Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104
Nhớ không nhầm thì hôm ấy là lần đầu tiên mình bị đối xử thô bạo tính từ khi yêu anh. Vừa mới vào được tới nhà thì cửa đã bị đóng sầm, ai đó cả người ép sát mình vào tường, gương mặt chất chứa đầy phiền muộn.
-“Mãi vẫn vương vấn?”
Vương vấn cái gì?
-“Cũng phải…bảy năm trời, sao có thể dễ dàng…”
Bảy năm? Lẽ nào anh bực chuyện mấy bức ảnh đó?
Chẳng biết lúc gửi email thằng cờ hó còn thêm mắm dặm muối thêu dệt cái gì nữa? Mà người yêu mình, cứ nghĩ giáo sư học Toán, ít nhiều sẽ có chút sáng suốt hơn người, có ngờ đâu…đàn ông như nhau cả thôi.
Ăn dấm chua vào là mờ hết cả mắt.
-“Anh tin nó đặt điều hả?”
-“Ngày về nước, em biết việc đầu tiên tôi làm là gì không? Ngu xuẩn đi tìm em, để rồi sao? Yêu thương em, chiều chuộng em, đến tã cũng thay cho em, trước khi tôi đi còn khóc sống khóc chết…vậy mà lúc tôi về rồi, em lại chẳng nhớ gì hết, một chút ấn tượng cũng không có…”
-“Anh có thể nhắc em mà. Cũng tại anh…”
-“Nếu coi trọng thì đã không bao giờ quên, còn một khi quên rồi, nhắc cũng không ý nghĩa…”
Trời ạ, dở hơi mịa nó rồi!
Không thể ngờ được giáo sư lại thuộc nhóm “thù dai” đến thế.
-“Anh đang nóng giận, để lúc khác chúng ta nói chuyện.”
-“Em trốn tránh gì chứ?”
Uống lộn thuốc hả? Mình cũng đíu nhịn được nữa rồi nhé, bực hết cả người.
-“Hà Quốc Trung, anh gây sự vô lý. Ngày đó anh ít nhiều cũng đi học rồi, còn tôi mới chỉ là đứa nhỏ chưa đầy bốn tuổi, IQ cũng éo cao, anh bảo tôi làm sao mà nhớ? Anh tưởng anh ghê gớm lắm hả, bao nhiêu năm như thế một cú điện thoại cũng không gọi, tưởng đời là ngôn tình chắc, tôi chờ thế đíu nào được…”
-“Tôi hiểu em quá mà, vì người đàn ông đó mà phát điên. Giây phút em ôm tôi nhưng lại nức nở gọi tên người ta…đau như nào chỉ sợ cả đời em cũng không hiểu được…”
-“Éo thèm hiểu, éo quan tâm…”
Mình bất cần muốn bỏ đi, khổ nỗi sức hèn lực mọn, không sao thoát nổi vòng tay rắn chắc ấy. Anh cứ thế, nhấn mạnh từng từ, từng chữ.
-“Ngay từ giây phút đó tôi đã biết, hắn với em chính là khắc cốt ghi tâm, càng yêu càng hận, tôi cùng lắm cũng chỉ là người thay thế, nhưng tôi kém cỏi, chẳng có cách sống thiếu em… chỉ mong em có thể dần dần toàn tâm toàn ý mà để mắt tới tôi… nhưng cuối cùng thì sao? Đây là thứ tôi nhận được sao?”
Tập ảnh trong túi áo bị rút ra, ném tung toé vào mình.
Hay thật!
Lập luận chặt chẽ, luận điểm luận chứng rõ ràng.
Thế là tình yêu, cả quan tâm chăm sóc bao lâu nay của mình thành không khí hết à? Cái người này không cảm nhận được một chút hay sao? Dù chỉ một chút cũng không?
Mịa, nóng hết cả máu.
-“Phải, giáo sư giỏi, giáo sư nói gì cũng chuẩn…”
-“Vậy là…hai người…đã…”
Thế mà cũng mở miệng ra hỏi được, vãi cả người yêu, mình ức quá đáp bừa.
-“Đúng rồi, buổi tối anh ngủ say tôi toàn trốn đi làm tình với người yêu cũ đấy, thoả mãn chưa?”
Ai đó đột nhiên sững sờ, cả người đờ đẫn như mất hồn, anh nhìn mình, bi thương đau đớn lắm.
Ngay sau khi thốt ra câu ấy đã biết mình sai, có điều hối chẳng kịp nữa.
Cái sai thứ nhất là đi trêu giáo sư, trước giờ không hiểu đùa cợt là gì.
Cái sai thứ hai là đi chọc tức một người đang ghen.
Và cái sai cuối cùng, chủ quan quên mất, càng là người bình thường ít nói thì lúc tức giận càng đáng sợ. Chỉ cần một tay cũng có thể khống chế được hai tay đang làm loạn của mình, môi tìm môi, lực cắn mỗi lúc một mạnh, ép mình đến ngột ngạt.
Chưa bao giờ mình thấy run rẩy đến vậy. Lớp áo mỏng bị xé rách, bàn tay lạnh như băng kia bao phủ lấy nơi đầy đặn phía trước, điên cuồng bóp ép. Từng cái hôn của người ta cứ trượt dần đều, nhưng nó không phải là những nụ hôn ngọt ngào yêu thương, ngược lại là day nhá thô bạo.
Mình biết anh giận, nhưng có nhiều cách khác hành hạ nhau mà, anh có thể lăng mạ, xỉ nhục mình, thậm chí có thể tát mình. Cớ sao lại chọn cách này?
Đầu óc mình trống rỗng, da thịt bị giày vò thành một màu đỏ rực, từng cơn đau truyền tới khiến cho cả người cũng gần như bị tê liệt, khổ sở nhận lỗi, khổ sở xin anh, mà càng nói lại càng thành chọc điên người ta. Mảnh vải cuối cùng trên cơ thể rơi xuống, đến nơi sâu thẳm nhất trong mình ai đó cũng khiêu khích không tha.
Trái tim, nơi ấy tan nát nhức nhối. Thực sự…thực sự không muốn lần đầu tiên lại thành thảm hại như vậy, mình muốn được anh yêu thương, muốn người ta dịu dàng trìu mến. Mình cố gắng vùng vẫy, dùng hết sức lực để phản kháng.
-“Đừng anh…em chưa sẵn sàng…”
-“Xem ra em cũng phân biệt đối xử ghê gớm…”
-“Em sai rồi, là em đùa dai, em phải nói thế nào anh mới tin đây… anh nói cả đời em sẽ không hiểu thế nào là đau…vậy anh thì sao, anh hiểu cảm giác chưa lấy chồng nhưng đã được lên chức dì ghẻ, anh hiểu không?”
Mình nấc nghẹn, rốt cuộc anh cũng nể tình buông lỏng, lầm lũi bỏ vào gian trong. Không gian u ám đến ngột ngạt, mình lúc đó chẳng biết làm gì cả ngoài ngồi nức nở, hại hai mắt sưng húp như bọng nước.
-“Mãi vẫn vương vấn?”
Vương vấn cái gì?
-“Cũng phải…bảy năm trời, sao có thể dễ dàng…”
Bảy năm? Lẽ nào anh bực chuyện mấy bức ảnh đó?
Chẳng biết lúc gửi email thằng cờ hó còn thêm mắm dặm muối thêu dệt cái gì nữa? Mà người yêu mình, cứ nghĩ giáo sư học Toán, ít nhiều sẽ có chút sáng suốt hơn người, có ngờ đâu…đàn ông như nhau cả thôi.
Ăn dấm chua vào là mờ hết cả mắt.
-“Anh tin nó đặt điều hả?”
-“Ngày về nước, em biết việc đầu tiên tôi làm là gì không? Ngu xuẩn đi tìm em, để rồi sao? Yêu thương em, chiều chuộng em, đến tã cũng thay cho em, trước khi tôi đi còn khóc sống khóc chết…vậy mà lúc tôi về rồi, em lại chẳng nhớ gì hết, một chút ấn tượng cũng không có…”
-“Anh có thể nhắc em mà. Cũng tại anh…”
-“Nếu coi trọng thì đã không bao giờ quên, còn một khi quên rồi, nhắc cũng không ý nghĩa…”
Trời ạ, dở hơi mịa nó rồi!
Không thể ngờ được giáo sư lại thuộc nhóm “thù dai” đến thế.
-“Anh đang nóng giận, để lúc khác chúng ta nói chuyện.”
-“Em trốn tránh gì chứ?”
Uống lộn thuốc hả? Mình cũng đíu nhịn được nữa rồi nhé, bực hết cả người.
-“Hà Quốc Trung, anh gây sự vô lý. Ngày đó anh ít nhiều cũng đi học rồi, còn tôi mới chỉ là đứa nhỏ chưa đầy bốn tuổi, IQ cũng éo cao, anh bảo tôi làm sao mà nhớ? Anh tưởng anh ghê gớm lắm hả, bao nhiêu năm như thế một cú điện thoại cũng không gọi, tưởng đời là ngôn tình chắc, tôi chờ thế đíu nào được…”
-“Tôi hiểu em quá mà, vì người đàn ông đó mà phát điên. Giây phút em ôm tôi nhưng lại nức nở gọi tên người ta…đau như nào chỉ sợ cả đời em cũng không hiểu được…”
-“Éo thèm hiểu, éo quan tâm…”
Mình bất cần muốn bỏ đi, khổ nỗi sức hèn lực mọn, không sao thoát nổi vòng tay rắn chắc ấy. Anh cứ thế, nhấn mạnh từng từ, từng chữ.
-“Ngay từ giây phút đó tôi đã biết, hắn với em chính là khắc cốt ghi tâm, càng yêu càng hận, tôi cùng lắm cũng chỉ là người thay thế, nhưng tôi kém cỏi, chẳng có cách sống thiếu em… chỉ mong em có thể dần dần toàn tâm toàn ý mà để mắt tới tôi… nhưng cuối cùng thì sao? Đây là thứ tôi nhận được sao?”
Tập ảnh trong túi áo bị rút ra, ném tung toé vào mình.
Hay thật!
Lập luận chặt chẽ, luận điểm luận chứng rõ ràng.
Thế là tình yêu, cả quan tâm chăm sóc bao lâu nay của mình thành không khí hết à? Cái người này không cảm nhận được một chút hay sao? Dù chỉ một chút cũng không?
Mịa, nóng hết cả máu.
-“Phải, giáo sư giỏi, giáo sư nói gì cũng chuẩn…”
-“Vậy là…hai người…đã…”
Thế mà cũng mở miệng ra hỏi được, vãi cả người yêu, mình ức quá đáp bừa.
-“Đúng rồi, buổi tối anh ngủ say tôi toàn trốn đi làm tình với người yêu cũ đấy, thoả mãn chưa?”
Ai đó đột nhiên sững sờ, cả người đờ đẫn như mất hồn, anh nhìn mình, bi thương đau đớn lắm.
Ngay sau khi thốt ra câu ấy đã biết mình sai, có điều hối chẳng kịp nữa.
Cái sai thứ nhất là đi trêu giáo sư, trước giờ không hiểu đùa cợt là gì.
Cái sai thứ hai là đi chọc tức một người đang ghen.
Và cái sai cuối cùng, chủ quan quên mất, càng là người bình thường ít nói thì lúc tức giận càng đáng sợ. Chỉ cần một tay cũng có thể khống chế được hai tay đang làm loạn của mình, môi tìm môi, lực cắn mỗi lúc một mạnh, ép mình đến ngột ngạt.
Chưa bao giờ mình thấy run rẩy đến vậy. Lớp áo mỏng bị xé rách, bàn tay lạnh như băng kia bao phủ lấy nơi đầy đặn phía trước, điên cuồng bóp ép. Từng cái hôn của người ta cứ trượt dần đều, nhưng nó không phải là những nụ hôn ngọt ngào yêu thương, ngược lại là day nhá thô bạo.
Mình biết anh giận, nhưng có nhiều cách khác hành hạ nhau mà, anh có thể lăng mạ, xỉ nhục mình, thậm chí có thể tát mình. Cớ sao lại chọn cách này?
Đầu óc mình trống rỗng, da thịt bị giày vò thành một màu đỏ rực, từng cơn đau truyền tới khiến cho cả người cũng gần như bị tê liệt, khổ sở nhận lỗi, khổ sở xin anh, mà càng nói lại càng thành chọc điên người ta. Mảnh vải cuối cùng trên cơ thể rơi xuống, đến nơi sâu thẳm nhất trong mình ai đó cũng khiêu khích không tha.
Trái tim, nơi ấy tan nát nhức nhối. Thực sự…thực sự không muốn lần đầu tiên lại thành thảm hại như vậy, mình muốn được anh yêu thương, muốn người ta dịu dàng trìu mến. Mình cố gắng vùng vẫy, dùng hết sức lực để phản kháng.
-“Đừng anh…em chưa sẵn sàng…”
-“Xem ra em cũng phân biệt đối xử ghê gớm…”
-“Em sai rồi, là em đùa dai, em phải nói thế nào anh mới tin đây… anh nói cả đời em sẽ không hiểu thế nào là đau…vậy anh thì sao, anh hiểu cảm giác chưa lấy chồng nhưng đã được lên chức dì ghẻ, anh hiểu không?”
Mình nấc nghẹn, rốt cuộc anh cũng nể tình buông lỏng, lầm lũi bỏ vào gian trong. Không gian u ám đến ngột ngạt, mình lúc đó chẳng biết làm gì cả ngoài ngồi nức nở, hại hai mắt sưng húp như bọng nước.
Bình luận facebook