Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73: Quyết sống mái (1)
Người giúp việc của biệt thự đều đã đi ngủ, phòng khách khổng lồ vừa trống trải lại yên tĩnh. Cảnh Hảo Hảo cẩn thận không phát ra chút tiếng động nào, bước đến thềm cửa thay giày, sau đó mở cửa ra khỏi nhà.
Ra khỏi cửa vài bước, cô lập tức nhìn thấy hồ bơi lộ thiên rộng lớn và một chiếc Land Rover cao chừng một mét tám đậu ngay bên cạnh. .
Tuy bây giờ đang là mùa hè nhưng nhiệt độ ở vùng ngoại ô giữa sườn núi vẫn khá lạnh, cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng tang, khó trách cảm thấy buốt giá. Cô đi về phía cổng biệt thự, thoáng rùng mình nhưng đáy lòng vẫn thấy dễ chịu hơn rất nhiều vì không có Lương Thần bên cạnh.
Dọc con đường xuống núi, cứ mỗi năm mươi mét sẽ lại có hai ngọn đèn ở hai bên đường, không khí trong lành, tiếng côn trùng vang lên ráo riết, cảnh vật xung quanh đều có vẻ thanh thản đến lạ.
Cảnh Hảo Hảo thả chậm bước chân, vừa đi xuống núi vừa lấy di động ra gọi một chiếc taxi. Cô chưa đi được bao xa thì taxi đã đến.
Khi cô về đến nhà đã là ba giờ rưỡi sáng, vẫn như mọi ngày, việc đầu tiên khi cô trở về nhà là vào phòng tắm mở nước, vội vàng tắm rửa sạch sẽ.
Cũng như lần đầu tiên lên giường với Lương Thần, cô kỳ cọ bản thân đến khi làn da nhăn cả lại mới bước ra khỏi phòng tắm.
Trong lòng cô hiểu rõ, dù có tắm cách mấy cũng không thể sạch sẽ trở lại nhưng vẫn cố chấp muốn tắm. Dường như chỉ làm như vậy mới khiến cô cảm thấy mình không bẩn thỉu đến mức ấy nữa.
Cô nằm trên giường, nghĩ ngợi vẩn vơ một lúc lâu mới miễn cưỡng chợp mắt. Lần tiếp theo cô tỉnh lại là do bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Vừa tìm điện thoại, cô vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã sáng rõ.
Cô cầm di động lên, thấy tên "Thẩm Lương Niên" hiển thị trên màn hình điện thoại mới nghe máy.
"Hảo Hảo, thật ngại quá! Tối qua anh uống quá chén, không thể đưa em về nhà được."
Vừa bắt máy, Cảnh Hảo Hảo đã nghe tiếng giọng nói áy náy của Thẩm Lương Niên: "Hảo Hảo, giờ em đang ở đâu?"
Cô nghe vậy, bất giác nhìn những vết hôn đậm nhạt khác nhau trên người mình, liền rủ mắt nói: "Em đang ở bên ngoài, con trai của phó đạo diễn kết hôn, lát nữa em phải đến dự hôn lễ."
"Có cần anh đi cùng em không?"
"Không cần đâu, tối qua anh uống nhiều như vậy, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Vả lại, hôm nay không phải cuối tuần, anh không định đi làm à?"
"Thôi được, em dự xong hôn lễ thì gọi điện cho anh."
"Vâng."
Cảnh Hảo Hảo cúp máy, nhìn đồng hồ đã mười giờ sáng, cô lê cơ thể hơi mệt mỏi của mình vào phòng tắm. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô mặc một chiếc váy cổ cao, sau đó xuống lầu lái xe đến tham dự hôn lễ của con trai phó đạo diễn.
Rất nhiều người đến dự hôn lễ, đa số là người trong giới showbiz. Mọi người tụ tập với nhau trông không giống đến tham dự hôn lễ mà giống trăm hoa mặc sức khoe sắc hơn.
Cảnh Hảo Hảo không vào dự tiệc, chỉ gửi tiền mừng rồi chào hỏi phó đạo diễn, tỏ ý mình đã đến rồi nhanh chóng ra về.
Cô không biết mình nên đi đâu, cũng không biết nên làm gì, đành lái xe chạy loanh quanh trên đường phố Giang Sơn.
***
Trong hai mươi ngày Lương Thần đi công tác, ngày nào cũng bận làm việc và họp hành không ngừng, khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, còn phải tham gia một vài tiệc xã giao quan trọng nên vốn không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Ra khỏi cửa vài bước, cô lập tức nhìn thấy hồ bơi lộ thiên rộng lớn và một chiếc Land Rover cao chừng một mét tám đậu ngay bên cạnh. .
Tuy bây giờ đang là mùa hè nhưng nhiệt độ ở vùng ngoại ô giữa sườn núi vẫn khá lạnh, cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng tang, khó trách cảm thấy buốt giá. Cô đi về phía cổng biệt thự, thoáng rùng mình nhưng đáy lòng vẫn thấy dễ chịu hơn rất nhiều vì không có Lương Thần bên cạnh.
Dọc con đường xuống núi, cứ mỗi năm mươi mét sẽ lại có hai ngọn đèn ở hai bên đường, không khí trong lành, tiếng côn trùng vang lên ráo riết, cảnh vật xung quanh đều có vẻ thanh thản đến lạ.
Cảnh Hảo Hảo thả chậm bước chân, vừa đi xuống núi vừa lấy di động ra gọi một chiếc taxi. Cô chưa đi được bao xa thì taxi đã đến.
Khi cô về đến nhà đã là ba giờ rưỡi sáng, vẫn như mọi ngày, việc đầu tiên khi cô trở về nhà là vào phòng tắm mở nước, vội vàng tắm rửa sạch sẽ.
Cũng như lần đầu tiên lên giường với Lương Thần, cô kỳ cọ bản thân đến khi làn da nhăn cả lại mới bước ra khỏi phòng tắm.
Trong lòng cô hiểu rõ, dù có tắm cách mấy cũng không thể sạch sẽ trở lại nhưng vẫn cố chấp muốn tắm. Dường như chỉ làm như vậy mới khiến cô cảm thấy mình không bẩn thỉu đến mức ấy nữa.
Cô nằm trên giường, nghĩ ngợi vẩn vơ một lúc lâu mới miễn cưỡng chợp mắt. Lần tiếp theo cô tỉnh lại là do bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Vừa tìm điện thoại, cô vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã sáng rõ.
Cô cầm di động lên, thấy tên "Thẩm Lương Niên" hiển thị trên màn hình điện thoại mới nghe máy.
"Hảo Hảo, thật ngại quá! Tối qua anh uống quá chén, không thể đưa em về nhà được."
Vừa bắt máy, Cảnh Hảo Hảo đã nghe tiếng giọng nói áy náy của Thẩm Lương Niên: "Hảo Hảo, giờ em đang ở đâu?"
Cô nghe vậy, bất giác nhìn những vết hôn đậm nhạt khác nhau trên người mình, liền rủ mắt nói: "Em đang ở bên ngoài, con trai của phó đạo diễn kết hôn, lát nữa em phải đến dự hôn lễ."
"Có cần anh đi cùng em không?"
"Không cần đâu, tối qua anh uống nhiều như vậy, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Vả lại, hôm nay không phải cuối tuần, anh không định đi làm à?"
"Thôi được, em dự xong hôn lễ thì gọi điện cho anh."
"Vâng."
Cảnh Hảo Hảo cúp máy, nhìn đồng hồ đã mười giờ sáng, cô lê cơ thể hơi mệt mỏi của mình vào phòng tắm. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô mặc một chiếc váy cổ cao, sau đó xuống lầu lái xe đến tham dự hôn lễ của con trai phó đạo diễn.
Rất nhiều người đến dự hôn lễ, đa số là người trong giới showbiz. Mọi người tụ tập với nhau trông không giống đến tham dự hôn lễ mà giống trăm hoa mặc sức khoe sắc hơn.
Cảnh Hảo Hảo không vào dự tiệc, chỉ gửi tiền mừng rồi chào hỏi phó đạo diễn, tỏ ý mình đã đến rồi nhanh chóng ra về.
Cô không biết mình nên đi đâu, cũng không biết nên làm gì, đành lái xe chạy loanh quanh trên đường phố Giang Sơn.
***
Trong hai mươi ngày Lương Thần đi công tác, ngày nào cũng bận làm việc và họp hành không ngừng, khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, còn phải tham gia một vài tiệc xã giao quan trọng nên vốn không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Bình luận facebook