Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Em Mới Là Thiên Thần Của Anh - Chương 7: Lạnh nhạt
Ngọc Ly cứng họng, khuôn mặt vốn đang định nói gì đó liền bị Đường An làm cho tức chết.
“Anh...sao có thể như vậy chứ. Chúng ta là bạn bè mà, em tin cô ấy không hẹp hòi như vậy.”
Đường An nhìn vào sự lúng túng của Ngọc Ly và cả bộ dạng khó xử của cô ta, cũng cảm thấy trong lời nói của mình vừa rồi có chút vô tình. Ngọc Ly dù sao trong mắt anh vẫn chỉ là một người em gái, nói vậy rồi sợ Ngọc Ly nghĩ sai về mình liền hắng giọng. “Ừm, có lẽ anh nghĩ hơi nhiều.”
Ngọc Ly thở phào nhẹ nhõm, cũng may Đường An dễ tính, chỉ cần vào lời nói liền ngoan ngoãn nghe lời. Người như Đường An có phải rất dễ chiếm đoạt hay không đây? Với nhan sắc này của anh...không được rồi, nếu không có được tình cảm của anh, Ngọc Ly này sẽ không phải là Ngọc Ly nữa!
“Bạn gái anh làm ở đâu vậy?” Ngọc Ly nhỏ giọng, ẩn chứa bên trong là sự quan tâm.
“Làm ở một nhà hàng, cách xa đây tầm ba cây số.” Anh thật thà trả lời.
Những lời này của Đường An thật ra không cần anh nói ra thì Ngọc Ly đều đã biết hết. Danh tính của Mộc Mân trong một đêm cô ta đã nắm rõ. Ngọc Ly còn biết được rằng hai người này hẹn hò với nhau thực chất không được sự đồng ý từ hai bên gia đình. Gia đình của cô gái kia đặc biệt ghét Đường An, còn gia đình của Đường An cư nhiên không muốn biến thành người hám lợi, kêu con trai đi dụ dỗ con gái nhà giàu, nên khi thấy Mộc Mân bám lấy con trai của mình mãi không buông, để gia đình cô ta bôi nhọ thanh danh liền rất ghét cả nhà Mộc Mân.
Đây chính là điểm mạnh của cô ta, chỉ cần có đường tiến đến, ắt dễ dàng chiếm chọn.
“Xa vậy sao? Là ở nhà hàng nào vậy?” Ngọc Ly cười dịu.
Thấy Ngọc Ly hỏi cặn kẽ một cách mờ ám, Đường An phân vân hồi lâu, tuy nhiên anh không nói tên nhà hàng của Mộc Mân mà chỉ đơn giản trả lời cho qua. “Nhà hàng ở phía nam.”
Vừa dứt lời anh đã thấy đối phương bày ra gương mặt mừng rỡ. “Trùng hợp quá, em cũng đi về hướng nam, chúng ta đi cùng nhau nhé!”
Anh quay lưng đi không nhìn lại, gương mặt không mấy là tự nhiên. Anh cảm nhận được những lần trùng hợp gần đây giữa Ngọc Ly là quá nhiều, có cảm giác Ngọc Ly đang theo dõi anh.
“Không cần đâu, anh không đi xe.”
Không đi xe? Ngọc Ly mắt tròn mắt dẹt. Từ đây đến nhà hàng đó là ba cây số, cô ta còn đang định gọi taxi nữa kìa, muốn cho Mộc Mân nhìn thấy cô ta và Đường An bên nhau, nhưng Ngọc Ly đi giày cao gót, huống hồ cái thời tiết này mà đi bộ ba cây số…
Không phải chứ, cô ta biết Đường An rất khỏe mạnh, nhưng đối với cô ta đi bộ mười mét đã là thảm họa, huống hồ…
“Tại sao anh không bắt taxi, đi xa như vậy mệt lắm.” Ngọc Ly đi theo phía sau Đường An, cất giọng hỏi han.
“Anh có thể tiết kiệm khoản tiền dùng để ngồi taxi đó.” Anh bình thản trả lời, mắt hơi liếc xéo ra sau. Anh tin rằng nếu nói như vậy Ngọc Ly sẽ chán nản mà bỏ đi. Dù sao từ khi học cấp ba Ngọc Ly cũng là một tiểu thư nhà giàu có, còn có cả công ty riêng và xe hơi riêng. Chắc chắn chưa từng chịu khổ bao giờ.
Ngọc Ly cảm động nhìn người đàn ông trước mặt. Hoàn cảnh nghèo khó của anh đã khiến anh trở thành con người hết sức tiết kiệm, thật đáng thương. Nếu cô ta mà nói gọi taxi xong đích thân trả tiền nhất định Đường An sẽ nhìn cô bằng con mắt khác. Không thể như vậy! Nhưng nếu đã nói đi chung một hướng mà giờ để anh đi một mình thì càng khiến anh…
Cô ta thở dài một cách chán nản, chỉ để cho chính bản thân nghe thấy rồi nói. “Lâu rồi chúng ta cũng không tản bộ, thời tiết này đúng là thích hợp!”
Đường An dừng bước, anh quay lại nhìn Ngọc Ly. Nhất thiết con bé cứ phải bám theo anh như vậy sao? Để Mộc Mân nhìn thấy thì…
Thôi vậy, anh hiểu Mộc Mân không phải con người nhỏ nhen và ghen tuông vô cớ, anh đã tạo ở cô một niềm tin tình yêu vững chắc rồi. Giữa hai người bây giờ chỉ tồn tại niềm tin yêu. “Nếu giữa đường em kêu mệt, anh sẽ không giúp em đâu.” Đường An thở dài, đợi khi Ngọc Ly ra bên ngoài liền kéo cửa lại và khỏa bởi chiếc vòng sắt gỉ sét.
Đường An đi trước Ngọc Ly vài bước, cô ta dần tắt đi nụ cười, thay vào đó là đôi mắt quỷ quyệt. Ngọc Ly cầm chiếc điện thoại, soạn một mẩu tin nhắn gửi đến Bác Uông.
Bên kia Bác Uông đang đổ mồ hôi vì vừa chạy bàn bưng bê, thấy điện thoại trong túi quần rung lên liền rút điện thoại ra đọc tin nhắn.
‘Em trai, chị và anh rể của em sắp tới nơi rồi, hãy ôm lấy cô ta thật chặt nhé, tốt nhất là tình cảm một chút và lâu một chút!’
“Ha…” Bác Uông nhếch nhếch khóe môi, chậm rãi liếc mắt sang Mộc Mân, người vẫn đang tỉ mỉ ghi chép ở bàn ăn đối diện rồi ở nụ cười thân thiện với khách hàng.
Không hiểu nổi chị gái của anh ta đã lựa phải loại người đàn ông gì mà lại đi đấu tranh cùng với một bà cô xấu xí thế này, anh ta nghĩ chị gái của anh ta đẹp hơn Mộc Mân gấp mấy lần. Xem ra Mộc Mân cũng không phải là người đàn bà đơn giản.
Hôm nay là chủ nhật, nhà hàng vừa đông khác lại vừa lắm việc. Mộc Mân nhìn lên đồng hồ treo tường, tay còn lại đưa lên lau đi mồ hôi trên trán. Ở trong nhà hàng vốn kín khí, nên rất nóng, nhiều bàn còn đang ăn lẩu nướng, mỗi lần cô đi qua đều như bị đốt cháy vậy.
Với tình hình này có lẽ cô phải tăng ca cùng các nhân viên khác để cùng nhau hỗ trợ. Hôm nay không đường về sớm rồi. Sợ Đường An lại đi đón mình bất công, cô đợi bà chủ đi vào bên trong nhà hàng mới lén đi ra một góc khuất rút chiếc điện thoại ra để nhắn tin cho Đường An.
‘An, hôm nay nhà hàng em làm rất đông khách, bà chủ không cho về sớm, anh không cần phải đến đón em đâu. À, nhớ ăn cơm đầy đủ nhé! Về nhà em sẽ gọi điện cho anh.’
Tin nhắn chỉ cần vỏn vẹn hai giây là đã gửi đi thành công, cô cười một mình rồi cất điện thoại đi, đang chuẩn bị quay lại làm việc liền giật mình. “Á!”
Mộc Mân vuốt vuốt ngực trái của mình rồi nhìn lên, thì ra là Bác Uông, anh ta đứng sau cô từ lúc nào vậy chứ, khiến cô hú hồn hú vía. “Cậu làm gì ở đây thế?” Cô nhíu mày, phía sau anh ta còn khách khứa, không lo làm việc lại chạy ra đây.
“Không có gì, chỉ là em không tìm thấy chị nên có chút lo lắng.” Bác Uông tỏ vẻ quan tâm với khuôn mặt vô tội khiến Mộc Mân không có chút nghi ngờ nào mà thở phào.
“Được rồi, chúng ta ra ngoài.” Cô lau lau tay vào tạp dề ở phía trước mình như một thói quen, một tay đẩy Bác Uông sang một bên, dùng vẻ mặt không quan tâm nhìn anh ta.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nheo mày. Chết tiệt, phụ nữ gặp anh ta ai cũng điêu đổ, tại sao chỉ có duy nhất Mộc Mân là như một cỗ máy không biết thưởng thức nghệ thuật?
Mười năm phút sau Mộc Mân đang bê bát đĩa mà khách ăn xong từ bên ngoài, đang định vào bên trong thì không hiểu vấp phải chân của ai mà ngã đổ nhào về phía trước, cũng may có người ôm lấy cô kịp thời giữa không trung, bằng không cô sẽ ngã vào đống bát vỡ!
Mở mắt ra từ từ, Mộc Mân thấy người đỡ mình và đang ôm chặt lấy mình không ai khác là Bác Uông!
Chứng kiến cảnh tượng thân mật giữa Mộc Mân và chàng trai trẻ xa lạ, hai người lại ôm nhau hồi lâu như vậy. Đường An trực tiếp quay lưng đi, bỏ lại Ngọc Ly đứng đó nháy mắt với Bác Uông ở bên trong như khen thưởng.
“Kỳ lạ. Tại sao mình gọi điện cho anh ấy không được?” Sau khi trở về nhà, Ngọc Ly gọi cho Đường An hai lần nhưng không ai bắt máy.
Còn đối với anh, khi nhìn màn hình hiển thị số đi động của cô, gương mặt liền trở nên bất cần và không quan tâm.
“Anh...sao có thể như vậy chứ. Chúng ta là bạn bè mà, em tin cô ấy không hẹp hòi như vậy.”
Đường An nhìn vào sự lúng túng của Ngọc Ly và cả bộ dạng khó xử của cô ta, cũng cảm thấy trong lời nói của mình vừa rồi có chút vô tình. Ngọc Ly dù sao trong mắt anh vẫn chỉ là một người em gái, nói vậy rồi sợ Ngọc Ly nghĩ sai về mình liền hắng giọng. “Ừm, có lẽ anh nghĩ hơi nhiều.”
Ngọc Ly thở phào nhẹ nhõm, cũng may Đường An dễ tính, chỉ cần vào lời nói liền ngoan ngoãn nghe lời. Người như Đường An có phải rất dễ chiếm đoạt hay không đây? Với nhan sắc này của anh...không được rồi, nếu không có được tình cảm của anh, Ngọc Ly này sẽ không phải là Ngọc Ly nữa!
“Bạn gái anh làm ở đâu vậy?” Ngọc Ly nhỏ giọng, ẩn chứa bên trong là sự quan tâm.
“Làm ở một nhà hàng, cách xa đây tầm ba cây số.” Anh thật thà trả lời.
Những lời này của Đường An thật ra không cần anh nói ra thì Ngọc Ly đều đã biết hết. Danh tính của Mộc Mân trong một đêm cô ta đã nắm rõ. Ngọc Ly còn biết được rằng hai người này hẹn hò với nhau thực chất không được sự đồng ý từ hai bên gia đình. Gia đình của cô gái kia đặc biệt ghét Đường An, còn gia đình của Đường An cư nhiên không muốn biến thành người hám lợi, kêu con trai đi dụ dỗ con gái nhà giàu, nên khi thấy Mộc Mân bám lấy con trai của mình mãi không buông, để gia đình cô ta bôi nhọ thanh danh liền rất ghét cả nhà Mộc Mân.
Đây chính là điểm mạnh của cô ta, chỉ cần có đường tiến đến, ắt dễ dàng chiếm chọn.
“Xa vậy sao? Là ở nhà hàng nào vậy?” Ngọc Ly cười dịu.
Thấy Ngọc Ly hỏi cặn kẽ một cách mờ ám, Đường An phân vân hồi lâu, tuy nhiên anh không nói tên nhà hàng của Mộc Mân mà chỉ đơn giản trả lời cho qua. “Nhà hàng ở phía nam.”
Vừa dứt lời anh đã thấy đối phương bày ra gương mặt mừng rỡ. “Trùng hợp quá, em cũng đi về hướng nam, chúng ta đi cùng nhau nhé!”
Anh quay lưng đi không nhìn lại, gương mặt không mấy là tự nhiên. Anh cảm nhận được những lần trùng hợp gần đây giữa Ngọc Ly là quá nhiều, có cảm giác Ngọc Ly đang theo dõi anh.
“Không cần đâu, anh không đi xe.”
Không đi xe? Ngọc Ly mắt tròn mắt dẹt. Từ đây đến nhà hàng đó là ba cây số, cô ta còn đang định gọi taxi nữa kìa, muốn cho Mộc Mân nhìn thấy cô ta và Đường An bên nhau, nhưng Ngọc Ly đi giày cao gót, huống hồ cái thời tiết này mà đi bộ ba cây số…
Không phải chứ, cô ta biết Đường An rất khỏe mạnh, nhưng đối với cô ta đi bộ mười mét đã là thảm họa, huống hồ…
“Tại sao anh không bắt taxi, đi xa như vậy mệt lắm.” Ngọc Ly đi theo phía sau Đường An, cất giọng hỏi han.
“Anh có thể tiết kiệm khoản tiền dùng để ngồi taxi đó.” Anh bình thản trả lời, mắt hơi liếc xéo ra sau. Anh tin rằng nếu nói như vậy Ngọc Ly sẽ chán nản mà bỏ đi. Dù sao từ khi học cấp ba Ngọc Ly cũng là một tiểu thư nhà giàu có, còn có cả công ty riêng và xe hơi riêng. Chắc chắn chưa từng chịu khổ bao giờ.
Ngọc Ly cảm động nhìn người đàn ông trước mặt. Hoàn cảnh nghèo khó của anh đã khiến anh trở thành con người hết sức tiết kiệm, thật đáng thương. Nếu cô ta mà nói gọi taxi xong đích thân trả tiền nhất định Đường An sẽ nhìn cô bằng con mắt khác. Không thể như vậy! Nhưng nếu đã nói đi chung một hướng mà giờ để anh đi một mình thì càng khiến anh…
Cô ta thở dài một cách chán nản, chỉ để cho chính bản thân nghe thấy rồi nói. “Lâu rồi chúng ta cũng không tản bộ, thời tiết này đúng là thích hợp!”
Đường An dừng bước, anh quay lại nhìn Ngọc Ly. Nhất thiết con bé cứ phải bám theo anh như vậy sao? Để Mộc Mân nhìn thấy thì…
Thôi vậy, anh hiểu Mộc Mân không phải con người nhỏ nhen và ghen tuông vô cớ, anh đã tạo ở cô một niềm tin tình yêu vững chắc rồi. Giữa hai người bây giờ chỉ tồn tại niềm tin yêu. “Nếu giữa đường em kêu mệt, anh sẽ không giúp em đâu.” Đường An thở dài, đợi khi Ngọc Ly ra bên ngoài liền kéo cửa lại và khỏa bởi chiếc vòng sắt gỉ sét.
Đường An đi trước Ngọc Ly vài bước, cô ta dần tắt đi nụ cười, thay vào đó là đôi mắt quỷ quyệt. Ngọc Ly cầm chiếc điện thoại, soạn một mẩu tin nhắn gửi đến Bác Uông.
Bên kia Bác Uông đang đổ mồ hôi vì vừa chạy bàn bưng bê, thấy điện thoại trong túi quần rung lên liền rút điện thoại ra đọc tin nhắn.
‘Em trai, chị và anh rể của em sắp tới nơi rồi, hãy ôm lấy cô ta thật chặt nhé, tốt nhất là tình cảm một chút và lâu một chút!’
“Ha…” Bác Uông nhếch nhếch khóe môi, chậm rãi liếc mắt sang Mộc Mân, người vẫn đang tỉ mỉ ghi chép ở bàn ăn đối diện rồi ở nụ cười thân thiện với khách hàng.
Không hiểu nổi chị gái của anh ta đã lựa phải loại người đàn ông gì mà lại đi đấu tranh cùng với một bà cô xấu xí thế này, anh ta nghĩ chị gái của anh ta đẹp hơn Mộc Mân gấp mấy lần. Xem ra Mộc Mân cũng không phải là người đàn bà đơn giản.
Hôm nay là chủ nhật, nhà hàng vừa đông khác lại vừa lắm việc. Mộc Mân nhìn lên đồng hồ treo tường, tay còn lại đưa lên lau đi mồ hôi trên trán. Ở trong nhà hàng vốn kín khí, nên rất nóng, nhiều bàn còn đang ăn lẩu nướng, mỗi lần cô đi qua đều như bị đốt cháy vậy.
Với tình hình này có lẽ cô phải tăng ca cùng các nhân viên khác để cùng nhau hỗ trợ. Hôm nay không đường về sớm rồi. Sợ Đường An lại đi đón mình bất công, cô đợi bà chủ đi vào bên trong nhà hàng mới lén đi ra một góc khuất rút chiếc điện thoại ra để nhắn tin cho Đường An.
‘An, hôm nay nhà hàng em làm rất đông khách, bà chủ không cho về sớm, anh không cần phải đến đón em đâu. À, nhớ ăn cơm đầy đủ nhé! Về nhà em sẽ gọi điện cho anh.’
Tin nhắn chỉ cần vỏn vẹn hai giây là đã gửi đi thành công, cô cười một mình rồi cất điện thoại đi, đang chuẩn bị quay lại làm việc liền giật mình. “Á!”
Mộc Mân vuốt vuốt ngực trái của mình rồi nhìn lên, thì ra là Bác Uông, anh ta đứng sau cô từ lúc nào vậy chứ, khiến cô hú hồn hú vía. “Cậu làm gì ở đây thế?” Cô nhíu mày, phía sau anh ta còn khách khứa, không lo làm việc lại chạy ra đây.
“Không có gì, chỉ là em không tìm thấy chị nên có chút lo lắng.” Bác Uông tỏ vẻ quan tâm với khuôn mặt vô tội khiến Mộc Mân không có chút nghi ngờ nào mà thở phào.
“Được rồi, chúng ta ra ngoài.” Cô lau lau tay vào tạp dề ở phía trước mình như một thói quen, một tay đẩy Bác Uông sang một bên, dùng vẻ mặt không quan tâm nhìn anh ta.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nheo mày. Chết tiệt, phụ nữ gặp anh ta ai cũng điêu đổ, tại sao chỉ có duy nhất Mộc Mân là như một cỗ máy không biết thưởng thức nghệ thuật?
Mười năm phút sau Mộc Mân đang bê bát đĩa mà khách ăn xong từ bên ngoài, đang định vào bên trong thì không hiểu vấp phải chân của ai mà ngã đổ nhào về phía trước, cũng may có người ôm lấy cô kịp thời giữa không trung, bằng không cô sẽ ngã vào đống bát vỡ!
Mở mắt ra từ từ, Mộc Mân thấy người đỡ mình và đang ôm chặt lấy mình không ai khác là Bác Uông!
Chứng kiến cảnh tượng thân mật giữa Mộc Mân và chàng trai trẻ xa lạ, hai người lại ôm nhau hồi lâu như vậy. Đường An trực tiếp quay lưng đi, bỏ lại Ngọc Ly đứng đó nháy mắt với Bác Uông ở bên trong như khen thưởng.
“Kỳ lạ. Tại sao mình gọi điện cho anh ấy không được?” Sau khi trở về nhà, Ngọc Ly gọi cho Đường An hai lần nhưng không ai bắt máy.
Còn đối với anh, khi nhìn màn hình hiển thị số đi động của cô, gương mặt liền trở nên bất cần và không quan tâm.
Bình luận facebook