Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29-30
Chương 29: Cái Này Được Gọi Là Duyên Phận
Không khí trầm mặc bao trùm cả bàn ăn, Tả Phán Tình cảm giác được tim mình ngày càng đập nhanh hơn, bất giác nắm chặt lấy bàn tay của Cố Học Văn.
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của ba cô – Tả Chính Cương – trong lòng cô nổi lên một tia đắc ý. Ngồi đối diện là một đôi vợ chồng khác, có vẻ như là ba mẹ của đối tượng xem mặt của cô, cũng ngạc nhiên không kém (minhmap: đoán xem đây là ai????). Nhìn mọi người mắt chữ A miệng chữ O, Tả Phán Tình lại thấy vui hẳn lên, đám mây đen trong lòng cô dường như xua tan đi không ít. (minhmap: ôi!! Đến bao giờ mình mới được như chị nhề?).
May cho cái anh chàng mà ba mẹ muốn mai mối cho cô còn chưa tới, nếu anh ta mà chứng kiến cảnh này sắc mặt không biết sẽ biến đổi ra sao nữa.
Đối với việc vừa ra tay đã đạt được hiệu quả này Tả Phán Tình cảm thấy tương đối hài lòng, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, tầm mắt anh vừa vặn dừng trên khuôn mặt cô, vẻ mặt âm trầm khó đoán.
Trong lòng cô có chút oán thầm, sao lại trưng ra cái vẻ mặt này ngay giữa lúc quan trọng chứ? Cảnh sát gì mà chẳng hiểu tình huống gì cả. Nếu không phải đang diễn cho bố mẹ xem thì cô đã muốn lắc lắc mạnh hai vai anh ta, xem rút cuộc ngoài cái khuôn mặt không sợ chết này anh ta còn có biểu cảm nào khác không.
Dẹp cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, mục đích của cô đã đạt được, giờ thì có thể bỏ của chạy lấy người rồi:
“Ba mẹ, thật ngại quá, chúng con còn có hẹn, chúng con xin phép đi trước ạ!”
Không thèm nhìn dáng vẻ “ngẩn người” của mấy vị trưởng bối, cô túm lấy tay anh, kéo đi. Tả Phán Tình không muốn ngốc ngếch ở đây thêm một giây nào nữa, chỉ mong sao cho mình và Cố Học Văn diễn cho xong vở này rồi để anh ta mau cút đi, bởi vì cô cực kì ghét anh ta, cứ nhìn thấy mặt anh ta là cô lại buồn nôn.
“Phán.. Phán Tình,,” Tả Chính Cương lên tiếng, bộ dáng có vẻ như bị cô dọa cho không ít.
“Học, Học Văn…” Trần Tĩnh Như vẻ mặt rất bất ngờ, nhưng khuôn mặt vẫn rạng lên nét vui sướng.
“Các con quen nhau từ khi nào, sao không nói với ba mẹ một tiếng?”
Sự vui sướng thể hiện trên khuôn mặt lẫn lời nói, ánh mắt kinh hỉ nhìn về phía Cố Học Văn khiến cho Tả Phán Tình cảm thấy có chút quái dị, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, sau đó Trần Tĩnh Như đứng dậy, đi đến trước mặt cô kéo tay cô đánh giá một lượt.
“Tốt, thật là tốt quá, thật là tốt quá!”
“Đúng vậy, đúng vậy” Tả Chính Cương cũng cười: “Chúng ta còn đang bàn xem làm thế nào để giới thiệu hai đứa nó với nhau, chuẩn bị nửa ngày cuối cùng là chúng nó đã biết nhau từ trước rồi, ha ha ha”
“Cái này gọi là duyên phận đó.” Ôn Tuyết Phượng vui mừng không ngớt: “Xem ra chúng nó thật hữu duyên.”
“Lại đây, lại đây Phán Tình, ngồi gần dì này.” Trần Tĩnh Như lôi lôi kéo kéo Tả Phán Tình ngồi xuống cạnh mình. Thật sự là càng nhìn càng vừa lòng, bà cúi đầu lấy trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ.
“Dì vừa nhìn thấy hình của con là đã thích rồi, không ngờ con với Học Văn lại quen nhau. Các con cũng thật là, chuyện tốt như vậy sao lại không nói với người nhà chứ?”
“…” Tả Phán Tình muốn nói cái gì đó, Trần Tĩnh Như đã nhanh tay mở chiếc hộp nhỏ ra, cầm ra một chiếc vòng nhỏ, đặt vào tay cô.
“Đây là quà gặp mặt dì tặng con, không có gì đáng giá nên con đừng ngại”
Tả Phán Tình cúi đầu nhìn chiếc vòng xanh biếc, bản thân là nhà thiết kế trang sức, cô vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra chiếc vòng này chất lượng rất tốt, chế tác rất tỉ mỉ. Tuyệt đối không phải là loại không đáng tiền như dì nói.
“Dì ơi, cái này cháu…” Sao dì ấy lại muốn tặng cô chiếc vòng tay vậy.
Tả Phán Tình khó hiểu, muốn nói điều gì đó, Trần Tĩnh Như đã đem chiếc vòng đeo vào tay cô: “Đừng ngại, ba con với ba Học Văn là chiến hữu. Bây giờ còn sắp là thông gia với nhau nữa. Sau này, con cũng giống như con gái dì rồi!”
“Không phải, con…” Ai là con của bà dì này chứ? Dì ấy đang nói chuyện gì vậy? *mặt ngây thơ*
Chương 30: Làm Con Sợ Rồi Sao?
“Phán Tình, con cũng thật là.” Tả Chính Cương cũng không dấu nổi vui mừng: “Con có bạn trai cũng không nói cho ba biết. Nếu sớm biết con và Học Văn qua lại, ba cũng không cần phải sắp xếp buổi xem mắt hôm nay.”
“Đúng vậy.” Ôn Tuyết Phượng nhìn Tả Phán Tình nhẹ nhàng cười. Ánh mắt bà chuyển sang xem xét Cố Học Văn, ánh mắt như là mẹ vợ tương lai nhìn con rể, bà càng nhìn lại càng thấy hài lòng: “Mấy ngày trước cô có xem qua ảnh của cháu, bộ dạng rất lịch sự tuấn tú, nhưng hôm nay gặp mặt mới thấy người thật còn đẹp hơn trong ảnh nhiều, đúng là đi một ngàn dặm mới có thể tìm thấy, không thể chê vào đâu được.”
“Chị quá khen rồi!” Khuôn mặt Trần Tĩnh Như tươi như hoa nở: “Tôi thấy Phán Tình cũng rất tốt, xinh đẹp lại lễ phép, tôi chấm rồi đấy, Phán Tình nhất định phải là con dâu tôi.”
“Nếu hai đứa nhỏ đã yêu nhau, thì chúng ta mau chóng bàn chuyện hôn sự sớm một chút đi, mọi người thấy thế nào?” Tả Chính Cương vui vẻ, đi luôn vào việc chính.
“Được, được” Cố Chí Cường mang thần thái nghiêm nghị của một quân nhân, tuy rằng ông trấn tĩnh, không biểu hiện nhiều trên mặt, nhưng đáy mắt thì ánh lên ý cười: “Để tôi về nói với ông nội của Học Văn, rồi chúng ta mau chóng định ngày.”
“Cứ quyết định như vậy đi!”
Nói qua nói lại, bốn vị đại nhân thảo luận sôi nổi, Tả Phán Tình vài lần muốn mở miệng đều bị các vị trưởng bối ngăn lại. Cô đành rối rắm ngồi nghe ba mẹ hai bên bàn luận nhiệt tình, rốt cuộc nghe đến hai chữ định ngày mới giật mình tỉnh lại.
“Định, định ngày? Định ngày gì vậy ạ?” Không phải mọi người đều nghĩ cô muốn như vậy chứ?
“Con bé này có phải vui quá rồi không. Định ngày đương nhiên là ngày kết hôn của con và Học Văn rồi.” Ôn Tuyết Phượng nghĩ Tả Phán Tình đang quá đỗi vui mừng: “Xem ngày sớm một chút, năm sau là mẹ có thể được lên chức làm bà ngoại rồi.”
“Khụ, khụ..” Tả Phán Tình bị sặc nước miếng, ánh mắt đảo qua hai vị đại nhân đang ngồi đối diện, Cố Chí Cường – trên người khoác bộ quân phục, ngũ quan của Cố Học Văn có vài phần giống ông.
Lại nhìn Cố Học Văn, lúc này anh ta còn ra vẻ trấn tĩnh được, hay thật đấy! Tả Phán Tình giật mình, nếu cô còn không nhận ra thì quả là ngu ngốc
“Chú, dì hai người là ba mẹ của Học Văn ạ?” Tả Phán Tình cảm giác trên đầu mình đang có một đám quạ đen bay qua.
Tả Phán Tình đột ngột lên tiếng, khiến cho Trần Tĩnh Như cùng Cố Chí Cường đối mặt nhìn nhau, Trần Tĩnh Như kéo tay Tả Phán Tình.
“Sao vậy? Làm con sợ rồi sao? Con đừng lo lắng, mọi người trong nhà đều rất tốt bụng, cũng rất dễ chung sống.”
“Dạ không, cháu…” bây giờ cô mới phát hiện, mình đã làm ra một chuyện ngu ngốc đến cỡ nào. Ánh mắt cô liếc về phía Cố Học Văn, thấy anh ta ngồi ở vị trí ngoài cùng kia từ đấu đến cuối không hé răng một lời, làm như chuyện này không liên quan gì đến anh ta vậy.
Anh, anh ta, anh ta, có ý gì đây? Anh ta đã sớm biết đối tượng xem mắt là cô nên mới cố ý chạy ra ngoài toilet chặn mình.
Tả Phán Tình chỉ thấy trong đầu mình như đang diễn ra một trận quần ma loạn vũ (rối tung beng), tức không để đâu cho hết cô đứng bật dậy chỉ tay vào Cố Học Văn.
“Anh, anh, anh cố ý đúng không? Anh đã biết trước rồi có phải không? Có phải không hả?”
Giọng của cô có phần kích động, khiến cho cha mẹ hai bên đều giật mình, nhìn nhau ngơ ngác, Cố Học Văn nhìn cô trầm mặc, khi anh cùng cô bước vào phòng anh mới biết được người hôm nay anh xem mắt lại chính là cô.
Cô không để cho anh nói tiếng nào, liền kéo tay anh đến trước mặt ba mẹ nói anh là bạn trai cô, khiến anh và ba mẹ đều bị cô làm cho giật mình.
Anh lập tức hiểu ra ý đồ của cô muốn dùng anh làm bia đỡ đạn. Trong lòng lại dấy lên một cảm xúc khó tả, không biết gọi tên nó là gì.
Nhìn thấy cô phát hiện mình là người cùng cô xem mắt, đến bây giờ tinh thần anh mới khôi phục lại, Cố Học Văn im lặng, chỉ nhìn cô nhướn nhướn mày. Ánh mắt anh ra hiệu với cô:
“Là tự cô kéo tôi vào mà”.
Không khí trầm mặc bao trùm cả bàn ăn, Tả Phán Tình cảm giác được tim mình ngày càng đập nhanh hơn, bất giác nắm chặt lấy bàn tay của Cố Học Văn.
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của ba cô – Tả Chính Cương – trong lòng cô nổi lên một tia đắc ý. Ngồi đối diện là một đôi vợ chồng khác, có vẻ như là ba mẹ của đối tượng xem mặt của cô, cũng ngạc nhiên không kém (minhmap: đoán xem đây là ai????). Nhìn mọi người mắt chữ A miệng chữ O, Tả Phán Tình lại thấy vui hẳn lên, đám mây đen trong lòng cô dường như xua tan đi không ít. (minhmap: ôi!! Đến bao giờ mình mới được như chị nhề?).
May cho cái anh chàng mà ba mẹ muốn mai mối cho cô còn chưa tới, nếu anh ta mà chứng kiến cảnh này sắc mặt không biết sẽ biến đổi ra sao nữa.
Đối với việc vừa ra tay đã đạt được hiệu quả này Tả Phán Tình cảm thấy tương đối hài lòng, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, tầm mắt anh vừa vặn dừng trên khuôn mặt cô, vẻ mặt âm trầm khó đoán.
Trong lòng cô có chút oán thầm, sao lại trưng ra cái vẻ mặt này ngay giữa lúc quan trọng chứ? Cảnh sát gì mà chẳng hiểu tình huống gì cả. Nếu không phải đang diễn cho bố mẹ xem thì cô đã muốn lắc lắc mạnh hai vai anh ta, xem rút cuộc ngoài cái khuôn mặt không sợ chết này anh ta còn có biểu cảm nào khác không.
Dẹp cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, mục đích của cô đã đạt được, giờ thì có thể bỏ của chạy lấy người rồi:
“Ba mẹ, thật ngại quá, chúng con còn có hẹn, chúng con xin phép đi trước ạ!”
Không thèm nhìn dáng vẻ “ngẩn người” của mấy vị trưởng bối, cô túm lấy tay anh, kéo đi. Tả Phán Tình không muốn ngốc ngếch ở đây thêm một giây nào nữa, chỉ mong sao cho mình và Cố Học Văn diễn cho xong vở này rồi để anh ta mau cút đi, bởi vì cô cực kì ghét anh ta, cứ nhìn thấy mặt anh ta là cô lại buồn nôn.
“Phán.. Phán Tình,,” Tả Chính Cương lên tiếng, bộ dáng có vẻ như bị cô dọa cho không ít.
“Học, Học Văn…” Trần Tĩnh Như vẻ mặt rất bất ngờ, nhưng khuôn mặt vẫn rạng lên nét vui sướng.
“Các con quen nhau từ khi nào, sao không nói với ba mẹ một tiếng?”
Sự vui sướng thể hiện trên khuôn mặt lẫn lời nói, ánh mắt kinh hỉ nhìn về phía Cố Học Văn khiến cho Tả Phán Tình cảm thấy có chút quái dị, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, sau đó Trần Tĩnh Như đứng dậy, đi đến trước mặt cô kéo tay cô đánh giá một lượt.
“Tốt, thật là tốt quá, thật là tốt quá!”
“Đúng vậy, đúng vậy” Tả Chính Cương cũng cười: “Chúng ta còn đang bàn xem làm thế nào để giới thiệu hai đứa nó với nhau, chuẩn bị nửa ngày cuối cùng là chúng nó đã biết nhau từ trước rồi, ha ha ha”
“Cái này gọi là duyên phận đó.” Ôn Tuyết Phượng vui mừng không ngớt: “Xem ra chúng nó thật hữu duyên.”
“Lại đây, lại đây Phán Tình, ngồi gần dì này.” Trần Tĩnh Như lôi lôi kéo kéo Tả Phán Tình ngồi xuống cạnh mình. Thật sự là càng nhìn càng vừa lòng, bà cúi đầu lấy trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ.
“Dì vừa nhìn thấy hình của con là đã thích rồi, không ngờ con với Học Văn lại quen nhau. Các con cũng thật là, chuyện tốt như vậy sao lại không nói với người nhà chứ?”
“…” Tả Phán Tình muốn nói cái gì đó, Trần Tĩnh Như đã nhanh tay mở chiếc hộp nhỏ ra, cầm ra một chiếc vòng nhỏ, đặt vào tay cô.
“Đây là quà gặp mặt dì tặng con, không có gì đáng giá nên con đừng ngại”
Tả Phán Tình cúi đầu nhìn chiếc vòng xanh biếc, bản thân là nhà thiết kế trang sức, cô vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra chiếc vòng này chất lượng rất tốt, chế tác rất tỉ mỉ. Tuyệt đối không phải là loại không đáng tiền như dì nói.
“Dì ơi, cái này cháu…” Sao dì ấy lại muốn tặng cô chiếc vòng tay vậy.
Tả Phán Tình khó hiểu, muốn nói điều gì đó, Trần Tĩnh Như đã đem chiếc vòng đeo vào tay cô: “Đừng ngại, ba con với ba Học Văn là chiến hữu. Bây giờ còn sắp là thông gia với nhau nữa. Sau này, con cũng giống như con gái dì rồi!”
“Không phải, con…” Ai là con của bà dì này chứ? Dì ấy đang nói chuyện gì vậy? *mặt ngây thơ*
Chương 30: Làm Con Sợ Rồi Sao?
“Phán Tình, con cũng thật là.” Tả Chính Cương cũng không dấu nổi vui mừng: “Con có bạn trai cũng không nói cho ba biết. Nếu sớm biết con và Học Văn qua lại, ba cũng không cần phải sắp xếp buổi xem mắt hôm nay.”
“Đúng vậy.” Ôn Tuyết Phượng nhìn Tả Phán Tình nhẹ nhàng cười. Ánh mắt bà chuyển sang xem xét Cố Học Văn, ánh mắt như là mẹ vợ tương lai nhìn con rể, bà càng nhìn lại càng thấy hài lòng: “Mấy ngày trước cô có xem qua ảnh của cháu, bộ dạng rất lịch sự tuấn tú, nhưng hôm nay gặp mặt mới thấy người thật còn đẹp hơn trong ảnh nhiều, đúng là đi một ngàn dặm mới có thể tìm thấy, không thể chê vào đâu được.”
“Chị quá khen rồi!” Khuôn mặt Trần Tĩnh Như tươi như hoa nở: “Tôi thấy Phán Tình cũng rất tốt, xinh đẹp lại lễ phép, tôi chấm rồi đấy, Phán Tình nhất định phải là con dâu tôi.”
“Nếu hai đứa nhỏ đã yêu nhau, thì chúng ta mau chóng bàn chuyện hôn sự sớm một chút đi, mọi người thấy thế nào?” Tả Chính Cương vui vẻ, đi luôn vào việc chính.
“Được, được” Cố Chí Cường mang thần thái nghiêm nghị của một quân nhân, tuy rằng ông trấn tĩnh, không biểu hiện nhiều trên mặt, nhưng đáy mắt thì ánh lên ý cười: “Để tôi về nói với ông nội của Học Văn, rồi chúng ta mau chóng định ngày.”
“Cứ quyết định như vậy đi!”
Nói qua nói lại, bốn vị đại nhân thảo luận sôi nổi, Tả Phán Tình vài lần muốn mở miệng đều bị các vị trưởng bối ngăn lại. Cô đành rối rắm ngồi nghe ba mẹ hai bên bàn luận nhiệt tình, rốt cuộc nghe đến hai chữ định ngày mới giật mình tỉnh lại.
“Định, định ngày? Định ngày gì vậy ạ?” Không phải mọi người đều nghĩ cô muốn như vậy chứ?
“Con bé này có phải vui quá rồi không. Định ngày đương nhiên là ngày kết hôn của con và Học Văn rồi.” Ôn Tuyết Phượng nghĩ Tả Phán Tình đang quá đỗi vui mừng: “Xem ngày sớm một chút, năm sau là mẹ có thể được lên chức làm bà ngoại rồi.”
“Khụ, khụ..” Tả Phán Tình bị sặc nước miếng, ánh mắt đảo qua hai vị đại nhân đang ngồi đối diện, Cố Chí Cường – trên người khoác bộ quân phục, ngũ quan của Cố Học Văn có vài phần giống ông.
Lại nhìn Cố Học Văn, lúc này anh ta còn ra vẻ trấn tĩnh được, hay thật đấy! Tả Phán Tình giật mình, nếu cô còn không nhận ra thì quả là ngu ngốc
“Chú, dì hai người là ba mẹ của Học Văn ạ?” Tả Phán Tình cảm giác trên đầu mình đang có một đám quạ đen bay qua.
Tả Phán Tình đột ngột lên tiếng, khiến cho Trần Tĩnh Như cùng Cố Chí Cường đối mặt nhìn nhau, Trần Tĩnh Như kéo tay Tả Phán Tình.
“Sao vậy? Làm con sợ rồi sao? Con đừng lo lắng, mọi người trong nhà đều rất tốt bụng, cũng rất dễ chung sống.”
“Dạ không, cháu…” bây giờ cô mới phát hiện, mình đã làm ra một chuyện ngu ngốc đến cỡ nào. Ánh mắt cô liếc về phía Cố Học Văn, thấy anh ta ngồi ở vị trí ngoài cùng kia từ đấu đến cuối không hé răng một lời, làm như chuyện này không liên quan gì đến anh ta vậy.
Anh, anh ta, anh ta, có ý gì đây? Anh ta đã sớm biết đối tượng xem mắt là cô nên mới cố ý chạy ra ngoài toilet chặn mình.
Tả Phán Tình chỉ thấy trong đầu mình như đang diễn ra một trận quần ma loạn vũ (rối tung beng), tức không để đâu cho hết cô đứng bật dậy chỉ tay vào Cố Học Văn.
“Anh, anh, anh cố ý đúng không? Anh đã biết trước rồi có phải không? Có phải không hả?”
Giọng của cô có phần kích động, khiến cho cha mẹ hai bên đều giật mình, nhìn nhau ngơ ngác, Cố Học Văn nhìn cô trầm mặc, khi anh cùng cô bước vào phòng anh mới biết được người hôm nay anh xem mắt lại chính là cô.
Cô không để cho anh nói tiếng nào, liền kéo tay anh đến trước mặt ba mẹ nói anh là bạn trai cô, khiến anh và ba mẹ đều bị cô làm cho giật mình.
Anh lập tức hiểu ra ý đồ của cô muốn dùng anh làm bia đỡ đạn. Trong lòng lại dấy lên một cảm xúc khó tả, không biết gọi tên nó là gì.
Nhìn thấy cô phát hiện mình là người cùng cô xem mắt, đến bây giờ tinh thần anh mới khôi phục lại, Cố Học Văn im lặng, chỉ nhìn cô nhướn nhướn mày. Ánh mắt anh ra hiệu với cô:
“Là tự cô kéo tôi vào mà”.
Bình luận facebook