• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full EM SẼ TẮT MÁY KHI NHỚ ĐẾN ANH (10 Viewers)

  • Chương 2

Khí chất này đủ vừa kiêu ngạo, tao nhã lại thoải mái tự nhiên chưa?



Mùa đông ở các thành phố biển như trò đùa, sau giao thừa rét buốt được hai ngày, đầu tháng hai nhiệt độ lại lên đến 20 độ.



Vào ngày 8 tháng 1 âm lịch, trường học cũ của Vân Nhiêu và Vân Thâm, trường trung học phổ thông số 1 Dung Châu kỷ niệm 80 năm ngày thành lập trường.



Vân Thâm lái xe đến cổng trường học cũ, để Vân Nhiêu xuống trước, còn mình hùng hùng hổ hổ đi tìm chỗ đỗ xe.



Kỷ niệm 80 năm là một ngày trọng đại, có rất nhiều cựu học sinh đã đăng ký tham gia lễ kỷ niệm, tuy nhiên chỗ đậu xe trong khuôn viên trường có hạn, ngoại trừ lãnh đạo trường, chỉ có những cựu học sinh có tên tuổi mới được lái xe vào,còn những học sinh bình thường chỉ có thể để xe bên ngoài lề đường.



Trong dãy đậu xe tạm thời phía trước, trông xa có thể thấy đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau.



Chờ Vân Thâm tìm chỗ đỗ xe xong, có phải buổi lễ kỷ niệm trường cũng đã kết thúc?



Vân Nhiêu cười trên nỗi đau của người khác.



Lúc nhỏ cũng như thế, mỗi lần đi học sớm hơn Vân Thâm, cô đều ảo tưởng chính mình chạy nhanh đến trường, còn Vân Thâm sẽ bị phạt vì đi học muộn.



Ôi!



Nguyên nhân là cũng là do ngoài đời cô bị anh trai bắt nạt quá thảm, nên cũng chỉ có thể tưởng tưởng cảnh anh trai bị xấu hổ để cân bằng tâm lý.



Sau 5 phút xếp hàng, Vân Nhiêu nhận được thẻ cựu sinh viên và bước vào ngôi trường thân yêu sau thời gian dài xa cách.



Lúc này điện thoại rung lên.



Vân Nhiêu nhận được cuộc gọi video call từ group chat:” Bọn mày gắn camera trên người tao hay sao? Đúng lúc như vậy?”



Ôn Dữu:” Tao vừa có một giấc mộng, mơ thấy cùng công chúa về trường, sau đó lập tức gọi video call sang ngay”



Lê Lê lúc này đang làm ổ trên giường, mặt bôi một lớp kem dưỡng da bóng nhẫy, cười rộ lên:” Không hổ là đại tiên của tao”



Vân Nhiêu, Ôn Dữu, và Lê Lê là bạn học cùng cấp 3. Hiện giờ tại Bắc Kinh là hai giờ chiều, các cô một người tại châu Âu vừa thức dậy, một người tại châu Mỹ thức khuya bôi kem dưỡng da đắt đỏ nhất, chỉ có Vân Nhiêu đủ điều kiện tham gia buổi lễ kỷ niệm thành lập trường.



“Công chúa” mà Ôn Dữu nói đến chính là Vân Nhiêu, Lúc học cấp 3, đa số nữ sinh đều rất tránh màu hồng tươi, chỉ có Vân Nhiêu yêu sâu sắc màu hồng. Vật dụng trong ký túc xá, văn phòng phẩm tất cả đều là màu hồng. Có một lần chủ nhiệm lớp đến kiểm tra ký túc xá của các cô, dừng lại ở trước giường Vân Nhiêu mà hỏi “ Đây là giường của vị công chúa nào vậy?” từ đó về sau “ Công chúa Nhiêu Nhiêu” được lưu truyền.



Ôn Dữu với biệt danh “Ôn đại tiên” cũng có sự tích. Cô ấy từ nhỏ đã yêu thích với bộ môn huyền học, Chu Dịch, Tarot, chiêm tinh,…Tất cả những thứ xem bói được là cô đều biết. Thi đại học năm đó, cô bốc quẻ cho mấy tên học bá cùng khoá, bốc kiểu gì đúng lá Trạng nguyên, là thi đứng đầu toàn tỉnh đó, huyền diệu đến tê cả đầu.



Lê Lê đúng với biệt danh “ phú bà”, cô ấy rất giàu, vô cùng giàu, không chỉ có tiền còn đặc biệt biết cách hưởng thụ, ngay cả chú cún cưng “ Hulumie” của cô ấy, ba ngày đi SPA một lần, từ đầu đến chân mỗi cọng lông đều được chăm chút tỉ mỉ.



Mới hơn hai giờ chiều, khắp nơi đều sáng ngời, ánh nắng chiếu lên người, từ trong ra ngoài đều cảm thấy ấm áp.



Cổng trường có kiểm soát người ra vào, nên trong trường không quá chen chúc.



Hầu hết mọi người đều tập trung tại trung tâm sân vận động để tham dự buổi lễ, Vân Nhiêu không vội vàng, vừa tán gẫu video call với bạn bè, vừa ung dung đi dạo quanh sân vận động.



Cô chuyển camera sau cho hội chị em xem tình hình hiện giờ của trường.



Tai nghe bluetooth không cẩn thận rơi ra, Vân Nhiêu ngồi xuống nhặt lên, vừa mới nhét lại lỗ tai đã thấy tiếng Lê Lê hoảng sợ kêu lên:



“Oa! Nhiêu nhiêu, mày đứng im, góc chín giờ hình như là chiếc Panamera phiên bản giới hạn mà năm ngoái mẹ tao không giành được đó?”



Vân Nhiêu mặt đầy dấu??? – Sợ rồi nha? Còn có xe tên như vậy à?



Cô ngồi dậy, tò mò hỏi:” Có hai chiếc, mày nói cái nào?”



Lê Lê:” Mày không thấy à? Đằng sau chiếc xe bình thường ấy.”



Hai chiếc xe đều màu đen, xe sau sát xe trước.



Trong sân trường, xe đi với tốc độ cho phép nên đủ thời gian cho Vân Nhiêu quan sát. Lê Lê lúc này đang phổ cập cho cô tên những loại xe sang trọng, đột nhiên chiếc xe phía sau dừng lại, một người đàn ông cao lớn đi xuống.



Tay cầm điện thoại của Vân Nhiêu bất thình lình bị siết chặt, Lê Lê cũng Ôn Dữu trong video cũng thấy, sốt sắng hỏi cô:” Làm sao thế?”



Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt Vân Nhiêu, nhìn chằm chằm cô bằng con mắt đen sì:



“Không được chụp ảnh biển số xe.”



Vân Nhiêu há to miệng:” Cái gì?”



Do chênh lệch chiều cao, người đàn ông vẻ mặt không hung ác nhưng cũng mang đến cho Vân Nhiêu cảm giác bí bách:



“Cô gái, cô làm như vậy là không được. Yêu cầu cô xoá ảnh ngay lập tức”



Vân Nhiêu cuối cùng cũng hiểu: “Anh cho rằng tôi đang chụp lén biển số xe?”



Thể diện cũng lớn quá đi. Coi như cô có làm thì sao không nghĩ cô muốn chụp ảnh xe ô tô, chụp ảnh biển số làm gì đâu?



Vân Nhiêu đưa tay ra, điện thoại ngửa mặt lên trên, nằm gọn trong lòng bàn tay trắng hồng.



Người đàn ông cao lớn liếc xuống nhìn, đập vào mắt ra gương mặt sững sờ của hai cô gái.



Lê Lê hoàn hồn, cực kỳ khó chịu vẫy tay với anh ta, Ôn Dữu còn làm bộ mặt xấu “ Chúng ta đang cùng bạn bè video call mà.”



Ánh mắt Vân Nhiêu thẳng thắn, giọng nói cũng bình tĩnh, “ Xe của anh đẹp thật nên tôi cũng chỉ có chăm chú nhìn chứ không chụp bức ảnh nào.”



Người đàn ông vô cùng ngượng ngùng, vội vàng nói xin lỗi cô, xoay người rời đi. Chiếc xe phía sau dừng lại đợi anh ta, còn chiếc xe phiên bản giới hạn đi trước không dừng lại một giây, lúc này đã cách xe phía sau một đoạn.



Theo lý thuyết, nếu như xe phía trước chở một nhân vật tai to mặt lớn không thể chụp ảnh biển số thì nó phải tăng tốc lái vài bãi đỗ xe mới đúng. Thế nhưng ngược lại, xe phía trước dường như đang giảm tốc độ.



Vân Nhiêu lơ đãng liếc nhìn sang, thấy cửa sổ phía sau đang đóng chặt tựa hồ như thước phim quay chậm chạy qua tầm mắt cô. Bên trong đen ngòm, từ vị trí của cô cũng không nhìn thấy gì.



Trái tim cô lỡ một nhịp, vừa mạnh lại nhanh. Sẽ không trùng hợp đến như vậy chứ? Tuy nhiên, nếu như là anh ấy ngồi trên xe thì hành động của người đàn ông lại có thể lý giải.



Lê Lê thở dài trong điện thoại:” Nhớ hồi lớp mười một, Vân Nhiêu có một lần làm rơi mất phiếu cơm, bị người ta nhặt được còn vụng trộm quẹt 100 điểm. Chúng ta giúp nó bắt được người kia, nó đứng ở đó nhìn hắn nửa ngày không nói được một câu.”



Ôn Dữu nối tiếp:” Hôm nay đối mặt với một đại ca cao gần mét chín, không kiêu ngạo không tự ti không chút run sợ mà đối đáp”



Lê Lê:” Tao đã bảo nó nên đi du học sớm một chút.”



Ôn Dữu:” Cũng không phải.”







Lê Lê:” Nhiêu? Công chúa? Tao bảo, sao mày không nói gì thế?”



Vân Nhiêu chợt tỉnh táo lại, giơ điện thoại lên, chỉnh về trước mặt:” Không có việc gì, vừa rồi giống như nhìn thấy người quen.”



Ôn Dữu:” Người quen nào? Người quen của mày không phải là người quen của chúng tao à?”



Vân Nhiêu ấp ung:” Chỉ là… bạn học lớp 10.”



Ba người các cô chính xác quen nhau sau khi chia lại khoa năm lớp 11, mà Cận Trạch so với các cô lớn hơn hai khoá, Vân Nhiêu cùng anh tiếp xúc chỉ gói gọn trong năm lớp mười.



Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường sắp bắt đầu, Vân Nhiêu tắt video call, theo dòng người tràn vào sân vận động.



Cô tìm được một chỗ ngồi ở hàng ghế giữa. Cách đó không xa, Vân Thâm đang cùng nhóm bạn bè nói cười vui vẻ, giống như hoàn toàn quên mình có mang theo một cô em gái.



Ai quan tâm, nếu không nhìn thấy, cô cũng không nhớ mình có một người anh trai đấy.



Ngay khi lễ kỷ niệm bắt đầu, một số bài hát và điệu múa làm bầu không khí nóng lên.



Vân Nhiêu cúi đầu gửi một đoạn video ngắn cho các chị em, khi đang phân tâm thì nghe thấy MC trên sân khấu nói một câu. Ngay sau đó, cô nữ sinh bên cạnh cô, che miệng hét ầm. Âm thanh phấn kích như huỷ thiên diệt địa, trái tim Vân Nhiêu dường như cũng bị sóng thần thổi lên cả không trung.



Cận Trạch lên sân khấu. Không ai thấy anh xuất hiện từ đâu.



Câu MC nói là “ Tiếp theo chúng ta mời cựu sinh viên nổi tiếng của trường, anh Cận Trạch lên sân khấu” khán giả sững sờ trong giây lát, sau những tiếng reo hò như biển gầm sóng thét, anh bỗng nhiên xuất hiện trên sân khấu.



Hôm nay Cận Trạch mặc một bộ vest đen tuyền, tóc ngắn gọn gàng, áo sơ mi trắng không thắt cà vạt, trước ngực đeo huy hiệu trường, vừa kiêu ngạo, tao nhã lại thoải mái tự nhiên.



Vân Nhiêu từ trong túi lấy ra chiếc huy hiệu trường mà các tình nguyện phát cho cô, cẩn thận nắm nó trong lòng bàn tay.



Cận Trạch phát biểu rất ngắn, chừng hai phút, giọng anh trong trẻo trầm ấm như ngọc dưới suối



“…Chính sân khấu dưới chân đã thôi thúc tôi bước vào con đường diễn viên. Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên tôi đứng đây với tư cách là thành viên câu lạc kịch, những tràng vỗ tay của khán giả khi đó đều có ý nghĩa rất lớn đối với tôi”



“Năm tôi học lớp mười một, tôi đã xem anh ấy biểu diễn tại đây đấy!” Cô gái bên cạnh nắm lấy người bạn nữ bên kia khoe khoang,” Vào thời điểm đó, anh ấy rất nổi tiếng, tôi thường tình cờ gặp anh ấy ở nhà ăn nữa.”



“A, hâm mộ với bạn quá!”



Vân Nhiêu nghe được cuộc đối thoại, khoé miệng cong cong.



Cận Trạch phát biểu xong không có ngồi vào chỗ mà được vệ sĩ hộ tống rời khỏi lễ kỷ niệm. Dưới sân khấu hàng nghìn người, Vân Nhiêu ngước cái đầu nhỏ xíu, nhìn anh lịch sự rời đi.



Tất cả tâm tư đều bị che giấu kỹ càng nên cô bình tĩnh hơn rất nhiều người ở đây.



Sau khi Cận Trạch rời đi, các tiết mục liền vô cùng tẻ nhạt.



Trong tiết mục ngâm thơ, một số khản giả bắt đầy buồn ngủ, Vân Nhiêu là một trong số đó.



Điện thoại đột nhiên rung hai lần, Vân Nhiêu cầm lên kiểm tra, tin nhắn từ anh trai Vân Thâm—



{ Vô tình quay đầu nhìn thấy em, muốn nhắc một chút, thời điểm ngáp miệng đừng mở lớn như vậy, quá doạ người}



Vân Nhiêu:….



Cô nhịn giận cãi lại:{ bị doạ chính là anh}



Vân Thâm nhẹ “tặc” lưỡi một tiếng. Gan mập lên rồi, con nhỏ này.



Quay đầu nhìn lại, chỗ Vân Nhiêu ngồi đã sớm không còn ai.



Hứng lấy từng cơn gió mát lành, Vân Nhiêu bước ra khỏi sân vận động. Ngồi trên bậc đá của bục kéo cờ nghịch điện thoại, vô thức cô nhập cụm từ “ Cận Trạch” và “ Lễ kỷ niệm trường trung học số 1 Dung Châu” vào ô tìm kiếm weibo, quả nhiên tìm được rất nhiều tin tức nóng hổi từ Weibo các bạn học.



Trong số đó, có vài tài khoản marketing, nhưng mức độ phổ biến thấp đến ngạc nhiên, nhìn giống như tư bản tác động qua.



Bất kể thành tích hay lưu lượng, Cận Trạch là ngôi sao điện ảnh hàng đầu trong làng giải trí những năm gần đây.



Đạt hai lần cúp điện ảnh tại nước ngoài, weibo 80 triệu fans hâm mộ, độ phủ sóng quốc dân rất cao, nói thô tục, hot đến mức độ có thả rắm cũng lên hotsearch.



Chính vì hot đến độ thả rắm cũng lên hotsearch cho nên để tránh bị người qua đường lợi dụng kiếm fame cọ nhiệt, đoàn đội chuyên đè những tin bát quái không liên quan đến công việc của anh, tạo nên hình ảnh một diễn viên phái thực lực,khiêm tốn, cần cù chăm chỉ.



Vân Nhiêu nhớ kỹ, thời trung học Cận Trạch là một nam sinh ham chơi và khoa trương.



Không biết có phải do công ty quản lý tạo hình tượng quá thành công, sau khi nổi tiếng, Cận Trạch tỏ ra trầm tính lạnh lùng, trên mạng hầu như không thấy tin cá nhân của anh, chuyện xấu không có một mẩu, như một diễn viên điện ảnh vô dục vô cầu.



Vì vậy, trước ngày hôm nay, Vân Nhiêu không đoán được việc anh sẽ tham gia vào một buổi lễ kỷ niệm công khai như thế này



“Xin chào, bạn học?”



Suy nghĩ của Vân Nhiêu bị cắt ngang, cô quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đứng sau lưng cô. Anh ta cầm một chiếc máy ảnh trên tay, nhìn cô và cười rạng rỡ:



“Bạn học, nhìn tuổi của bạn chắc tốt nghiệp 6 7 năm rồi đúng không?”



Vân Nhiêu:” Đã gần bảy năm. Bạn có chuyện gì vậy?”



Người đàn ông tự giới thiệu:” Tôi tên là Trình Thạch, là phóng viên của Straits Entertaiment Weekly…”



Sắc mặt Vân Nhiêu chợt thay đổi: ”Anh làm sao có thể trà trộn vào đây? Trường học không cho phép truyền thông không chính thống tiến vào.”



Trình Thạch vội vàng giơ bản hiệu cựu sinh viên:



“Tôi đúng là cựu học sinh! Tốt nghiệp mười ba năm. Lớp tốt nghiệp là lớp 12/16, từng tham gia câu lạc bộ bóng đá cùng hợp ca, trường học chúng ta có một dàn đồng ca tên là “ Hữu nghị thanh tâm “ không sai chứ?”



Một loạt lập luận hết sức thuyết phục.



Vẻ mặt Vân Nhiêu hoà hoãn lại:” Hoá ra là tiền bối, thật xấu hổ.”



Vừa rồi cô lo lắng người đàn ông này là tay săn ảnh Cận Trạch nên có chút kích động



Bây giờ nghĩ lại, chỉ cần bạn không lén chụp ảnh thông tin cá nhân như biển số xe, thì việc săn đón minh tinh ở nơi công cộng như này cũng chẳng có gì là sai.



Vân Nhiêu thản nhiên nói: “Tiền bối cũng là người của câu lạc bộ bóng đá?”



Trình Thạch sững sờ khi nghe thấy từ “cũng”: “Câu lạc bộ của chúng ta đã tuyển được nữ sinh sau sáu năm?”



Yun Rao gật đầu: “Chúng tôi tuyển được bốn người.”



Vân Thâm và Vân Nhiêu đã ở bên cạnh Vân Lỗi để xem trận đấu với ông từ khi họ còn nhỏ. Anh trai bản tính nổi loạn, càng xem nhiều càng chán ghét, nhưng Vân Nhiêu ngoan hiền đã được Vân Lỗi huấn luyện thành công thành một fan hâm mộ nho nhỏ.



Trình Thạch liếc nhìn thân hình gầy gò của cô:



“Vậy …bạn cũng chơi bóng?”



Vân Nhiêu lúng túng ho khan: “Tôi không chơi. Tôi chịu trách nhiệm chính trong việc làm áp phích, chụp ảnh và viết thông cáo báo chí trong câu lạc bộ.”



“Hóa ra là đồng nghiệp.”



Trình Thạch vui vẻ vỗ đùi, “Học muội à, tôi và học muội có duyên như vậy, không chỉ chung câu lạc bộ,nghề nghiệp còn có chút liên quan, học muội có thể giúp tiền bối một việc nhỏ không?”



Vân Nhiêu cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng vẫn lịch sự hỏi:



“Anh muốn giúp điều gì?”



Trình Thạch: “Theo thời gian tốt nghiệp của bạn, bạn có thể gặp Cận Trạch ở trường năm lớp mười đúng không?”



Quả nhiên.



Đời này làm gì có chuyện vô duyên vô cớ lôi kéo làm quen.



Trình Thạch: “Tôi muốn phỏng vấn bạn, chỉ vài phút. Hãy nói về Cận Trạch ở trường trung học. Bất cứ điều gì bạn biết là được.”



Vân Nhiêu dứt khoát từ chối: “Thứ nhất, tôi không quen tiền bối Cận Trạch, thứ hai, tôi cũng không quen với anh, thứ ba, anh phải quay video đúng không? Tôi không muốn lộ mặt, rất kỳ quái. “



Phóng viên Trình Thạch xứng đáng là một lão làng trong nghề báo, da mặt đủ dày, mồm mép đủ ngọt:



“Đừng lo lắng, em gái, em không cần phải quá quen thuộc với Cận Trạch, chỉ cần nói vài lời về ấn tượng của em về cậu ấy thời còn đi học, và tôi nhất định sẽ che mặt em. Điểm quan trọng nhất là học muội, chúng ta thật có duyên, hôm nay là ngày kỉ niệm thành lập trường là ngày mà các bạn cựu học sinh ôn lại kỷ niệm xưa, sao em nỡ nhẫn tâm nhìn tiền bối bị lãnh đạo mắng mỏ vì không thể viết bài đầu năm mới?”



Vân Nhiêu: ……



Mặc dù Vân Nhiêu nhìn bên ngoài mềm yếu nhưng tính cách lại khá bướng bỉnh, những lý do này không đủ thuyết phục cô nhận lời phỏng vấn linh tinh gì đó.



Tuy nhiên, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Trình Thạch, cuối cùng cô cũng đồng ý.



Lý do là nếu cô không đồng ý, Trình Thạch nhất định sẽ tìm người khác phỏng vấn.



Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta tìm thấy một người không thích Cận Trạch?



Điều gì sẽ xảy ra nếu người được phỏng vấn nói những điều vô nghĩa và làm hỏng hình ảnh của Cận Trạch?



Vân Nhiêu cảm thấy rằng cô có thể hoàn thành nhiệm vụ này một cách hoàn hảo.



Văn bằng thạc sĩ thứ hai của cô liên quan đến truyền thông hơn nữa cô lại là một fan hâm mộ của Cận Trạch, cô sẽ biết nên nói gì và không nên nói gì.



“Không chỉ xử lý mỗi khuôn mặt”



Vân Nhiêu suy nghĩ một chút, “Xử lý cả giọng nói đi, tốt nhất … Là chuyển qua giọng đàn ông”



“Chuyển qua giọng đàn ông?”



Trình Thạch một bên chỉnh máy quay, một bên cười nhạo cô:” Học muội xinh đẹp như vậy, nhưng sở thích thật đặc biệt…”



Vân Nhiêu không trả lời, cô cúi đầu và di di những hòn đá dưới chân.



Bọn họ quay tại khu vực rộng lớn của sân chơi. Trong nửa giờ sau đó, Vân Nhiêu vận dụng hết kiến thức về chuyên ngành truyền thông, dùng lời hoa mỹ nhất để khen thần tượng, nhưng gặp câu hỏi cụ thể, cô lại dùng những từ ngữ vô nghĩa giải thích quanh co, nói rất nhiều nhưng ý chả được bao nhiêu. Nhà báo Trình bị cô xoay như chong chóng, hắn rất muốn có ý kiến nhưng không biết chen vào chỗ nào.



Cuối cuộc phỏng vấn, Trình Thạch nói muốn mời cô một ly đồ uống, và rồi hai người cùng nhau ra siêu thị nhỏ.



Trong khi đi dạo, Trình Thạch còn dùng máy ảnh chụp vài kiểu xung quanh trường.



Trên sân bóng rổ có vài nam sinh đang chơi, được sự đồng ý của họ, Trình Thạch quay một video ngắn,xong việc quay đầu lại thì thấy Vân Nhiêu đang đứng ngẩn ngơ ở sân trống bên cạnh.



Cô hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi vào cột bóng rổ gần đó, nhìn rất xuất thần.



Trình Thạch nhìn theo thấy không có gì đặc biệt ngoài việc nó có chút rỉ sét.



“Bạn đang nhìn gì đó?”



Vân Nhiêu mở miệng, giọng lúc trầm lúc bổng:



“Không có gì đâu. Khi tôi nhìn họ chơi, tôi chợt nhớ lại Cận Trạch đã từng đập đầu vào vòng khung bóng rổ này”



Lúc đó cô vô cùng hoảng sợ, may mà anh không bị thương nặng.



Cho đến hôm nay, khi Vân Nhiêu nhìn thấy cây cột trong lòng vẫn thấy khó chịu.



Cô cụp mắt xuống và chợt nhận ra chiếc máy ảnh tối om bên cạnh, sắc mặt tái mét:



“Sao anh vẫn chưa tắt máy?”



Trình Thạch: “Tôi tắt nó bây giờ đây.”



Vân Nhiêu tiến lên một bước, vẻ mặt căng thẳng: “Chuyện vừa rồi tôi nói … đập đầu, anh có ghi lại không?”



Trình Thạch: “…”



Vân Nhiêu nóng nảy: “Anh nhất định phải xóa đi! Ta vừa rồi nói linh tinh,không có chuyện đó đâu!”



Trình Thạch lùi lại một bước: “Tôi nghĩ những gì bạn nói vừa rồi rất chân thật, hình ảnh Cận Trạch trở thành hình không gian ba chiều”



Chân thật? Không gian ba chiều?



Cái đó có ích gì, hình ảnh của Cận Trạch phải không có một kẽ hở.



Vân Nhiêu thuyết phục anh một hồi lâu, thậm chí còn dọa kiện anh, cuối cùng Trình Thạch miễn cưỡng đồng ý, tuyệt đối sẽ không dùng câu nói kia.



“Anh thề đi.”



“Tôi thề, tôi thề với Chúa.”



Trình Thạch đưa ba ngón tay lên trời, “Em gái nhỏ, bạn biết tên tôi thì nên tin tưởng tôi. Tôi là một người rất thành thật”



Vân Nhiêu lạnh lùng nói: “Vậy bây giờ anh xóa video đi.”



“Không thể,… còn một đoạn video dài phía trước mà.”



Vân Nhiêu vẻ mặt u ám, tiến lên hai bước rồi quay đầu lại:



“Vậy khi biên tập anh phải xóa nó đi.”



Trình Thạch gật đầu như giã tỏi: “Chắc chắn.”







Vào buổi tối, Vân Thâm chở Vân Nhiêu về nhà.



“Sao em cứ im lặng suốt vậy?”



Vân Thâm nhét vào tay cô ấy một viên kẹo hoa quả,



“Đang giận anh vì hôm nay anh không đi cùng em à? Chao ôi, ai bảo anh trai em quá nổi tiếng.”



Cô ước hôm nay không có ai đi cùng mình.



Vân Nhiêu bóc viên kẹo và ném nó vào miệng.



Viên kẹo trong suốt, hương vải thiều ngọt ngào đọng lại giữa kẽ răng, và tâm trạng cô thoải mái hơn hẳn.



Mình chỉ lỡ lời nói một câu vô dụng mà thôi.



Cho dù phóng viên Trình Thạch kia không đáng tin cậy, thì cũng làm sao đâu?



Bị chính Cận Trạch nghe thấy, hay lên hotsearch…?



Vân Nhiêu tự dưng bật cười.



Xe vừa vặn dừng ở ngã tư đường, Vân Thâm liếc cô một cái: “Em cười cái gì vậy? Ăn kẹo cũng bị ngốc à?”



Vân Nhiêu lười cùng anh đấu khẩu.



Một lúc sau, cô chủ động hỏi: “Anh ơi, anh có nhớ hồi học năm 3 cấp 3, Cận Trạch đã bị vỡ đầu khi chơi bóng rổ không?”



Vân Thâm nghiêng đầu: “Hình như có chuyện như vậy.”



Nói xong, anh ta đột nhiên nheo mắt lại: “Cận Trạch bây giờ đã là ngôi sao lớn, sao em lại nhớ đến chuyện xấu của hắn làm gì? Định tống tiền hắn sao?”



Vân Nhiêu nghẹn họng không nói nên lời một lúc lâu:



“Em nói chuyện nghiêm túc với anh này! Chiều nay, một phóng viên phóng vấn em về Cận Trạch. Em đã bất cẩn … Thực sự bất cẩn, nói ra câu chuyện đó.”



Vân Thâm liếc cô một cái, đột nhiên nhếch môi: “Vậy thì em xong đời rồi.”



Vân Nhiêu giật mình: “Hả?”



Phía trước con đường, đèn giao thông màu đỏ chiếu lên khuôn mặt Vân Thâm, có chút huyễn hoặc:



” Em đợi bị hắn đuổi giết đi!”



Bị đuổi giết bởi …?



Có nghiêm trọng vậy không?



Khuôn mặt của Vân Nhiêu vừa thả lỏng trong nháy mắt liền suy sụp.



Ngay lập tức, Vân Nhiêu bật cười, lồng ngực rung lên theo điệu cười:



” Ha ha ha, em thật sự tin? Em gái của tôi ơi, Cận Trạch có đến 80 triệu follow trên Weibo, antifan như em có cả nắm, ai rảnh mà quan tâm hết được?”



Vân Nhiêu:……



TÔI? ANTIFAN?



Cô muốn giải thích rằng mình không phải là một antifan, nhưng giải thích với Vân Thâm khác gì đàn gảy tai trâu.



Vân Nhiêu siết chặt nắm tay và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.



Đến giờ cô mới hiểu tại sao hàng năm lại có nhiều vụ tai nạn giao thông do tranh giành tay lái như vậy!



Vì ngay lúc này, cô muốn cùng Vân Thâm đồng quy vô tận.



Đúng giờ phút này!







Đêm hôm đó trước khi đi ngủ, Vân Nhiêu kéo chặt rèm cửa phòng ngủ và uống thêm hai viên thuốc melatonin.



Chăn lông ngỗng, vừa mềm, vừa ấm nhẹ nhàng ôm trọn cơ thể.



Mọi thứ hoàn hảo, sau khi nằm xuống Vân Nhiêu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.



Sau nửa đêm, cô có một giấc mơ kỳ quái.



Sau khi bàng hoàng tỉnh lại, Vân Nhiêu đứng dậy, thò tay lấy điện thoại ở đầu giường để xem giờ.



Màn hình sáng đến nỗi cô phải nheo mắt lại.



Bảy giờ ba mươi, vẫn còn sớm.



Cô thuận tiện liếc một lượt trên màn hình.



Ở phần đầu thông báo, cô có thể nhận ra từng ký tự tiếng Trung riêng biệt, nhưng tại sao cô không thể ghép chúng lại?



[Danh sách tìm kiếm nóng: # Cận Trạch đập đầu#]



Tiếp theo là từ [bạo] đỏ rực chuẩn bị biến thành đen.



Vân Nhiêu trượt tay đánh rơi điện thoại rồi nằm vật lại giường.



Một cơn ác mộng.



Cơn ác mộng này không chỉ ly kỳ mà còn quá phi thực tế.



Sợ quá đi mất, phải ngủ tiếp thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom