• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full EM NÓI XEM CÓ TRÙNG HỢP KHÔNG? (3 Viewers)

  • Chương 16

Bây giờ vẫn là giờ nghỉ trưa, nhưng sau khi Cố Kỳ Châu rời khỏi phòng y tế lại không trở về phòng ngủ ngay, mà đi đến sân thể dục chạy vài vòng, cố gắng dùng cách này để làm cho mình bình tĩnh lại. Nhưng mà mọi chuyện lại không như ý muốn, càng chạy càng kích động, anh quyết định quay về phòng ngủ, chuẩn bị đi tắm nước lạnh.



Ký túc xá chỉ có Côn Minh và Lâm Nghị, hai người đều không ngủ, lúc Cố Kỳ Châu đẩy cửa phòng ngủ ra, Côn Minh đang nằm trên giường nghịch điện thoại, Lâm Nghị đang lắp lego cho con trai.



Côn Minh vô cùng tức giận, đợi mãi mới thấy Cố Kỳ Châu trở về, lập tức bật khỏi giường, hùng hùng hổ hổ nói: “Anh đúng là đồ trộm gà! Nói thẳng cho tôi biết anh có phải bạn trai cô ấy không là được rồi? Chẳng lẽ tôi còn tranh cô ấy với anh?”



Lâm Nghị cũng ngẩng đầu lên, nở nụ cười với Cố Kỳ Châu.



Cố Kỳ Châu như người câm ăn phải hoàng liên, đắng mà không kêu được, cũng lười giải thích, dù sao bọn họ cũng sẽ không tin, đành mặc kệ: “Buổi tối mời cậu ăn cơm.”



Côn Minh: “Chỉ một bữa? Ít nhất phải một tháng!”



Lâm Nghị không ngại thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, căng tin chúng ta có trợ cấp, một bữa có mấy đồng, cậu làm thế không có thành ý gì cả.”



Cố Kỳ Châu đành phải gật đầu: “Được thôi, mời thì mời.” Nói xong đi thẳng về phía nhà vệ sinh, đóng cửa “rầm” một cái.



Lâm Nghị cùng Côn Minh đều sửng sốt, liếc nhau một cái, Côn Minh nhỏ giọng hỏi một câu: “Cậu ta làm sao vậy? Ai chọc giận cậu ta?”



Lâm Nghị ngẫm nghĩ: “Chắc là vợ bị bệnh nên sốt ruột?”



Côn Minh nghe vậy thấy cũng có lý, cảm thán một câu: “Xem ra Diêm vương cũng khổ sở vì tình.”



Mười phút sau, Cố Kỳ Châu tắm rửa bằng nước lạnh xong đi ra, lại không lên giường, mà lấy giấy bút từ trong tủ quần áo ra, ngồi xuống bàn làm việc.



Giấy và bút đều in mấy chữ “Đội cảnh sát đặc nhiệm thành phố Đông Phụ”.



Anh mở nắp bút, nhưng không biết đặt bút như nào.



Còn khó viết hơn làm bài thi đại học.



Lâm Nghị ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Cậu viết cái gì vậy?”



Cố Kỳ Châu mím môi, thấp giọng trả lời: “Bản kiểm điểm.”



Lâm Nghị: “Chi đội trưởng Hứa bắt cậu viết?”



Cố Kỳ Châu: “Ừ…”



Côn Minh buông điện thoại xuống, tò mò hỏi: “Tại sao anh ấy lại bắt cậu viết bản kiểm điểm?”



Cố Kỳ Châu mệt mỏi, thở dài một hơi: “Đừng hỏi nữa.”



Trần Nhiễm Âm nằm trong phòng y tế đến 13h40 rồi nhận thuốc rời đi. Mặc dù bác sĩ đề nghị cô nên nghỉ ngơi một buổi chiều, nhưng cô thực sự không nghỉ ngơi được, nếu không mấy đứa nhóc lớp 9/2 phải làm sao? Cũng không phải lo lắng về kỷ luật, mà là lo lắng cho sự an toàn của bọn chúng: Có mấy đứa rất nghịch ngợm, như kiểu trong người có Tôn Ngộ Không, leo trèo lên xuống chẳng sợ gì, nếu không theo sát chúng, rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, huống chi còn có đứa nghịch đến phát điên…



Sĩ quan Hà bảo bọn họ đến sân thể dục phía Nam tập hợp trước hai giờ chiều, nhưng Trần Nhiễm Âm không đến sân thể dục, mà trở về ký túc xá cất thuốc trước.



Đúng 13h45, chuông báo thức trong căn cứ huấn luyện reo lên, lúc Trần Nhiễm Âm trở về, cửa phòng kí túc xá nữ đã mở, rất nhiều nữ sinh mặc đồng phục học sinh trường trung học số 2 đi ra, Hứa Từ Thoại đứng ở ven đường, đang nói chuyện với chi đội trưởng Hứa.



Bước chân Trần Nhiễm Âm không khỏi dừng lại, trong lòng thắc mắc: Tại sao chi đội trưởng Hứa lại tới tìm Hứa Từ Thoại? Hai người đều họ Hứa, là thân thích sao?



Cô bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: Hứa Từ Thoại nói mẹ em ấy đã ly hôn rồi tái hôn, mẹ và ba dượng em ấy đều không mang họ Hứa… Chi đội trưởng Hứa không phải là ba ruột của em ấy chứ?



Nhìn kỹ lại, ngũ quan của hai người này hình như có chút giống nhau, nhưng Hứa Từ Thoại lại không cao như chi đội trưởng Hứa, chắc chiều cao của em ấy giống mẹ, nhỏ nhắn.



Thế nhưng, nếu chi đội trưởng Hứa thật sự là ba ruột của em ấy, sao không thấy em ấy nhắc tới? Cố Kỳ Châu và Cố Biệt Đông cũng không biết sao?



Hứa Từ Thoại bỗng nhiên nhìn thấy Trần Nhiễm Âm, nói gì đó với chi đội trưởng Hứa rồi chạy đi, chi đội trưởng Hứa quay đầu nhìn Trần Nhiễm Âm một cái, gật đầu với cô, rồi quay đi theo hướng ngược lại.



Trần Nhiễm Âm gọi Hứa Từ Thoại đến trước mặt mình, hỏi: “Chi đội trưởng Hứa và em đã nói gì?”



Hứa Từ Thoại thành thật trả lời: “Không có gì ạ, chú ấy tưởng em là lớp trưởng nên hỏi em tình hình của Cố Biệt Đông.” Nói xong, lại bổ sung thêm một câu, “Chú ấy quan tâm Cố Biệt Đông lắm.”



“À.” Để chứng minh suy đoán của mình, Trần Nhiễm Âm lại hỏi một câu, “Em có quen chi đội trưởng Hứa không?”



Hứa Từ Thoại thoáng sửng sốt, lắc lắc đầu: “Không quen ạ.”



Trần Nhiễm Âm: “…”



Quả nhiên là cô nghĩ nhiều.



Nhưng mà cũng phải, trên thế giới nào có chuyện trùng hợp như vậy?



Nội dung huấn luyện buổi chiều không nhiều lắm, chỉ có hai hạng mục, một là huấn luyện trên cao, hai là rèn luyện thể lực.



Trần Nhiễm Âm vốn tưởng rằng huấn luyện trên cao nhất định sẽ làm đám trẻ sợ hãi, không ngờ đám con trai lớp 9/2 này không đứa nào nhát gan hay sợ độ cao, không chỉ không sợ hãi, mà ngược lại còn hưng phấn kích động hơn, hận không thể ngay lập tức thắt dây an toàn leo lên trên.



Ngoài ra, Ngô Nguyên không hổ là đoàn sủng của cả lớp, tuy rằng bình thường mọi người đều thích bắt nạt cậu ta, nhưng thời khắc mấu chốt, người được quan tâm nhất vẫn là cậu ta. Sau khi leo lên trên cao, năm sáu bạn quay ra kéo Ngô Nguyên lên, sợ làm cho bạn học yếu ớt này bị ngã, các bạn học nữ cũng không được đối xử như vậy.



Trần Nhiễm Âm và Lý Tư Miên là hai người cuối cùng, hai người họ cũng không sợ độ cao, rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện. Sau đó, sĩ quan Hà cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ trong hai mươi phút.



Trần Nhiễm Âm và Lý Tư Miên đang khoanh tay nói chuyện, tổng phụ trách bỗng nhiên đi tới, giao cho hai người họ một nhiệm vụ: “Tối mai có một buổi tiệc liên hoan, mỗi lớp phải có ít nhất một tiết mục, giáo viên cũng phải có, trong hai cô ai có thể biểu diễn?”



Trần Nhiễm Âm hỏi ngược lại: “Mỗi lớp phải có một giáo viên?”



Tổng phụ trách là một giáo viên nam, dạy Toán, vừa đến tuổi trung niên mà đã hói thành đầu Địa Trung Hải: “Cũng không phải vậy, chỉ có ba tiết mục cho giáo viên, đặc biệt dành riêng cho hai giáo viên trẻ các cô một tiết mục quý giá.”



Trần Nhiễm Âm: “…”



Lý Tư Miên: “…”



Không hổ là lãnh đạo, nói chuyện thật dễ nghe.



Lý Tư Miên nghẹn ngào trả lời: “Tiết mục quý giá như vậy để lại cho chúng tôi, các giáo viên khác không ý kiến gì à?”



Tổng phụ trách thẳng thắn trả lời: “Không, các giáo viên khác giới thiệu hai người lên biểu diễn đấy chứ.”



Lý Tư Miên: “…”



Trần Nhiễm Âm cười hỏi một câu: “Giáo viên nào tin tưởng chúng tôi như vậy chứ?”



Tổng phụ trách tỏ vẻ không liên quan gì đến tôi: “Cô Chu đó, cô Chu đánh giá hai người các cô rất cao, cô ấy cảm thấy hai người vừa xinh đẹp vừa đa tài.”



Trần Nhiễm Âm: “…”



Lý Tư Miên: “…”



Ồ.



Tổng phụ trách lại nói một câu: “Hai cô là thanh niên chắc chắn phải giỏi hơn đám già chúng tôi, một tiết mục tuyệt đối không thành vấn đề.”



Lý Tư Miên tức giận, bắt đầu ăn vạ: “Tôi đâu có được, tôi không có tài nghệ gì, lên biểu diễn chỉ có thể đứng trơ ra đó thôi.”



Thái độ của cô rất cứng rắn, tổng phụ trách đành phải nhìn về phía Trần Nhiễm Âm: “Hẳn là cô Trần có thể chứ? Tôi nghe nói khi còn đi học, cô đã giành giải nhất trong cuộc thi hát ở trường, chắc chắn cô làm được! Không có vấn đề gì cả! Mọi người đều rất mong đợi!”



Đúng là lùa vịt, Trần Nhiễm Âm muốn từ chối cũng không từ chối được, chỉ có thể đồng ý: “Được…”



Chủ nhiệm cười rạng rỡ: “Đăng ký cho cô một tiết mục hát đơn?”



Trần Nhiễm Âm: “Được.”



Tổng phụ trách: “Cứ quyết định như vậy đi, tôi đi trước, cô chọn xong bài hát thì gửi WeChat cho tôi là được.”



Ông ta vừa đi, Lý Tư Miên bắt đầu chửi bới: “Chu Lệ Hồng giỏi xếp nhiệm vụ cho người khác ghê, giỏi thì tự mà lên chứ?”



Trần Nhiễm Âm cũng rất bất đắc dĩ. Nếu cho cô tự chọn thì cô nhất định sẽ chủ động đăng ký, bởi vì cô từ nhỏ đến lớn đã thích góp vui, cô thích đứng trên sân khấu biểu diễn, nhưng cô không thích bị bắt lên diễn như bây giờ, nhưng nhiệm vụ lãnh đạo giao cho lại không thể từ chối.



Ôi, đây chính là xã hội.



Thở dài, cô trả lời: “Cũng đâu thể đi tìm cô ta cãi nhau?”



Lý Tư Miên cũng thở dài, sau đó hỏi Trần Nhiễm Âm: “Cậu đã nghĩ ra sẽ biểu diễn gì chưa?”



Trần Nhiễm Âm gật đầu: “Tớ nghĩ rồi. ”



Chỉ là thiếu một cây đàn guitar.



Suy nghĩ một chút, cô lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Cố Kỳ Châu: “Đội trưởng Cố, anh có thể mượn một cây đàn guitar cho tôi không? Tối mai tôi cần dùng.”



Cả buổi chiều Cố Kỳ Châu đều giám sát huấn luyện tân binh, lúc đọc được tin nhắn đã là một tiếng rưỡi sau, vốn định trực tiếp bỏ qua, nhưng lại không thể làm như không thấy yêu cầu của cô, làm việc gì cũng sẽ nghĩ đến “guitar”.



Cuối cùng, anh thở dài một hơi, vẫn quyết định đi mượn giúp cô, chậm rãi đi đến bên cạnh trung đội trưởng trung đội 2 Ngô Thương: “Tối mai cho anh mượn dùng cây đàn guitar của cậu.”



Ngô Tranh sửng sốt: “Chúng ta không phải khán giả sao?”



Cố Kỳ Châu liếm liếm môi, ra vẻ bình tĩnh nhìn phương xa: “Chủ nhiệm lớp của Đông Tử cần dùng.” Lại cố ý giải thích một câu: “Làm phụ huynh, giúp đỡ một chút cũng là chuyện đương nhiên.”



“À~” Ngô Tranh bừng tỉnh, “Chị dâu muốn lên sân khấu biểu diễn?”



“…”



Sắc mặt Cố Kỳ Châu trầm xuống, nghiêm túc cảnh cáo: “Đừng có gọi linh tinh!”



Ngô Tranh gật đầu: “Em biết, em hiểu, còn chưa kết hôn, ảnh hưởng không tốt.”



Cố Kỳ Châu: “…”



Nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.



Đến giờ cơm chiều, học sinh trường trung học số 2 cơ bản đều biết chuyện tối mai sẽ tổ chức liên hoan, lúc ăn cơm ai cũng đang thảo luận chuyện này.



Hàn Kiều có tiết mục biểu diễn, nhờ Cố Biệt Đông mượn giúp cô ta một cây đàn guitar, lúc Cố Biệt Đông đang nghĩ xem nên đi mượn ai, Cố Kỳ Châu cầm một cây đàn guitar xuất hiện trước mặt cậu, nghiêm mặt nói một câu: “Đưa cho giáo viên chủ nhiệm cháu.” Sau đó đặt guitar lại và quay đi.



Cố Biệt Đông mơ hồ, vẻ mặt mơ màng nhìn bóng lưng của ông cậu mình, nghĩ thầm: Sao cậu không tự mình đưa?



Chim Ưng không ở căng tin, Cố Biệt Đông đoán chắc là cô trở về phòng ngủ nên chuẩn bị tìm một bạn nữ đưa qua giùm, ai ngờ gặp Hàn Kiều ở cửa căng tin.



Hàn Kiều rất ngạc nhiên: “Mượn được nhanh như vậy sao?” Cô ta đưa tay định lấy cây đàn guitar, Cố Biệt Đông lại không đưa cho: “Không phải cho cậu.”



Sắc mặt Hàn Kiều lập tức trầm xuống, lạnh giọng hỏi cậu: “Thế thì cho ai? Hứa Từ Thoại?”



Cố Biệt Đông không nói gì: “Liên quan gì đến cậu ấy? Cậu tôi bảo đưa nó cho Chim Ưng.”



Hàn Kiều càng không vui: “Cô ấy cũng muốn dùng guitar? Thế tớ không cần nữa, cậu không cần phải mượn cho tớ.”



Cố Biệt Đông: “…”



Gì vậy trời?



Cậu bất lực: “Cô ấy dùng guitar với cậu dùng guitar có mâu thuẫn gì với nhau đâu?”



Sao lại không mâu thuẫn? Chứng tỏ cô ấy cũng dùng guitar lên sân khấu biểu diễn như tớ!



Tớ không muốn giống như cô ấy!



“Cậu chả hiểu gì cả!” Hàn Kiều thở phì phò trừng Cố Biệt Đông một cái, rồi xoay người rời đi.



Cố Biệt Đông không hiểu tại sao, lập tức đuổi theo: “Cậu giận rồi à? ”



Hàn Kiều dừng bước, nhìn chằm chằm Cố Biệt Đông: “Bây giờ chỉ có một cây đàn guitar, hoặc là cho cô ấy, hoặc là cho tớ, cậu chọn đi!”



Thái độ của Cố Biệt Đông cũng rất kiên quyết: “Tớ không đưa cho cậu được, bởi vì đây là cây guitar cậu tớ mượn được, không phải tớ mượn, cậu bảo tớ đưa guitar cho Chim Ưng, tớ nhất định phải đưa cho Chim Ưng, không liên quan gì đến cậu.”



Hàn Kiều không ngờ cậu lại nói như vậy, cô ta vừa bực vừa tức, cảm giác cậu đang bênh vực Trần Nhiễm Âm.



Trần Nhiễm Âm! Trần Nhiễm Âm! Rốt cuộc Trần Nhiễm Âm tốt ở chỗ nào? Không phải chỉ là một bà già gần ba mươi tuổi sao? Mắc gì mà tất cả mọi người đều cảm thấy cô ấy tốt?



Cô ta không phục.



Nhìn thấy Hàn Kiều đỏ hốc mắt, Cố Biệt Đông có chút luống cuống: “Cậu, sao cậu lại khóc?”



Hàn Kiều nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ ghét Trần Nhiễm Âm!”



Cố Biệt Đông: “…”



Hàn Kiều rũ mắt, hai giọt nước mắt lập tức rơi xuống, Cố Biệt Đông thấy vậy cũng có chút đau lòng: “Vậy, hay là tớ đi thương lượng với cô ấy, nhường guitar cho cậu?”



Tôi không muốn một cây đàn guitar.



Tôi muốn cô ta bị phụ huynh tố cáo, bị nhà trường kỷ luật, tốt nhất là sa thải cô ta.



Hàn Kiều cắn răng, giơ cánh tay lên, dùng mu bàn tay trắng nõn lau nước mắt, nhanh chóng tỏ vẻ yếu đuối, trong ánh mắt nhìn về phía Cố Biệt Đông mang theo chút cầu xin và làm nũng: “Nơi này cậu quen thuộc, sau khi tắt đèn có thể dẫn tớ ra ngoài chơi không? Tớ đang không vui.”



Sau khi trốn ra ngoài, cô ta sẽ cố ý để mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó bố mẹ cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Trần Nhiễm Âm. Bố cô ta là lãnh đạo cấp cao của tòa soạn, viết bừa vài bài báo là có thể khiến Trần Nhiễm Âm thân bại danh liệt.



Cô ta sẽ xử chết Trần Nhiễm Âm!



Mười giờ rưỡi tối tắt đèn, lúc mười giờ hai mươi Trần Nhiễm Âm và Lý Tư Miên đi kiểm tra phòng ngủ, Lý Tư Miên kiểm tra ký túc xá nữ, Trần Nhiễm Âm đi kiểm tra ký túc xá nam.



Không kiểm tra thì không sao, lần này kiểm tra Trần Nhiễm Âm mới phát hiện, ký túc xá nam còn loạn hơn ký túc xá nữ nhiều, không chỉ là kỷ luật, còn có việc vệ sinh trong phòng ngủ.



Phòng ngủ của học sinh nữ đều sạch sẽ, cùng lắm chỉ là trên mặt bàn có chút rác, không hề bày đồ dùng cá nhân lung tung. Phòng ngủ của học sinh nam thì một trời một vực với phòng ngủ của học sinh nữ, phòng nào phòng nấy lộn xộn như ổ lợn, giày dép, vớ và quần áo ném lung tung, ngay cả quần lót cũng vứt lung tung, lại còn hôi rình, vừa mới đi tới cửa đã có thể ngửi thấy mùi hôi nồng nặc cùng mùi mồ hôi làm Trần Nhiễm Âm ghê cổ và tức giận vô cùng.



Mới một ngày mà đã như vậy, còn hai ngày nữa phải làm sao? Để cho người của đội cảnh sát đặc nhiệm biết có mất mặt không cơ chứ?



Ba phòng rưỡi ký túc xá nam, cô lần lượt huấn luyện từng phòng một, tận mắt theo dõi bọn nhóc dọn dẹp vệ sinh trong phòng ngủ xong mới đi kiểm tra phòng ngủ tiếp theo.



Khi kiểm tra đến Cố Biệt Đông đang ở cùng phòng với nam sinh lớp 9/3 thì đã hơn mười giờ rưỡi tối.



Tắt đèn cũng không ảnh hưởng đến việc cô kiểm tra phòng ngủ, Trần Nhiễm Âm bật đèn pin của điện thoại, bình tĩnh gõ cửa phòng 108.



Mở cửa chính là “Triệu Béo” Triệu Tử Khải trong miệng học sinh lớp 9/2.



Đối mặt với vẻ mặt tức giận của giáo viên chủ nhiệm, Triệu Béo cũng không có chút bối rối, còn rất cung kính nói với Trần Nhiễm Âm: “Nhiệt liệt chào mừng cô Trần đến phòng của chúng em, cô cứ yên tâm kiểm tra, thoải mái kiểm tra, tình hình vệ sinh của phòng chúng em chắc chắn sẽ không làm cô thất vọng!”



Sở dĩ cậu ấy dám thề thốt son sắt như vậy là bởi vì cách đây không lâu, người trong phòng ngủ của bọn họ cách một bức tường cũng có thể nghe được tiếng huấn luyện của người đẹp Trần, cả đám đều bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm. Giữ nguyên tắc phòng ngừa chu đáo, họ lập tức bắt đầu tranh thủ từng giây từng phút để quét dọn vệ sinh, 0.03 giây trước khi Trần Nhiễm Âm gõ cửa, cả đám thành công nhét cái vớ thối cuối cùng vào trong chăn của Ngô Nguyên.



Trần Nhiễm Âm đi vào phòng ngủ rồi cầm đèn nhìn quanh bốn phía, kinh ngạc và bất ngờ nhận ra phòng ngủ cô không hy vọng gì này lại là phòng sạch sẽ nhất… Xem ra vẫn không nên có định kiến với những đứa nhỏ này, phải phá vỡ định kiến mới được.



Tám nam sinh trong ký túc xá, chỉ có một mình Triệu Béo đứng trên mặt đất, trông như đại thái giám đi dạo ngự hoa viên cùng Từ Hy thái hậu, yên lặng đi theo bên cạnh Trần Nhiễm Âm, luôn mồm giải thích tình hình vệ sinh của ký túc xá cho cô.



Bảy nam sinh còn lại đều đã lên giường, không phải nằm thì là ngồi. Ngô Nguyên hình như rất sợ lạnh, cái ngày nắng nóng như này mà lại đắp chăn kín.



Trần Nhiễm Âm đưa tay chỉ vào giường đối diện Ngô Nguyên: “Đây là giường của ai? Của em hay Cố Biệt Đông?”



Đây là giường hai tầng, nhưng trên dưới đều trống rỗng, giường cô chỉ là giường dưới.



Triệu Béo lập tức trả lời: “Cô Trần, giường dưới chắc chắn là của em rồi, cân nặng của em ngủ giường trên không an toàn lắm.”



Trần Nhiễm Âm ngẩng đầu, nhìn giường đệm lộn xộn: “Cố Biệt Đông đi đâu rồi?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom