Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Mình vào nhà, mặt tai đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Điên, điên nặng!
Quả táo người ta cho thì không dám ăn, cứ mân mê mãi. Ngắm trái, ngắm phải, ngắm trên, ngắm dưới, ngắm kiểu gì cũng thấy táo đẹp.
Sao lại có quả táo đẹp đến vậy cơ chứ?
Đúng là tuyệt phẩm của tạo hoá mà.
Xong kiểu đi đâu mình cũng mang theo nó ý, cảm giác như bỏ ra là thấy thiếu thiếu.
Nâng niu như thế rồi mà không hiểu sao ngơ kiểu gì, lúc ra uống nước bị rơi tọt vào thùng rác.
Cũng may mà mình ít khi ăn cơm ở nhà nên thùng rác khá sạch sẽ.
Lúc lấy táo ra, vớ luôn được tờ giấy nhỏ…gì vậy? Là hoá đơn mà?
Mình đâu có đi siêu thị mấy đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, lại mò mò thêm, được một đống hoá đơn nữa, hôm mua đậu Hà Lan, hôm mua thịt nạc xay, hôm mua cá, hôm mua ếch…
Rất giống với món cháo những lúc mình ăn khi say rượu.
Nói như vậy, mình tự huyễn về sức mạnh bản thân à? Sự thật là, mình say khướt, rồi có người đưa về, còn đi mua đồ nấu cháo cho mình?
Ai vậy?
Đầu óc mình vốn không được nhanh nhạy cho lắm, nên đành phải ngồi phân tích từ từ.
Đi uống rượu, là với bọn nó.
Vậy người này, chỉ có thể là một trong số bọn chúng.
Phải, học tập Conan, khoanh vùng đối tượng.
Thực ra hồi mới tốt nghiệp cấp ba, cả nhóm tụ tập, bọn chúng hỏi mình, chị Nguyệt, nếu một trong mấy đứa, có một đứa thích chị thì phải làm sao?
Mình khi đó coi bọn này toàn trẻ trâu, vội xua đi, kêu vớ vẩn đừng có đùa.
Cái đợt mình mới khỏi điên, trong một lần nhậu, bọn nó lại hỏi. Nếu bây giờ cái đứa đó vẫn thích chị thì làm thế nào?
Lúc đó tưởng bọn này say làm nhảm thôi, với cả mình cũng bảo mình giờ không tin đàn ông.
Tới bây giờ thì tò mò nhé!
Hằng ngày còn dùng số lạ nhắn tin cho mình.
Thằng nào vậy?
Rốt cuộc là thằng nào, tò mò chết đi được!
Nghĩ tới nghĩ lui, đành âm thầm lập kế hoạch.
Chiều hôm sau, rủ tất cả làm bữa nhậu lớn.
Mình cứ vừa khích vừa chuốc thôi, còn mình thì chén toàn nước lọc. Cố gắng để ý rồi mà vẫn chưa nhận ra trong số bọn này, ai là đứa trả vờ uống?
Thôi được, cứ diễn đi, rồi cháy nhà ra mặt chuột!
Tới khi tất cả ngà ngà say, mình bắt đầu vờ loạng choạng đứng lên, rời vị trí. Thỉnh thoảng quay đầu lén nhìn xem là thằng ranh nào.
Mãi mà không thấy ai cả.
Tới khi mình cách quán nhậu một đoạn khá xa, mới thấy có bóng đen trông nghi nghi, cũng cẩn thận gớm, chị bắt được mày rồi em ạ! Đợi đấy!
Việc của mình là giờ phải trả vờ như những lần trước, nôn thốc nôn tháo, sau đó xỉn đi nhỉ?
Đang toan tính, bất ngờ có tiếng đập cực mạnh, chân mình đau điếng, cả người khuỵ xuống.
-“Bố đợi mày lâu lắm rồi con ạ, đây là lời cảnh cáo của anh An dành cho mày!”
Bà nhà nó, không ngờ dính chưởng lúc này.
-“Chó má dám đánh lén, về bảo nó éo đáng mặt đàn ông…”
Tiếng bước chân rõ dần, bóng đen phía xa chạy thục mạng về phía mình. Thấy có người, tên kia cố kiết đập thêm hai phát nữa vào lưng mình, rồi nhanh chóng chuồn.
Cảm giác đau buốt truyền khắp, có ai đen như mình không, giăng lưới bắt giặc, chưa bắt được đã hi sinh mẹ nó mất.
Cố, cố mở mắt xem là ai mà sức cùng lực kiệt, mi mắt trĩu xuống, cứ thế lịm đi.
Điên, điên nặng!
Quả táo người ta cho thì không dám ăn, cứ mân mê mãi. Ngắm trái, ngắm phải, ngắm trên, ngắm dưới, ngắm kiểu gì cũng thấy táo đẹp.
Sao lại có quả táo đẹp đến vậy cơ chứ?
Đúng là tuyệt phẩm của tạo hoá mà.
Xong kiểu đi đâu mình cũng mang theo nó ý, cảm giác như bỏ ra là thấy thiếu thiếu.
Nâng niu như thế rồi mà không hiểu sao ngơ kiểu gì, lúc ra uống nước bị rơi tọt vào thùng rác.
Cũng may mà mình ít khi ăn cơm ở nhà nên thùng rác khá sạch sẽ.
Lúc lấy táo ra, vớ luôn được tờ giấy nhỏ…gì vậy? Là hoá đơn mà?
Mình đâu có đi siêu thị mấy đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, lại mò mò thêm, được một đống hoá đơn nữa, hôm mua đậu Hà Lan, hôm mua thịt nạc xay, hôm mua cá, hôm mua ếch…
Rất giống với món cháo những lúc mình ăn khi say rượu.
Nói như vậy, mình tự huyễn về sức mạnh bản thân à? Sự thật là, mình say khướt, rồi có người đưa về, còn đi mua đồ nấu cháo cho mình?
Ai vậy?
Đầu óc mình vốn không được nhanh nhạy cho lắm, nên đành phải ngồi phân tích từ từ.
Đi uống rượu, là với bọn nó.
Vậy người này, chỉ có thể là một trong số bọn chúng.
Phải, học tập Conan, khoanh vùng đối tượng.
Thực ra hồi mới tốt nghiệp cấp ba, cả nhóm tụ tập, bọn chúng hỏi mình, chị Nguyệt, nếu một trong mấy đứa, có một đứa thích chị thì phải làm sao?
Mình khi đó coi bọn này toàn trẻ trâu, vội xua đi, kêu vớ vẩn đừng có đùa.
Cái đợt mình mới khỏi điên, trong một lần nhậu, bọn nó lại hỏi. Nếu bây giờ cái đứa đó vẫn thích chị thì làm thế nào?
Lúc đó tưởng bọn này say làm nhảm thôi, với cả mình cũng bảo mình giờ không tin đàn ông.
Tới bây giờ thì tò mò nhé!
Hằng ngày còn dùng số lạ nhắn tin cho mình.
Thằng nào vậy?
Rốt cuộc là thằng nào, tò mò chết đi được!
Nghĩ tới nghĩ lui, đành âm thầm lập kế hoạch.
Chiều hôm sau, rủ tất cả làm bữa nhậu lớn.
Mình cứ vừa khích vừa chuốc thôi, còn mình thì chén toàn nước lọc. Cố gắng để ý rồi mà vẫn chưa nhận ra trong số bọn này, ai là đứa trả vờ uống?
Thôi được, cứ diễn đi, rồi cháy nhà ra mặt chuột!
Tới khi tất cả ngà ngà say, mình bắt đầu vờ loạng choạng đứng lên, rời vị trí. Thỉnh thoảng quay đầu lén nhìn xem là thằng ranh nào.
Mãi mà không thấy ai cả.
Tới khi mình cách quán nhậu một đoạn khá xa, mới thấy có bóng đen trông nghi nghi, cũng cẩn thận gớm, chị bắt được mày rồi em ạ! Đợi đấy!
Việc của mình là giờ phải trả vờ như những lần trước, nôn thốc nôn tháo, sau đó xỉn đi nhỉ?
Đang toan tính, bất ngờ có tiếng đập cực mạnh, chân mình đau điếng, cả người khuỵ xuống.
-“Bố đợi mày lâu lắm rồi con ạ, đây là lời cảnh cáo của anh An dành cho mày!”
Bà nhà nó, không ngờ dính chưởng lúc này.
-“Chó má dám đánh lén, về bảo nó éo đáng mặt đàn ông…”
Tiếng bước chân rõ dần, bóng đen phía xa chạy thục mạng về phía mình. Thấy có người, tên kia cố kiết đập thêm hai phát nữa vào lưng mình, rồi nhanh chóng chuồn.
Cảm giác đau buốt truyền khắp, có ai đen như mình không, giăng lưới bắt giặc, chưa bắt được đã hi sinh mẹ nó mất.
Cố, cố mở mắt xem là ai mà sức cùng lực kiệt, mi mắt trĩu xuống, cứ thế lịm đi.