Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134
-“Thú thực cả anh và con Nga lựa chọn tin mày, nhưng gọi là thương em gái thôi chứ tính ra…cái đợt mày bị điên mỗi ngày bịa một chuyện khác nhau chẳng biết mày còn nhớ không? Bây giờ…”
Bây giờ từ giúp việc đến nhân viên spa, mười người như một chống lại mình.
-“Là con người mà mày, minh mẫn đến đâu cũng có lúc hồ đồ…”
-“Em biết.”
-“Kiếm được tấm chồng như nó không phải là dễ đâu, đừng giận cá chém thớt. Nhớ ngày xưa ấy, có đợt đầu Nguyệt hơi nóng nóng thôi, chẳng có gì nghiêm trọng cả nên ba mẹ buổi đó vẫn để mấy anh chị em ở nhà chơi rồi đi ăn đám cưới bình thường. Mày thì ghê khỏi nói rồi, lúc ba mẹ ở nhà thì im thin thít, hai cụ vừa rời khỏi đã bám lấy người ta khóc lóc…”
-“Hả? Em mà vậy á?”
-“Chứ còn gì, tao nhớ mày nũng nịu kinh khủng lắm, cứ em đau đầu quá à, em nhọc quá à, mếu mếu máo máo nhìn phát ghét.”
-“Sao không ai ra vả cho em một phát?”
Đùa vậy thôi chứ biết anh Hoàng thương mình mà, anh ấy không bao giờ đánh đâu.
-“Hai đứa tao đã bảo mày làm màu rồi nhưng chồng mày không tin, cứ ra ra vào vào cuống quít cả lên, sau đó thì mò ngăn bàn lấy hết tiền nhét vào túi, mặc áo quần dài cho mày rồi cõng đi bệnh viện.”
-“Ặc, anh ấy sao ngốc thế, tiếp theo như nào?”
-“Còn như nào nữa, có ốm đíu đâu, chắc là nô nhiều nên nóng người, ra tới nơi bác sĩ cho vài viên C ngậm lại tí ta tí tởn ngay mà, chỉ giỏi mè nheo…”
-“Vâng.”
-“Buồn cười nhỉ, âu cũng là duyên số, trước khi đi có người còn cho tao bao nhiêu là tiền, bảo để mua đồ ăn vặt dần dần cho mày…”
Đang nói tự dưng anh ấy quay sang nghiêm chỉnh.
-“Nguyệt, nhưng anh xin lỗi, anh đã biển thủ một nửa để mua con robot hàng hiệu đời mới nhất, dù sao chuyện cũng qua lâu rồi, mày đừng tức giận làm gì nhọc người…”
Tức gì chứ, thấy ngọt ngào không à.
…
Dạo gần đây anh chị dành hầu hết thời gian bên mình, thi thoảng ôn lại những kỉ niệm thơ ấu. Ngày ấy tâm trí còn non nớt, khi bị ba la mẹ mắng thì sợ hãi biết bao, còn bây giờ mỗi khi nhắc đến lại tủm tỉm mỉm cười, à, thì ra mình đã từng như vậy.
Các cụ khuyên, khi giận dỗi nếu không kiềm chế nổi thì nên tách ra, đừng ở lại mà gây tổn thương lẫn nhau.
Mình tuy không giận chồng nhưng tất nhiên không thể tránh khỏi những lúc tủi thân khổ sở, anh chẳng tin vợ, tủi thân quá đi chứ.
Ban đầu là muốn anh có thời gian tĩnh tâm, giờ chẳng ngờ được rằng thời gian ấy mình suy nghĩ được nhiều thứ đến vậy.
Mình nhớ chồng mình quá!
Ở đây cũng tốt, nhưng nói cho cùng, chẳng bằng ở với chồng.
Không có ai dỗ ăn hàng ngày, không có ai ôm mỗi tối.
Nửa đêm nếu thời tiết bỗng dưng trở lạnh lấy đâu người chỉnh lại điều hoà hay đi tất cho.
Thỉnh thoảng vô thức gọi tiếng ông xã ơi, đáp lại cũng chỉ là bốn bức tường.
Vô dụng thật đấy.
Mới xa có chút mà tưởng như cả thế kỉ vậy rồi ý, não nề hết cả người, thương thương nhớ nhớ.
-“Nguyệt, Nguyệt…ngủ chưa…”
Tiếng bà Nga nho nhỏ bên ngoài.
-“Trung tìm mày sắp điên rồi đấy, tính sao?”
Tự dưng xúc động lắm, mắt rưng rưng cả lên. Mình phải nén mãi mới nói bình tĩnh được.
-“Bảo hộ là mai em về.”
-“Không tiếp kế hoạch nữa à? Tưởng mày đợi tới khi nào nó nhận ra sự thật?”
-“Thôi làm thế tội anh lắm, số em đen thì em đành chịu vậy.”
-“Ừ.”
-“Chị dặn chồng em giữ gìn sức khoẻ ăn uống đầy đủ nhé, bảo em vẫn sống tốt cho anh yên tâm.”
Một lát chẳng thấy ai nói gì nữa, chắc bà ấy về phòng rồi. Tầm mười phút sau lại có tiếng cạch cửa, tưởng mụ còn việc gì dặn dò nữa nên mình nhoài dậy bật đèn.
-“Chị…”
Chỉ thốt được duy nhất một chữ ấy thôi rồi toàn thân cứng đơ sững sờ.
Bởi căn bản, không phải là chị.
Bà Nga lúc nãy troll mình hả?
Anh vào Nam từ bao giờ? Ướt như chuột lột vậy?
Nửa đêm nửa hôm mưa to gió lớn, đúng là ngu hết thuốc chữa.
Mất một cơ số thời gian mình và ông xã ngây người nhìn nhau không chớp mắt thì sự việc sau đó có thể tóm gọn như này. Bạn chồng hình như biết gì đó rồi cảm thấy có lỗi, quỳ gối trước mặt bạn vợ.
Sẽ cực kì lãng mợn nếu như bạn vợ không xót ruột hốt hoảng vội vàng nhào xuống, thành ra ngã mịa một cái bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Thế là bạn chồng phải lao ra đỡ bạn vợ, hai bạn ôm hôn nhau thắm thiết như kiểu ngàn năm xa cách giờ mới trùng phùng vậy.
Buồn cười nhỉ?
Cấm cười nhá, người ta yêu người ta có quyền nhá!
Bây giờ từ giúp việc đến nhân viên spa, mười người như một chống lại mình.
-“Là con người mà mày, minh mẫn đến đâu cũng có lúc hồ đồ…”
-“Em biết.”
-“Kiếm được tấm chồng như nó không phải là dễ đâu, đừng giận cá chém thớt. Nhớ ngày xưa ấy, có đợt đầu Nguyệt hơi nóng nóng thôi, chẳng có gì nghiêm trọng cả nên ba mẹ buổi đó vẫn để mấy anh chị em ở nhà chơi rồi đi ăn đám cưới bình thường. Mày thì ghê khỏi nói rồi, lúc ba mẹ ở nhà thì im thin thít, hai cụ vừa rời khỏi đã bám lấy người ta khóc lóc…”
-“Hả? Em mà vậy á?”
-“Chứ còn gì, tao nhớ mày nũng nịu kinh khủng lắm, cứ em đau đầu quá à, em nhọc quá à, mếu mếu máo máo nhìn phát ghét.”
-“Sao không ai ra vả cho em một phát?”
Đùa vậy thôi chứ biết anh Hoàng thương mình mà, anh ấy không bao giờ đánh đâu.
-“Hai đứa tao đã bảo mày làm màu rồi nhưng chồng mày không tin, cứ ra ra vào vào cuống quít cả lên, sau đó thì mò ngăn bàn lấy hết tiền nhét vào túi, mặc áo quần dài cho mày rồi cõng đi bệnh viện.”
-“Ặc, anh ấy sao ngốc thế, tiếp theo như nào?”
-“Còn như nào nữa, có ốm đíu đâu, chắc là nô nhiều nên nóng người, ra tới nơi bác sĩ cho vài viên C ngậm lại tí ta tí tởn ngay mà, chỉ giỏi mè nheo…”
-“Vâng.”
-“Buồn cười nhỉ, âu cũng là duyên số, trước khi đi có người còn cho tao bao nhiêu là tiền, bảo để mua đồ ăn vặt dần dần cho mày…”
Đang nói tự dưng anh ấy quay sang nghiêm chỉnh.
-“Nguyệt, nhưng anh xin lỗi, anh đã biển thủ một nửa để mua con robot hàng hiệu đời mới nhất, dù sao chuyện cũng qua lâu rồi, mày đừng tức giận làm gì nhọc người…”
Tức gì chứ, thấy ngọt ngào không à.
…
Dạo gần đây anh chị dành hầu hết thời gian bên mình, thi thoảng ôn lại những kỉ niệm thơ ấu. Ngày ấy tâm trí còn non nớt, khi bị ba la mẹ mắng thì sợ hãi biết bao, còn bây giờ mỗi khi nhắc đến lại tủm tỉm mỉm cười, à, thì ra mình đã từng như vậy.
Các cụ khuyên, khi giận dỗi nếu không kiềm chế nổi thì nên tách ra, đừng ở lại mà gây tổn thương lẫn nhau.
Mình tuy không giận chồng nhưng tất nhiên không thể tránh khỏi những lúc tủi thân khổ sở, anh chẳng tin vợ, tủi thân quá đi chứ.
Ban đầu là muốn anh có thời gian tĩnh tâm, giờ chẳng ngờ được rằng thời gian ấy mình suy nghĩ được nhiều thứ đến vậy.
Mình nhớ chồng mình quá!
Ở đây cũng tốt, nhưng nói cho cùng, chẳng bằng ở với chồng.
Không có ai dỗ ăn hàng ngày, không có ai ôm mỗi tối.
Nửa đêm nếu thời tiết bỗng dưng trở lạnh lấy đâu người chỉnh lại điều hoà hay đi tất cho.
Thỉnh thoảng vô thức gọi tiếng ông xã ơi, đáp lại cũng chỉ là bốn bức tường.
Vô dụng thật đấy.
Mới xa có chút mà tưởng như cả thế kỉ vậy rồi ý, não nề hết cả người, thương thương nhớ nhớ.
-“Nguyệt, Nguyệt…ngủ chưa…”
Tiếng bà Nga nho nhỏ bên ngoài.
-“Trung tìm mày sắp điên rồi đấy, tính sao?”
Tự dưng xúc động lắm, mắt rưng rưng cả lên. Mình phải nén mãi mới nói bình tĩnh được.
-“Bảo hộ là mai em về.”
-“Không tiếp kế hoạch nữa à? Tưởng mày đợi tới khi nào nó nhận ra sự thật?”
-“Thôi làm thế tội anh lắm, số em đen thì em đành chịu vậy.”
-“Ừ.”
-“Chị dặn chồng em giữ gìn sức khoẻ ăn uống đầy đủ nhé, bảo em vẫn sống tốt cho anh yên tâm.”
Một lát chẳng thấy ai nói gì nữa, chắc bà ấy về phòng rồi. Tầm mười phút sau lại có tiếng cạch cửa, tưởng mụ còn việc gì dặn dò nữa nên mình nhoài dậy bật đèn.
-“Chị…”
Chỉ thốt được duy nhất một chữ ấy thôi rồi toàn thân cứng đơ sững sờ.
Bởi căn bản, không phải là chị.
Bà Nga lúc nãy troll mình hả?
Anh vào Nam từ bao giờ? Ướt như chuột lột vậy?
Nửa đêm nửa hôm mưa to gió lớn, đúng là ngu hết thuốc chữa.
Mất một cơ số thời gian mình và ông xã ngây người nhìn nhau không chớp mắt thì sự việc sau đó có thể tóm gọn như này. Bạn chồng hình như biết gì đó rồi cảm thấy có lỗi, quỳ gối trước mặt bạn vợ.
Sẽ cực kì lãng mợn nếu như bạn vợ không xót ruột hốt hoảng vội vàng nhào xuống, thành ra ngã mịa một cái bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Thế là bạn chồng phải lao ra đỡ bạn vợ, hai bạn ôm hôn nhau thắm thiết như kiểu ngàn năm xa cách giờ mới trùng phùng vậy.
Buồn cười nhỉ?
Cấm cười nhá, người ta yêu người ta có quyền nhá!
Bình luận facebook