmai
Thật ra, Kiều Ôn Noãn không quá xinh đẹp. Khi vừa gia nhập giới showbiz, cô ta còn từng vướng tin đồn phẫu thuật thẩm mĩ, dù vậy Cảnh Hảo Hảo vẫn thấy cô ta có ngoại hình rất bình thường, chẳng qua nhờ trang điểm đậm và kỹ thuật xử lý hình ảnh can thiệp nên trông khá ăn ảnh mà thôi.
Trừ lúc ở phim trường, bình thường Cảnh Hảo Hảo rất ít khi gặp Kiều Ôn Noãn. Mỗi lần gặp, nếu cô ta không đeo cặp kính mát lớn che hơn nửa khuôn mặt thì cũng đội mũ rộng vành để người khác không thể nhìn rõ mặt. Cũng chính vì vậy, ngoài việc biết Kiều Ôn Noãn không đẹp ra, cô cũng chưa từng thấy mặt mộc của cô ta bao giờ.
Vì vậy, khi Cảnh Hảo Hảo chậm rãi đi đến cổng, thấy một cô gái mặc áo voan quần bò ở đó, cô giật mình một lúc lâu mới nhận ra người đó là Kiều Ôn Noãn.
Cô ta không trang điểm, cả nốt mụn trên mặt cũng hiện rõ, mái tóc dài buộc qua loa phía sau, trông có chút rối loạn.
Cảnh Hảo Hảo chợt nhớ đến những lời Tòng Dung nói trước mặt mình tối qua, sắc mặt cô lập tức chuyển sang vô cảm.
Kiều Ôn Noãn nhìn thấy cô liền vội vàng tiến lên, đứng sau cổng nôn nóng nói: "Hảo Hảo, hôm nay tôi tìm cô vì có việc cần cô giúp đỡ."
Cảnh Hảo Hảo chưa kịp trả lời cô ta đã nói tiếp: "Hảo Hảo, bây giờ chỉ có cô mới cứu được Lương Niên thôi nên xin cô hãy đến bệnh viện nhân dân thăm Lương Niên một lần đi."
Bệnh viện nhân dân?
Lương Niên?
Cảnh Hảo Hảo khẽ nhíu mày, sốt ruột hỏi: "Lương Niên bị làm sao?"
"Mấy ngày nay anh ấy cứ uống rượu suốt, tối qua không biết đã uống bao nhiêu, ngất xỉu bên vệ đường, được người ta đưa đến bệnh viện. Nửa đêm, người của bệnh viện gọi điện thoại thông báo với tôi, nói anh ấy bị xuất huyết dạ dày. Tôi chạy ngay đến đó, bây giờ anh ấy vẫn hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ nói tình trạng của anh ấy không quá lạc quan, tôi không còn cách nào khác, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ đến cô nên xin cô hãy qua đó thăm anh ấy đi."
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo lập tức trắng bệch, cô không nói tiếng nào xoay người chạy vào trong biệt thự.
Cô chạy rất nhanh, giữa đường rơi mất một chiếc dép, cô để luôn chân trần chạy trên lối đi rải đầy đá cuội. Đá đâm vào chân cô rất đau nhưng cô mặc kệ, nhanh chóng mở cửa lao lên tầng hai, thay quần áo, không để ý đến tiếng hỏi han của dì Lâm đằng sau, vội vàng lấy túi xách chạy ra cổng.
"Cô Cảnh?"
"Cô Cảnh, cô muốn đi đâu vậy?"
Người gác cổng và dì Lâm lần lượt hỏi với theo.
Cô lại như không nghe thấy, nhảy thẳng lên xe Kiều Ôn Noãn, hối thúc cô ta nhanh chóng khởi động xe, rời khỏi biệt thự.
***
Dì Lâm quay vào biệt thự, nghĩ ngợi một lúc bèn gọi điện thoại cho Lương Thần.
Khi dì Lâm gọi, anh đang họp, di động để ở chỗ thư ký. Mãi đến khi tan họp, nghe thư ký báo lại, anh mới gọi về nhà.
"Cậu Thần, cô Cảnh ra ngoài rồi."
"Tôi còn tưởng chuyện gì to tát, Hảo Hảo muốn ra ngoài thôi mà, các người đi cùng cô ấy là được, chuyện thế này về sau không phải cần báo cáo với tôi."
Lương Thần vừa lật tài liệu vừa hờ hững nói.
Thật ra, Kiều Ôn Noãn không quá xinh đẹp. Khi vừa gia nhập giới showbiz, cô ta còn từng vướng tin đồn phẫu thuật thẩm mĩ, dù vậy Cảnh Hảo Hảo vẫn thấy cô ta có ngoại hình rất bình thường, chẳng qua nhờ trang điểm đậm và kỹ thuật xử lý hình ảnh can thiệp nên trông khá ăn ảnh mà thôi.
Trừ lúc ở phim trường, bình thường Cảnh Hảo Hảo rất ít khi gặp Kiều Ôn Noãn. Mỗi lần gặp, nếu cô ta không đeo cặp kính mát lớn che hơn nửa khuôn mặt thì cũng đội mũ rộng vành để người khác không thể nhìn rõ mặt. Cũng chính vì vậy, ngoài việc biết Kiều Ôn Noãn không đẹp ra, cô cũng chưa từng thấy mặt mộc của cô ta bao giờ.
Vì vậy, khi Cảnh Hảo Hảo chậm rãi đi đến cổng, thấy một cô gái mặc áo voan quần bò ở đó, cô giật mình một lúc lâu mới nhận ra người đó là Kiều Ôn Noãn.
Cô ta không trang điểm, cả nốt mụn trên mặt cũng hiện rõ, mái tóc dài buộc qua loa phía sau, trông có chút rối loạn.
Cảnh Hảo Hảo chợt nhớ đến những lời Tòng Dung nói trước mặt mình tối qua, sắc mặt cô lập tức chuyển sang vô cảm.
Kiều Ôn Noãn nhìn thấy cô liền vội vàng tiến lên, đứng sau cổng nôn nóng nói: "Hảo Hảo, hôm nay tôi tìm cô vì có việc cần cô giúp đỡ."
Cảnh Hảo Hảo chưa kịp trả lời cô ta đã nói tiếp: "Hảo Hảo, bây giờ chỉ có cô mới cứu được Lương Niên thôi nên xin cô hãy đến bệnh viện nhân dân thăm Lương Niên một lần đi."
Bệnh viện nhân dân?
Lương Niên?
Cảnh Hảo Hảo khẽ nhíu mày, sốt ruột hỏi: "Lương Niên bị làm sao?"
"Mấy ngày nay anh ấy cứ uống rượu suốt, tối qua không biết đã uống bao nhiêu, ngất xỉu bên vệ đường, được người ta đưa đến bệnh viện. Nửa đêm, người của bệnh viện gọi điện thoại thông báo với tôi, nói anh ấy bị xuất huyết dạ dày. Tôi chạy ngay đến đó, bây giờ anh ấy vẫn hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ nói tình trạng của anh ấy không quá lạc quan, tôi không còn cách nào khác, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ đến cô nên xin cô hãy qua đó thăm anh ấy đi."
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo lập tức trắng bệch, cô không nói tiếng nào xoay người chạy vào trong biệt thự.
Cô chạy rất nhanh, giữa đường rơi mất một chiếc dép, cô để luôn chân trần chạy trên lối đi rải đầy đá cuội. Đá đâm vào chân cô rất đau nhưng cô mặc kệ, nhanh chóng mở cửa lao lên tầng hai, thay quần áo, không để ý đến tiếng hỏi han của dì Lâm đằng sau, vội vàng lấy túi xách chạy ra cổng.
"Cô Cảnh?"
"Cô Cảnh, cô muốn đi đâu vậy?"
Người gác cổng và dì Lâm lần lượt hỏi với theo.
Cô lại như không nghe thấy, nhảy thẳng lên xe Kiều Ôn Noãn, hối thúc cô ta nhanh chóng khởi động xe, rời khỏi biệt thự.
***
Dì Lâm quay vào biệt thự, nghĩ ngợi một lúc bèn gọi điện thoại cho Lương Thần.
Khi dì Lâm gọi, anh đang họp, di động để ở chỗ thư ký. Mãi đến khi tan họp, nghe thư ký báo lại, anh mới gọi về nhà.
"Cậu Thần, cô Cảnh ra ngoài rồi."
"Tôi còn tưởng chuyện gì to tát, Hảo Hảo muốn ra ngoài thôi mà, các người đi cùng cô ấy là được, chuyện thế này về sau không phải cần báo cáo với tôi."
Lương Thần vừa lật tài liệu vừa hờ hững nói.
Bình luận facebook