Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 249: Cảm ơn anh đã để em mừng hụt một phen (1)
Editor:Nguyetmai
Ngay lúc Cảnh Hảo Hảo muốn bất chấp tất cả nhắn tin cho Thẩm Lương Niên, tiếng chuông di động chợt vang lên, cô vội mở ra xem, không ngờ nhận được một tin nhắn đính kèm tệp hình ảnh.
Là Thẩm Lương Niên gửi đến.
Cảnh Hảo Hảo vui mừng mở ra, sau đó điếng người tại chỗ.
Đó là tấm ảnh một nam một nữ khỏa thân quấn quýt lấy nhau, nam chính trong ảnh là khuôn mặt mà cô vô cùng quen thuộc.
Giọng nói êm tai vẫn không ngừng vang lên từ loa phát của sân bay, tay cầm di động của Cảnh Hảo Hảo lại không kiềm chế được run rẩy.
Ảnh hoàn toàn đủ sáng, chắc là không đóng cửa sổ, ánh mắt trời chiếu rọi vào gian phòng, Thẩm Lương Niên ôm Kiều Ôn Noãn nhắm mắt say ngủ, nét mặt của anh bình thản, Kiều Ôn Noãn đang cuộn trong lòng anh mỉm cười đầy vẻ hạnh phúc.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ, có lẽ cả đời này mình cũng không thể quên được cảm giác lúc này.
Kinh ngạc, bất ngờ, khó tin… Cuối cùng, cô cảm nhận rõ trái tim vốn đang đập của mình bỗng chốc như nổ tung thành từng mảnh, cơn đau chưa từng có bắt đầu từ tim tức tốc lan tràn khắp toàn thân.
"Cô ơi, cô ơi?"
Cảnh Hảo Hảo hoang mang quay lại, nhìn miệng của tiếp viên hàng không mặc đồng phục xinh đẹp mở ra khép lại như đang nói gì đó với mình nhưng lại không nghe được gì. Ngón tay cô cạn kiệt sức lực, di động rơi "bịch" xuống đất.
"Cô ơi, di động của cô đây."
Tiếp viên hàng không xinh đẹp cúi xuống nhặt di động lên, mỉm cười đưa đến trước mặt cô. Cô hoảng hốt nhận lấy, máy móc đáp "cảm ơn" rồi xoay người rời khỏi sân bay.
"Thưa cô, không phải cô đón chuyến bay sang Mỹ sao? Máy bay sắp cất cánh rồi, lối lên ở hướng này ạ."
Tiếp viên hàng không vội ngăn cô lại, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Cảnh Hảo Hảo cúi đầu, ngơ ngác nhìn vé máy bay trong tay mình, sau đó như người mất hồn tiếp tục đi về phía cửa sân bay.
Khi cô ra ngoài, trời đổ tuyết lớn nhưng cô lại như không cảm thấy gì, thẫn thờ bước đi giữa trời tuyết.
Sân bay nằm ở ngoại ô vắng vẻ, cô chậm rãi bước đi hồi lâu, đột nhiên bất cẩn trượt ngã sõng soài ra đất. Cơn đau âm ỉ từ lòng bàn tay truyền đến khiến cô bừng tỉnh, môi run run, nằm sấp giữa đống tuyết, bật khóc nức nở.
Đáng tiếc, cô không thể mơ tưởng đến ngày mình và Thẩm Lương Niên ở bên nhau được nữa, cũng không còn niềm tin để vượt qua những ngày tháng bị bẻ gãy cánh kia nữa rồi…
Thẩm Lương Niên của cô, giờ đã là người đàn ông của cô gái khác…
Cô và Thẩm Lương Niên, đã kết thúc rồi…
Cảnh Hảo Hảo khóc đến xé ruột gan, cơ thể gầy yếu cuộn mình trên mặt đất, mặc cho tuyết không ngừng rơi xuống phủ đầy thân thể mình.
Cô không biết mình đã khóc bao lâu, đến tận khi màn đêm buông xuống, cô mới chậm rãi bò dậy khỏi đống tuyết.
Cô đứng giữa trời tuyết mênh mông, ngơ ngác nhìn quanh, nhất thời không biết phải đi đâu về đâu.
Ngay lúc Cảnh Hảo Hảo muốn bất chấp tất cả nhắn tin cho Thẩm Lương Niên, tiếng chuông di động chợt vang lên, cô vội mở ra xem, không ngờ nhận được một tin nhắn đính kèm tệp hình ảnh.
Là Thẩm Lương Niên gửi đến.
Cảnh Hảo Hảo vui mừng mở ra, sau đó điếng người tại chỗ.
Đó là tấm ảnh một nam một nữ khỏa thân quấn quýt lấy nhau, nam chính trong ảnh là khuôn mặt mà cô vô cùng quen thuộc.
Giọng nói êm tai vẫn không ngừng vang lên từ loa phát của sân bay, tay cầm di động của Cảnh Hảo Hảo lại không kiềm chế được run rẩy.
Ảnh hoàn toàn đủ sáng, chắc là không đóng cửa sổ, ánh mắt trời chiếu rọi vào gian phòng, Thẩm Lương Niên ôm Kiều Ôn Noãn nhắm mắt say ngủ, nét mặt của anh bình thản, Kiều Ôn Noãn đang cuộn trong lòng anh mỉm cười đầy vẻ hạnh phúc.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ, có lẽ cả đời này mình cũng không thể quên được cảm giác lúc này.
Kinh ngạc, bất ngờ, khó tin… Cuối cùng, cô cảm nhận rõ trái tim vốn đang đập của mình bỗng chốc như nổ tung thành từng mảnh, cơn đau chưa từng có bắt đầu từ tim tức tốc lan tràn khắp toàn thân.
"Cô ơi, cô ơi?"
Cảnh Hảo Hảo hoang mang quay lại, nhìn miệng của tiếp viên hàng không mặc đồng phục xinh đẹp mở ra khép lại như đang nói gì đó với mình nhưng lại không nghe được gì. Ngón tay cô cạn kiệt sức lực, di động rơi "bịch" xuống đất.
"Cô ơi, di động của cô đây."
Tiếp viên hàng không xinh đẹp cúi xuống nhặt di động lên, mỉm cười đưa đến trước mặt cô. Cô hoảng hốt nhận lấy, máy móc đáp "cảm ơn" rồi xoay người rời khỏi sân bay.
"Thưa cô, không phải cô đón chuyến bay sang Mỹ sao? Máy bay sắp cất cánh rồi, lối lên ở hướng này ạ."
Tiếp viên hàng không vội ngăn cô lại, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Cảnh Hảo Hảo cúi đầu, ngơ ngác nhìn vé máy bay trong tay mình, sau đó như người mất hồn tiếp tục đi về phía cửa sân bay.
Khi cô ra ngoài, trời đổ tuyết lớn nhưng cô lại như không cảm thấy gì, thẫn thờ bước đi giữa trời tuyết.
Sân bay nằm ở ngoại ô vắng vẻ, cô chậm rãi bước đi hồi lâu, đột nhiên bất cẩn trượt ngã sõng soài ra đất. Cơn đau âm ỉ từ lòng bàn tay truyền đến khiến cô bừng tỉnh, môi run run, nằm sấp giữa đống tuyết, bật khóc nức nở.
Đáng tiếc, cô không thể mơ tưởng đến ngày mình và Thẩm Lương Niên ở bên nhau được nữa, cũng không còn niềm tin để vượt qua những ngày tháng bị bẻ gãy cánh kia nữa rồi…
Thẩm Lương Niên của cô, giờ đã là người đàn ông của cô gái khác…
Cô và Thẩm Lương Niên, đã kết thúc rồi…
Cảnh Hảo Hảo khóc đến xé ruột gan, cơ thể gầy yếu cuộn mình trên mặt đất, mặc cho tuyết không ngừng rơi xuống phủ đầy thân thể mình.
Cô không biết mình đã khóc bao lâu, đến tận khi màn đêm buông xuống, cô mới chậm rãi bò dậy khỏi đống tuyết.
Cô đứng giữa trời tuyết mênh mông, ngơ ngác nhìn quanh, nhất thời không biết phải đi đâu về đâu.
Bình luận facebook