Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Em là Vợ của anh
cô vùi đầu vào chăn ko nói gì. cô lật người đứng dậy nhưng người cô đau nhức, ko thể dịch chuyển. cô vùi đầu vào chăn vì quá mệt cô ngủ lúc nào cũng ko hay. khi cô dậy cũng chừng 6 giờ tối, quần áo cũng được thay, cô mặc là chiếc váy màu trắng cùng vài đường màu xanh quanh riềm, trông cô như một nàng công chúa vừa bước ra từ chuyện cổ tích vậy
cô bước xuống giường, nhìn đông nhìn tây, nghó trước ngó sau.
Đây là đâu, sao mình lại ở đây, mình nhớ hôm qua.........
cô nhớ đến chuyện hôm qua nước mắt cô lại lăn hai hàng trên khuôn mặt trắng nõn. cô thực ko tin vào chuyện sảy ra hôm qua.....
cô lau nước mắt mở cửa đi ra ngoài, đập vào mắt cô là hình ảnh bên trong ngôi nhà, nó được trang ko khác gì một cung điện nguy nga. cô không biết sao mình lại ở đây, vừa đi vừa suy nghĩ.
thấy cô bước xuống, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi đi đến. bà nở nụ cười dịu dàng nói:
'' chào phu nhân, thiếu gia đã dặn sau khi phu nhân dậy chuẩn bị đồ ăn cho phu nhân. tôi đã chuẩn bị rồi mời phu nhân dùng bữa. ''
'' **phu nhân** '' hai từ phu nha vang trong đầu cô. cô nhìn xung quanh mình xem bà nói ai, nhưng xung quanh cô ko có ai.
cô lễ phép nói: dì ơi cho cháu hỏi đây là đâu ạ
'' đây biệt thự ngoài thành phố của thiếu gia. ''
'' dì tên là gì vậy ạ ''
'' phu nhân có thể gọi tôi là dì Diệp ''
'' vâng ạ! mà dì ơi sao dì gọi con bằng cái tên kì vậy ạ ''
'' con không phải là phu nhân gì gì gì đó đâu, dì gọi con là Lâm Nguyệt hay là Nguyệt Nguyệt cũng được ak.
'' thưa phu nhân lời của thiếu gia tôi không giám cái. ''
cô bước đến bàn ăn, cô không ngừng suy nghĩ: đây là đâu vậy, sao cô lại ở đây, sao dì Diệp lại gọi cô là phu nhân,...
cô ăn xong, rồi đi ra định mở cửa chính thì dì Diệp chặn cô lại không muốn cho cô đi. trong đầu cô xuất hiện dòng suy nghĩ: hay là cô bị bắt cóc.
Một lúc sau khi cô đang suy nghĩ thì tiếng bước chân đến gần, mở cửa chính đi vào.
không ai khác chính là anh Tử Thiên Vũ. thấy anh dì Diệp cúi người chào:
thiếu gia.
anh ko nói gì lấy tay gia hiệu cho dì Diệp lui xuống.
anh bước đến bên cạnh cô. cô không biết phải nói gì. tổng.... tổng...giám... đốc.
anh khẽ nhíu mày nói:
'' gọi là anh, hay Thiên Vũ ''
cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra, ngây ngốc ngồi thờ ơ ra. Một lát sau khi lấy lại hồn vía cô khẽ nói:
'' tổng giám đốc sao anh lại đưa tôi đến đây. rốt cuộc anh có mục đích gì. tôi muốn về. ''
anh sát vào người cô nói nhỏ: em là người phụ nữ của tôi sao dễ đi vậy được.
cô không nói gì. anh nói tiếp: em là tổng tài phu nhân của công ty EC. và hơn thế nữa, em là vợ của anh.
nghe anh nói cô bực bội: tôi trở thành vợ anh hồi nào.
anh cười nham hiểm: Trương Hàm đã giúp tôi và em đi đăng ký rồi
cô thẫn thờ khi nghe anh nói.
Sao lại vậy, cô gặp anh có mấy lần sao lại chở thành vợ của anh chứ.
chuyện gì đang sảy ra là mơ, mơ thôi
i đúng không, chắc chắn là cô đang là
mơ.
cô khẽ véo vào tay mình: '' au! ''
Đây không phải mơ, đây là sự thật, cô thực sự bị sock nặng, trước sự thật này.
'' em sao vậy ''anh hỏi cô khi cô đang suy nghĩ.
cô lắc đầu trả lời câu hỏi của anh.
anh biết cô không tin và Có phần bàng hoàng đến vậy.
cô bước xuống giường, nhìn đông nhìn tây, nghó trước ngó sau.
Đây là đâu, sao mình lại ở đây, mình nhớ hôm qua.........
cô nhớ đến chuyện hôm qua nước mắt cô lại lăn hai hàng trên khuôn mặt trắng nõn. cô thực ko tin vào chuyện sảy ra hôm qua.....
cô lau nước mắt mở cửa đi ra ngoài, đập vào mắt cô là hình ảnh bên trong ngôi nhà, nó được trang ko khác gì một cung điện nguy nga. cô không biết sao mình lại ở đây, vừa đi vừa suy nghĩ.
thấy cô bước xuống, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi đi đến. bà nở nụ cười dịu dàng nói:
'' chào phu nhân, thiếu gia đã dặn sau khi phu nhân dậy chuẩn bị đồ ăn cho phu nhân. tôi đã chuẩn bị rồi mời phu nhân dùng bữa. ''
'' **phu nhân** '' hai từ phu nha vang trong đầu cô. cô nhìn xung quanh mình xem bà nói ai, nhưng xung quanh cô ko có ai.
cô lễ phép nói: dì ơi cho cháu hỏi đây là đâu ạ
'' đây biệt thự ngoài thành phố của thiếu gia. ''
'' dì tên là gì vậy ạ ''
'' phu nhân có thể gọi tôi là dì Diệp ''
'' vâng ạ! mà dì ơi sao dì gọi con bằng cái tên kì vậy ạ ''
'' con không phải là phu nhân gì gì gì đó đâu, dì gọi con là Lâm Nguyệt hay là Nguyệt Nguyệt cũng được ak.
'' thưa phu nhân lời của thiếu gia tôi không giám cái. ''
cô bước đến bàn ăn, cô không ngừng suy nghĩ: đây là đâu vậy, sao cô lại ở đây, sao dì Diệp lại gọi cô là phu nhân,...
cô ăn xong, rồi đi ra định mở cửa chính thì dì Diệp chặn cô lại không muốn cho cô đi. trong đầu cô xuất hiện dòng suy nghĩ: hay là cô bị bắt cóc.
Một lúc sau khi cô đang suy nghĩ thì tiếng bước chân đến gần, mở cửa chính đi vào.
không ai khác chính là anh Tử Thiên Vũ. thấy anh dì Diệp cúi người chào:
thiếu gia.
anh ko nói gì lấy tay gia hiệu cho dì Diệp lui xuống.
anh bước đến bên cạnh cô. cô không biết phải nói gì. tổng.... tổng...giám... đốc.
anh khẽ nhíu mày nói:
'' gọi là anh, hay Thiên Vũ ''
cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra, ngây ngốc ngồi thờ ơ ra. Một lát sau khi lấy lại hồn vía cô khẽ nói:
'' tổng giám đốc sao anh lại đưa tôi đến đây. rốt cuộc anh có mục đích gì. tôi muốn về. ''
anh sát vào người cô nói nhỏ: em là người phụ nữ của tôi sao dễ đi vậy được.
cô không nói gì. anh nói tiếp: em là tổng tài phu nhân của công ty EC. và hơn thế nữa, em là vợ của anh.
nghe anh nói cô bực bội: tôi trở thành vợ anh hồi nào.
anh cười nham hiểm: Trương Hàm đã giúp tôi và em đi đăng ký rồi
cô thẫn thờ khi nghe anh nói.
Sao lại vậy, cô gặp anh có mấy lần sao lại chở thành vợ của anh chứ.
chuyện gì đang sảy ra là mơ, mơ thôi
i đúng không, chắc chắn là cô đang là
mơ.
cô khẽ véo vào tay mình: '' au! ''
Đây không phải mơ, đây là sự thật, cô thực sự bị sock nặng, trước sự thật này.
'' em sao vậy ''anh hỏi cô khi cô đang suy nghĩ.
cô lắc đầu trả lời câu hỏi của anh.
anh biết cô không tin và Có phần bàng hoàng đến vậy.
Bình luận facebook