Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Chương 59
Trần Nhiễm Âm vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc, trong nháy mắt, đầu óc cô trống rỗng, cả người ngây dại.
Loại cảm giác này rất khó hình dung, như bị đánh một cái, lại như được khai sáng…
Đã mười năm cô không gặp Châu Dạ Liễu.
Từ khi anh trai qua đời thì Tiểu Liễu cũng biến mất, không có tin tức gì, như thể đã bốc hơi.
Cô còn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại cô ấy nữa.
Ai có thể ngờ đến khi gặp lại, Tiểu Liễu lại trở thành kẻ buôn mai thúy?
Bọn buôn mai thúy giết anh trai cô, anh trai cô là người yêu Tiểu Liễu, Tiểu Liễu không cha không mẹ, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, là sinh viên trường cảnh sát, không đội trời chung với bọn buôn mai thúy… Cô ấy rất thích hợp nằm vùng.
Hốc mắt Trần Nhiễm Âm đột nhiên chua xót, nước mắt ngay lập tức làm tầm mắt cô mơ hồ.
Để tránh bị đôi nam nữ kia phát hiện ra bất thường, cô lập tức thu lại ánh mắt, cúi đầu thật thấp, cắn chặt răng, cố hết sức để mình không khóc thành tiếng.
Nhưng cho dù nhắm chặt mắt lại thì nước mắt vẫn không kìm được mà chảy từ lông mi xuống.
Cô khóc không thành tiếng, cả người run rẩy.
Cô thương Tiểu Liễu.
Cô không biết cô ấy đã vượt qua bao nhiêu năm nay như nào, cũng không thể tưởng tượng được những trắc trở và dày vò mà cô ấy đã trải qua.
Cô chỉ biết, Tiểu Liễu cũng từng là một cô gái nhiệt tình và tràn đầy nhiệt huyết, ăn bánh ngọt sẽ vui vẻ, mua váy mới sẽ vui vẻ, ra ngoài thích chụp ảnh, thỉnh thoảng còn buồn bực vì làn da đen của mình ảnh hưởng đến vẻ ngoài… Cô ấy cũng từng là một cô gái nhỏ bình thường! Là người được anh trai cô nâng niu trong lòng bàn tay!
Sao cô ấy có thể trở thành Bạch Mai? Sao cô ấy sống sót được ở Myanmar chứ?
Tại sao lại để cô ấy chịu đựng những chuyện này? Tại sao cuộc sống lại khó khăn như vậy?
Trần Nhiễm Âm như bị dao cứa cổ họng, hốc mắt không ngừng nóng lên, cả người run rẩy quỳ trên mặt đất, sống lưng yếu đuối cong xuống, trán cô gần như đã dán sát bên mép hố móng.
Cô gái tên Lý Tuyết kia thấy cô bị dọa thành như vậy thì cười lạnh lùng, đạp một cái lên vai cô, trực tiếp đạp ngã cô, khinh bỉ mắng: “Sợ thế cơ à? Cái đồ không có khí phách!”
Một nửa cơ thể của Trần Nhiễm Âm đã lơ lửng trên không, suýt thì ngã vào trong hố, may mắn cô phản ứng nhanh, chống tay lên phần mép.
Lý Tuyết lại nhấc chân lên muốn đạp cô một lần nữa, vừa rồi ả ta bị Bạch Mai chọc giận nên coi Trần Nhiễm Âm như nơi trút giận, quyết tâm muốn đạp cô xuống, cho cô ngã chết.
Bạch Mai lại lạnh lùng quát mắng ả: “Đủ rồi!”
Lý Tuyết không cam lòng, trong ánh mắt xẹt qua vẻ tàn nhẫn, hận không thể dứt khoát giơ tay lên bắn Bạch Mai một phát, giết cô ấy trước.
Nhưng cuối cùng ả ta vẫn bị lý trí trói buộc, hậm hực thu chân lại, không đạp Trần Nhiễm Âm nữa.
Song ả vẫn cực kỳ giận dữ, cực kỳ căm hận Bạch Mai, sớm muộn gì cũng sẽ diệt trừ cô ấy.
Khuôn mặt Bạch Mai lạnh lùng xinh đẹp, mặc áo ngắn tay màu đen và quần jean màu xanh, trên chân đi giày da màu đen, mặt không biểu cảm đi về phía hố móng.
Khi đi tới bên cạnh Trần Nhiễm Âm, cô ấy mới phát hiện phía dưới hố móng còn có một đám học sinh mặc đồng phục, lập tức thấy đau đầu, xanh mặt nhìn Lý Tuyết, lạnh lùng chất vấn: “Ý của ai?”
Lý Tuyết vẫn cười mỉm như trước, đuôi mắt nâng lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nói một cách tự mãn: “Ý của tôi, không liên quan gì đến Vương Đào.” Chữ nào chữ nấy đều đầy vẻ khiêu khích.
Người đàn ông tên Vương Đào vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm Lý Tuyết, rất muốn nhanh tay bịt mồm ả ta lại.
Bạch Mai cũng đang cười, nhưng nụ cười rất u ám, tàn nhẫn, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Lý Tuyết vẫn không hề sợ hãi, còn nhẹ nhàng nâng cằm lên, nhìn Bạch Mai đầy đắc ý.
Bạch Mai cười càng rạng rỡ hơn, trực tiếp giơ tay lên tát thẳng vào mặt Lý Tuyết.
Cánh tay của cô ấy nhìn mảnh khảnh nhưng lại không có một chút thịt mỡ nào, toàn là cơ bắp.
Khi dùng sức, cơ bắp cánh tay chợt căng lên, vừa mạnh mẽ vừa hung ác, Lý Tuyết bị đánh ngã thẳng xuống đất, gò má trắng nõn ngay lập tức sưng đỏ lên, khóe môi cũng chảy máu.
Khẩu súng trong tay ả ta cũng rơi xuống đất.
Bạch Mai khom lưng, nhặt khẩu súng dính đất vàng dưới đất lên, rũ mắt, nhẹ nhàng thổi một cái, thờ ơ thổi đi lớp bụi bặm như đang thổi chong chóng.
Hô hấp Trần Nhiễm Âm ngưng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm cô, khiếp sợ và xa lạ.
Cô không tìm được một chút cảm giác gì của Tiểu Liễu trên người Bạch Mai.
Tiểu Liễu là một cô gái hoạt bát, đơn thuần và hơi phản nghịch, lúc cười rộ lên đôi mắt cong cong, trong mắt lóe lên ánh sao; Bạch Mai lại là một người phụ nữ tàn nhẫn, độc ác, vui vẻ hay tức giận đều không thể hiện trên mặt, cho dù nở nụ cười cũng có thể làm cho người khác không rét mà run.
Thời gian mười năm đủ để một người biến thành một người khác.
Không đúng, đầu tiên là phá hủy người ấy rồi mới định hình cô ấy thành một người khác.
Rốt cuộc cô ấy đã trải qua những gì?
Trong lòng Trần Nhiễm Âm lại truyền đến một cơn đau khó nén, hốc mắt lại đỏ lên.
Bạch Mai vẫn không nhìn Trần Nhiễm Âm, sau khi nâng mắt lên, ánh mắt cô ấy dừng trên người Lý Tuyết.
Lý Tuyết vẫn ngồi liệt dưới đất, cúi đầu, nhíu chặt mày, đau đớn nhắm hai mắt lại.
Màng nhĩ của ả ta như nứt ra, trong tai ù ù, trước mặt chỉ thấy một màu đen.
Bạch Mai một tay cầm súng, một tay giữ cò súng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve thân súng, nhìn chằm chằm Lý Tuyết như đang suy nghĩ điều gì.
“Chị Bạch.”
Giọng nam bỗng nhiên vang lên từ phía sau.
Trần Nhiễm Âm và Bạch Mai đồng thời quay đầu lại nhìn về phía Vương Đào.
Vương Đào giơ khẩu súng trường kiểu 95 trong tay lên, nhắm vào Bạch Mai.
Trần Nhiễm Âm không nghĩ tới xung đột nội bộ của bọn họ đã nghiêm trọng đến mức này, đến mức ra tay cả với người “mình”.
Cô trợn tròn hai mắt, sợ hãi hoảng loạn, sợ hắn ta nổ súng về phía Bạch Mai.
Bạch Mai lại thờ ơ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm Vương Đào, nhếch khóe môi, cười lạnh lùng: “Thế nào? Không nhịn được nữa à?”
Vương Đào vẫn chĩa súng vào Bạch Mai, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chị Bạch, chuyện này đúng là Tiểu Tuyết làm không đúng, nhưng tội của cô ấy không đến mức chết, chị mà xuống tay với cô ấy thì đừng trách tôi không khách khí.”
Trần Nhiễm Âm đã hiểu, thì ra hắn ta vẫn luôn đề phòng Bạch Mai, có lẽ từ lúc Bạch Mai khom lưng nhặt súng thì Vương Đào cũng đã giơ súng trong tay lên.
Bạch Mai: “Hả? Tội không đến mức chết? Các người bắt cóc một đám học sinh trung học, còn suýt thì bắn chết giáo viên, cái này gọi là tội không đến mức chết sao? Tôi thấy mấy người chán sống thì có!” Cô ấy lại trầm giọng nói: “Nếu làm chậm trễ kế hoạch của cha nuôi, chúng ta đều phải chết.”
Vương Đào lo lắng mím môi: “Tôi biết, nhưng công là công, tư là tư, chuyện Vương gia giao cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt, nhưng chúng tôi cũng phải giải quyết chuyện riêng của Lang gia.”
Bạch Mai cười hỏi ngược lại: “Vương gia cho phép các người đi làm việc riêng chưa?” Cô ấy lại chậm rãi nói: “Tôi thấy là các người muốn tạo phản đúng không? Không cần vợ con nữa à?”
Sắc mặt Vương Đào cứng đờ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên thái dương.
Hai chữ “tạo phản” giống như một cây đinh đâm vào tim hắn ta.
Bọn họ đều là thủ hạ của Lang gia, nhiều năm trước đi theo Lang gia đến Myanmar nương tựa Quốc Vương.
Quốc Vương nhìn như nhiệt tình, hiếu khách, còn hào phóng cho Lang gia một nơi quản lý, nhưng thực ra vẫn luôn đề phòng ông ta, chưa bao giờ cho ông ta nắm quyền thực sự.
Sở dĩ Quốc Vương cho ông ta nắm một phần quyền là bởi vì nhìn trúng đường dây quan hệ và thị trường buôn bán mai thúy trước kia của ông, dù sao lạc đà chết đói vẫn lớn hơn ngựa*, Quốc Vương chỉ muốn thông qua quan hệ của Lang gia để mở rộng thị trường thôi.
* Ẩn dụ rằng những người có thế mạnh ở một phương diện nào đó thì ngay cả khi đột nhiên nghèo khổ, sa sút thì cũng giỏi hơn những người khác không hiểu bất cứ điều gì.
Nhiều năm trôi qua, thế lực cũ của Lang gia bị Quốc Vương xâm chiếm từng chút một, Quốc Vương còn luôn kiêng kỵ bọn họ sẽ tạo phản, cho nên lần này bọn họ tới Đông Phụ cũng là bất đắc dĩ: Tập đoàn Diệu Huy là át chủ bài cuối cùng của Lang gia, nếu như bọn họ không thể Đông Sơn tái khởi ở Đông Phụ thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Quốc Vương nuốt gọn.
Liều ăn nhiều, bọn họ không còn gì để mất.
Nhưng để đề phòng bọn họ thoát khỏi sự khống chế của mình, Quốc Vương đã lấy danh nghĩa “thu xếp cho người nhà” để giam lỏng người nhà bọn họ, nếu bị Bạch Mai gán tội “tạo phản” thì gia đình của bọn họ cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.
Vương Đào bắt đầu rối rắm, nên ngoan ngoãn nghe lời Bạch Mai hay là lập tức giết Bạch Mai đây?
Bạch Mai là tai mắt của Vương gia, không có cô ấy, hành động của bọn họ ở Đông Phụ thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng nếu tin Bạch Mai chết truyền đến tai Vương gia thì hẳn là gia đình bọn họ cũng phải chết.
Bạch Mai là con gái nuôi của Vương gia, nếu Bạch Mai chết ở Đông Phụ, ông ta nhất định sẽ giết cả nhà bọn họ chôn cùng Bạch Mai, còn có thể lấy lý do “diệt trừ nội gián” để danh chính ngôn thuận tiêu diệt triệt để thế lực cũ của Lang gia.
Bàn tay cầm súng của hắn ta bắt đầu run rẩy, bắt đầu do dự, khi thì buông súng xuống, khi thì nâng súng lên, rơi vào thế khó xử.
Bạch Mai nhìn thấu suy nghĩ của hắn ta, cười nhạo: “Được lắm, chưa bắt đầu mà đã định ra tay với người mình?” Cô ấy thở dài lắc đầu, “Từ xưa đến nay bao nhiêu người đã chết vì xung đột nội bộ? Đám các ngươi chả được cái gì nên hồn, chẳng trách không làm nên trò trống gì.”
Vương Đào càng rối rắm, vô thức cắn chặt răng, cánh mũi phập phồng, hô hấp dồn dập.
Cuối cùng, hắn ta vẫn không dám ra tay, chậm rãi buông súng xuống.
Nhưng đúng lúc này, Bạch Mai lại đột nhiên nhấc tay lên, chĩa súng về phía Vương Đào.
Ai ngờ ngay khi bóp cò, Lý Tuyết đột nhiên nhào về phía cô ấy khiến viên đạn bị bắn lệch, không trúng vào điểm yếu của Vương Đào, chỉ bắn trúng cánh tay phải của hắn ta.
Vương Đào đau đớn, khẩu súng trong tay rơi thẳng xuống đất.
Lý Tuyết nghiến răng nghiến lợi, mặt mày dữ tợn, một tay siết chặt cổ Bạch Mai, một tay nắm lấy cánh tay cầm súng của cô ấy, dùng hết sức mạnh toàn thân giữ chặt Bạch Mai.
Khuôn mặt ả ta gần như vặn vẹo, con ngươi lồi lên, điên cuồng hô to với Vương Đào: “Nhặt súng lên! Giết cô ta đi! Giết cô ta đi! Nếu cô ta không chết thì chúng ta sẽ chết!”
Vương Đào nhanh chóng cúi người, vươn tay trái ra, nhưng ngay trước khi tay hắn ta chạm vào thân súng, cánh tay trắng nõn lướt nhanh qua, dùng sức quét khẩu súng đi.
Thân súng màu đen nhanh chóng trượt về phía hố móng rồi rơi xuống.
Biến cố này quả thực Vương Đào không ngờ tới.
Sau khi Trần Nhiễm Âm gạt súng đi thì thuận thế đứng dậy, đồng thời nhặt một thanh thép rỉ sét loang lổ đã lâu dưới đất, đánh thẳng về phía đầu Vương Đào.
Đập đầu là kỹ năng sinh tồn trong đường cùng quen thuộc nhất của cô.
Cách rất nhiều năm, cô lại bộc lộ sức mạnh một lần nữa, hộp sọ của Vương Đào lõm vào, thân hình rắn chắc ngã ầm xuống đất, hoàn toàn bất tỉnh.
Trần Nhiễm Âm xoay người, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Lý Tuyết đang đứng phía sau Bạch Mai.
Lý Tuyết không ngờ cô lại ra tay với Vương Đào, càng không ngờ cô dám ra tay với Vương Đào.
Trước đó, cô giáo này vẫn tỏ vẻ bảo sao nghe vậy, ngoài khóc sướt mướt ra thì chả biết làm gì, vừa nhát gan lại vừa nhu nhược, thoạt nhìn cực kỳ vô dụng, thậm chí còn khiến ả ta nghi ngờ: Con trai của Lâm Hằng có thể coi trọng phế vật này à?
Cho nên ả ta hoàn toàn không nghĩ tới việc phải đề phòng cô.
Ai biết được, cô lại khiến cho bọn họ bị bao vây tứ phía.
Cái con nhỏ khốn kiếp này!
Lý Tuyết bị đánh cho trở tay không kịp, nhưng ả ta phản ứng rất nhanh, rất biết cân nhắc ưu và nhược điểm: Vương Đào chết, Bạch Mai là đồng đội duy nhất của cô ta, nếu hai người tiếp tục xung đột nội bộ thì nhất định sẽ bị cô giáo viên giảo hoạt kia giết ngược, cho nên ả ta nhất định phải hòa giải với Bạch Mai.
Lý Tuyết lập tức buông Bạch Mai ra, hô to về phía Bạch Mai: “Nổ súng! Nhanh lên! Giết cô ta đi!”
Cổ Bạch Mai được buông lỏng, không khí tràn vào phổi lần nữa, bởi vì hít thở không thông nên hai gò má của cô ấy đã chuyển màu đỏ thẫm, nhưng không chút chần chừ, cô ấy lập tức giơ súng lên, xoay người nhắm súng vào mi tâm Lý Tuyết, không chút do dự bóp cò.
“Pằng” một tiếng, Lý Tuyết chết, trước khi chết hai mắt trợn tròn, vừa hoảng sợ vừa ngạc nhiên nhìn chằm chằm Bạch Mai.
Đến lúc chết ả ta cũng không biết rốt cuộc vì sao Bạch Mai lại nổ súng về phía mình.
Ngay khi thi thể Lý Tuyết ngã xuống đất, Trần Nhiễm Âm buông thanh sắt đang nắm trong tay ra, thanh sắt rơi xuống đất, cô chạy về phía Bạch Mai, ôm lấy cô ấy, nức nở kêu lên: “Tiểu Liễu…”
Bạch Mai giật mình, chậm rãi rũ cánh tay cầm súng xuống, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Đã nhiều năm rồi không ai gọi cô là Tiểu Liễu, cảm giác như đang mơ một giấc mơ không có thật.
Bầu trời trên đầu xanh biếc, ánh mặt trời rực rỡ, gió thổi hiu hiu, hồ nước cách đó không xa ánh lên từng gợn sóng, mọi thứ đều thật đẹp đẽ nhưng lại không thực tế, cũng chưa phải là lúc.
Đầu tháng năm, xuân không giống xuân, hè không giống hè, không thể định nghĩa bất cứ thứ gì.
Trần Nhiễm Âm ôm chặt lấy Bạch Mai, vùi mặt vào vai cô ấy, khóc không ngừng được, cả người run rẩy.
Cô muốn hỏi cô ấy rằng mấy năm nay đã trải qua như nào, muốn cô ấy về nhà với cô, muốn cô ấy có cuộc sống an ổn, muốn thay anh trai chăm sóc tốt cho cô ấy.
Cô có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói với cô ấy.
Nhưng không thể nói nên lời.
Bạch Mai khẽ thở dài, cũng giơ tay lên, ôm lấy Trần Nhiễm Âm, cô ấy cũng có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng bây giờ không phải là lúc, không phải là thời cơ tốt để ôn chuyện.
Cho nên, cuối cùng cô ấy chỉ nói ra một câu: “Đi mau, Lang Cửu Mệnh sắp quay lại rồi.”
Trần Nhiễm Âm cắn chặt răng, ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Bạch Mai: “Chị sẽ đi cùng em chứ?”
Bạch Mai trả lời: “Không được, chị còn có nhiệm vụ của chị.”
Mục tiêu của cô ấy không chỉ là Lang Cửu Mệnh mà còn có Quốc Vương.
Cô ấy đã dành đằng đẵng mười năm trời để có được sự tin tưởng của Quốc Vương.
Lần này, cô ấy tuân lệnh của Quốc Vương đi đến Đông Phụ với Lang Cửu Mệnh, nhưng Quốc Vương rất cảnh giác, cho đến một giờ trước khi xuất phát ông ta mới thông báo cho cô ấy nhiệm vụ này.
Hơn nữa, vì để đề phòng bọn họ gian dối, Quốc Vương không cho phép bọn họ mang theo thiết bị điện tử của mình, cho dù chỉ là một chiếc đồng hồ điện tử cũng không được.
Trước khi xuất phát bị lục soát hành lý, sau khi qua kiểm tra, Quốc Vương cho bọn họ một chiếc điện thoại di động, bên trong điện thoại di động được lắp đặt hệ thống giám sát nghe lén, bất kỳ tin tức nào gửi đi từ chiếc điện thoại này ông ta đều có thể giám sát được.
Điều khiến cô ấy thấy khó giải quyết hơn là, cô ấy và Lang Cửu Mệnh không cùng một phe, hơn nữa Quốc Vương còn yêu cầu bọn họ tách ra nhập cảnh.
Trên đường từ Myanmar đến Đông Phụ, cô ấy đi cùng Lý Tuyết.
Lý Tuyết là một người đàn bà cực kỳ khó chơi, dọc đường đi hai người bọn họ vẫn luôn giám sát và đề phòng lẫn nhau, cho nên cô ấy hoàn toàn không tìm được cơ hội thông báo cho cảnh sát ngầm.
Cho tới khi đến được Đông Phụ, cô ấy mới tìm được cơ hội mượn điện thoại di động của người xa lạ, nhân cơ hội liên lạc với tổ chức, nhưng thời gian gấp gáp, cô ấy cũng chỉ có thể gửi cho bọn họ một tin nhắn ngắn gọn, hơn nữa sau khi gửi xong phải xóa luôn.
Cô ấy e sợ Lang Cửu Mệnh sẽ làm loạn ở Đông Phụ, cho nên từ sau khi đến Đông Phụ vẫn luôn theo sát ông ta một tấc không rời, nhưng Lang Cửu Mệnh lại giảo hoạt biến mất ngay dưới mí mắt cô ấy, bất đắc dĩ cô ấy đành phải sớm trở lại điểm tập kết mà bọn họ đã hẹn trước, ai biết được vừa trở về thì lại phát hiện “bất ngờ”.
Người đàn bà Lý Tuyết này giỏi hơn cô tưởng nhiều.
Tuy nhiên cũng may cô ấy trở về đúng lúc, bằng không Trần Nhiễm Âm sẽ mất mạng… Vị Phạn đã mất, nếu Nhiễm Âm lại gặp chuyện thì hẳn là chú dì sẽ sụp đổ?
“Em mau đi đi.” Bạch Mai thúc giục Trần Nhiễm Âm một lần nữa: “Đưa cả học sinh của em đi nữa!”
Học sinh là giới hạn của Trần Nhiễm Âm, dù thế nào cô cũng phải đưa chúng đi hết, đưa đi bình an vô sự.
Cô không thể không buông Bạch Mai ra, rưng rưng nước mắt nói với cô: “Em chờ chị về nhà.”
Sau khi Bạch Mai gật đầu, cô mới chạy về phía hố móng.
Vốn tưởng rằng đám nhỏ phía dưới sẽ vô cùng uể oải, ai mà ngờ lúc duỗi cổ nhìn xuống, cô suýt thì tức phát khóc, rồi lại muốn cười…
Sắp chết đến nơi rồi mà đám nhóc này vẫn còn đang rất thích thú quan sát khẩu súng tự động kiểu 95, hai học sinh nam bị khung gỗ đè gãy chân nhưng vẫn bò trên mặt đất nhìn chăm chú, thỉnh thoảng còn đưa tay ra cẩn thận chạm vào nó như thể đang chạm vào một bảo vật quý hiếm.
Không thể không thừa nhận rằng tuổi trẻ thật tốt, lạc quan, không sợ hãi, nghĩ thoáng, chỉ cần chưa tới bước đường cùng thì sẽ không dễ dàng nghĩ đến bi quan và tử vong, vẫn có thể tự kiếm niềm vui trong khổ đau.
Càng hạnh phúc hơn là các học sinh không gặp nguy hiểm đến tính mạng, tất cả đều còn sống.
Bầu trời xanh trên đỉnh đầu, gió ấm thổi vào mặt, Trần Nhiễm Âm bỗng nhiên cảm nhận được sức mạnh mới, nghĩ đến tiểu thuyết “Thiếu niên” của Fyodor Dostoevsky*:
*Fyodor Mikhailovich Dostoevsky (1821-1881), là một trong hai nhà văn Nga vĩ đại thế kỷ 19.
Bọn họ nhìn gió xuân không vui, nhìn ve hạ không phiền, nhìn gió thu không buồn, nhìn tuyết đông không than, không thèm để ý toàn thân phú quý, dũng cảm đối mặt với sự không công bằng.
Chỉ vì họ là thiếu niên.
Trần Nhiễm Âm khum tay làm thành hình cái loa, gào lên: “Chúng ta được cứu rồi! Bây giờ mau làm thang, lên đây!” Sợ họ quên cách làm thang, cô lại gào lên: “Lúc đi căn cứ huấn luyện cảnh sát đặc nhiệm, sĩ quan huấn luyện Hà đã dạy rồi, tầng dưới bốn người, bên trên ba người, rồi hai người… Chân tầng trên dẫm lên vai của tầng dưới! Bức tường này, tầng dưới cùng các em đứng năm người đi!”
Thật ra trong khoảnh khắc khẩu súng trường kiểu 95 rơi xuống, mọi người đều đã nghĩ là được cứu, bằng không cũng không dám nhàn nhã mà quan sát khẩu súng như vậy.
Nhưng lúc chính tai nghe được giáo viên chủ nhiệm báo “được cứu” thì chúng vẫn không kiềm chế được mà hoan hô và nhảy nhót.
Đám học sinh nam dáng người tương đối lớn do Cố Biệt Đông và Triệu Béo dẫn đầu nhanh chóng chạy đến chân tường, hai tay chống tường, chân sau đạp đất, tạo thành tầng thứ nhất, sau đó các học sinh nam dẫm lên trên vai bọn họ, tạo thành tầng thứ hai, rồi tầng thứ ba, tầng thứ tư…
Các học sinh nam trong lớp đều rất ga lăng, đều không tranh lên trước, để cho các bạn nữ lên trước, bạn nữ lên xong thì các học sinh nam mới lên, Trần Nhiễm Âm và Bạch Mai cùng nhau kéo bọn họ lên.
Học sinh nam đứng ở tầng dưới cùng và hai học sinh bị thương chân không tiện trèo lên trên, vì thế những học sinh đã lên trên đều cởi áo khoác đồng phục, buộc tay áo lại với nhau, nối thành một sợi dây thừng, đồng tâm hiệp lực kéo những người phía dưới lên.
Cố Biệt Đông là người cuối cùng đi lên, trước khi đi lên còn lưu luyến không rời quay đầu nhìn khẩu súng trường kiểu 95 kia.
Chờ sau khi cậu đi lên, Bạch Mai lại thúc giục một lần nữa: “Đi nhanh! Lang Cửu Mệnh có thể trở về bất cứ lúc nào!”
Trần Nhiễm Âm gật đầu: “Vâng!”
Lúc này, đám học sinh mới chậm chạp phát hiện xung quanh chúng là hai thi thể của bọn buôn bán mai thúy, không khỏi có chút sợ hãi.
Trần Nhiễm Âm cũng không rảnh trấn an đám nhóc, nhanh chóng sắp xếp hai học sinh nam để đỡ người bị thương, sắp xếp đội ngũ, sau đó xuống núi theo hướng Bạch Mai chỉ.
Vốn dĩ họ đi xuống núi dọc theo con đường đã đi lên, nơi đó có một đoạn cầu thang leo núi bị bỏ hoang, nhưng vừa mới đi tới mép cầu thang, Bạch Mai bỗng nhiên dừng bước…
Một chiếc ô tô màu đen lao qua con đường vắng dưới chân núi.
Cô biết chiếc xe kia, là chiếc xe sáng nay Lang Cửu Mệnh trộm được ở gần sòng bạc, một chiếc xe cũ phủ kín bụi bặm, lâu ngày không đụng đến.
Một trùm mai thúy mà bây giờ sống như một con chuột không thể nhìn thấy ánh sáng, chỉ dám sống trong cống rãnh hôi thối, bẩn thỉu, ngay cả ăn cắp xe cũng chỉ dám ăn cắp xe cũ.
Nhưng vẫn không thể xem thường được sự nguy hiểm của ông ta, con giun xéo lắm cũng quằn, ép tên trùm mai thúy đến đường cùng, không chừng hắn ta sẽ lôi đám học sinh này đồng quy vu tận.
Bạch Mai nắm lấy cổ tay Trần Nhiễm Âm, chỉ về một hướng khác: “Lang Cửu Mệnh trở về rồi! Đi lối này!”
Bây giờ Trần Nhiễm Âm đã biết, Lang Cửu Mệnh chính là Lang gia, chính là kẻ thù của Lâm Vũ Đường.
Cô biết rõ lòng dạ Lang Cửu Mệnh độc ác đến mức nào nên ngay lập tức dẫn học sinh quay đầu, nhanh chóng chạy về phía ngược lại.
Đường núi bên này là đường hoang dã, muốn xuống núi thì chỉ có thể xuyên qua rừng cây rậm rạp.
Trần Nhiễm Âm thúc giục đám học sinh xuống trước, tự mình đi cuối cùng, sẵn sàng bọc hậu.
Triệu Béo và Cố Biệt Đông cùng nhau đỡ Ngô Nguyên không may gãy chân trái do giàn giáo, vội vã đi theo phía sau đội hình, thực hiện lời thề ký túc xá: Phòng 309 tuyệt đối không từ bỏ bất kỳ anh em nào!
Chờ ba người này đi vào rừng cây, Bạch Mai lại thúc giục Trần Nhiễm Âm một lần nữa: “Em cũng mau đi đi!”
Trần Nhiễm Âm vừa lo lắng vừa không nỡ, nhìn Bạch Mai một cái: “Hay là chị đi cùng em đi?”
Bạch Mai quyết đoán: “Không được! Đi đi!” Cô ấy lại nói một lần nữa: “Chị có nhiệm vụ của chị, em có nhiệm vụ của em, em muốn bảo vệ học sinh của em thì chị cũng muốn thực hiện nhiệm vụ của chị!”
Hốc mắt Trần Nhiễm Âm chua xót, cố nén nghẹn ngào, nhìn cô ấy không chớp mắt, nói từng chữ: “Chị nhất định phải bình an trở về.”
Bạch Mai cười nhẹ, trả lời: “Chị sẽ cố gắng hết sức.”
Nước mắt Trần Nhiễm Âm vẫn rơi nhưng cô cũng hiểu rõ bây giờ không phải là lúc để khóc lóc, cô không thể lãng phí thời gian nữa, nhìn kỹ Bạch Mai một lần nữa, sau đó xoay người đi vào trong rừng cây.
Thế nhưng, khi nhìn đám học sinh phía trước, cô đột nhiên nghĩ đến một nan đề: điện thoại di động của cô đã bị Lý Tuyết đạp vỡ, đám học sinh không mang theo điện thoại bởi vì hôm nay chúng đi thi hội thao, mang điện thoại vào sân sẽ bị coi là gian lận.
Vậy giờ làm thế nào để cô liên lạc với cảnh sát? Đưa chúng đến nơi an toàn thế nào? Cảnh sát đến để hỗ trợ Bạch Mai càng sớm càng tốt kiểu gì?
Đường quốc lộ vây quanh núi, xe cảnh sát tập kích bất ngờ, Cố Kỳ Châu ngồi trên xe đầu chỉ huy, lái xe là Côn Minh, anh ngồi ở ghế phụ, cúi đầu kiểm tra tin nhắn từ trung tâm chỉ huy trên thiết bị liên lạc cầm tay.
Bọn họ thẩm vấn Lưu Tiểu Hoa, tìm được sòng bạc đen theo thông tin gã khai báo, thông qua hệ thống mắt thần gần sòng bạc xác định được hành tung của Lang Cửu Mệnh.
Khoảng sáu giờ mười phút sáng nay, Lang Cửu Mệnh đã trộm một chiếc xe Volkswagen màu đen mang biển số Đông A – 5GHB7 trong một con hẻm.
Theo camera giám sát từ phía đội cảnh sát giao thông, lần cuối cùng chiếc xe Đông A – 5GHB7 xuất hiện là hai giờ mười lăm phút chiều nay tại đường Tuyết Phong bên ngoài vành đai phía Tây.
Sau đó không bắt gặp nữa bởi vì hắn ta rẽ vào một con đường nhỏ khuất bóng camera giám sát.
Tuy nhiên nếu phân tích theo hướng di chuyển, rất có thể hắn ta sẽ đi đến gần hồ Thanh Phong.
“Bờ Đông hồ Thanh Phong là một khu biệt thự chưa được hoàn thiện.” Cố Kỳ Châu nói với Côn Minh: “Rất có thể hắn ta đang trốn ở đây.”
Côn Minh đang định đồng ý nhưng khi đầu xe rẽ qua một khúc cua, anh ta bỗng nhiên trợn to hai mắt: “Đội trưởng Cố! Nhìn phía trước kìa!”
Cố Kỳ Châu ngẩng đầu, không khỏi sửng sốt: “Tại sao Lão Lâm cũng tới?”
Đội cảnh sát đặc nhiệm từ trước đến nay luôn hành động theo tổ, khi một tổ làm nhiệm vụ thì tổ còn lại phải trực ở căn cứ để tránh xảy ra tình huống bất ngờ.
Lần này Lâm Nghị không làm nhiệm vụ cùng họ, bởi vì anh ấy thuộc tổ trực.
Lúc này đội trực cũng đã được điều đi, ngay lúc đang bắt sống Lang Cửu Mệnh thì lại xảy ra một vụ án bất ngờ gai góc khác, mà địa điểm cũng ở gần hồ Thanh Phong.
Là trùng hợp sao?
Cố Kỳ Châu không khỏi nhíu mày: “Dừng xe hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.”
Côn Minh cũng cảm thấy việc này kỳ lạ, xe dừng lại trước mặt Lâm Nghị, anh xuống xe cùng Cố Kỳ Châu.
Mặt trời chiếu rực rỡ trên đỉnh đầu, Lâm Nghị cũng không ngờ đám người Cố Kỳ Châu sẽ đến, không khỏi sửng sốt: “Sao các cậu lại tới đây?”
Cố Kỳ Châu: “Đến bắt người, Lang Cửu Mệnh ở gần đây.
Anh thì sao?”
Lâm Nghị nhất thời không nói nên lời, lo lắng nhìn Cố Kỳ Châu một cái, bất đắc dĩ thở dài: “Nhận được báo án của lãnh đạo Trung Quốc, một chiếc xe buýt mất tích trên đường đưa học sinh đi thi hội thao, tài xế ban đầu cũng mất tích, camera giám sát cho thấy một người phụ nữ đeo kính râm lái xe buýt, sau đó giáo viên và học sinh đều mất liên lạc.
Hệ thống định vị của xe buýt cho thấy chiếc xe hiện đang ở gần hồ Thanh Phong.”
Cố Kỳ Châu nín thở, có một dự cảm không lành, sau khi bình tĩnh trở lại, anh mới có thể tiếp tục dò hỏi: “Lớp nào.”
Lâm Nghị mím môi, do dự một lát: “Lớp 9/2.”
Cháu trai của anh và tình yêu của anh đều ở lớp này.
Sắc mặt Cố Kỳ Châu dần dần tối sầm xuống, không khỏi nắm chặt hai tay, hận không thể băm xác Lang Cửu Mệnh.
“Đội trưởng Lâm!” Từ xa truyền tới giọng nói của một đội viên.
Là đội viên của trung đội – Dương Kính.
Dương Kính không nghĩ tới sẽ gặp đại đội ở chỗ này nên vô cùng sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng báo cáo tiến triển: “Tìm được xe buýt ở phía bắc ngọn núi nhưng trong xe không có ai, hai cửa sổ bị đạn bắn nát.
Trong vali dưới xe buýt phát hiện một thi thể nam giới, từ đồng phục trên người có thể thấy cô ta là tài xế ban đầu của xe buýt.
Cũng cách chân núi cách đó không xa, tìm thấy một chiếc Volkswagen màu đen mang biển số Đông A – 5GHB7.”
Bây giờ họ đang ở sườn nam của ngọn núi, muốn đi qua đó chỉ có hai cách: đi đường vòng trên quốc lộ quanh núi hoặc trực tiếp leo núi.
Ngọn núi trước mắt này khó leo, nhưng cũng chỉ có cách này.
Hơn nữa ngọn núi này có rất lớn, nối liền với hồ Thanh Phong mênh mông, thảm thực vật trên núi rậm rạp, đường đi hiểm trở.
Xe buýt và xe hơi xuất hiện cùng một lúc ở đây không phải là chuyện ngoài ý muốn, Cố Kỳ Châu nhanh chóng ra lệnh: “Chia hai đội thành các nhóm, vào núi từ các hướng khác nhau.”
Tuy nhiên, lời anh vừa dứt, đột nhiên một tiếng kêu đầy lòng cảm kích vang lên cách đó không xa: “Chú cảnh sát!!!”
Các đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm do Cố Kỳ Châu dẫn đầu đồng thời quay đầu lại.
Dưới ánh mắt vừa khiếp sợ vừa không thể tưởng tượng nổi của bọn họ, từng tốp học sinh của lớp lần lượt đi ra từ trong rừng rậm dưới chân núi, như những con thỏ nhỏ vừa nhảy ra khỏi cạm bẫy, lần lượt nhảy ra đường, xông về hướng các đội viên của đội cảnh sát đặc nhiệm, hướng tới cuộc sống mới và cảm giác an toàn.
Triệu Béo và Cố Biệt Đông đầu đầy mồ hôi đỡ bạn học Ngô Nguyên chỉ có một chân có thể tự do đi lại, thở hồng hộc chạy ra đường.
Trần Nhiễm Âm là người cuối cùng đi ra khỏi núi rừng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Kỳ Châu, hốc mắt cô lập tức đỏ lên, trực tiếp xông tới lao vào trong lòng anh..
Loại cảm giác này rất khó hình dung, như bị đánh một cái, lại như được khai sáng…
Đã mười năm cô không gặp Châu Dạ Liễu.
Từ khi anh trai qua đời thì Tiểu Liễu cũng biến mất, không có tin tức gì, như thể đã bốc hơi.
Cô còn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại cô ấy nữa.
Ai có thể ngờ đến khi gặp lại, Tiểu Liễu lại trở thành kẻ buôn mai thúy?
Bọn buôn mai thúy giết anh trai cô, anh trai cô là người yêu Tiểu Liễu, Tiểu Liễu không cha không mẹ, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, là sinh viên trường cảnh sát, không đội trời chung với bọn buôn mai thúy… Cô ấy rất thích hợp nằm vùng.
Hốc mắt Trần Nhiễm Âm đột nhiên chua xót, nước mắt ngay lập tức làm tầm mắt cô mơ hồ.
Để tránh bị đôi nam nữ kia phát hiện ra bất thường, cô lập tức thu lại ánh mắt, cúi đầu thật thấp, cắn chặt răng, cố hết sức để mình không khóc thành tiếng.
Nhưng cho dù nhắm chặt mắt lại thì nước mắt vẫn không kìm được mà chảy từ lông mi xuống.
Cô khóc không thành tiếng, cả người run rẩy.
Cô thương Tiểu Liễu.
Cô không biết cô ấy đã vượt qua bao nhiêu năm nay như nào, cũng không thể tưởng tượng được những trắc trở và dày vò mà cô ấy đã trải qua.
Cô chỉ biết, Tiểu Liễu cũng từng là một cô gái nhiệt tình và tràn đầy nhiệt huyết, ăn bánh ngọt sẽ vui vẻ, mua váy mới sẽ vui vẻ, ra ngoài thích chụp ảnh, thỉnh thoảng còn buồn bực vì làn da đen của mình ảnh hưởng đến vẻ ngoài… Cô ấy cũng từng là một cô gái nhỏ bình thường! Là người được anh trai cô nâng niu trong lòng bàn tay!
Sao cô ấy có thể trở thành Bạch Mai? Sao cô ấy sống sót được ở Myanmar chứ?
Tại sao lại để cô ấy chịu đựng những chuyện này? Tại sao cuộc sống lại khó khăn như vậy?
Trần Nhiễm Âm như bị dao cứa cổ họng, hốc mắt không ngừng nóng lên, cả người run rẩy quỳ trên mặt đất, sống lưng yếu đuối cong xuống, trán cô gần như đã dán sát bên mép hố móng.
Cô gái tên Lý Tuyết kia thấy cô bị dọa thành như vậy thì cười lạnh lùng, đạp một cái lên vai cô, trực tiếp đạp ngã cô, khinh bỉ mắng: “Sợ thế cơ à? Cái đồ không có khí phách!”
Một nửa cơ thể của Trần Nhiễm Âm đã lơ lửng trên không, suýt thì ngã vào trong hố, may mắn cô phản ứng nhanh, chống tay lên phần mép.
Lý Tuyết lại nhấc chân lên muốn đạp cô một lần nữa, vừa rồi ả ta bị Bạch Mai chọc giận nên coi Trần Nhiễm Âm như nơi trút giận, quyết tâm muốn đạp cô xuống, cho cô ngã chết.
Bạch Mai lại lạnh lùng quát mắng ả: “Đủ rồi!”
Lý Tuyết không cam lòng, trong ánh mắt xẹt qua vẻ tàn nhẫn, hận không thể dứt khoát giơ tay lên bắn Bạch Mai một phát, giết cô ấy trước.
Nhưng cuối cùng ả ta vẫn bị lý trí trói buộc, hậm hực thu chân lại, không đạp Trần Nhiễm Âm nữa.
Song ả vẫn cực kỳ giận dữ, cực kỳ căm hận Bạch Mai, sớm muộn gì cũng sẽ diệt trừ cô ấy.
Khuôn mặt Bạch Mai lạnh lùng xinh đẹp, mặc áo ngắn tay màu đen và quần jean màu xanh, trên chân đi giày da màu đen, mặt không biểu cảm đi về phía hố móng.
Khi đi tới bên cạnh Trần Nhiễm Âm, cô ấy mới phát hiện phía dưới hố móng còn có một đám học sinh mặc đồng phục, lập tức thấy đau đầu, xanh mặt nhìn Lý Tuyết, lạnh lùng chất vấn: “Ý của ai?”
Lý Tuyết vẫn cười mỉm như trước, đuôi mắt nâng lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nói một cách tự mãn: “Ý của tôi, không liên quan gì đến Vương Đào.” Chữ nào chữ nấy đều đầy vẻ khiêu khích.
Người đàn ông tên Vương Đào vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm Lý Tuyết, rất muốn nhanh tay bịt mồm ả ta lại.
Bạch Mai cũng đang cười, nhưng nụ cười rất u ám, tàn nhẫn, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Lý Tuyết vẫn không hề sợ hãi, còn nhẹ nhàng nâng cằm lên, nhìn Bạch Mai đầy đắc ý.
Bạch Mai cười càng rạng rỡ hơn, trực tiếp giơ tay lên tát thẳng vào mặt Lý Tuyết.
Cánh tay của cô ấy nhìn mảnh khảnh nhưng lại không có một chút thịt mỡ nào, toàn là cơ bắp.
Khi dùng sức, cơ bắp cánh tay chợt căng lên, vừa mạnh mẽ vừa hung ác, Lý Tuyết bị đánh ngã thẳng xuống đất, gò má trắng nõn ngay lập tức sưng đỏ lên, khóe môi cũng chảy máu.
Khẩu súng trong tay ả ta cũng rơi xuống đất.
Bạch Mai khom lưng, nhặt khẩu súng dính đất vàng dưới đất lên, rũ mắt, nhẹ nhàng thổi một cái, thờ ơ thổi đi lớp bụi bặm như đang thổi chong chóng.
Hô hấp Trần Nhiễm Âm ngưng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm cô, khiếp sợ và xa lạ.
Cô không tìm được một chút cảm giác gì của Tiểu Liễu trên người Bạch Mai.
Tiểu Liễu là một cô gái hoạt bát, đơn thuần và hơi phản nghịch, lúc cười rộ lên đôi mắt cong cong, trong mắt lóe lên ánh sao; Bạch Mai lại là một người phụ nữ tàn nhẫn, độc ác, vui vẻ hay tức giận đều không thể hiện trên mặt, cho dù nở nụ cười cũng có thể làm cho người khác không rét mà run.
Thời gian mười năm đủ để một người biến thành một người khác.
Không đúng, đầu tiên là phá hủy người ấy rồi mới định hình cô ấy thành một người khác.
Rốt cuộc cô ấy đã trải qua những gì?
Trong lòng Trần Nhiễm Âm lại truyền đến một cơn đau khó nén, hốc mắt lại đỏ lên.
Bạch Mai vẫn không nhìn Trần Nhiễm Âm, sau khi nâng mắt lên, ánh mắt cô ấy dừng trên người Lý Tuyết.
Lý Tuyết vẫn ngồi liệt dưới đất, cúi đầu, nhíu chặt mày, đau đớn nhắm hai mắt lại.
Màng nhĩ của ả ta như nứt ra, trong tai ù ù, trước mặt chỉ thấy một màu đen.
Bạch Mai một tay cầm súng, một tay giữ cò súng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve thân súng, nhìn chằm chằm Lý Tuyết như đang suy nghĩ điều gì.
“Chị Bạch.”
Giọng nam bỗng nhiên vang lên từ phía sau.
Trần Nhiễm Âm và Bạch Mai đồng thời quay đầu lại nhìn về phía Vương Đào.
Vương Đào giơ khẩu súng trường kiểu 95 trong tay lên, nhắm vào Bạch Mai.
Trần Nhiễm Âm không nghĩ tới xung đột nội bộ của bọn họ đã nghiêm trọng đến mức này, đến mức ra tay cả với người “mình”.
Cô trợn tròn hai mắt, sợ hãi hoảng loạn, sợ hắn ta nổ súng về phía Bạch Mai.
Bạch Mai lại thờ ơ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm Vương Đào, nhếch khóe môi, cười lạnh lùng: “Thế nào? Không nhịn được nữa à?”
Vương Đào vẫn chĩa súng vào Bạch Mai, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chị Bạch, chuyện này đúng là Tiểu Tuyết làm không đúng, nhưng tội của cô ấy không đến mức chết, chị mà xuống tay với cô ấy thì đừng trách tôi không khách khí.”
Trần Nhiễm Âm đã hiểu, thì ra hắn ta vẫn luôn đề phòng Bạch Mai, có lẽ từ lúc Bạch Mai khom lưng nhặt súng thì Vương Đào cũng đã giơ súng trong tay lên.
Bạch Mai: “Hả? Tội không đến mức chết? Các người bắt cóc một đám học sinh trung học, còn suýt thì bắn chết giáo viên, cái này gọi là tội không đến mức chết sao? Tôi thấy mấy người chán sống thì có!” Cô ấy lại trầm giọng nói: “Nếu làm chậm trễ kế hoạch của cha nuôi, chúng ta đều phải chết.”
Vương Đào lo lắng mím môi: “Tôi biết, nhưng công là công, tư là tư, chuyện Vương gia giao cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt, nhưng chúng tôi cũng phải giải quyết chuyện riêng của Lang gia.”
Bạch Mai cười hỏi ngược lại: “Vương gia cho phép các người đi làm việc riêng chưa?” Cô ấy lại chậm rãi nói: “Tôi thấy là các người muốn tạo phản đúng không? Không cần vợ con nữa à?”
Sắc mặt Vương Đào cứng đờ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên thái dương.
Hai chữ “tạo phản” giống như một cây đinh đâm vào tim hắn ta.
Bọn họ đều là thủ hạ của Lang gia, nhiều năm trước đi theo Lang gia đến Myanmar nương tựa Quốc Vương.
Quốc Vương nhìn như nhiệt tình, hiếu khách, còn hào phóng cho Lang gia một nơi quản lý, nhưng thực ra vẫn luôn đề phòng ông ta, chưa bao giờ cho ông ta nắm quyền thực sự.
Sở dĩ Quốc Vương cho ông ta nắm một phần quyền là bởi vì nhìn trúng đường dây quan hệ và thị trường buôn bán mai thúy trước kia của ông, dù sao lạc đà chết đói vẫn lớn hơn ngựa*, Quốc Vương chỉ muốn thông qua quan hệ của Lang gia để mở rộng thị trường thôi.
* Ẩn dụ rằng những người có thế mạnh ở một phương diện nào đó thì ngay cả khi đột nhiên nghèo khổ, sa sút thì cũng giỏi hơn những người khác không hiểu bất cứ điều gì.
Nhiều năm trôi qua, thế lực cũ của Lang gia bị Quốc Vương xâm chiếm từng chút một, Quốc Vương còn luôn kiêng kỵ bọn họ sẽ tạo phản, cho nên lần này bọn họ tới Đông Phụ cũng là bất đắc dĩ: Tập đoàn Diệu Huy là át chủ bài cuối cùng của Lang gia, nếu như bọn họ không thể Đông Sơn tái khởi ở Đông Phụ thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Quốc Vương nuốt gọn.
Liều ăn nhiều, bọn họ không còn gì để mất.
Nhưng để đề phòng bọn họ thoát khỏi sự khống chế của mình, Quốc Vương đã lấy danh nghĩa “thu xếp cho người nhà” để giam lỏng người nhà bọn họ, nếu bị Bạch Mai gán tội “tạo phản” thì gia đình của bọn họ cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.
Vương Đào bắt đầu rối rắm, nên ngoan ngoãn nghe lời Bạch Mai hay là lập tức giết Bạch Mai đây?
Bạch Mai là tai mắt của Vương gia, không có cô ấy, hành động của bọn họ ở Đông Phụ thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng nếu tin Bạch Mai chết truyền đến tai Vương gia thì hẳn là gia đình bọn họ cũng phải chết.
Bạch Mai là con gái nuôi của Vương gia, nếu Bạch Mai chết ở Đông Phụ, ông ta nhất định sẽ giết cả nhà bọn họ chôn cùng Bạch Mai, còn có thể lấy lý do “diệt trừ nội gián” để danh chính ngôn thuận tiêu diệt triệt để thế lực cũ của Lang gia.
Bàn tay cầm súng của hắn ta bắt đầu run rẩy, bắt đầu do dự, khi thì buông súng xuống, khi thì nâng súng lên, rơi vào thế khó xử.
Bạch Mai nhìn thấu suy nghĩ của hắn ta, cười nhạo: “Được lắm, chưa bắt đầu mà đã định ra tay với người mình?” Cô ấy thở dài lắc đầu, “Từ xưa đến nay bao nhiêu người đã chết vì xung đột nội bộ? Đám các ngươi chả được cái gì nên hồn, chẳng trách không làm nên trò trống gì.”
Vương Đào càng rối rắm, vô thức cắn chặt răng, cánh mũi phập phồng, hô hấp dồn dập.
Cuối cùng, hắn ta vẫn không dám ra tay, chậm rãi buông súng xuống.
Nhưng đúng lúc này, Bạch Mai lại đột nhiên nhấc tay lên, chĩa súng về phía Vương Đào.
Ai ngờ ngay khi bóp cò, Lý Tuyết đột nhiên nhào về phía cô ấy khiến viên đạn bị bắn lệch, không trúng vào điểm yếu của Vương Đào, chỉ bắn trúng cánh tay phải của hắn ta.
Vương Đào đau đớn, khẩu súng trong tay rơi thẳng xuống đất.
Lý Tuyết nghiến răng nghiến lợi, mặt mày dữ tợn, một tay siết chặt cổ Bạch Mai, một tay nắm lấy cánh tay cầm súng của cô ấy, dùng hết sức mạnh toàn thân giữ chặt Bạch Mai.
Khuôn mặt ả ta gần như vặn vẹo, con ngươi lồi lên, điên cuồng hô to với Vương Đào: “Nhặt súng lên! Giết cô ta đi! Giết cô ta đi! Nếu cô ta không chết thì chúng ta sẽ chết!”
Vương Đào nhanh chóng cúi người, vươn tay trái ra, nhưng ngay trước khi tay hắn ta chạm vào thân súng, cánh tay trắng nõn lướt nhanh qua, dùng sức quét khẩu súng đi.
Thân súng màu đen nhanh chóng trượt về phía hố móng rồi rơi xuống.
Biến cố này quả thực Vương Đào không ngờ tới.
Sau khi Trần Nhiễm Âm gạt súng đi thì thuận thế đứng dậy, đồng thời nhặt một thanh thép rỉ sét loang lổ đã lâu dưới đất, đánh thẳng về phía đầu Vương Đào.
Đập đầu là kỹ năng sinh tồn trong đường cùng quen thuộc nhất của cô.
Cách rất nhiều năm, cô lại bộc lộ sức mạnh một lần nữa, hộp sọ của Vương Đào lõm vào, thân hình rắn chắc ngã ầm xuống đất, hoàn toàn bất tỉnh.
Trần Nhiễm Âm xoay người, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Lý Tuyết đang đứng phía sau Bạch Mai.
Lý Tuyết không ngờ cô lại ra tay với Vương Đào, càng không ngờ cô dám ra tay với Vương Đào.
Trước đó, cô giáo này vẫn tỏ vẻ bảo sao nghe vậy, ngoài khóc sướt mướt ra thì chả biết làm gì, vừa nhát gan lại vừa nhu nhược, thoạt nhìn cực kỳ vô dụng, thậm chí còn khiến ả ta nghi ngờ: Con trai của Lâm Hằng có thể coi trọng phế vật này à?
Cho nên ả ta hoàn toàn không nghĩ tới việc phải đề phòng cô.
Ai biết được, cô lại khiến cho bọn họ bị bao vây tứ phía.
Cái con nhỏ khốn kiếp này!
Lý Tuyết bị đánh cho trở tay không kịp, nhưng ả ta phản ứng rất nhanh, rất biết cân nhắc ưu và nhược điểm: Vương Đào chết, Bạch Mai là đồng đội duy nhất của cô ta, nếu hai người tiếp tục xung đột nội bộ thì nhất định sẽ bị cô giáo viên giảo hoạt kia giết ngược, cho nên ả ta nhất định phải hòa giải với Bạch Mai.
Lý Tuyết lập tức buông Bạch Mai ra, hô to về phía Bạch Mai: “Nổ súng! Nhanh lên! Giết cô ta đi!”
Cổ Bạch Mai được buông lỏng, không khí tràn vào phổi lần nữa, bởi vì hít thở không thông nên hai gò má của cô ấy đã chuyển màu đỏ thẫm, nhưng không chút chần chừ, cô ấy lập tức giơ súng lên, xoay người nhắm súng vào mi tâm Lý Tuyết, không chút do dự bóp cò.
“Pằng” một tiếng, Lý Tuyết chết, trước khi chết hai mắt trợn tròn, vừa hoảng sợ vừa ngạc nhiên nhìn chằm chằm Bạch Mai.
Đến lúc chết ả ta cũng không biết rốt cuộc vì sao Bạch Mai lại nổ súng về phía mình.
Ngay khi thi thể Lý Tuyết ngã xuống đất, Trần Nhiễm Âm buông thanh sắt đang nắm trong tay ra, thanh sắt rơi xuống đất, cô chạy về phía Bạch Mai, ôm lấy cô ấy, nức nở kêu lên: “Tiểu Liễu…”
Bạch Mai giật mình, chậm rãi rũ cánh tay cầm súng xuống, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Đã nhiều năm rồi không ai gọi cô là Tiểu Liễu, cảm giác như đang mơ một giấc mơ không có thật.
Bầu trời trên đầu xanh biếc, ánh mặt trời rực rỡ, gió thổi hiu hiu, hồ nước cách đó không xa ánh lên từng gợn sóng, mọi thứ đều thật đẹp đẽ nhưng lại không thực tế, cũng chưa phải là lúc.
Đầu tháng năm, xuân không giống xuân, hè không giống hè, không thể định nghĩa bất cứ thứ gì.
Trần Nhiễm Âm ôm chặt lấy Bạch Mai, vùi mặt vào vai cô ấy, khóc không ngừng được, cả người run rẩy.
Cô muốn hỏi cô ấy rằng mấy năm nay đã trải qua như nào, muốn cô ấy về nhà với cô, muốn cô ấy có cuộc sống an ổn, muốn thay anh trai chăm sóc tốt cho cô ấy.
Cô có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói với cô ấy.
Nhưng không thể nói nên lời.
Bạch Mai khẽ thở dài, cũng giơ tay lên, ôm lấy Trần Nhiễm Âm, cô ấy cũng có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng bây giờ không phải là lúc, không phải là thời cơ tốt để ôn chuyện.
Cho nên, cuối cùng cô ấy chỉ nói ra một câu: “Đi mau, Lang Cửu Mệnh sắp quay lại rồi.”
Trần Nhiễm Âm cắn chặt răng, ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Bạch Mai: “Chị sẽ đi cùng em chứ?”
Bạch Mai trả lời: “Không được, chị còn có nhiệm vụ của chị.”
Mục tiêu của cô ấy không chỉ là Lang Cửu Mệnh mà còn có Quốc Vương.
Cô ấy đã dành đằng đẵng mười năm trời để có được sự tin tưởng của Quốc Vương.
Lần này, cô ấy tuân lệnh của Quốc Vương đi đến Đông Phụ với Lang Cửu Mệnh, nhưng Quốc Vương rất cảnh giác, cho đến một giờ trước khi xuất phát ông ta mới thông báo cho cô ấy nhiệm vụ này.
Hơn nữa, vì để đề phòng bọn họ gian dối, Quốc Vương không cho phép bọn họ mang theo thiết bị điện tử của mình, cho dù chỉ là một chiếc đồng hồ điện tử cũng không được.
Trước khi xuất phát bị lục soát hành lý, sau khi qua kiểm tra, Quốc Vương cho bọn họ một chiếc điện thoại di động, bên trong điện thoại di động được lắp đặt hệ thống giám sát nghe lén, bất kỳ tin tức nào gửi đi từ chiếc điện thoại này ông ta đều có thể giám sát được.
Điều khiến cô ấy thấy khó giải quyết hơn là, cô ấy và Lang Cửu Mệnh không cùng một phe, hơn nữa Quốc Vương còn yêu cầu bọn họ tách ra nhập cảnh.
Trên đường từ Myanmar đến Đông Phụ, cô ấy đi cùng Lý Tuyết.
Lý Tuyết là một người đàn bà cực kỳ khó chơi, dọc đường đi hai người bọn họ vẫn luôn giám sát và đề phòng lẫn nhau, cho nên cô ấy hoàn toàn không tìm được cơ hội thông báo cho cảnh sát ngầm.
Cho tới khi đến được Đông Phụ, cô ấy mới tìm được cơ hội mượn điện thoại di động của người xa lạ, nhân cơ hội liên lạc với tổ chức, nhưng thời gian gấp gáp, cô ấy cũng chỉ có thể gửi cho bọn họ một tin nhắn ngắn gọn, hơn nữa sau khi gửi xong phải xóa luôn.
Cô ấy e sợ Lang Cửu Mệnh sẽ làm loạn ở Đông Phụ, cho nên từ sau khi đến Đông Phụ vẫn luôn theo sát ông ta một tấc không rời, nhưng Lang Cửu Mệnh lại giảo hoạt biến mất ngay dưới mí mắt cô ấy, bất đắc dĩ cô ấy đành phải sớm trở lại điểm tập kết mà bọn họ đã hẹn trước, ai biết được vừa trở về thì lại phát hiện “bất ngờ”.
Người đàn bà Lý Tuyết này giỏi hơn cô tưởng nhiều.
Tuy nhiên cũng may cô ấy trở về đúng lúc, bằng không Trần Nhiễm Âm sẽ mất mạng… Vị Phạn đã mất, nếu Nhiễm Âm lại gặp chuyện thì hẳn là chú dì sẽ sụp đổ?
“Em mau đi đi.” Bạch Mai thúc giục Trần Nhiễm Âm một lần nữa: “Đưa cả học sinh của em đi nữa!”
Học sinh là giới hạn của Trần Nhiễm Âm, dù thế nào cô cũng phải đưa chúng đi hết, đưa đi bình an vô sự.
Cô không thể không buông Bạch Mai ra, rưng rưng nước mắt nói với cô: “Em chờ chị về nhà.”
Sau khi Bạch Mai gật đầu, cô mới chạy về phía hố móng.
Vốn tưởng rằng đám nhỏ phía dưới sẽ vô cùng uể oải, ai mà ngờ lúc duỗi cổ nhìn xuống, cô suýt thì tức phát khóc, rồi lại muốn cười…
Sắp chết đến nơi rồi mà đám nhóc này vẫn còn đang rất thích thú quan sát khẩu súng tự động kiểu 95, hai học sinh nam bị khung gỗ đè gãy chân nhưng vẫn bò trên mặt đất nhìn chăm chú, thỉnh thoảng còn đưa tay ra cẩn thận chạm vào nó như thể đang chạm vào một bảo vật quý hiếm.
Không thể không thừa nhận rằng tuổi trẻ thật tốt, lạc quan, không sợ hãi, nghĩ thoáng, chỉ cần chưa tới bước đường cùng thì sẽ không dễ dàng nghĩ đến bi quan và tử vong, vẫn có thể tự kiếm niềm vui trong khổ đau.
Càng hạnh phúc hơn là các học sinh không gặp nguy hiểm đến tính mạng, tất cả đều còn sống.
Bầu trời xanh trên đỉnh đầu, gió ấm thổi vào mặt, Trần Nhiễm Âm bỗng nhiên cảm nhận được sức mạnh mới, nghĩ đến tiểu thuyết “Thiếu niên” của Fyodor Dostoevsky*:
*Fyodor Mikhailovich Dostoevsky (1821-1881), là một trong hai nhà văn Nga vĩ đại thế kỷ 19.
Bọn họ nhìn gió xuân không vui, nhìn ve hạ không phiền, nhìn gió thu không buồn, nhìn tuyết đông không than, không thèm để ý toàn thân phú quý, dũng cảm đối mặt với sự không công bằng.
Chỉ vì họ là thiếu niên.
Trần Nhiễm Âm khum tay làm thành hình cái loa, gào lên: “Chúng ta được cứu rồi! Bây giờ mau làm thang, lên đây!” Sợ họ quên cách làm thang, cô lại gào lên: “Lúc đi căn cứ huấn luyện cảnh sát đặc nhiệm, sĩ quan huấn luyện Hà đã dạy rồi, tầng dưới bốn người, bên trên ba người, rồi hai người… Chân tầng trên dẫm lên vai của tầng dưới! Bức tường này, tầng dưới cùng các em đứng năm người đi!”
Thật ra trong khoảnh khắc khẩu súng trường kiểu 95 rơi xuống, mọi người đều đã nghĩ là được cứu, bằng không cũng không dám nhàn nhã mà quan sát khẩu súng như vậy.
Nhưng lúc chính tai nghe được giáo viên chủ nhiệm báo “được cứu” thì chúng vẫn không kiềm chế được mà hoan hô và nhảy nhót.
Đám học sinh nam dáng người tương đối lớn do Cố Biệt Đông và Triệu Béo dẫn đầu nhanh chóng chạy đến chân tường, hai tay chống tường, chân sau đạp đất, tạo thành tầng thứ nhất, sau đó các học sinh nam dẫm lên trên vai bọn họ, tạo thành tầng thứ hai, rồi tầng thứ ba, tầng thứ tư…
Các học sinh nam trong lớp đều rất ga lăng, đều không tranh lên trước, để cho các bạn nữ lên trước, bạn nữ lên xong thì các học sinh nam mới lên, Trần Nhiễm Âm và Bạch Mai cùng nhau kéo bọn họ lên.
Học sinh nam đứng ở tầng dưới cùng và hai học sinh bị thương chân không tiện trèo lên trên, vì thế những học sinh đã lên trên đều cởi áo khoác đồng phục, buộc tay áo lại với nhau, nối thành một sợi dây thừng, đồng tâm hiệp lực kéo những người phía dưới lên.
Cố Biệt Đông là người cuối cùng đi lên, trước khi đi lên còn lưu luyến không rời quay đầu nhìn khẩu súng trường kiểu 95 kia.
Chờ sau khi cậu đi lên, Bạch Mai lại thúc giục một lần nữa: “Đi nhanh! Lang Cửu Mệnh có thể trở về bất cứ lúc nào!”
Trần Nhiễm Âm gật đầu: “Vâng!”
Lúc này, đám học sinh mới chậm chạp phát hiện xung quanh chúng là hai thi thể của bọn buôn bán mai thúy, không khỏi có chút sợ hãi.
Trần Nhiễm Âm cũng không rảnh trấn an đám nhóc, nhanh chóng sắp xếp hai học sinh nam để đỡ người bị thương, sắp xếp đội ngũ, sau đó xuống núi theo hướng Bạch Mai chỉ.
Vốn dĩ họ đi xuống núi dọc theo con đường đã đi lên, nơi đó có một đoạn cầu thang leo núi bị bỏ hoang, nhưng vừa mới đi tới mép cầu thang, Bạch Mai bỗng nhiên dừng bước…
Một chiếc ô tô màu đen lao qua con đường vắng dưới chân núi.
Cô biết chiếc xe kia, là chiếc xe sáng nay Lang Cửu Mệnh trộm được ở gần sòng bạc, một chiếc xe cũ phủ kín bụi bặm, lâu ngày không đụng đến.
Một trùm mai thúy mà bây giờ sống như một con chuột không thể nhìn thấy ánh sáng, chỉ dám sống trong cống rãnh hôi thối, bẩn thỉu, ngay cả ăn cắp xe cũng chỉ dám ăn cắp xe cũ.
Nhưng vẫn không thể xem thường được sự nguy hiểm của ông ta, con giun xéo lắm cũng quằn, ép tên trùm mai thúy đến đường cùng, không chừng hắn ta sẽ lôi đám học sinh này đồng quy vu tận.
Bạch Mai nắm lấy cổ tay Trần Nhiễm Âm, chỉ về một hướng khác: “Lang Cửu Mệnh trở về rồi! Đi lối này!”
Bây giờ Trần Nhiễm Âm đã biết, Lang Cửu Mệnh chính là Lang gia, chính là kẻ thù của Lâm Vũ Đường.
Cô biết rõ lòng dạ Lang Cửu Mệnh độc ác đến mức nào nên ngay lập tức dẫn học sinh quay đầu, nhanh chóng chạy về phía ngược lại.
Đường núi bên này là đường hoang dã, muốn xuống núi thì chỉ có thể xuyên qua rừng cây rậm rạp.
Trần Nhiễm Âm thúc giục đám học sinh xuống trước, tự mình đi cuối cùng, sẵn sàng bọc hậu.
Triệu Béo và Cố Biệt Đông cùng nhau đỡ Ngô Nguyên không may gãy chân trái do giàn giáo, vội vã đi theo phía sau đội hình, thực hiện lời thề ký túc xá: Phòng 309 tuyệt đối không từ bỏ bất kỳ anh em nào!
Chờ ba người này đi vào rừng cây, Bạch Mai lại thúc giục Trần Nhiễm Âm một lần nữa: “Em cũng mau đi đi!”
Trần Nhiễm Âm vừa lo lắng vừa không nỡ, nhìn Bạch Mai một cái: “Hay là chị đi cùng em đi?”
Bạch Mai quyết đoán: “Không được! Đi đi!” Cô ấy lại nói một lần nữa: “Chị có nhiệm vụ của chị, em có nhiệm vụ của em, em muốn bảo vệ học sinh của em thì chị cũng muốn thực hiện nhiệm vụ của chị!”
Hốc mắt Trần Nhiễm Âm chua xót, cố nén nghẹn ngào, nhìn cô ấy không chớp mắt, nói từng chữ: “Chị nhất định phải bình an trở về.”
Bạch Mai cười nhẹ, trả lời: “Chị sẽ cố gắng hết sức.”
Nước mắt Trần Nhiễm Âm vẫn rơi nhưng cô cũng hiểu rõ bây giờ không phải là lúc để khóc lóc, cô không thể lãng phí thời gian nữa, nhìn kỹ Bạch Mai một lần nữa, sau đó xoay người đi vào trong rừng cây.
Thế nhưng, khi nhìn đám học sinh phía trước, cô đột nhiên nghĩ đến một nan đề: điện thoại di động của cô đã bị Lý Tuyết đạp vỡ, đám học sinh không mang theo điện thoại bởi vì hôm nay chúng đi thi hội thao, mang điện thoại vào sân sẽ bị coi là gian lận.
Vậy giờ làm thế nào để cô liên lạc với cảnh sát? Đưa chúng đến nơi an toàn thế nào? Cảnh sát đến để hỗ trợ Bạch Mai càng sớm càng tốt kiểu gì?
Đường quốc lộ vây quanh núi, xe cảnh sát tập kích bất ngờ, Cố Kỳ Châu ngồi trên xe đầu chỉ huy, lái xe là Côn Minh, anh ngồi ở ghế phụ, cúi đầu kiểm tra tin nhắn từ trung tâm chỉ huy trên thiết bị liên lạc cầm tay.
Bọn họ thẩm vấn Lưu Tiểu Hoa, tìm được sòng bạc đen theo thông tin gã khai báo, thông qua hệ thống mắt thần gần sòng bạc xác định được hành tung của Lang Cửu Mệnh.
Khoảng sáu giờ mười phút sáng nay, Lang Cửu Mệnh đã trộm một chiếc xe Volkswagen màu đen mang biển số Đông A – 5GHB7 trong một con hẻm.
Theo camera giám sát từ phía đội cảnh sát giao thông, lần cuối cùng chiếc xe Đông A – 5GHB7 xuất hiện là hai giờ mười lăm phút chiều nay tại đường Tuyết Phong bên ngoài vành đai phía Tây.
Sau đó không bắt gặp nữa bởi vì hắn ta rẽ vào một con đường nhỏ khuất bóng camera giám sát.
Tuy nhiên nếu phân tích theo hướng di chuyển, rất có thể hắn ta sẽ đi đến gần hồ Thanh Phong.
“Bờ Đông hồ Thanh Phong là một khu biệt thự chưa được hoàn thiện.” Cố Kỳ Châu nói với Côn Minh: “Rất có thể hắn ta đang trốn ở đây.”
Côn Minh đang định đồng ý nhưng khi đầu xe rẽ qua một khúc cua, anh ta bỗng nhiên trợn to hai mắt: “Đội trưởng Cố! Nhìn phía trước kìa!”
Cố Kỳ Châu ngẩng đầu, không khỏi sửng sốt: “Tại sao Lão Lâm cũng tới?”
Đội cảnh sát đặc nhiệm từ trước đến nay luôn hành động theo tổ, khi một tổ làm nhiệm vụ thì tổ còn lại phải trực ở căn cứ để tránh xảy ra tình huống bất ngờ.
Lần này Lâm Nghị không làm nhiệm vụ cùng họ, bởi vì anh ấy thuộc tổ trực.
Lúc này đội trực cũng đã được điều đi, ngay lúc đang bắt sống Lang Cửu Mệnh thì lại xảy ra một vụ án bất ngờ gai góc khác, mà địa điểm cũng ở gần hồ Thanh Phong.
Là trùng hợp sao?
Cố Kỳ Châu không khỏi nhíu mày: “Dừng xe hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.”
Côn Minh cũng cảm thấy việc này kỳ lạ, xe dừng lại trước mặt Lâm Nghị, anh xuống xe cùng Cố Kỳ Châu.
Mặt trời chiếu rực rỡ trên đỉnh đầu, Lâm Nghị cũng không ngờ đám người Cố Kỳ Châu sẽ đến, không khỏi sửng sốt: “Sao các cậu lại tới đây?”
Cố Kỳ Châu: “Đến bắt người, Lang Cửu Mệnh ở gần đây.
Anh thì sao?”
Lâm Nghị nhất thời không nói nên lời, lo lắng nhìn Cố Kỳ Châu một cái, bất đắc dĩ thở dài: “Nhận được báo án của lãnh đạo Trung Quốc, một chiếc xe buýt mất tích trên đường đưa học sinh đi thi hội thao, tài xế ban đầu cũng mất tích, camera giám sát cho thấy một người phụ nữ đeo kính râm lái xe buýt, sau đó giáo viên và học sinh đều mất liên lạc.
Hệ thống định vị của xe buýt cho thấy chiếc xe hiện đang ở gần hồ Thanh Phong.”
Cố Kỳ Châu nín thở, có một dự cảm không lành, sau khi bình tĩnh trở lại, anh mới có thể tiếp tục dò hỏi: “Lớp nào.”
Lâm Nghị mím môi, do dự một lát: “Lớp 9/2.”
Cháu trai của anh và tình yêu của anh đều ở lớp này.
Sắc mặt Cố Kỳ Châu dần dần tối sầm xuống, không khỏi nắm chặt hai tay, hận không thể băm xác Lang Cửu Mệnh.
“Đội trưởng Lâm!” Từ xa truyền tới giọng nói của một đội viên.
Là đội viên của trung đội – Dương Kính.
Dương Kính không nghĩ tới sẽ gặp đại đội ở chỗ này nên vô cùng sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng báo cáo tiến triển: “Tìm được xe buýt ở phía bắc ngọn núi nhưng trong xe không có ai, hai cửa sổ bị đạn bắn nát.
Trong vali dưới xe buýt phát hiện một thi thể nam giới, từ đồng phục trên người có thể thấy cô ta là tài xế ban đầu của xe buýt.
Cũng cách chân núi cách đó không xa, tìm thấy một chiếc Volkswagen màu đen mang biển số Đông A – 5GHB7.”
Bây giờ họ đang ở sườn nam của ngọn núi, muốn đi qua đó chỉ có hai cách: đi đường vòng trên quốc lộ quanh núi hoặc trực tiếp leo núi.
Ngọn núi trước mắt này khó leo, nhưng cũng chỉ có cách này.
Hơn nữa ngọn núi này có rất lớn, nối liền với hồ Thanh Phong mênh mông, thảm thực vật trên núi rậm rạp, đường đi hiểm trở.
Xe buýt và xe hơi xuất hiện cùng một lúc ở đây không phải là chuyện ngoài ý muốn, Cố Kỳ Châu nhanh chóng ra lệnh: “Chia hai đội thành các nhóm, vào núi từ các hướng khác nhau.”
Tuy nhiên, lời anh vừa dứt, đột nhiên một tiếng kêu đầy lòng cảm kích vang lên cách đó không xa: “Chú cảnh sát!!!”
Các đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm do Cố Kỳ Châu dẫn đầu đồng thời quay đầu lại.
Dưới ánh mắt vừa khiếp sợ vừa không thể tưởng tượng nổi của bọn họ, từng tốp học sinh của lớp lần lượt đi ra từ trong rừng rậm dưới chân núi, như những con thỏ nhỏ vừa nhảy ra khỏi cạm bẫy, lần lượt nhảy ra đường, xông về hướng các đội viên của đội cảnh sát đặc nhiệm, hướng tới cuộc sống mới và cảm giác an toàn.
Triệu Béo và Cố Biệt Đông đầu đầy mồ hôi đỡ bạn học Ngô Nguyên chỉ có một chân có thể tự do đi lại, thở hồng hộc chạy ra đường.
Trần Nhiễm Âm là người cuối cùng đi ra khỏi núi rừng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Kỳ Châu, hốc mắt cô lập tức đỏ lên, trực tiếp xông tới lao vào trong lòng anh..
Bình luận facebook