Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96: Đút cháo (4)
Lương Thần thoáng khựng lại, sau đó lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn Cảnh Hảo Hảo, nói tiếp: "Bác sĩ nói giờ em bị thương rất nặng, cần tĩnh dưỡng nên trong khoảng thời gian này, em cứ ngoan ngoãn nằm trên giường đi. Nếu thật sự nhàm chán thì để tôi bảo tất cả mọi người trong biệt thự đến tán gẫu với em. Nếu em cảm thấy vẫn quá ít thì ngày mai tôi sẽ dặn quản gia tuyển thêm người chuyên để nói chuyện với em."
Nói xong anh đứng dậy, tắt đèn chính trong phòng ngủ đi, sau đó điều chỉnh lại ánh sáng của đèn ngủ, dặn dò: "Đã khuya rồi, vừa tỉnh dậy thì đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, nghỉ ngơi sớm đi. Tôi ra ngoài nghe điện thoại."
Lương Thần cầm di động đi thẳng xuống lầu. Lúc ra khỏi biệt thự, anh nghĩ Cảnh Hảo Hảo vừa tỉnh, không khỏi lo lắng quay lại nói với một người giúp việc đứng ở cửa: "Cô lên trông coi cô ấy đi!"
"Vâng, thưa cậu Thần!"
Lương Thần không nói gì nữa mà xỏ dép lê, mở cửa đi ra ngoài.
Anh lười biếng đi đến bên cạnh bể bơi, ngồi xuống ghế nằm, lúc này mới nhận cuộc điện thoại thứ hai Thẩm Lương Niên gọi tới.
"A Thần, anh đã giải quyết xong chuyện ở nhà chưa?"
Lương Thần ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn cửa sổ phòng ngủ chính trên tầng hai, bên trong có ánh đèn mờ nhạt, sau đó mới nói với Thẩm Lương Niên: "Giải quyết xong rồi. Sao vậy? Đã khuya thế này sao còn gọi điện cho tôi?"
"Còn sao nữa? Chính là chuyện của Hảo Hảo…"
Giọng Thẩm Lương Niên nghe có vẻ hơi chán chường: "Anh xem thử có giúp được không? Nếu có thể giúp được thì hãy tra giúp tôi xem cô ấy đang ở đâu. Tôi chỉ cần biết hiện giờ cô ấy đã an toàn là được rồi."
Lương Thần im lặng một lát mới nhận lời: "Anh cứ quan tâm tới chuyện của công ty anh trước đi. Chuyện của cô Cảnh, chắc chắn tôi sẽ giúp. Nếu không còn việc gì nữa tôi cúp máy trước đây."
"Cảm ơn trước nhé, A Thần!"
Lương Thần cúi đầu, không nói một lời, trực tiếp cúp máy.
Anh tựa lưng lên ghế nằm một cách lười biếng, ngẩng đầu ngắm sao một lát, sau đó đứng dậy, trở vào biệt thự.
Lương Thần nhẹ tay mở cửa, còn chưa bước ra khỏi tiền sảnh thì đã nghe thấy có mấy người giúp việc đang bàn tán khe khẽ trong phòng khách.
"Cô xem thời sự hôm nay chưa? Công ty Thiên Vinh nợ ngân hàng rất nhiều tiền, bây giờ đang bị đòi nợ đấy, nói không chừng sẽ phá sản cũng nên."
"Công ty Thiên Vinh à? Nghe quen quen, hình như đã nghe nói ở đâu thì phải."
"Chính là người năm ngoái đã từng đến biệt thự với anh Tòng đấy, là một người bạn của cậu Thần nhà chúng ta."
"Bạn của cậu Thần nhà chúng ta à? Vậy thì chắc chắn cậu Thần sẽ giúp đỡ anh ta cho xem. Công ty Thiên Vinh thôi mà, có chuyện gì to tát đâu chứ!"
"Thế thì cô không biết rồi. Hình như cô Cảnh là bạn gái của Tổng Giám đốc Thẩm Lương Niên của công ty Thiên Vinh đó…"
"Thật hay đùa vậy? Cô đừng nói bậy bạ đấy!"
Nói xong anh đứng dậy, tắt đèn chính trong phòng ngủ đi, sau đó điều chỉnh lại ánh sáng của đèn ngủ, dặn dò: "Đã khuya rồi, vừa tỉnh dậy thì đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, nghỉ ngơi sớm đi. Tôi ra ngoài nghe điện thoại."
Lương Thần cầm di động đi thẳng xuống lầu. Lúc ra khỏi biệt thự, anh nghĩ Cảnh Hảo Hảo vừa tỉnh, không khỏi lo lắng quay lại nói với một người giúp việc đứng ở cửa: "Cô lên trông coi cô ấy đi!"
"Vâng, thưa cậu Thần!"
Lương Thần không nói gì nữa mà xỏ dép lê, mở cửa đi ra ngoài.
Anh lười biếng đi đến bên cạnh bể bơi, ngồi xuống ghế nằm, lúc này mới nhận cuộc điện thoại thứ hai Thẩm Lương Niên gọi tới.
"A Thần, anh đã giải quyết xong chuyện ở nhà chưa?"
Lương Thần ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn cửa sổ phòng ngủ chính trên tầng hai, bên trong có ánh đèn mờ nhạt, sau đó mới nói với Thẩm Lương Niên: "Giải quyết xong rồi. Sao vậy? Đã khuya thế này sao còn gọi điện cho tôi?"
"Còn sao nữa? Chính là chuyện của Hảo Hảo…"
Giọng Thẩm Lương Niên nghe có vẻ hơi chán chường: "Anh xem thử có giúp được không? Nếu có thể giúp được thì hãy tra giúp tôi xem cô ấy đang ở đâu. Tôi chỉ cần biết hiện giờ cô ấy đã an toàn là được rồi."
Lương Thần im lặng một lát mới nhận lời: "Anh cứ quan tâm tới chuyện của công ty anh trước đi. Chuyện của cô Cảnh, chắc chắn tôi sẽ giúp. Nếu không còn việc gì nữa tôi cúp máy trước đây."
"Cảm ơn trước nhé, A Thần!"
Lương Thần cúi đầu, không nói một lời, trực tiếp cúp máy.
Anh tựa lưng lên ghế nằm một cách lười biếng, ngẩng đầu ngắm sao một lát, sau đó đứng dậy, trở vào biệt thự.
Lương Thần nhẹ tay mở cửa, còn chưa bước ra khỏi tiền sảnh thì đã nghe thấy có mấy người giúp việc đang bàn tán khe khẽ trong phòng khách.
"Cô xem thời sự hôm nay chưa? Công ty Thiên Vinh nợ ngân hàng rất nhiều tiền, bây giờ đang bị đòi nợ đấy, nói không chừng sẽ phá sản cũng nên."
"Công ty Thiên Vinh à? Nghe quen quen, hình như đã nghe nói ở đâu thì phải."
"Chính là người năm ngoái đã từng đến biệt thự với anh Tòng đấy, là một người bạn của cậu Thần nhà chúng ta."
"Bạn của cậu Thần nhà chúng ta à? Vậy thì chắc chắn cậu Thần sẽ giúp đỡ anh ta cho xem. Công ty Thiên Vinh thôi mà, có chuyện gì to tát đâu chứ!"
"Thế thì cô không biết rồi. Hình như cô Cảnh là bạn gái của Tổng Giám đốc Thẩm Lương Niên của công ty Thiên Vinh đó…"
"Thật hay đùa vậy? Cô đừng nói bậy bạ đấy!"
Bình luận facebook