• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Em là học trò của anh thì sao ? (7 Viewers)

  • Chương 0

Mùa hè cấp hai quả thật dài đằng đẵng, Triệu Thủy Quang nằm lăn lê ở trên bàn, cả người nóng hừng hực, Nam Kinh không hổ danh là một trong bốn lò bát quái của Trung Quốc, cho dù đã sinh sống ở đây 16 năm nhưng cô cũng chẳng chịu được mỗi khi hè đến, quạt trần thì quay chậm như rùa bò, cũng may nó còn có máy điều hòa, nếu như mà cả máy điều hòa cũng bị hư thì ông trời không phải đang hại "người nối nghiệp" như cô sao? Muốn rèn giũa nhân tài tương lai thì cũng không cần phải làm thế chứ!Hèn chi tuần trước cô giáo Anh văn đang mang thai giảng bài chưa hết tiết thì đã té xỉu rồi, mọi người phải lập tức dìu ra ngoài.
Triệu Thủy Quang cũng muốn xỉu lắm chứ, đáng tiếc cô không có mang thai như người ta, càng đáng tiếc hơn là từ đó đến giờ cô không có lá gan lớn làm chuyện động trời vậy đâu!
"Này này, lúc nãy mình gặp một anh chàng đẹp trai ở văn phòng đó, chẳng biết là người thân của ai nhỉ!"
Cao Tầm quay đầu nói, "Thiệt không đó? Không thể nào, hay là bạn của giáo viên nào trong trường?"
"Đẹp trai không?"
"Mấy đứa con gái các cậu đúng thật là nhàm chán mà, chỉ biết mấy cái đó thôi!", Đám con trai trong lớp nhao nhao nói.
"Thì sao? Đám con trai mấy người biết gì mà nói chứ."
Vì vậy, lớp tiếng Anh vì giáo viên bộ môn nghỉ chờ sanh lần nữa biến thành một cái chợ!
"Im im, hoa lily đến kìa!"
Cả lớp đột nhiên im lặng, Vương Lị Lị chính là chủ nhiệm kiêm giáo viên môn Văn của lớp Triệu Thủy Quang, người cũng như tên vậy, có khí chất thanh cao như hoa lily, tính tình cũng hiền lành nữa, là một trong số ít giáo viên được học trò yêu mến.
Mà hôm nay hoa lily có gì đó khác khác, ngày thường thì mặt mày trắng nõn, sao hôm nay lại đỏ bừng lên, là do thời tiết quá nóng chăng?
"Từ hôm nay trở đi, giờ tự học Anh văn của các em đã kết thúc, cô xin giới thiệu, đây là thầy dạy Anh văn mới của các em, thầy Đàm."
Bóng người đứng ngoài cửa từ từ bước vào lớp.
"Hả? Anh chàng đẹp trai!" Dù cho Cao Tầm có nói nhỏ đến cỡ nào nhưng trong lớp học đang yên tĩnh thế này mọi người đều nghe rất rõ, vì thế ai nấy đều cười khúc khích, chăm chú nhìn xem "anh chàng đẹp trai" đó thế nào. Triệu Thủy Quang cười nghĩ thầm trong bụng, Cao Tầm nói sai rồi, không phải là đẹp trai mà là siêu đẹp trai mới đúng. Đúng thật là bảo bối ngàn năm có một: tướng tá cao ráo, lông mày cao rậm, môi không dày cũng không quá mỏng, tư thái tao nhã có chút cao ngạo.
Triệu Thủy Quang có thói quen gặp ai lần đầu tiên, cô đều nhìn môi mà đoán tướng. Đàn ông môi mỏng như thế này thì luôn luôn bạc tình! Triệu Thủy Quang ngồi ngay ngắn chăm chú nghe mọi người nói, không phải như Hi Diệu đầu óc bay đến tận đâu đó.
"Đây là lớp trưởng Trần Tư Dương." Trần Tư Dương đứng lên, gật đầu lại ngồi xuống, từ chỗ Triệu Thủy Quang ngồi có thể nhìn thấy một phần gương mặt của Trần Tư Dương, mũi cao thẳng, mắt kiếng nhỏ gọn, đường nét khuôn mặt cũng rất đẹp, 100% học sinh ưu tú, đúng thật là không hổ danh là học sinh giỏi suốt ba năm liền.
"Đây là lớp phó Lý Giai Nhiên, còn đây là lớp phó học tập Triệu Thủy Quang, cũng là gương mặt tiêu biểu của lớp tiếng Anh!" Triệu Thủy Quang nghe đến tên mình liền đứng lên, mỉm cười nhìn Đàm Thư Mặc. Triệu Thủy Quang là ai chứ, là một trong những học trò cưng của giáo viên, mấy thầy cô cứ hễ mở miệng ra là lại nói "Các em phải noi gương học tập của Triệu Thủy Quang và Trần Tư Dương!"
Hoa lily nói, "Ban cán sự lớp hãy cố gắng giúp đỡ thầy Đàm!"
"Thầy Đàm, lớp của tôi phải làm phiền thầy rồi!" Hoa lily vui vẻ quay sang nói với Đàm Thư Mặc, nghe thế, anh cũng gật đầu cười cười, "Đừng khách sáo!"
Hoa lily e lệ cười, nói, "Thầy Đàm, tôi đi trước đây, có vấn đề gì thì cứ tìm tôi!"
Đàm Thư Mặc bước lên bục giảng, để cặp sách lên bàn. Anh mặc chiếc áo sơmi dài tay rất tươm tất, khuy áo nho nhỏ tinh xảo màu vàng, chiếc khuy thứ nhất thì không có cài chỉ để hờ hững, hàng khuy áo phía dưới thì đều cài vào , mà tay cả khuy ống tay áo cũng cài lại đàng hoàng, đột nhiên trong đầu Triệu Thủy Quang lóe lên ý nghĩ, thầy Đàm không biết nóng là gì ư?
"Tôi tên là Đàm Thư Mặc." Đàm Thư Mặc mỉm cười, tự giới thiệu bản thân mình, "Tên tôi có từ một câu thơ, Thư là lá thư, Mặc là mực, có ai biết đó là câu thơ gì không?"
Cao Tầm lớn tiếng nói, cô vừa thấy Đàm Thư Mặc đã lóe mắt vì vẻ đẹp trai của anh ta rồi, "Là câu thơ "Thư bị thôi thành mặc vị nùng"".
Đàm Thư Mặc cười cười, sau đó nói tiếp, "Được rồi, chúng ta bắt đầu học, tiết trước các em học đến bài nào rồi?"
Triệu Thủy Quang ngồi ngay ngắn nghe giảng, bình thường thì mấy giáo viên lần đầu tiên lên lớp đều điểm danh học sinh trước, nhưng mà Đàm Thư Mặc chỉ dạy thay cho nên cũng không điểm danh gì cả!
Kết thúc tiết học, mọi người đều công nhận đây chính là một giáo viên đích thực, phát âm chuẩn, giảng ngữ pháp rất cặn kẽ, mà dịch bài lại hay và dễ hiểu nữa! Ngay cả một người đi học không thèm chú tâm như Triệu Thủy Quang mà còn phải chăm chú nghe giảng, rất nhanh theo kịp tốc độ giảng bài của Đàm Thư Mặc.
"Thứ hai và thứ năm từ hai giờ đến năm giờ chiều là office hour của tôi (làm việc văn phòng), mọi người có gì không hiểu thì cứ đến tìm tôi!" Đàm Thư Mặc vừa thu dọn sách vở vừa nói, sau đó bước ra khỏi lớp.
Trời ạ, thầy Đàm này còn có office hour nữa sao? Giảng viên đại học cũng còn chưa như thế nha!


"Này, nghe nói lớp cậu có một thầy giáo đẹp trai lắm phải không?" Trên đường tan trường về nhà, Lưu Gia Luân khều khều cánh tay Triệu Thủy Quang mà hỏi.
"Phải nói là cực kỳ đẹp trai." Triệu Thủy Quang liền nhớ tới khuôn mặt của Đàm Thư Mặc.
"Wow, nếu cậu mà nói đẹp trai thì chắc chắn là đẹp trai, haiz, mà đáng tiếc là thầy ấy không dạy Anh văn lớp mình." Lưu Gia Luân ủ rũ nói tỏ vẻ tiếc nuối.
Lưu Gia Luân là bạn thời thơ ấu của Triệu Thủy Quang, quan hệ của hai người cũng sâu xa lắm, thế này thì phải quay lại lúc còn học mẫu giáo, Triệu Thủy Quang học ở lớp Dâu Tây, còn Lưu Gia Luân thì học lớp Chuối, hai người vì giành quả táo của Vương Tiểu Minh mà đánh nhau ì xèo, đến khi nhà trường mời phụ huynh lên thì ba của Lưu Gia Luân và ba của Triệu Thủy Quang mới nhận ra đối phương chính là bạn trước đây của mình. Cả Lưu Gia Luân lẫn Triệu Thủy Quang lúc đó đều bị hai vị phụ huynh cho "ăn" cốc đầu, bắt phải xin lỗi nhau, từ đó về sau quan hệ hai người trở thành nghiệt duyên. (dính mãi không cách ra được)
Cô và Lưu Gia Luân không học chung tiểu học và cấp hai, nhưng đến cấp ba thì hai người đều nộp đơn dự thi vào cùng một trường.
"À, hay là mỗi ngày cậu mang mắt mình sang lớp cậu đi, để mình dòm thầy ấy tí. " Lưu Gia Luân hí hửng nói.
"Được thôi, mỗi ngày mình đều dán mắt cậu lên mông mình rồi đem vô lớp!" Triệu Thủy Quang nghiêm mặt nói, tiếp tục đi về phía trước.
"Cậu đi chết đi..."
"Lưu Gia Luân, tối nay mình đến bar "Tô", nếu mẹ mình có hỏi thì nhớ nói mình qua nhà cậu học bài!" Triệu Thủy Quang luôn gọi thẳng tên họ của Lưu Gia Luân, vì thế Lưu Gia Luân cũng gọi thẳng tên họ của Triệu Thủy Quang.
Triệu Thủy Quang nói tiếp, "Lưu Gia Luân, nếu mình mà kêu cậu là Gia Gia thì mình nôn mất!"
Lưu Gia Luân cũng chẳng chịu yếu thế, phản kích lại, "Nôn cái đầu cậu, mình mới phải là người buồn nôn nè!" Tình cảm con gái với nhau đúng thật là khắng khít một cách khó hiểu.




Câu thơ ấy nằm trong bài này:
Vô đề kỳ II
Lai thị không ngôn khứ tuyệt tung
Nguyệt tà lâu thượng ngũ canh chung
Mộng vi viễn biệt ðề nan hoán
Thư bị thôi thành mặc vị nùng (Thư viết vội qua, mực chưa nồng (là khô ấy))
Lạp chiếu bán lung kim phỉ thúy
Xạ huân vi ðộ tú phù dung
Lưu lang dĩ hận Bồng sơn viễn
Cánh cách Bồng sơn nhất vạn trung
Dịch Nghĩa
Hẹn đến thì chỉ là nói suông, mà đi rồi thì mất tăm tích
Trăng xế trên lầu vẳng tiếng chuông lúc canh năm
Mộng thấy mình xa cách nhau kêu khóc cũng khó tỉnh giấc được
Trong bức thư bị thúc giục viết cho xong nước mực đậm dòng
Ánh nến soi lên một nữa chân lông chim phỉ thúy thêu kim tuyến
Mùi hương xạ thoảng bay qua gối phù dung thêu
Chàng Lưu đã hận núi Bồng Lai xa xôi
Mà mình lại ở cách núi Bồng Lai đến vạn trùng
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom