Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
-“Nguyệt…”
Giọng hắn, giống như làm nũng vậy. Liếc sang, cái Mai vẫn giữ vẻ lịch sự yêu kiều, lòng mình cứ thấy rờn rợn.
-“Tôi mệt lắm, tối nay chắc cũng chỉ ăn mấy cái bánh thôi…”
Mình dứt khoát, tưởng hắn thương cảm đi về, ai dè vẫn dày mặt đậu xe, đường hoàng lên tầng ba.
-“Nguyệt, thế này là sao?”
-“À…”
-“Mày quen thầy lâu chưa?”
Tự dưng thấy tội lỗi quá, mình cứ như cái loại lừa bè dối bạn vậy, đã tới nước này, chắc chỉ có một biện pháp duy nhất thôi, thành thật, còn mong được khoan hồng.
Mình kéo nó lên gác xép, thủ thỉ tâm sự.
Kể hết.
Kể từ đợt mình điên, tới nhà hắn ở, cho tới việc lúc nó chỉ hắn là thầy nó, mình sốc như nào. Chuyện ba mẹ mình nói hôm trước, mình trình bày không thiếu một chữ.
Có chăng chỉ là giấu đi chút cảm xúc trong mình, mình nghĩ nó không cần phải biết. Nó biết, cũng chỉ thêm rắc rối mà thôi.
-“Đừng giận tao nhé, Mai xinh đẹp!”
Nó trầm tư hồi lâu, lòng mình, nơm nớp lo sợ.
-“Mai…tao không cố ý mà…”
-“Tao không biết thầy mày kể, lại là anh cả ngày xưa ở nhà tao!”
-“Tao coi mày là bạn thân, vậy mà hắn quen mày lâu như vậy, mày không kể lấy một lời, xem ra, tao không quan trọng gì…”
-“Xin mà, tại tao cũng chẳng biết kể từ đâu, mọi chuyện cứ rối loạn ý, đừng ghét tao…”
-“Mày còn giận việc thầy nói dối mày không?”
-“Vẫn hơi tức tức…”
-“Vậy bây giờ, với tư cách bạn thân của mày, tao xin mày một việc, không ghét thầy nữa, mày trở lại quý thầy như anh trai mày nhé, dù sao nghe bảo chị Nga anh Hoàng cùng quý thầy mà, tao tha thứ cho mày với điều kiện mày tha thứ cho thầy..”
Trời đất, trên đời sao có người rộng lượng đến thế, như kiểu đại sứ hoà bình vậy. Nếu đổi lại, chắc mình còn làm mình làm mẩy bắt nạt nó dài dài, nếu điên lên có khi còn chửi bới loạn xạ cho đỡ tức.
Cái Mai này, dịu dàng, nhân từ, một người hoàn hảo như nó sao có thể chơi với một con bốc đồng như mình được, thấy nể nó luôn, mình đành đồng ý không tức hắn nữa.
-“Nguyệt này, chuyện này thực ra cũng có cái tốt…”
-“Tốt gì?”
-“Ừ, tại mẹ bảo tao ý, thầy nhát gái, nên cần phải tấn công nhiều hơn, mà tính tao mày cũng biết đó, mấy việc đó nếu tao chủ động cứ kì kì kiểu gì ý, nên là, giờ có mày, thật tốt…”
Mình vẫn còn ngơ lắm, con bạn phải giảng giải tiếp.
-“Giờ mày với thầy cũng gần như anh trai em gái mà, có khi thầy còn thân với mày hơn cả con Vi, nên có gì tao nhờ mày tác động thêm hộ tao, ví dụ trước mặt thầy thì nói tốt tốt cho tao một chút, nhưng ý tứ nhé, đừng lộ liễu quá, rồi tạo cơ hội cho bọn tao…”
-“Ví dụ như lúc nãy thầy nói muốn ăn cơm chẳng hạn, hay tẹo nữa mày cứ đồng ý đi, rồi tao cũng tới luôn.”
-“Có thể mày còn ghét thầy, nhưng nể tình chị em tốt bao năm, giúp tao đi nhé, việc này thành công, không bao giờ bạn Mai quên bạn Nguyệt, nếu sau này đám cưới tao mày không muốn làm phù dâu thì con tao sẽ nhờ mày làm mẹ đỡ đầu, nha Nguyệt nha, tao thương thầy nhiều lắm rồi ý…”
-“Chưa một ai đem cho tao cảm giác mong nhớ đến vậy…”
Nó cứ nói, mình cứ nghe. Đầu óc đờ đẫn rối rắm hết cả.
Mình, đang được đứa bạn thân nhất nhờ vả, mà chẳng hiểu sao, cảm giác giống như bị dồn tới chân tường vậy.
Không muốn giúp, có thể nói ra lý do sao?
Nó sẽ hiểu ư? Hay mình trở thành cùng một giuộc với con Vi? Và mình lại mất thêm một người bạn nữa, chỉ vì đàn ông!
Kể cả nó hiểu, thì mình đấu lại được à?
Can đảm lên, và kết quả sẽ là, con Mai cạch mặt mình, bốn mắt được tỏ tình thương hại nói rằng, anh chỉ coi em là em gái, rồi sợ chạy mất dép.
Mình hèn nhát, mình thừa nhận. Quá khứ đen tối, cộng thêm tiên nữ hoàn hảo như nó, mình chỉ biết thở dài mà thôi.
-“Nguyệt, nghĩ gì vậy? Giúp tao nha…đi mà…năn nỉ…”
-“Ừ, được rồi, nhớ sau này làm dâu nhà giàu đừng quên chị mày là được!”
-“Tuân lệnh!”
Nó khẽ reo lên vui vẻ, rồi kéo mình lại dặn dò, lòng như có tảng đá đè, nặng nề lắm, mà vẫn phải cố tươi cười, đứng dậy giúp bạn yêu.
Giọng hắn, giống như làm nũng vậy. Liếc sang, cái Mai vẫn giữ vẻ lịch sự yêu kiều, lòng mình cứ thấy rờn rợn.
-“Tôi mệt lắm, tối nay chắc cũng chỉ ăn mấy cái bánh thôi…”
Mình dứt khoát, tưởng hắn thương cảm đi về, ai dè vẫn dày mặt đậu xe, đường hoàng lên tầng ba.
-“Nguyệt, thế này là sao?”
-“À…”
-“Mày quen thầy lâu chưa?”
Tự dưng thấy tội lỗi quá, mình cứ như cái loại lừa bè dối bạn vậy, đã tới nước này, chắc chỉ có một biện pháp duy nhất thôi, thành thật, còn mong được khoan hồng.
Mình kéo nó lên gác xép, thủ thỉ tâm sự.
Kể hết.
Kể từ đợt mình điên, tới nhà hắn ở, cho tới việc lúc nó chỉ hắn là thầy nó, mình sốc như nào. Chuyện ba mẹ mình nói hôm trước, mình trình bày không thiếu một chữ.
Có chăng chỉ là giấu đi chút cảm xúc trong mình, mình nghĩ nó không cần phải biết. Nó biết, cũng chỉ thêm rắc rối mà thôi.
-“Đừng giận tao nhé, Mai xinh đẹp!”
Nó trầm tư hồi lâu, lòng mình, nơm nớp lo sợ.
-“Mai…tao không cố ý mà…”
-“Tao không biết thầy mày kể, lại là anh cả ngày xưa ở nhà tao!”
-“Tao coi mày là bạn thân, vậy mà hắn quen mày lâu như vậy, mày không kể lấy một lời, xem ra, tao không quan trọng gì…”
-“Xin mà, tại tao cũng chẳng biết kể từ đâu, mọi chuyện cứ rối loạn ý, đừng ghét tao…”
-“Mày còn giận việc thầy nói dối mày không?”
-“Vẫn hơi tức tức…”
-“Vậy bây giờ, với tư cách bạn thân của mày, tao xin mày một việc, không ghét thầy nữa, mày trở lại quý thầy như anh trai mày nhé, dù sao nghe bảo chị Nga anh Hoàng cùng quý thầy mà, tao tha thứ cho mày với điều kiện mày tha thứ cho thầy..”
Trời đất, trên đời sao có người rộng lượng đến thế, như kiểu đại sứ hoà bình vậy. Nếu đổi lại, chắc mình còn làm mình làm mẩy bắt nạt nó dài dài, nếu điên lên có khi còn chửi bới loạn xạ cho đỡ tức.
Cái Mai này, dịu dàng, nhân từ, một người hoàn hảo như nó sao có thể chơi với một con bốc đồng như mình được, thấy nể nó luôn, mình đành đồng ý không tức hắn nữa.
-“Nguyệt này, chuyện này thực ra cũng có cái tốt…”
-“Tốt gì?”
-“Ừ, tại mẹ bảo tao ý, thầy nhát gái, nên cần phải tấn công nhiều hơn, mà tính tao mày cũng biết đó, mấy việc đó nếu tao chủ động cứ kì kì kiểu gì ý, nên là, giờ có mày, thật tốt…”
Mình vẫn còn ngơ lắm, con bạn phải giảng giải tiếp.
-“Giờ mày với thầy cũng gần như anh trai em gái mà, có khi thầy còn thân với mày hơn cả con Vi, nên có gì tao nhờ mày tác động thêm hộ tao, ví dụ trước mặt thầy thì nói tốt tốt cho tao một chút, nhưng ý tứ nhé, đừng lộ liễu quá, rồi tạo cơ hội cho bọn tao…”
-“Ví dụ như lúc nãy thầy nói muốn ăn cơm chẳng hạn, hay tẹo nữa mày cứ đồng ý đi, rồi tao cũng tới luôn.”
-“Có thể mày còn ghét thầy, nhưng nể tình chị em tốt bao năm, giúp tao đi nhé, việc này thành công, không bao giờ bạn Mai quên bạn Nguyệt, nếu sau này đám cưới tao mày không muốn làm phù dâu thì con tao sẽ nhờ mày làm mẹ đỡ đầu, nha Nguyệt nha, tao thương thầy nhiều lắm rồi ý…”
-“Chưa một ai đem cho tao cảm giác mong nhớ đến vậy…”
Nó cứ nói, mình cứ nghe. Đầu óc đờ đẫn rối rắm hết cả.
Mình, đang được đứa bạn thân nhất nhờ vả, mà chẳng hiểu sao, cảm giác giống như bị dồn tới chân tường vậy.
Không muốn giúp, có thể nói ra lý do sao?
Nó sẽ hiểu ư? Hay mình trở thành cùng một giuộc với con Vi? Và mình lại mất thêm một người bạn nữa, chỉ vì đàn ông!
Kể cả nó hiểu, thì mình đấu lại được à?
Can đảm lên, và kết quả sẽ là, con Mai cạch mặt mình, bốn mắt được tỏ tình thương hại nói rằng, anh chỉ coi em là em gái, rồi sợ chạy mất dép.
Mình hèn nhát, mình thừa nhận. Quá khứ đen tối, cộng thêm tiên nữ hoàn hảo như nó, mình chỉ biết thở dài mà thôi.
-“Nguyệt, nghĩ gì vậy? Giúp tao nha…đi mà…năn nỉ…”
-“Ừ, được rồi, nhớ sau này làm dâu nhà giàu đừng quên chị mày là được!”
-“Tuân lệnh!”
Nó khẽ reo lên vui vẻ, rồi kéo mình lại dặn dò, lòng như có tảng đá đè, nặng nề lắm, mà vẫn phải cố tươi cười, đứng dậy giúp bạn yêu.
Bình luận facebook