Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
Dạ Nguyệt ngồi nghỉ ngơi trong phòng chờ nhỏ bên cạnh phòng Hội Nghị, cô đang thư thả chơi weibo bằng chiếc Macbook Pro của mình, lướt tới lướt lui New Feed để xem tin tức thời sự hay tin tức của bạn bè thân thiết.
Cô và Hiên vừa mới đáp chuyến bay từ Mỹ về, lại còn được cùng anh du ngoạn một đoạn bằng trực thăng, mặc dù là vì kế hoạch anh lập ra nhưng cô cũng tranh thủ "hưởng thụ" những khoảng thời gian nhỏ ở bên cạnh anh.
Cô vẫn còn nhớ như in khoảng thời gian ba ngày ở nước Mỹ mới vừa rồi, tất nhiên là lần đầu tiên cô đến đó, cô thật sự rất thích không khí cùng đường phố nơi đó a.
Đáng tiếc lần đi này không phải là đi du lịch nên cô cũng không mang theo tâm trạng thoải mái vui chơi quậy phá. Hơn nữa, cô cũng đã được sát cánh bên cạnh anh, cùng anh và mọi người triển khai kế hoạch mà anh đã bỏ rất nhiều công sức để xây dựng nên, dù tận mắt nhìn thấy anh vất vả như thế nào cô cũng chỉ có thể vì anh âm thầm đau lòng, cũng ở cạnh đảm bảo anh ăn uống với ngủ đủ giấc, có thể giúp được gì cho mọi người thì giúp hết mình.
Đang mãi mê nghĩ ngợi thì lúc này, Lưu Ánh Nhật và mọi người nhảy vào phòng chat nhóm hỏi han tình hình của cô, cả nhóm nói chuyện chủ yếu xoay quanh những việc đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây của bản thân mọi người, rồi lại quay sang nói chuyện trên trời dưới đất bàn luận sôi nổi về một quán ăn quán nước nào đó, cuối cùng Lưu Ánh Nhật còn bí bí ẩn ẩn hẹn cả nhóm sáng mai đi cafe sáng.
"Sáng sớm mai mọi người có rãnh không, đi trầm quán với mình, mình có một việc quan trọng muốn thông báo với mọi người" Lưu Ánh Nhật hí hửng rủ rê.
"Khi nào thức dậy sớm thì gọi cho mình, mình không tin chúa ngủ nướng đến khét giường như cậu" Dạ Nguyệt quăng qua cái mặt cười haha lăn lộn. "Thậm chí mình vào đến tận nhà gọi còn không chịu dậy thì nói gì gọi điện thoại"
"Lần này hứa danh dự sẽ thức được, mình thật sự có việc quan trọng cần thông báo a" Lưu Ánh Nhật để mặt cười lớn chảy nước mắt vào.
"..." ba người kia im lặng.
"Tin bạn nhỏ dễ thương đáng yêu lần này đi mà..." Lưu Ánh Nhật hạ giọng làm nũng.
"Được rồi, vậy mình sẽ gọi điện réo cậu thức vâỵ" Dạ Nguyệt nhún nhún vai bó tay.
"Đi sớm chút nha, em thì được ra trực nên không sao nhưng chị Tiểu Y còn phải đi làm nữa ấy" Lạc Tiểu Anh quăng mặt cười tươi rói vào.
"Vậy hẹn 6h30 a" Lưu Ánh Nhật gật đầu vui vẻ.
Ba người: "Okay!"
Kết thúc trò chuyện, Dạ Nguyệt vừa ngẩn đầu lên đã thấy Lăng Chi Hiên đứng cạnh cửa sổ ở phía đối diện cô, anh đang xoay người về phía cửa sổ, dáng người cao lớn, lưng thẳng tấp, một tay đút vào trong túi quần âu, trầm ngâm phóng tầm mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh nắng của buổi chiều tà đang bao phủ lấy cả người anh, làm cho xung quanh anh tràn ngập không gian ấm áp mà dịu dàng tĩnh lặng.
Dạ Nguyệt yên lặng đứng dậy đi về phía anh, vừa định giơ hai tay về phía trước để ôm từ phía sau lưng anh thì anh bất ngờ xoay người lại làm cô ụp mặt vào trong lồng ngực rộng lớn của anh, lúc này anh vươn bàn tay đang để tự do bên ngoài ra vòng ôm từ phía sau gáy cô, giữ đầu cô yên vị ở vị trí này.
“Có chuyện gì hả anh?” Dạ Nguyệt vịn hai tay lên ngực anh, lo lắng hỏi.
Ba ngày trước ở Mỹ, cuộc họp đã kéo dài xuyên suốt đến hai ngày một đêm, hôm nay lại kết thúc trong nữa ngày thôi sao?
“Những gì cần nói anh cũng đã nói hết, sáng mai sẽ có một cuộc họp khác để bàn về kế hoạch mà phía chúng ta đã đề xuất với bọn họ, bọn họ nói cần phải có thời gian xem xét lại những thông tin mà phía chúng ta đã công bố” Lăng Chi Hiên nhẹ giọng nói, anh âu yếm đặt cằm trên đỉnh đầu nhỏ của cô.
“Sáng mai em có hẹn với nhóm Ánh Nhật, cậu ấy nói có chuyện quan trọng cần nói với bọn em” Dạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn anh, cô cũng muốn theo anh đi tham dự cuộc họp nhưng cô đã hứa với Ánh Nhật và mọi người rồi a.
Lăng Chi Hiên rút tay đang để trong túi quần âu đặt lên gò má nhỏ của vợ yêu, thoải mái vuốt vuốt xoa xoa: “Hẹn ở đâu? Mấy giờ?”
“Ở quán trà của Ánh Nhật ấy, khoảng sáu giờ” Dạ Nguyệt chu mỏ nheo mắt lại.
“Tôi sẽ đưa chị dâu đi”
Giọng nói lười biếng xen ngang đối thoại của hai người làm Lăng Chi Hiên nhíu mày còn Dạ Nguyệt thì bị giật mình, cả hai nhìn về phía cửa nơi giọng nói lười biếng vọng đến, Uông Tuấn Kiệt đang tựa người vào cạnh cửa ra vào, cong khóe môi cười đáng đánh đòn nhìn bọn họ.
“Muốn người khác không xem được phim của hai người thì lần sau nhớ khóa cửa phòng lại nha” Uông Tuấn Kiệt còn bồi thêm một câu đáng đánh đòn.
“Tại sao cậu lại muốn đưa tôi đi?” Dạ Nguyệt không thèm để ý lời nói của cái tên vô duyên này nữa, hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
“Tôi cũng cần phải có lý do chính đáng để gặp Tiểu Anh, giống như người nào đó đã làm trước đây không phải sao” Uông Tuấn Kiệt nháy mắt với Lăng Chi Hiên.
Dạ Nguyệt nghe xong liền nghĩ ngay đến chuyện ra mắt trước đây của Lăng Chi Hiên thông qua dì Huệ Tâm. Dạ Nguyệt nghĩ dạo này nhiều người hay vịn vào chuyện mai mối để tiện cả đôi đường quá a, chẳng hạn như cô em họ con của người dì bà con của cô, con bé quen bạn trai ba năm nhưng không dám nói với ai trong nhà ngoại trừ cô và một người chị họ nữa, cả hai lại ở gần nhà nhau, vậy là cậu bạn đó liền nói mẹ cậu ta nhờ người đến mai mối cho cả hai và được sự chấp thuận của hai bên gia đình, mà thật ra làm vậy cô cũng có thể hiểu được, đây rõ ràng là cách nhanh nhất và dễ chấp nhận nhất đi.
“Vừa nghe ai đó lại bị bắt đi coi mắt thì liền không nhịn được mà ra tay chặn trước chuyện tốt của nhà người khác” Uông Tuấn Kiệt lại trêu chọc người nào đó, đang im lặng đứng bên cạnh Dạ Nguyệt.
Sở dĩ anh biết chuyện này cũng là thông qua mẹ của mình, hơn nữa đã từng làm việc với mọi người và nhất là Lăng Chi Hiên nên anh càng hiểu tính cách của anh ta, tất cả mọi chuyện liên quan đến những lần coi mắt trước đây của Dạ Nguyệt, chắc chắn đã nằm trong lòng bàn tay của anh ta rồi.
“Cậu nói vậy thì tôi cũng muốn kể cậu nghe một chuyện” Dạ Nguyệt thấy Uông Tuấn Kiệt muốn bắt nạt Hiên của cô liền nhịn không được nói. “Cậu không biết là Tiểu Anh cũng bị nhà bắt đi coi mắt à, cậu còn không nhanh chân đến bắt cô ấy thì coi chừng người ta bị gả đi mất đó”
Dạ Nguyệt biết là Tiểu Anh đã khẳng định là không đồng ý hôn sự do gia đình sắp đặt rồi chỉ là cô muốn chọc tức tên đáng ghét này chút thôi.
“Lúc đến tương lai cô ấy có nói đã từ chối hôn sự rồi” Uông Tuấn Kiệt thảnh thơi đáp.
Dạ Nguyệt nhún vai: “Đó là khi tương lai chưa thay đổi thôi”
Nghe vậy Uông Tuấn Kiệt liền tối sầm mặt, vẻ ung dung thảnh thơi đã không còn nữa, dù rất nhanh nhưng Dạ Nguyệt đã bắt được một tia lo lắng xoẹt qua đáy mắt cậu ta.
Đúng vậy, Dạ Nguyệt nói hoàn toàn đúng, đó là khi tương lai chưa thay đổi, còn bây giờ chẳng phải tương lai bắt đầu thay đổi rồi sao? Điển hình là anh, trước khi đến tương lai anh chưa từng có ý định đến làm việc cho tập đoàn O & Y và ở tương lai anh trải qua đó cũng không có xảy ra việc này… vậy mà bây giờ anh lại đang làm việc đó đấy thôi…
"Được rồi, được rồi, quay lại vấn đề chính, ngày mai cứ để tôi đưa chị dâu đây đi là được rồi" Uông Tuấn Kiệt giơ tay đầu hàng, anh biết trong cuộc tranh luận này anh đã đại bại hoàn toàn rồi, đúng là ai nói vợ hắn ta dễ bắt nạt, mấy người chống mắt lên mà xem vợ chồng nhà đó bắt nạt anh thê thảm như thế này này….
"Chỉ cần cô ấy mất một sợi tóc, tôi sẽ tìm cậu tính sổ" Lăng Chi Hiên lườm tên nào đó đang cười trừ, rồi anh nắm tay Dạ Nguyệt ra khỏi phòng chờ, trở về nhà.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới… o0o
Sáng hôm sau, chỉ vừa mới hơn năm giờ là Uông Tuấn Kiệt đã bấm chuông cửa nhà Bonheur, anh còn không khách khí thảnh thơi ngồi gác chân ăn bữa sáng mà ông quản gia vừa mới làm cho Lăng Chi Hiên, một bên thì lớn tiếng hối thúc Dạ Nguyệt thức dậy chuẩn bị thay đồ này nọ làm cho Dạ Nguyệt muốn nướng thêm chút nữa cũng không được.
“Cậu mà còn la lối nữa thì ở nhà, tôi sẽ không giới thiệu Tiểu Anh cho cậu” Dạ Nguyệt nổi giận, đứng chống nạnh từ trên cầu thang nói vọng xuống.
Nhờ vậy mà Dạ Nguyệt mới được yên lỗ tai đôi chút, cô nhíu mày trở vào phòng chuẩn bị quần áo thì bắt gặp Lăng Chi Hiên đang đứng trước cửa phòng tắm nhìn cô cười cười.
“Mèo con ngủ nướng cũng chịu thua tên đó à?” Lăng Chi Hiên trêu chọc vợ yêu.
Dạ Nguyệt gật đầu: “Em chịu thua rồi”
Lăng Chi Hiên liền giơ hai tay ra hai bên, ánh mắt chăm chú nhìn vợ yêu, đáy mắt lấp lánh ý cười: “Lại đây”
Nhìn hành động này là Dạ Nguyệt biết anh đang muốn hai người vào tắm chung, vị này đang có ý định mờ ám gì đây? Nhưng nhìn vòng tay đang dang rộng đó Dạ Nguyệt thật không thể cưỡng lại được, cô không có tiền đồ liền nhào vào vòng tay anh.
“Anh sẽ giúp em cảm thấy thoải mái hơn” Lăng Chi Hiên cong khóe môi, mờ ám nhỏ giọng nói.
Dạ Nguyệt: “…” mắc lừa rồi.
***0w0***
Đúng sáu giờ ba mươi phút sáng, Dạ Nguyệt và Uông Tuấn Kiệt đến quán trà của Lưu Ánh Nhật trong hẻm nhỏ, bình thường quán trà sẽ mở cửa vào lúc tám giờ nên chủ yếu giờ này là Lưu Ánh Nhật dùng để họp mặt với mọi người.
Vì là hẻm nhỏ nên ô tô không thể chạy vào được, Uông Tuấn Kiệt đành phải đậu xe ở siêu thị đối diện ngoài đường lớn rồi cả hai mới đi bộ qua bên kia đường.
“Hi, Dạ Nguyệt, chào buổi sáng a” Lạc Tiểu Anh cũng vừa đến, cô nhìn thấy Dạ Nguyệt liền vẫy vẫy tay cười thật tươi.
“Tiểu Anh” Dạ Nguyệt cũng toét miệng cười vui mừng.
“Ơ đây là…” Lạc Tiểu Anh nhìn sang Uông Tuấn Kiệt, nếu cô nhớ không nhầm thì đây không phải là anh Chi Hiên a.
“À, giới thiệu với em, đây là em họ của anh Hiên, Uông Tuấn Kiệt” Dạ Nguyệt có thể nhìn thấy ánh mắt của Uông Tuấn Kiệt bừng sáng lên khi nhìn thấy Tiểu Anh. “Hôm nay cậu ấy được xem như là vệ sĩ của chúng ta”
“Chào anh, em là Lạc Tiểu Anh” Lạc Tiểu Anh ngoan ngoãn chìa tay về phía Uông Tuấn Kiệt, cô nghĩ chắc là anh Chi Hiên muốn anh ấy bảo vệ cho Dạ Nguyệt khi không ở bên cạnh chị ấy, thật là ngưỡng mộ quá a.
Nhưng mà nói gì thì nói, cô lại có cơ hội được dịp nhìn thấy soái ca nha, đúng là em họ của đại thần, cũng đẹp trai phong độ ngời ngời, khí chất hơn người mà người bình thường khó có thể bì kịp.
Uông Tuấn Kiệt tất nhiên không khách sáo liền nắm lấy tay nhỏ của cô, cũng là cảm giác ấm áp quen thuộc như khi ở tương lai, khiến anh không muốn buông ra.
Lạc Tiểu Anh: “…”
“Khụ… khụ… cậu có thể buông tay ra được rồi đó a” Dạ Nguyệt nhẹ giọng nhắc nhở người nào đó đang đứng thất thần không chịu buông tay em gái nhỏ của cô ra.
Uông Tuấn Kiệt liền sựng người, nhanh chóng buông bàn tay mềm mại mà anh không muốn buông ra, anh thở dài trong lòng, anh muốn nắm cả đời có được hay không?
Dạ Nguyệt âm thầm cười rồi cô nắm lấy tay Tiểu Anh, còn không quên âm thầm lè lưỡi trêu tức Uông Tuấn Kiệt để trả thù anh vụ sáng nay, cả hai vui vẻ đi vào trong quán, đã có Lưu Ánh Nhật và Hà Tiểu Y ở đó đợi hai người.
“Người nào đó canh chừng cậu dữ thật, sợ cậu bị bắt cóc à?” Hà Tiểu Y cười mờ ám nhìn Dạ Nguyệt, ánh mắt như có như không nhìn lướt xuống dưới cầu thang, nơi Uông Tuấn Kiệt đang ngồi ở bàn giữa cạnh cầu thang của quán, đang từ tốn thưởng thức ly trà mà Lưu Ánh Nhật vừa pha xong, anh đã đạt được mục đích nên ngồi thoải mái hưởng thụ a.
“Đúng là sợ bị bắt cóc, mọi người không biết dạo này có những vụ bắt cóc đang nổi lên khắp cả nước à?” Dạ Nguyệt bênh vực người nào đó, cô biết anh luôn luôn lo nghĩ cho an toàn của cô nên cô chưa bao giờ trách anh vì đã bảo vệ cô thái quá, nếu đổi ngược lại là cô thì cô cũng sẽ lo lắng cho anh y như vậy…
“Thật hả?” ai cũng trố mắt nhìn Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt gật đầu: “Mọi người nên cẩn thận đó a, thông tin này là cực kỳ chính xác”
"Mà này, nhắc mới nhớ, hôm qua bên bệnh viện em có mấy trường hợp nhập viện vì bị thú hoang cắn đó, mọi người có nghe thông tin này chưa? Tiếc là hôm nay em được nghỉ ra trực nên không biết thật hư thế nào" Lạc Tiểu Anh đột nhiên bí ẩn hỏi, cô cũng học bên ngành dược như Dạ Nguyệt và đang làm tại một bệnh viện tư nhân nhỏ.
"A, chị cũng có nghe mọi người kể loáng thoáng với nhau, nghe bảo là chỉ vừa nổi lên vào chiều hôm qua thôi, chị còn nghe nói là người ta đang kiểm tra lại những con thú ăn thịt được nuôi trong sở thú xem có bị xổng chuồng không nữa á" Lưu Ánh Nhật liền gật đầu với Tiểu Anh, cô là nghe được thông tin từ những khách hàng của mình.
"Có chuyện này nữa hả?" Dạ Nguyệt kinh ngạc hỏi, cô đi Mỹ ba ngày nên hoàn toàn không nắm bắt được thông tin gây shock này, không biết Hiên đã nghe báo cáo lại chưa? Dạ Nguyệt liền nhắn tin cho Uông Tuấn Kiệt đang ngồi bên dưới, cô liền liếc mắt thấy Uông Tuấn Kiệt cầm điện thoại ra bên ngoài quán gọi cho ai đó, chắc chắn là đang gọi cho Hiên.
"Có đó, gần khu nhà mình cũng có mấy người bị cắn, họ đều đã nhập viện hết rồi" Hà Tiểu Y phụ họa.
"Thật sự là do thú hoang cắn?" Dạ Nguyệt nghi ngờ hỏi.
"Mình cũng không biết, chỉ nghe mọi người với xem mấy trang báo lá cải nói thế thôi chứ chưa biết như thế nào" Lưu Ánh Nhật nói.
"Được rồi, dù không biết như thế nào nhưng kể từ bây giờ mọi người phải thật cẩn thận, cũng nên dặn dò người nhà mọi người nữa, nếu bị cắn thì nhớ lập tức gọi điện cho mình ngay a" Dạ Nguyệt lo lắng nói. "Tốt nhất là đề phòng để không bị bất cứ thứ gì cắn, nhất là nếu đó lại là con người"
“Con người?” ba người kia nghe vậy liền xoay đầu nhìn Dạ Nguyệt.
“Cậu xem phim zombie nhiều quá rồi đó a…” Lưu Ánh Nhật liền cười trừ xua xua tay.
“Mình không biết phải giải thích thế nào cho mọi người nhưng mình nói thật ấy, thật ra cách tốt nhất là mọi người nên mua sẵn đồ dự trữ thật nhiều rồi ở yên trong nhà nhưng vì chưa biết như thế nào nên mình không thể bắt mọi người làm vậy được…” Dạ Nguyệt nghiêm túc nói, cô phải đợi tin chính xác từ Hiên.
Không khí trầm mặc đột nhiên bao trùm.
“Tự nhiên em cứ thấy sợ sợ thế nào ấy” Lạc Tiểu Anh nhịn không được liền rùng mình.
Dạ Nguyệt cũng đang cảm thấy rất khó hiểu đây, bởi vì chẳng phải zombie xảy ra ở tận tương lai hai năm sau hay sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện tình trạng này? Chẳng lẽ vì tương lai đã thay đổi nên nó đến nhanh hơn sao?
“Được rồi, được rồi, tạm thời bỏ qua chủ đề này đi, hôm nay mình có chuyện cần nói với mọi người” Lưu Ánh Nhật cố gắng xóa đi không khí trầm mặc, ra vẻ bí bí ẩn ẩn nói, cũng đã thành công làm không khí lắng lại, Dạ Nguyệt nhìn mọi người mỉm cười xin lỗi vì đã làm mọi chuyện trở nên căng thẳng như thế này.
“Vậy… chuyện của cậu là như thế nào?” Hà Tiểu Y tò mò hỏi.
“Trước hết mình phải xin lỗi mọi người vì đã giấu mọi người, lúc trước khi đi KTV mình cũng đã định nói nhưng vì uống nhiều bia quá nên mình cũng say không biết trời đất gì” Lưu Ánh Nhật cười hì hì gãi đầu gãi tai. “Thật ra mình với Thành Đông đã đăng ký kết hôn hồi tháng ba rồi…”
Cả ba người đều há hốc miệng, kinh ngạc nhìn nhau.
“Như vậy không phải Dạ Nguyệt là người kết hôn sớm nhất mà chính là chị sao?” Lạc Tiểu Anh tròn mắt nhìn Lưu Ánh Nhật.
“Phải phạt, phạt nặng mới được, cậu còn bắt mình đãi các cậu một chầu lớn vì dám giấu chuyện kết hôn a” Dạ Nguyệt bật cười thật lớn.
“Cũng vì lần này khi Thành Đông trở về, mình sẽ đi theo anh ấy luôn nên bọn mình mới đăng ký kết hôn trước hồi tháng ba” Lưu Ánh Nhật cười hề hề, trưng vẻ mặt hối lỗi ra trước mọi người.
“Cậu sẽ theo Thành Đông sang bên đó?” Hà Tiểu Y lại được nghe thêm một tin lớn khác.
Tin này thì Dạ Nguyệt có nghe Ánh Nhật nói rồi nên cô không cảm thấy bất ngờ, chỉ là vụ đăng ký kết hôn cô có nghe Ánh Nhật nói khi nào gần đi mới đăng ký a, không ngờ họ đã đăng ký hồi tháng ba rồi… trước cả cô và Hiên…
“Vậy là chị sẽ ở bên đó định cư luôn hả?” Lạc Tiểu Anh vừa vui nhưng cũng cảm thấy buồn buồn hỏi.
“Không có, chuyện này thì mọi người yên tâm” Lưu Ánh Nhật lắc đầu rồi cười thật tươi. “Bọn mình dự tính khi nào Thành Đông hoàn thành xong thêm một bằng cao học nữa hoặc giả là làm việc một thời gian bên đó để lấy thêm kinh nghiệm thì bọn mình sẽ trở về, mình cũng qua bên đó cốt là để học thêm những thứ mình yêu thích thôi a”
Thành Đông hiện tại cũng đã học xong thạc sĩ rồi, có lẽ anh cũng muốn học lên Tiến Sĩ ở bên đó còn Ánh Nhật thì muốn phát triển khả năng của bản thân mình hơn nữa nên cả hai mới đưa ra quyết định này.
Hơn nữa, Ánh Nhật vốn dĩ có bằng đại học lại không thèm lấy, quăng nó qua một bên để đi con đường mà mình muốn đi, làm những việc mà mình muốn làm, cô còn có năng khiếu sáng tạo trong việc nấu trà và làm bánh cùng với những món đồ trang sức nhỏ nhắn xinh xắn nên có thể nói đã đạt thành tựu không nhỏ trong việc tự kinh doanh của mình… cũng đã thành công so với những người cùng trang lứa giống như cô…
“Chậc, vậy khi nào cậu đi?” Dạ Nguyệt cười cười hỏi, cô thích nhìn thấy những người bạn thân thiết bên cạnh mình cười tươi hạnh phúc như thế này.
“Chắc khoảng cuối năm nay, Thành Đông nói vài ngày nữa cậu ấy lấy xong bằng thạc sĩ sẽ sắp xếp trở về đây để xin tiếp tục lên Tiến sĩ hoặc có thể là xin đi làm việc luôn, chuyện đó phải đợi cậu ấy về mới biết được a” Lưu Ánh Nhật nhấp một ngụm trà.
“Vậy tới đó chúng ta phải tổ chức một bữa tiệc chia tay rồi” Lạc Tiểu Anh đưa ra ý kiến.
“Mình sẽ đãi mọi người một chầu lớn cũng như là lời xin lỗi vì tới bây giờ mới nói chuyện này” Lưu Ánh Nhật trưng ra vẻ mặt đáng thương biết lỗi.
“Điều đó là đương nhiên a” Hà Tiểu Y đang định nói thêm gì đó thì bỗng nhiên ở bên ngoài những tiếng thắng xe liên tiếp đột nhiên vang lên thật lớn.
KEETTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT!!!! RAMMMMMMMMMMMMMM!!
Cả bọn liền hoảng hốt đứng dậy nhìn xuống lầu thì thấy Uông Tuấn Kiệt đã mở cửa chạy ra ngoài xem xét tình hình từ lúc nào.
“Có chuyện gì vậy?” Dạ Nguyệt cùng ba người cũng chạy xuống lầu.
Tiếp tục lại có những tiếng thắng xe và tiếng bóp kèn vang lên in ỏi, cùng những tiếng la hét thất thanh đến chói cả tai.
Khi cả bốn đã chạy ra đứng cạnh Uông Tuấn Kiệt đang đứng ở phía trước hẻm thì không khỏi ngỡ ngàng nhìn thấy tình cảnh hoang tàn trước mắt, hàng dọc những chiếc xe thắng gấp đâm thẳng vào phía sau xe của nhau thành những hàng dài, hơn thế nữa còn có những chiếc xe lật ngang ở phía trước, khói lửa bùng lên mù mịt khắp một vùng trời.
“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Uông Tuấn Kiệt như nhìn thấy được gì đó, anh liền lập tức nắm lấy tay Lạc Tiểu Anh và xoay đầu nhìn mọi người đang đứng cạnh anh, hét to: “MAU… QUAY VÀO TRONG… NHANH LÊN!!”
Cô và Hiên vừa mới đáp chuyến bay từ Mỹ về, lại còn được cùng anh du ngoạn một đoạn bằng trực thăng, mặc dù là vì kế hoạch anh lập ra nhưng cô cũng tranh thủ "hưởng thụ" những khoảng thời gian nhỏ ở bên cạnh anh.
Cô vẫn còn nhớ như in khoảng thời gian ba ngày ở nước Mỹ mới vừa rồi, tất nhiên là lần đầu tiên cô đến đó, cô thật sự rất thích không khí cùng đường phố nơi đó a.
Đáng tiếc lần đi này không phải là đi du lịch nên cô cũng không mang theo tâm trạng thoải mái vui chơi quậy phá. Hơn nữa, cô cũng đã được sát cánh bên cạnh anh, cùng anh và mọi người triển khai kế hoạch mà anh đã bỏ rất nhiều công sức để xây dựng nên, dù tận mắt nhìn thấy anh vất vả như thế nào cô cũng chỉ có thể vì anh âm thầm đau lòng, cũng ở cạnh đảm bảo anh ăn uống với ngủ đủ giấc, có thể giúp được gì cho mọi người thì giúp hết mình.
Đang mãi mê nghĩ ngợi thì lúc này, Lưu Ánh Nhật và mọi người nhảy vào phòng chat nhóm hỏi han tình hình của cô, cả nhóm nói chuyện chủ yếu xoay quanh những việc đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây của bản thân mọi người, rồi lại quay sang nói chuyện trên trời dưới đất bàn luận sôi nổi về một quán ăn quán nước nào đó, cuối cùng Lưu Ánh Nhật còn bí bí ẩn ẩn hẹn cả nhóm sáng mai đi cafe sáng.
"Sáng sớm mai mọi người có rãnh không, đi trầm quán với mình, mình có một việc quan trọng muốn thông báo với mọi người" Lưu Ánh Nhật hí hửng rủ rê.
"Khi nào thức dậy sớm thì gọi cho mình, mình không tin chúa ngủ nướng đến khét giường như cậu" Dạ Nguyệt quăng qua cái mặt cười haha lăn lộn. "Thậm chí mình vào đến tận nhà gọi còn không chịu dậy thì nói gì gọi điện thoại"
"Lần này hứa danh dự sẽ thức được, mình thật sự có việc quan trọng cần thông báo a" Lưu Ánh Nhật để mặt cười lớn chảy nước mắt vào.
"..." ba người kia im lặng.
"Tin bạn nhỏ dễ thương đáng yêu lần này đi mà..." Lưu Ánh Nhật hạ giọng làm nũng.
"Được rồi, vậy mình sẽ gọi điện réo cậu thức vâỵ" Dạ Nguyệt nhún nhún vai bó tay.
"Đi sớm chút nha, em thì được ra trực nên không sao nhưng chị Tiểu Y còn phải đi làm nữa ấy" Lạc Tiểu Anh quăng mặt cười tươi rói vào.
"Vậy hẹn 6h30 a" Lưu Ánh Nhật gật đầu vui vẻ.
Ba người: "Okay!"
Kết thúc trò chuyện, Dạ Nguyệt vừa ngẩn đầu lên đã thấy Lăng Chi Hiên đứng cạnh cửa sổ ở phía đối diện cô, anh đang xoay người về phía cửa sổ, dáng người cao lớn, lưng thẳng tấp, một tay đút vào trong túi quần âu, trầm ngâm phóng tầm mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh nắng của buổi chiều tà đang bao phủ lấy cả người anh, làm cho xung quanh anh tràn ngập không gian ấm áp mà dịu dàng tĩnh lặng.
Dạ Nguyệt yên lặng đứng dậy đi về phía anh, vừa định giơ hai tay về phía trước để ôm từ phía sau lưng anh thì anh bất ngờ xoay người lại làm cô ụp mặt vào trong lồng ngực rộng lớn của anh, lúc này anh vươn bàn tay đang để tự do bên ngoài ra vòng ôm từ phía sau gáy cô, giữ đầu cô yên vị ở vị trí này.
“Có chuyện gì hả anh?” Dạ Nguyệt vịn hai tay lên ngực anh, lo lắng hỏi.
Ba ngày trước ở Mỹ, cuộc họp đã kéo dài xuyên suốt đến hai ngày một đêm, hôm nay lại kết thúc trong nữa ngày thôi sao?
“Những gì cần nói anh cũng đã nói hết, sáng mai sẽ có một cuộc họp khác để bàn về kế hoạch mà phía chúng ta đã đề xuất với bọn họ, bọn họ nói cần phải có thời gian xem xét lại những thông tin mà phía chúng ta đã công bố” Lăng Chi Hiên nhẹ giọng nói, anh âu yếm đặt cằm trên đỉnh đầu nhỏ của cô.
“Sáng mai em có hẹn với nhóm Ánh Nhật, cậu ấy nói có chuyện quan trọng cần nói với bọn em” Dạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn anh, cô cũng muốn theo anh đi tham dự cuộc họp nhưng cô đã hứa với Ánh Nhật và mọi người rồi a.
Lăng Chi Hiên rút tay đang để trong túi quần âu đặt lên gò má nhỏ của vợ yêu, thoải mái vuốt vuốt xoa xoa: “Hẹn ở đâu? Mấy giờ?”
“Ở quán trà của Ánh Nhật ấy, khoảng sáu giờ” Dạ Nguyệt chu mỏ nheo mắt lại.
“Tôi sẽ đưa chị dâu đi”
Giọng nói lười biếng xen ngang đối thoại của hai người làm Lăng Chi Hiên nhíu mày còn Dạ Nguyệt thì bị giật mình, cả hai nhìn về phía cửa nơi giọng nói lười biếng vọng đến, Uông Tuấn Kiệt đang tựa người vào cạnh cửa ra vào, cong khóe môi cười đáng đánh đòn nhìn bọn họ.
“Muốn người khác không xem được phim của hai người thì lần sau nhớ khóa cửa phòng lại nha” Uông Tuấn Kiệt còn bồi thêm một câu đáng đánh đòn.
“Tại sao cậu lại muốn đưa tôi đi?” Dạ Nguyệt không thèm để ý lời nói của cái tên vô duyên này nữa, hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
“Tôi cũng cần phải có lý do chính đáng để gặp Tiểu Anh, giống như người nào đó đã làm trước đây không phải sao” Uông Tuấn Kiệt nháy mắt với Lăng Chi Hiên.
Dạ Nguyệt nghe xong liền nghĩ ngay đến chuyện ra mắt trước đây của Lăng Chi Hiên thông qua dì Huệ Tâm. Dạ Nguyệt nghĩ dạo này nhiều người hay vịn vào chuyện mai mối để tiện cả đôi đường quá a, chẳng hạn như cô em họ con của người dì bà con của cô, con bé quen bạn trai ba năm nhưng không dám nói với ai trong nhà ngoại trừ cô và một người chị họ nữa, cả hai lại ở gần nhà nhau, vậy là cậu bạn đó liền nói mẹ cậu ta nhờ người đến mai mối cho cả hai và được sự chấp thuận của hai bên gia đình, mà thật ra làm vậy cô cũng có thể hiểu được, đây rõ ràng là cách nhanh nhất và dễ chấp nhận nhất đi.
“Vừa nghe ai đó lại bị bắt đi coi mắt thì liền không nhịn được mà ra tay chặn trước chuyện tốt của nhà người khác” Uông Tuấn Kiệt lại trêu chọc người nào đó, đang im lặng đứng bên cạnh Dạ Nguyệt.
Sở dĩ anh biết chuyện này cũng là thông qua mẹ của mình, hơn nữa đã từng làm việc với mọi người và nhất là Lăng Chi Hiên nên anh càng hiểu tính cách của anh ta, tất cả mọi chuyện liên quan đến những lần coi mắt trước đây của Dạ Nguyệt, chắc chắn đã nằm trong lòng bàn tay của anh ta rồi.
“Cậu nói vậy thì tôi cũng muốn kể cậu nghe một chuyện” Dạ Nguyệt thấy Uông Tuấn Kiệt muốn bắt nạt Hiên của cô liền nhịn không được nói. “Cậu không biết là Tiểu Anh cũng bị nhà bắt đi coi mắt à, cậu còn không nhanh chân đến bắt cô ấy thì coi chừng người ta bị gả đi mất đó”
Dạ Nguyệt biết là Tiểu Anh đã khẳng định là không đồng ý hôn sự do gia đình sắp đặt rồi chỉ là cô muốn chọc tức tên đáng ghét này chút thôi.
“Lúc đến tương lai cô ấy có nói đã từ chối hôn sự rồi” Uông Tuấn Kiệt thảnh thơi đáp.
Dạ Nguyệt nhún vai: “Đó là khi tương lai chưa thay đổi thôi”
Nghe vậy Uông Tuấn Kiệt liền tối sầm mặt, vẻ ung dung thảnh thơi đã không còn nữa, dù rất nhanh nhưng Dạ Nguyệt đã bắt được một tia lo lắng xoẹt qua đáy mắt cậu ta.
Đúng vậy, Dạ Nguyệt nói hoàn toàn đúng, đó là khi tương lai chưa thay đổi, còn bây giờ chẳng phải tương lai bắt đầu thay đổi rồi sao? Điển hình là anh, trước khi đến tương lai anh chưa từng có ý định đến làm việc cho tập đoàn O & Y và ở tương lai anh trải qua đó cũng không có xảy ra việc này… vậy mà bây giờ anh lại đang làm việc đó đấy thôi…
"Được rồi, được rồi, quay lại vấn đề chính, ngày mai cứ để tôi đưa chị dâu đây đi là được rồi" Uông Tuấn Kiệt giơ tay đầu hàng, anh biết trong cuộc tranh luận này anh đã đại bại hoàn toàn rồi, đúng là ai nói vợ hắn ta dễ bắt nạt, mấy người chống mắt lên mà xem vợ chồng nhà đó bắt nạt anh thê thảm như thế này này….
"Chỉ cần cô ấy mất một sợi tóc, tôi sẽ tìm cậu tính sổ" Lăng Chi Hiên lườm tên nào đó đang cười trừ, rồi anh nắm tay Dạ Nguyệt ra khỏi phòng chờ, trở về nhà.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới… o0o
Sáng hôm sau, chỉ vừa mới hơn năm giờ là Uông Tuấn Kiệt đã bấm chuông cửa nhà Bonheur, anh còn không khách khí thảnh thơi ngồi gác chân ăn bữa sáng mà ông quản gia vừa mới làm cho Lăng Chi Hiên, một bên thì lớn tiếng hối thúc Dạ Nguyệt thức dậy chuẩn bị thay đồ này nọ làm cho Dạ Nguyệt muốn nướng thêm chút nữa cũng không được.
“Cậu mà còn la lối nữa thì ở nhà, tôi sẽ không giới thiệu Tiểu Anh cho cậu” Dạ Nguyệt nổi giận, đứng chống nạnh từ trên cầu thang nói vọng xuống.
Nhờ vậy mà Dạ Nguyệt mới được yên lỗ tai đôi chút, cô nhíu mày trở vào phòng chuẩn bị quần áo thì bắt gặp Lăng Chi Hiên đang đứng trước cửa phòng tắm nhìn cô cười cười.
“Mèo con ngủ nướng cũng chịu thua tên đó à?” Lăng Chi Hiên trêu chọc vợ yêu.
Dạ Nguyệt gật đầu: “Em chịu thua rồi”
Lăng Chi Hiên liền giơ hai tay ra hai bên, ánh mắt chăm chú nhìn vợ yêu, đáy mắt lấp lánh ý cười: “Lại đây”
Nhìn hành động này là Dạ Nguyệt biết anh đang muốn hai người vào tắm chung, vị này đang có ý định mờ ám gì đây? Nhưng nhìn vòng tay đang dang rộng đó Dạ Nguyệt thật không thể cưỡng lại được, cô không có tiền đồ liền nhào vào vòng tay anh.
“Anh sẽ giúp em cảm thấy thoải mái hơn” Lăng Chi Hiên cong khóe môi, mờ ám nhỏ giọng nói.
Dạ Nguyệt: “…” mắc lừa rồi.
***0w0***
Đúng sáu giờ ba mươi phút sáng, Dạ Nguyệt và Uông Tuấn Kiệt đến quán trà của Lưu Ánh Nhật trong hẻm nhỏ, bình thường quán trà sẽ mở cửa vào lúc tám giờ nên chủ yếu giờ này là Lưu Ánh Nhật dùng để họp mặt với mọi người.
Vì là hẻm nhỏ nên ô tô không thể chạy vào được, Uông Tuấn Kiệt đành phải đậu xe ở siêu thị đối diện ngoài đường lớn rồi cả hai mới đi bộ qua bên kia đường.
“Hi, Dạ Nguyệt, chào buổi sáng a” Lạc Tiểu Anh cũng vừa đến, cô nhìn thấy Dạ Nguyệt liền vẫy vẫy tay cười thật tươi.
“Tiểu Anh” Dạ Nguyệt cũng toét miệng cười vui mừng.
“Ơ đây là…” Lạc Tiểu Anh nhìn sang Uông Tuấn Kiệt, nếu cô nhớ không nhầm thì đây không phải là anh Chi Hiên a.
“À, giới thiệu với em, đây là em họ của anh Hiên, Uông Tuấn Kiệt” Dạ Nguyệt có thể nhìn thấy ánh mắt của Uông Tuấn Kiệt bừng sáng lên khi nhìn thấy Tiểu Anh. “Hôm nay cậu ấy được xem như là vệ sĩ của chúng ta”
“Chào anh, em là Lạc Tiểu Anh” Lạc Tiểu Anh ngoan ngoãn chìa tay về phía Uông Tuấn Kiệt, cô nghĩ chắc là anh Chi Hiên muốn anh ấy bảo vệ cho Dạ Nguyệt khi không ở bên cạnh chị ấy, thật là ngưỡng mộ quá a.
Nhưng mà nói gì thì nói, cô lại có cơ hội được dịp nhìn thấy soái ca nha, đúng là em họ của đại thần, cũng đẹp trai phong độ ngời ngời, khí chất hơn người mà người bình thường khó có thể bì kịp.
Uông Tuấn Kiệt tất nhiên không khách sáo liền nắm lấy tay nhỏ của cô, cũng là cảm giác ấm áp quen thuộc như khi ở tương lai, khiến anh không muốn buông ra.
Lạc Tiểu Anh: “…”
“Khụ… khụ… cậu có thể buông tay ra được rồi đó a” Dạ Nguyệt nhẹ giọng nhắc nhở người nào đó đang đứng thất thần không chịu buông tay em gái nhỏ của cô ra.
Uông Tuấn Kiệt liền sựng người, nhanh chóng buông bàn tay mềm mại mà anh không muốn buông ra, anh thở dài trong lòng, anh muốn nắm cả đời có được hay không?
Dạ Nguyệt âm thầm cười rồi cô nắm lấy tay Tiểu Anh, còn không quên âm thầm lè lưỡi trêu tức Uông Tuấn Kiệt để trả thù anh vụ sáng nay, cả hai vui vẻ đi vào trong quán, đã có Lưu Ánh Nhật và Hà Tiểu Y ở đó đợi hai người.
“Người nào đó canh chừng cậu dữ thật, sợ cậu bị bắt cóc à?” Hà Tiểu Y cười mờ ám nhìn Dạ Nguyệt, ánh mắt như có như không nhìn lướt xuống dưới cầu thang, nơi Uông Tuấn Kiệt đang ngồi ở bàn giữa cạnh cầu thang của quán, đang từ tốn thưởng thức ly trà mà Lưu Ánh Nhật vừa pha xong, anh đã đạt được mục đích nên ngồi thoải mái hưởng thụ a.
“Đúng là sợ bị bắt cóc, mọi người không biết dạo này có những vụ bắt cóc đang nổi lên khắp cả nước à?” Dạ Nguyệt bênh vực người nào đó, cô biết anh luôn luôn lo nghĩ cho an toàn của cô nên cô chưa bao giờ trách anh vì đã bảo vệ cô thái quá, nếu đổi ngược lại là cô thì cô cũng sẽ lo lắng cho anh y như vậy…
“Thật hả?” ai cũng trố mắt nhìn Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt gật đầu: “Mọi người nên cẩn thận đó a, thông tin này là cực kỳ chính xác”
"Mà này, nhắc mới nhớ, hôm qua bên bệnh viện em có mấy trường hợp nhập viện vì bị thú hoang cắn đó, mọi người có nghe thông tin này chưa? Tiếc là hôm nay em được nghỉ ra trực nên không biết thật hư thế nào" Lạc Tiểu Anh đột nhiên bí ẩn hỏi, cô cũng học bên ngành dược như Dạ Nguyệt và đang làm tại một bệnh viện tư nhân nhỏ.
"A, chị cũng có nghe mọi người kể loáng thoáng với nhau, nghe bảo là chỉ vừa nổi lên vào chiều hôm qua thôi, chị còn nghe nói là người ta đang kiểm tra lại những con thú ăn thịt được nuôi trong sở thú xem có bị xổng chuồng không nữa á" Lưu Ánh Nhật liền gật đầu với Tiểu Anh, cô là nghe được thông tin từ những khách hàng của mình.
"Có chuyện này nữa hả?" Dạ Nguyệt kinh ngạc hỏi, cô đi Mỹ ba ngày nên hoàn toàn không nắm bắt được thông tin gây shock này, không biết Hiên đã nghe báo cáo lại chưa? Dạ Nguyệt liền nhắn tin cho Uông Tuấn Kiệt đang ngồi bên dưới, cô liền liếc mắt thấy Uông Tuấn Kiệt cầm điện thoại ra bên ngoài quán gọi cho ai đó, chắc chắn là đang gọi cho Hiên.
"Có đó, gần khu nhà mình cũng có mấy người bị cắn, họ đều đã nhập viện hết rồi" Hà Tiểu Y phụ họa.
"Thật sự là do thú hoang cắn?" Dạ Nguyệt nghi ngờ hỏi.
"Mình cũng không biết, chỉ nghe mọi người với xem mấy trang báo lá cải nói thế thôi chứ chưa biết như thế nào" Lưu Ánh Nhật nói.
"Được rồi, dù không biết như thế nào nhưng kể từ bây giờ mọi người phải thật cẩn thận, cũng nên dặn dò người nhà mọi người nữa, nếu bị cắn thì nhớ lập tức gọi điện cho mình ngay a" Dạ Nguyệt lo lắng nói. "Tốt nhất là đề phòng để không bị bất cứ thứ gì cắn, nhất là nếu đó lại là con người"
“Con người?” ba người kia nghe vậy liền xoay đầu nhìn Dạ Nguyệt.
“Cậu xem phim zombie nhiều quá rồi đó a…” Lưu Ánh Nhật liền cười trừ xua xua tay.
“Mình không biết phải giải thích thế nào cho mọi người nhưng mình nói thật ấy, thật ra cách tốt nhất là mọi người nên mua sẵn đồ dự trữ thật nhiều rồi ở yên trong nhà nhưng vì chưa biết như thế nào nên mình không thể bắt mọi người làm vậy được…” Dạ Nguyệt nghiêm túc nói, cô phải đợi tin chính xác từ Hiên.
Không khí trầm mặc đột nhiên bao trùm.
“Tự nhiên em cứ thấy sợ sợ thế nào ấy” Lạc Tiểu Anh nhịn không được liền rùng mình.
Dạ Nguyệt cũng đang cảm thấy rất khó hiểu đây, bởi vì chẳng phải zombie xảy ra ở tận tương lai hai năm sau hay sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện tình trạng này? Chẳng lẽ vì tương lai đã thay đổi nên nó đến nhanh hơn sao?
“Được rồi, được rồi, tạm thời bỏ qua chủ đề này đi, hôm nay mình có chuyện cần nói với mọi người” Lưu Ánh Nhật cố gắng xóa đi không khí trầm mặc, ra vẻ bí bí ẩn ẩn nói, cũng đã thành công làm không khí lắng lại, Dạ Nguyệt nhìn mọi người mỉm cười xin lỗi vì đã làm mọi chuyện trở nên căng thẳng như thế này.
“Vậy… chuyện của cậu là như thế nào?” Hà Tiểu Y tò mò hỏi.
“Trước hết mình phải xin lỗi mọi người vì đã giấu mọi người, lúc trước khi đi KTV mình cũng đã định nói nhưng vì uống nhiều bia quá nên mình cũng say không biết trời đất gì” Lưu Ánh Nhật cười hì hì gãi đầu gãi tai. “Thật ra mình với Thành Đông đã đăng ký kết hôn hồi tháng ba rồi…”
Cả ba người đều há hốc miệng, kinh ngạc nhìn nhau.
“Như vậy không phải Dạ Nguyệt là người kết hôn sớm nhất mà chính là chị sao?” Lạc Tiểu Anh tròn mắt nhìn Lưu Ánh Nhật.
“Phải phạt, phạt nặng mới được, cậu còn bắt mình đãi các cậu một chầu lớn vì dám giấu chuyện kết hôn a” Dạ Nguyệt bật cười thật lớn.
“Cũng vì lần này khi Thành Đông trở về, mình sẽ đi theo anh ấy luôn nên bọn mình mới đăng ký kết hôn trước hồi tháng ba” Lưu Ánh Nhật cười hề hề, trưng vẻ mặt hối lỗi ra trước mọi người.
“Cậu sẽ theo Thành Đông sang bên đó?” Hà Tiểu Y lại được nghe thêm một tin lớn khác.
Tin này thì Dạ Nguyệt có nghe Ánh Nhật nói rồi nên cô không cảm thấy bất ngờ, chỉ là vụ đăng ký kết hôn cô có nghe Ánh Nhật nói khi nào gần đi mới đăng ký a, không ngờ họ đã đăng ký hồi tháng ba rồi… trước cả cô và Hiên…
“Vậy là chị sẽ ở bên đó định cư luôn hả?” Lạc Tiểu Anh vừa vui nhưng cũng cảm thấy buồn buồn hỏi.
“Không có, chuyện này thì mọi người yên tâm” Lưu Ánh Nhật lắc đầu rồi cười thật tươi. “Bọn mình dự tính khi nào Thành Đông hoàn thành xong thêm một bằng cao học nữa hoặc giả là làm việc một thời gian bên đó để lấy thêm kinh nghiệm thì bọn mình sẽ trở về, mình cũng qua bên đó cốt là để học thêm những thứ mình yêu thích thôi a”
Thành Đông hiện tại cũng đã học xong thạc sĩ rồi, có lẽ anh cũng muốn học lên Tiến Sĩ ở bên đó còn Ánh Nhật thì muốn phát triển khả năng của bản thân mình hơn nữa nên cả hai mới đưa ra quyết định này.
Hơn nữa, Ánh Nhật vốn dĩ có bằng đại học lại không thèm lấy, quăng nó qua một bên để đi con đường mà mình muốn đi, làm những việc mà mình muốn làm, cô còn có năng khiếu sáng tạo trong việc nấu trà và làm bánh cùng với những món đồ trang sức nhỏ nhắn xinh xắn nên có thể nói đã đạt thành tựu không nhỏ trong việc tự kinh doanh của mình… cũng đã thành công so với những người cùng trang lứa giống như cô…
“Chậc, vậy khi nào cậu đi?” Dạ Nguyệt cười cười hỏi, cô thích nhìn thấy những người bạn thân thiết bên cạnh mình cười tươi hạnh phúc như thế này.
“Chắc khoảng cuối năm nay, Thành Đông nói vài ngày nữa cậu ấy lấy xong bằng thạc sĩ sẽ sắp xếp trở về đây để xin tiếp tục lên Tiến sĩ hoặc có thể là xin đi làm việc luôn, chuyện đó phải đợi cậu ấy về mới biết được a” Lưu Ánh Nhật nhấp một ngụm trà.
“Vậy tới đó chúng ta phải tổ chức một bữa tiệc chia tay rồi” Lạc Tiểu Anh đưa ra ý kiến.
“Mình sẽ đãi mọi người một chầu lớn cũng như là lời xin lỗi vì tới bây giờ mới nói chuyện này” Lưu Ánh Nhật trưng ra vẻ mặt đáng thương biết lỗi.
“Điều đó là đương nhiên a” Hà Tiểu Y đang định nói thêm gì đó thì bỗng nhiên ở bên ngoài những tiếng thắng xe liên tiếp đột nhiên vang lên thật lớn.
KEETTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT!!!! RAMMMMMMMMMMMMMM!!
Cả bọn liền hoảng hốt đứng dậy nhìn xuống lầu thì thấy Uông Tuấn Kiệt đã mở cửa chạy ra ngoài xem xét tình hình từ lúc nào.
“Có chuyện gì vậy?” Dạ Nguyệt cùng ba người cũng chạy xuống lầu.
Tiếp tục lại có những tiếng thắng xe và tiếng bóp kèn vang lên in ỏi, cùng những tiếng la hét thất thanh đến chói cả tai.
Khi cả bốn đã chạy ra đứng cạnh Uông Tuấn Kiệt đang đứng ở phía trước hẻm thì không khỏi ngỡ ngàng nhìn thấy tình cảnh hoang tàn trước mắt, hàng dọc những chiếc xe thắng gấp đâm thẳng vào phía sau xe của nhau thành những hàng dài, hơn thế nữa còn có những chiếc xe lật ngang ở phía trước, khói lửa bùng lên mù mịt khắp một vùng trời.
“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Uông Tuấn Kiệt như nhìn thấy được gì đó, anh liền lập tức nắm lấy tay Lạc Tiểu Anh và xoay đầu nhìn mọi người đang đứng cạnh anh, hét to: “MAU… QUAY VÀO TRONG… NHANH LÊN!!”
Bình luận facebook