• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full EM SẼ TẮT MÁY KHI NHỚ ĐẾN ANH (3 Viewers)

  • Chương 6

<Chào tiền bối, chúc anh buổi sáng tốt lành và buổi chụp ảnh kết thúc tốt đẹp,



Hôm qua, sau khi tham gia phiên dịch tại một hội nghị, em liền nhận được hơn hai vạn tiền lương và thưởng. Đây là số tiền rất lớn so với kinh nghiệm và đặc thù công việc của em.



Vì để ủng hộ nhãn hàng anh đại diện, em đã bỏ bốn ngàn mua một bộ cà vạt và kẹp mà anh quảng cáo, chỉ tiếc không cướp được loại hoạ tiết mà anh đã chụp chỉ có thể mua loại đồng màu TAT



Lúc đầu em định giữ làm kỷ niệm nhưng chợt nhớ ra sắp đến sinh nhật anh trai. Em hơi phân vân…



Hay là tiền bối quyết định thay em đi! Nếu anh đăng Weibo trước ngày sinh nhật thì em sẽ không tặng cho anh ấy, còn nếu anh không đăng em sẽ tặng.



Em thật thông minh. Meme tiểu muội hất tóc đầy tự tin>



Thoạt nhìn dòng chữ đẹp đẽ của cô trên bưu thiếp anh còn tưởng đây là thư tình gì cơ.



Kết quả chỉ là những dòng suy nghĩ linh tinh, vô thưởng vô phạt.



Nếu như anh nhớ không nhầm, sinh nhật Vân Thâm vào cuối tháng này.



Mà tài khoản Weibo cá nhân của anh im ắng hơn ba tháng nay. Tất cả những thông báo đều do studio xử lý, nói đơn giản từ giờ đến cuối tháng anh không có việc gì để đụng đến Weibo



Và anh cũng định như vậy.



Cận Trạch lơ đãng nhún vai. Nếu muốn tặng con cẩu họ Vân thì cứ tặng thôi sao phải nghĩ ra trò cong cong vẹo vẹo này làm gì.



Ghế sô pha của khách sạn rất rộng, Cận Trạch ung dung ngồi chính giữa, chéo phía sau ghế Nhạc Ngôn đứng đó ngây người nhìn chằm chằm ông chủ của mình.



Cận Trạch nhìn rất bình thường, vẻ mặt bình thản, thần sắc tự nhiên nhưng điều duy nhất không bình thường là một tay anh cầm bản dịch do phiên dịch viên gửi đến, một tay cầm bưu thiếp rồi đối chiếu từng chữ đọc đi đọc lại nhiều lần.



Nhạc Ngôn không hiểu vì sao cuối cùng đi đến và thận trọng hỏi:



“anh Trạch, bưu thiếp này có vấn đề gì à?”



Cận Trạch:” Không”



“Vậy thì anh đang xem gì vậy?”



Cận Trạch đầu cũng không ngẩng lên, trả lời:” Tôi đang học tiếng Ý.”



Nhạc Ngôn cái hiểu cái không “ồ” một tiếng.



Chờ Cận Trạch buông bưu thiếp xuống, Nhạc Ngôn rót cho anh một cốc nước ấm rồi ngồi bên cạnh anh xác nhận lịch trình tiếp theo.



“Chiều nay anh có thể nghỉ ngơi vài tiếng. 6h30 tối nay nhãn hàng mời anh tham liên hoan nhưng chúng ta chưa có trả lời lại. Hay anh tham dự một lát đi, giám đốc marketing của họ cũng có mặt chúng ta có thể nhân cơ hội này giao lưu làm quen, hơn nữa em nghe nói nhà hàng đó rất nổi tiếng, muốn đặt bàn phải xếp hàng trước một tháng mới có suất đó. Ăn chùa uống chùa tội gì không đi.”



Cận Trạch gật đầu, lời ít ý nhiều trả lời:” Đi”



Sau một lúc im lặng, anh bỗng nhiên kéo cuốn sổ trong tay Nhạc Ngôn nhìn trước sau, rồi lật mở lung tung.



“Sao vậy anh?” Nhạc Ngôn ngó lại gần hỏi.



Đầu ngón tay Cận Trạch thoáng dừng lại, giống như vô ý nói:



“Gần đây không có chuyện gì cần tôi đăng weibo sao?”



Nhạc Ngôn định nói “ không có” nhưng đột nhiên phản ứng lại— Thiên địa thần linh ơi, ông chủ của anh chủ động muốn đăng weibo này?



Bình thường Weibo của Cận Trạch do anh quản, anh Hoa cũng từng muốn đưa cho một chuyên gia xử lý, đoạn đối thoại lúc đó của bọn họ như thế này—



Cận Trạch:” Cuộc sống hàng ngày của tôi không có gì thú vị để chia sẻ”



Anh Hoa:” Không cần phải chia sẻ việc cá nhân, chỉ cần là nội dung liên quan đến anh thì fan đều rất hưởng ứng, chẳng hạn nhắc đến việc hợp tác với nhãn hàng nào đó, hay phim gì sắp chiếu, hay hưởng ứng phong trào bảo vệ môi trường…”



Cận Trạch:”Những tin tức đó chẳng phải studio sẽ có thông báo chính thức sao, đăng làm gì?”



Anh Hoa:”…”



Cận Trạch:” Sao lại phải nhắc đi nhắc lại chuyện công việc thế?”



Anh Hoa:”…”



Cận Trạch:” Thôi bao giờ có tin tức quan trọng tôi sẽ đăng.”



Anh Hoa:”…Được thôi.”



Sau đó, quý I năm nay sắp qua mà weibo của anh chỉ đăng lại một phim ngắn đầu xuân để tạo không khí, sau đó như thể quên mật khẩu, anh trở về với sinh hoạt của người tiền sử không cập nhập thêm gì nữa.



Người tiền sử đột nhiên chủ động xuất núi, Nhạc Ngôn hận không thể khua chiêng gõ trống hoan ngênh anh vào thành, liền hấp tấp vui mừng nói:



“Anh chờ chút, để em tạo cho anh một danh sách. Tin kiểu gì cũng có..”



“Không cần gấp”



Cận Trạch nhìn thấy biểu cảm của Nhạc Ngôn như vậy thì cảm thấy đau đầu,



“ Cậu trước tiên cứ sắp xếp cho tốt việc tối nay đi.”



“Vâng, em biết rồi.”



Dành hơn nửa giờ để xử lý xong xuôi công việc, Nhạc Ngôn ôm gối tựa vào ghế sô pha ngẩn người một hồi.



Anh nhỏ hơn Cận Trạch hai tuổi, là nhân viên trẻ tuổi nhất trong đoàn đội của anh ấy nhưng vì tác phong làm việc nhanh nhẹn,tính cách lại nhiệt tình nên vừa mới vào làm một năm đã được Liêu Khải Hoa cất nhắc thành thư ký số một.



Hai bốn hai lăm tuổi đúng thời điểm thanh xuân tràn đầy lại không có thời gian vui chơi chỉ biết cắm đầu vào công việc.



“Anh Trạch.”



Nhạc Ngôn hoàn hồn lại, hai chân co lên cười rạng rỡ với Cận Trạch,



“Buổi chiều không có việc gì mà, em muốn đi xem Seria A giải vô địch bóng đá Ý. Hôm nay AC MiLan gặp AS Roma, đây là trận ra quân đầu tiên của Kha Hoàn. 5 giờ chiều em sẽ trở lại.”



Kha Hoàn hiện tại là cầu thủ Trung Quốc nổi tiếng nhất ở nước ngoài. 19 tuổi đạt á quân tại Chinese Super League, 20 tuổi đầu quân cho đội tuyển AC Milan tham gia Series A của giải vô địch Ý, 21 tuổi từ ghế dự bị chuyển lên đội chính thức. Đây là trận ra sân đầu tiên của cậu ấy. Trong mắt fan hâm mộ bóng đá trong nước, cậu ấy thật sự là niềm hy vọng duy nhất cho tương lai của bóng đá nước nhà.



Cận Trạch nâng mí mắt:” Cũng hâm mộ bóng đá?”



Nhạc Ngôn ngây ngô cười:” Năm giải đấu lớn, NBA, Pháp mở rộng,… Em đều thích, có thể xem cái gì thì xem cái đó.”



Đừng tưởng Cận Trạch lạnh lùng xa cách mà nhầm anh thật ra là một ông chủ rất dễ nói chuyện. Nhạc Ngôn cho rằng anh sẽ không từ chối còn có tình thăm dò thêm một bước:



“Hay anh có muốn đi cùng em không? Dù sao ở nước ngoài không phức tạp như trong nước, ít người nhận ra. Anh nên tận dùng thời cơ.”



Cận Trạch một tay cầm điện thoại lắc đầu:



“Anh có việc rồi.”



“Vâng ạ”



Sau khi nhận được câu trả lời của Cận Trạch, anh ấy cũng quá chán nản. Ông chủ từ chối là chuyện bình thường, nếu đồng ý mới là gặp quỷ đó.



Cận Trạch nghiêng người dựa vào ghế sô pha, lông mi cụp xuống, tay chạm nhẹ màn hình nhắn một tin vào wechat:



<Đang ở Italy?>



Đối phương trả lời trong vài giây:<Vâng, sao tiền bối biết hay vậy?>



Cận Trạch cong môi, tiện tay nói láo:



<Mấy ngày trước chơi game cùng anh trai em, nó nói đó>



Họ có một nhóm chat ký túc xá thời trung học, bốn trong sáu người đều từ Thanh Hoa, Bắc Đại ra vậy mà cái tên có thành tích kém nhất là anh lại thành người bận rộn nhất. Trong nhóm lời mời chơi game bay rợp trời nhưng anh không có thời gian tổ đội mở phó bản, bình quân một quý chơi một lần.



Nhạc Ngôn mua vé xong giương mắt thấy Cận Trạch đang khom người, cúi đầu ngồi nhắn tin.



Ánh nắng từ khung cửa sổ thuỷ tinh phía sau lưng như bao phủ lấy anh. Vài sợi nắng vàng còn vương vãi trên mái tóc.



Người đàn ông ngồi ngược sáng, cả người như chìm vào bóng tối. Đường cong hình thể có thể gọi là hoàn mĩ thêm nữa kiểu tóc xưa nay đều được cắt tỉa tỉ mỉ, anh nào có giống một người trần mắt thịt mà giống như một tác phẩm nghệ thuật truyền thế mà ông trời muốn giấu đi.



Đẹp trai đến độ ngay cả trái tim thẳng nam sắt đá của Nhạc Ngôn cũng phải nảy lệch một nhịp.



Khó trách có nhiều nữ sinh nằm mơ cũng muốn trở thành điện thoại trong tay Cận Trạch. Bị anh chăm chú nghiêm túc nhìn như vậy, người khoẻ mạnh cũng sẽ đi cấp cứu vì đau tim mất.



Cận Trạch:



Cận Trạch:< Có muốn cùng anh đi uống trà chiều?>



Nhắn xong hai tin, Cận Trạch thả lỏng cơ thể nằm xuống ghế sô pha, lông mi buông nhẹ, lơ đãng quay đầu nhìn qua phía Nhạc Ngôn.



“Sao vậy?”



Nhạc Ngôn sửa lại cổ áo của mình, sau đó lại sờ cổ, rất nhiều động tác thừa thãi:



“Em đang nghĩ, với sức hút của bản thân, trên đời này chắc chắn không tồn tại cô gái nào từ chối được lời mời của anh?”



Nghe vậy, Cận Trạch đang bĩnh tĩnh bỗng nhíu mày. Điện thoại trong lòng bàn tay cùng lúc đó rung lên, tin nhắn đến chậm hơn dự kiến.



Vân Nhiêu:<Tiền bối thật xin lỗi TAT>



Cận Trạch liếc nhìn Nhạc Ngôn, đôi mắt tĩnh lại tựa hồ chẳng suy nghĩ gì sau đó tự giễu khẽ cười một tiếng.



Không tồn tại cô gái nào từ chối lời mời của anh?



Nhắc thật khéo, không phải đây sao.



Ngay sau đó, Vân Nhiêu lại nhắn liên tiếp hai tin:






<Tiến bối tối có thời gian không? Em mời anh ăn cơm, em biết rất nhiều quán ăn ngon nổi tiếng ở Milan đấy~>

Mấy phútsau Cận Trạch mới hồi âm:<Để khi khác>

Bên cạnh, Nhạc Ngôn vừa mua được vé xem bóng đá, biểu hiện mừng rỡ ra mặt khoe với Cận Trạch:

“Anh, em hôm nay thật may mắn, ba số 6 nhé >

“Ờm thật may mắn.”

Cận Trạch nhìn chằm chằm chiếc điện thoại giơ ra trước mặt, không có tầm tình nói,

“Bỏ đi.”

Nhạc Ngôn chưa kịp phản ứng lại, vô tội kêu lên:”Ơ?”

Cận Trạch nhàn nhạt liếc anh ta rồi nói:

“Bỏ đi rồi mua vé VIP, hai vé, tôi sẽ mang cậu đi xem bóng.”


Buổi chiều ở Milan thời tiết thật đẹp, bầu trời trong xanh khảm thêm vài đám mây trắng, gió nhẹ hiu hiu khiến người ta thấy dễ chịu từ trong ra ngoài.

Cận Trạch đội một chiếc mũ lưỡi trai, đeo kính râm, khẩu trang chuẩn bị đầy đủ. Đem khuôn mặt che lại thật kín để người bên ngoài tuyệt đối không nhận ra chỉ là thân hình cùng khí chất của anh quá đặc biệt, dù lẫn trong đám người thì thỉnh thoảng vẫn có vài nữ sinh ngoại quốc tới bắt chuyện.

Nhạc Ngôn trên đường đi lo phải lo trái thẳng cho đến khi ngồi vào hàng ghế VIP mới thở phảo nhẹ nhõm.

Trận bóng tranh tài hôm nay khá lôi cuốn. Khán đài với sức chứa lên đến tám vạn người mà giờ đã kín khoảng 90%.

Cận Trạch tháo kính râm, ánh mắt lạnh nhạt liếc sân bóng một vòng.

Sân bóng người đông nghìn nghịt, chỗ nào cũng nhốn nháo chi chít, chỉ có sân cỏ phía dưới một mảnh yên tĩnh. Một màu xanh biếc thần thánh như lễ tẩy rửa cho đôi mắt của người xem.

Cầu thủ xếp hàng ra sân, trên khán đài tiếng hò reo cỗ vũ ầm trời.

Nhạc Ngôn cũng vỗ tay hoà cũng bầu không khí.

Vị trí ghế VIP thật tốt, tầm nhìn bao quát cả sân cỏ không khuất góc nào.

Kha Hoàn ra sân đầu tiên, giữa một đám thanh niên tóc vàng mắt xanh cao lớn cậu bé 21 tuổi cao mét chín, gương mặt tuấn lãng da vàng vô cùng nổi bật.

Nhạc Ngôn kích động giật giật ống tay áo của Cận Trạch:

“Anh! Bắt đầu rồi! Kha Hoàn đá vị trí tiền đạo kìa!”

Cận Trạch phản ứng đơn điệu, chỉ “Ừ “ một tiếng.

Nhạc Ngôn thức thời rút tay về.

Luận về giá trị, người ngồi cạnh anh bây giờ so với người ở dưới sân bóng kia giá trị hơn rất nhiều.

Cũng không thể nói anh ấy tự phụ chỉ là Cận Trạch từ trước đến nay tính tình lạnh nhạt, ngoài việc hứng thú với diễn xuất thì kể cả dưới kia là cầu thủ nối tiểng thế giới anh cũng sẽ có phản ứng như thế này.

Bóng đá đối đàn ông đều có sức hấp dẫn bẩm sinh, thời gian trôi qua, ánh mắt Cận Trạch dần dán vào Kha Hoàn theo dõi hết hơn nửa trận.

Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi giữa hai hiệp, Nhạc Ngôn đứng ở lan can khu VIP ngó quanh, rồi như chợt phát hiện thấy bảo tàng, quay đầu reo lên với Cận Trạch:

“Anh, hàng ghế dự bị của AC Milan ngay dưới chân chúng ta, anh có muốn ra đây xem không?”

Cận Trạch tay cầm điện thoại di động không biết đang suy tư điều gì, nghe thấy lời nói của Nhạc Ngôn bèn buồn bực ngán ngẩm đứng dậy bước tới.

Người thì dựa vào lan can còn mắt vẫn dán lên màn hình di dộng.

Nhạc Ngôn liếc trộm qua thấy là một khung chat, avatar màu hồng đáng yêu khiến anh ngừng thở trong thoáng chốc.

“Hàng ghế dự bị ở đâu?” Cận Trạch hỏi.

Nhạc Ngôn chỉ theo hướng tây bắc:” Ở đó. Người có mái tóc vàng óng chính là đội trưởng của AC Milan, Kha Hoàn cũng đang đứng đấy hiện giờ đang nói chuyện cùng với một cô gái. Kỳ lạ, cô gái này sao giống người Trung Quốc vậy? Bọn họ dựa vào nhau thật gần, không phải bạn gái của anh ta chứ?”

Nhạc Ngôn rất nhanh tự trả lời:” Chắc không phải, bạn gái không thể vào sân thi đấu, có lẽ là nhân viên công tác.”

Bên trong sân bóng khắp nơi ồn ào náo động, đủ thể loại ngôn ngữ, tiếng huýt sáo vang lên bên tai không dứt.

Ánh mắt Cận Trạch dừng lại trên mặt cô gái đứng cạnh Kha Hoàn.

Cô đeo thẻ nhân viên công tác, khuôn mặt bé bằng lòng bàn tay đang cười, đôi mắt cong cong, dựa sát vào chàng trai được coi là “Niềm hi vọng duy nhất của bóng đá Trung Quốc”. Hai người đang thì thầm to nhỏ gì đó.

Cô nói, có hẹn với bạn đi xem Seria A giải vô địch bóng đá Ý.

Hoá ra ngồi xem từ hàng ghế dự bị, mà bạn bè thì đúng là ngôi sao trong giới bóng đá.

Cận Trạch hời hợt rời mắt.

Bên cạnh, Nhạc Ngôn vẫn chưa phân tích xong nguyên nhân, quay ra hỏi Cận Trạch:

“Anh, với mắt nhìn ảnh đế anh xem cô gái kia có phải bạn gái Kha Hoàn không?”

Cận Trạch lườm anh ta, mím môi im lặng sau đó dùng thanh âm cực lạnh trả lời:

“Người ta là phiên dịch viên.”


“Trước khi lao lên phải chú ý phía sau lưng đối phương, nửa trận sau sẽ có ít nhất ba người kèm cậu. Mấy ngày trước còn mưa rào, bãi cỏ có vài cái hố còn chưa có lấp kỹ, tuyệt đối đừng dứt điểm ở những chỗ đó…”

Người Ý nói chuyện có thói quen dùng cử chỉ tay, Vân Nhiêu một bên phiên dịch một bên không tự chủ cũng hành động như vậy.

Kha Hoàn không nhìn cô, mắt hướng về phía huấn luyện viên không ngừng gật đầu:” Được, tôi đã biết.”

Có tiếng còi báo hiệu giờ nghỉ giữa trận đã kết thúc, Kha Hoàn quay sang Vân Nhiêu thở dài:

“Chị, may mà hôm nay có chị ở đây, em sắp bị phần mềm dịch làm cho phát điên rồi.”

Cậu ấy rất cao, Vân Nhiêu phải ngửa đầu lên mới có thể nhìn thẳng:

“Dạo này tự học sao rồi? Tiếng Ý A2 vẫn chưa qua nổi?”

Kha Hoàn cười cười:” Không rõ. Nhưng gần đây tiếng Anh em học cũng không tệ, hay em thể hiện cho chị xem một chút?”

Vân Nhiêu cũng cười:”Đừng đùa nữa, trợ lý gọi em sang kiểm tra đồ dùng kìa.”

“Đã rõ!”

Sau khi hiệp hai bắt đầu, Vân Nhiêu ngồi co lại chỗ hẻo lanh ở hàng ghế dự bị, cố đem sự tồn tại của mình giảm xuống nhỏ nhất.

Cô lấy điện thoại ra, lần thứ 101 xem lại nhật ký trò chuyện với Cận Trạch.

Cận Trạch hẹn cô đi uống trà chiều. Vậy mà cô từ chối.

Như chính mắt mình xác nhận lại, cô sụp đổ lần thứ 101.

Vân Nhiêu bỗng nắm chắt mái tóc dài của mình, hận không thể đập đầu vào bức tường lớn, tốt nhất đập chấn thương để quên đi tất cả những ký ức đó, đập đến ngốc cũng được còn bây giờ, thật sự đau khổ sống không bằng chết.

Nhưng cô có cách nào đâu, sớm đã đáp ứng tham dự hỗ trợ trận đấu cho Kha Hoàn, cũng không thể vì thần tượng mà bỏ mặc bạn bè.

Cơ mà… hình như cũng bỏ được?

Ôi, giờ nói cái gì cũng đã trễ rồi!

Hiệp hai, Kha Hoàn không phụ sự mong đợi của mọi người, tại phút thứ 80 giúp AC Milan phá vỡ cục diện bế tắc ghi bàn thắng đầu tiên mở tỷ số.

Bàn thắng này là bàn thắng duy nhất cho đến khi tiếng còi kết thúc vang lên giúp AC Milan ghi điểm quan trọng trong mùa giải này.

Vân Nhiêu đi cùng Kha Hoàn tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông, không chỉ có nhiệm vụ phiên dịch cô còn kiêm luôn cả việc đưa khăn đưa nước, giống như chị gái ruột hết lòng chăm sóc em trai.

Sắc trời tối dần, hai người dẫm lên ánh chiều tà đi về phía phòng thay đồ.

Điện thoại Kha Hoàn đột nhiên vang lên.

Người đại diện gọi đến, cậu ấy vội vàng bắt máy.

“Cái gì?”

Kha Hoàn còn cho rằng mình ở Ý quá lâu nên không thể hiểu tiếng mẹ để. Cậu nghi hoặc gãi đầu nhắc lại,

“Cận Trạch muốn đến phòng thay đồ?”

Nghe được hai chữ “Cận Trạch” Vân Nhiêu lưng cứng lại, lỗ tai như cột ăngten dựng thẳng đứng lên trời.

Giọng Kha Hoàn lập tức cất cao:” Thật là Cận Trạch đó? Tới tìm tôi chụp ảnh? Trời ạ, tôi phải rửa lại cái mặt ngay mới được.”

Tắt máy, Kha Hoàn kích động nói với Vân Nhiêu

“Chị Vân Nhiêu ơi, Cận Trạch muốn chụp ảnh cùng em kìa! Nhanh em dẫn chị đi gặp đại minh tinh!”

Vân Nhiêu so với cậu ấy còn khiếp sợ hơn, cả người như bị trấn trụ.

Kha Hoàn còn tưởng cô vẫn chưa hiểu:” Đừng bảo chị không biết Cận Trạch là ai nhé?”

Vân Nhiêu thở phì ra như bị chọc tức:” Đương nhiên biết!”

“Anh ấy đúng lúc ở Milan, còn tới xem em thi đấu.”

Kha Hoàn tuổi còn nhỏ mặc dù sau khi thành danh đã gặp qua không ít người nổi tiếng nhưng Cận Trạch là minh tinh quốc dân đó, hơn nữa lại luôn thần bí khiêm tốn. Kha Hoàn cảm thấy đại vận của cậu tới rồi.

Con đường tới phòng thay đồ, Vân Nhiêu như đi trên hoa như dẫm trên bông, cả người cứ bay bay không biết mình đang mơ hay thật.

Phòng thay đồ của câu lạc bộ nổi tiếng không phải người bình thường có thể vào được, Vân Nhiêu mới chỉ tham quan một lần. Hôm nay Kha Hoàn lại dẫn cô đến nơi tràn ngập hormone đàn ông đó lần nữa.

Nhưng sự chú ý của cô không thể nào tập trung nởi vào phong cách thiết kế cách điệu ở nơi này.

Cận Trạch đợi các cầu thủ khác đi hết mới xuất hiện. Anh dẫn theo một trợ lý trẻ trung, không có vệ sĩ đi cùng.

Vân Nhiêu biết trợ lý của anh, tên là Nhạc Ngôn, một thanh niên hoạt bát lại lão luyện.

Thời điểm Cận Trạch bắt tay Kha Hoàn ân cần chào hỏi, Nhạc Ngôn cũng nhiệt tình bắt chuyện với Vân Nhiêu:

“Tiểu tỷ tỷ, người thật xinh đẹp có hứng thú tiến vào ngành giải trí không?”

Không đợi Vân Nhiêu đáp lời, Kha Hoàn bước đến trước mặt cô, cười đáp lại:

“Muốn chiêu mộ chị gái tôi à, phải được sự đồng ý của tôi đã.”

Lúc Kha Hoàn mới gia nhập làng bóng đá Ý, ngôn ngữ bất đồng nên không được trọng dụng, thỉnh thoảng còn bị kỳ thị chủng tộc, nhưng người dưới ánh hào quang không thể để lộ sự đáng thương. May thay trong một lần thuê phiên dịch, anh quen biết Vân Nhiêu đang học ngôn ngữ, hai người hợp cạ với nhau, người cần phiên dịch, người cần có cơ hội được làm phiên dịch viên cứ như vậy giúp đỡ lẫn nhau hai năm, sau đó lại cùng nhau thành công.

Đối với Kha Hoàn mà nói, Vân Nhiêu là thân nhân duy thất của cậu ấy tại nơi đất khách quê người, bảo vệ chị gái là việc cậu ấy nên làm.

Ánh mắt Cận Trạch đảo qua mặt hai người một vòng, ánh sáng lạnh lẽo của phòng thay đồ chiếu lên gương mặt sáng tối của anh khiến đôi mắt anh càng thêm sâu.

Anh bất động im lặng nhìn về phía Vân Nhiêu, trong mắt còn có cả những tia sáng vỡ vụn, bên môi hiền hoả mỉm cười:

“Học muội, đã lâu không gặp.”

Lần cuối cùng họ nói chuyện đã là chuyện của chín năm trước.

Dựa theo lý thuyết tất cả các tế bào trong cơ thể sẽ thay thế bảy năm một lần vậy thì chín năm này hai người họ đã là những con người hoàn toàn khác.

Ở đây có hai người không hiểu câu nói của anh, một ngạc nhiên một hết hồn –

“Anh? Học muội là sao? Hai người quen nhau à?”

“Chị Vân Nhiêu, chị lại là học muội của Cận lão sư?”



Trong chín năm này, Vân Nhiêu vô số lần nhìn thấy Cận Trạch. Nhìn thấy anh trên áp phích, trên quảng cáo, thậm chí còn tại hiện trường săn đón thần tượng… Khi anh đảo mắt trong biển băng rôn màu xanh, cô cũng hoà trong hàng vạn người đó.

Một người bình thường không thể bình thường hơn hâm mộ anh. Tâm trạng hoảng loạn khẩn trương bây giờ đã sớm khác với rung động của thời thiếu nữ.

Nhưng đối với bất kỳ fan hâm mộ chân chính nào khi gặp mặt thần tượng không ai có thể bình tĩnh tâm lặng như nước.

“Tiền bối, đã lâu không gặp.”

Cô cụp mắt nhìn xuống, giọng nói như nhẹ như lông vũ bay qua. Nếu cùng cô so sánh, ánh mắt Cận Trạch không một tia lay động.

Anh giải thích, anh và Vân Nhiêu là bạn thời trung học, hơn nhau hai khoá nhưng ở trường có nhiều nhóm học sinh nên quen biết.

Một câu tổng kết chính là quen thôi chứ không thân.

Hai vị minh tinh đều là người bận rộn, hàn huyên vài câu liền tiến vào chủ đề chính— Ký tên và chụp ảnh.

Trước ống kính, Cận Trạch đứng sóng vai với Kha Hoàn cùng cầm áo chiếc áo đồng phục AC Milan khoe chữ ký của bọn họ.

Kha Hoàn cười đặc biệt rực rỡ, lộ cả tám chiếc răng trắng bóc.

Cận Trạch điềm tĩnh hơn so với cậu ấy, nhưng cũng biểu hiện chút thân thiết giống như anh trai lớn, tay đặt nhẹ lên bả vai của Kha Hoàn.

Nhạc Ngôn giơ điện thoại lên chụp liên tiếp ở nhiều góc độ. Phía sau anh, Vân Nhiêu lưỡng lự trong chốc lát nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, lén lút giơ điện thoại của mình lên.

Điện thoại hình chữ nhật che khuất nửa khuôn mặt cô chỉ để lộ một bên mắt sáng như trăng tròn mười lăm, vừa viên mãn lại mỹ lệ.

Vân Nhiêu cận thẩn chăm chú nhìn vào màn hình di động, môi cười kín đáo tựa có tựa không.

Đến tận khi cô thình lình đối diện với ánh mắt của Cận Trạch thì như mây mù mờ mịt, lại như va phải thuỷ triều, Vân Nhiêu lập tức thu ý cười, trung thực hơn.

Thoáng qua, cô ý thức được rằng Cận Trạch nhìn vào ống kính của cô, ánh mắt hai người họ giao nhau qua màn hình chỉ một mình cô biết. Khoé môi của cô không kiềm chế nổi cong lên.

Ống kính điện thoại chụp được tấm ảnh đẹp như tranh, bên trái là người trong mộng của hàng vạn thiếu nữ, người bên phải là niềm hi vọng của hàng vạn người hâm mộ bóng đá nước nhà, có thể coi đây là bức ảnh tuyệt vời của thế kỷ!

Vân Nhiêu như mất trí điên cuồng nhấn nút chụp, bỗng nhiên nghe thấy tiếng của “niềm hi vọng của hàng vạn fan hâm mộ bóng đá”, Kha Hoàn cười hi hi gọi cô:

“Chị Vân Nhiêu.”

“Sao?”

Kha Hoàn chép miệng nói:” Đều quen biết, tới cùng chụp ảnh đi.”

Vân Nhiêu:?

Trên đời lại có chuyện tốt như vậy?

Cậu ấy nói như chuyện hiển nhiên sau đó còn vẫy tay ra hiệu cho cô nhanh lên, đừng làm mất thời gian của mọi người.

Vân Nhiêu gật đầu hai cái, vẻ mặt từ đuôi mắt đến lông mày không thể giấu được niềm vui.

Kha Hoàn tự nhiên mười phần chỉ cô đứng bên cạnh mình, Vân Nhiêu cũng nghe theo đứng bên đó. Mới bước được mấy bước, vốn dĩ đôi tay đang khoác ở bả vai Kha Hoàn bỗng dưng thu lại.

Cân Trạch hơi cụp mắt xuống sau đó dời một bước để trống vị trí chính giữa của mình và Kha Hoàn. Một bước này khiến Kha Hoàn và Vân Nhiêu như nằm mơ.

Kha Hoàn có mắt nhìn, lập tức kéo Vân Nhiêu vào đó:

“Chị đứng giữa đi.”

Vân Nhiêu”…?

“Thất thần gì thế?”

Đến ngay cả Cận Trạch cũng mở miệng,”Nhanh đứng vào đây đi.”

Vân Nhiêu khuôn mặt đang nở hoa bỗng dưng nghiêm trọng. Cô ngoan ngoãn đi qua, đứng vững rồi quay lưng, cách Cận Trạch nửa bước.

Trên người anh mang một mùi nước hoa thật dễ chịu, hương cuối tuyết tùng, an tĩnh lại trầm ổn nhưng không thể nào làm tâm tình của cô yên lặng.

Giống như mây mù mờ mịt, như va phải thuỷ triều, cô hiện tại bị nhấn chìm.

Bên phải cô là người trong mộng của hàng vạn thiếu nữ, bên trái cô là niềm hi vọng của hàng vạn người hâm mộ bóng đá nước nhà. Hôm nay nhất định là ngày huy hoàng nhất trong cuộc đời bình thường của cô!

Nhạc Ngôn ra hiệu cho ba người đứng xích lại, đừng để lộ khoảng cách. Cận Trạch bình tĩnh dựa sát vào Vân Nhiêu, cúi đầu cũng có thể nhìn thấy xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu cô.

Anh định giơ tay lên thì ngay trước mí mắt, một cánh tay cường tráng khác chen qua, trước anh một bước khoác lên bờ vai mảnh khảnh của thiếu nữ.

Bị người khác phái chạm vào nhưng Vân Nhiêu tựa hồ không có phản ứng. Chụp ảnh khoác vai là chuyện bình thường, huống hồ trong mắt cô thì Kha Hoàn cũng như Vân Thâm cô đều coi như anh em ruột. Cho đến khi sau lưng cô có thêm một cách tay khác vòng qua.

Người ta chỉ giả vờ ôm eo, chạm nhẹ lên lớp quần áo, cánh tay không có đụng vào, cực kỳ ga lăng.

Chụp ảnh ôm eo cũng là chuyện bình thường thế nhưng vì sao— cô cảm giác mình như sắp ngất xỉu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom