Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Bộ Trí Trí nhà e ở Fb Hot dã man mà sao ở wattpad ế thế nhỉ các bác qua góp vui đo Hnay e đăng 2 chap luôn nè
———————
Sau khi Giang Dữ dẫn Ninh Nhuệ Tinh đi ra khỏi nhà thi đấu thể thao, một người đứng ngoài quan sát nhanh chóng phản ứng trở lại, người nọ cầm lấy điện thoại lên nhanh tay nhanh mắt chụp hình lại, cũng chỉ chụp được mấy tấm bóng lưng đang muốn đi ra khỏi nhà thi đấu thể thao, sau đó nhanh chóng lan truyền lên Weibo và diễn đàn của trường học.
Ánh sáng trong nhà thi đấu thể thao rất dồi dào, cho dù người chụp ảnh đứng cách bọn họ một khoảng khá xa, trên bức ảnh chỉ có thế nhìn thấy hai bóng người mơ hồ, nhưng một khi phóng lớn lên thì vẫn có thể từ trên bóng lưng đó nhận ra hai người đó là Giang Dữ và Ninh Nhuệ Tinh, ngay đến cả động tác nhỏ xíu trên tấm ảnh cũng đều có thể nhìn ra được rõ rõ ràng ràng.
Đặc biệt là đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau giữa hai người, không còn nghi ngờ gì nữa, hành động đó đã góp thêm một bước để khẳng định mối quan hệ của bọn họ, còn có lúc Giang Dữ xoa đầu, nhìn cô gái đang đứng bên cạnh mình, khóe môi anh hiện ra một độ cong rõ ràng, còn có đôi mắt dường như đang chứa đầy những ánh sáng lấp lánh kia nữa, rạng rỡ phát sáng đến lạ thường.
Trong ánh mắt Giang Dữ khi nhìn những người khác, luôn có một sự xa cách mà lịch sự, từ trước đến nay vẫn luôn quá mức lạnh lùng, không hề có chút lăn tăn gợn sóng nào, chưa bao giờ có lúc để lộ ra ngoài cảm xúc như thế này, bức ảnh nhìn chăm chú "tràn đầy tình yêu" này được truyền ra ngoài dường như đã nổ ra một tiếng sấm gây chấn động.
Bài đăng về bạn gái của Giang Dữ và bài đăng về việc thông báo chủ quyền trong đêm hội chào đón tân sinh viên của khoa Văn học nối tiếp nhau dẫn đầu, không ngừng có người đăng tải bình luận.
"Tôi nói chứ tại sao lại dám trắng trợn, chẳng kiêng nể gì biểu thị công khai chủ quyền như vậy, hóa ra người ta đã âm thầm hẹn hò với nhau rồi, thật sự là có chút bá đạo nha, trực tiếp công khai nói mình thuộc về Giang Dữ, để cho mọi người không còn tiếp tục gây chú ý với Giang Dữ nữa......"
"Không nghĩ đến người mà Giang Dữ thích lại là kiểu con gái như vậy, tôi còn cho rằng anh ấy thanh tâm quả dục lâu như thế, đoán chừng là không thích nữ sắc, hóa ra là vẫn chưa gặp được người mà mình thích."
"Lại muốn hỏi một chút những người mà trước đây nói rằng con gái nhà người ta không cần mặt mũi đó, mặt của mấy người có đau không vậy?"
"Này là tôi tò mò thôi, giữa hai người bọn họ là ai theo đuổi ai vậy? Nữ chính là đàn em trong khoa của tôi đó, là một người rất điềm đạm nho nhã, dịu dàng ít nói, luôn cảm thấy Giang Dữ là người chủ động theo đuổi trước hahaha."
"Giang Dữ chủ động theo đuổi người khác? Ha, toàn bộ hội sinh viên trường đều biết Hứa Điềm theo đuổi Giang Dữ, còn có Tưởng Hàm thích Giang Dữ, những chuyện này gần như là cả trường đều biết, chuyện mà bọn họ không thể đạt được vậy mà người khác lại dễ dàng làm được, cô bé đàn em này đại khái là kiếp trước đã giải cứu cả địa cầu đó!"
Trong một đám những bình luận ngưỡng mộ xen lẫn với trêu chọc, có một bình luận đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
"Chỉ là tôi cảm thấy hành động này rất lẳng lơ, không đứng đắn chút nào. Kiểu như không thể chờ đợi được mà công khai, giống như chỉ sợ người khác không biết vậy đó. Có thể hẹn hò cùng với Giang Dữ, đoán chừng trong lòng cảm thấy rất uy phong, rất đáng để làm cho người ta kính phục có đúng hay không? Còn là Giang Dữ theo đuổi cô ta? Tôi thấy là có người nào đó tự mình dâng hiến thì có. Có một số người, chỉ nhìn bề ngoài thôi thì có vẻ rất hiền lành, điềm đạm, nhưng từ sâu trong xương cốt lại viết đầy hai chữ đê tiện......"
"Wow, lầu trên đây là ngưỡng mộ, ghen tị đến nỗi hận thù rồi hả, hẹn hò cùng với Giang Dữ có uy phong, có đáng để làm cho người ta kính phục hay không thì chúng tôi không biết, chỉ là cách nói chuyện và thái độ này của cậu thật sự là quá khó coi rồi đó."
"Thật ngại ghê nha, người mà đàn anh Giang Dữ theo đuổi, hôm trời mưa thì đến đưa dù, biết nữ sinh đó chưa ăn trưa thì liền đặt đồ ăn ngoài, lần trước Lâm Tử Hào tỏ tình với nữ sinh đó thì vẫn là đàn anh Giang Dữ ra mặt giải quyết, buổi tối hôm đó rất nhiều người cũng đã nhìn thấy rồi, dạy chơi bóng rổ và cả thuyết trình tiếng Anh cũng đều là do đàn anh Giang Dữ chủ động đề nghị đó, tại vì sao thì không cần tôi phải nói nhiều nữa chứ? Còn không phải là muốn cùng với con gái nhà người ta ở chung một chỗ nhiều một chút hay sao. Còn có lần trước đàn anh Giang Dữ cùng với các lãnh đạo ăn cơm, giữa chừng đặc biệt vội vàng chạy đến buổi thuyết trình, lý do chính là bởi vì nữ sinh đó. Bao gồm cả lần đó, sau khi kết thúc cuộc họp của hội sinh viên trường, đem con gái nhà người ta chặn ở một góc cầu thang để tỏ tình, đều là đàn anh Giang Dữ chủ động hết đó. Hahaha, những dòng liệt kê ở bên trên, nữ sinh đó có chỗ nào có hành động lẳng lơ, không đứng đắn hả?"
"Lầu trên nói thật hay giả vậy? Giang Dữ còn có thể theo đuổi người khác như thế? Trời đất ơi."
"Má ơi, đột nhiên thật ngưỡng mộ."
"Aaaaaaaaaa, cô gái đó thật sự là quá may mắn mà aaaaaa, Giang Dữ nhìn thì thấy là một người lạnh lùng, điềm tĩnh như vậy, lần trước chuyện xảy ra ở ký túc xá nữ, tôi vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, hội sinh viên còn quản cả việc người ta tỏ tình, hóa ra là tư lợi cá nhân nha."
"Ơ, sao cậu biết rõ ràng dữ vậy? Ai biết được có phải là cậu đang gạt người hay không?"
"Khỏi cần giám định, tôi là bạn cùng phòng ký túc xá với nữ sinh đó." Hứa Giai Văn gõ mấy chữ lên điện thoại, phun ra sự tức giận tích trữ trong lòng, "Trời sinh vốn đã ngứa mắt với những người mặt mũi hèn hạ mà lại hay thu hút sự chú ý của người khác, ai đê tiện người đó tự biết."
Hứa Giai Văn đang lướt xem diễn đàn của trường học, vốn dĩ cũng đang rất bình thường, lướt xuống một chút liền nhìn thấy câu nói kia, trong lòng ngay lập tức cảm thấy không thoải mái, cô liền nhờ bạn đang học ngành máy tính giúp tìm địa chỉ của IP kia, thật sự là còn tình cờ gặp lại kẻ thù xưa, cô ngay tức khắc liền không nhịn nổi nữa.
"Chính là bởi vì người mà bản thân mình thích lại đi thích một người khác, còn đụng chạm đến cha mẹ người ta, tôi cảm thấy cô khi nói ra câu nói kia không phải là còn hèn hạ, đê tiện hơn sao? Càng đừng nói đến bởi vì thu hút sự chú ý của đàn anh Giang Dữ, ngay tại hiện trường cuộc thi tiếng Anh, cô còn ngang nhiên vu cáo hãm hại bài viết của nữ sinh đó không có tính nguyên tác, sao hả, câu trả lời mà đàn anh Giang Dữ cho cô còn không đủ để cô ngừng lại sao? Đàn chị!"
"F**k, kinh thiên động địa quá nha, đây là đang chỉ ai vậy?"
"Có người nào biết được sự tình bung cho một ít thông tin không? Mắt lấp lánh tò mò."
"Tra một chút những người tham gia cuộc thi tiếng Anh chẳng phải là sẽ biết sao!"
......
Hứa Giai Văn lướt lướt những bình luận mới không ngừng hiện ra, cô khẽ nhếch môi nhưng cũng không nói thêm gì nữa, âm thầm thu lại điện thoại của mình.
Suy cho cùng thì đây là chuyện của Ninh Nhuệ Tinh, cô với tư cách là một người bạn cùng phòng cũng không thể nói quá nhiều, vừa phải là được rồi, ít nhất có thể để cho những bình luận kia không bị Hứa Điềm lấy đi.
Ánh sáng trong hội trường không ngừng biến hóa, ảo diệu, âm nhạc đinh tai nhức óc cũng theo đó mà đập vào trong tai, rung chuyển đến mức khiến người ta hoa mắt, chóng mặt, Hứa Giai Văn quay đầu nhìn sang cái ghế bên cạnh, áp xuống tâm tình không thoải mái trong lòng, cô sát gần lại bên tai Lai Âm, thấp giọng hỏi, "Đình Đình đâu mất rồi, sao vẫn chưa quay trở lại?"
Vừa nãy sau khi Ninh Nhuệ Tinh đi khỏi không lâu, Phương Đình Dư nói muốn đi vệ sinh, sau đó liền rời đi, ai biết được đến bây giờ vẫn chưa quay lại.
Cô lúc nãy vẫn không để ý đến, lúc trả lời bình luận trên diễn đàn mới thuận mắt liếc sang một cái, lúc đó mới phát hiện Phương Đình Dư vậy mà đã rời đi gần cả nửa tiếng rồi. Thời gian rời đi thật sự là có chút lâu, không tránh được có chút lo lắng.
"Không biết nữa", Lai Âm cũng thay đổi sắc mặt, trở nên có chút nghiêm túc, "Để tớ gọi điện thoại cho cậu ấy thử xem."
Ánh sáng trong phòng vệ sinh có chút trắng trắng mờ mờ, các gian bên cạnh đều không có người, dưới một không gian yên lặng, tĩnh mịch như thế càng làm tăng thêm cảm giác khủng bố đáng sợ.
Nhưng hoàn cảnh xung quanh bất luận là như thế nào thì cũng không khủng bố bằng ánh mắt u ám, buồn rầu của người đang đứng phía sau lưng cô kia.
Mặc dù đã trôi qua khá lâu kể từ lúc phát sinh ra trận cãi vã nho nhỏ vừa rồi, Phương Đình Dư vẫn cảm thấy trong tim mình có một luồng khí cứ tắc ở đó, không lên cũng chẳng xuống.
Trong không khí cuối thu, cảm giác lạnh lẽo có ở khắp mọi nơi, nhưng Phương Đình Dư lại có chút nôn nóng, sốt ruột, giữa hai hàng lông mày lại nhiều thêm một tia phiền não.
Cảm xúc của cô đã từ rất lâu rồi không có bị mất khống chế giống như ngày hôm nay.
Cô vặn mở vòi nước, khom người xuống hất lên một vốc nước lạnh, sự lạnh lẽo ập đến bất ngờ tiếp xúc với làn da hơi hơi ấm nóng, cơ thể dưới sự kích thích của cái lạnh cũng theo đó mà trở nên run rẩy, nhưng cô lại cảm thấy cả người mình tỉnh táo hơn không ít, cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Hàng lông mi ướt đẫm dính lại với nhau thành một đoàn, tầm nhìn của cô tràn đầy hơi nước mông lung, nhìn cái gì cũng cảm thấy có chút mơ hồ.
Phía sau lưng cô có cảm giác lạnh lẽo ùn ùn không ngừng kéo đến tập kích, lạnh đến tê buốt, giống như có một con rắn độc đang ở một nơi nào đó trong bóng tối, tùy ý quan sát con mồi của mình, ánh mắt không có một chút thu liễm nào.
Cơ thể Phương Đình Dư chợt cứng đờ, thông qua mặt gương mờ mịt, đối diện với người đang đứng ở phía cửa ra vào sau lưng mình, ánh mắt của người kia có chút u ám, buồn rầu đầy tính xâm lược.
Gương mặt sáng sủa chứa đầy sự mờ ám rõ ràng, nét âm u dần dần lan tỏa ra dày đặc, Phương Đình Dư di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, giả vờ làm ra dáng vẻ trấn định, giống như bên cạnh không có người nào, cô nhẹ rút khăn giấy ra lau tay.
Không lâu sau ở phía sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân đều đặn, có quy luật, đáy lòng của Phương Đình Dư chợt run rẩy, cô nhanh chóng xoay người muốn đi ra ngoài, cổ tay cô liền bị người ta kéo lại, cùng theo đó cô lần nữa bị chặn lại ở trên bồn rửa tay.
"Buông tay." Phương Đình Dư thấy vùng vẫy nhưng người kia vẫn không buông ra, cô chau mày lại nói.
"Một ca khúc biểu diễn hết ba phút, cậu lại nhìn nam sinh kia gần hai phút." Giọng nói trầm thấp, mang theo sắc mặt u ám, lạnh lẽo không sao nói rõ được.
"Lục Hoành......" Phương Đình Dư có chút hoảng sợ cùng tức giận, khó trách vừa nãy cô luôn cảm thấy có chút không thoải mái, cảm giác giống như bị ai đó nhìn chăm chăm vậy, nhưng lại cứ không tìm ra được người đó là ai, hóa ra đó thật sự không phải là ảo giác của cô.
"Suỵt", cậu đưa ngón trỏ thon dài lên chặn ở trên môi cô.
Hai người cách nhau một khoảng quá gần, hô hấp của cả hai đan xen vào nhau, hơi thở u ám tỏa ra từ trên người cậu bao quanh lấy cô, động tác này của cậu không sao nói rõ được, lan ra một tia ý vị gì đó khác, Phương Đình Dư quan sát thấy sự nguy hiểm, cô có chút căng thẳng muốn quay đầu đi, lại bị cậu chặt chẽ cố định lại muốn động cũng không động được.
Lục Hoành khom người gần sát lại, giống như muốn đem cả người cô sát nhập vào trong lồng ngực của mình vậy, cậu hơi hơi nghiêng đầu, hơi thở nóng rực toàn bộ đều phả hết vào dái tai trắng ngần của cô, "Vừa nãy tớ đã nói rồi, đồ vật kia phải thu hồi lại, nhưng cậu lại làm hư nó rồi."
Vừa nãy cảm xúc bỗng nhiên dâng trào, Phương Đình Dư căn bản không suy nghĩ quá nhiều liền đem cây đèn cổ vũ đang cầm ở trong tay đập xuống, lúc này Lục Hoành dùng một loại hơi thở âm u lạnh lẽo như thế để nói chuyện với cô, cô mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Chí ít, cô không nên một mình ra ngoài đi vệ sinh, như vậy thì ít nhất Lục Hoành ở bên ngoài vẫn sẽ cam tâm tình nguyện ra vẻ, giả vờ một chút, nhưng lúc bọn họ chỉ có hai người, cậu sẽ ngay lập tức tháo xuống lớp mặt nạ ngụy trang của mình.
Trong mắt người ngoài, tiểu thiếu gia của Lục gia - một gia đình thế gia như vậy, thì thái độ, cách đối nhân xử thế luôn rất lễ độ, lịch sự, thật ra cậu ta là người có cá tính âm trầm, lạnh lùng lại còn có tính chiếm hữu cực kỳ cao.
"Không nghe lời sẽ phải chịu hình phạt." Lục Hoành vừa thấp giọng nói vừa cúi đầu xuống thấp hơn một chút.
Phương Đình Dư nghe vậy thì sắc mặt chợt thay đổi, cô lùi về phía sau một bước, nghĩ muốn tránh né. Lần trước bởi vì cười một cái với những nam sinh trong cùng nhóm công tác xã hội mà cổ của cô bị Lục Hoành cắn tụ máu, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy âm ỉ đau.
Bởi vì hành động trốn tránh của cô, Lục Hoành đưa tay lên giữ chặt lấy cằm cô, lực đạo không hề có chừng có mực, cậu lần tìm đến bờ môi của cô rồi hôn xuống một cái.
Dần dần có chút vị tanh từ giữa hai cánh môi lan tỏa ra.
Phương Đình Dư bị đau, cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra đẩy Lục Hoành ra ngoài, tiện tay sờ nhẹ vào bờ môi đang rướm máu, máu nóng xộc lên não, lời nói còn chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng nói ra, "Lục Hoành, cậu có bệnh hả? Chúng ta đã chia tay rồi, chia tay rồi có biết không?"
"Ha", Lục Hoành nghe vậy cũng chẳng thèm để ý mà cười một cái, đôi mắt chằm chằm khóa chặt vào cô, sau đó khẽ liếm bờ môi đang dính một chút máu tươi của mình, động tác gợi tình chứa đầy sự mê hoặc, quyến rũ, nhìn đến nỗi khiến Phương Đình Dư chợt ngẩn người, rồi lại nghe cậu nói, "Tớ có bệnh, cậu cũng đâu phải là ngày đầu tiên biết được."
Cậu nói xong, nhân lúc Phương Đình Dư còn đang phát ngốc liền giữ chặt lấy eo của cô, đem người ta bế đặt lên bồn rửa tay, sau đó lại tiếp tục hôn xuống một cái, lần này là khẽ liếm một cách dịu dàng, ấm áp, nhưng ngữ khí lại mang theo cảm giác âm u lạnh lẽo từ khi sinh ra đã có.
"Cậu và tớ, cả đời này cũng không thể chia tay đâu."
______
Trên sân bóng rổ ngoài trời.
Giang Dữ mượn của đám người đang chơi bóng rổ một quả bóng, từng chút, từng chút một chơi cho Ninh Nhuệ Tinh xem.
Cũng không có sử dụng kỹ năng đặc biệt gì nhiều, anh chỉ là đơn giản đứng một chỗ ném bóng vào rổ, quả bóng vững vàng đập vào trong rổ cũng đủ khiến Ninh Nhuệ Tinh nhìn đến mức rối mắt rồi.
Cô chỉ là đang tận hưởng khoảng thời gian ở một mình với anh, trong một không gian chỉ có hai người.
Nghĩ đến ngày hội thể thao cũng sắp sửa bắt đầu, vừa khéo cô lại bị rút trúng tên tham gia vào nội dung thi đấu bóng rổ, từ sau khi Giang Dữ dạy cô chơi bóng rổ lần trước, lại thêm một buổi huấn luyện ở trong khoa nữa, Ninh Nhuệ Tinh gần như cũng nắm chắc được một số kỹ năng rồi, cô nghĩ đến đang có mặt Giang Dữ ở đây thì luyện tập một chút xem sao.
Nhớ đến việc lát nữa sau khi đêm hội chào đón tân sinh viên kết thúc phải quay trở lại để chụp hình tập thể, Ninh Nhuệ Tinh liền để tâm đến thời gian, gần như là chỉ mới luyện tập được mười mấy phút cô đã mệt đến nỗi rã rời.
Lúc đem trái bóng đưa qua cho Giang Dữ, còn chưa kịp mở miệng nói gì, bụng cô đã reo ầm lên trước.
Bởi vì buổi biểu diễn tối nay, cô cố ý để bụng rỗng, vốn dĩ không cảm thấy đói nhưng vừa vận động một chút liền cảm thấy có chút đói bụng.
Nghe thấy tiếng cái bụng của mình kêu ùng ục ùng ục, Ninh Nhuệ Tinh ngẩng đầu lên, cô có chút xấu hổ nhìn Giang Dữ, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt ngậm cười của anh, anh cũng đang cúi đầu xuống nhìn cô, cô bất giác xoa xoa lên cái bụng của mình, haha cười gượng rồi nói, "Giang Dữ, em đói rồi."
"Đợi lát nữa dẫn em đi ăn cái gì đó." Giang Dữ dáng vẻ đành chịu cười một tiếng, anh thấp giọng nói.
"A", Ninh Nhuệ Tinh kêu lên một tiếng, cô tràn đầy mong đợi nhìn Giang Dữ, "Không cần đợi lát nữa, ngay bây giờ đi, lát nữa em còn phải quay trở lại để chụp hình."
Ninh Nhuệ Tinh kéo Giang Dữ dạo một vòng cửa hàng đồ uống của trường, cuối cùng, cô cũng chọn mua bánh chiên.
Một cặp vợ chồng trẻ mở một cửa tiệm bánh chiên nhỏ ở trong trường học, đến buổi tối, việc kinh doanh rất tốt, thậm chí những cái ghế đặt ở bên ngoài cũng đầy kín người ngồi chờ.
Không ít người nhận ra Giang Dữ nhưng vẫn chưa lướt diễn đàn của trường, nhìn thấy Ninh Nhuệ Tinh ở kế bên thì không tránh được có chút kinh ngạc.
Đây là Giang Dữ mà, anh từ khi nào tìm được bạn gái vậy?
Ninh Nhuệ Tinh cầm lấy điện thoại, cúi đầu bận rộn hỏi thăm mấy người bọn Lai Âm về tiến triển của đêm hội chào đón tân sinh viên, nghe thấy lời Giang Dữ nói với chủ cửa tiệm, cô liền lắc lắc cánh tay của anh, cô ngẩng đầu lên đối diện với gương mặt đang cúi xuống nhìn cô rồi nói, "Thêm một quả trứng nữa nhé."
Cô rất thích ăn trứng, một trái làm sao mà đủ chứ.
Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng, mang theo chút ý làm nũng mà cô không tự mình nhận biết được.
Giang Dữ chợt ngây người, anh cong môi lên nở nụ cười, nhẹ giọng trả lời, "Anh biết rồi."
Nghe thấy Giang Dữ nói với ông chủ cho thêm một trái trứng gà nữa, Ninh Nhuệ Tinh lúc này mới yên tâm tiếp tục cúi đầu xuống, tham gia vào nhóm chat của những người bạn cùng phòng ký túc xá.
Ninh Nhuệ Tinh một tay cầm cái bánh chiên nóng hổi, một tay được Giang Dữ nắm lấy, đi trên đường quay trở lại hội trường.
Cũng không biết là vì sau khi công khai, cả người trở nên nhẹ nhõm hay sao mà Ninh Nhuệ Tinh nắm lấy tay của Giang Dữ đi trên đường cũng không còn lén lút, vụng trộm nữa, bước chân rất nhẹ nhàng, thoải mái.
Phía trước có tiếng nữ sinh ồn ào, huyên nào truyền đến, có nữ sinh xoay lưng lại, đi lùi về phía Ninh Nhuệ Tinh, lúc sắp cọ qua người cô, Giang Dữ đã buông tay của Ninh Nhuệ Tinh ra, nắm chặt lấy eo của cô, thuận thế ôm cô vào trong ngực mình, nguy hiểm tránh được cơ thể của nữ sinh kia.
"Chết tiệt......"
Đi thêm được mấy bước, từ xa xa phía sau lưng vẫn còn có âm thanh truyền đến.
"Đây là bạn trai thần tiên gì vậy, chăm sóc thật là kỹ quá đi, tớ còn chưa có đụng vào người bạn gái của anh ấy nữa."
"Này là muốn tàn nhẫn chết cẩu độc thân đây mà."
......
Gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh bởi vì mấy câu nói này mà đỏ hồng cả lên, cô cẩn thận, dè dặt ở trong lồng ngực của Giang Dữ ngẩng đầu lên, não bộ muốn nóng bừng lên, "Giang Dữ, anh nghe thấy rồi chứ?"
"Cái gì?" Tay của Giang Dữ lần nữa nắm lấy tay của Ninh Nhuệ Tinh, anh giả vờ không hiểu hỏi lại.
"Anh trông chừng em kỹ quá kìa?"
Trông chừng kỹ quá kìa? Chẳng qua chỉ là nhìn thấy có người sắp đụng vào cô, kéo cô một cái mà thôi. Chỉ là cô nghe thấy những câu nói kia, vô thức hỏi lại anh một câu.
"Ừ", anh thấp giọng trả lời, đáy mắt lan ra ý cười vụn vặt.
"Bảo bối quý giá, tất nhiên phải trông chừng kỹ một chút rồi."
————
Cặp đôi phụ lên sàn! Tò mò ha?!
———————
Sau khi Giang Dữ dẫn Ninh Nhuệ Tinh đi ra khỏi nhà thi đấu thể thao, một người đứng ngoài quan sát nhanh chóng phản ứng trở lại, người nọ cầm lấy điện thoại lên nhanh tay nhanh mắt chụp hình lại, cũng chỉ chụp được mấy tấm bóng lưng đang muốn đi ra khỏi nhà thi đấu thể thao, sau đó nhanh chóng lan truyền lên Weibo và diễn đàn của trường học.
Ánh sáng trong nhà thi đấu thể thao rất dồi dào, cho dù người chụp ảnh đứng cách bọn họ một khoảng khá xa, trên bức ảnh chỉ có thế nhìn thấy hai bóng người mơ hồ, nhưng một khi phóng lớn lên thì vẫn có thể từ trên bóng lưng đó nhận ra hai người đó là Giang Dữ và Ninh Nhuệ Tinh, ngay đến cả động tác nhỏ xíu trên tấm ảnh cũng đều có thể nhìn ra được rõ rõ ràng ràng.
Đặc biệt là đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau giữa hai người, không còn nghi ngờ gì nữa, hành động đó đã góp thêm một bước để khẳng định mối quan hệ của bọn họ, còn có lúc Giang Dữ xoa đầu, nhìn cô gái đang đứng bên cạnh mình, khóe môi anh hiện ra một độ cong rõ ràng, còn có đôi mắt dường như đang chứa đầy những ánh sáng lấp lánh kia nữa, rạng rỡ phát sáng đến lạ thường.
Trong ánh mắt Giang Dữ khi nhìn những người khác, luôn có một sự xa cách mà lịch sự, từ trước đến nay vẫn luôn quá mức lạnh lùng, không hề có chút lăn tăn gợn sóng nào, chưa bao giờ có lúc để lộ ra ngoài cảm xúc như thế này, bức ảnh nhìn chăm chú "tràn đầy tình yêu" này được truyền ra ngoài dường như đã nổ ra một tiếng sấm gây chấn động.
Bài đăng về bạn gái của Giang Dữ và bài đăng về việc thông báo chủ quyền trong đêm hội chào đón tân sinh viên của khoa Văn học nối tiếp nhau dẫn đầu, không ngừng có người đăng tải bình luận.
"Tôi nói chứ tại sao lại dám trắng trợn, chẳng kiêng nể gì biểu thị công khai chủ quyền như vậy, hóa ra người ta đã âm thầm hẹn hò với nhau rồi, thật sự là có chút bá đạo nha, trực tiếp công khai nói mình thuộc về Giang Dữ, để cho mọi người không còn tiếp tục gây chú ý với Giang Dữ nữa......"
"Không nghĩ đến người mà Giang Dữ thích lại là kiểu con gái như vậy, tôi còn cho rằng anh ấy thanh tâm quả dục lâu như thế, đoán chừng là không thích nữ sắc, hóa ra là vẫn chưa gặp được người mà mình thích."
"Lại muốn hỏi một chút những người mà trước đây nói rằng con gái nhà người ta không cần mặt mũi đó, mặt của mấy người có đau không vậy?"
"Này là tôi tò mò thôi, giữa hai người bọn họ là ai theo đuổi ai vậy? Nữ chính là đàn em trong khoa của tôi đó, là một người rất điềm đạm nho nhã, dịu dàng ít nói, luôn cảm thấy Giang Dữ là người chủ động theo đuổi trước hahaha."
"Giang Dữ chủ động theo đuổi người khác? Ha, toàn bộ hội sinh viên trường đều biết Hứa Điềm theo đuổi Giang Dữ, còn có Tưởng Hàm thích Giang Dữ, những chuyện này gần như là cả trường đều biết, chuyện mà bọn họ không thể đạt được vậy mà người khác lại dễ dàng làm được, cô bé đàn em này đại khái là kiếp trước đã giải cứu cả địa cầu đó!"
Trong một đám những bình luận ngưỡng mộ xen lẫn với trêu chọc, có một bình luận đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
"Chỉ là tôi cảm thấy hành động này rất lẳng lơ, không đứng đắn chút nào. Kiểu như không thể chờ đợi được mà công khai, giống như chỉ sợ người khác không biết vậy đó. Có thể hẹn hò cùng với Giang Dữ, đoán chừng trong lòng cảm thấy rất uy phong, rất đáng để làm cho người ta kính phục có đúng hay không? Còn là Giang Dữ theo đuổi cô ta? Tôi thấy là có người nào đó tự mình dâng hiến thì có. Có một số người, chỉ nhìn bề ngoài thôi thì có vẻ rất hiền lành, điềm đạm, nhưng từ sâu trong xương cốt lại viết đầy hai chữ đê tiện......"
"Wow, lầu trên đây là ngưỡng mộ, ghen tị đến nỗi hận thù rồi hả, hẹn hò cùng với Giang Dữ có uy phong, có đáng để làm cho người ta kính phục hay không thì chúng tôi không biết, chỉ là cách nói chuyện và thái độ này của cậu thật sự là quá khó coi rồi đó."
"Thật ngại ghê nha, người mà đàn anh Giang Dữ theo đuổi, hôm trời mưa thì đến đưa dù, biết nữ sinh đó chưa ăn trưa thì liền đặt đồ ăn ngoài, lần trước Lâm Tử Hào tỏ tình với nữ sinh đó thì vẫn là đàn anh Giang Dữ ra mặt giải quyết, buổi tối hôm đó rất nhiều người cũng đã nhìn thấy rồi, dạy chơi bóng rổ và cả thuyết trình tiếng Anh cũng đều là do đàn anh Giang Dữ chủ động đề nghị đó, tại vì sao thì không cần tôi phải nói nhiều nữa chứ? Còn không phải là muốn cùng với con gái nhà người ta ở chung một chỗ nhiều một chút hay sao. Còn có lần trước đàn anh Giang Dữ cùng với các lãnh đạo ăn cơm, giữa chừng đặc biệt vội vàng chạy đến buổi thuyết trình, lý do chính là bởi vì nữ sinh đó. Bao gồm cả lần đó, sau khi kết thúc cuộc họp của hội sinh viên trường, đem con gái nhà người ta chặn ở một góc cầu thang để tỏ tình, đều là đàn anh Giang Dữ chủ động hết đó. Hahaha, những dòng liệt kê ở bên trên, nữ sinh đó có chỗ nào có hành động lẳng lơ, không đứng đắn hả?"
"Lầu trên nói thật hay giả vậy? Giang Dữ còn có thể theo đuổi người khác như thế? Trời đất ơi."
"Má ơi, đột nhiên thật ngưỡng mộ."
"Aaaaaaaaaa, cô gái đó thật sự là quá may mắn mà aaaaaa, Giang Dữ nhìn thì thấy là một người lạnh lùng, điềm tĩnh như vậy, lần trước chuyện xảy ra ở ký túc xá nữ, tôi vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, hội sinh viên còn quản cả việc người ta tỏ tình, hóa ra là tư lợi cá nhân nha."
"Ơ, sao cậu biết rõ ràng dữ vậy? Ai biết được có phải là cậu đang gạt người hay không?"
"Khỏi cần giám định, tôi là bạn cùng phòng ký túc xá với nữ sinh đó." Hứa Giai Văn gõ mấy chữ lên điện thoại, phun ra sự tức giận tích trữ trong lòng, "Trời sinh vốn đã ngứa mắt với những người mặt mũi hèn hạ mà lại hay thu hút sự chú ý của người khác, ai đê tiện người đó tự biết."
Hứa Giai Văn đang lướt xem diễn đàn của trường học, vốn dĩ cũng đang rất bình thường, lướt xuống một chút liền nhìn thấy câu nói kia, trong lòng ngay lập tức cảm thấy không thoải mái, cô liền nhờ bạn đang học ngành máy tính giúp tìm địa chỉ của IP kia, thật sự là còn tình cờ gặp lại kẻ thù xưa, cô ngay tức khắc liền không nhịn nổi nữa.
"Chính là bởi vì người mà bản thân mình thích lại đi thích một người khác, còn đụng chạm đến cha mẹ người ta, tôi cảm thấy cô khi nói ra câu nói kia không phải là còn hèn hạ, đê tiện hơn sao? Càng đừng nói đến bởi vì thu hút sự chú ý của đàn anh Giang Dữ, ngay tại hiện trường cuộc thi tiếng Anh, cô còn ngang nhiên vu cáo hãm hại bài viết của nữ sinh đó không có tính nguyên tác, sao hả, câu trả lời mà đàn anh Giang Dữ cho cô còn không đủ để cô ngừng lại sao? Đàn chị!"
"F**k, kinh thiên động địa quá nha, đây là đang chỉ ai vậy?"
"Có người nào biết được sự tình bung cho một ít thông tin không? Mắt lấp lánh tò mò."
"Tra một chút những người tham gia cuộc thi tiếng Anh chẳng phải là sẽ biết sao!"
......
Hứa Giai Văn lướt lướt những bình luận mới không ngừng hiện ra, cô khẽ nhếch môi nhưng cũng không nói thêm gì nữa, âm thầm thu lại điện thoại của mình.
Suy cho cùng thì đây là chuyện của Ninh Nhuệ Tinh, cô với tư cách là một người bạn cùng phòng cũng không thể nói quá nhiều, vừa phải là được rồi, ít nhất có thể để cho những bình luận kia không bị Hứa Điềm lấy đi.
Ánh sáng trong hội trường không ngừng biến hóa, ảo diệu, âm nhạc đinh tai nhức óc cũng theo đó mà đập vào trong tai, rung chuyển đến mức khiến người ta hoa mắt, chóng mặt, Hứa Giai Văn quay đầu nhìn sang cái ghế bên cạnh, áp xuống tâm tình không thoải mái trong lòng, cô sát gần lại bên tai Lai Âm, thấp giọng hỏi, "Đình Đình đâu mất rồi, sao vẫn chưa quay trở lại?"
Vừa nãy sau khi Ninh Nhuệ Tinh đi khỏi không lâu, Phương Đình Dư nói muốn đi vệ sinh, sau đó liền rời đi, ai biết được đến bây giờ vẫn chưa quay lại.
Cô lúc nãy vẫn không để ý đến, lúc trả lời bình luận trên diễn đàn mới thuận mắt liếc sang một cái, lúc đó mới phát hiện Phương Đình Dư vậy mà đã rời đi gần cả nửa tiếng rồi. Thời gian rời đi thật sự là có chút lâu, không tránh được có chút lo lắng.
"Không biết nữa", Lai Âm cũng thay đổi sắc mặt, trở nên có chút nghiêm túc, "Để tớ gọi điện thoại cho cậu ấy thử xem."
Ánh sáng trong phòng vệ sinh có chút trắng trắng mờ mờ, các gian bên cạnh đều không có người, dưới một không gian yên lặng, tĩnh mịch như thế càng làm tăng thêm cảm giác khủng bố đáng sợ.
Nhưng hoàn cảnh xung quanh bất luận là như thế nào thì cũng không khủng bố bằng ánh mắt u ám, buồn rầu của người đang đứng phía sau lưng cô kia.
Mặc dù đã trôi qua khá lâu kể từ lúc phát sinh ra trận cãi vã nho nhỏ vừa rồi, Phương Đình Dư vẫn cảm thấy trong tim mình có một luồng khí cứ tắc ở đó, không lên cũng chẳng xuống.
Trong không khí cuối thu, cảm giác lạnh lẽo có ở khắp mọi nơi, nhưng Phương Đình Dư lại có chút nôn nóng, sốt ruột, giữa hai hàng lông mày lại nhiều thêm một tia phiền não.
Cảm xúc của cô đã từ rất lâu rồi không có bị mất khống chế giống như ngày hôm nay.
Cô vặn mở vòi nước, khom người xuống hất lên một vốc nước lạnh, sự lạnh lẽo ập đến bất ngờ tiếp xúc với làn da hơi hơi ấm nóng, cơ thể dưới sự kích thích của cái lạnh cũng theo đó mà trở nên run rẩy, nhưng cô lại cảm thấy cả người mình tỉnh táo hơn không ít, cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Hàng lông mi ướt đẫm dính lại với nhau thành một đoàn, tầm nhìn của cô tràn đầy hơi nước mông lung, nhìn cái gì cũng cảm thấy có chút mơ hồ.
Phía sau lưng cô có cảm giác lạnh lẽo ùn ùn không ngừng kéo đến tập kích, lạnh đến tê buốt, giống như có một con rắn độc đang ở một nơi nào đó trong bóng tối, tùy ý quan sát con mồi của mình, ánh mắt không có một chút thu liễm nào.
Cơ thể Phương Đình Dư chợt cứng đờ, thông qua mặt gương mờ mịt, đối diện với người đang đứng ở phía cửa ra vào sau lưng mình, ánh mắt của người kia có chút u ám, buồn rầu đầy tính xâm lược.
Gương mặt sáng sủa chứa đầy sự mờ ám rõ ràng, nét âm u dần dần lan tỏa ra dày đặc, Phương Đình Dư di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, giả vờ làm ra dáng vẻ trấn định, giống như bên cạnh không có người nào, cô nhẹ rút khăn giấy ra lau tay.
Không lâu sau ở phía sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân đều đặn, có quy luật, đáy lòng của Phương Đình Dư chợt run rẩy, cô nhanh chóng xoay người muốn đi ra ngoài, cổ tay cô liền bị người ta kéo lại, cùng theo đó cô lần nữa bị chặn lại ở trên bồn rửa tay.
"Buông tay." Phương Đình Dư thấy vùng vẫy nhưng người kia vẫn không buông ra, cô chau mày lại nói.
"Một ca khúc biểu diễn hết ba phút, cậu lại nhìn nam sinh kia gần hai phút." Giọng nói trầm thấp, mang theo sắc mặt u ám, lạnh lẽo không sao nói rõ được.
"Lục Hoành......" Phương Đình Dư có chút hoảng sợ cùng tức giận, khó trách vừa nãy cô luôn cảm thấy có chút không thoải mái, cảm giác giống như bị ai đó nhìn chăm chăm vậy, nhưng lại cứ không tìm ra được người đó là ai, hóa ra đó thật sự không phải là ảo giác của cô.
"Suỵt", cậu đưa ngón trỏ thon dài lên chặn ở trên môi cô.
Hai người cách nhau một khoảng quá gần, hô hấp của cả hai đan xen vào nhau, hơi thở u ám tỏa ra từ trên người cậu bao quanh lấy cô, động tác này của cậu không sao nói rõ được, lan ra một tia ý vị gì đó khác, Phương Đình Dư quan sát thấy sự nguy hiểm, cô có chút căng thẳng muốn quay đầu đi, lại bị cậu chặt chẽ cố định lại muốn động cũng không động được.
Lục Hoành khom người gần sát lại, giống như muốn đem cả người cô sát nhập vào trong lồng ngực của mình vậy, cậu hơi hơi nghiêng đầu, hơi thở nóng rực toàn bộ đều phả hết vào dái tai trắng ngần của cô, "Vừa nãy tớ đã nói rồi, đồ vật kia phải thu hồi lại, nhưng cậu lại làm hư nó rồi."
Vừa nãy cảm xúc bỗng nhiên dâng trào, Phương Đình Dư căn bản không suy nghĩ quá nhiều liền đem cây đèn cổ vũ đang cầm ở trong tay đập xuống, lúc này Lục Hoành dùng một loại hơi thở âm u lạnh lẽo như thế để nói chuyện với cô, cô mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Chí ít, cô không nên một mình ra ngoài đi vệ sinh, như vậy thì ít nhất Lục Hoành ở bên ngoài vẫn sẽ cam tâm tình nguyện ra vẻ, giả vờ một chút, nhưng lúc bọn họ chỉ có hai người, cậu sẽ ngay lập tức tháo xuống lớp mặt nạ ngụy trang của mình.
Trong mắt người ngoài, tiểu thiếu gia của Lục gia - một gia đình thế gia như vậy, thì thái độ, cách đối nhân xử thế luôn rất lễ độ, lịch sự, thật ra cậu ta là người có cá tính âm trầm, lạnh lùng lại còn có tính chiếm hữu cực kỳ cao.
"Không nghe lời sẽ phải chịu hình phạt." Lục Hoành vừa thấp giọng nói vừa cúi đầu xuống thấp hơn một chút.
Phương Đình Dư nghe vậy thì sắc mặt chợt thay đổi, cô lùi về phía sau một bước, nghĩ muốn tránh né. Lần trước bởi vì cười một cái với những nam sinh trong cùng nhóm công tác xã hội mà cổ của cô bị Lục Hoành cắn tụ máu, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy âm ỉ đau.
Bởi vì hành động trốn tránh của cô, Lục Hoành đưa tay lên giữ chặt lấy cằm cô, lực đạo không hề có chừng có mực, cậu lần tìm đến bờ môi của cô rồi hôn xuống một cái.
Dần dần có chút vị tanh từ giữa hai cánh môi lan tỏa ra.
Phương Đình Dư bị đau, cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra đẩy Lục Hoành ra ngoài, tiện tay sờ nhẹ vào bờ môi đang rướm máu, máu nóng xộc lên não, lời nói còn chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng nói ra, "Lục Hoành, cậu có bệnh hả? Chúng ta đã chia tay rồi, chia tay rồi có biết không?"
"Ha", Lục Hoành nghe vậy cũng chẳng thèm để ý mà cười một cái, đôi mắt chằm chằm khóa chặt vào cô, sau đó khẽ liếm bờ môi đang dính một chút máu tươi của mình, động tác gợi tình chứa đầy sự mê hoặc, quyến rũ, nhìn đến nỗi khiến Phương Đình Dư chợt ngẩn người, rồi lại nghe cậu nói, "Tớ có bệnh, cậu cũng đâu phải là ngày đầu tiên biết được."
Cậu nói xong, nhân lúc Phương Đình Dư còn đang phát ngốc liền giữ chặt lấy eo của cô, đem người ta bế đặt lên bồn rửa tay, sau đó lại tiếp tục hôn xuống một cái, lần này là khẽ liếm một cách dịu dàng, ấm áp, nhưng ngữ khí lại mang theo cảm giác âm u lạnh lẽo từ khi sinh ra đã có.
"Cậu và tớ, cả đời này cũng không thể chia tay đâu."
______
Trên sân bóng rổ ngoài trời.
Giang Dữ mượn của đám người đang chơi bóng rổ một quả bóng, từng chút, từng chút một chơi cho Ninh Nhuệ Tinh xem.
Cũng không có sử dụng kỹ năng đặc biệt gì nhiều, anh chỉ là đơn giản đứng một chỗ ném bóng vào rổ, quả bóng vững vàng đập vào trong rổ cũng đủ khiến Ninh Nhuệ Tinh nhìn đến mức rối mắt rồi.
Cô chỉ là đang tận hưởng khoảng thời gian ở một mình với anh, trong một không gian chỉ có hai người.
Nghĩ đến ngày hội thể thao cũng sắp sửa bắt đầu, vừa khéo cô lại bị rút trúng tên tham gia vào nội dung thi đấu bóng rổ, từ sau khi Giang Dữ dạy cô chơi bóng rổ lần trước, lại thêm một buổi huấn luyện ở trong khoa nữa, Ninh Nhuệ Tinh gần như cũng nắm chắc được một số kỹ năng rồi, cô nghĩ đến đang có mặt Giang Dữ ở đây thì luyện tập một chút xem sao.
Nhớ đến việc lát nữa sau khi đêm hội chào đón tân sinh viên kết thúc phải quay trở lại để chụp hình tập thể, Ninh Nhuệ Tinh liền để tâm đến thời gian, gần như là chỉ mới luyện tập được mười mấy phút cô đã mệt đến nỗi rã rời.
Lúc đem trái bóng đưa qua cho Giang Dữ, còn chưa kịp mở miệng nói gì, bụng cô đã reo ầm lên trước.
Bởi vì buổi biểu diễn tối nay, cô cố ý để bụng rỗng, vốn dĩ không cảm thấy đói nhưng vừa vận động một chút liền cảm thấy có chút đói bụng.
Nghe thấy tiếng cái bụng của mình kêu ùng ục ùng ục, Ninh Nhuệ Tinh ngẩng đầu lên, cô có chút xấu hổ nhìn Giang Dữ, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt ngậm cười của anh, anh cũng đang cúi đầu xuống nhìn cô, cô bất giác xoa xoa lên cái bụng của mình, haha cười gượng rồi nói, "Giang Dữ, em đói rồi."
"Đợi lát nữa dẫn em đi ăn cái gì đó." Giang Dữ dáng vẻ đành chịu cười một tiếng, anh thấp giọng nói.
"A", Ninh Nhuệ Tinh kêu lên một tiếng, cô tràn đầy mong đợi nhìn Giang Dữ, "Không cần đợi lát nữa, ngay bây giờ đi, lát nữa em còn phải quay trở lại để chụp hình."
Ninh Nhuệ Tinh kéo Giang Dữ dạo một vòng cửa hàng đồ uống của trường, cuối cùng, cô cũng chọn mua bánh chiên.
Một cặp vợ chồng trẻ mở một cửa tiệm bánh chiên nhỏ ở trong trường học, đến buổi tối, việc kinh doanh rất tốt, thậm chí những cái ghế đặt ở bên ngoài cũng đầy kín người ngồi chờ.
Không ít người nhận ra Giang Dữ nhưng vẫn chưa lướt diễn đàn của trường, nhìn thấy Ninh Nhuệ Tinh ở kế bên thì không tránh được có chút kinh ngạc.
Đây là Giang Dữ mà, anh từ khi nào tìm được bạn gái vậy?
Ninh Nhuệ Tinh cầm lấy điện thoại, cúi đầu bận rộn hỏi thăm mấy người bọn Lai Âm về tiến triển của đêm hội chào đón tân sinh viên, nghe thấy lời Giang Dữ nói với chủ cửa tiệm, cô liền lắc lắc cánh tay của anh, cô ngẩng đầu lên đối diện với gương mặt đang cúi xuống nhìn cô rồi nói, "Thêm một quả trứng nữa nhé."
Cô rất thích ăn trứng, một trái làm sao mà đủ chứ.
Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng, mang theo chút ý làm nũng mà cô không tự mình nhận biết được.
Giang Dữ chợt ngây người, anh cong môi lên nở nụ cười, nhẹ giọng trả lời, "Anh biết rồi."
Nghe thấy Giang Dữ nói với ông chủ cho thêm một trái trứng gà nữa, Ninh Nhuệ Tinh lúc này mới yên tâm tiếp tục cúi đầu xuống, tham gia vào nhóm chat của những người bạn cùng phòng ký túc xá.
Ninh Nhuệ Tinh một tay cầm cái bánh chiên nóng hổi, một tay được Giang Dữ nắm lấy, đi trên đường quay trở lại hội trường.
Cũng không biết là vì sau khi công khai, cả người trở nên nhẹ nhõm hay sao mà Ninh Nhuệ Tinh nắm lấy tay của Giang Dữ đi trên đường cũng không còn lén lút, vụng trộm nữa, bước chân rất nhẹ nhàng, thoải mái.
Phía trước có tiếng nữ sinh ồn ào, huyên nào truyền đến, có nữ sinh xoay lưng lại, đi lùi về phía Ninh Nhuệ Tinh, lúc sắp cọ qua người cô, Giang Dữ đã buông tay của Ninh Nhuệ Tinh ra, nắm chặt lấy eo của cô, thuận thế ôm cô vào trong ngực mình, nguy hiểm tránh được cơ thể của nữ sinh kia.
"Chết tiệt......"
Đi thêm được mấy bước, từ xa xa phía sau lưng vẫn còn có âm thanh truyền đến.
"Đây là bạn trai thần tiên gì vậy, chăm sóc thật là kỹ quá đi, tớ còn chưa có đụng vào người bạn gái của anh ấy nữa."
"Này là muốn tàn nhẫn chết cẩu độc thân đây mà."
......
Gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh bởi vì mấy câu nói này mà đỏ hồng cả lên, cô cẩn thận, dè dặt ở trong lồng ngực của Giang Dữ ngẩng đầu lên, não bộ muốn nóng bừng lên, "Giang Dữ, anh nghe thấy rồi chứ?"
"Cái gì?" Tay của Giang Dữ lần nữa nắm lấy tay của Ninh Nhuệ Tinh, anh giả vờ không hiểu hỏi lại.
"Anh trông chừng em kỹ quá kìa?"
Trông chừng kỹ quá kìa? Chẳng qua chỉ là nhìn thấy có người sắp đụng vào cô, kéo cô một cái mà thôi. Chỉ là cô nghe thấy những câu nói kia, vô thức hỏi lại anh một câu.
"Ừ", anh thấp giọng trả lời, đáy mắt lan ra ý cười vụn vặt.
"Bảo bối quý giá, tất nhiên phải trông chừng kỹ một chút rồi."
————
Cặp đôi phụ lên sàn! Tò mò ha?!
Bình luận facebook