Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Sau khi xuống núi, hai người không thể không chia tay nhau. Có lẽ bên Trịnh Thường đã điều tra ra được chút manh mối gì đó, Cố Kỳ Châu trực tiếp lái xe đến phân cục, Trần Nhiễm Âm thì lái xe đến bệnh viện. Trước khi đến bệnh viện, cô đi theo Cố Kỳ Châu đến phân cục, chỉ là lặng lẽ đi theo phía sau xe.
Cô nhìn theo xe Cố Kỳ Châu chạy vào cửa phân cục, trong lòng chợt cảm thấy khó chịu: Ai biết lần gặp mặt kế tiếp sẽ là lúc nào, cô còn vô cùng lo lắng anh sẽ bị thương trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, súng đạn không có mắt mà… Cô muốn trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, làm hậu thuẫn kiên cường, nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ không lo lắng cho người yêu của mình.
Bỗng điện thoại di động rung lên, cô cầm lên xem, là Cố Kỳ Châu gửi Wechat tới: 【Em về đi.】
“……”
Thì ra anh đã sớm phát hiện cô đang đi theo.
Chưa kể anh làm cảnh sát đặc nhiệm mà còn là đội trưởng đội chống khủng bố, làm sao có thể không có kỹ thuật theo dõi ngược chứ? Vả lại, cô còn là một tuyển thủ nghiệp dư không có kỹ thuật theo dõi cơ bản gì, tám phần mười là đã lộ ngay từ đầu rồi…
Trần Nhiễm Âm thở dài, bắt đầu dùng ngón tay gõ chữ, ở trong khung chat nhập một đống chữ thật dài, dặn dò anh ăn cơm đều đặn, dặn dò chú ý nghỉ ngơi, dặn dò chú ý an toàn, lúc chuẩn bị nhấp gửi thì cô lại có chút chần chờ, sau đó xóa chuỗi văn bản dài này, cuối cùng chỉ gửi bốn chữ: 【Bình an trở về.】 Bốn từ đơn giản, bao gồm tất cả những mong ước và lời chúc phúc của cô.
Câu trả lời của Cố Kỳ Châu rất đơn giản, nhưng kiên định: 【Được.】
Không biết vì sao khóe mắt của Trần Nhiễm Âm bỗng đỏ bừng, để tránh cho mình vỡ đê, cô vội vàng ném điện thoại lên ghế phụ, cúi đầu nhắm mắt hít một hơi thật sâu, chờ tâm trạng ổn định lại một chút, cô lập tức quay đầu xe.
Trên đường đến bệnh viện, tâm trạng của cô vẫn luôn nặng nề, nhưng cô không muốn để người nhà nhận ra tâm sự của mình, đành phải cố gắng lấy lại tinh thần, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà đẩy cửa phòng bệnh.
Một đống người vây quanh trong phòng bệnh riêng, ngoài mẹ và bà ngoại cô ra, còn có hai người cậu mợ và con cái của họ.
Thật ra sức khỏe ông Tần không có gì đáng ngại, là cẳng chân phải bị Tần Thiên Hữu đá gãy xương, theo lý bó thạch cao xong là có thể xuất viện, nhưng ba người con lại không đồng ý, nhất định phải nằm viện quan sát một ngày mới về nhà.
Con cái là lo lắng cho sức khỏe của bố, ông Tần là người lớn tuổi, rất thích sự yên tĩnh, nhưng trong phòng bệnh chen chúc nhiều người như vậy, ông rất phiền, con cháu còn không ngừng lải nhải, nói ông không quan tâm sinh mạng và sức khỏe của mình. Ông càng nghe càng phiền, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần.
Trần Nhiễm Âm còn tưởng rằng ông ngoại cô đang ngủ, nhỏ giọng nói với bà ngoại cô một câu: “Điện thoại di động của ông ngoại con…” Cô còn chưa nói hết thì ông Tần đã mở mắt ra, hoảng hốt hỏi: “Tìm được chưa?”
Trần Nhiễm Âm dở khóc dở cười: “Té ra là ông chưa ngủ ạ?” Sau đó lấy điện thoại ở trong túi áo khoác ra đưa cho ông: “Yên tâm đi ạ, không bị hư hỏng chút nào cả, còn có thể dùng được.”
Ông Tần thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve điện thoại di động trên tay như bảo bối, lẩm bẩm cảm thán: “Đồ Vị Phạn tặng đúng là tốt, dùng bao nhiêu năm cũng không hỏng.”
Phòng bệnh vốn đang náo nhiệt thì chợt yên tĩnh lại.
Trần Nhiễm Âm mím môi, nhìn về phía mẹ cô.
Tần Vi khoanh hai tay lại, rũ mắt xuống, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng Trần Nhiễm Âm có thể cảm nhận được, mẹ cô đang khó chịu, đang nhớ đến anh trai cô.
Mặc dù cô không phải là một người mẹ, nhưng cô hiểu được luân lí, vì vậy cô có thể hiểu được trái tim của mẹ mình: Nỗi đau mất con là không bao giờ nguôi ngoai, đặc biệt là đối với một người mẹ, mỗi khi nhớ đến đáy lòng lại đau đớn vô cùng, huống chi đó còn là đứa con đầu lòng của bà.
Trần Nhiễm Âm khẽ thở dài, càng tin tưởng một chuyện: Mẹ cô sẽ không tiếp nhận Cố Kỳ Châu, trừ khi Cố Kỳ Châu không làm cảnh sát. Nhưng điều này là không thể, Cố Kỳ Châu tuyệt đối sẽ không từ bỏ nghề cảnh sát, cô cũng sẽ không ích kỷ ép anh từ bỏ.
Anh có sứ mệnh và tín ngưỡng của riêng mình, cô nhất định sẽ dốc hết sức lực ủng hộ và bảo vệ anh, cô chỉ muốn cả hai ở bên nhau.
Cho nên, Trần Nhiễm Âm vẫn chưa từ bỏ ý định: Biết đâu, mẹ cô cũng không cố chấp như cô nghĩ? Lỡ như bà đồng ý cho cô quen một cảnh sát thì sao? Dù sao anh trai cô cũng là cảnh sát, đến chết cũng yêu nghề nghiệp của mình, nói không chừng mẹ cô sẽ sinh ra một ít tình cảm đối với nghề nghiệp này?
Ngày 5 tháng 10 phải đi làm, tối ngày 4, Trần Nhiễm Âm lái xe đưa mẹ cô về Đông Phụ.
Lúc về trên cao tốc không bị tắc đường, suốt chặng đường đều rất thông suốt, không trở ngại.
Lúc sắp tới cao tốc, Trần Nhiễm Âm thản nhiên nói với mẹ cô một câu: “Ngày nào mẹ cũng thúc giục con tìm người yêu, nhưng lại không nói cho con biết tiêu chuẩn con rể lý tưởng của mẹ là gì, như vậy con tìm thế nào được?”
Tần Vi đang lướt điện thoại, nghe vậy thì ngẩng đầu liếc nhìn con gái mình một cái: “Sao con lại đột nhiên nói với mẹ chuyện này? Có mục tiêu rồi à?”
“……”
Giác quan thứ sáu của mẹ cô vẫn chính xác như trước.
Trần Nhiễm Âm không đổi sắc mặt nói: “Không có, chỉ là hỏi thử thôi, tò mò tiêu chuẩn của giám đốc Tần là gì ấy mà.”
Tần Vi ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhân phẩm tốt, có trách nhiệm, biết tiến tới, đối xử tốt với con.” Lại bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, bà bổ sung: “Vẻ ngoài không cần quá đẹp, nhưng tuyệt đối không được quá xấu, ảnh hưởng đến thế hệ sau.”
Trần Nhiễm Âm bị chọc cười: “Còn gì nữa không ạ?”
Tần Vi: “Không còn nữa.”
Trần Nhiễm Âm mím môi, thử hỏi một câu: “Vậy, nếu con muốn quen cảnh sát thì sao?”
Tần Vi ngẩn ra, không cần suy nghĩ đã trả lời rất chắc chắn: “Con nghĩ cũng đừng nghĩ tới! Không đời nào! Tuyệt đối không thể!”
Trần Nhiễm Âm vô thức nắm chặt tay lái, cố gắng duy trì bình tĩnh: “Vì sao? Cảnh sát không tốt ạ? Rất có cảm giác an toàn mà.” Nhưng bất giác, giọng điệu của cô lại hơi khẩn trương: “Bọn họ vừa mới cứu ông ngoại con đó!”
Tần Vi cười một tiếng, nhưng nụ cười lại rất thê lương: “Đó là đối với người bình thường mà nói, có cảnh sát ở bên cạnh đương nhiên sẽ có cảm giác an toàn, nhưng nếu con trở thành người nhà của cảnh sát thì chuyện sẽ khác. Bọn họ không ở nhà là chuyện nhỏ, nhưng lỡ như một ngày nào đó bất hạnh hy sinh, con có thể chấp nhận kết quả này không?”
Trần Nhiễm Âm vừa định mở miệng phản bác lời mẹ cô, nhưng Tần Vi lại không cho cô cơ hội mở miệng: “Ngẫm lại anh trai con đi, ngẫm lại Tiểu Liễu đi, cái giá quá lớn…”
Trần Nhiễm Âm im lặng một chút… Tiểu Liễu, Chu Dạ Liễu, bạn gái của anh trai cô.
Hai người có tình cảm rất sâu đậm, có thể nói Chu Dạ Liễu là người mà anh trai cô đã kéo ra khỏi vũng bùn. Chu Dạ Liễu là một cô nhi, từ bé lớn lên ở cô nhi viện. Bên cô nhi viện suy đoán cô ấy có lẽ là bé gái bị bố mẹ trọng nam khinh nữ vứt bỏ. Bởi vì buổi tối hôm đó, lúc bác gái dọn vệ sinh ở bờ sông đã nhặt được cô ấy. Cô ấy là một đứa bé khỏe mạnh, tứ chi đầy đủ, bố mẹ nhà bình thường không có lý do gì vứt bỏ một đứa bé khỏe mạnh cả.
Tính cách của Dạ Liễu tương đối quái gở, không hợp với máy đứa trẻ trong cô nhi viện, còn thường xuyên đánh nhau ẩu đả, là đứa con gái làm cho tất cả giáo viên trong cô nhi viện phải đau đầu. Lúc cô ấy mười bảy tuổi đã đánh nhau với một đám lưu manh trong xã hội và bị bắt, còn bị nghi ngờ dính vào một vụ án đánh bạc, mà người phụ trách vụ đánh bạc này lại chính là thầy của anh trai cô.
Sau đó Chu Dạ Liễu không có liên lạc gì, mãi về sau, Chu Dạ Liễu nhắn tin nói mình thi đậu vào trường cảnh sát, có lẽ là câu nói ‘Trong cuộc sống nếu không muốn bị coi thường’ đã tác động đến cô ấy, hoặc có lẽ cô ấy cảm nhận được sự ấm áp của tình người trên người anh trai cô, cho nên, cô ấy muốn trở thành người như anh trai cô.
Còn chuyện lúc trước hai người ở bên nhau thế nào, Trần Nhiễm Âm không nghe anh trai cô kể, nhưng cô có thể cảm nhận được tình cảm của hai người rất tốt, anh trai cô rất yêu thương Chu Dạ Liễu, còn ánh mắt Chu Dạ Liễu nhìn anh trai cô lại mang theo sự ỷ lại vô tận, như xem anh ấy là người thân duy nhất của mình trên thế giới này. Bọn họ còn dự định đợi Chu Dạ Liễu tốt nghiệp thì kết hôn ngay, ai ngờ trời không chiều lòng người…
Cô không thể tưởng tượng được sự hy sinh của anh trai cô là đả kích lớn chừng nào đối với Chu Dạ Liễu. Đúng vậy, từ sau khi anh cô hy sinh, Chu Dạ Liễu cũng biến mất. Vốn dĩ bố mẹ cô còn muốn chăm sóc Chu Dạ Liễu thay anh trai cô, coi như có thêm một đứa con gái, nhưng khi bọn họ đến trường cảnh sát tìm cô ấy thì phát hiện Chu Dạ Liễu đã bỏ học, hơn nữa cô ấy không cha không mẹ, cho nên không ai biết cô ấy đi đâu.
“Bây giờ Tiểu Liễu thế nào rồi nhỉ?” Giọng của Tần Vi có hơi khàn, khóe mắt bỗng đỏ hoe, “Hôm trước mẹ mơ thấy anh trai con, anh trai con hỏi mẹ là Tiểu Liễu sống tốt không, mẹ cũng không biết nên trả lời như thế nào… Mẹ cảm thấy mình có lỗi…” Nói xong bà bật khóc, còn thổn thức muốn nói với con gái mình: “Mẹ không muốn con trở thành Tiểu Liễu thứ hai…”
Khóe mắt của Trần Nhiễm Âm cũng đỏ, trái tim đau đớn như bị kim đâm. Cô hiểu mẹ, thương mẹ, đau lòng cho Chu Dạ Liễu. Cô yêu Cố Kỳ Châu sâu đậm, cô không muốn nhu nhược vứt bỏ anh lần thứ hai. Cô không sợ, hiện tại cô không sợ gì cả.
Cô hít một hơi thật sâu, nói từng câu từng chữ thật chắc chắn với mẹ mình: “Không phải ai cũng sẽ trở thành Chu Dạ Liễu, nghề cảnh sát không sai, không nên bị người khác né tránh.”
“Là nghề này làm cho mẹ mất đi con trai.” Tần Vi nhìn về phía con gái mình, nói rất chân thành: “Mẹ không thể mất đi một đứa con gái nữa.”
Trần Nhiễm Âm cảm nhận được sự kiên quyết của mẹ, trong lòng vô cùng bất lực, rồi lại không còn cách nào khác, hình như cô hoàn toàn không thuyết phục được mẹ cô.
Từ từ tính vậy… Cô thở dài một hơi, im lặng lái xe mà không nói một lời.
Tần Vi cũng im lặng, không bao lâu sau, bà bỗng nhiên hỏi: “Có phải con quen đội trưởng Cố của đội đặc cảnh kia không?”
Trong lòng Trần Nhiễm Âm hoảng hốt, vội vàng phủ nhận: “Không ạ.” Cô không dám để cho nhiều người biết anh chính là Lâm Vũ Đường, cho dù là mẹ cô cũng không được. Hơn nữa mẹ cô còn có thành kiến cực lớn đối với nghề cảnh sát, nếu nói thật cũng chỉ thêm phiền toái mà thôi.
Tần Vi từ chối cho ý kiến: “Ánh mắt con nhìn người ta đâu có giống không quen biết.”
Trong lòng Trần Nhiễm Âm thấy bối rối, nhưng biểu cảm lại vô cùng bình tĩnh: “Người ta đẹp trai như vậy con không thể nhìn thêm một chút sao?” Sau đó lại nói: “Người ta còn là đội trưởng đội đặc cảnh, còn không cho phép con nhìn thêm vài lần sao?”
Tần Vi lại không phản bác được, nhưng vẫn đăm chiêu: “Mẹ cứ cảm thấy như đã gặp cậu ta ở đâu rồi.”
Trần Nhiễm Âm miễn cưỡng nở nụ cười: “Mẹ nhớ nhầm à?”
“Có thể là vậy.” Tần Vi lại thở dài: “Thật sự là già rồi, trí nhớ không tốt lắm.”
Trong lòng Trần Nhiễm Âm vẫn còn sợ hãi nghĩ: May mà trí nhớ của mẹ không tốt, bằng không cô cũng không biết nên làm thế nào bây giờ…
Ngày 5 tháng 10 chính thức khai giảng, Trần Nhiễm Âm còn tưởng rằng mình phải cần vài ngày thích ứng mới có thể dần trở lại trạng thái làm việc trước kỳ nghỉ, ai ngờ còn chưa được nửa ngày sự hăng hái đã quay trở lại, nguyên nhân không phải gì khác, rất đơn giản: Đám nhóc lớp 9/2 này không thể mặc kệ được, tất cả đều là được nước lấn tới.
Kì thi sắp tới, vì muốn khiến cho học sinh trong lớp tập trung hết sức, cô cũng không thể không ép mình mau chóng tập trung, lấy hào quang Phật Tổ Như Lai trấn áp Mỹ Hầu Vương ra đàn áp bọn nhóc.
Tuần đầu tiên của năm học, ngoài buổi trưa thứ Năm họp giáo viên ra thì ngày nào cô cũng quan sát giờ tự học của lớp, cho đến khi tất cả mọi người trong lớp tập trung, bắt đầu cụp đuôi làm người, cô mới dần buông lỏng cảnh giác, nhưng thỉnh thoảng vẫn cho bọn chúng một cuộc đột kích nhỏ: Lặng lẽ xuất hiện bên ngoài lớp học vào tiết tự học buổi tối, như bóng ma đứng ở cửa sau hoặc bên ngoài cửa sổ nhìn trộm vào trong lớp học, xem ai dám có động tác nhỏ, nếu bắt được người nào thì sẽ xử lý ngay tại chỗ, giết gà dọa khỉ, tuyệt đối không lưu tình, tuyệt đối không trì hoãn!
Đến tuần thứ hai thì kỷ luật trong lớp tốt hơn rất nhiều, bầu không khí học tập đi lên, hơn nữa áp lực học tập quá lớn thực sự tiêu hao không ít tinh lực của những đứa trẻ này. Chưa kể bây giờ ngày nào cũng phải học ít nhất một tiết thể dục, có thể nói là tiêu hao cả thể xác lẫn tinh thần, muốn nghịch cũng không thể nghịch được, ngay cả các giáo viên nhìn cũng cảm thấy mệt theo, ai mà không từng trải qua giai đoạn này?
Thật ra Trần Nhiễm Âm rất đau lòng học sinh của mình, cảm giác bọn nhóc ai nấy đều sắp mệt thành chó, hình như còn mệt hơn lúc cô đi học. Thật ra thời cấp hai cô là một học sinh ăn chơi quậy phá, không học vấn không nghề nghiệp, có gì đâu mà mệt. Đúng, sự đau lòng của cô không đáng một xu, không thể giúp đỡ bọn nhóc thi đậu trường cấp ba, không thể cho bọn chúng một tương lai tốt đẹp, cho nên, cô chỉ có thể nhẫn tâm không ngừng thúc giục bọn nhóc.
Cô hiểu đạo lý co giãn hợp lý, cho nên thỉnh thoảng cô sẽ giúp bọn nhóc thư giãn một chút.
Cuối tháng Mười, trên mạng bắt đầu phổ biến ly trà sữa đầu tiên vào mùa thu, thế là cô tự bỏ tiền túi ra mua cho tất cả mọi người trong lớp một ly trà sữa, làm cho mọi người vui vẻ, xem như bắt kịp trào lưu. Các thiếu niên và thiếu nữ lớp 9/2 đều rất vui vẻ, thuận tiện còn đổi biệt danh ‘Chim Ưng’ của cô thành ‘Đại bàng đại gia Dubai’.
Chớp mắt đã đến tháng Mười Một.
Trưa thứ Tư Trần Nhiễm Âm không có tiết dạy, cô đang ngồi trong phòng làm việc chấm bài tập, bỗng di động rung lên một cái, cô vô thức liếc mắt nhìn màn hình điện thoại. Vốn không định xem, nhưng khi nhìn thấy người gửi, cô lập tức vứt bỏ bút đỏ trong tay, cầm lấy điện thoại di động.
Cố Kỳ Châu: 【Chi phí sinh hoạt của Đông Tử trong tháng này.】
Cố Kỳ Châu: 【Chuyển khoản: 1600 tệ】
Trần Nhiễm Âm lập tức trả lời: 【Nhiệm vụ kết thúc rồi à?】
Cố Kỳ Châu: 【Ừ, vừa mới kết án.】
Theo lý thì sau khi nghe được tin tức này hẳn là Trần Nhiễm Âm sẽ rất vui vẻ, bởi vì anh bình an trở về. Nhưng thực tế cô không có vui vẻ như tưởng tượng, không đúng, phải nói là vừa vui vẻ vừa mất hứng, mất hứng chính là thái độ của anh với cô vẫn không nóng không lạnh, kết thúc nhiệm vụ cũng không chủ động nói với cô, chỉ chuyển tiền sinh hoạt của cháu trai cho cô.
Thật ra trong một tháng qua không phải bọn họ không liên lạc, chỉ là cả hai đều quá bận rộn nên tần suất liên lạc có thể nói là rất hiếm hoi, hơn nữa mỗi lần đều vội vàng nói một câu rồi kết thúc, cô vừa mới nếm được chút kẹo ngọt thì đã biến mất.
Chậc, hôn cũng hôn rồi, không ngờ còn lạnh nhạt với trẫm như vậy!
Ngày đó anh ở trong hang động hôn trẫm đâu phải thái độ này!
Trần Nhiễm Âm cắn môi, không cam lòng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trong chốc lát, gõ chữ trả thù: 【Trùng hợp thật đấy, em sắp kết hôn rồi, anh có thể đến dự đám cưới của em không?】
Nhưng Cố Kỳ Châu lại không để ý tới cô.
Cô thật sự tức giận, trả lời một tin nhắn khác: 【Ngày mai sẽ gửi thiệp mời cho anh, ông xã của em rất đẹp trai, đẹp trai hơn anh gấp trăm lần!】
Cố Kỳ Châu vẫn không để ý tới cô.
Trần Nhiễm Âm tức giận đến mức thẳng thửng lật úp điện thoại di động lại, tiếp tục sửa bài tập, trùng hợp lại đang sửa bài cho Cố Biệt Đông, mười câu hỏi sai năm câu, làm cái gì đây? Có tập trung làm bài không vậy? Cô không chút lưu tình đánh năm dấu đỏ thật lớn vào cuốn vở bài tập về nhà của cố Biệt Đông, phê bình: Thứ Bảy bảo cậu của em đến trường!
Bên trong trung tâm thương mại sáng rực đèn, tầng một bán trang sức châu báu và mỹ phẩm cao cấp, nhìn xung quanh đều là trang sức sáng lấp lánh.
Cố Kỳ Châu không biết hãng nào tốt, sau khi dạo một vòng ở tầng một, anh đi đến một cửa hàng châu báu quen thuộc với mọi người, hỏi thăm nhân viên đứng quầy mua nhẫn kim cương.
Nhân viên đứng quầy hỏi ngược lại là mua cho ai? Mục đích mua là gì?
Hai câu hỏi này làm anh có chút bối rối.
Mua cho ai? Nhất định là tặng cho Trần Nhiễm Âm rồi, ngoài cô ra không có người khác. Nhưng người ta hỏi không phải là tên, mà là hỏi quan hệ gì?
Tạm thời vẫn chưa có quan hệ, nếu phải nói có thì đó chính là quan hệ bạn gái cũ.
Chuẩn bị cùng bạn gái cũ tái hợp, dù sao hôn cũng hôn rồi, không thể đùa giỡn lưu manh đúng không? Đàn ông không thể làm loại chuyện ăn người ta sạch sành sanh rồi bỏ chạy như vậy, hôn rồi thì phải chịu trách nhiệm.
Trong lòng vẫn còn chút băn khoăn, một tuần trước, lúc đi phá hủy hang ổ của bọn buôn bán súng, một viên đạn bay lướt qua bên tai, chỉ thiếu một centimet nữa là người đã mất. Thật ra anh đã gặp phải loại tình huống sinh tử này rất nhiều lần, mỗi lần đều may mắn sống sót, ai có thể cam đoan là sau này sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn đây? Nếu như chết thì cô sẽ phải làm sao?
Anh thật sự thích cô, thật sự muốn ở bên cô, nhưng lại lo lắng mình sẽ hại cô.
Gần và xa thật tiến thoái lưỡng nan, đời này cũng chưa từng do dự như vậy.
Khẽ thở dài, Cố Kỳ Châu trả lời: “Không quan trọng.”
Nhân viên đứng quầy: “Vậy anh dùng để tỏ tình sao?”
Cố Kỳ Châu do dự: “Coi như vậy đi.”
Nhân viên đứng quầy lập tức chỉ vào tủ kính trong suốt: “Cái này rất thích hợp để tỏ tình.”
Cố Kỳ Châu nhìn qua lớp kính, cảm giác viên kim cương này quá nhỏ, giá cả không cao, chắc khoảng bảy tám ngàn, vì thế hỏi một câu: “Có kim cương nào lớn hơn một chút không?”
Nhân viên đứng quầy do dự: “Loại đó đắt hơn, có thể vượt quá ngân sách của anh.” Nhân viên đứng quầy chuyên nghiệp rất có mắt nhìn, có định vị rõ ràng đối với khách hàng của mình. Cô ấy nhìn vị khách hàng nam trước mắt này, tuy rằng rất đẹp trai nhưng cách ăn mặc rất bình thường, cho nên không giới thiệu hàng quá đắt tiền.
Cố Kỳ Châu hiểu ý của nhân viên đứng quầy, có thể hiểu suy nghĩ cô ấy, anh cười trả lời: “Không sao, đắt một chút cũng được, quá rẻ lại không xứng với cô ấy.”
Tuy rằng anh không có nhiều tiền, nhưng dù gì cũng làm việc nhiều năm nay, ít nhiều cũng tích góp được chút tiền nhỏ, coi như là không mua được hàng thượng đẳng nhất thì cũng không thể mua hàng quá tệ.
Mua cho cô món đồ tốt nhất trong khả năng của mình.
Nhân viên đứng quầy thấy rất nhiều người đàn ông vì tiết kiệm tiền mà cố ý mua đồ rẻ cho bạn gái hoặc vợ, hơn nữa cũng có rất nhiều người còn ăn mặc sang trọng, loại đàn ông này hoặc là cảm thấy đồ đắt tiền, hoặc là cảm thấy không cần phải mua đồ quá đắt cho người yêu của mình, cho rằng các cô ấy không xứng để tiêu tiền, rất hiếm thấy đàn ông chủ động đề nghị mua đồ đắt tiền cho bạn đời, nên không khỏi có ấn tượng tốt với Cố Kỳ Châu, nhiệt tình giới thiệu cho Cố Kỳ Châu một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo hơn mà lại không quá đắt tiền.
Cố Kỳ Châu nhìn chiếc nhẫn kim cương hình tròn đơn giản khí chất kia, giá là ba vạn chín ngàn sáu, gần bốn vạn, tương đương với một tháng lương, anh vẫn không chút do dự đặt hàng. Tuy rằng có chút đau thịt, nhưng chỉ cần nghĩ đến phản ứng vui vẻ và bất ngờ sau khi cô nhận được nhẫn kim cương thì lại cảm thấy số tiền này tiêu đáng giá.
Chiếc nhẫn này là hàng đặt theo yêu cầu, khi chuẩn bị thanh toán, nhân viên đứng quầy đăng ký thông tin, hỏi một câu: “Kích thước ngón áp út của người trong lòng anh là bao nhiêu?”
Cố Kỳ Châu sửng sốt: “Còn cần kích thước nữa sao?”
Nhân viên đứng quầy cười nói: “Đương nhiên rồi, nếu không đeo không vừa thì làm sao bây giờ?”
Cố Kỳ Châu thật sự không muốn đi đo kích thước ngón tay của Trần Nhiễm Âm, là… Anh cúi đầu nhìn tay trái của mình không chớp mắt, cố gắng hồi tưởng lại cảm giác mười ngón tay đan vào nhau, sau đó chính xác báo ra một kích thước cho nhân viên đứng quầy.
Nhân viên đứng quầy: “Anh có chắc không?”
Cố Kỳ Châu: “Chắc là cỡ đó.” Anh nhớ rất kỹ những ngón tay của cô, bởi vì cô thực sự không thành thật.
Nhân viên đứng quầy đáp: “Vậy tôi sẽ đăng ký cho anh vậy nhé?”
Cố Kỳ Châu: “Ừ.”
Nửa tháng sau lấy hàng. Sau khi đặt cọc xong, Cố Kỳ Châu lập tức rời khỏi cửa hàng châu báu. Vốn là chuẩn bị rời đi, nhưng trên đường đi lại gặp một cửa hàng mỹ phẩm, anh có chút do dự rồi dừng bước.
Thương hiệu của cửa hàng này nhìn rất quen thuộc, nhưng anh không biết, bởi vì trong nhà không có phụ nữ nên không hiểu được phạm vi này, có thể nói là chạm tới khu vực mù.
Có rất nhiều người đẹp phố thị vây quanh quầy son dùng thử, Cố Kỳ Châu đi tới đi lui, nghe lời giới thiệu của nhân viên đứng quầy chọn cho Trần Nhiễm Âm một thỏi son môi. Lúc giao tiền, nhân viên đứng quầy hỏi anh ba lần: “Anh xác định muốn tặng màu này cho bạn gái? Chanel còn rất nhiều màu sắc cho anh lựa chọn.”
Cố Kỳ Châu rất tin tưởng thẩm mỹ của mình: “Chọn cái này, cái này rất đẹp.” Anh cảm thấy màu hồng nhạt vô cùng đẹp, rất thích hợp với cô giáo Trần xinh đẹp.
Nhân viên đứng quầy muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn tôn trọng thẩm mỹ của khách hàng: “Vậy, được rồi…” Không phải ngày lễ tết vẫn có thể bán được màu Barbie chết tiệt này đã là rất hiếm có, xem như một thành tích đột phá đi.
Sau khi mua son môi xong, anh xách túi mua sắm đến bãi đậu xe, sau khi lên xe mới mở WeChat nhìn thoáng qua, sau đó mới nhìn thấy thông báo ‘kết hôn’ của chị Trần.
Cô nhìn theo xe Cố Kỳ Châu chạy vào cửa phân cục, trong lòng chợt cảm thấy khó chịu: Ai biết lần gặp mặt kế tiếp sẽ là lúc nào, cô còn vô cùng lo lắng anh sẽ bị thương trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, súng đạn không có mắt mà… Cô muốn trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, làm hậu thuẫn kiên cường, nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ không lo lắng cho người yêu của mình.
Bỗng điện thoại di động rung lên, cô cầm lên xem, là Cố Kỳ Châu gửi Wechat tới: 【Em về đi.】
“……”
Thì ra anh đã sớm phát hiện cô đang đi theo.
Chưa kể anh làm cảnh sát đặc nhiệm mà còn là đội trưởng đội chống khủng bố, làm sao có thể không có kỹ thuật theo dõi ngược chứ? Vả lại, cô còn là một tuyển thủ nghiệp dư không có kỹ thuật theo dõi cơ bản gì, tám phần mười là đã lộ ngay từ đầu rồi…
Trần Nhiễm Âm thở dài, bắt đầu dùng ngón tay gõ chữ, ở trong khung chat nhập một đống chữ thật dài, dặn dò anh ăn cơm đều đặn, dặn dò chú ý nghỉ ngơi, dặn dò chú ý an toàn, lúc chuẩn bị nhấp gửi thì cô lại có chút chần chờ, sau đó xóa chuỗi văn bản dài này, cuối cùng chỉ gửi bốn chữ: 【Bình an trở về.】 Bốn từ đơn giản, bao gồm tất cả những mong ước và lời chúc phúc của cô.
Câu trả lời của Cố Kỳ Châu rất đơn giản, nhưng kiên định: 【Được.】
Không biết vì sao khóe mắt của Trần Nhiễm Âm bỗng đỏ bừng, để tránh cho mình vỡ đê, cô vội vàng ném điện thoại lên ghế phụ, cúi đầu nhắm mắt hít một hơi thật sâu, chờ tâm trạng ổn định lại một chút, cô lập tức quay đầu xe.
Trên đường đến bệnh viện, tâm trạng của cô vẫn luôn nặng nề, nhưng cô không muốn để người nhà nhận ra tâm sự của mình, đành phải cố gắng lấy lại tinh thần, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà đẩy cửa phòng bệnh.
Một đống người vây quanh trong phòng bệnh riêng, ngoài mẹ và bà ngoại cô ra, còn có hai người cậu mợ và con cái của họ.
Thật ra sức khỏe ông Tần không có gì đáng ngại, là cẳng chân phải bị Tần Thiên Hữu đá gãy xương, theo lý bó thạch cao xong là có thể xuất viện, nhưng ba người con lại không đồng ý, nhất định phải nằm viện quan sát một ngày mới về nhà.
Con cái là lo lắng cho sức khỏe của bố, ông Tần là người lớn tuổi, rất thích sự yên tĩnh, nhưng trong phòng bệnh chen chúc nhiều người như vậy, ông rất phiền, con cháu còn không ngừng lải nhải, nói ông không quan tâm sinh mạng và sức khỏe của mình. Ông càng nghe càng phiền, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần.
Trần Nhiễm Âm còn tưởng rằng ông ngoại cô đang ngủ, nhỏ giọng nói với bà ngoại cô một câu: “Điện thoại di động của ông ngoại con…” Cô còn chưa nói hết thì ông Tần đã mở mắt ra, hoảng hốt hỏi: “Tìm được chưa?”
Trần Nhiễm Âm dở khóc dở cười: “Té ra là ông chưa ngủ ạ?” Sau đó lấy điện thoại ở trong túi áo khoác ra đưa cho ông: “Yên tâm đi ạ, không bị hư hỏng chút nào cả, còn có thể dùng được.”
Ông Tần thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve điện thoại di động trên tay như bảo bối, lẩm bẩm cảm thán: “Đồ Vị Phạn tặng đúng là tốt, dùng bao nhiêu năm cũng không hỏng.”
Phòng bệnh vốn đang náo nhiệt thì chợt yên tĩnh lại.
Trần Nhiễm Âm mím môi, nhìn về phía mẹ cô.
Tần Vi khoanh hai tay lại, rũ mắt xuống, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng Trần Nhiễm Âm có thể cảm nhận được, mẹ cô đang khó chịu, đang nhớ đến anh trai cô.
Mặc dù cô không phải là một người mẹ, nhưng cô hiểu được luân lí, vì vậy cô có thể hiểu được trái tim của mẹ mình: Nỗi đau mất con là không bao giờ nguôi ngoai, đặc biệt là đối với một người mẹ, mỗi khi nhớ đến đáy lòng lại đau đớn vô cùng, huống chi đó còn là đứa con đầu lòng của bà.
Trần Nhiễm Âm khẽ thở dài, càng tin tưởng một chuyện: Mẹ cô sẽ không tiếp nhận Cố Kỳ Châu, trừ khi Cố Kỳ Châu không làm cảnh sát. Nhưng điều này là không thể, Cố Kỳ Châu tuyệt đối sẽ không từ bỏ nghề cảnh sát, cô cũng sẽ không ích kỷ ép anh từ bỏ.
Anh có sứ mệnh và tín ngưỡng của riêng mình, cô nhất định sẽ dốc hết sức lực ủng hộ và bảo vệ anh, cô chỉ muốn cả hai ở bên nhau.
Cho nên, Trần Nhiễm Âm vẫn chưa từ bỏ ý định: Biết đâu, mẹ cô cũng không cố chấp như cô nghĩ? Lỡ như bà đồng ý cho cô quen một cảnh sát thì sao? Dù sao anh trai cô cũng là cảnh sát, đến chết cũng yêu nghề nghiệp của mình, nói không chừng mẹ cô sẽ sinh ra một ít tình cảm đối với nghề nghiệp này?
Ngày 5 tháng 10 phải đi làm, tối ngày 4, Trần Nhiễm Âm lái xe đưa mẹ cô về Đông Phụ.
Lúc về trên cao tốc không bị tắc đường, suốt chặng đường đều rất thông suốt, không trở ngại.
Lúc sắp tới cao tốc, Trần Nhiễm Âm thản nhiên nói với mẹ cô một câu: “Ngày nào mẹ cũng thúc giục con tìm người yêu, nhưng lại không nói cho con biết tiêu chuẩn con rể lý tưởng của mẹ là gì, như vậy con tìm thế nào được?”
Tần Vi đang lướt điện thoại, nghe vậy thì ngẩng đầu liếc nhìn con gái mình một cái: “Sao con lại đột nhiên nói với mẹ chuyện này? Có mục tiêu rồi à?”
“……”
Giác quan thứ sáu của mẹ cô vẫn chính xác như trước.
Trần Nhiễm Âm không đổi sắc mặt nói: “Không có, chỉ là hỏi thử thôi, tò mò tiêu chuẩn của giám đốc Tần là gì ấy mà.”
Tần Vi ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhân phẩm tốt, có trách nhiệm, biết tiến tới, đối xử tốt với con.” Lại bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, bà bổ sung: “Vẻ ngoài không cần quá đẹp, nhưng tuyệt đối không được quá xấu, ảnh hưởng đến thế hệ sau.”
Trần Nhiễm Âm bị chọc cười: “Còn gì nữa không ạ?”
Tần Vi: “Không còn nữa.”
Trần Nhiễm Âm mím môi, thử hỏi một câu: “Vậy, nếu con muốn quen cảnh sát thì sao?”
Tần Vi ngẩn ra, không cần suy nghĩ đã trả lời rất chắc chắn: “Con nghĩ cũng đừng nghĩ tới! Không đời nào! Tuyệt đối không thể!”
Trần Nhiễm Âm vô thức nắm chặt tay lái, cố gắng duy trì bình tĩnh: “Vì sao? Cảnh sát không tốt ạ? Rất có cảm giác an toàn mà.” Nhưng bất giác, giọng điệu của cô lại hơi khẩn trương: “Bọn họ vừa mới cứu ông ngoại con đó!”
Tần Vi cười một tiếng, nhưng nụ cười lại rất thê lương: “Đó là đối với người bình thường mà nói, có cảnh sát ở bên cạnh đương nhiên sẽ có cảm giác an toàn, nhưng nếu con trở thành người nhà của cảnh sát thì chuyện sẽ khác. Bọn họ không ở nhà là chuyện nhỏ, nhưng lỡ như một ngày nào đó bất hạnh hy sinh, con có thể chấp nhận kết quả này không?”
Trần Nhiễm Âm vừa định mở miệng phản bác lời mẹ cô, nhưng Tần Vi lại không cho cô cơ hội mở miệng: “Ngẫm lại anh trai con đi, ngẫm lại Tiểu Liễu đi, cái giá quá lớn…”
Trần Nhiễm Âm im lặng một chút… Tiểu Liễu, Chu Dạ Liễu, bạn gái của anh trai cô.
Hai người có tình cảm rất sâu đậm, có thể nói Chu Dạ Liễu là người mà anh trai cô đã kéo ra khỏi vũng bùn. Chu Dạ Liễu là một cô nhi, từ bé lớn lên ở cô nhi viện. Bên cô nhi viện suy đoán cô ấy có lẽ là bé gái bị bố mẹ trọng nam khinh nữ vứt bỏ. Bởi vì buổi tối hôm đó, lúc bác gái dọn vệ sinh ở bờ sông đã nhặt được cô ấy. Cô ấy là một đứa bé khỏe mạnh, tứ chi đầy đủ, bố mẹ nhà bình thường không có lý do gì vứt bỏ một đứa bé khỏe mạnh cả.
Tính cách của Dạ Liễu tương đối quái gở, không hợp với máy đứa trẻ trong cô nhi viện, còn thường xuyên đánh nhau ẩu đả, là đứa con gái làm cho tất cả giáo viên trong cô nhi viện phải đau đầu. Lúc cô ấy mười bảy tuổi đã đánh nhau với một đám lưu manh trong xã hội và bị bắt, còn bị nghi ngờ dính vào một vụ án đánh bạc, mà người phụ trách vụ đánh bạc này lại chính là thầy của anh trai cô.
Sau đó Chu Dạ Liễu không có liên lạc gì, mãi về sau, Chu Dạ Liễu nhắn tin nói mình thi đậu vào trường cảnh sát, có lẽ là câu nói ‘Trong cuộc sống nếu không muốn bị coi thường’ đã tác động đến cô ấy, hoặc có lẽ cô ấy cảm nhận được sự ấm áp của tình người trên người anh trai cô, cho nên, cô ấy muốn trở thành người như anh trai cô.
Còn chuyện lúc trước hai người ở bên nhau thế nào, Trần Nhiễm Âm không nghe anh trai cô kể, nhưng cô có thể cảm nhận được tình cảm của hai người rất tốt, anh trai cô rất yêu thương Chu Dạ Liễu, còn ánh mắt Chu Dạ Liễu nhìn anh trai cô lại mang theo sự ỷ lại vô tận, như xem anh ấy là người thân duy nhất của mình trên thế giới này. Bọn họ còn dự định đợi Chu Dạ Liễu tốt nghiệp thì kết hôn ngay, ai ngờ trời không chiều lòng người…
Cô không thể tưởng tượng được sự hy sinh của anh trai cô là đả kích lớn chừng nào đối với Chu Dạ Liễu. Đúng vậy, từ sau khi anh cô hy sinh, Chu Dạ Liễu cũng biến mất. Vốn dĩ bố mẹ cô còn muốn chăm sóc Chu Dạ Liễu thay anh trai cô, coi như có thêm một đứa con gái, nhưng khi bọn họ đến trường cảnh sát tìm cô ấy thì phát hiện Chu Dạ Liễu đã bỏ học, hơn nữa cô ấy không cha không mẹ, cho nên không ai biết cô ấy đi đâu.
“Bây giờ Tiểu Liễu thế nào rồi nhỉ?” Giọng của Tần Vi có hơi khàn, khóe mắt bỗng đỏ hoe, “Hôm trước mẹ mơ thấy anh trai con, anh trai con hỏi mẹ là Tiểu Liễu sống tốt không, mẹ cũng không biết nên trả lời như thế nào… Mẹ cảm thấy mình có lỗi…” Nói xong bà bật khóc, còn thổn thức muốn nói với con gái mình: “Mẹ không muốn con trở thành Tiểu Liễu thứ hai…”
Khóe mắt của Trần Nhiễm Âm cũng đỏ, trái tim đau đớn như bị kim đâm. Cô hiểu mẹ, thương mẹ, đau lòng cho Chu Dạ Liễu. Cô yêu Cố Kỳ Châu sâu đậm, cô không muốn nhu nhược vứt bỏ anh lần thứ hai. Cô không sợ, hiện tại cô không sợ gì cả.
Cô hít một hơi thật sâu, nói từng câu từng chữ thật chắc chắn với mẹ mình: “Không phải ai cũng sẽ trở thành Chu Dạ Liễu, nghề cảnh sát không sai, không nên bị người khác né tránh.”
“Là nghề này làm cho mẹ mất đi con trai.” Tần Vi nhìn về phía con gái mình, nói rất chân thành: “Mẹ không thể mất đi một đứa con gái nữa.”
Trần Nhiễm Âm cảm nhận được sự kiên quyết của mẹ, trong lòng vô cùng bất lực, rồi lại không còn cách nào khác, hình như cô hoàn toàn không thuyết phục được mẹ cô.
Từ từ tính vậy… Cô thở dài một hơi, im lặng lái xe mà không nói một lời.
Tần Vi cũng im lặng, không bao lâu sau, bà bỗng nhiên hỏi: “Có phải con quen đội trưởng Cố của đội đặc cảnh kia không?”
Trong lòng Trần Nhiễm Âm hoảng hốt, vội vàng phủ nhận: “Không ạ.” Cô không dám để cho nhiều người biết anh chính là Lâm Vũ Đường, cho dù là mẹ cô cũng không được. Hơn nữa mẹ cô còn có thành kiến cực lớn đối với nghề cảnh sát, nếu nói thật cũng chỉ thêm phiền toái mà thôi.
Tần Vi từ chối cho ý kiến: “Ánh mắt con nhìn người ta đâu có giống không quen biết.”
Trong lòng Trần Nhiễm Âm thấy bối rối, nhưng biểu cảm lại vô cùng bình tĩnh: “Người ta đẹp trai như vậy con không thể nhìn thêm một chút sao?” Sau đó lại nói: “Người ta còn là đội trưởng đội đặc cảnh, còn không cho phép con nhìn thêm vài lần sao?”
Tần Vi lại không phản bác được, nhưng vẫn đăm chiêu: “Mẹ cứ cảm thấy như đã gặp cậu ta ở đâu rồi.”
Trần Nhiễm Âm miễn cưỡng nở nụ cười: “Mẹ nhớ nhầm à?”
“Có thể là vậy.” Tần Vi lại thở dài: “Thật sự là già rồi, trí nhớ không tốt lắm.”
Trong lòng Trần Nhiễm Âm vẫn còn sợ hãi nghĩ: May mà trí nhớ của mẹ không tốt, bằng không cô cũng không biết nên làm thế nào bây giờ…
Ngày 5 tháng 10 chính thức khai giảng, Trần Nhiễm Âm còn tưởng rằng mình phải cần vài ngày thích ứng mới có thể dần trở lại trạng thái làm việc trước kỳ nghỉ, ai ngờ còn chưa được nửa ngày sự hăng hái đã quay trở lại, nguyên nhân không phải gì khác, rất đơn giản: Đám nhóc lớp 9/2 này không thể mặc kệ được, tất cả đều là được nước lấn tới.
Kì thi sắp tới, vì muốn khiến cho học sinh trong lớp tập trung hết sức, cô cũng không thể không ép mình mau chóng tập trung, lấy hào quang Phật Tổ Như Lai trấn áp Mỹ Hầu Vương ra đàn áp bọn nhóc.
Tuần đầu tiên của năm học, ngoài buổi trưa thứ Năm họp giáo viên ra thì ngày nào cô cũng quan sát giờ tự học của lớp, cho đến khi tất cả mọi người trong lớp tập trung, bắt đầu cụp đuôi làm người, cô mới dần buông lỏng cảnh giác, nhưng thỉnh thoảng vẫn cho bọn chúng một cuộc đột kích nhỏ: Lặng lẽ xuất hiện bên ngoài lớp học vào tiết tự học buổi tối, như bóng ma đứng ở cửa sau hoặc bên ngoài cửa sổ nhìn trộm vào trong lớp học, xem ai dám có động tác nhỏ, nếu bắt được người nào thì sẽ xử lý ngay tại chỗ, giết gà dọa khỉ, tuyệt đối không lưu tình, tuyệt đối không trì hoãn!
Đến tuần thứ hai thì kỷ luật trong lớp tốt hơn rất nhiều, bầu không khí học tập đi lên, hơn nữa áp lực học tập quá lớn thực sự tiêu hao không ít tinh lực của những đứa trẻ này. Chưa kể bây giờ ngày nào cũng phải học ít nhất một tiết thể dục, có thể nói là tiêu hao cả thể xác lẫn tinh thần, muốn nghịch cũng không thể nghịch được, ngay cả các giáo viên nhìn cũng cảm thấy mệt theo, ai mà không từng trải qua giai đoạn này?
Thật ra Trần Nhiễm Âm rất đau lòng học sinh của mình, cảm giác bọn nhóc ai nấy đều sắp mệt thành chó, hình như còn mệt hơn lúc cô đi học. Thật ra thời cấp hai cô là một học sinh ăn chơi quậy phá, không học vấn không nghề nghiệp, có gì đâu mà mệt. Đúng, sự đau lòng của cô không đáng một xu, không thể giúp đỡ bọn nhóc thi đậu trường cấp ba, không thể cho bọn chúng một tương lai tốt đẹp, cho nên, cô chỉ có thể nhẫn tâm không ngừng thúc giục bọn nhóc.
Cô hiểu đạo lý co giãn hợp lý, cho nên thỉnh thoảng cô sẽ giúp bọn nhóc thư giãn một chút.
Cuối tháng Mười, trên mạng bắt đầu phổ biến ly trà sữa đầu tiên vào mùa thu, thế là cô tự bỏ tiền túi ra mua cho tất cả mọi người trong lớp một ly trà sữa, làm cho mọi người vui vẻ, xem như bắt kịp trào lưu. Các thiếu niên và thiếu nữ lớp 9/2 đều rất vui vẻ, thuận tiện còn đổi biệt danh ‘Chim Ưng’ của cô thành ‘Đại bàng đại gia Dubai’.
Chớp mắt đã đến tháng Mười Một.
Trưa thứ Tư Trần Nhiễm Âm không có tiết dạy, cô đang ngồi trong phòng làm việc chấm bài tập, bỗng di động rung lên một cái, cô vô thức liếc mắt nhìn màn hình điện thoại. Vốn không định xem, nhưng khi nhìn thấy người gửi, cô lập tức vứt bỏ bút đỏ trong tay, cầm lấy điện thoại di động.
Cố Kỳ Châu: 【Chi phí sinh hoạt của Đông Tử trong tháng này.】
Cố Kỳ Châu: 【Chuyển khoản: 1600 tệ】
Trần Nhiễm Âm lập tức trả lời: 【Nhiệm vụ kết thúc rồi à?】
Cố Kỳ Châu: 【Ừ, vừa mới kết án.】
Theo lý thì sau khi nghe được tin tức này hẳn là Trần Nhiễm Âm sẽ rất vui vẻ, bởi vì anh bình an trở về. Nhưng thực tế cô không có vui vẻ như tưởng tượng, không đúng, phải nói là vừa vui vẻ vừa mất hứng, mất hứng chính là thái độ của anh với cô vẫn không nóng không lạnh, kết thúc nhiệm vụ cũng không chủ động nói với cô, chỉ chuyển tiền sinh hoạt của cháu trai cho cô.
Thật ra trong một tháng qua không phải bọn họ không liên lạc, chỉ là cả hai đều quá bận rộn nên tần suất liên lạc có thể nói là rất hiếm hoi, hơn nữa mỗi lần đều vội vàng nói một câu rồi kết thúc, cô vừa mới nếm được chút kẹo ngọt thì đã biến mất.
Chậc, hôn cũng hôn rồi, không ngờ còn lạnh nhạt với trẫm như vậy!
Ngày đó anh ở trong hang động hôn trẫm đâu phải thái độ này!
Trần Nhiễm Âm cắn môi, không cam lòng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trong chốc lát, gõ chữ trả thù: 【Trùng hợp thật đấy, em sắp kết hôn rồi, anh có thể đến dự đám cưới của em không?】
Nhưng Cố Kỳ Châu lại không để ý tới cô.
Cô thật sự tức giận, trả lời một tin nhắn khác: 【Ngày mai sẽ gửi thiệp mời cho anh, ông xã của em rất đẹp trai, đẹp trai hơn anh gấp trăm lần!】
Cố Kỳ Châu vẫn không để ý tới cô.
Trần Nhiễm Âm tức giận đến mức thẳng thửng lật úp điện thoại di động lại, tiếp tục sửa bài tập, trùng hợp lại đang sửa bài cho Cố Biệt Đông, mười câu hỏi sai năm câu, làm cái gì đây? Có tập trung làm bài không vậy? Cô không chút lưu tình đánh năm dấu đỏ thật lớn vào cuốn vở bài tập về nhà của cố Biệt Đông, phê bình: Thứ Bảy bảo cậu của em đến trường!
Bên trong trung tâm thương mại sáng rực đèn, tầng một bán trang sức châu báu và mỹ phẩm cao cấp, nhìn xung quanh đều là trang sức sáng lấp lánh.
Cố Kỳ Châu không biết hãng nào tốt, sau khi dạo một vòng ở tầng một, anh đi đến một cửa hàng châu báu quen thuộc với mọi người, hỏi thăm nhân viên đứng quầy mua nhẫn kim cương.
Nhân viên đứng quầy hỏi ngược lại là mua cho ai? Mục đích mua là gì?
Hai câu hỏi này làm anh có chút bối rối.
Mua cho ai? Nhất định là tặng cho Trần Nhiễm Âm rồi, ngoài cô ra không có người khác. Nhưng người ta hỏi không phải là tên, mà là hỏi quan hệ gì?
Tạm thời vẫn chưa có quan hệ, nếu phải nói có thì đó chính là quan hệ bạn gái cũ.
Chuẩn bị cùng bạn gái cũ tái hợp, dù sao hôn cũng hôn rồi, không thể đùa giỡn lưu manh đúng không? Đàn ông không thể làm loại chuyện ăn người ta sạch sành sanh rồi bỏ chạy như vậy, hôn rồi thì phải chịu trách nhiệm.
Trong lòng vẫn còn chút băn khoăn, một tuần trước, lúc đi phá hủy hang ổ của bọn buôn bán súng, một viên đạn bay lướt qua bên tai, chỉ thiếu một centimet nữa là người đã mất. Thật ra anh đã gặp phải loại tình huống sinh tử này rất nhiều lần, mỗi lần đều may mắn sống sót, ai có thể cam đoan là sau này sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn đây? Nếu như chết thì cô sẽ phải làm sao?
Anh thật sự thích cô, thật sự muốn ở bên cô, nhưng lại lo lắng mình sẽ hại cô.
Gần và xa thật tiến thoái lưỡng nan, đời này cũng chưa từng do dự như vậy.
Khẽ thở dài, Cố Kỳ Châu trả lời: “Không quan trọng.”
Nhân viên đứng quầy: “Vậy anh dùng để tỏ tình sao?”
Cố Kỳ Châu do dự: “Coi như vậy đi.”
Nhân viên đứng quầy lập tức chỉ vào tủ kính trong suốt: “Cái này rất thích hợp để tỏ tình.”
Cố Kỳ Châu nhìn qua lớp kính, cảm giác viên kim cương này quá nhỏ, giá cả không cao, chắc khoảng bảy tám ngàn, vì thế hỏi một câu: “Có kim cương nào lớn hơn một chút không?”
Nhân viên đứng quầy do dự: “Loại đó đắt hơn, có thể vượt quá ngân sách của anh.” Nhân viên đứng quầy chuyên nghiệp rất có mắt nhìn, có định vị rõ ràng đối với khách hàng của mình. Cô ấy nhìn vị khách hàng nam trước mắt này, tuy rằng rất đẹp trai nhưng cách ăn mặc rất bình thường, cho nên không giới thiệu hàng quá đắt tiền.
Cố Kỳ Châu hiểu ý của nhân viên đứng quầy, có thể hiểu suy nghĩ cô ấy, anh cười trả lời: “Không sao, đắt một chút cũng được, quá rẻ lại không xứng với cô ấy.”
Tuy rằng anh không có nhiều tiền, nhưng dù gì cũng làm việc nhiều năm nay, ít nhiều cũng tích góp được chút tiền nhỏ, coi như là không mua được hàng thượng đẳng nhất thì cũng không thể mua hàng quá tệ.
Mua cho cô món đồ tốt nhất trong khả năng của mình.
Nhân viên đứng quầy thấy rất nhiều người đàn ông vì tiết kiệm tiền mà cố ý mua đồ rẻ cho bạn gái hoặc vợ, hơn nữa cũng có rất nhiều người còn ăn mặc sang trọng, loại đàn ông này hoặc là cảm thấy đồ đắt tiền, hoặc là cảm thấy không cần phải mua đồ quá đắt cho người yêu của mình, cho rằng các cô ấy không xứng để tiêu tiền, rất hiếm thấy đàn ông chủ động đề nghị mua đồ đắt tiền cho bạn đời, nên không khỏi có ấn tượng tốt với Cố Kỳ Châu, nhiệt tình giới thiệu cho Cố Kỳ Châu một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo hơn mà lại không quá đắt tiền.
Cố Kỳ Châu nhìn chiếc nhẫn kim cương hình tròn đơn giản khí chất kia, giá là ba vạn chín ngàn sáu, gần bốn vạn, tương đương với một tháng lương, anh vẫn không chút do dự đặt hàng. Tuy rằng có chút đau thịt, nhưng chỉ cần nghĩ đến phản ứng vui vẻ và bất ngờ sau khi cô nhận được nhẫn kim cương thì lại cảm thấy số tiền này tiêu đáng giá.
Chiếc nhẫn này là hàng đặt theo yêu cầu, khi chuẩn bị thanh toán, nhân viên đứng quầy đăng ký thông tin, hỏi một câu: “Kích thước ngón áp út của người trong lòng anh là bao nhiêu?”
Cố Kỳ Châu sửng sốt: “Còn cần kích thước nữa sao?”
Nhân viên đứng quầy cười nói: “Đương nhiên rồi, nếu không đeo không vừa thì làm sao bây giờ?”
Cố Kỳ Châu thật sự không muốn đi đo kích thước ngón tay của Trần Nhiễm Âm, là… Anh cúi đầu nhìn tay trái của mình không chớp mắt, cố gắng hồi tưởng lại cảm giác mười ngón tay đan vào nhau, sau đó chính xác báo ra một kích thước cho nhân viên đứng quầy.
Nhân viên đứng quầy: “Anh có chắc không?”
Cố Kỳ Châu: “Chắc là cỡ đó.” Anh nhớ rất kỹ những ngón tay của cô, bởi vì cô thực sự không thành thật.
Nhân viên đứng quầy đáp: “Vậy tôi sẽ đăng ký cho anh vậy nhé?”
Cố Kỳ Châu: “Ừ.”
Nửa tháng sau lấy hàng. Sau khi đặt cọc xong, Cố Kỳ Châu lập tức rời khỏi cửa hàng châu báu. Vốn là chuẩn bị rời đi, nhưng trên đường đi lại gặp một cửa hàng mỹ phẩm, anh có chút do dự rồi dừng bước.
Thương hiệu của cửa hàng này nhìn rất quen thuộc, nhưng anh không biết, bởi vì trong nhà không có phụ nữ nên không hiểu được phạm vi này, có thể nói là chạm tới khu vực mù.
Có rất nhiều người đẹp phố thị vây quanh quầy son dùng thử, Cố Kỳ Châu đi tới đi lui, nghe lời giới thiệu của nhân viên đứng quầy chọn cho Trần Nhiễm Âm một thỏi son môi. Lúc giao tiền, nhân viên đứng quầy hỏi anh ba lần: “Anh xác định muốn tặng màu này cho bạn gái? Chanel còn rất nhiều màu sắc cho anh lựa chọn.”
Cố Kỳ Châu rất tin tưởng thẩm mỹ của mình: “Chọn cái này, cái này rất đẹp.” Anh cảm thấy màu hồng nhạt vô cùng đẹp, rất thích hợp với cô giáo Trần xinh đẹp.
Nhân viên đứng quầy muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn tôn trọng thẩm mỹ của khách hàng: “Vậy, được rồi…” Không phải ngày lễ tết vẫn có thể bán được màu Barbie chết tiệt này đã là rất hiếm có, xem như một thành tích đột phá đi.
Sau khi mua son môi xong, anh xách túi mua sắm đến bãi đậu xe, sau khi lên xe mới mở WeChat nhìn thoáng qua, sau đó mới nhìn thấy thông báo ‘kết hôn’ của chị Trần.
Bình luận facebook