Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Trử Tụng vừa trở về doanh trại thì lập tức trở thành khán giả trung thành của chương trình Kiều Ưu Ưu phụ trách, chỉ cần không có nhiệm vụ phải thực hiện, anh nhất định sẽ đón xem đúng giờ. Cả sư đoàn đều biết trung đội trưởng trung đội 301 thích xem dự báo thời tiết, nó như một liều thuốc kích thích khiến anh cứ đến giờ là sẽ ngồi trực ở trước tivi. Còn về chuyện Kiều Ưu Ưu hôm nào lên sóng, Trử Tụng cũng đã phần nào đoán ra, nếu hôm nào đến lượt cô mà trên ti vi không thấy hình bóng cô xuất hiện thì Trử Tụng cảm thấy bất an vô cùng, anh chắc chắn sẽ gọi điện cho cô để chắc chắn rằng cô không gặp vấn đề gì, lúc đó anh mới yên tâm.
Cả buổi chiều Trử Tụng tập luyện các kĩ năng ở sân huấn luyện, trượt bánh lăn một tiếng đồng hồ mà khiến cho não anh quay cuồng tới mụ mị. Sau khi trời tối, anh hẹn mọi người tới nhà ăn ăn tối. Trử Tụng nhìn đồng hồ, chương trình thời sự chiếu hết một nửa sẽ bắt đầu dự báo thời tiết, anh không chắc hôm nay Kiều Ưu Ưu có lên sóng không, nhưng anh vẫn muốn chờ xem.
Tất cả các ti vi trong nhà ăn đều không bật, Trử Tụng không mấy vui vẻ gọi đội trưởng đội trực ban tới, hỏi một cách chính đáng rằng tại sao không xem thời sự?
“Làm lính thì phải quan tâm tới quốc gia đại sự, lúc nào cũng cần tìm hiểu tình hình đất nước, không cho xem thời sự là thế nào?”
Đội trưởng đội trực ban cuống lên sợ hãi, vội vã bật chiếc ti vi ở gần họ nhất lên. Những người khác ở cùng bàn cũng cảm thấy kỳ lạ, nói anh hành động và lời nói chẳng ăn nhập với nhau, còn có người trực tiếp hỏi thẳng rốt cuộc là anh phải lòng cô phát thanh viên nào rồi? Người ta đẹp thì đẹp thật đấy, xem thì xem thôi chứ sao có thể tới mức nghiện như vậy được? Triệu Kha còn ghê gớm hơn, anh ta đập tay lên bàn nói lớn phải gọi điện về mách chị dâu mới được.
Tuy vậy nhưng Trử Tụng cũng chẳng buồn để ý, người khác thích nói gì thì nói, anh chỉ quan tâm xem hôm nay có được nhìn thấy Kiều Ưu Ưu hay không thôi.
Nói là xem thời sự nhưng Trử Tụng lại cắm đầu xuống tập trung ăn cơm. Sau khi tiếng nhạc báo hiệu thời sự kết thúc thì đầu anh như được hẹn giờ, ngẩng lên nhìn ti vi không chớp mắt, lúc này trong mắt anh không nhìn thấy tiếng cười đùa của những người khác nữa.
Từ trước tới nay anh luôn cảm thấy giữa chương trình thời sự và dự báo thời tiết không nên có quảng cáo, nhạc mở đầu và nhạc kết thúc cũng có thể cắt bỏ.
Khi thấy Kiều Ưu Ưu xuất hiện trên truyền hình, Trử Tụng cuối cùng cũng cười, tuy chỉ là cười mỉm. Hôm nay cô mặc một bộ váy màu xanh ngọc, tóc buộc gọn gàng để sau gáy, hơi mỉm cười, tập trung nhưng không quá nghiêm nghị, ngũ quan đẹp đẽ, cánh tay như cành hoa sen chỉ lên bản đồ mây vệ tinh trên màn hình, đây là giọng nói của cô, bớt đi một chút lười biếng và thêm vài phần chăm chỉ. Giọng nói của cô thực sự rất hay, đặc biệt là khi cô nằm dưới người anh và khẽ gọi tên anh, rất dễ khiến anh xúc động muốn bóp vụn cô ngay ở trong lòng mình.
Nhớ tới đó, nghĩ tới một thời gian nữa không có cô ở bên, cô lại thường xuyên không muốn nghe máy khi anh gọi về, lúc nào cũng rất vội vã hỏi anh có chuyện gì không?
Không có gì. Chỉ là nhớ em thôi. Nhưng Trử Tụng lại chưa bao giờ dám nói ra điều đó, anh cảm thấy rất nhụt chí.
“Này này, anh sao vậy?” Triệu Kha vẫy vẫy tay trước mặt Trử Tụng. Anh ngồi im như bức tượng, mắt cũng không chớp.
Trử Tụng túm mạnh tay anh kéo ra, mạnh mẽ và rất nhanh chóng, nhanh tới mức Triệu Kha không kịp tránh.
“Này, sao mạnh tay thế?” Triệu Kha thổi vào mu bàn tay, vô cùng bất mãn.
Thiếu tá Dương Văn cũng là một phi công trong trung đội của Trử Tụng, ngồi đối diện với Trử Tụng cười gian xảo. Anh với người, híp mắt cười hỏi Trử Tụng: “Trung đội trưởng, ngày mai thời tiết thế nào?”
“Tự đi mà xem.” Trử Tụng khó chịu trả lời.
“Lúc nãy tôi mải nói chuyện với bọn họ nên không xem kịp, anh tốt bụng có thể nói lại cho tôi được không?”
“Tôi...”
Trử Tụng chỉ tay, “nói cho anh? Trời tối rồi mà vẫn còn nằm mơ giữa ban ngày à?”
Dương Văn không làm gì được.
“Ha ha!”
Mọi người cười lớn, Trử Tụng lườm họ rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Kết thúc rồi, cả chương trình anh đều tập trung nhìn Kiều Ưu Ưu, ngày mai thời tiết ra sao? Anh thật sự không nắm được. Tên nhóc Dương Văn này được đấy, thâm thật.
Lưu Nhị Lăng vừa mới bước vào nhà ăn đã nhìn thấy bàn bọn họ ngồi, Trử Tụng quay lưng về phía anh, cú ngã lúc trưa hắn vẫn còn nhớ và muốn trả thù, khi những người khác nhìn thấy hắn bèn vội vàng đưa tay lên miệng ra dấu. Mọi người cùng chờ xem hai vị trung đội trưởng đánh nhau như thế nào.
Trử Tụng cảm thấy bỗng nhiên không khí có gì khác thường, bàn ăn yên tĩnh, thời gian huấn luyện kéo dài giúp anh có được tinh thần cảnh giác rất cao, anh cảm thấy sau lưng có người. Hơn nữa, rất có khả năng là có ý đồ xấu.
Tay Trử Tụng dịch chuyển trên chiếc bát, miệng vẫn tiếp tục nhai cơm, tai dỏng lên tập trung lắng nghe âm thanh từ đằng sau. Chợt anh cảm thấy một luồng gió từ cánh tay mang tới. Trử Tụng ngay lập tức cầm chiếc bát lên rồi ném về phía sau, một giây sau đó anh nghe thấy một tiếng kêu lớn “ai cha”. Trử Tụng nhanh chóng đứng dậy, chỉ sợ tên kia chó cùng dứt giậu.
Lưu Nhị Lăng xoa xoa đầu, khuôn mặt phẫn nộ, với tay nắm lấy chiếc ghế rồi ném về phía Trử Tụng, kết quả là Trử Tụng tránh được nên anh ta chẳng thể ném trúng.
Trử Tụng đứng nguyên tại chỗ cười, tiếng cười đó càng khiến cho Lưu Nhị Lăng thêm kích động, tới mức khiến đầu anh ta nổ tung. Sao lại gặp phải đúng người anh em như thế này?
“Người anh em, đừng tức giận, tôi cứ tưởng là ai đang lén lút tấn công nên tôi chỉ phòng vệ chính đáng thôi mà.”
Lưu Nhị Lăng tức tối nhìn Trử Tụng chằm chằm, đầu ngón tay run lên chỉ vào mặt Trử Tụng, “được rồi, để tôi thoải mái hơn rồi sẽ tính sổ với cậu sau, cứ chờ xem tên tiểu tử kia!”
Đêm đến, Trử Tụng nằm trằn trọc vì cô đơn.
Mỗi lần, sau khi từ nhà trở lại doanh trại anh đều gặp phải “di chứng” này, cứ nhắm mắt lại là hình ảnh Kiều Ưu Ưu lại hiện ra, lần này thời gian ở nhà lại dài hơn nên có lẽ “di chứng” sẽ còn nghiêm trọng hơn.
Trử Tụng lật người bước xuống giường, thay đồ rồi ra sân tập chạy bộ. Nhiệt độ âm mười độ C, anh chỉ mặc một chiếc áo nhưng toàn thân lại đổ rất nhiều mồ hôi. Anh vốn dĩ muốn phân tán tư tưởng nhưng ngay cả trong lúc chạy bộ anh cũng nghĩ tới Kiều Ưu Ưu, nghĩ xem giờ này cô đã ngủ hay chưa? Anh không có nhà, không biết cô có thấy vui không? Còn Tống Tử Đồng...
“Phù!” Cũng chẳng rõ mình đã chạy đến vòng thứ mấy, Trử Tụng nằm xuống sân vận động. Không khí rất lạnh, còn trái tim anh? Lạnh lẽo hay ấm áp? Bản thân anh cũng không rõ nữa.
Hai chiếc máy bay ầm ầm lướt qua đầu anh, chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay cách đó không xa. Những người trong chuyến bay đêm đã trở về, tiếng động cơ máy bay giúp anh bình tĩnh trở lại.
Hai chiếc máy bay lần lượt đáp xuống, dưới sự chỉ huy của mặt đất, người phi công đã cho máy bay dừng ở đúng vị trí được chỉ định. Khoang máy bay mở ra, các phi công đi xuống máy bay theo những bậc thang.
Trung tá Lý tháo mũ bảo hiểm nhưng chưa rời đi mà ngước đầu lên nhìn chiếc máy bay. Anh sắp phải rời xa đội bay, sắp phải rời xa máy bay và bầu trời xanh.
“Không nỡ à?” Trử Tụng đi tới bên cạnh, vỗ vào vai anh nói.
Anh Lý quay đầu nhìn Trử Tụng, cười gượng nói: “Sao lại không tiếc được chứ? Bay đã nhiều năm như vậy, tự dưng nói không bay nữa là không bay nữa, tuy rằng do chính mình lựa chọn... Không nói nữa.”
Anh Lý lắc đầu, đi một vòng xung quanh chiếc máy bay. Trử Tụng không nói gì, trong lòng người phải ra đi luôn có nhiều điều nuối tiếc. Sức khỏe của vợ anh Lý không tốt, nhiều năm qua anh lại luôn ở trong quân ngũ mà ít quan tâm tới vợ, bây giờ để đền bù, cũng là để chăm sóc chị tốt hơn, anh lựa chọn rời xa nơi đây, chuyển sang làm công tác hành chính.
Trử Tụng không biết, nếu một ngày Kiều Ưu Ưu nằm liệt giường không dậy được, liệu anh có dũng khí nói lời tạm biệt với máy bay hay không?
* * *
Kiều Ưu Ưu dẫn nốt tiết mục cuối cùng, Tống Tử Đồng đã ở bên ngoài đợi cô, nhìn thấy cô đi ra liền đưa cho cô một chai nước lọc. Kiều Ưu Ưu nhìn anh rồi từ chối, nói: “Thật ngại quá, em không thể uống nước lạnh.”
“Ồ, ha ha!” Tống Tử Đồng bối rối thu tay lại, tiếp tục nói: “Ưu Ưu có rảnh không? Từ ngày anh về nước chúng ta vẫn chưa đi ăn với nhau lần nào.”
Nếu không phải anh nhắc tới chuyện đi ăn chắc cô cũng gần như quên mất chuyện mình đã làm xước xe của anh ta, tới giờ vẫn chưa bồi thường.
“Không được đâu lãnh đạo, hôm nay là ngày gia đình, mẹ em bắt em phải về nhà. Để lần sau nhé, được không?”
“Ừm, được thôi, khi nào em có thời gian thì bảo anh.” Tống Tử Đồng hơi thay đổi thái độ.
Kiều Ưu Ưu gật đầu, bước qua anh rồi trở về phòng làm việc. Thật lòng cô không muốn về nhà ăn cơm, nhưng cô cũng không muốn tiếp xúc với Tống Tử Đồng, không phải là cô chưa quên được anh ta mà là cô ghét người đã từng làm tổn thương mình, cho dù trước đây có lí do gì, cho dù sau đó sự việc có phải như anh ta nói hay không. Tổn thương là tổn thương, cho dù vết thương đó đã lành thì cũng đã sao.
Lúc lấy xe, khi đi qua chiếc xe của Tống Tử Đồng, Kiều Ưu Ưu đứng nhìn đằng sau chiếc xe một lúc, nhưng vẫn không tìm ra vết xước hôm trước. Tuy nó không sâu lắm, rõ ràng là có nhưng giờ đây, cô đã tìm một lượt đằng sau chiếc xe mà cũng tìm không ra vết xước ở đâu.
Hay là anh ta tự đi sửa rồi?
Thực không muốn để mình bồi thường sao?
Chẳng nhẽ lại nợ người ta một tấm chân tình?
Kiều Ưu Ưu đứng lên đi về phía xe của mình, trong bụng nguyền rủa Tống Tử Đồng thực sự quá đáng ghét, đâm vào xe anh đền tiền cho anh cũng không được, cứ nhất định phải ép cô phải có tâm trạng bất an, không thể không đi ăn với anh ta.
Mỗi lần Kiều Ưu Ưu về nhà ăn cơm thì chờ đợi cô đều là “cơm canh nguội lạnh.” Cô cảm thấy mình còn đáng thương hơn cả đồ ăn kèm. Bà Kiều bèn nói, “vậy con xin nghỉ làm đi, nghỉ làm thì sẽ có cơm canh nóng hổi để ăn.”
Nghỉ làm thì ai nuôi cô? Chẳng nhẽ ăn không của người khác? Tự mình kiếm tiền nuôi sống mình, như vậy cuộc sống mới thoải mái, mới có tư cách nói không với những thứ mình không thích, ví dự như chuyện có con.
Bà Kiều ngồi ăn với Kiều Ưu Ưu ở trong phòng ăn, ân cần hỏi han tình hình sức khỏe của cô có tốt không, có ăn được không. Kiều Ưu Ưu gật đầu nói tất cả đều rất tốt.
“Có hi vọng mang bầu không?”
“Mẹ này!” Kiều Ưu Ưu cắn một miếng thịt lợn hấp, mơ hồ nói: “Trử Tụng mới đi thôi mà.”
“Mẹ biết, nhưng nếu có hi vọng thì trong thời kì này con nhớ chú ý giữ gìn, ăn uống, trang phục, đừng để đứa bé bị thiệt thòi.”
Ưu Ưu trợn tròn mắt, mẹ cô thấy vậy tức giận vỗ “bốp” một cái xuống bàn.
“Kiều Ưu Ưu con có thái độ gì vậy? Muốn gọi quỷ tới à? Trợn ngược mắt lên làm gì?”
Kiều Ưu Ưu lẩm bẩm nói: “Con cũng muốn trợn lòng đen lên nhưng nó không đủ lớn.”
“Con lẩm bẩm vớ vẩn gì thế?” Bà Kiều nhíu mày.
“Con nói, mẹ à” Kiều Ưu Ưu buông đôi đũa xuống, nghiêm túc nói: “Con có chu kì rồi, vào đúng buổi sáng hôm Trử Tụng đi.”
Bà Kiều im lặng, buông thõng vai xuống. Thái độ của bà liên tục thay đổi, cuối cùng bà bỏ Kiều Ưu Ưu ở lại rồi đi ra khỏi phòng ăn.
“Vào đúng thời kì an toàn cũng không phải do Ưu Ưu muốn mà được, chỉ có thể nói rằng ông trời không muốn hai đứa nó sinh con, mà việc do ông trời định đoạt thì khó lòng mà tránh khỏi!”
Bà Kiều và mẹ chồng của Kiều Ưu Ưu nói chuyện điện thoại với nhau để thông báo cho nhau tình hình mới nhất. Hai bà mẹ chỉ vì lo cho hai đứa con của mình mà lao tâm khổ tứ, lần này thì thực sự hết hi vọng rồi. Tuy nhiên, hai bà chỉ lo lắng và thất vọng đôi chút rồi lại nảy ra một ý tưởng mới, chỉ cần có thể khiến cho Trử Tụng và Ưu Ưu sinh con thì hai bà dù có phải đóng vai người xấu cũng không thành vấn đề, sớm muộn gì thì Trử Tụng và Ưu Ưu cũng sẽ thông cảm cho tấm lòng của hai bà mà thôi.
Cả buổi chiều Trử Tụng tập luyện các kĩ năng ở sân huấn luyện, trượt bánh lăn một tiếng đồng hồ mà khiến cho não anh quay cuồng tới mụ mị. Sau khi trời tối, anh hẹn mọi người tới nhà ăn ăn tối. Trử Tụng nhìn đồng hồ, chương trình thời sự chiếu hết một nửa sẽ bắt đầu dự báo thời tiết, anh không chắc hôm nay Kiều Ưu Ưu có lên sóng không, nhưng anh vẫn muốn chờ xem.
Tất cả các ti vi trong nhà ăn đều không bật, Trử Tụng không mấy vui vẻ gọi đội trưởng đội trực ban tới, hỏi một cách chính đáng rằng tại sao không xem thời sự?
“Làm lính thì phải quan tâm tới quốc gia đại sự, lúc nào cũng cần tìm hiểu tình hình đất nước, không cho xem thời sự là thế nào?”
Đội trưởng đội trực ban cuống lên sợ hãi, vội vã bật chiếc ti vi ở gần họ nhất lên. Những người khác ở cùng bàn cũng cảm thấy kỳ lạ, nói anh hành động và lời nói chẳng ăn nhập với nhau, còn có người trực tiếp hỏi thẳng rốt cuộc là anh phải lòng cô phát thanh viên nào rồi? Người ta đẹp thì đẹp thật đấy, xem thì xem thôi chứ sao có thể tới mức nghiện như vậy được? Triệu Kha còn ghê gớm hơn, anh ta đập tay lên bàn nói lớn phải gọi điện về mách chị dâu mới được.
Tuy vậy nhưng Trử Tụng cũng chẳng buồn để ý, người khác thích nói gì thì nói, anh chỉ quan tâm xem hôm nay có được nhìn thấy Kiều Ưu Ưu hay không thôi.
Nói là xem thời sự nhưng Trử Tụng lại cắm đầu xuống tập trung ăn cơm. Sau khi tiếng nhạc báo hiệu thời sự kết thúc thì đầu anh như được hẹn giờ, ngẩng lên nhìn ti vi không chớp mắt, lúc này trong mắt anh không nhìn thấy tiếng cười đùa của những người khác nữa.
Từ trước tới nay anh luôn cảm thấy giữa chương trình thời sự và dự báo thời tiết không nên có quảng cáo, nhạc mở đầu và nhạc kết thúc cũng có thể cắt bỏ.
Khi thấy Kiều Ưu Ưu xuất hiện trên truyền hình, Trử Tụng cuối cùng cũng cười, tuy chỉ là cười mỉm. Hôm nay cô mặc một bộ váy màu xanh ngọc, tóc buộc gọn gàng để sau gáy, hơi mỉm cười, tập trung nhưng không quá nghiêm nghị, ngũ quan đẹp đẽ, cánh tay như cành hoa sen chỉ lên bản đồ mây vệ tinh trên màn hình, đây là giọng nói của cô, bớt đi một chút lười biếng và thêm vài phần chăm chỉ. Giọng nói của cô thực sự rất hay, đặc biệt là khi cô nằm dưới người anh và khẽ gọi tên anh, rất dễ khiến anh xúc động muốn bóp vụn cô ngay ở trong lòng mình.
Nhớ tới đó, nghĩ tới một thời gian nữa không có cô ở bên, cô lại thường xuyên không muốn nghe máy khi anh gọi về, lúc nào cũng rất vội vã hỏi anh có chuyện gì không?
Không có gì. Chỉ là nhớ em thôi. Nhưng Trử Tụng lại chưa bao giờ dám nói ra điều đó, anh cảm thấy rất nhụt chí.
“Này này, anh sao vậy?” Triệu Kha vẫy vẫy tay trước mặt Trử Tụng. Anh ngồi im như bức tượng, mắt cũng không chớp.
Trử Tụng túm mạnh tay anh kéo ra, mạnh mẽ và rất nhanh chóng, nhanh tới mức Triệu Kha không kịp tránh.
“Này, sao mạnh tay thế?” Triệu Kha thổi vào mu bàn tay, vô cùng bất mãn.
Thiếu tá Dương Văn cũng là một phi công trong trung đội của Trử Tụng, ngồi đối diện với Trử Tụng cười gian xảo. Anh với người, híp mắt cười hỏi Trử Tụng: “Trung đội trưởng, ngày mai thời tiết thế nào?”
“Tự đi mà xem.” Trử Tụng khó chịu trả lời.
“Lúc nãy tôi mải nói chuyện với bọn họ nên không xem kịp, anh tốt bụng có thể nói lại cho tôi được không?”
“Tôi...”
Trử Tụng chỉ tay, “nói cho anh? Trời tối rồi mà vẫn còn nằm mơ giữa ban ngày à?”
Dương Văn không làm gì được.
“Ha ha!”
Mọi người cười lớn, Trử Tụng lườm họ rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Kết thúc rồi, cả chương trình anh đều tập trung nhìn Kiều Ưu Ưu, ngày mai thời tiết ra sao? Anh thật sự không nắm được. Tên nhóc Dương Văn này được đấy, thâm thật.
Lưu Nhị Lăng vừa mới bước vào nhà ăn đã nhìn thấy bàn bọn họ ngồi, Trử Tụng quay lưng về phía anh, cú ngã lúc trưa hắn vẫn còn nhớ và muốn trả thù, khi những người khác nhìn thấy hắn bèn vội vàng đưa tay lên miệng ra dấu. Mọi người cùng chờ xem hai vị trung đội trưởng đánh nhau như thế nào.
Trử Tụng cảm thấy bỗng nhiên không khí có gì khác thường, bàn ăn yên tĩnh, thời gian huấn luyện kéo dài giúp anh có được tinh thần cảnh giác rất cao, anh cảm thấy sau lưng có người. Hơn nữa, rất có khả năng là có ý đồ xấu.
Tay Trử Tụng dịch chuyển trên chiếc bát, miệng vẫn tiếp tục nhai cơm, tai dỏng lên tập trung lắng nghe âm thanh từ đằng sau. Chợt anh cảm thấy một luồng gió từ cánh tay mang tới. Trử Tụng ngay lập tức cầm chiếc bát lên rồi ném về phía sau, một giây sau đó anh nghe thấy một tiếng kêu lớn “ai cha”. Trử Tụng nhanh chóng đứng dậy, chỉ sợ tên kia chó cùng dứt giậu.
Lưu Nhị Lăng xoa xoa đầu, khuôn mặt phẫn nộ, với tay nắm lấy chiếc ghế rồi ném về phía Trử Tụng, kết quả là Trử Tụng tránh được nên anh ta chẳng thể ném trúng.
Trử Tụng đứng nguyên tại chỗ cười, tiếng cười đó càng khiến cho Lưu Nhị Lăng thêm kích động, tới mức khiến đầu anh ta nổ tung. Sao lại gặp phải đúng người anh em như thế này?
“Người anh em, đừng tức giận, tôi cứ tưởng là ai đang lén lút tấn công nên tôi chỉ phòng vệ chính đáng thôi mà.”
Lưu Nhị Lăng tức tối nhìn Trử Tụng chằm chằm, đầu ngón tay run lên chỉ vào mặt Trử Tụng, “được rồi, để tôi thoải mái hơn rồi sẽ tính sổ với cậu sau, cứ chờ xem tên tiểu tử kia!”
Đêm đến, Trử Tụng nằm trằn trọc vì cô đơn.
Mỗi lần, sau khi từ nhà trở lại doanh trại anh đều gặp phải “di chứng” này, cứ nhắm mắt lại là hình ảnh Kiều Ưu Ưu lại hiện ra, lần này thời gian ở nhà lại dài hơn nên có lẽ “di chứng” sẽ còn nghiêm trọng hơn.
Trử Tụng lật người bước xuống giường, thay đồ rồi ra sân tập chạy bộ. Nhiệt độ âm mười độ C, anh chỉ mặc một chiếc áo nhưng toàn thân lại đổ rất nhiều mồ hôi. Anh vốn dĩ muốn phân tán tư tưởng nhưng ngay cả trong lúc chạy bộ anh cũng nghĩ tới Kiều Ưu Ưu, nghĩ xem giờ này cô đã ngủ hay chưa? Anh không có nhà, không biết cô có thấy vui không? Còn Tống Tử Đồng...
“Phù!” Cũng chẳng rõ mình đã chạy đến vòng thứ mấy, Trử Tụng nằm xuống sân vận động. Không khí rất lạnh, còn trái tim anh? Lạnh lẽo hay ấm áp? Bản thân anh cũng không rõ nữa.
Hai chiếc máy bay ầm ầm lướt qua đầu anh, chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay cách đó không xa. Những người trong chuyến bay đêm đã trở về, tiếng động cơ máy bay giúp anh bình tĩnh trở lại.
Hai chiếc máy bay lần lượt đáp xuống, dưới sự chỉ huy của mặt đất, người phi công đã cho máy bay dừng ở đúng vị trí được chỉ định. Khoang máy bay mở ra, các phi công đi xuống máy bay theo những bậc thang.
Trung tá Lý tháo mũ bảo hiểm nhưng chưa rời đi mà ngước đầu lên nhìn chiếc máy bay. Anh sắp phải rời xa đội bay, sắp phải rời xa máy bay và bầu trời xanh.
“Không nỡ à?” Trử Tụng đi tới bên cạnh, vỗ vào vai anh nói.
Anh Lý quay đầu nhìn Trử Tụng, cười gượng nói: “Sao lại không tiếc được chứ? Bay đã nhiều năm như vậy, tự dưng nói không bay nữa là không bay nữa, tuy rằng do chính mình lựa chọn... Không nói nữa.”
Anh Lý lắc đầu, đi một vòng xung quanh chiếc máy bay. Trử Tụng không nói gì, trong lòng người phải ra đi luôn có nhiều điều nuối tiếc. Sức khỏe của vợ anh Lý không tốt, nhiều năm qua anh lại luôn ở trong quân ngũ mà ít quan tâm tới vợ, bây giờ để đền bù, cũng là để chăm sóc chị tốt hơn, anh lựa chọn rời xa nơi đây, chuyển sang làm công tác hành chính.
Trử Tụng không biết, nếu một ngày Kiều Ưu Ưu nằm liệt giường không dậy được, liệu anh có dũng khí nói lời tạm biệt với máy bay hay không?
* * *
Kiều Ưu Ưu dẫn nốt tiết mục cuối cùng, Tống Tử Đồng đã ở bên ngoài đợi cô, nhìn thấy cô đi ra liền đưa cho cô một chai nước lọc. Kiều Ưu Ưu nhìn anh rồi từ chối, nói: “Thật ngại quá, em không thể uống nước lạnh.”
“Ồ, ha ha!” Tống Tử Đồng bối rối thu tay lại, tiếp tục nói: “Ưu Ưu có rảnh không? Từ ngày anh về nước chúng ta vẫn chưa đi ăn với nhau lần nào.”
Nếu không phải anh nhắc tới chuyện đi ăn chắc cô cũng gần như quên mất chuyện mình đã làm xước xe của anh ta, tới giờ vẫn chưa bồi thường.
“Không được đâu lãnh đạo, hôm nay là ngày gia đình, mẹ em bắt em phải về nhà. Để lần sau nhé, được không?”
“Ừm, được thôi, khi nào em có thời gian thì bảo anh.” Tống Tử Đồng hơi thay đổi thái độ.
Kiều Ưu Ưu gật đầu, bước qua anh rồi trở về phòng làm việc. Thật lòng cô không muốn về nhà ăn cơm, nhưng cô cũng không muốn tiếp xúc với Tống Tử Đồng, không phải là cô chưa quên được anh ta mà là cô ghét người đã từng làm tổn thương mình, cho dù trước đây có lí do gì, cho dù sau đó sự việc có phải như anh ta nói hay không. Tổn thương là tổn thương, cho dù vết thương đó đã lành thì cũng đã sao.
Lúc lấy xe, khi đi qua chiếc xe của Tống Tử Đồng, Kiều Ưu Ưu đứng nhìn đằng sau chiếc xe một lúc, nhưng vẫn không tìm ra vết xước hôm trước. Tuy nó không sâu lắm, rõ ràng là có nhưng giờ đây, cô đã tìm một lượt đằng sau chiếc xe mà cũng tìm không ra vết xước ở đâu.
Hay là anh ta tự đi sửa rồi?
Thực không muốn để mình bồi thường sao?
Chẳng nhẽ lại nợ người ta một tấm chân tình?
Kiều Ưu Ưu đứng lên đi về phía xe của mình, trong bụng nguyền rủa Tống Tử Đồng thực sự quá đáng ghét, đâm vào xe anh đền tiền cho anh cũng không được, cứ nhất định phải ép cô phải có tâm trạng bất an, không thể không đi ăn với anh ta.
Mỗi lần Kiều Ưu Ưu về nhà ăn cơm thì chờ đợi cô đều là “cơm canh nguội lạnh.” Cô cảm thấy mình còn đáng thương hơn cả đồ ăn kèm. Bà Kiều bèn nói, “vậy con xin nghỉ làm đi, nghỉ làm thì sẽ có cơm canh nóng hổi để ăn.”
Nghỉ làm thì ai nuôi cô? Chẳng nhẽ ăn không của người khác? Tự mình kiếm tiền nuôi sống mình, như vậy cuộc sống mới thoải mái, mới có tư cách nói không với những thứ mình không thích, ví dự như chuyện có con.
Bà Kiều ngồi ăn với Kiều Ưu Ưu ở trong phòng ăn, ân cần hỏi han tình hình sức khỏe của cô có tốt không, có ăn được không. Kiều Ưu Ưu gật đầu nói tất cả đều rất tốt.
“Có hi vọng mang bầu không?”
“Mẹ này!” Kiều Ưu Ưu cắn một miếng thịt lợn hấp, mơ hồ nói: “Trử Tụng mới đi thôi mà.”
“Mẹ biết, nhưng nếu có hi vọng thì trong thời kì này con nhớ chú ý giữ gìn, ăn uống, trang phục, đừng để đứa bé bị thiệt thòi.”
Ưu Ưu trợn tròn mắt, mẹ cô thấy vậy tức giận vỗ “bốp” một cái xuống bàn.
“Kiều Ưu Ưu con có thái độ gì vậy? Muốn gọi quỷ tới à? Trợn ngược mắt lên làm gì?”
Kiều Ưu Ưu lẩm bẩm nói: “Con cũng muốn trợn lòng đen lên nhưng nó không đủ lớn.”
“Con lẩm bẩm vớ vẩn gì thế?” Bà Kiều nhíu mày.
“Con nói, mẹ à” Kiều Ưu Ưu buông đôi đũa xuống, nghiêm túc nói: “Con có chu kì rồi, vào đúng buổi sáng hôm Trử Tụng đi.”
Bà Kiều im lặng, buông thõng vai xuống. Thái độ của bà liên tục thay đổi, cuối cùng bà bỏ Kiều Ưu Ưu ở lại rồi đi ra khỏi phòng ăn.
“Vào đúng thời kì an toàn cũng không phải do Ưu Ưu muốn mà được, chỉ có thể nói rằng ông trời không muốn hai đứa nó sinh con, mà việc do ông trời định đoạt thì khó lòng mà tránh khỏi!”
Bà Kiều và mẹ chồng của Kiều Ưu Ưu nói chuyện điện thoại với nhau để thông báo cho nhau tình hình mới nhất. Hai bà mẹ chỉ vì lo cho hai đứa con của mình mà lao tâm khổ tứ, lần này thì thực sự hết hi vọng rồi. Tuy nhiên, hai bà chỉ lo lắng và thất vọng đôi chút rồi lại nảy ra một ý tưởng mới, chỉ cần có thể khiến cho Trử Tụng và Ưu Ưu sinh con thì hai bà dù có phải đóng vai người xấu cũng không thành vấn đề, sớm muộn gì thì Trử Tụng và Ưu Ưu cũng sẽ thông cảm cho tấm lòng của hai bà mà thôi.
Bình luận facebook