Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141-150
Trên chiếc bàn bầu dục dài toàn những món ngon thịnh soạn, mặn chay phối hợp hài hòa, trên bàn đã có hơn mười món nhưng dì Lan và những nữ hầu khác vẫn tiếp tục dọn thức ăn lên.
Lục Trạch Khải ngồi ngay ngắn ở trước bàn, lưng thẳng, hai tay cầm lấy khăn ướt do di Lan đưa sang để lau, lông mày điểm bạc hơi nheo lại, nghiêm nghị mọi
mặt như quân nhân.
“Gia gia.”
Lục Niên lễ phép gọi, Kha Nguyệt đứng cạnh Lục Niên. Bảo Bảo ở trong lòng Lục Niên liền trèo xuống ngồi lên ghế sau, hai chân quẫy đạp thì đôi giày nhỏ rớt khỏi chân, bàn tay chống lên cằm, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm nghị của Lục Trạch Khải gọi một tiếng: “Thái công”
Bảo Bảo đối với Lục Trạch Khải không hề sợ hãi, hai chân đung đưa, cả người lắc lắc ngó Kha Nguyệt im lặng đứng phía sau, cơ thể nhỏ bé chồm lên bản hướng Lục Trạch Khải nói:“Thái công, Bảo Bảo có mẹ rồi.”
Trên gương mặt khó chịu lạnh lùng của Lục Trạch Khải lộ ra chút hiền hòa, bàn tay đầy vết thương vỗ nhẹ đầu Bảo Bảo, vui vẻ kéo bờ môi cương nghị lên, theo ngón tay ngắn ngủn của Bảo Bảo nhìn về phía Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt thấy ánh mắt Lục Trạch Khải hướng về mình thì cả người cứng ngắc, không thể động đậy, theo phản xạ nói:“Chào tham mưu trưởng”
Bên trong căn biệt thự yên tĩnh, giọng nói cao vút của cô như bị phản hồi lại, rất lâu không tan đi. Kha Nguyệt cảm giác sau lưng mình túa mồ hôi lạnh, ánh mắt cầu cứu nhìn Lục Niên, anh chỉ cong môi cười, không lên tiếng trợ giúp như cô mong muốn.
Kha Nguyệt cảm thấy lúc này chỉ có mình cô trong căn biệt thự, cố nuốt nước miếng, ánh mắt không ngừng đảo qua lại không dám nhìn thẳng đôi mắt như chim ưng của Lục Trạch Khải. Khi cô tưởng tham mưu trưởng
không vui thì một giọng nói từ bàn cơm vang lên “Ừ”
Không phải tiếng Lục Niên, giọng nói trầm mạnh mẽ mang theo chút bi ai của năm tháng đã trải qua chỉ có thể là Lục Trạch Khải.
Bị Lục Niên nắm kéo một bên xuống, Kha Nguyệt hé mắt nhìn sang khóe miệng cười đầy ẩn ý của Lục Niên, tựa như rất hài lòng và vui vẻ, trái tim cô vì vậy mà mừng theo, Lục Trạch Khải không để mặc cô xem như là dấu hiệu tốt đi?
Lục Niên thong thả kéo ghế ý bảo ngồi xuống, Kha Nguyệt lắc đầu, gương mặt nhỏ nhắn cười khiêm nhường, ánh mắt nhìn về cầu thang chỉ thấy bà Lục mạng đồ ở nhà đang từ trên cầu thang bước xuống.
Dung nhan quý phái cao nhã của bà Lục không có lấy nụ cười, thản nhiên nhìn Lục Niên và Kha Nguyệt, gương mặt khẽ động liếc mắt sang Kha Nguyệt, tựa như giọt nước rơi xuống hoa sen vẫn bình thản như trước
“Me!”
Gương mặt Lục Niên nở nụ cười khiêm tốn, tuy nói Với bà Lục nhưng ánh mắt lại liếc sang Kha Nguyệt hài lòng cong môi, đem chỗ ghế vừa kéo ra cho bà Lục ngồi.
“Me.”
Kha Nguyệt dịu dàng gọi khiến sắc mặt bà Lục hơi khựng lại, không đáp lời, chỉ chú tâm ngồi xuống ghế, sau đó, mới nhìn hai người đang đứng ôn nhu nói: “Hai đứa cũng ngồi xuống đi.”
Lục Niên cũng không nói gì, cùng Kha Nguyệt ngồi xuống, trên bàn ăn yên tĩnh hoàn toàn khác hẳn với ở nhà Kha Nguyệt khi vô câu vô thúc, Kha Nguyệt ngồi
nghiêm chỉnh, dáng vẻ đoan trang, lo lắng nếu bản thân không để ý sẽ khiến người lớn khó chịu.
“Em muốn ăn cái gì?”.
Ánh mắt Lục Niên dịu dàng nhìn cô, lời nói yêu thương chăm sóc cô, cảm giác căng thẳng trong lòng Kha Nguyệt được thả lỏng, cũng chỉ có Lục Niên mới có thể khiến cho cô lấy lại chút tự tin trong giờ phút này.
Nhìn bát cơm để rất nhiều thịt nướng, khóe miệng Kha Nguyệt hơi cong lên, hàng lông mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu, kề sát Lục Niên hạ giọng nói: “Em không ăn thịt mo.”
Giọng nói khe khẽ mang theo ý làm nũng. Trên bàn Cơm đang yên tĩnh, ánh đèn chiếu vào hai gò má trắng hồng của Kha Nguyệt, giống như một cô gái nhỏ thẹn thùng.
“Em chỉ ăn thịt, nếu không, em ăn một phần, anh ăn một phần được không?
Kha Nguyệt chớp chớp mắt, hỏi ý kiến Lục Niên, gương mặt ngây thơ cẩn trọng khiến người ta yêu thương.
Lục Niên cũng không thể nói gì chỉ mím môi cười, bàn tay không cầm đũa cưng chìu xoa đầu cô, nhân nhượng mở miệng ăn nửa miếng thịt của Kha Nguyệt, trên gương mặt tuấn tú không hề có vẻ gượng ép.
Kha Nguyệt ngọt ngào cong môi, chỉ chớp mắt thì thấy bà Lục đang đăm chiêu nhìn hai người, trong mắt có vẻ nghi ngờ, Kha Nguyệt lễ phép mỉm cười, ngồi ngay ngắn trên ghế cắm đầu vào ăn.
“Bảo Bảo muốn mẹ đút.”
Gương mặt Bảo Bảo bụ bẫm trắng nõn, quơ quơ chiếc muỗng gỗ trong tay tỏ vẻ bất mãn, cơ thể tròn VO giãy giụa muốn nhảy khỏi ghế lại bị bà Lục ôm lấy.
“Bảo Bảo, sao cháu không ngoan ngoãn ăn cơm đi?”
Bà Lục buông đũa trong tay xuống, dịu dàng giữ lấy Cơ thể nhỏ nhắn đang lộn xộn của Bảo Bảo, thân mật nói.
Trên môi đỏ Bảo Bảo dính đầy cơm, gương mặt nhỏ cố nhoài ra, đôi mắt đen thẫm nhìn Kha Nguyệt dò xét, vội vàng đứng dậy: “Mẹ đút ba ba ăn cơm, con cũng muốn”
Bà Lục cười nhạt, giọng nói nhu hòa, nhìn về phía Bảo Bảo lông mày nhíu lại chỉ dạy từng bước cho Bảo Bảo:“Bà nội không phải đã dạy Bảo Bảo rồi sao? Không thể tự ý gọi như thế, nếu không sẽ là đứa trẻ thiếu lễ phép, sẽ bị mọi người ghét”Nụ cười yếu ớt trên mặt Kha Nguyệt có chút miễn cưỡng, trong lòng tối lại, động tác cầm đũa càng lúc càng chậm, đột nhiên trong chén cơm xuất hiện miếng măng tây, bên tai là giọng nói thong dong của Lục Niên.
“Con và Nguyệt Nguyệt đã kết hôn, là cha Bảo Bảo, Nhu dĩ nhiên cũng là mẹ của Bảo Bảo”.
Bà Lục đỡ lấy tay Bảo Bảo, nhìn Lục Niên ánh mắt tự nhiên nhạt nhẽo như nụ cười, sau đó nhìn Kha Nguyệt, trên mặt có vẻ áy náy:
“Kha tiểu thư là con gái rượu của Kha chủ tịch, con chuyển quyền độc đoán như thế, không quan tâm đến ý nguyện của Kha tiểu thư, sau này nếu cô ấy chịu ủy khuất gì chúng ta biết nói sao với Kha chủ tịch”
Mỗi lời bà Lục nói đều là trách Lục Niên, không có nửa lời oán giận cô, giống như Lục Niên lấy cô chẳng qua do Lục Niên tự nguyện, tự mình đa tình.
Kha Nguyệt dùng đũa, hai mắt ngước lên nhìn đôi mắt cười nhạt của bà Lục, mỉm cười đáp: “Lấy Lục Niên là phúc phận kiếp trước do con tu luyện mà có, Lục Niên đối với con rất tốt, dù tìm kiếm cả đời cũng sẽ không thấy người đàn ông thứ hai sánh ngang anh ấy. Hơn nữa, cha con đối với Lục Niên rất hài lòng, thậm chí còn khen ngợi”.
Lời của Kha Nguyệt nói ra không kiêu ngạo không xua nịnh, cẩn thận lễ phép khiến cho bà Lục mím môi, nụ cười trên mặt cũng sáng hơn vài phần, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tươi cười cùng cô.
Cô tuy là ngôi sao điện ảnh nhưng cũng là thiên kim Kha thị, thân phận địa vị không thể so với những ngôi sao đơn ảnh không gia thế, bà Lục nếu cố ý làm khó cô chẳng khác gì đánh vào tay Kha thị, tới khi đó quan hệ hai nhà thật sự nước sôi lửa bỏng.
Bà Lục là người thông minh, sẽ không bị lộ rõ sự bất mãn với Kha Nguyệt, cũng không nói thẳng, chỉ uyển chuyển truyền đạt những suy nghĩ trong lòng, đổ mọi tội lỗi lên Lục Niên.
Không có bà mẹ nào mà không thích nghe ai đó khen con mình, bà Lục cũng không ngoại lệ, nghe Kha Nguyệt khen Lục Niên, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đắc ý.
Không nói lời nào, bà Lục cúi đầu cầm khăn ướt lau gương mặt dính đầy cơm của Bảo Bảo, anh mắt tinh. tường Kha Nguyệt hiểu được, bà Lục không phải người không phân rõ trái sai, chẳng qua vẫn còn suy nghĩ phiến diện để cho cô bị vây vào hoàn cảnh xấu.
“Bà nội, Bảo Bảo muốn mẹ đút Bảo Bảo ăn cơm.
Giọng nói trẻ con đáng yêu không cao khiến cho người ta đau lòng, trong lòng Kha Nguyệt nhũn ra từ trên ghế đứng dậy đi tới đối diện, không chú ý ánh mắt của người khác, cúi người, đem Bảo Bảo đang chu cái miệng nhỏ ôm vào lòng: “Vậy qua đây ngồi cùng mẹ và cha được không?”
Bảo Bảo chớp đôi mắt trong suốt, trên gương mặt hai má lúm đồng tiền khảm trong khóe miệng, ngọt ngào cất tiếng: “Dạ được”
Kha Nguyệt hôn lên gương mặt nhỏ của Bảo Bảo, rời đi trước, lễ độ gật đầu chào bà Lục, không để ý đến ánh mắt sâu xa khác lạ của bà ngồi vào chỗ của mình.
“Bảo Bảo, con muốn ăn gì cha gắp cho con”
Lục Niên nghiêng người, vẻ mặt cưng chìu nhìn Bảo Bảo núp trong lòng Kha Nguyệt không chịu ra, chiếc đũa để trên đầu ngón tay đợi Bảo Bảo ra lệnh.
“Mẹ ăn gì, Bảo Bảo cũng ăn cái đó.”.
Giọng nói dịu dàng hòa vào tim Kha Nguyệt, đặt Bảo Bảo lên đùi, đôi mắt ngước lên nhìn ánh mắt trong suốt của Lục Niên, vừa lưu luyến nhu tình nhìn ngắm cô, khiến cho cô không tự chủ ửng hồng, xấu hổ dời mắt đi.
Trước bàn ăn, Lục Trạch Khải vẫn giữ thái độ im lặng, chậm rãi gắp thức ăn, bờ môi cương nghị ngay cả lúc nhau thức ăn vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm túc, dù lớn tuổi nhưng tính uy nghiêm theo năm tháng ngày càng rõ.
Kha Nguyệt cười ngọt khi liếc nhìn vẻ mặt nghiêm
túc của Lục Trạch Khải thì liền thu lại, lập tức im lặng thắng lưng ôm Bảo Bảo ngồi xuống.
Một bữa ăn dù không nhẹ nhõm thoải mái cũng không gợn sóng, có Bảo Bảo và Lục Niên làm bạn, Kha Nguyệt cũng từ từ thả lỏng mình.
“Bảo Bảo, đã trễ rồi, cháu mau theo dì Lan đi ngủ
Vừa ăn cơm xong, Bảo Bảo liền bị dì Lan bế đi, cảm giác thoải mái ấm áp trong nháy mắt đều biến mất, Kha Nguyệt chỉ cảm thấy như có núi Thái Sơn đang đè xuống.
Đi “Lục Niên, cháu không có gì nói với gia gia sao?”
Giọng nói trầm thấp nghiêm nghị quát lên giữa bàn ăn, Kha Nguyệt mới vừa đặt đũa xuống nỗi bất an ập vào lòng, đôi mắt đảo qua nhìn thấy đôi lông mày Lục Niên đang nhíu lại, đôi mắt dâng lên sự lo lắng.
Trong mắt Lục Niên lóe lên tia sáng nghiêm túc, cả cơ thể cao ráo không hề có chút khẩn trương chột dạ, nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm nghị của Lục Trạch Khải, cánh môi mỉm cười, nhưng có lời nào thốt ra.
Kha Nguyệt ưu tư nhìn Lục Niên, dưới bàn, cô cầm lấy tay Lục Niên đang để trên gối, ánh mắt khẩn cầu của Lục Niên nhìn về phía vẻ mặt lạnh lùng của Lục Trạch Khải.
“Tham mưu trưởng…” “Tôi không hỏi cô”.
Đôi mắt nghiêm nghị quét nhìn khiến đôi môi pha Nguyệt đang mở ra lập tức khép lại, chỉ có thể lo lắng nhìn Lục Niên.
Lông mày bà Lục cũng nhăn lại, vẻ oán giận lướt nhìn Kha Nguyệt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lục Niên, sau đó hướng về phía Lục Trạch Khải đang ngồi ngay ngắn nói:“Cha, cha đừng giận. Lục Niên chẳng qua do xúc động nhất thời, coi kết hôn là trò đùa, con cũng đã nói với nó, thừa dịp Kha tiểu thư cũng có mặt ở đây, chúng ta giải quyết tốt mọi chuyện….”
Lí do thoái thác của bà Lục khiến cả người Kha Nguyệt cứng đờ, chẳng lẽ bữa cơm này là Hồng môn Yến, một âm thanh thật lớn vỖ xuống bàn cắt ngang lời khuyên bảo tận tình của bà Lục.
Cao người áo xanh cao ngất đứng dậy, Lục Trạch Khải đá văng ghế dựa, hai mắt nổi giận bay tứ tung, bàn tay thô to oán hận chỉ vào Lục Niên, cảm giác uy hiếp vộ hình khiến Kha Nguyệt sợ hãi nắm lấy tay Lục Niên.
“Lục Niên, cháu coi gia gia này chết rồi hay sao? Dám bảo Chương Nghi Minh tới trộm hộ khẩu? Lục gia chúng ta là nơi nào mà có thể tùy tiện cho người khác tới trộm?
Giọng nói chất vấn đầy giận dữ quan trọng hơn là cái đập bàn vang vọng khắp biệt thự, trong không khí tĩnh mịch chỉ có lửa giận không thể ngăn lại của Lục Trạch Khải.
Đuôi lông mày Lục Trạch Khải có chút nhướng lên, bàn tay lại tính an ủi ngược Kha Nguyệt, vẻ mặt thờ ơ, đối với cơn giận của Lục Trạch Khải dường như không quan tâm.
“Gia gia không phải vẫn còn đứng được ở đây sao? Cháu và Tiểu Nguyệt kết hôn, nếu Lục gia không đồng ý,
cháu đành phải tự tìm cách, gia gia không phải thường nói, chỉ cần có tư tưởng thì không được bỏ lỡ, dù phải tìm bất cứ cách nào để giải quyết.”
Lục Niên lạnh nhạt đáp khiến cho cơn giận của Lục Trạch Khải bùng lên, hai đôi mắt đen láy tiếng khớp xương lách cách vang lên.
“Thật là hư đốn”- Một tiếng giận rống to, vừa thấy Lục Trạch Khải xông tới, Kha Nguyệt đột nhiên đứng dậy, theo bản năng ôm lấy Lục Niên, dùng cơ thể mình che cho Lục Niên.
“Cố tránh ra.”
Lục Trạch Khải tức giận gầm lên sau người, trái tim Kha Nguyệt đập mạnh, gương mặt nhỏ tái nhợt, cánh môi hồng nhuận không còn chút máu, bàn tay nhỏ giữ lấy quần áo trước ngực Lục Niên, đột nhiên quay đầu hướng về phía Lục Trạch Khải đang lửa giận đầy trời quật cường nói:
“Tham mưu trưởng nếu nhất định phải đánh người mới hết giận, vật cứ đánh cháu là được, mọi chuyện đều do cháu gây ra, không liên quan gì đến Lục Niên”
Kha Nguyệt đẩy Lục Niên ra sau bảo vệ, cơ thể mảnh mai thẳng thắn quật cường, không hề sợ hãi nhìn Lục Trạch Khải hai mắt trợn to vẻ mặt phẫn nộ.
Lục Trạch Khải rõ ràng bị dáng vẻ phản kháng của Kha Nguyệt làm cho giật mình, nhưng chỉ vài giây sau đó không để ý sự ngăn cản của bà Lục, cao giọng quát to Lục Niên đang ngồi thản nhiên trên ghế.
“Lục Niên, gia gia có dạy cháu núp sau lưng phụ nữ làm kẻ hèn nhát không? Mau bước ra đây!”
Quân nhân mỗi khi giận đều rất dữ, Kha Nguyệt đứng gần Lục Trạch Khải có thể hoàn toàn cảm thấy được, dù trong lòng cực kì sợ hãi, nhưng cả người không chịu buông Lục Niên, sợ vừa buông ra Lục Niên sẽ gặp bất hạnh.
Sau lưng một đôi bàn tay ấm áp trấn an vỗ nhẹ, Kha Nguyệt cảnh giác nhìn Lục Trạch Khải, khóe mắt liếc nhìn Lục Niên.Anh vẫn cười nho nhã trước sau như một, đem lửa giận của Lục Trạch Khải quăng bỏ ra ngoài chỉ dịu dàng quan sát cô.
“Đừng sợ”
Lục Niên chính miệng nói với cô hai chữ đó, sau đó thanh tao lịch sự đứng dậy, đem Kha Nguyệt ôm vào lòng, gương mặt tuấn tú nghênh đón cơn giận phát ra từ Lục Trạch Khải cũng trở nên lạnh lùng.
“Gia gia từ nhỏ dạy Lục Niên phải làm người đàn ông đỉnh thiên lập địa, phải chịu trách nhiệm với mọi lời nói hành vi của bản thân, bây giờ Lục Niên sẽ chịu trách nhiệm”
Giọng nói Lục Niên hết sức thản nhiên, nhưng với cô nó rất nghiêm túc, Kha Nguyệt ôm lấy Lục Niên có cảm động cũng có phiền muộn, Lục Niên đối với cô chẳng qua là trách nhiệm sao?
Trong phòng ăn giương cung bạt kiếm không khí căng thẳng, bà Lục lo lắng an ủi Lục Trạch Khải lửa giận ngập trời, Lục Niên ôm Kha Nguyệt, trấn an Kha Nguyệt.
“A, náo nhiệt như thế sao, mọi người đều ở đây” Một giọng nam đầy kinh ngạc ở cửa biệt thự cất lên,
đồng thời làm dịu đi bầu không khí cứng ngắc, Kha Nguyệt quay đầu nhìn thấy một người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng ngay cửa, là Chương Nghi Minh.
Bà Lục vất vả lắm mới xua đi cơn giận của Lục Trạch Khải, không ngờ Lục Trạch Khải quay lại thấy Chương Nghi Minh lửa giận lại bùng lên, thậm chí so với khi nãy còn to hơn, đá vào bàn quát: “Tiểu tử thôi, còn dám tới nhà ta!”.
Chương Nghi Minh cười ngượng một tiếng, hai tay xoa vào nhau bồi hồi đứng trước cửa không dám vào, nháy mắt nhìn Lục Niên rồi nghiêm chỉnh đứng trước Lục Trạch Khải, thực hiện quân lễ cúi người chào.
“Lục gia gia, hôm nay cháu tới thay ông nội cháu xin lỗi ông”
Kha Nguyệt không hiểu lời của Chương Nghi Minh, sao lại kéo ông nội Chương Nghi Minh vào? Tò mò nhìn Lục Trạch Khải, trên gương mặt nghiêm nghị của ông thoáng lên vẻ lúng túng khó chịu.
“Lục gia gia, ông cũng không phải không biết ông cháu. Lời của ông ấy nói gia gia đừng để trong lòng, nghe rồi quên đi, nếu quá coi nặng thì chỉ tự làm bản thân khó chịu?”
Chương Nghi Minh cười hì hì nói, hiển nhiên nhận thấy cơn giận trên người Lục Trạch Khải, đứng mãi ở cửa không chịu vào, nhìn thấy bàn tay Lục Trạch Khải với lấy chiếc bàn ăn liền xoay người bỏ chạy, chiếc bàn ăn nện vào cửa thì Chương Nghi Minh cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Kha Nguyệt mơ màng nhìn về phía Lục Niên, chỉ thấy người đó hé miệng cười, ngón tay thon dài xoa xoa chiếc cằm nhỏ của cô, gương mặt đầy tự tin. Nhưng khi quay đầu về trước Lục Trạch Khải thì lại không cười nữa, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc.
Lục Trạch Khải thấy ba người đều nhìn mình, nét mặt già nua cứng đờ, tức giận rống to:“Còn chưa đủ mất mặt sao?
Sau đó hai tay chắp ra sau lưng đi về phía phòng khách.
Bà Lục cau mày nhìn Kha Nguyệt và Lục Niên, khẽ thở dài rồi vội vàng đi theo sau.
“Lục Niên, gia gia anh thật hung dữ”
Kha Nguyệt cũng đã hiểu, lúc ăn cơm, ông ấy im lặng không nói chẳng qua kiềm cơn giận, Bảo Bảo dù sao cũng chỉ là trẻ con dọa nó thì không tốt; Bảo Bảo vừa đi, ông liền bộc phát, đem mọi lửa giận phát ra.
Chẳng lẽ ở trong mắt người Lục gia, Lục Niên lấy cô không thể chấp nhận thế sao?Kha Nguyệt cắn môi lo lắng nhìn Lục Niên, không phải cô không tin Lục Niên, nhưng sự cản trở của Lục gia là quá lớn, cô sợ, hai người kiên trì như thế cuối cùng chỉ bị mọi người xa lánh, như thế liệu có hạnh phúc?
Đôi mắt đen của Lục Niên âm thầm cổ vũ cô, dịu dàng cất tiếng tựa như thế thuốc an thần giúp cô bình tĩnh lại: “Người già bị kiềm chế quá lâu, trút giận một chút có lợi cho sức khỏe, đi, chúng ta cũng sang đó.”
Nếu không phải Lục Niên kiên trì muốn dẫn cô sang phòng khách. Thì cô tuyệt đối sẽ không dám lại vỗ mông , chọc giận Lục Trạch Khải.
“Cha, nếu cuộc hôn nhân này thật không thể đồng ý, chúng ta có thể suy xét lại, đừng giận mà hại sức khỏe
Vừa vào phòng khách, Kha Nguyệt đã nghe bà Lục dịu dàng khuyên nhủ, nhưng những lời khuyên nhủ này lại thành trở ngại trong cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Niên.
“Gia gia, cháu và Tiểu Nguyệt thật sự muốn sống với nhau, mong gia gia có thể đồng ý” .
Lục Niên kéo Kha Nguyệt đi tới trước vẻ mặt âm trầm của Lục Trạch Khải, trình trọng nói, đem bà Lục ném sang bên, Kha Nguyệt cũng không muốn lui bước, dù kết quả không thể như mong muốn thì cô cũng sẽ giận bản thân vì không cố gắng, đi về trước, vẻ mặt thành khẩn nghe lời Lục Niên nói xong liền thấy Lục Trạch Khải nhíu hàng lông mày hoa râm lại.
“Tham mưu trưởng, cháu biết so với những thiên kim danh môn cháu thua kém xa, nhưng ở bên Lục Niên, không phải là quyết định nông nổi nhất thời, cũng không phải vì thế lực của anh ấy, chỉ vì anh ấy mang lại cho cháu niềm ấm áp mà bản thân mong muốn, vì vậy xin Tham mưu trưởng hãy đáp ứng thỉnh cầu của chúng cháu để hai người chúng cháu được sống bên nhau.”
Ánh mắt nghiêm nghị của Lục Trạch Khải lóe lên chút kinh ngạc, đôi mắt trầm tư quan sát nét mặt khẩn trương của Kha Nguyệt và vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Niên, giọng nói to khó nén cơn giận.
“Lục Niên, đây là thái độ nhận lỗi của cháu sao?”
Kha Nguyệt lúc này hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng,
người ở Lục gia đều trút mọi tội lỗi lên Lục Niên, nhưng cũng là sự bài xích với cô, từ bề ngoài đã cho thấy họ phản đối cuộc hôn nhân này.
Đôi môi Lục Niên mím lại, không nói lời nào, bàn tay nắm chặt tay Kha Nguyệt có chút lạnh, bà Lục ngồi bên cạnh có ý muốn giảng hòa
“Lục Niên, con đừng chọc giận gia gia nữa. Nếu hôn sự này gia gia không đồng ý, nhân lúc này Kha tiểu thư còn ở đây, mọi người đều là người trưởng thành, đều hiểu chuyện, cuộc hôn nhân này coi như quên đi.”
Không hề quanh co lòng vòng, bà Lục nói thẳng khiến cho Kha Nguyệt trở nên bị động, vẻ kiên định cũng bị lung lay. Cô muốn cùng Lục Niên cố gắng, nhưng mọi tôn nghiêm lại bị đạp xuống trước mặt người khác làm sao cô có thể chịu nổi?
“Quên? Ai nói quên?”
Kha Nguyệt đang thất vọng chán nản, thì bất ngờ không phải Lục Niên kiên trì mà là giọng của Lục Trạch Khải cất tiếng phản đối, khiến cô kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Lục Niên, đối với tình huống này cô không biết xử xử thế nào.
Lục Niên mỉm cười mắt cúi xuống nhìn cô, không hề kinh ngạc, giống như mọi phản ứng của Lục Trạch Khải đã nằm trong tay anh.
“Cuộc hôn nhân không phải chỉ lấy là xong, mà còn phải vui vẻ mà kết hôn, phải mời tất cả các thiếu tướng. tướng quân ở quân khu tham gia, cho Chương lão đầu tức chết!”- Lục Trạch Khải kiềm chế con giận, mỗi khi nhắc tới “Chương lão đầu” lửa giận lại dâng lên, gương mặt phồng lên đỏ bừng.
“Nói gì, Lục gia ta không có mắt nhìn người, không phải danh môn khuê tú không cho vào cửa? Ở trước mặt ta nói còn chưa tính, còn đi gặp người khác nói, nói người Lục gia không bằng người Thẩm gia, lấy đồ ở nhà Lục gia chỉ như lấy đồ trong túi, đừng nói lấy hộ khẩu, ngay cả huy chương ta đeo trên người cũng lấy được”
Chân đạp vào bàn trà, cả người Kha Nguyệt sửng sốt, không ngờ hôm nay Lục Trạch Khải giận như thế không vì cô và Lục Niên tự kết hôn mà vì Lục Niên để Chương Nghi Minh trộm hộ khẩu khiến cho ông già như ông trở thành chuyện cười cả quân khu.
Lông mày bà Lục nhíu lại, tính mở miệng Lục Niên lại đi trước một bước, buông Kha Nguyệt ra, ngồi xuống bên Lục Trạch Khải, cười làm lành nói:“Gia gia, là Lục Niên không suy nghĩ chu toàn, không ngờ sự việc lại ra như thế, để hôm nào, Lục Niên sẽ tới Chương gia hỏi cho ra lē.”
Bản mặt khó coi của Lục Trạch Khải nghe những lời này của Lục Niên, nhất là câu cuối, đôi mắt lóe lên tia sáng, lông mi hoa râm nhướng lên, vội ho một tiếng: “Cháu nhận ra lỗi sai, Gia gia còn có thể thế nào nữa?Về phần Chương gia, lần trước ông thấy Chương lão đầu trong thư phòng có nghiên mực xem ra cũng không tệ, vừa đúng lúc, dạo gần đây ông luyện không ít chữ…”
Lục Niên chợt nhíu mày, ngay sau đó phụ họa nói: “Gia gia yên tâm, hai ngày nữa, Lục Niên sẽ sang thư phòng Chương gia mang về cho gia gia mượn”
Lục Trạch Khải nghe Lục Niên nói thế, cơn giận tản đi, vẻ mặt hài lòng khẽ hừ, sau đó mới để ý thấy Kha
Nguyệt cung kính đứng trước mặt.
Đôi mắt từng trải chỉ đánh giá sơ lược Kha Nguyệt, quay đầu nhìn Lục Niên, Lục Niên lập tức cười nhẹ giới thiệu:“Gia gia, đây là vợ cháu, Kha Nguyệt”.
Bà Lục liếc mắt nhìn Kha Nguyệt, thầm oán Lục Niên:“Cha, đừng nghe Lục Niên nói bậy phá hoại danh tự Kha tiểu thư”.
Lục Trạch Khải nghe lời con dâu nói sau, trên vẻ mặt nghiêm túc cũng có chút khó hiểu, nhìn chằm chằm vẻ mặt cung kính khiêm tốn của Kha Nguyệt, hỏi Lục Niên:
“Lục Niên, cô gái này đang sống ở đâu.”
Lục Niên đứng lên, đến bên cạnh Kha Nguyệt, ôm lấy eo nhỏ của cô, đối với vẻ mặt nghiêm túc của Lục Trạch Khải chỉ cười nói:“Gia gia, chúng cháu là vợ chồng, dĩ nhiên sẽ ở chung với nhau, phải rồi, còn ngủ chung giường”
Kha Nguyệt nghe Lục Niên bổ sung câu sau, gương mặt cố cười đỏ ửng, trước cặp mắt quan sát của Lục Trạch Khải không được tự nhiên tựa vào Lục Niên.Lục Trạch Khải nhíu mày, nghiêm mắt, dường như ý tứ của Kha Nguyệt làm lão nhân gia mất vui, quay đầu nhìn vẻ mặt không thể tốt nổi của bà Lục, thấm thía giáo huấn:
“Chị Tình, Tưởng chủ tịch dạy chúng ta, làm người phải tạo phúc”
Lục gia làm sao có thể làm ra chuyện bội nghĩa, Lục Niên đã hủy đi danh dự con gái người ta, cha làm sao có thể ngồi nhìn không nói?”.
Sắc mặt bà Lục cứng đờ, muốn giải thích thì Lục Trạch Khải liền nhìn hai người đang ôm nhau nói:“Tháng sau chọn ngày tổ chức kết hôn, nhớ, mời tất cả các thiếu tướng mọi cấp bậc trong quân khu mời tới”.
“Cha.”- bà Lục chưa kịp lên tiếng, Lục Trạch Khải đã phủi phủ bộ quân trang, đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị quét qua sắc mặt khác nhau của ba người: “Đây là mệnh lệnh, không cần nói nữa.”
“Lục Niên, theo ông vào thư phòng đánh cờ?”
Lục Trạch Khải sửa lại nếp gấp trên bộ quân trang, mãi đến khi hài lòng mới nhìn về phía Lục Niên, nghiêm túc hạ lệnh.
Kha Nguyệt nhớ hai người còn phải về, giờ này đã không còn sớm, nếu lại chơi cờ nữa thì không ổn lắm, Lục Niên lặng lẽ xắn ống tay áo, mỉm cười đáp ứng.
“Được, gia gia vào sắp bàn cờ trước, cháu sẽ lập tức sang đó ngay”.
Ánh mắt minh mẫn của Lục Trạch Khải nhìn thấy vẻ không tự nhiên của Kha Nguyệt liền quay sang bà Lục nói: “Ngải Tình, con kêu Di Lan dọn dẹp phòng Lục Niên, tối nay hai vợ chồng son đừng về
Kha Nguyệt trong chớp mắt sững sờ, ông ấy nói
như thế có nghĩa là hoàn toàn chấp nhận cô sao? Điều này thật bất ngờ.
“Gia gia, Tiểu Nguyệt vẫn chưa chính thức vào cửa, nếu để người ngoài thấy sẽ không hay đầu?”
Kha Nguyệt xác định mình không nghe lầm, gương mặt anh tuấn của Lục Niên có chút do dự thoáng qua chút tính toán, nhưng Lục Trạch Khải vẫn giữ thái độ lễ độ giống như khi vừa mới gặp cô, chẳng lẽ là ảo giác.
Lục Trạch Khải hừ lạnh, vẻ uy phong của một quân nhân đều lộ ra, nghiêm túc nói: “Ngày mai thông báo cho cả đại viện, Lục gia muốn cưới vợ, xem ai còn dám luyên thuyên”
Lông mày Lục Niên nhướng lên, trên mặt là nụ cười thoải mái, ôm lấy Kha Nguyệt. Trước vẻ mặt mâu thuẫn phức tạp của cô anh xem như không lấy, nhìn về phía Lục lão gia uy nghiêm do dự đáp: “Nếu gia gia đã nói vậy, cung kính không bằng tuân lệnh, tối nay sẽ không về
Bà Lục vẫn giữ tháy độ im lặng, Lục Trạch Khải là nhất gia chi thủ, nếu ông cũng tán thành, dĩ nhiên bà cũng không thể phản đối.
“Vậy cháu đưa tiểu Nguyệt về phòng trước, sau đó sẽ sang thư phòng”.
Lục Niên nói xong dẫn cô đi về phía cầu thang, lúc xoay người đi, trên gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười đắc thắng, nhìn anh, lòng của Kha Nguyệt cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Phòng của Lục Niên ở tận bên trong cùng tầng hai, khi cửa phòng mở ra, Lục Niên theo trí nhớ mở đèn.
Ánh đèn ngủ êm ái bao phủ khắp phòng, Kha Nguyệt
nhìn xung quanh, bên trong là chiếc giường Châu Âu rất to, chiếc ra màu hồng nhạt trải ra trên giường, ở dưới là màu trắng, tạo cảm giác thư thái.
Đi vào trong, một mùi thơm xộc vào mũi, là mùi của gỗ, Kha Nguyệt cúi đầu, đập vào mắt là sàn nhà Ngọc Đàn hương thượng hạng, là loại gỗ tinh khiết tự nhiên nhất, tạo nên một luồng ánh trắng. .
Giấy dán tường màu trắng điểm xuyết bằng những vệt hồng nhỏ, đèn treo trên tường tỏa ra ánh mắt mềm mại, chiếc rèm cửa hoa văn màu vàng càng làm tăng sự lãng mạn, kết hợp với cách bố trí hài hòa của phòng ngủ lại càng hỗ trợ thêm, gió đêm thổi qua, rèm cửa đung đưa tạo thành những đường cong ưu mỹ.
“Em có thích không?”.
Bên tai là giọng đàn ông réo rắt, Kha Nguyệt nghiêng đầu liền nhìn thấy áo sơ mi của Lục Niên, bàn tay to của anh từ sau vòng lấy eo nhỏ của cô, dịu dàng ôm cô vào lòng, Kha Nguyệt tựa người vào lồng ngực gầy gò của anh, cảm thụ sự ấm áp của cơ thể, sự yên bình thanh thản ngọt ngào.
Ánh mắt đảo qua những vật dụng trong phòng, tất cả như sáng rực lên, phía trước cửa sổ là ghế thái phi dường như để dành cho nữ giới, sopha màu xanh nhạt bọc bằng vải bố để ở gốc, trong phòng ngủ tràn ngập sự nữ tính.
Nhìn căn phòng ấm áp lãng mạn, trái tim Kha Nguyệt như có dòng nước ấm hạnh phúc đổ vào, trong chớp mắt như hiểu ra gì đó, hai tay cô đặt lên mu bàn tay Lục Niên, đầu tựa sát vào vai anh, giọng nói dịu dàng có chút khàn khàn:
“Thích”
Phía trên là tiếng cười trầm thấp của anh, bàn tay ôm lấy cô rất chặt, Kha Nguyệt nhắm mắt, im lặng tựa vào người anh, bên môi là nụ cười hạnh phúc.
Dưới ánh đèn ấm áp, bóng hai người đổ xuống vách tường, như một một bức tranh miêu tả hạnh phúc được sản xuất dây chuyền.
“Cốc Cốc”
Tiếng gõ cửa vang lên, Kha Nguyệt ngẩn người, quay đầu thấy bà Lục đứng trước cửa.
“Me.”
Kha Nguyệt cung kính gọi, cơ thể cũng rời khỏi lồng ngực Lục Niên, đứng bên cạnh anh khiêm tốn nhìn người quý phụ sang trọng đứng ở cửa.
“Gia gia đang giục con đó, đi đi, Tiểu Nguyệt ở đây có mẹ lo là được”
“Tiểu Nguyệt?”
Ánh mắt Kha Nguyệt kinh ngạc nhìn bà Lục, Bà Lục chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn Lục Niên, giống như một người mẹ đang nói chuyện cùng con trai và con dâu mình.
“Vậy con phải làm phiền mẹ rồi!”
Lục Niên đối với thái độ của bà Lục không hề ngạc nhiên lắm, môi cong lên, đôi mắt dịu dàng nhìn Kha Nguyệt, vuốt nhẹ mái tóc xoăn của cô rồi rời khỏi phòng.
Khi Lục Niên rời đi, không khí bên trong phòng trở nên cứng ngắc, Kha Nguyệt lễ phép cười, nhìn về phía bà Lục kêu: “Mẹ, mẹ vào ngồi đi.”
Bà Lục nhướng mày, biểu hiện thờ ơ lạnh nhạt giống như Lục Niên, không hề có vẻ làm khó, nghe Kha Nguyệt mời cũng không còn từ chối, bước vào phòng, đôi mắt quan sát bày trí bên trong cuối cùng dừng lại ở Kha Nguyệt.
“Một tháng trước, Lục Niên nói muốn sửa chữa nơi này, mẹ cũng từng hỏi nó nhưng nó cười chứ không nói, bây giờ thấy con đứng đây, mẹ cũng đã hiểu phần nào.”
Khóe miệng bà Lục nâng nhẹ không thể nhận ra độ cong, lông mi rũ xuống, trong mắt cười hiền hòa, nhìn Kha Nguyệt nhưng không còn địch ý như trước, đi về phía ghế salon ngồi xuống, vỗ tay xuống chỗ bên cạnh nhìn Kha Nguyệt nói
“Lại đây ngồi đi, người ngoài không biết còn tưởng bà già nảy cố ý trách móc con”.
Kha Nguyệt đối với thái độ khác thường của bà Lục cũng nghi ngờ, nhưng cũng vui khi thấy bà Lục dễ dàng gần gũi như thế, không nói thêm bước tới ngồi xuống cạnh bà Lục, dáng vẻ dịu dàng khiến bà Lục hài lòng gật đầu.
“Mẹ biết, con vẫn giận chuyện mẹ phản đối cuộc kết hôn giữa hai đứa, nhưng mà làm con dâu Lục gia, mẹ phải vì Lục gia mà suy nghĩ, nhiều khi cũng chỉ là thân bất do kỷ”
Bà Lục thở dài, ánh mắt tĩnh mịch nhìn ra phía xa, có vẻ thất thần rồi liền khôi phục lại, nhìn Kha Nguyệt bà cẩn trọng nói:“Tình trạng của Lục gia, Lục Niên chắc cũng không giấu giếm con gì cả, khi nó hơn 13 tuổi thì cha đã qua đời, Phong Tư…”.
Nhắc tới Lục Phong Tư sớm chết trẻ, gương mặt kiên cường của bà Lục cũng nhăn lại, trong mắt xót xa: “Cái chết của vợ chồng Phong Tư là đả kích lớn với A Niên, hai năm qua, nó ngày đêm làm việc chỉ mong quên đi cảm giác tội lỗi, mãi đến một buối sáng, nó đột nhiên về nhà nói với mẹ, nó đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều việc, từ đó về sau, cuộc sống mới trở lại bình thường như trước.”
Kha Nguyệt biết cái chết của Lục Phong Tư là đã kích lớn với Lục Niên, nhưng khi nghe bà Lục kể, trong lòng cô vẫn đau đớn không ngừng run rẩy, muốn chia sẻ nỗi đau với anh.
“Tính tình A Niên ít nói, không thích so đo với người khác, lúc nào cũng duy trì dáng vẻ ôn nhã lễ độ, nhưng thật ra nó là đứa lạnh lùng, nhưng mà đối với con, mẹ có thể thấy nó rất quan tâm con”
Bà Lục ngừng lại, thở dài nói:“Mẹ không phải vì công việc Con đang làm mà phản đối chuyện hai đứa đến với nhau, Lục Niên đã trải qua nhiều chuyện, tuổi cũng không còn nhỏ, nếu hôn nhân thất bại, mẹ sợ nó lại trở nên như trước khi Phong Tư vừa mất”.
Bà Lục lo lắng rất nhiều nhưng đối với cô là sự cảnh báo, đôi môi Kha Nguyệt mím chặt, giữ lấy đầu ngón tay bà Lục, ánh mắt kiên định, nhìn bà nói: “Mẹ, xin mẹ yên tâm, sau này dù có chuyện gì xảy ra, con cũng không rời khỏi Lục Niên”
Lời Kha Nguyệt nói rất thẳng thắn, không dùng từ ngữ hoa lệ trau chuốt nhưng lại cảm động lòng người, cũng đủ cho bà Lục cảm thấy yên tâm, thôi không đề phòng với cô.
“Mẹ hi vọng con nhớ lời mình nói tối nay, dù trước đây con có yêu ai, muốn cùng sống bên ai cả đời, nhưng tất cả đã là quá khứ. Bây giờ con là vợ Lục Niên, nhất định phải biết hôn nhân là hoàn thành trách nhiệm và đạo nghĩa”.
Lời của bà Lục khiến sắc mặt Kha Nguyệt tái đi, ánh mắt lóe lên nhìn vẻ nghiêm túc của bà Lục. Lời nói kia không chỉ răn dạy mà còn là cảnh cáo
Trái tim Kha Nguyệt như bị bàn tay ai đó bóp nghẹn, hơi thở khó khăn, chợt hiểu rõ mọi chuyện trong lòng thầm cười khổ.Với năng lực của Lục gia muốn điều tra quá khứ của cô đâu cần tốn nhiều công sức, chuyện Kỳ Mạch Hằng có thể che giấu được sao?
“Công việc trong giới giải trí, nếu có thể bỏ thì bỏ đi, mẹ cũng biết con trước kia học tài chính chuyên nghiệp, nếu ở nhà rảnh rỗi thì tới công ty mẹ đảm nhận chức vụ nào đó cũng được.”
Khi Lục Niên quay về, Kha Nguyệt với vẻ sáng rực đứng ngay trước cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, nghe tiếng động thì quay đầu lại thấy Lục Niên tủm tỉm đi về phía cô.
“Đang chờ anh sao?”
Gương mặt ngũ quan tuấn tú của Lục Niên như dòng suối chảy xuôi vào tim cô, khiến cho tâm trạng hỗn loạn chậm rãi bình tĩnh lại, vì lời của anh nói cô khẽ cong môi, sắng giọng
“Ai chờ anh chứ, đúng là không biết nhìn lại mình mà!”
“Anh còn tưởng em chờ anh quay về ngủ chung.”
Lục Niên đứng bên cạnh cô, từng ngón tay thô ráp vuốt nhẹ gương mặt trắng nõn của cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp, trong màn đem lại khiến cho cô bị hấp dẫn đến trầm luân.
Nhớ lại cảnh tối hôm trước, Kha Nguyệt vừa nghĩ tới chữ “ngủ” liền liên tưởng đến chuyện cô, hai gò má như bị phòng cố gắng thoát khỏi tay Lục Niên, ngại ngùng Phản bác: “Em muốn đi tắm, nhưng lại không có đồ để thay…”.
“A!”
Tiếng cười ranh mãnh vui vẻ vang lên trong căn phòng ngủ yên tĩnh, Kha Nguyệt để mặc Lục Niên lôi kéo đi tới tủ quần áo. Khi tủ mở ra, Kha Nguyệt liền sửng sốt, bên trong ngăn tủ lại có một gian thay đồ. Bên trong trên giá áo treo đầy y phục, của nam lẫn của nữ.
Cầm lấy bộ y phục, Kha Nguyệt cũng chú ý tới nhãn giá vẫn còn, chứng tỏ tất cả đồ nữ đều là mới tinh, hơn nữa, còn nhỏ nhắn hoàn toàn phù hợp với tỷ lệ dáng người của cô.
Kha Nguyệt chăm chú nhìn bộ váy tinh xảo được cắt may rất khéo léo và đẹp, trong lòng cảm động, vì hạnh phúc mà anh mang tới khiến cô run rẩy. Nhưng cũng thật may, người cô lấy là Lục Niên, nếu là những thiếu gia khác, chỉ sợ vào giờ này ngày này số mệnh của cô không biết ra sao?
“Nếu em thích thì chọn đi, anh ra ngoài xem tivi.”
Quay đầu nhìn theo dáng người cao ngất từ từ đi xa, Kha Nguyệt không kiềm được nắm chặt quần áo trong tay, dưới bóng đèn lờ mờ, gương mặt nhỏ nhắn
nở nụ cười mông lung ngọt ngào.“Lục Niên, anh cũng đi tắm đi”
Lục Niên quay đầu lại, thấy Kha Nguyệt dùng khăn tắm bọc lấy người, vẻ mặt không cách nào tự nhiên được, chú ý đến bờ vai thon gọn của cô, khóe miệng tạo nên đường cong hoàn mỹ.
“Sao không mặc áo ngủ?” .
Anh nói chưa dứt lời, gương mặt Kha Nguyệt đã đỏ bừng, hai tay giữ chặt khăn tắm trước ngực, thẹn thùng liếm cánh môi, tránh né tiếp xúc với ánh mắt Lục Niên, nói: “Em hơi lạnh nên dùng khăn tắm, khi nào đi ngủ thì cởi ra, anh mau đi tắm đi.”
Lục Niên hiểu nga một tiếng, cười đứng lên, khi đi qua Kha Nguyệt bước chân chợt khựng lại, ánh mắt nhìu lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm mái tóc quăn ướt của cô chân thành nói:“Trên tóc em hình như có gì đó?”
“Ở đâu?”.
Kha Nguyệt nhíu mày, tay đưa lên tính lấy ra, không để ý ánh mắt bỡn cợt chợt lóe lên của Lục Niên.
Chợt cảm thấy lạnh lẽo, Kha Nguyệt cảnh giác nhìn lại, khăn tắm trên người bị một bàn tay to dễ dàng cởi ra, trên người chỉ có chiếc váy ngủ làm bằng to tằm màu đen.
Chiếc váy ngủ bao phủ lấy từng đường cong lung linh của cô tạo nên vẻ beef ngoài hoàn mỹ không có khuyết điểm, khuôn ngực cao đầy đặn vì thiết kế cổ trễ từng đường viền hoa phía dưới như ẩn như hiện, lưng áo trong suốt không kịp giữ chặt, hai chân trắng nõn như ngọc dài thẳng tắp, chiếc váy cực ngắn bao lấy bờ mông tròn trịa, dưới ánh đèn mờ ảo gương mặt rực rỡ lại càng động lòng người, mái tóc quăn ngang éo vẫn còn ướt tựa như yêu cơ mê hoặc người khác.
Nhận thấy Lục Niên cúi đầu nhìn cô ánh mắt nóng bỏng khiến Kha Nguyệt nuốt nước miếng, che cảnh xuân trước ngực. Một tay muốn đoạt lấy khăn tắm trong tay Lục Niên, tay trắng vừa đưa ra thì bị ai đó kéo cơ thể ngã về phía Lục Niên.
“A!”
Kha Nguyệt kinh ngạc thở hắt, cả người bị Lục Niên dồn ép xuống giường lớn êm ái, đôi bàn tay trắng nõn trêu đùa trên làn da, Kha Nguyệt cả người run rẩy, cố gắng đẩy người đàn ông cao lớn ra.
“Lục Niên, anh không đi tắm sao?”
Anh thưởng thức gương mặt đỏ như máu vì xấu hổ của cô, gương mặt anh tuấn nở nụ cười xấu xa, mờ môi mỏng lướt nhẹ chiếc gáy hương bóng loáng, khản giọng thì thầm. “Lát nữa chúng ta cùng nhau tắm.”
Lời nói mập mờ của Lục Niên khiến cho chút ý chí phòng thủ còn lại của Kha Nguyệt đổ sập, nhiệt độ nóng như lửa của Lục Niên xuyên qua lớp sơ mi áp trên da thịt cô, khiến cô run rẩy trong lòng lại hưng phấn khẩn trường.
“Bà xã, em rất đẹp…”
Giọng nói say đắm vang lên bên tai, hơi thở thấp mang theo hương bạc hà phả vào mặt, anh liếm nhẹ lấy vành tai cô. Kha Nguyệt nhìn trần nhà, ánh mắt trở nên mơ màng, bàn tay thăm dò vào bên trong áo ngủ khiến cho hơi thở của cô trở nên dồn dập.
“Ba ba, mẹ, hai người đang làm gì thế ạ?”
Ý thức đang tự do bay nhảy liền quay lại, có thể mềm mại không xương của Kha Nguyệt liền cứng ngắc, một bàn tay để lên ngực cô thích làm gì thì làm, không để ý chỉ vùi đầu vào cổ cô, Kha Nguyệt nhìn xăm xăm về cửa.
Bảo Bảo mặc chiếc áo ngủ hình hoạt hình, giữa hai tay là chiếc gối đầu, hai bàn chân mũm mĩm đạp lên sàn nhà, lúc này đôi mắt thuần khiết nhìn hai người ở trên giường.
Kha Nguyệt cuống quýt đẩy Lục Niên ra, Con người với ngũ quan tuấn mỹ có chút ảo não vì bị cắt ngang, thấy Kha Nguyệt ra hiệu thì Lục Niên quay đầu nhìn đứa trẻ đang đứng ngay cửa.
“Ba ba, sao ba là đè mẹ vậy ạ?”.
Sự tò mò vô ý khiến cho gò má của Kha Nguyệt ửng hồng mang theo sự bối rối, đây Lục Niên sang bên, kéo chăn che lấy cơ thể mình, hướng về Bảo Bảo giải thích: “Mẹ bị lạnh, có cha ôm sẽ không lạnh nữa.”
“Thật như thế sao cha?”.
Hai tay Lục Niên chống trên giường lớn, áo sơ mi vừa kích tình vừa nãy mà trở nên hỗn loạn, chỉ có hai ba nút là chưa cải, tạo hình xốc xếch khiến cho vẻ cao sang ưu nhã của Lục Niên lại thành sự hấp dẫn chết người.
Trái tim Kha Nguyệt nóng lên, ngượng ngùng quay mặt đi, không để ý nụ cười xấu xa của Lục Niên.
Lục Niên từ trên giường đứng thẳng dậy, sửa sang quần áo, mang dép vào đi về phía đứa trẻ đang ngơ ngẩn đứng trước cửa, ôm lấy nó, vẻ mặt chân thành trả lời:
“Dĩ nhiên, mẹ lạnh, cha đang sưởi ấm giúp mẹ”
Lục Niên trả lời rất thản nhiên, nhưng khi lọt vào tai Kha Nguyệt lại trở thành ám hiệu mập mờ thấy trên mặt Lục Niên mang theo nụ cười ôn hòa Kha Nguyệt càng bối rối, cả người rúc vào chắn không chịu trở ra.
“Bảo Bảo muốn ngủ với cha và mẹ có được không ạ?”
“Dĩ nhiên là được.”
Kha Nguyệt núp mình trong chăn, nghe hai cha con đối đáp trong lòng dở khóc dở cười, sắc mặt Lục Niên trở nên vui vẻ không hề có dấu hiệu phạm tội.
“Vậy Bảo Bảo đi tới cạnh mẹ đi, cha đi tắm, lát nữa sẽ ngủ chung với Bảo Bảo và mẹ” .
Giường bị sức nặng làm cho nhũn xuống, Kha Nguyệt như con rùa núp trong vỏ, mãi đến khi bất ngờ bị một vật nặng đè xuống mới cảnh giác xốc chăn nệm lên, đập vào mắt là gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Bảo Bảo.
“Mẹ, Bảo Bảo cùng mẹ ngủ nha!”Thân hình bé nhỏ chầm chậm lui vào trong chăn, Kha Nguyệt có thể thấy trên người Bảo Bảo rất mất lạnh, đưa tay qua sỜ quả nhiên cả cơ thể lạnh như băng, xem ra đã đứng bên ngoài nhìn từ rất lâu.
Xót xa âm Bảo Bảo vào lòng, dùng chăn che kín, Kha Nguyệt ôm Bảo Bảo vào tay mình, tay còn lại xoa nhẹ bàn tay trắng như củ cải của Bảo Bảo, dịu dàng nói: “Bảo Bảo, ngoan ngủ đi!”
“Mẹ, Bảo Bảo muốn nghe chuyện cổ tích” Chiếc đầu nhỏ lộ ra, hai đôi mắt đen mở to mong
ngóng nhìn Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt nhìn tiểu thiên sức nằm bên cạnh, tâm cũng mềm đi. Từ Bảo Bảo cô có thể thấy lại thời thơ ấu của mình, chính vì thế càng muốn nâng niu bao bọc trong tay.
“Vậy Bảo Bảo muốn nghe chuyện gì?”
“Dạ… hôm nay ở nhà trẻ Sâu Nhỏ nói, mẹ của bạn ấy trước khi đi ngủ đều kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ, Bảo Bảo cũng muốn nghe, mẹ kể cho con được không?”
Bàn tay bụ bẫm giữ lấy ngón tay mảnh khảnh của cô, Kha Nguyệt yêu thương hôn lên trán Bảo Bảo, gật đầu: “Vậy mẹ sẽ kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ…”
“Thợ săn lột lớp da sói, đi về nhà, bà nội của cô bé quàng khăn đỏ …”.
Lúc Lục Niên tắm xong đang lau chùi mái tóc ướt của mình thì thấy một khung cảnh hết sức ấm áp, Kha Nguyệt ngồi tựa lưng vào giường, dịu dàng kể chuyện, còn Bảo Bảo đã ngủ say trong lòng Kha Nguyệt.
“Đã ngủ rồi sao?”- Lục Niên nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng hỏi.
Kha Nguyệt quay đầu lại nhìn người đàn ông rũ bỏ mọi mệt mỏi toàn thân sạch sẽ, gương mặt nhỏ nhắn sáng rực không còn ngượng ngập đỏ như máu như vừa nữa, cô khẽ gật đầu, sau đó kéo chăn đắp lên cho Bảo Bảo.
“Anh làm gì vậy?”
Thấy Lục Niên nghiêng cơ thể cao lớn qua, vươn tay ôm lấy Bảo Bảo từ trong chăn rồi đứng dậy, Kha Nguyệt không khỏi ngồi dậy, nhíu mày dịu giọng hỏi.
“Đưa nó về phòng ngủ.”
Lục Niên nói như chuyện đương nhiên, bên trong đôi mắt đen sâu thẳm cô có thể nhìn thấy niềm khát vọng cháy bỏng, Kha Nguyệt dĩ nhiên hiểu đó là gì, hai má đỏ lên, hờn dỗi liếc mắt nhìn anh, nhưng cũng không thể làm gì, tùy ý để anh ôm Bảo Bảo ra cửa.
Nằm trong chăn ngủ mơ màng, Kha Nguyệt cảm thấy một luồng khí lạnh chui vào bên trong váy ngủ, cảm giác đau nhức khiến chị cô không khỏi run lên, đôi mắt lười biếng mở ra, chỉ nhìn thấy đôi mắt đen đang mỉm cười.
“Lục Niên, anh…”
Kha Nguyệt thẹn thùng muốn đẩy Lục Niên đang làm xằng làm bậy ra, thế nhưng anh lại không đồng ý trực tiếp chui vào chăn, nhân lúc bị lạnh khiến cô mở hé môi hít thở thì liền lấp đi cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Nụ hôn dịu dàng say đắm khiến cô từ từ thả lỏng, theo bản thân từ từ đáp lại sự nhiệt tình của anh, cảm nhận được biến hóa từ cơ thể anh hai gò má Kha Nguyệt đỏ lên, đôi mắt quyến rũ nửa mở nửa đóng, phong tình vạn thiên.
Quần áo ngủ trên người bị cởi đi lúc nào không hay, hơi thở đứt quãng gấp gáp từ cổ gọng truyền ra, hai mắt mơ màng, có thể thấy Lục Niên đang cởi áo ngủ của mình, ý thức được chuyện sắp xảy ra, Kha Nguyệt xấu hổ nhắm hai mắt.
Tiếng cười khẽ vang lên, Kha Nguyệt cảm giác cơ thể như bị lửa thiêu, nhịp tim càng lúc càng nhanh tưởng chừng nó sắp nhảy ra khỏi cổ họng thì anh đã bất ngờ tiến vào trong cơ thể cô. Không tự chủ phát ra loại âm thanh mờ ám, nhớ tới đây là Lục gia, cơ thể mềm mại không cách nào thả lỏng, bàn tay trắng bịn chặt người đàn ông, không dám để bản thân trầm luân trong dục vọng.
“Bà xã, ở đây cách âm rất tốt.”
Bên tai là tiếng thở dồn dập của anh, cộng với tiếng cười ranh mãnh khiến cô xấu hổ cắn vào vai anh.
“Yêu tinh!”
Anh không kiềm chế dục vọng nữa, đợi đến khi cô hoàn toàn thích ứng thì anh liền tăng tốc độ, gia tăng lực, bắt đầu ở trong cơ thể cô ra vào, cảm giác điên cuồng khiến anh hôn lên môi cô, hàm răng trắng khẽ cắn chiếc lưỡi thơm tho của cô, tinh tế mút lấy.
Âm thanh đè nén đứt quãng bên trong phòng đầy cảnh xuân vang lên, đôi mắt nửa mở nửa đóng, đầu ngón tay không bị giữ lại chỉ biết nắm chặt gối, chịu đựng sự va chạm từ anh.
Trên vách tường đồng hồ treo gõ chuông báo nửa đêm, công việc bên trong phòng vẫn chưa hạ hỏa, tiếng phụ nữ mềm mại, âm thanh thô ráp của đàn ông, cùng tiếng chuông hòa vào nhau, tấu lên một giai điệu.
Kích tình qua đi, cả người Kha Nguyệt bị mất hết sức lực, cả người mềm nhũn nằm trong lòng Lục Niên, nhẹ nhàng có người, sợi tóc đen dính vào hai bên trán, cảm giác mệt mỏi khiến cho mi mắt cô nặng trĩu.
Cánh tay gầy gò của anh giữ chặt vòng eo cô, Cơ thể
nóng bỏng dính sát vào nhau, giữa hàng lông mày tuấn tú là cảm giác thỏa mãn sau khi kích tình.
“Cô bé quàng khăn đỏ từ khi nào lại yêu sói chứ?”
Tiếng nói khàn khàn của cô như nói mớ quẩn quanh trong đầu phát ra, cô mệt mỏi nhắm mắt mặc anh ôm lấy nặng nề tiến vào mộng đẹp.
Tiếng đập cửa rộn ràng xâm nhập vào giấc ngủ của cô, Kha Nguyệt giật mình, hai mắt nặng trĩu, bên tai là tiếng đập cửa liên hồi, muốn ngồi dậy thì nhận ra bản thân vẫn bị bàn tay ai đó ôm chặt.
Quay đầu liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn ngủ say, khóe môi cong lên mỉm cười, có lẽ vì động tác ngồi dậy của cô khóe môi hạ xuống, bất mãn chau mày, chậm rãi mở mắt.
“Em dậy rồi sao?”
Nhìn thấy Kha Nguyệt đã ngủ dậy sớm hơn mình, đôi mắt sáng ngời không chớp mắt nhìn mình, Lục Niên thả cô ra, ngáp dài một cái, ngồi dậy, chiếc chăn trượt xuống để lộ lồng ngực hoàn mỹ.
Vừa lòng nhìn Kha Nguyệt xấu hổ dời mắt đi, khóe môi Lục Niên cong lên, cúi đầu lại vô lại ôm lấy cô, hôn lên môi cô, nhìn cô xấu hổ ý cười trong mắt càng đậm.
“Đừng làm loạn nữa, có người gõ cửa a!”
Kha Nguyệt khó thở đầy Lục Niên ra, lấy số quần áo bị cởi ra mặc vào người, trong lòng không khỏi thầm oán Lục Niên, bề ngoài tao nhã nhưng thật ra là con sói xám!.
Tiếng thì thầm trong mộng vào tối qua lại vang lên bên tai, bên khóe môi Kha Nguyệt liền nở nụ cười ngọt ngào.Sau khi Lục Niên vào phòng tắm, Kha Nguyệt mặc áo khoác vào vội vàng mở cửa, ở trước cửa không phải ai khác mà là đứa nhỏ tối qua bị ôm đi, chiếc miệng nhỏ so với miệng ấm trà còn cao hơn.
“Bảo Bảo, con sao vậy?
Kha Nguyệt ngồi xổm xuống, đem Bảo Bảo đang hờn dỗi ôm vào lòng, dịu dàng hỏi: “Ai khiến Bảo Bảo không vui vậy?”
Cơ thể tròn xoa của Bảo Bảo tựa vào Kha Nguyệt, dáng vẻ ủy khuất, kêu lên: “Vì sao sáng dậy Bảo Bảo không được ở chung với cha mẹ?” .
Kha Nguyệt nghẹn lời, đối mặt với oán trách của Bảo Bảo cô không biết nên giải thích ra sao, huống hồ lý do kia sao có thể nói ra?
“Tối qua, Bảo Bảo đái dầm, sợ ba mẹ giận nên tự mình chạy về phòng đó thôi!”.
Ở cửa phòng giọng đàn ông thanh nhuận cất lên, nhìn người đàn ông trong bộ tây trang thơm thơm, đang sửa sang lại nút áo, nói dối mà mà mặt không đổi sắc tim không đập.
“A.”
Ngược lại Bảo Bảo trong lòng Kha Nguyệt kinh hãi hét lên, đôi bàn tay mũm mĩm che nơi đáy quần, gương
mặt bụ bẫm đỏ bừng, đôi mắt đen lay chuyển, nhảy khỏi lòng Kha Nguyệt, di chuyển chân, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
“Lục Niên, nói dối trẻ con là rất vô sỉ” Kha Nguyệt nhếch môi nói, đứng dậy bất mãn lên án
Vị công tử tao nhã phúc hắc này.
Lông mi dài Lục Niên nhướng lên, kéo Kha Nguyệt vào phòng, đôi môi mỏng áp vào vành tai cô, hơi thở ấm áp phả vào trong, cảm giác ngứa ngáy khiến cho cổ họng cô khó chịu.
“Chẳng lẽ anh phải nói với Bảo Bảo, tối qua ba mẹ làm chuyện xấu, cho nên… ân?”
“Lục Niên, anh vô lại.”
Cô đánh anh, ngược lại bị anh kéo lại, cả người ngã vào lòng anh, nhìn gương mặt anh không ngừng áp sát cổ, trái tim Kha Nguyệt đập mạnh, theo bản năng nhắm mắt lại nhưng rất lâu sau không hề nó nụ hôn như dự định.
Vừa mở mắt đã thấy nụ cười đùa giỡn của anh: “Bà xã, nhanh thay quần áo đi, gia gia và mẹ đang chờ ăn bữa sáng” .
“Anh!” Kha Nguyệt giận dỗi dặm chân, nín thở vào phòng tắm, chỉ có người đứng ở cười thì vẫn cười.
Kha Nguyệt chọn chiếc áo cánh dơi làm bằng kaki cùng chiếc quần jean bó sát, bên ngoài là chiếc áo khoác màu xanh, khi cô mang giày cao gót vào đứng trước gương, nhìn người gái trong gương đến thất thần.
Gương mặt như họa, đôi mắt sáng lấp lánh như sao không ngừng chuyển động, da thịt trắng nõn chỉ chút
chạm nhỏ sẽ bị sướt, ngũ quan xinh xắn mang theo sự quyến rũ của phụ nữ, cánh môi đỏ thắm, nụ cười như có như không.
Đây là cô sao
Kha Nguyệt kéo khóe môi, người con gái trong gương cũng làm tương tự, hướng về phía cô dịu dàng nở nụ cười thẹn thùng cùng hai lúm đồng tiền, trong mắt ngập đầy hạnh phúc.
Ngón tay nhỏ chạm vào lớp kính đối diện lạnh như bằng, cảm giác lạnh lẽo khiến cô hiểu ra rằng hạnh phúc bây giờ mới là thật, quay đầu bỏ đi mới nhận ra, những đau khổ Cố Minh Triệt mang tới đã trở nên xa vời ngay cả cô vươn tay ra cũng không cách nào chạm vào.
Trong đầu hiện lên gương mặt lạnh lùng hoàn mỹ, Kha Nguyệt nhàn nhạt khẽ cong khóe miệng, hình ảnh từng khắc sâu trong lòng lại bị thời gian xóa mờ, dần dần ở trong lòng cô chỉ còn lại cái bóng mơ hồ.
Thì ra là trong lúc vô tình, Lục Niên đã tiến vào trí óc cô, công thành đoạt đất, chỉ vì anh mà lo lắng, chứ không phải vì một người đàn ông nào khác, chìm đắm trong bể khổ.
“Em thay xong chưa?”
Cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, Kha Nguyệt ngây người, quay đầu lại nhìn vẻ mặt ôn nhã đầy ý cười của Lục Niên đứng ngay cửa.
Vẫn là gương mặt tuấn tú phi phàm của trước đây, lông mi dài đen như mực, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đôi mắt đen lười biếng mở một nửa, lại giống như đang đang khắc sâu vào tâm trí cô, dù lau thế nào
cũng không thể xóa đi ấn kí của anh.
Độ cong của môi không ngừng mở rộng, Kha Nguyệt xoay người, từng bước đi về phía anh, bàn tay nhỏ trắng trẻo tự nhiên quàng qua bàn tay Lục Niên, hành lông mi dày run lên như cánh bướm, nhìn anh cô dịu dàng nói: “Đi thôi”.
“Đợi đã”.
Kha Nguyệt dừng lại, nhìn trong tay Lục Niên cầm chiếc nón len màu trắng, khó hiểu nghiêng đầu, phía trên đầu liền bị một cái gì đó ấm áp bao lấy.
“Bà xã, như thế này sẽ đẹp hơn”.
Anh cúi đầu, dùng ánh mắt dịu dàng như tơ bao lấy cô từng vòng một, khóe môi nở nụ cười hài lòng với tác phẩm xuất sắc của mình tạo ra.
Khi hai người nắm tay nhau đi xuống lầu, ba người trên bàn cơm đều chú ý, Kha Nguyệt không tránh khỏi lo lắng hai má đỏ lên, xem ra hai người họ tới trễ.
Bà Lục khẽ nhướng mày, khóe mép cong lên, không nhìn đối bích nhân lâu, cầm ly sữa trong tay đưa sang cho Bảo Bảo
Lục Trạch Khải mặc quần trang thơm thơm, ăn bữa sáng, trên gương mặt ngăm đen vẫn nghiêm túc không hề có nụ cười, thấy hai vợ chồng cùng nhau xuống, chỉ ừ một tiếng, sau đó cũng không để tâm nhiều.
“Gia gia, mẹ, chào buổi sáng!”
Lục Niên dẫn Kha Nguyệt thong thả đến phòng ăn, sau dó chào hỏi bà Lục và Lục Trạch Khải, Kha Nguyệt cũng không cam chịu rớt lại phía sau, điềm đạm nói:
“Gia gia, mẹ, buổi sáng tốt lành”
Ánh mắt bà Lục đảo qua gương mặt tươi cười của hai người, từ đầu cho đến đôi tay đang nắm chặt nhau, nhẹ nhàng gật đầu:“Mau ngồi xuống ăn sáng đi.”
Chờ hai người ngồi xuống, trên bàn ăn vang lên âm thánh oán than của Bảo Bảo:“Bà nội, tối qua cha nói Bảo Bảo đái dầm nên không để cho Bảo Bảo và mẹ ngủ chung”
Chiếc nữa trong tay Kha Nguyệt thiếu chút nữa trệt khỏi tay, bánh bao để bên đĩa thiếu chút nữa rớt ra ngoài, Lục Niên ngồi bên cạnh lại như không có gì, thong dong ăn sáng, động tác thanh lao lịch sự lộ vẻ cao sang.
“Vậy sau này Bảo Bảo ngủ với bà được không?”
Bà Lục hiền lành dỗ dành Bảo Bảo, không ngờ Bảo Bảo dầu miệng nhỏ lên, vẻ mặt tha thiết nhìn Kha Nguyệt ngồi đối diện, nghiêm túc nói:“Không, Bảo Bảo muốn nghe mẹ kể chuyện cổ tích, hơn nữa mẹ rất dễ lạnh, Bảo Bảo cũng muốn như ba, đè lên mẹ giúp mẹ sưởi ấm”
“Khụ khụ”
Kha Nguyệt không ngờ Bảo Bảo lại ngây thơ như thế, đem chuyện tối qua kể ra trước mặt mọi người, sữa vừa rót vào cổ họng không cẩn thận bị sắc, ho nhẹ, gương mặt nhỏ nhắn còn đỏ hơn cả cà chua, không biết là vì ai mà vừa khó chịu mà lúng túng.
“Em có sao không?”
Sau lưng, một bàn tay nhẹ vỖ, giọng nói ân cần thăm hỏi vang lên từ bên cạnh.
Kha Nguyệt ho khan, len lén trừng mắt nhìn người đầu sỏ gây ra chuyện đó, Lục Niên bàn quang xem như
không thấy cô xấu hổ, vẻ mặt chân thành quan tâm cô, lần lượt rút lấy khăn giấy.
“Nếu không uống nước đi.”
Kha Nguyệt thẹn đỏ mặt, đỡ lấy ly nước uống một ngụm, miễn cưỡng không họ nữa, nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên.
“Bảo Bảo, chuyện đái dầm không nên kể cho người khác nghe, nếu không trên mông Bảo Bảo sẽ mọc ra đuôi heo a!”
“Bảo Bảo không muốn có đuôi heo, Bảo Bảo không muốn thành trư bát giới.”
Nghe Lục Niên chỉ dạy Bảo Bảo từng bước, khóe miệng Kha Nguyệt kéo lên vẻ mặt đồng tình nhìn gương mặt tội nghiệp bụ bẫm của Bảo Bảo nước mắt lưng tròng, trong lòng cảm thán vô cùng: Ngay cả trẻ con cũng không tha.
“Chủ tịch Tưởng cũng từng nói, nhiều người lực lượng đông đảo, hai đứa nếu đã kết hôn thì sớm sinh con đi.”
Lục Trạch Khải đột nhiên để đũa xuống, ánh mắt nghiêm nghị quét qua Lục Niên và Kha Nguyệt, vẻ mặt nghiêm túc, lời nói giống như hạ lệnh.
Kha Nguyệt cúi đầu đủ thấp, hôm nay mặt mũi cô coi như vứt sạch, mà người khởi đầu tất cả những chuyện này trước sau vẫn duy trì dáng vẻ bình thản không hề sợ sét đánh.
“Đừng nói với ông gì mà thế giới của hai người trẻ tuổi, tất cả đều là nói bậy!”.
Lục lão gia vẻ mặt răn dạy hậu bối cực kì nghiêm
khắc, uy nghiêm mười phần khiến cho Kha Nguyệt không biết nên nói gì để đỡ lấy, chẳng lẽ thật sự nói: “Được, gia gia, bọn cháu sẽ sinh ngay” .
Tối qua hai người họ cũng không thực thi biện pháp an toàn, mồ hôi Kha Nguyệt túa ra, không phải tất thế chứ thật sự trúng thưởng sao!
“Thật ra thì, cháu vẫn tò mò, gia gia lúc mấy tuổi thì có chú út Lam Tư”
Lục Niên tò mò hỏi, cũng thành công khơi dậy sự tò mò của Kha Nguyệt, không khỏi ngừng tay nghi hoặc nhìn Lục Trạch Khải, lại chỉ thấy sự cứng ngắc và bối rối hiện ra, nhưng ngay tức khắc trở nên nghiêm nghị, trừng mắt nhìn đôi vợ chồng lạnh lùng nói: “Đây là việc cơ mật, không thể trả lời” .
Kha Nguyệt bị cơn giận của Lục lão gia làm cho hoảng hốt, không dám một mình đối đầu với ông ấy, ngoan ngoãn cúi đầu dùng cơm.
“Mọi người ăn đi, ta no rồi!”
Lục Trạch Khải buông đũa, sau đó đẩy ghế đứng lên, vẻ mặt kín bưng, thẳng lưng hai tay chắp đằng sau, uy nghiêm vạn phần đi về thư phòng.
Chẳng lẽ ông ấy xấu hổ?
Kha Nguyệt từ từ nuốt bánh bao, đôi mắt nghi vấn nhìn Lục Niên, người đó vừa nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cô liền cười nhẹ, không hề có lời giải đáp cho sự nghi hoặc của cô.
“Gia gia nói cũng đúng, hai đứa con trẻ thì mau sinh một đứa, Bảo Bảo cũng sẽ có bạn.”
Kha Nguyệt không ngờ ngay cả bà Lục cũng có ý này,
vừa ngẩng đầu liền nhận lấy đôi mắt mong mỏi của bà Lục, hiền từ đến mức có thể nhìn thấy đứa cháu đích tôn tương lai.
“Mẹ, những chuyện này nên thuận theo tự nhiên, muốn cũng không được.”
Lục Niên dùng xong cơm, vừa lau miệng vừa từ từ đánh thái cực quyền với bà Lục, đem chuyện không muốn sinh con sớm đổ lên đầu thiên mệnh.
Bà Lục lau sạch vết bẩn trên mặt Bảo Bảo, bất đắc dĩ nhìn Kha Nguyệt và Lục Niên: “Hai đứa không muốn sinh con bây giờ, mẹ cũng không ép, đánh thuận theo tự nhiên vậy” .
Hôm qua Kha Nguyệt đã hứa với Bảo Bảo sẽ đưa nó đi nhà trẻ, Lục Niên thì phải đi làm nên tiện thể chở hai người đi.
Lục Trạch Khải ngồi ngay ngắn ở trước bàn, lưng thẳng, hai tay cầm lấy khăn ướt do di Lan đưa sang để lau, lông mày điểm bạc hơi nheo lại, nghiêm nghị mọi
mặt như quân nhân.
“Gia gia.”
Lục Niên lễ phép gọi, Kha Nguyệt đứng cạnh Lục Niên. Bảo Bảo ở trong lòng Lục Niên liền trèo xuống ngồi lên ghế sau, hai chân quẫy đạp thì đôi giày nhỏ rớt khỏi chân, bàn tay chống lên cằm, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm nghị của Lục Trạch Khải gọi một tiếng: “Thái công”
Bảo Bảo đối với Lục Trạch Khải không hề sợ hãi, hai chân đung đưa, cả người lắc lắc ngó Kha Nguyệt im lặng đứng phía sau, cơ thể nhỏ bé chồm lên bản hướng Lục Trạch Khải nói:“Thái công, Bảo Bảo có mẹ rồi.”
Trên gương mặt khó chịu lạnh lùng của Lục Trạch Khải lộ ra chút hiền hòa, bàn tay đầy vết thương vỗ nhẹ đầu Bảo Bảo, vui vẻ kéo bờ môi cương nghị lên, theo ngón tay ngắn ngủn của Bảo Bảo nhìn về phía Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt thấy ánh mắt Lục Trạch Khải hướng về mình thì cả người cứng ngắc, không thể động đậy, theo phản xạ nói:“Chào tham mưu trưởng”
Bên trong căn biệt thự yên tĩnh, giọng nói cao vút của cô như bị phản hồi lại, rất lâu không tan đi. Kha Nguyệt cảm giác sau lưng mình túa mồ hôi lạnh, ánh mắt cầu cứu nhìn Lục Niên, anh chỉ cong môi cười, không lên tiếng trợ giúp như cô mong muốn.
Kha Nguyệt cảm thấy lúc này chỉ có mình cô trong căn biệt thự, cố nuốt nước miếng, ánh mắt không ngừng đảo qua lại không dám nhìn thẳng đôi mắt như chim ưng của Lục Trạch Khải. Khi cô tưởng tham mưu trưởng
không vui thì một giọng nói từ bàn cơm vang lên “Ừ”
Không phải tiếng Lục Niên, giọng nói trầm mạnh mẽ mang theo chút bi ai của năm tháng đã trải qua chỉ có thể là Lục Trạch Khải.
Bị Lục Niên nắm kéo một bên xuống, Kha Nguyệt hé mắt nhìn sang khóe miệng cười đầy ẩn ý của Lục Niên, tựa như rất hài lòng và vui vẻ, trái tim cô vì vậy mà mừng theo, Lục Trạch Khải không để mặc cô xem như là dấu hiệu tốt đi?
Lục Niên thong thả kéo ghế ý bảo ngồi xuống, Kha Nguyệt lắc đầu, gương mặt nhỏ nhắn cười khiêm nhường, ánh mắt nhìn về cầu thang chỉ thấy bà Lục mạng đồ ở nhà đang từ trên cầu thang bước xuống.
Dung nhan quý phái cao nhã của bà Lục không có lấy nụ cười, thản nhiên nhìn Lục Niên và Kha Nguyệt, gương mặt khẽ động liếc mắt sang Kha Nguyệt, tựa như giọt nước rơi xuống hoa sen vẫn bình thản như trước
“Me!”
Gương mặt Lục Niên nở nụ cười khiêm tốn, tuy nói Với bà Lục nhưng ánh mắt lại liếc sang Kha Nguyệt hài lòng cong môi, đem chỗ ghế vừa kéo ra cho bà Lục ngồi.
“Me.”
Kha Nguyệt dịu dàng gọi khiến sắc mặt bà Lục hơi khựng lại, không đáp lời, chỉ chú tâm ngồi xuống ghế, sau đó, mới nhìn hai người đang đứng ôn nhu nói: “Hai đứa cũng ngồi xuống đi.”
Lục Niên cũng không nói gì, cùng Kha Nguyệt ngồi xuống, trên bàn ăn yên tĩnh hoàn toàn khác hẳn với ở nhà Kha Nguyệt khi vô câu vô thúc, Kha Nguyệt ngồi
nghiêm chỉnh, dáng vẻ đoan trang, lo lắng nếu bản thân không để ý sẽ khiến người lớn khó chịu.
“Em muốn ăn cái gì?”.
Ánh mắt Lục Niên dịu dàng nhìn cô, lời nói yêu thương chăm sóc cô, cảm giác căng thẳng trong lòng Kha Nguyệt được thả lỏng, cũng chỉ có Lục Niên mới có thể khiến cho cô lấy lại chút tự tin trong giờ phút này.
Nhìn bát cơm để rất nhiều thịt nướng, khóe miệng Kha Nguyệt hơi cong lên, hàng lông mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu, kề sát Lục Niên hạ giọng nói: “Em không ăn thịt mo.”
Giọng nói khe khẽ mang theo ý làm nũng. Trên bàn Cơm đang yên tĩnh, ánh đèn chiếu vào hai gò má trắng hồng của Kha Nguyệt, giống như một cô gái nhỏ thẹn thùng.
“Em chỉ ăn thịt, nếu không, em ăn một phần, anh ăn một phần được không?
Kha Nguyệt chớp chớp mắt, hỏi ý kiến Lục Niên, gương mặt ngây thơ cẩn trọng khiến người ta yêu thương.
Lục Niên cũng không thể nói gì chỉ mím môi cười, bàn tay không cầm đũa cưng chìu xoa đầu cô, nhân nhượng mở miệng ăn nửa miếng thịt của Kha Nguyệt, trên gương mặt tuấn tú không hề có vẻ gượng ép.
Kha Nguyệt ngọt ngào cong môi, chỉ chớp mắt thì thấy bà Lục đang đăm chiêu nhìn hai người, trong mắt có vẻ nghi ngờ, Kha Nguyệt lễ phép mỉm cười, ngồi ngay ngắn trên ghế cắm đầu vào ăn.
“Bảo Bảo muốn mẹ đút.”
Gương mặt Bảo Bảo bụ bẫm trắng nõn, quơ quơ chiếc muỗng gỗ trong tay tỏ vẻ bất mãn, cơ thể tròn VO giãy giụa muốn nhảy khỏi ghế lại bị bà Lục ôm lấy.
“Bảo Bảo, sao cháu không ngoan ngoãn ăn cơm đi?”
Bà Lục buông đũa trong tay xuống, dịu dàng giữ lấy Cơ thể nhỏ nhắn đang lộn xộn của Bảo Bảo, thân mật nói.
Trên môi đỏ Bảo Bảo dính đầy cơm, gương mặt nhỏ cố nhoài ra, đôi mắt đen thẫm nhìn Kha Nguyệt dò xét, vội vàng đứng dậy: “Mẹ đút ba ba ăn cơm, con cũng muốn”
Bà Lục cười nhạt, giọng nói nhu hòa, nhìn về phía Bảo Bảo lông mày nhíu lại chỉ dạy từng bước cho Bảo Bảo:“Bà nội không phải đã dạy Bảo Bảo rồi sao? Không thể tự ý gọi như thế, nếu không sẽ là đứa trẻ thiếu lễ phép, sẽ bị mọi người ghét”Nụ cười yếu ớt trên mặt Kha Nguyệt có chút miễn cưỡng, trong lòng tối lại, động tác cầm đũa càng lúc càng chậm, đột nhiên trong chén cơm xuất hiện miếng măng tây, bên tai là giọng nói thong dong của Lục Niên.
“Con và Nguyệt Nguyệt đã kết hôn, là cha Bảo Bảo, Nhu dĩ nhiên cũng là mẹ của Bảo Bảo”.
Bà Lục đỡ lấy tay Bảo Bảo, nhìn Lục Niên ánh mắt tự nhiên nhạt nhẽo như nụ cười, sau đó nhìn Kha Nguyệt, trên mặt có vẻ áy náy:
“Kha tiểu thư là con gái rượu của Kha chủ tịch, con chuyển quyền độc đoán như thế, không quan tâm đến ý nguyện của Kha tiểu thư, sau này nếu cô ấy chịu ủy khuất gì chúng ta biết nói sao với Kha chủ tịch”
Mỗi lời bà Lục nói đều là trách Lục Niên, không có nửa lời oán giận cô, giống như Lục Niên lấy cô chẳng qua do Lục Niên tự nguyện, tự mình đa tình.
Kha Nguyệt dùng đũa, hai mắt ngước lên nhìn đôi mắt cười nhạt của bà Lục, mỉm cười đáp: “Lấy Lục Niên là phúc phận kiếp trước do con tu luyện mà có, Lục Niên đối với con rất tốt, dù tìm kiếm cả đời cũng sẽ không thấy người đàn ông thứ hai sánh ngang anh ấy. Hơn nữa, cha con đối với Lục Niên rất hài lòng, thậm chí còn khen ngợi”.
Lời của Kha Nguyệt nói ra không kiêu ngạo không xua nịnh, cẩn thận lễ phép khiến cho bà Lục mím môi, nụ cười trên mặt cũng sáng hơn vài phần, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tươi cười cùng cô.
Cô tuy là ngôi sao điện ảnh nhưng cũng là thiên kim Kha thị, thân phận địa vị không thể so với những ngôi sao đơn ảnh không gia thế, bà Lục nếu cố ý làm khó cô chẳng khác gì đánh vào tay Kha thị, tới khi đó quan hệ hai nhà thật sự nước sôi lửa bỏng.
Bà Lục là người thông minh, sẽ không bị lộ rõ sự bất mãn với Kha Nguyệt, cũng không nói thẳng, chỉ uyển chuyển truyền đạt những suy nghĩ trong lòng, đổ mọi tội lỗi lên Lục Niên.
Không có bà mẹ nào mà không thích nghe ai đó khen con mình, bà Lục cũng không ngoại lệ, nghe Kha Nguyệt khen Lục Niên, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đắc ý.
Không nói lời nào, bà Lục cúi đầu cầm khăn ướt lau gương mặt dính đầy cơm của Bảo Bảo, anh mắt tinh. tường Kha Nguyệt hiểu được, bà Lục không phải người không phân rõ trái sai, chẳng qua vẫn còn suy nghĩ phiến diện để cho cô bị vây vào hoàn cảnh xấu.
“Bà nội, Bảo Bảo muốn mẹ đút Bảo Bảo ăn cơm.
Giọng nói trẻ con đáng yêu không cao khiến cho người ta đau lòng, trong lòng Kha Nguyệt nhũn ra từ trên ghế đứng dậy đi tới đối diện, không chú ý ánh mắt của người khác, cúi người, đem Bảo Bảo đang chu cái miệng nhỏ ôm vào lòng: “Vậy qua đây ngồi cùng mẹ và cha được không?”
Bảo Bảo chớp đôi mắt trong suốt, trên gương mặt hai má lúm đồng tiền khảm trong khóe miệng, ngọt ngào cất tiếng: “Dạ được”
Kha Nguyệt hôn lên gương mặt nhỏ của Bảo Bảo, rời đi trước, lễ độ gật đầu chào bà Lục, không để ý đến ánh mắt sâu xa khác lạ của bà ngồi vào chỗ của mình.
“Bảo Bảo, con muốn ăn gì cha gắp cho con”
Lục Niên nghiêng người, vẻ mặt cưng chìu nhìn Bảo Bảo núp trong lòng Kha Nguyệt không chịu ra, chiếc đũa để trên đầu ngón tay đợi Bảo Bảo ra lệnh.
“Mẹ ăn gì, Bảo Bảo cũng ăn cái đó.”.
Giọng nói dịu dàng hòa vào tim Kha Nguyệt, đặt Bảo Bảo lên đùi, đôi mắt ngước lên nhìn ánh mắt trong suốt của Lục Niên, vừa lưu luyến nhu tình nhìn ngắm cô, khiến cho cô không tự chủ ửng hồng, xấu hổ dời mắt đi.
Trước bàn ăn, Lục Trạch Khải vẫn giữ thái độ im lặng, chậm rãi gắp thức ăn, bờ môi cương nghị ngay cả lúc nhau thức ăn vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm túc, dù lớn tuổi nhưng tính uy nghiêm theo năm tháng ngày càng rõ.
Kha Nguyệt cười ngọt khi liếc nhìn vẻ mặt nghiêm
túc của Lục Trạch Khải thì liền thu lại, lập tức im lặng thắng lưng ôm Bảo Bảo ngồi xuống.
Một bữa ăn dù không nhẹ nhõm thoải mái cũng không gợn sóng, có Bảo Bảo và Lục Niên làm bạn, Kha Nguyệt cũng từ từ thả lỏng mình.
“Bảo Bảo, đã trễ rồi, cháu mau theo dì Lan đi ngủ
Vừa ăn cơm xong, Bảo Bảo liền bị dì Lan bế đi, cảm giác thoải mái ấm áp trong nháy mắt đều biến mất, Kha Nguyệt chỉ cảm thấy như có núi Thái Sơn đang đè xuống.
Đi “Lục Niên, cháu không có gì nói với gia gia sao?”
Giọng nói trầm thấp nghiêm nghị quát lên giữa bàn ăn, Kha Nguyệt mới vừa đặt đũa xuống nỗi bất an ập vào lòng, đôi mắt đảo qua nhìn thấy đôi lông mày Lục Niên đang nhíu lại, đôi mắt dâng lên sự lo lắng.
Trong mắt Lục Niên lóe lên tia sáng nghiêm túc, cả cơ thể cao ráo không hề có chút khẩn trương chột dạ, nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm nghị của Lục Trạch Khải, cánh môi mỉm cười, nhưng có lời nào thốt ra.
Kha Nguyệt ưu tư nhìn Lục Niên, dưới bàn, cô cầm lấy tay Lục Niên đang để trên gối, ánh mắt khẩn cầu của Lục Niên nhìn về phía vẻ mặt lạnh lùng của Lục Trạch Khải.
“Tham mưu trưởng…” “Tôi không hỏi cô”.
Đôi mắt nghiêm nghị quét nhìn khiến đôi môi pha Nguyệt đang mở ra lập tức khép lại, chỉ có thể lo lắng nhìn Lục Niên.
Lông mày bà Lục cũng nhăn lại, vẻ oán giận lướt nhìn Kha Nguyệt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lục Niên, sau đó hướng về phía Lục Trạch Khải đang ngồi ngay ngắn nói:“Cha, cha đừng giận. Lục Niên chẳng qua do xúc động nhất thời, coi kết hôn là trò đùa, con cũng đã nói với nó, thừa dịp Kha tiểu thư cũng có mặt ở đây, chúng ta giải quyết tốt mọi chuyện….”
Lí do thoái thác của bà Lục khiến cả người Kha Nguyệt cứng đờ, chẳng lẽ bữa cơm này là Hồng môn Yến, một âm thanh thật lớn vỖ xuống bàn cắt ngang lời khuyên bảo tận tình của bà Lục.
Cao người áo xanh cao ngất đứng dậy, Lục Trạch Khải đá văng ghế dựa, hai mắt nổi giận bay tứ tung, bàn tay thô to oán hận chỉ vào Lục Niên, cảm giác uy hiếp vộ hình khiến Kha Nguyệt sợ hãi nắm lấy tay Lục Niên.
“Lục Niên, cháu coi gia gia này chết rồi hay sao? Dám bảo Chương Nghi Minh tới trộm hộ khẩu? Lục gia chúng ta là nơi nào mà có thể tùy tiện cho người khác tới trộm?
Giọng nói chất vấn đầy giận dữ quan trọng hơn là cái đập bàn vang vọng khắp biệt thự, trong không khí tĩnh mịch chỉ có lửa giận không thể ngăn lại của Lục Trạch Khải.
Đuôi lông mày Lục Trạch Khải có chút nhướng lên, bàn tay lại tính an ủi ngược Kha Nguyệt, vẻ mặt thờ ơ, đối với cơn giận của Lục Trạch Khải dường như không quan tâm.
“Gia gia không phải vẫn còn đứng được ở đây sao? Cháu và Tiểu Nguyệt kết hôn, nếu Lục gia không đồng ý,
cháu đành phải tự tìm cách, gia gia không phải thường nói, chỉ cần có tư tưởng thì không được bỏ lỡ, dù phải tìm bất cứ cách nào để giải quyết.”
Lục Niên lạnh nhạt đáp khiến cho cơn giận của Lục Trạch Khải bùng lên, hai đôi mắt đen láy tiếng khớp xương lách cách vang lên.
“Thật là hư đốn”- Một tiếng giận rống to, vừa thấy Lục Trạch Khải xông tới, Kha Nguyệt đột nhiên đứng dậy, theo bản năng ôm lấy Lục Niên, dùng cơ thể mình che cho Lục Niên.
“Cố tránh ra.”
Lục Trạch Khải tức giận gầm lên sau người, trái tim Kha Nguyệt đập mạnh, gương mặt nhỏ tái nhợt, cánh môi hồng nhuận không còn chút máu, bàn tay nhỏ giữ lấy quần áo trước ngực Lục Niên, đột nhiên quay đầu hướng về phía Lục Trạch Khải đang lửa giận đầy trời quật cường nói:
“Tham mưu trưởng nếu nhất định phải đánh người mới hết giận, vật cứ đánh cháu là được, mọi chuyện đều do cháu gây ra, không liên quan gì đến Lục Niên”
Kha Nguyệt đẩy Lục Niên ra sau bảo vệ, cơ thể mảnh mai thẳng thắn quật cường, không hề sợ hãi nhìn Lục Trạch Khải hai mắt trợn to vẻ mặt phẫn nộ.
Lục Trạch Khải rõ ràng bị dáng vẻ phản kháng của Kha Nguyệt làm cho giật mình, nhưng chỉ vài giây sau đó không để ý sự ngăn cản của bà Lục, cao giọng quát to Lục Niên đang ngồi thản nhiên trên ghế.
“Lục Niên, gia gia có dạy cháu núp sau lưng phụ nữ làm kẻ hèn nhát không? Mau bước ra đây!”
Quân nhân mỗi khi giận đều rất dữ, Kha Nguyệt đứng gần Lục Trạch Khải có thể hoàn toàn cảm thấy được, dù trong lòng cực kì sợ hãi, nhưng cả người không chịu buông Lục Niên, sợ vừa buông ra Lục Niên sẽ gặp bất hạnh.
Sau lưng một đôi bàn tay ấm áp trấn an vỗ nhẹ, Kha Nguyệt cảnh giác nhìn Lục Trạch Khải, khóe mắt liếc nhìn Lục Niên.Anh vẫn cười nho nhã trước sau như một, đem lửa giận của Lục Trạch Khải quăng bỏ ra ngoài chỉ dịu dàng quan sát cô.
“Đừng sợ”
Lục Niên chính miệng nói với cô hai chữ đó, sau đó thanh tao lịch sự đứng dậy, đem Kha Nguyệt ôm vào lòng, gương mặt tuấn tú nghênh đón cơn giận phát ra từ Lục Trạch Khải cũng trở nên lạnh lùng.
“Gia gia từ nhỏ dạy Lục Niên phải làm người đàn ông đỉnh thiên lập địa, phải chịu trách nhiệm với mọi lời nói hành vi của bản thân, bây giờ Lục Niên sẽ chịu trách nhiệm”
Giọng nói Lục Niên hết sức thản nhiên, nhưng với cô nó rất nghiêm túc, Kha Nguyệt ôm lấy Lục Niên có cảm động cũng có phiền muộn, Lục Niên đối với cô chẳng qua là trách nhiệm sao?
Trong phòng ăn giương cung bạt kiếm không khí căng thẳng, bà Lục lo lắng an ủi Lục Trạch Khải lửa giận ngập trời, Lục Niên ôm Kha Nguyệt, trấn an Kha Nguyệt.
“A, náo nhiệt như thế sao, mọi người đều ở đây” Một giọng nam đầy kinh ngạc ở cửa biệt thự cất lên,
đồng thời làm dịu đi bầu không khí cứng ngắc, Kha Nguyệt quay đầu nhìn thấy một người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng ngay cửa, là Chương Nghi Minh.
Bà Lục vất vả lắm mới xua đi cơn giận của Lục Trạch Khải, không ngờ Lục Trạch Khải quay lại thấy Chương Nghi Minh lửa giận lại bùng lên, thậm chí so với khi nãy còn to hơn, đá vào bàn quát: “Tiểu tử thôi, còn dám tới nhà ta!”.
Chương Nghi Minh cười ngượng một tiếng, hai tay xoa vào nhau bồi hồi đứng trước cửa không dám vào, nháy mắt nhìn Lục Niên rồi nghiêm chỉnh đứng trước Lục Trạch Khải, thực hiện quân lễ cúi người chào.
“Lục gia gia, hôm nay cháu tới thay ông nội cháu xin lỗi ông”
Kha Nguyệt không hiểu lời của Chương Nghi Minh, sao lại kéo ông nội Chương Nghi Minh vào? Tò mò nhìn Lục Trạch Khải, trên gương mặt nghiêm nghị của ông thoáng lên vẻ lúng túng khó chịu.
“Lục gia gia, ông cũng không phải không biết ông cháu. Lời của ông ấy nói gia gia đừng để trong lòng, nghe rồi quên đi, nếu quá coi nặng thì chỉ tự làm bản thân khó chịu?”
Chương Nghi Minh cười hì hì nói, hiển nhiên nhận thấy cơn giận trên người Lục Trạch Khải, đứng mãi ở cửa không chịu vào, nhìn thấy bàn tay Lục Trạch Khải với lấy chiếc bàn ăn liền xoay người bỏ chạy, chiếc bàn ăn nện vào cửa thì Chương Nghi Minh cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Kha Nguyệt mơ màng nhìn về phía Lục Niên, chỉ thấy người đó hé miệng cười, ngón tay thon dài xoa xoa chiếc cằm nhỏ của cô, gương mặt đầy tự tin. Nhưng khi quay đầu về trước Lục Trạch Khải thì lại không cười nữa, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc.
Lục Trạch Khải thấy ba người đều nhìn mình, nét mặt già nua cứng đờ, tức giận rống to:“Còn chưa đủ mất mặt sao?
Sau đó hai tay chắp ra sau lưng đi về phía phòng khách.
Bà Lục cau mày nhìn Kha Nguyệt và Lục Niên, khẽ thở dài rồi vội vàng đi theo sau.
“Lục Niên, gia gia anh thật hung dữ”
Kha Nguyệt cũng đã hiểu, lúc ăn cơm, ông ấy im lặng không nói chẳng qua kiềm cơn giận, Bảo Bảo dù sao cũng chỉ là trẻ con dọa nó thì không tốt; Bảo Bảo vừa đi, ông liền bộc phát, đem mọi lửa giận phát ra.
Chẳng lẽ ở trong mắt người Lục gia, Lục Niên lấy cô không thể chấp nhận thế sao?Kha Nguyệt cắn môi lo lắng nhìn Lục Niên, không phải cô không tin Lục Niên, nhưng sự cản trở của Lục gia là quá lớn, cô sợ, hai người kiên trì như thế cuối cùng chỉ bị mọi người xa lánh, như thế liệu có hạnh phúc?
Đôi mắt đen của Lục Niên âm thầm cổ vũ cô, dịu dàng cất tiếng tựa như thế thuốc an thần giúp cô bình tĩnh lại: “Người già bị kiềm chế quá lâu, trút giận một chút có lợi cho sức khỏe, đi, chúng ta cũng sang đó.”
Nếu không phải Lục Niên kiên trì muốn dẫn cô sang phòng khách. Thì cô tuyệt đối sẽ không dám lại vỗ mông , chọc giận Lục Trạch Khải.
“Cha, nếu cuộc hôn nhân này thật không thể đồng ý, chúng ta có thể suy xét lại, đừng giận mà hại sức khỏe
Vừa vào phòng khách, Kha Nguyệt đã nghe bà Lục dịu dàng khuyên nhủ, nhưng những lời khuyên nhủ này lại thành trở ngại trong cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Niên.
“Gia gia, cháu và Tiểu Nguyệt thật sự muốn sống với nhau, mong gia gia có thể đồng ý” .
Lục Niên kéo Kha Nguyệt đi tới trước vẻ mặt âm trầm của Lục Trạch Khải, trình trọng nói, đem bà Lục ném sang bên, Kha Nguyệt cũng không muốn lui bước, dù kết quả không thể như mong muốn thì cô cũng sẽ giận bản thân vì không cố gắng, đi về trước, vẻ mặt thành khẩn nghe lời Lục Niên nói xong liền thấy Lục Trạch Khải nhíu hàng lông mày hoa râm lại.
“Tham mưu trưởng, cháu biết so với những thiên kim danh môn cháu thua kém xa, nhưng ở bên Lục Niên, không phải là quyết định nông nổi nhất thời, cũng không phải vì thế lực của anh ấy, chỉ vì anh ấy mang lại cho cháu niềm ấm áp mà bản thân mong muốn, vì vậy xin Tham mưu trưởng hãy đáp ứng thỉnh cầu của chúng cháu để hai người chúng cháu được sống bên nhau.”
Ánh mắt nghiêm nghị của Lục Trạch Khải lóe lên chút kinh ngạc, đôi mắt trầm tư quan sát nét mặt khẩn trương của Kha Nguyệt và vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Niên, giọng nói to khó nén cơn giận.
“Lục Niên, đây là thái độ nhận lỗi của cháu sao?”
Kha Nguyệt lúc này hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng,
người ở Lục gia đều trút mọi tội lỗi lên Lục Niên, nhưng cũng là sự bài xích với cô, từ bề ngoài đã cho thấy họ phản đối cuộc hôn nhân này.
Đôi môi Lục Niên mím lại, không nói lời nào, bàn tay nắm chặt tay Kha Nguyệt có chút lạnh, bà Lục ngồi bên cạnh có ý muốn giảng hòa
“Lục Niên, con đừng chọc giận gia gia nữa. Nếu hôn sự này gia gia không đồng ý, nhân lúc này Kha tiểu thư còn ở đây, mọi người đều là người trưởng thành, đều hiểu chuyện, cuộc hôn nhân này coi như quên đi.”
Không hề quanh co lòng vòng, bà Lục nói thẳng khiến cho Kha Nguyệt trở nên bị động, vẻ kiên định cũng bị lung lay. Cô muốn cùng Lục Niên cố gắng, nhưng mọi tôn nghiêm lại bị đạp xuống trước mặt người khác làm sao cô có thể chịu nổi?
“Quên? Ai nói quên?”
Kha Nguyệt đang thất vọng chán nản, thì bất ngờ không phải Lục Niên kiên trì mà là giọng của Lục Trạch Khải cất tiếng phản đối, khiến cô kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Lục Niên, đối với tình huống này cô không biết xử xử thế nào.
Lục Niên mỉm cười mắt cúi xuống nhìn cô, không hề kinh ngạc, giống như mọi phản ứng của Lục Trạch Khải đã nằm trong tay anh.
“Cuộc hôn nhân không phải chỉ lấy là xong, mà còn phải vui vẻ mà kết hôn, phải mời tất cả các thiếu tướng. tướng quân ở quân khu tham gia, cho Chương lão đầu tức chết!”- Lục Trạch Khải kiềm chế con giận, mỗi khi nhắc tới “Chương lão đầu” lửa giận lại dâng lên, gương mặt phồng lên đỏ bừng.
“Nói gì, Lục gia ta không có mắt nhìn người, không phải danh môn khuê tú không cho vào cửa? Ở trước mặt ta nói còn chưa tính, còn đi gặp người khác nói, nói người Lục gia không bằng người Thẩm gia, lấy đồ ở nhà Lục gia chỉ như lấy đồ trong túi, đừng nói lấy hộ khẩu, ngay cả huy chương ta đeo trên người cũng lấy được”
Chân đạp vào bàn trà, cả người Kha Nguyệt sửng sốt, không ngờ hôm nay Lục Trạch Khải giận như thế không vì cô và Lục Niên tự kết hôn mà vì Lục Niên để Chương Nghi Minh trộm hộ khẩu khiến cho ông già như ông trở thành chuyện cười cả quân khu.
Lông mày bà Lục nhíu lại, tính mở miệng Lục Niên lại đi trước một bước, buông Kha Nguyệt ra, ngồi xuống bên Lục Trạch Khải, cười làm lành nói:“Gia gia, là Lục Niên không suy nghĩ chu toàn, không ngờ sự việc lại ra như thế, để hôm nào, Lục Niên sẽ tới Chương gia hỏi cho ra lē.”
Bản mặt khó coi của Lục Trạch Khải nghe những lời này của Lục Niên, nhất là câu cuối, đôi mắt lóe lên tia sáng, lông mi hoa râm nhướng lên, vội ho một tiếng: “Cháu nhận ra lỗi sai, Gia gia còn có thể thế nào nữa?Về phần Chương gia, lần trước ông thấy Chương lão đầu trong thư phòng có nghiên mực xem ra cũng không tệ, vừa đúng lúc, dạo gần đây ông luyện không ít chữ…”
Lục Niên chợt nhíu mày, ngay sau đó phụ họa nói: “Gia gia yên tâm, hai ngày nữa, Lục Niên sẽ sang thư phòng Chương gia mang về cho gia gia mượn”
Lục Trạch Khải nghe Lục Niên nói thế, cơn giận tản đi, vẻ mặt hài lòng khẽ hừ, sau đó mới để ý thấy Kha
Nguyệt cung kính đứng trước mặt.
Đôi mắt từng trải chỉ đánh giá sơ lược Kha Nguyệt, quay đầu nhìn Lục Niên, Lục Niên lập tức cười nhẹ giới thiệu:“Gia gia, đây là vợ cháu, Kha Nguyệt”.
Bà Lục liếc mắt nhìn Kha Nguyệt, thầm oán Lục Niên:“Cha, đừng nghe Lục Niên nói bậy phá hoại danh tự Kha tiểu thư”.
Lục Trạch Khải nghe lời con dâu nói sau, trên vẻ mặt nghiêm túc cũng có chút khó hiểu, nhìn chằm chằm vẻ mặt cung kính khiêm tốn của Kha Nguyệt, hỏi Lục Niên:
“Lục Niên, cô gái này đang sống ở đâu.”
Lục Niên đứng lên, đến bên cạnh Kha Nguyệt, ôm lấy eo nhỏ của cô, đối với vẻ mặt nghiêm túc của Lục Trạch Khải chỉ cười nói:“Gia gia, chúng cháu là vợ chồng, dĩ nhiên sẽ ở chung với nhau, phải rồi, còn ngủ chung giường”
Kha Nguyệt nghe Lục Niên bổ sung câu sau, gương mặt cố cười đỏ ửng, trước cặp mắt quan sát của Lục Trạch Khải không được tự nhiên tựa vào Lục Niên.Lục Trạch Khải nhíu mày, nghiêm mắt, dường như ý tứ của Kha Nguyệt làm lão nhân gia mất vui, quay đầu nhìn vẻ mặt không thể tốt nổi của bà Lục, thấm thía giáo huấn:
“Chị Tình, Tưởng chủ tịch dạy chúng ta, làm người phải tạo phúc”
Lục gia làm sao có thể làm ra chuyện bội nghĩa, Lục Niên đã hủy đi danh dự con gái người ta, cha làm sao có thể ngồi nhìn không nói?”.
Sắc mặt bà Lục cứng đờ, muốn giải thích thì Lục Trạch Khải liền nhìn hai người đang ôm nhau nói:“Tháng sau chọn ngày tổ chức kết hôn, nhớ, mời tất cả các thiếu tướng mọi cấp bậc trong quân khu mời tới”.
“Cha.”- bà Lục chưa kịp lên tiếng, Lục Trạch Khải đã phủi phủ bộ quân trang, đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị quét qua sắc mặt khác nhau của ba người: “Đây là mệnh lệnh, không cần nói nữa.”
“Lục Niên, theo ông vào thư phòng đánh cờ?”
Lục Trạch Khải sửa lại nếp gấp trên bộ quân trang, mãi đến khi hài lòng mới nhìn về phía Lục Niên, nghiêm túc hạ lệnh.
Kha Nguyệt nhớ hai người còn phải về, giờ này đã không còn sớm, nếu lại chơi cờ nữa thì không ổn lắm, Lục Niên lặng lẽ xắn ống tay áo, mỉm cười đáp ứng.
“Được, gia gia vào sắp bàn cờ trước, cháu sẽ lập tức sang đó ngay”.
Ánh mắt minh mẫn của Lục Trạch Khải nhìn thấy vẻ không tự nhiên của Kha Nguyệt liền quay sang bà Lục nói: “Ngải Tình, con kêu Di Lan dọn dẹp phòng Lục Niên, tối nay hai vợ chồng son đừng về
Kha Nguyệt trong chớp mắt sững sờ, ông ấy nói
như thế có nghĩa là hoàn toàn chấp nhận cô sao? Điều này thật bất ngờ.
“Gia gia, Tiểu Nguyệt vẫn chưa chính thức vào cửa, nếu để người ngoài thấy sẽ không hay đầu?”
Kha Nguyệt xác định mình không nghe lầm, gương mặt anh tuấn của Lục Niên có chút do dự thoáng qua chút tính toán, nhưng Lục Trạch Khải vẫn giữ thái độ lễ độ giống như khi vừa mới gặp cô, chẳng lẽ là ảo giác.
Lục Trạch Khải hừ lạnh, vẻ uy phong của một quân nhân đều lộ ra, nghiêm túc nói: “Ngày mai thông báo cho cả đại viện, Lục gia muốn cưới vợ, xem ai còn dám luyên thuyên”
Lông mày Lục Niên nhướng lên, trên mặt là nụ cười thoải mái, ôm lấy Kha Nguyệt. Trước vẻ mặt mâu thuẫn phức tạp của cô anh xem như không lấy, nhìn về phía Lục lão gia uy nghiêm do dự đáp: “Nếu gia gia đã nói vậy, cung kính không bằng tuân lệnh, tối nay sẽ không về
Bà Lục vẫn giữ tháy độ im lặng, Lục Trạch Khải là nhất gia chi thủ, nếu ông cũng tán thành, dĩ nhiên bà cũng không thể phản đối.
“Vậy cháu đưa tiểu Nguyệt về phòng trước, sau đó sẽ sang thư phòng”.
Lục Niên nói xong dẫn cô đi về phía cầu thang, lúc xoay người đi, trên gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười đắc thắng, nhìn anh, lòng của Kha Nguyệt cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Phòng của Lục Niên ở tận bên trong cùng tầng hai, khi cửa phòng mở ra, Lục Niên theo trí nhớ mở đèn.
Ánh đèn ngủ êm ái bao phủ khắp phòng, Kha Nguyệt
nhìn xung quanh, bên trong là chiếc giường Châu Âu rất to, chiếc ra màu hồng nhạt trải ra trên giường, ở dưới là màu trắng, tạo cảm giác thư thái.
Đi vào trong, một mùi thơm xộc vào mũi, là mùi của gỗ, Kha Nguyệt cúi đầu, đập vào mắt là sàn nhà Ngọc Đàn hương thượng hạng, là loại gỗ tinh khiết tự nhiên nhất, tạo nên một luồng ánh trắng. .
Giấy dán tường màu trắng điểm xuyết bằng những vệt hồng nhỏ, đèn treo trên tường tỏa ra ánh mắt mềm mại, chiếc rèm cửa hoa văn màu vàng càng làm tăng sự lãng mạn, kết hợp với cách bố trí hài hòa của phòng ngủ lại càng hỗ trợ thêm, gió đêm thổi qua, rèm cửa đung đưa tạo thành những đường cong ưu mỹ.
“Em có thích không?”.
Bên tai là giọng đàn ông réo rắt, Kha Nguyệt nghiêng đầu liền nhìn thấy áo sơ mi của Lục Niên, bàn tay to của anh từ sau vòng lấy eo nhỏ của cô, dịu dàng ôm cô vào lòng, Kha Nguyệt tựa người vào lồng ngực gầy gò của anh, cảm thụ sự ấm áp của cơ thể, sự yên bình thanh thản ngọt ngào.
Ánh mắt đảo qua những vật dụng trong phòng, tất cả như sáng rực lên, phía trước cửa sổ là ghế thái phi dường như để dành cho nữ giới, sopha màu xanh nhạt bọc bằng vải bố để ở gốc, trong phòng ngủ tràn ngập sự nữ tính.
Nhìn căn phòng ấm áp lãng mạn, trái tim Kha Nguyệt như có dòng nước ấm hạnh phúc đổ vào, trong chớp mắt như hiểu ra gì đó, hai tay cô đặt lên mu bàn tay Lục Niên, đầu tựa sát vào vai anh, giọng nói dịu dàng có chút khàn khàn:
“Thích”
Phía trên là tiếng cười trầm thấp của anh, bàn tay ôm lấy cô rất chặt, Kha Nguyệt nhắm mắt, im lặng tựa vào người anh, bên môi là nụ cười hạnh phúc.
Dưới ánh đèn ấm áp, bóng hai người đổ xuống vách tường, như một một bức tranh miêu tả hạnh phúc được sản xuất dây chuyền.
“Cốc Cốc”
Tiếng gõ cửa vang lên, Kha Nguyệt ngẩn người, quay đầu thấy bà Lục đứng trước cửa.
“Me.”
Kha Nguyệt cung kính gọi, cơ thể cũng rời khỏi lồng ngực Lục Niên, đứng bên cạnh anh khiêm tốn nhìn người quý phụ sang trọng đứng ở cửa.
“Gia gia đang giục con đó, đi đi, Tiểu Nguyệt ở đây có mẹ lo là được”
“Tiểu Nguyệt?”
Ánh mắt Kha Nguyệt kinh ngạc nhìn bà Lục, Bà Lục chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn Lục Niên, giống như một người mẹ đang nói chuyện cùng con trai và con dâu mình.
“Vậy con phải làm phiền mẹ rồi!”
Lục Niên đối với thái độ của bà Lục không hề ngạc nhiên lắm, môi cong lên, đôi mắt dịu dàng nhìn Kha Nguyệt, vuốt nhẹ mái tóc xoăn của cô rồi rời khỏi phòng.
Khi Lục Niên rời đi, không khí bên trong phòng trở nên cứng ngắc, Kha Nguyệt lễ phép cười, nhìn về phía bà Lục kêu: “Mẹ, mẹ vào ngồi đi.”
Bà Lục nhướng mày, biểu hiện thờ ơ lạnh nhạt giống như Lục Niên, không hề có vẻ làm khó, nghe Kha Nguyệt mời cũng không còn từ chối, bước vào phòng, đôi mắt quan sát bày trí bên trong cuối cùng dừng lại ở Kha Nguyệt.
“Một tháng trước, Lục Niên nói muốn sửa chữa nơi này, mẹ cũng từng hỏi nó nhưng nó cười chứ không nói, bây giờ thấy con đứng đây, mẹ cũng đã hiểu phần nào.”
Khóe miệng bà Lục nâng nhẹ không thể nhận ra độ cong, lông mi rũ xuống, trong mắt cười hiền hòa, nhìn Kha Nguyệt nhưng không còn địch ý như trước, đi về phía ghế salon ngồi xuống, vỗ tay xuống chỗ bên cạnh nhìn Kha Nguyệt nói
“Lại đây ngồi đi, người ngoài không biết còn tưởng bà già nảy cố ý trách móc con”.
Kha Nguyệt đối với thái độ khác thường của bà Lục cũng nghi ngờ, nhưng cũng vui khi thấy bà Lục dễ dàng gần gũi như thế, không nói thêm bước tới ngồi xuống cạnh bà Lục, dáng vẻ dịu dàng khiến bà Lục hài lòng gật đầu.
“Mẹ biết, con vẫn giận chuyện mẹ phản đối cuộc kết hôn giữa hai đứa, nhưng mà làm con dâu Lục gia, mẹ phải vì Lục gia mà suy nghĩ, nhiều khi cũng chỉ là thân bất do kỷ”
Bà Lục thở dài, ánh mắt tĩnh mịch nhìn ra phía xa, có vẻ thất thần rồi liền khôi phục lại, nhìn Kha Nguyệt bà cẩn trọng nói:“Tình trạng của Lục gia, Lục Niên chắc cũng không giấu giếm con gì cả, khi nó hơn 13 tuổi thì cha đã qua đời, Phong Tư…”.
Nhắc tới Lục Phong Tư sớm chết trẻ, gương mặt kiên cường của bà Lục cũng nhăn lại, trong mắt xót xa: “Cái chết của vợ chồng Phong Tư là đả kích lớn với A Niên, hai năm qua, nó ngày đêm làm việc chỉ mong quên đi cảm giác tội lỗi, mãi đến một buối sáng, nó đột nhiên về nhà nói với mẹ, nó đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều việc, từ đó về sau, cuộc sống mới trở lại bình thường như trước.”
Kha Nguyệt biết cái chết của Lục Phong Tư là đã kích lớn với Lục Niên, nhưng khi nghe bà Lục kể, trong lòng cô vẫn đau đớn không ngừng run rẩy, muốn chia sẻ nỗi đau với anh.
“Tính tình A Niên ít nói, không thích so đo với người khác, lúc nào cũng duy trì dáng vẻ ôn nhã lễ độ, nhưng thật ra nó là đứa lạnh lùng, nhưng mà đối với con, mẹ có thể thấy nó rất quan tâm con”
Bà Lục ngừng lại, thở dài nói:“Mẹ không phải vì công việc Con đang làm mà phản đối chuyện hai đứa đến với nhau, Lục Niên đã trải qua nhiều chuyện, tuổi cũng không còn nhỏ, nếu hôn nhân thất bại, mẹ sợ nó lại trở nên như trước khi Phong Tư vừa mất”.
Bà Lục lo lắng rất nhiều nhưng đối với cô là sự cảnh báo, đôi môi Kha Nguyệt mím chặt, giữ lấy đầu ngón tay bà Lục, ánh mắt kiên định, nhìn bà nói: “Mẹ, xin mẹ yên tâm, sau này dù có chuyện gì xảy ra, con cũng không rời khỏi Lục Niên”
Lời Kha Nguyệt nói rất thẳng thắn, không dùng từ ngữ hoa lệ trau chuốt nhưng lại cảm động lòng người, cũng đủ cho bà Lục cảm thấy yên tâm, thôi không đề phòng với cô.
“Mẹ hi vọng con nhớ lời mình nói tối nay, dù trước đây con có yêu ai, muốn cùng sống bên ai cả đời, nhưng tất cả đã là quá khứ. Bây giờ con là vợ Lục Niên, nhất định phải biết hôn nhân là hoàn thành trách nhiệm và đạo nghĩa”.
Lời của bà Lục khiến sắc mặt Kha Nguyệt tái đi, ánh mắt lóe lên nhìn vẻ nghiêm túc của bà Lục. Lời nói kia không chỉ răn dạy mà còn là cảnh cáo
Trái tim Kha Nguyệt như bị bàn tay ai đó bóp nghẹn, hơi thở khó khăn, chợt hiểu rõ mọi chuyện trong lòng thầm cười khổ.Với năng lực của Lục gia muốn điều tra quá khứ của cô đâu cần tốn nhiều công sức, chuyện Kỳ Mạch Hằng có thể che giấu được sao?
“Công việc trong giới giải trí, nếu có thể bỏ thì bỏ đi, mẹ cũng biết con trước kia học tài chính chuyên nghiệp, nếu ở nhà rảnh rỗi thì tới công ty mẹ đảm nhận chức vụ nào đó cũng được.”
Khi Lục Niên quay về, Kha Nguyệt với vẻ sáng rực đứng ngay trước cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, nghe tiếng động thì quay đầu lại thấy Lục Niên tủm tỉm đi về phía cô.
“Đang chờ anh sao?”
Gương mặt ngũ quan tuấn tú của Lục Niên như dòng suối chảy xuôi vào tim cô, khiến cho tâm trạng hỗn loạn chậm rãi bình tĩnh lại, vì lời của anh nói cô khẽ cong môi, sắng giọng
“Ai chờ anh chứ, đúng là không biết nhìn lại mình mà!”
“Anh còn tưởng em chờ anh quay về ngủ chung.”
Lục Niên đứng bên cạnh cô, từng ngón tay thô ráp vuốt nhẹ gương mặt trắng nõn của cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp, trong màn đem lại khiến cho cô bị hấp dẫn đến trầm luân.
Nhớ lại cảnh tối hôm trước, Kha Nguyệt vừa nghĩ tới chữ “ngủ” liền liên tưởng đến chuyện cô, hai gò má như bị phòng cố gắng thoát khỏi tay Lục Niên, ngại ngùng Phản bác: “Em muốn đi tắm, nhưng lại không có đồ để thay…”.
“A!”
Tiếng cười ranh mãnh vui vẻ vang lên trong căn phòng ngủ yên tĩnh, Kha Nguyệt để mặc Lục Niên lôi kéo đi tới tủ quần áo. Khi tủ mở ra, Kha Nguyệt liền sửng sốt, bên trong ngăn tủ lại có một gian thay đồ. Bên trong trên giá áo treo đầy y phục, của nam lẫn của nữ.
Cầm lấy bộ y phục, Kha Nguyệt cũng chú ý tới nhãn giá vẫn còn, chứng tỏ tất cả đồ nữ đều là mới tinh, hơn nữa, còn nhỏ nhắn hoàn toàn phù hợp với tỷ lệ dáng người của cô.
Kha Nguyệt chăm chú nhìn bộ váy tinh xảo được cắt may rất khéo léo và đẹp, trong lòng cảm động, vì hạnh phúc mà anh mang tới khiến cô run rẩy. Nhưng cũng thật may, người cô lấy là Lục Niên, nếu là những thiếu gia khác, chỉ sợ vào giờ này ngày này số mệnh của cô không biết ra sao?
“Nếu em thích thì chọn đi, anh ra ngoài xem tivi.”
Quay đầu nhìn theo dáng người cao ngất từ từ đi xa, Kha Nguyệt không kiềm được nắm chặt quần áo trong tay, dưới bóng đèn lờ mờ, gương mặt nhỏ nhắn
nở nụ cười mông lung ngọt ngào.“Lục Niên, anh cũng đi tắm đi”
Lục Niên quay đầu lại, thấy Kha Nguyệt dùng khăn tắm bọc lấy người, vẻ mặt không cách nào tự nhiên được, chú ý đến bờ vai thon gọn của cô, khóe miệng tạo nên đường cong hoàn mỹ.
“Sao không mặc áo ngủ?” .
Anh nói chưa dứt lời, gương mặt Kha Nguyệt đã đỏ bừng, hai tay giữ chặt khăn tắm trước ngực, thẹn thùng liếm cánh môi, tránh né tiếp xúc với ánh mắt Lục Niên, nói: “Em hơi lạnh nên dùng khăn tắm, khi nào đi ngủ thì cởi ra, anh mau đi tắm đi.”
Lục Niên hiểu nga một tiếng, cười đứng lên, khi đi qua Kha Nguyệt bước chân chợt khựng lại, ánh mắt nhìu lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm mái tóc quăn ướt của cô chân thành nói:“Trên tóc em hình như có gì đó?”
“Ở đâu?”.
Kha Nguyệt nhíu mày, tay đưa lên tính lấy ra, không để ý ánh mắt bỡn cợt chợt lóe lên của Lục Niên.
Chợt cảm thấy lạnh lẽo, Kha Nguyệt cảnh giác nhìn lại, khăn tắm trên người bị một bàn tay to dễ dàng cởi ra, trên người chỉ có chiếc váy ngủ làm bằng to tằm màu đen.
Chiếc váy ngủ bao phủ lấy từng đường cong lung linh của cô tạo nên vẻ beef ngoài hoàn mỹ không có khuyết điểm, khuôn ngực cao đầy đặn vì thiết kế cổ trễ từng đường viền hoa phía dưới như ẩn như hiện, lưng áo trong suốt không kịp giữ chặt, hai chân trắng nõn như ngọc dài thẳng tắp, chiếc váy cực ngắn bao lấy bờ mông tròn trịa, dưới ánh đèn mờ ảo gương mặt rực rỡ lại càng động lòng người, mái tóc quăn ngang éo vẫn còn ướt tựa như yêu cơ mê hoặc người khác.
Nhận thấy Lục Niên cúi đầu nhìn cô ánh mắt nóng bỏng khiến Kha Nguyệt nuốt nước miếng, che cảnh xuân trước ngực. Một tay muốn đoạt lấy khăn tắm trong tay Lục Niên, tay trắng vừa đưa ra thì bị ai đó kéo cơ thể ngã về phía Lục Niên.
“A!”
Kha Nguyệt kinh ngạc thở hắt, cả người bị Lục Niên dồn ép xuống giường lớn êm ái, đôi bàn tay trắng nõn trêu đùa trên làn da, Kha Nguyệt cả người run rẩy, cố gắng đẩy người đàn ông cao lớn ra.
“Lục Niên, anh không đi tắm sao?”
Anh thưởng thức gương mặt đỏ như máu vì xấu hổ của cô, gương mặt anh tuấn nở nụ cười xấu xa, mờ môi mỏng lướt nhẹ chiếc gáy hương bóng loáng, khản giọng thì thầm. “Lát nữa chúng ta cùng nhau tắm.”
Lời nói mập mờ của Lục Niên khiến cho chút ý chí phòng thủ còn lại của Kha Nguyệt đổ sập, nhiệt độ nóng như lửa của Lục Niên xuyên qua lớp sơ mi áp trên da thịt cô, khiến cô run rẩy trong lòng lại hưng phấn khẩn trường.
“Bà xã, em rất đẹp…”
Giọng nói say đắm vang lên bên tai, hơi thở thấp mang theo hương bạc hà phả vào mặt, anh liếm nhẹ lấy vành tai cô. Kha Nguyệt nhìn trần nhà, ánh mắt trở nên mơ màng, bàn tay thăm dò vào bên trong áo ngủ khiến cho hơi thở của cô trở nên dồn dập.
“Ba ba, mẹ, hai người đang làm gì thế ạ?”
Ý thức đang tự do bay nhảy liền quay lại, có thể mềm mại không xương của Kha Nguyệt liền cứng ngắc, một bàn tay để lên ngực cô thích làm gì thì làm, không để ý chỉ vùi đầu vào cổ cô, Kha Nguyệt nhìn xăm xăm về cửa.
Bảo Bảo mặc chiếc áo ngủ hình hoạt hình, giữa hai tay là chiếc gối đầu, hai bàn chân mũm mĩm đạp lên sàn nhà, lúc này đôi mắt thuần khiết nhìn hai người ở trên giường.
Kha Nguyệt cuống quýt đẩy Lục Niên ra, Con người với ngũ quan tuấn mỹ có chút ảo não vì bị cắt ngang, thấy Kha Nguyệt ra hiệu thì Lục Niên quay đầu nhìn đứa trẻ đang đứng ngay cửa.
“Ba ba, sao ba là đè mẹ vậy ạ?”.
Sự tò mò vô ý khiến cho gò má của Kha Nguyệt ửng hồng mang theo sự bối rối, đây Lục Niên sang bên, kéo chăn che lấy cơ thể mình, hướng về Bảo Bảo giải thích: “Mẹ bị lạnh, có cha ôm sẽ không lạnh nữa.”
“Thật như thế sao cha?”.
Hai tay Lục Niên chống trên giường lớn, áo sơ mi vừa kích tình vừa nãy mà trở nên hỗn loạn, chỉ có hai ba nút là chưa cải, tạo hình xốc xếch khiến cho vẻ cao sang ưu nhã của Lục Niên lại thành sự hấp dẫn chết người.
Trái tim Kha Nguyệt nóng lên, ngượng ngùng quay mặt đi, không để ý nụ cười xấu xa của Lục Niên.
Lục Niên từ trên giường đứng thẳng dậy, sửa sang quần áo, mang dép vào đi về phía đứa trẻ đang ngơ ngẩn đứng trước cửa, ôm lấy nó, vẻ mặt chân thành trả lời:
“Dĩ nhiên, mẹ lạnh, cha đang sưởi ấm giúp mẹ”
Lục Niên trả lời rất thản nhiên, nhưng khi lọt vào tai Kha Nguyệt lại trở thành ám hiệu mập mờ thấy trên mặt Lục Niên mang theo nụ cười ôn hòa Kha Nguyệt càng bối rối, cả người rúc vào chắn không chịu trở ra.
“Bảo Bảo muốn ngủ với cha và mẹ có được không ạ?”
“Dĩ nhiên là được.”
Kha Nguyệt núp mình trong chăn, nghe hai cha con đối đáp trong lòng dở khóc dở cười, sắc mặt Lục Niên trở nên vui vẻ không hề có dấu hiệu phạm tội.
“Vậy Bảo Bảo đi tới cạnh mẹ đi, cha đi tắm, lát nữa sẽ ngủ chung với Bảo Bảo và mẹ” .
Giường bị sức nặng làm cho nhũn xuống, Kha Nguyệt như con rùa núp trong vỏ, mãi đến khi bất ngờ bị một vật nặng đè xuống mới cảnh giác xốc chăn nệm lên, đập vào mắt là gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Bảo Bảo.
“Mẹ, Bảo Bảo cùng mẹ ngủ nha!”Thân hình bé nhỏ chầm chậm lui vào trong chăn, Kha Nguyệt có thể thấy trên người Bảo Bảo rất mất lạnh, đưa tay qua sỜ quả nhiên cả cơ thể lạnh như băng, xem ra đã đứng bên ngoài nhìn từ rất lâu.
Xót xa âm Bảo Bảo vào lòng, dùng chăn che kín, Kha Nguyệt ôm Bảo Bảo vào tay mình, tay còn lại xoa nhẹ bàn tay trắng như củ cải của Bảo Bảo, dịu dàng nói: “Bảo Bảo, ngoan ngủ đi!”
“Mẹ, Bảo Bảo muốn nghe chuyện cổ tích” Chiếc đầu nhỏ lộ ra, hai đôi mắt đen mở to mong
ngóng nhìn Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt nhìn tiểu thiên sức nằm bên cạnh, tâm cũng mềm đi. Từ Bảo Bảo cô có thể thấy lại thời thơ ấu của mình, chính vì thế càng muốn nâng niu bao bọc trong tay.
“Vậy Bảo Bảo muốn nghe chuyện gì?”
“Dạ… hôm nay ở nhà trẻ Sâu Nhỏ nói, mẹ của bạn ấy trước khi đi ngủ đều kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ, Bảo Bảo cũng muốn nghe, mẹ kể cho con được không?”
Bàn tay bụ bẫm giữ lấy ngón tay mảnh khảnh của cô, Kha Nguyệt yêu thương hôn lên trán Bảo Bảo, gật đầu: “Vậy mẹ sẽ kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ…”
“Thợ săn lột lớp da sói, đi về nhà, bà nội của cô bé quàng khăn đỏ …”.
Lúc Lục Niên tắm xong đang lau chùi mái tóc ướt của mình thì thấy một khung cảnh hết sức ấm áp, Kha Nguyệt ngồi tựa lưng vào giường, dịu dàng kể chuyện, còn Bảo Bảo đã ngủ say trong lòng Kha Nguyệt.
“Đã ngủ rồi sao?”- Lục Niên nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng hỏi.
Kha Nguyệt quay đầu lại nhìn người đàn ông rũ bỏ mọi mệt mỏi toàn thân sạch sẽ, gương mặt nhỏ nhắn sáng rực không còn ngượng ngập đỏ như máu như vừa nữa, cô khẽ gật đầu, sau đó kéo chăn đắp lên cho Bảo Bảo.
“Anh làm gì vậy?”
Thấy Lục Niên nghiêng cơ thể cao lớn qua, vươn tay ôm lấy Bảo Bảo từ trong chăn rồi đứng dậy, Kha Nguyệt không khỏi ngồi dậy, nhíu mày dịu giọng hỏi.
“Đưa nó về phòng ngủ.”
Lục Niên nói như chuyện đương nhiên, bên trong đôi mắt đen sâu thẳm cô có thể nhìn thấy niềm khát vọng cháy bỏng, Kha Nguyệt dĩ nhiên hiểu đó là gì, hai má đỏ lên, hờn dỗi liếc mắt nhìn anh, nhưng cũng không thể làm gì, tùy ý để anh ôm Bảo Bảo ra cửa.
Nằm trong chăn ngủ mơ màng, Kha Nguyệt cảm thấy một luồng khí lạnh chui vào bên trong váy ngủ, cảm giác đau nhức khiến chị cô không khỏi run lên, đôi mắt lười biếng mở ra, chỉ nhìn thấy đôi mắt đen đang mỉm cười.
“Lục Niên, anh…”
Kha Nguyệt thẹn thùng muốn đẩy Lục Niên đang làm xằng làm bậy ra, thế nhưng anh lại không đồng ý trực tiếp chui vào chăn, nhân lúc bị lạnh khiến cô mở hé môi hít thở thì liền lấp đi cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Nụ hôn dịu dàng say đắm khiến cô từ từ thả lỏng, theo bản thân từ từ đáp lại sự nhiệt tình của anh, cảm nhận được biến hóa từ cơ thể anh hai gò má Kha Nguyệt đỏ lên, đôi mắt quyến rũ nửa mở nửa đóng, phong tình vạn thiên.
Quần áo ngủ trên người bị cởi đi lúc nào không hay, hơi thở đứt quãng gấp gáp từ cổ gọng truyền ra, hai mắt mơ màng, có thể thấy Lục Niên đang cởi áo ngủ của mình, ý thức được chuyện sắp xảy ra, Kha Nguyệt xấu hổ nhắm hai mắt.
Tiếng cười khẽ vang lên, Kha Nguyệt cảm giác cơ thể như bị lửa thiêu, nhịp tim càng lúc càng nhanh tưởng chừng nó sắp nhảy ra khỏi cổ họng thì anh đã bất ngờ tiến vào trong cơ thể cô. Không tự chủ phát ra loại âm thanh mờ ám, nhớ tới đây là Lục gia, cơ thể mềm mại không cách nào thả lỏng, bàn tay trắng bịn chặt người đàn ông, không dám để bản thân trầm luân trong dục vọng.
“Bà xã, ở đây cách âm rất tốt.”
Bên tai là tiếng thở dồn dập của anh, cộng với tiếng cười ranh mãnh khiến cô xấu hổ cắn vào vai anh.
“Yêu tinh!”
Anh không kiềm chế dục vọng nữa, đợi đến khi cô hoàn toàn thích ứng thì anh liền tăng tốc độ, gia tăng lực, bắt đầu ở trong cơ thể cô ra vào, cảm giác điên cuồng khiến anh hôn lên môi cô, hàm răng trắng khẽ cắn chiếc lưỡi thơm tho của cô, tinh tế mút lấy.
Âm thanh đè nén đứt quãng bên trong phòng đầy cảnh xuân vang lên, đôi mắt nửa mở nửa đóng, đầu ngón tay không bị giữ lại chỉ biết nắm chặt gối, chịu đựng sự va chạm từ anh.
Trên vách tường đồng hồ treo gõ chuông báo nửa đêm, công việc bên trong phòng vẫn chưa hạ hỏa, tiếng phụ nữ mềm mại, âm thanh thô ráp của đàn ông, cùng tiếng chuông hòa vào nhau, tấu lên một giai điệu.
Kích tình qua đi, cả người Kha Nguyệt bị mất hết sức lực, cả người mềm nhũn nằm trong lòng Lục Niên, nhẹ nhàng có người, sợi tóc đen dính vào hai bên trán, cảm giác mệt mỏi khiến cho mi mắt cô nặng trĩu.
Cánh tay gầy gò của anh giữ chặt vòng eo cô, Cơ thể
nóng bỏng dính sát vào nhau, giữa hàng lông mày tuấn tú là cảm giác thỏa mãn sau khi kích tình.
“Cô bé quàng khăn đỏ từ khi nào lại yêu sói chứ?”
Tiếng nói khàn khàn của cô như nói mớ quẩn quanh trong đầu phát ra, cô mệt mỏi nhắm mắt mặc anh ôm lấy nặng nề tiến vào mộng đẹp.
Tiếng đập cửa rộn ràng xâm nhập vào giấc ngủ của cô, Kha Nguyệt giật mình, hai mắt nặng trĩu, bên tai là tiếng đập cửa liên hồi, muốn ngồi dậy thì nhận ra bản thân vẫn bị bàn tay ai đó ôm chặt.
Quay đầu liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn ngủ say, khóe môi cong lên mỉm cười, có lẽ vì động tác ngồi dậy của cô khóe môi hạ xuống, bất mãn chau mày, chậm rãi mở mắt.
“Em dậy rồi sao?”
Nhìn thấy Kha Nguyệt đã ngủ dậy sớm hơn mình, đôi mắt sáng ngời không chớp mắt nhìn mình, Lục Niên thả cô ra, ngáp dài một cái, ngồi dậy, chiếc chăn trượt xuống để lộ lồng ngực hoàn mỹ.
Vừa lòng nhìn Kha Nguyệt xấu hổ dời mắt đi, khóe môi Lục Niên cong lên, cúi đầu lại vô lại ôm lấy cô, hôn lên môi cô, nhìn cô xấu hổ ý cười trong mắt càng đậm.
“Đừng làm loạn nữa, có người gõ cửa a!”
Kha Nguyệt khó thở đầy Lục Niên ra, lấy số quần áo bị cởi ra mặc vào người, trong lòng không khỏi thầm oán Lục Niên, bề ngoài tao nhã nhưng thật ra là con sói xám!.
Tiếng thì thầm trong mộng vào tối qua lại vang lên bên tai, bên khóe môi Kha Nguyệt liền nở nụ cười ngọt ngào.Sau khi Lục Niên vào phòng tắm, Kha Nguyệt mặc áo khoác vào vội vàng mở cửa, ở trước cửa không phải ai khác mà là đứa nhỏ tối qua bị ôm đi, chiếc miệng nhỏ so với miệng ấm trà còn cao hơn.
“Bảo Bảo, con sao vậy?
Kha Nguyệt ngồi xổm xuống, đem Bảo Bảo đang hờn dỗi ôm vào lòng, dịu dàng hỏi: “Ai khiến Bảo Bảo không vui vậy?”
Cơ thể tròn xoa của Bảo Bảo tựa vào Kha Nguyệt, dáng vẻ ủy khuất, kêu lên: “Vì sao sáng dậy Bảo Bảo không được ở chung với cha mẹ?” .
Kha Nguyệt nghẹn lời, đối mặt với oán trách của Bảo Bảo cô không biết nên giải thích ra sao, huống hồ lý do kia sao có thể nói ra?
“Tối qua, Bảo Bảo đái dầm, sợ ba mẹ giận nên tự mình chạy về phòng đó thôi!”.
Ở cửa phòng giọng đàn ông thanh nhuận cất lên, nhìn người đàn ông trong bộ tây trang thơm thơm, đang sửa sang lại nút áo, nói dối mà mà mặt không đổi sắc tim không đập.
“A.”
Ngược lại Bảo Bảo trong lòng Kha Nguyệt kinh hãi hét lên, đôi bàn tay mũm mĩm che nơi đáy quần, gương
mặt bụ bẫm đỏ bừng, đôi mắt đen lay chuyển, nhảy khỏi lòng Kha Nguyệt, di chuyển chân, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
“Lục Niên, nói dối trẻ con là rất vô sỉ” Kha Nguyệt nhếch môi nói, đứng dậy bất mãn lên án
Vị công tử tao nhã phúc hắc này.
Lông mi dài Lục Niên nhướng lên, kéo Kha Nguyệt vào phòng, đôi môi mỏng áp vào vành tai cô, hơi thở ấm áp phả vào trong, cảm giác ngứa ngáy khiến cho cổ họng cô khó chịu.
“Chẳng lẽ anh phải nói với Bảo Bảo, tối qua ba mẹ làm chuyện xấu, cho nên… ân?”
“Lục Niên, anh vô lại.”
Cô đánh anh, ngược lại bị anh kéo lại, cả người ngã vào lòng anh, nhìn gương mặt anh không ngừng áp sát cổ, trái tim Kha Nguyệt đập mạnh, theo bản năng nhắm mắt lại nhưng rất lâu sau không hề nó nụ hôn như dự định.
Vừa mở mắt đã thấy nụ cười đùa giỡn của anh: “Bà xã, nhanh thay quần áo đi, gia gia và mẹ đang chờ ăn bữa sáng” .
“Anh!” Kha Nguyệt giận dỗi dặm chân, nín thở vào phòng tắm, chỉ có người đứng ở cười thì vẫn cười.
Kha Nguyệt chọn chiếc áo cánh dơi làm bằng kaki cùng chiếc quần jean bó sát, bên ngoài là chiếc áo khoác màu xanh, khi cô mang giày cao gót vào đứng trước gương, nhìn người gái trong gương đến thất thần.
Gương mặt như họa, đôi mắt sáng lấp lánh như sao không ngừng chuyển động, da thịt trắng nõn chỉ chút
chạm nhỏ sẽ bị sướt, ngũ quan xinh xắn mang theo sự quyến rũ của phụ nữ, cánh môi đỏ thắm, nụ cười như có như không.
Đây là cô sao
Kha Nguyệt kéo khóe môi, người con gái trong gương cũng làm tương tự, hướng về phía cô dịu dàng nở nụ cười thẹn thùng cùng hai lúm đồng tiền, trong mắt ngập đầy hạnh phúc.
Ngón tay nhỏ chạm vào lớp kính đối diện lạnh như bằng, cảm giác lạnh lẽo khiến cô hiểu ra rằng hạnh phúc bây giờ mới là thật, quay đầu bỏ đi mới nhận ra, những đau khổ Cố Minh Triệt mang tới đã trở nên xa vời ngay cả cô vươn tay ra cũng không cách nào chạm vào.
Trong đầu hiện lên gương mặt lạnh lùng hoàn mỹ, Kha Nguyệt nhàn nhạt khẽ cong khóe miệng, hình ảnh từng khắc sâu trong lòng lại bị thời gian xóa mờ, dần dần ở trong lòng cô chỉ còn lại cái bóng mơ hồ.
Thì ra là trong lúc vô tình, Lục Niên đã tiến vào trí óc cô, công thành đoạt đất, chỉ vì anh mà lo lắng, chứ không phải vì một người đàn ông nào khác, chìm đắm trong bể khổ.
“Em thay xong chưa?”
Cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, Kha Nguyệt ngây người, quay đầu lại nhìn vẻ mặt ôn nhã đầy ý cười của Lục Niên đứng ngay cửa.
Vẫn là gương mặt tuấn tú phi phàm của trước đây, lông mi dài đen như mực, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đôi mắt đen lười biếng mở một nửa, lại giống như đang đang khắc sâu vào tâm trí cô, dù lau thế nào
cũng không thể xóa đi ấn kí của anh.
Độ cong của môi không ngừng mở rộng, Kha Nguyệt xoay người, từng bước đi về phía anh, bàn tay nhỏ trắng trẻo tự nhiên quàng qua bàn tay Lục Niên, hành lông mi dày run lên như cánh bướm, nhìn anh cô dịu dàng nói: “Đi thôi”.
“Đợi đã”.
Kha Nguyệt dừng lại, nhìn trong tay Lục Niên cầm chiếc nón len màu trắng, khó hiểu nghiêng đầu, phía trên đầu liền bị một cái gì đó ấm áp bao lấy.
“Bà xã, như thế này sẽ đẹp hơn”.
Anh cúi đầu, dùng ánh mắt dịu dàng như tơ bao lấy cô từng vòng một, khóe môi nở nụ cười hài lòng với tác phẩm xuất sắc của mình tạo ra.
Khi hai người nắm tay nhau đi xuống lầu, ba người trên bàn cơm đều chú ý, Kha Nguyệt không tránh khỏi lo lắng hai má đỏ lên, xem ra hai người họ tới trễ.
Bà Lục khẽ nhướng mày, khóe mép cong lên, không nhìn đối bích nhân lâu, cầm ly sữa trong tay đưa sang cho Bảo Bảo
Lục Trạch Khải mặc quần trang thơm thơm, ăn bữa sáng, trên gương mặt ngăm đen vẫn nghiêm túc không hề có nụ cười, thấy hai vợ chồng cùng nhau xuống, chỉ ừ một tiếng, sau đó cũng không để tâm nhiều.
“Gia gia, mẹ, chào buổi sáng!”
Lục Niên dẫn Kha Nguyệt thong thả đến phòng ăn, sau dó chào hỏi bà Lục và Lục Trạch Khải, Kha Nguyệt cũng không cam chịu rớt lại phía sau, điềm đạm nói:
“Gia gia, mẹ, buổi sáng tốt lành”
Ánh mắt bà Lục đảo qua gương mặt tươi cười của hai người, từ đầu cho đến đôi tay đang nắm chặt nhau, nhẹ nhàng gật đầu:“Mau ngồi xuống ăn sáng đi.”
Chờ hai người ngồi xuống, trên bàn ăn vang lên âm thánh oán than của Bảo Bảo:“Bà nội, tối qua cha nói Bảo Bảo đái dầm nên không để cho Bảo Bảo và mẹ ngủ chung”
Chiếc nữa trong tay Kha Nguyệt thiếu chút nữa trệt khỏi tay, bánh bao để bên đĩa thiếu chút nữa rớt ra ngoài, Lục Niên ngồi bên cạnh lại như không có gì, thong dong ăn sáng, động tác thanh lao lịch sự lộ vẻ cao sang.
“Vậy sau này Bảo Bảo ngủ với bà được không?”
Bà Lục hiền lành dỗ dành Bảo Bảo, không ngờ Bảo Bảo dầu miệng nhỏ lên, vẻ mặt tha thiết nhìn Kha Nguyệt ngồi đối diện, nghiêm túc nói:“Không, Bảo Bảo muốn nghe mẹ kể chuyện cổ tích, hơn nữa mẹ rất dễ lạnh, Bảo Bảo cũng muốn như ba, đè lên mẹ giúp mẹ sưởi ấm”
“Khụ khụ”
Kha Nguyệt không ngờ Bảo Bảo lại ngây thơ như thế, đem chuyện tối qua kể ra trước mặt mọi người, sữa vừa rót vào cổ họng không cẩn thận bị sắc, ho nhẹ, gương mặt nhỏ nhắn còn đỏ hơn cả cà chua, không biết là vì ai mà vừa khó chịu mà lúng túng.
“Em có sao không?”
Sau lưng, một bàn tay nhẹ vỖ, giọng nói ân cần thăm hỏi vang lên từ bên cạnh.
Kha Nguyệt ho khan, len lén trừng mắt nhìn người đầu sỏ gây ra chuyện đó, Lục Niên bàn quang xem như
không thấy cô xấu hổ, vẻ mặt chân thành quan tâm cô, lần lượt rút lấy khăn giấy.
“Nếu không uống nước đi.”
Kha Nguyệt thẹn đỏ mặt, đỡ lấy ly nước uống một ngụm, miễn cưỡng không họ nữa, nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên.
“Bảo Bảo, chuyện đái dầm không nên kể cho người khác nghe, nếu không trên mông Bảo Bảo sẽ mọc ra đuôi heo a!”
“Bảo Bảo không muốn có đuôi heo, Bảo Bảo không muốn thành trư bát giới.”
Nghe Lục Niên chỉ dạy Bảo Bảo từng bước, khóe miệng Kha Nguyệt kéo lên vẻ mặt đồng tình nhìn gương mặt tội nghiệp bụ bẫm của Bảo Bảo nước mắt lưng tròng, trong lòng cảm thán vô cùng: Ngay cả trẻ con cũng không tha.
“Chủ tịch Tưởng cũng từng nói, nhiều người lực lượng đông đảo, hai đứa nếu đã kết hôn thì sớm sinh con đi.”
Lục Trạch Khải đột nhiên để đũa xuống, ánh mắt nghiêm nghị quét qua Lục Niên và Kha Nguyệt, vẻ mặt nghiêm túc, lời nói giống như hạ lệnh.
Kha Nguyệt cúi đầu đủ thấp, hôm nay mặt mũi cô coi như vứt sạch, mà người khởi đầu tất cả những chuyện này trước sau vẫn duy trì dáng vẻ bình thản không hề sợ sét đánh.
“Đừng nói với ông gì mà thế giới của hai người trẻ tuổi, tất cả đều là nói bậy!”.
Lục lão gia vẻ mặt răn dạy hậu bối cực kì nghiêm
khắc, uy nghiêm mười phần khiến cho Kha Nguyệt không biết nên nói gì để đỡ lấy, chẳng lẽ thật sự nói: “Được, gia gia, bọn cháu sẽ sinh ngay” .
Tối qua hai người họ cũng không thực thi biện pháp an toàn, mồ hôi Kha Nguyệt túa ra, không phải tất thế chứ thật sự trúng thưởng sao!
“Thật ra thì, cháu vẫn tò mò, gia gia lúc mấy tuổi thì có chú út Lam Tư”
Lục Niên tò mò hỏi, cũng thành công khơi dậy sự tò mò của Kha Nguyệt, không khỏi ngừng tay nghi hoặc nhìn Lục Trạch Khải, lại chỉ thấy sự cứng ngắc và bối rối hiện ra, nhưng ngay tức khắc trở nên nghiêm nghị, trừng mắt nhìn đôi vợ chồng lạnh lùng nói: “Đây là việc cơ mật, không thể trả lời” .
Kha Nguyệt bị cơn giận của Lục lão gia làm cho hoảng hốt, không dám một mình đối đầu với ông ấy, ngoan ngoãn cúi đầu dùng cơm.
“Mọi người ăn đi, ta no rồi!”
Lục Trạch Khải buông đũa, sau đó đẩy ghế đứng lên, vẻ mặt kín bưng, thẳng lưng hai tay chắp đằng sau, uy nghiêm vạn phần đi về thư phòng.
Chẳng lẽ ông ấy xấu hổ?
Kha Nguyệt từ từ nuốt bánh bao, đôi mắt nghi vấn nhìn Lục Niên, người đó vừa nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cô liền cười nhẹ, không hề có lời giải đáp cho sự nghi hoặc của cô.
“Gia gia nói cũng đúng, hai đứa con trẻ thì mau sinh một đứa, Bảo Bảo cũng sẽ có bạn.”
Kha Nguyệt không ngờ ngay cả bà Lục cũng có ý này,
vừa ngẩng đầu liền nhận lấy đôi mắt mong mỏi của bà Lục, hiền từ đến mức có thể nhìn thấy đứa cháu đích tôn tương lai.
“Mẹ, những chuyện này nên thuận theo tự nhiên, muốn cũng không được.”
Lục Niên dùng xong cơm, vừa lau miệng vừa từ từ đánh thái cực quyền với bà Lục, đem chuyện không muốn sinh con sớm đổ lên đầu thiên mệnh.
Bà Lục lau sạch vết bẩn trên mặt Bảo Bảo, bất đắc dĩ nhìn Kha Nguyệt và Lục Niên: “Hai đứa không muốn sinh con bây giờ, mẹ cũng không ép, đánh thuận theo tự nhiên vậy” .
Hôm qua Kha Nguyệt đã hứa với Bảo Bảo sẽ đưa nó đi nhà trẻ, Lục Niên thì phải đi làm nên tiện thể chở hai người đi.
Bình luận facebook