Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
Mọi chuyện cũng ổn ổn yên bình rồi, trừ một việc là mình mãi chẳng có tin vui.
Lúc đầu không để ý nhưng sau lâu quá phải đi khám, bác sĩ nói ảnh hưởng của việc xảy thai lần trước nên khó.
Hai vợ chồng thử đủ loại tư thế phương pháp, từ uống thuốc bắc đến thụ tinh nhân tạo đều dùng cả rồi mà kết quả rốt cuộc công cốc.
Anh lúc nào cũng động viên, trước mặt ba mẹ còn giấu giếm.
Chồng bảo chồng có tuổi rồi, là lỗi của chồng.
Mình buồn lắm.
Là phụ nữ mà không đẻ được cho người đàn ông mình yêu một đứa nhỏ, ám ảnh mặc cảm cực kì luôn.
Hai cụ không nói nhưng tất nhiên là sốt ruột, lâu dần mọi người càng tốt với mình thì mình lại càng cảm thấy tội lỗi kinh khủng khiếp.
Rốt cuộc hết hi vọng nên phải tìm ba chồng giúp đỡ.
-“Mày suy nghĩ kĩ chưa?”
-“Rồi ba.”
-“Ba mẹ tất nhiên mong cháu, nhưng thế thì cũng thương mày.”
-“Con không sao, ba cứ sắp xếp cho con là được.”
Ba trầm ngâm một lúc rồi bảo.
-“Mày về Hà Nam đi.”
Hả? Tưởng ba cho tới chân trời góc bể nào chứ về đó có mà anh tìm ra ngay à?
-“Yên tâm, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.”
-“Sao ạ?”
Ba đưa cho mình một tập giấy tờ kêu xem qua, mình vừa xem đại ca vừa giải thích.
-“Tao muốn thâm nhập thị trường ẩm thực lâu rồi nhưng chưa tìm được người, mày là thích hợp nhất. Bây giờ đồ ăn thức uống độc hại nhiều quá, tao muốn làm cái thương hiệu sạch, uy tín. Nhà máy ở phía Nam Phủ Lý thì xây xong rồi, nhỏ thôi, thằng Trung cũng không biết. Ý tưởng là sản xuất thức ăn sẵn, dạng như cà muối, dưa muối, tôm chua, giò chả, thịt hộp…mày nghiên cứu xem làm thế nào mà không phải dùng các chất độc hại vẫn giữ được độ ngon và bảo quản được…”
-“Dạ.”
-“Mày giúp ba, ba sẽ chịu trách nhiệm vừa bảo kê vừa tung hoả mù để nó không tìm được mày, khi nào việc thành ba sẽ báo để mày về.”
-“Vâng.”
…
Mình trao đổi với ba một lúc lâu. Hôm đó thấy anh về đã lao ra ôm lấy ôm để rồi. Sắp xa mà, nhớ chết mất chứ. Cả tuần không đành lòng mà tăng gia lao động, hôm nào cũng hùng hục luôn.
Anh tưởng mình mong có em bé nên cũng nhiệt tình lắm.
Thứ hai tuần sau đó anh có hội thảo, mình thì được người của ba đưa đi, để lại cho giáo sư mẩu giấy nhỏ, nói anh tìm người đẻ thuê, bao giờ người ta có bầu thì mình về.
Lúc làm đám cưới thì thề non hẹn biển mà tính ra mình hai lần bỏ chồng rồi, khốn nạn quá.
Nẫu nề xót xa lắm, mà không dùng cách này ép buộc thì nhất định chồng chẳng chịu đâu.
Cũng là số phận đưa đẩy cả thôi.
Lúc đầu không để ý nhưng sau lâu quá phải đi khám, bác sĩ nói ảnh hưởng của việc xảy thai lần trước nên khó.
Hai vợ chồng thử đủ loại tư thế phương pháp, từ uống thuốc bắc đến thụ tinh nhân tạo đều dùng cả rồi mà kết quả rốt cuộc công cốc.
Anh lúc nào cũng động viên, trước mặt ba mẹ còn giấu giếm.
Chồng bảo chồng có tuổi rồi, là lỗi của chồng.
Mình buồn lắm.
Là phụ nữ mà không đẻ được cho người đàn ông mình yêu một đứa nhỏ, ám ảnh mặc cảm cực kì luôn.
Hai cụ không nói nhưng tất nhiên là sốt ruột, lâu dần mọi người càng tốt với mình thì mình lại càng cảm thấy tội lỗi kinh khủng khiếp.
Rốt cuộc hết hi vọng nên phải tìm ba chồng giúp đỡ.
-“Mày suy nghĩ kĩ chưa?”
-“Rồi ba.”
-“Ba mẹ tất nhiên mong cháu, nhưng thế thì cũng thương mày.”
-“Con không sao, ba cứ sắp xếp cho con là được.”
Ba trầm ngâm một lúc rồi bảo.
-“Mày về Hà Nam đi.”
Hả? Tưởng ba cho tới chân trời góc bể nào chứ về đó có mà anh tìm ra ngay à?
-“Yên tâm, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.”
-“Sao ạ?”
Ba đưa cho mình một tập giấy tờ kêu xem qua, mình vừa xem đại ca vừa giải thích.
-“Tao muốn thâm nhập thị trường ẩm thực lâu rồi nhưng chưa tìm được người, mày là thích hợp nhất. Bây giờ đồ ăn thức uống độc hại nhiều quá, tao muốn làm cái thương hiệu sạch, uy tín. Nhà máy ở phía Nam Phủ Lý thì xây xong rồi, nhỏ thôi, thằng Trung cũng không biết. Ý tưởng là sản xuất thức ăn sẵn, dạng như cà muối, dưa muối, tôm chua, giò chả, thịt hộp…mày nghiên cứu xem làm thế nào mà không phải dùng các chất độc hại vẫn giữ được độ ngon và bảo quản được…”
-“Dạ.”
-“Mày giúp ba, ba sẽ chịu trách nhiệm vừa bảo kê vừa tung hoả mù để nó không tìm được mày, khi nào việc thành ba sẽ báo để mày về.”
-“Vâng.”
…
Mình trao đổi với ba một lúc lâu. Hôm đó thấy anh về đã lao ra ôm lấy ôm để rồi. Sắp xa mà, nhớ chết mất chứ. Cả tuần không đành lòng mà tăng gia lao động, hôm nào cũng hùng hục luôn.
Anh tưởng mình mong có em bé nên cũng nhiệt tình lắm.
Thứ hai tuần sau đó anh có hội thảo, mình thì được người của ba đưa đi, để lại cho giáo sư mẩu giấy nhỏ, nói anh tìm người đẻ thuê, bao giờ người ta có bầu thì mình về.
Lúc làm đám cưới thì thề non hẹn biển mà tính ra mình hai lần bỏ chồng rồi, khốn nạn quá.
Nẫu nề xót xa lắm, mà không dùng cách này ép buộc thì nhất định chồng chẳng chịu đâu.
Cũng là số phận đưa đẩy cả thôi.
Bình luận facebook