Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 254: Cảm ơn anh đã để em mừng hụt một phen (6)
Editor:Nguyetmai
Lương Thần cúi đầu nhìn cô: "Nghịch đủ chưa?"
Cảnh Hảo Hảo nhìn lại anh, không hề sợ hãi chút nào, bình tĩnh nói: "Rốt cuộc đến bao giờ thì anh mới chịu thả tôi đi? Chúng ta cứ như thế này đến bao giờ? Tôi không yêu anh, anh cũng không yêu tôi, cứ dây dưa thế này có ý nghĩa gì? Tôi muốn chết nhưng cứ phải ở lại bên cạnh anh để chịu khổ!"
Từ khi cô về đến nhà, số câu nói với anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, cơ bản đều là hỏi khi nào thì anh để cô đi? Lúc biết cô bỏ đi, trong lòng anh cực kì khó chịu nhưng anh vẫn nhịn, cố nén cơn giận của mình như những lần trước.
Cả đời anh đều được mọi người xung quanh lấy lòng, có bao giờ để mình chịu thiệt thòi vì người khác, thế mà từ khi gặp được cô, anh đã luôn học cách khiến cô vui bằng tất cả khả năng của mình. Cô không những không ghi nhận, giờ còn dám nói ở bên cạnh anh là đang chịu khổ.
Anh như thuốc nổ bị châm ngòi, tất cả sự khó chịu tích lũy trong lòng bùng nổ dữ dội.
Lương Thần nén kích động muốn bóp chết cô xuống, trở mình rời khỏi người cô, nắm cổ tay, kéo cô từ giường đến trước tấm gương lớn, đẩy cô sát mặt gương, chỉ lên từng vết hôn xanh xanh tím tím trên làn da trắng mịn của cô và nói: "Em tự nhìn xem những cái này là gì?"
Trên người cô phủ đầy dấu vết anh để lại như từng dấu ấn khắc sâu.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, rồi vội dời mắt đi.
Lương Thần quay mặt cô lại, bắt cô tiếp tục nhìn thẳng vào gương, cười khẽ nói: "Hảo Hảo, em đã nhìn kỹ rồi, từ trong ra ngoài em đều là của tôi, toàn thân đều có dấu ấn của tôi. Em còn hỏi tôi mấy câu ngốc nghếch như khi nào thì tôi để em đi. Chẳng lẽ em còn muốn quay lại với Thẩm Lương Niên sao?"
Nói đến đây anh chợt nhớ ra gì đó, buông Cảnh Hảo Hảo ra, tao nhã đi đến xô-pha bên cạnh, lấy di động từ trong túi xách của cô ra, lướt sơ qua đã tìm được ảnh khỏa thân của Kiều Ôn Noãn và Thẩm Lương Niên, lắc lư di động đưa đến trước mặt cô, nói: "Không phải chiều nay em chạy đến sân bay đợi anh ta mấy tiếng đồng hồ sao? Kết quả thế nào?"
Miệng lưỡi anh xưa nay cay nghiệt, người khác làm anh đau một, anh sẽ đáp trả gấp mười lần: "Tôi còn tưởng anh ta yêu em nhiều lắm, cuối cùng vẫn thân mật nằm chung với người phụ nữ khác, làm chuyện mà tôi từng làm với em. Có lẽ, bây giờ trên người Kiều Ôn Noãn cũng đang mang đầy dấu vết mà Thẩm Lương Niên để lại, giống như em lúc này vậy."
Lời của Lương Thần giống như lưỡi dao bén nhọn, lạnh lùng đâm vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô. Cô nhìn ảnh Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn trên màn hình di động, nghe lời nhạo báng của Lương Thần, đột nhiên cong môi, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Không biết có phải lúc chiều khi biết được tin này cô đã khóc đủ rồi hay không, bây giờ cô không còn nước mắt để rơi nữa, chỉ bình tĩnh ngước lên nhìn Lương Thần, sắc mặt tái nhợt nói: "Đúng vậy! Anh ấy đã ở bên người phụ nữ khác rồi, tôi và anh ấy không thể quay lại với nhau nữa, nhưng vậy thì đã sao? Dù chúng tôi không thể ở bên nhau, tôi cũng không muốn chung sống với anh."
Lương Thần cúi đầu nhìn cô: "Nghịch đủ chưa?"
Cảnh Hảo Hảo nhìn lại anh, không hề sợ hãi chút nào, bình tĩnh nói: "Rốt cuộc đến bao giờ thì anh mới chịu thả tôi đi? Chúng ta cứ như thế này đến bao giờ? Tôi không yêu anh, anh cũng không yêu tôi, cứ dây dưa thế này có ý nghĩa gì? Tôi muốn chết nhưng cứ phải ở lại bên cạnh anh để chịu khổ!"
Từ khi cô về đến nhà, số câu nói với anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, cơ bản đều là hỏi khi nào thì anh để cô đi? Lúc biết cô bỏ đi, trong lòng anh cực kì khó chịu nhưng anh vẫn nhịn, cố nén cơn giận của mình như những lần trước.
Cả đời anh đều được mọi người xung quanh lấy lòng, có bao giờ để mình chịu thiệt thòi vì người khác, thế mà từ khi gặp được cô, anh đã luôn học cách khiến cô vui bằng tất cả khả năng của mình. Cô không những không ghi nhận, giờ còn dám nói ở bên cạnh anh là đang chịu khổ.
Anh như thuốc nổ bị châm ngòi, tất cả sự khó chịu tích lũy trong lòng bùng nổ dữ dội.
Lương Thần nén kích động muốn bóp chết cô xuống, trở mình rời khỏi người cô, nắm cổ tay, kéo cô từ giường đến trước tấm gương lớn, đẩy cô sát mặt gương, chỉ lên từng vết hôn xanh xanh tím tím trên làn da trắng mịn của cô và nói: "Em tự nhìn xem những cái này là gì?"
Trên người cô phủ đầy dấu vết anh để lại như từng dấu ấn khắc sâu.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, rồi vội dời mắt đi.
Lương Thần quay mặt cô lại, bắt cô tiếp tục nhìn thẳng vào gương, cười khẽ nói: "Hảo Hảo, em đã nhìn kỹ rồi, từ trong ra ngoài em đều là của tôi, toàn thân đều có dấu ấn của tôi. Em còn hỏi tôi mấy câu ngốc nghếch như khi nào thì tôi để em đi. Chẳng lẽ em còn muốn quay lại với Thẩm Lương Niên sao?"
Nói đến đây anh chợt nhớ ra gì đó, buông Cảnh Hảo Hảo ra, tao nhã đi đến xô-pha bên cạnh, lấy di động từ trong túi xách của cô ra, lướt sơ qua đã tìm được ảnh khỏa thân của Kiều Ôn Noãn và Thẩm Lương Niên, lắc lư di động đưa đến trước mặt cô, nói: "Không phải chiều nay em chạy đến sân bay đợi anh ta mấy tiếng đồng hồ sao? Kết quả thế nào?"
Miệng lưỡi anh xưa nay cay nghiệt, người khác làm anh đau một, anh sẽ đáp trả gấp mười lần: "Tôi còn tưởng anh ta yêu em nhiều lắm, cuối cùng vẫn thân mật nằm chung với người phụ nữ khác, làm chuyện mà tôi từng làm với em. Có lẽ, bây giờ trên người Kiều Ôn Noãn cũng đang mang đầy dấu vết mà Thẩm Lương Niên để lại, giống như em lúc này vậy."
Lời của Lương Thần giống như lưỡi dao bén nhọn, lạnh lùng đâm vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô. Cô nhìn ảnh Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn trên màn hình di động, nghe lời nhạo báng của Lương Thần, đột nhiên cong môi, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Không biết có phải lúc chiều khi biết được tin này cô đã khóc đủ rồi hay không, bây giờ cô không còn nước mắt để rơi nữa, chỉ bình tĩnh ngước lên nhìn Lương Thần, sắc mặt tái nhợt nói: "Đúng vậy! Anh ấy đã ở bên người phụ nữ khác rồi, tôi và anh ấy không thể quay lại với nhau nữa, nhưng vậy thì đã sao? Dù chúng tôi không thể ở bên nhau, tôi cũng không muốn chung sống với anh."
Bình luận facebook